Chương 256: Sự bắt thường của Viện trưởng Ngô
Trang cuối cùng của tập tư liệu có đính kèm một tờ giấy ghi chú được viết bởi Viện trưởng Ngô – người đầu tiên nhận nuôi đứa trẻ này. Trên tờ giấy ghi chú chỉ ghi vỏn vẹn một câu: “Không bao giò cho đứa trẻ này xem phim, hoạt hình hay tiếu thuyết kinh dị”.
Tôi đông cứng người và suy nghĩ “Đây quả thật là một bình luận kỳ lạ.
Có chăng là do thẳng nhóc này sợ ma quý? Nhưng nếu sợ thì cũng không cần phải đính kèm ghi chú cần thận đến như thế”.
“Xem hết sao?” Tiếng hét đột ngột của Tiếu Lưu cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
“Ửm, tôi đã xem xong”. Tôi gật đầu nhìn về phía hai người bọn họ và nói “Những điều mà đứa bé này trải qua tuy có chút kỳ quái nhưng chẳng lẽ vì như thế mà hai người lại lo lắng đứa bé sẽ mang tai hoạ đến đây sao?”
“Không…” Bọn họ ngập ngừng rồi vội vàng tiếp lời “… Chúng tôi lo lắng cho Viện trưởng Ngô…”
Tôi sửng sốt và chợt nhớ tới việc Tiểu Trương và Tiểu Lưu từ lúc mới gập thì hai người bọn họ đã luôn miệng nhắc đến an nguy của Viện trưởng Ngô. Viện trưởng Ngô có liên quan gì đến đứa trẻ này? Định rằng sẽ hỏi thêm về điều nảy nhưng tiếng của Viện trướng Ngô bên ngoài đã vọng vảo “An Tổ, A Viễn, ta đã mua nguyên liệu về rồi đây. hai con nhanh chóng xuống bếp phụ ta một tay nhé”. Trong lúc đấy, Tiểu Trương và Tiều Lưu đã nhanh chóng lấy tập tài liệu từ tay của tôi và cất trở lại ngăn kéo. Mặc dù không hiều tại sao hai người bọn họ lại sợ Viện trưởng Ngô phát hiện đến như thế nhưng tôi vẫn hợp tác với họ và giá vờ như không biết gì. ngang nhiên ra khỏi phòng và đi thăng xuống bếp phụ Viện trưởng Ngõ.
Không biết có phải là do tôi đã suy nghĩ quá nhiều hay không nhưng tôi luôn cảm thấy tâm trạng của Viện trưởng Ngô hôm nay rất tốt. Thậm chí, khi bà ấy nấu ăn, còn ngâm nga vài câu hát một cách vui vẻ.
Tôi vốn nghĩ rằng, Viện trưởng Ngô vui mừng vì sự trở lại lần này của tôi và Tạ Phong Tiêu nhưng chọt nhớ ra, khi chúng tôi đến vào những lần trước, bà ấy chẳng vui đến mức như thế này. Có chăng còn một lý do khác khiến bà ấy vui đến như thế sao?
Phá vỡ những suy tư kia của tôi là câu nói phát ra từ Tạ Phong Tiêu: “Viện trưởng Ngô, chẳng phải còn máy ngày nữa sẽ đến sinh nhật của Tiếu Hoa hay sao?”
Tôi ngạc nhiên đến mức chẳng thốt lên nối một từ nảo.
Viện trưởng Ngô hẳn là cũng đã rát ngạc nhiên khi nghe những lời này từ Tạ Phong Tiêu nhưng rất nhanh chóng, bà áy lấy lại bình tĩnh, nhìn tôi cười và nói: ‘Ử, là ngày mai. Ta định đến thăm con bé một chuyến.”
Ngày mai? Sinh nhật Tiều Hoa lại chính là ngày mai sao?
Tiểu Hoa là con gái ruột của Viện trướng Ngô nhưng lại mắc bệnh tim và qua đời khi mới lên năm. Tiểu Hoa cũng chạc tuổi tôi nhưng cô ấy mắt quá sớm nên ân tượng của tôi khá mơ hồ.
Tôi chợt nhớ ra rằng suốt quãng thời gian sau khi Tiểu Hoa qua đời, Viện trướng Ngô đã rất đau lòng. mãi tới giờ mới nguôi ngoai đôi phần. Hằng năm, vào ngày sinh nhật của Tiều Hoa, Viện trướng Ngô đều đưa tôi vả A Viễn đi quét dọn mộ phần của cô ấy nhưng kế từ khi được An gia nhận nuôi thì vào ngày này, tôi sẽ đặc biệt dành thời gian cùng Viện trưởng Ngô đến thăm mộ cúa Tiếu Hoa. Nhưng năm nay, rõ ràng có quá nhiều việc xảy ra, ngay cả sinh nhật của Tiểu Hoa tôi cũng quên khuấy đi mát. Áy náy trước sự bất cần cúa bản thân, tôi vội vàng mở lời: “Xin lỗi, Viện trưởng Ngô. con đã quên mắt chuyện này. con đã không có sự chuẩn bị…”
“Không sao” Viện trưởng Ngô nhẹ nhàng cười và trần an tôi: *Sinh nhật Tiếu Hoa hằng năm đều tính theo lịch âm, con không nhớ cũng là chuyện đương nhiên”. Mặc dù Viện trưởng Ngô đã nói như thế nhưng lòng tôi vẫn áy náy không nguôi.
