Chương 271: Thuốc ngủ
Lúc này tôi mới nhận ra ngay từ đầu, 2 người bọn họ vẫn nói Viện trưởng Ngô và Tả Tả có vấn đề, còn đặc biệt nhắn mạnh, là ban đêm.
Các cô cũng biết về giác mơ của Tả Tả? – tôi hỏi dò Tiểu Trương cùng Tiểu Lưu mặt mũi trắng bệch nghiêm túc gật đầu. Cả 2 người bọn họ đều ở trong cô nhỉ viện, nhát định là phát hiện ra Tả Tả có vấn đề.
Tả Tả vừa tới chỗ chúng tôi, chúng tôi liền phát hiện cậu ấy có vấn đề – Tiểu Trương run rầy nói.
Ban đầu là vào ban đêm 2 chúng tôi liền thấy trong côi nhi viện xuất hiện một đứa bé lạ, tóc buộc bím sừng dê, khoảng năm tuổi.
Tôi sửng sốt, nhìn bọn họ, vừa kịp phản ứng, cái mà bọn họ thây, hắn là huyễn ảnh của Tiểu Hoa.
Về sau chúng tôi còn phát hiện, Viện trưởng Ngô mỗi đêm đều sẽ không ngủ được mà chờ đứa trẻ kia xuất hiện. Chúng tôi ý thức được giác mơ của Tả Tả thực sự có vấn đề, quả thật quá sợ hãi, Tả Tả cũng sợ hãi bắt đầu không chịu ngủ, còn viện trưởng Ngô thì hành động như mắt trí.
Viện trưởng Ngô làm sao cơ ?
Trong lòng tôi phát lạnh.
Bà ấy vì muốn Tả Tả đi ngủ nên đã ép cậu bé uông thuốc ngủ.
Tôi mặt cắt không còn giọt máu. Tôi biết viện trưởng Ngô luôn muốn nhìn thấy. Tiểu Hoa, nhưng tôi không thể ngờ được một người hiền lành như bà lại có thể làm ra chuyện đáng sợ này. Tả Tả vì ác mộng không dám đi ngủ, bà ấy lại vì thế mà ép đứa bé này phải uống thuốc ngủ?
“Cho nên bây giờ chúng ta phải làm gì, An Tế 2” Tiểu Lưu và Tiểu Trương cơ hồ như muốn bật khóc.
Chúng tôi cảm thây rằng thật sự năng lực này của Tả Tả có vấn đề, nhưng viện trưởng Ngô căn bản không nghe lời chúng tôi nói.
“Đùng lo lắng, sẽ ồn thôi” tôi vội vàng trấn an bọn họ. Ngày mai tôi sẽ tìm người đến cùng trông coi Tả Tả, hai cô không cần quá lo lắng.
Theo lý mà nói, ngày mai, Tiết Xán sẽ trở về, tôi tin rằng anh sẽ có cách giải quyết chuyện của Tả Tả.
Tiểu Trương và Tiểu Tả nghe tôi nói, mới thả lỏng một chút. “Quá tốt, nói không chừng đêm nay là đêm cuối cùng”
“Đêm cuối cùng?” Tôi phản ứng với câu nói của họ. “Là ý gì?”
*Ý là đêm nay có thê là đêm cuối cùng Tả Tả gặp ác mộng.”
Tôi nghĩ đến SpongeBob mà đêm qua Tả Tả mơ thấy, nhịn không được mà rùng mình một cái, bèn nói “Được rồi, đêm nay tôi sẽ trông chừng Tả Tả, phải qua được đêm nay đã”
Không ngờ, Tiểu Trương và Tiểu Lưu lắc đầu.
“Không được đâu tiểu Tó, hôm nay viện trưởng Ngô đã cho Tả Tả uông thuốc ngủ rồi, cậu bé khẳng định sẽ không chịu nôi đâu.”
“Cái gì?”
Tôi bật dậy khỏi ghế. Sự tình đã đến nước này mà bà ây vẫn muốn cho Tả Tả uống thuốc ngủ, bà ấy điên rồi.
Chuyện đêm qua đáng sợ như vậy, chẳng lẽ không tác động gì đến bà ấy ư2 “Có chuyện gì sao, Tiểu Tố?” Tiểu Trương và Tiểu Lưu đều sửng sốt.
Tôi không còn tâm trạng để giải thích cho Tiểu Trương và tiểu Lưu, tôi liếc sang nhìn Tạ Phong Tiêu, hai người chúng tôi trong đáy mắt đều hiện lên sự lo lăng không thôi.
Nếu như: Tả Tả đã uống thuốc ngủ, e là đêm nay thực sự phiền phức.
Nếu như nó không mơ tháy điều gì đáng sợ thì thật tốt, một khi đã nằm mơ thì việc đánh thức một đứa trẻ đã uống thuốc ngủ quả thật không phải dễ dàng.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức hướng về phía đại sảnh. Tôi đã tưởng rằng tình huống hiện tại là tệ nhát rồi, nhưng nghe thấy âm thanh của máy đứa trẻ kia tôi mới phát hiện, hóa ra mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn. Tôi cứ nghĩ rằng bọn trẻ đang kể chuyện cũ, vạn lần không thể nghĩ nồi bọn chúng vậy mà lại đang kể chuyện ma.
Kia là 1 xác ướp, toàn thân cuốn băng, thân thê cứng đò đi lại trong hành lang, thấy nữ nhân trẻ tuổi là lập tức nhào tới, đem nữ nhân kia nuốt chửng.
Dừng lại ! Tôi bị dọa sợ, tranh thủ thời ngăn cản đứa trẻ kia kê truyện kê nôt câu chuyện.
Thằng bé ngừng kẻ, quay đầu lại nhìn “chị An Tôi”
Không chỉ thằng nhóc này mà hầu như tát cả những đứa trẻ có mặt ở đó đều nhát thời bị tôi dọa sợ. quay đầu lại nhìn tôi. Tôi không biết phải làm sao để giải thích chỉ nhanh chóng ôm lấy Tả Tả ra khỏi đại sảnh.
Tả Tả bộ dạng như vừa mới làm chuyện xấu, co ro trong lòng tôi thỏ thẻ : “chị An Tế…”
Tôi và Tạ Phong Tiêu mang Tả Tả