Tôi vẫn muốn tiếp tục xin lỗi Viện trưởng Ngô nhưng lại thấy bà ấy lại tiếp tục ngân nga câu hát và hầm canh. Lúc này, tôi hoàn toàn sửng sốt, mặc dù Tiếu Hoa mắt sớm nhưng đây vấn luôn là vết thương lòng của Viện trưởng Ngô suôt bao nhiêu năm nay. Mỗi năm. vào ngày sinh nhật của Tiểu Hoa, Viện trưởng Ngô lúc thì rơi không biết bao nhiêu là nước mát, lúc thì trở bệnh nặng.
Nhưng năm nay, làm sao bà ấy có thế vui vẻ, thản nhiên đến thế?
Càng nghĩ, tôi lại càng thấy không đúng, tôi nhanh chóng đáo mắt qua phía Tạ Phong Tiêu. Anh ấy cũng đang cau mày nhưng rồi cũng lắc đầu với tôi, điều này chứng tỏ anh ấy cũng đang rối bời như tôi.
Hai người chúng tôi sau đây cũng không dám nói gì thêm. chỉ nhìn Viện trưởng Ngô chuẩn bị các món ăn rồi mang đến phòng ăn.
Chúng tôi dùng bữa ngay tại phòng ăn nhưng tôi, Tạ Phong Tiêu, Viện trướng Ngô cùng Tiểu Lưu. Tiếu Trương ngồi tại một bàn riêng bền cạnh chiếc bản lớn của những đứa tré khác trong côi nhi viện.
Trong khi Viện trưởng Ngô vẫn đang tất bật dọn các món ăn, vừa ngôi xuống bản, Tiểu Lựu đột nhiên lo lắng. kéo tôi lại. thầm thì: “Tiều Tố, là đứa bé đó”.
Tôi ngạc nhiên và nhanh chóng nhận ra đây là đứa bé mà tôi đã xem trong tập tài liệu trước đó. Nhìn theo ánh mắt của Tiểu Lưu, tôi thấy một đứa bé mặc quân jean, chiếc áo ngắn tay đang đi vào phòng ăn.
Tôi tho thần.
Thật không ngờ, đứa bé này lại dễ thương đến như thế. Vẻ bề ngoài như ngọc được chạm khắc, đôi mắt đen tròn, quả thật là rất vừa mắt. Bất quá thì điều bất thường duy nhất là quảng thâm của đứa bé này. Tôi rất hiếm khi nhìn thấy một đứa bé tằm tuổi nảy lại có quằng thâm mắt nặng như vậy trên khuôn mặt trắng bệch, hệt như một chú gầu trúc.
Tôi cũng chọt hiểu ra vì sao đứa trẻ này ở côi nhi viện chưa đầy nửa năm thì lập tức sẽ có một gia đình sẵn sảng nhận nuôi nó. Xét cho cùng thì chúng tôi đều là con nuôi, bắt kế gia đình nào cũng thích những đứa trẻ thông minh, xinh đẹp, đây là điều mà tôi học được khi còn ở trong côi nhi viện này. Nhưng tại sao một đứa trẻ dễ thương như thế, đi đến đâu thì nơi đó đều xảy ra chuyện chẳng lành?
Đang mải thắc mắc những câu hỏi kia thì đứa bé ấy đột nhiên quay đầu lại như thể nhận ra ánh mắt của tôi.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, tôi hơi ngượng ngùng, vừa định quay sang nơi khác thì đứa bé ấy nhoẻn miệng cười.
Ôi!
Nụ cười đáng yêu đến nao lòng.
“Tá Tả!’ Lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói của Viện trưởng Ngô.
Đứa bé đáng yêu này lập tức ngắn đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào hơn và khẽ nói *Viện trưởng Ngô’ rồi nhanh chóng tiến về phía Viện trưởng.
Thì ra đứa bé này tên là Tả Tả.
Viện trưởng Ngô vội vàng để chén đĩa trong tay xung, âu yếm sò đầu của Tả Tả nói: “Nào, hôm nay ta đã chuẩn bị rất nhiều món ngon. con đến bàn của ta rồi cùng ăn nhé!”
Tôi sửng sốt.
Khi còn nhỏ, tôi và A Viễn đến côi nhi viện này sớm nhất nên Viện trưởng Ngô đối xử với chúng tôi rất tốt.
Nhưng tuyệt nhiên, trước mặt những đứa trẻ khác, bà ấy sẽ không bao giờ đặc biệt gọi chúng tôi đến bàn riêng đề ăn như vậy. bởi vì bà ấy lo lắng sẽ không công bằng cho những đứa trẻ khác. Ấy thế mà Tả Tả này mới đến côi nhi viện chưa được bao lâu, Viện trưởng Ngô đã quan tâm đến nó như vậy.
Tả Tả là một đứa trẻ, hiển nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều mà vui vẻ chạy ào đến bàn của chúng tôi.
Tôi nhìn sang những đứa trẻ bên cạnh, bọn chúng đều đồ dồn mắt về phía Tả Tả và lộ vẻ ghen tị, tôi nói nhỏ với Viện trưởng Ngô: “Viện trưởng Ngô, điều này có phần không phù hợp cho lắm, hay chúng ta để Tả Tả qua bàn bên, cùng ăn với bọn trẻ xem sao”. Viện trướng Ngô dường như không nghe thấy gì, dắt Tả Tả đi vào phòng bếp dọn đồ ăn.
Viện trưởng Ngô vừa khuất bóng.
Tiểu Trương bên cạnh nóng lòng nói: “Tiểu Tố, cô có thể thấy được sự không bình thường của Viện trướng Ngô rồi đây”.
/1101
|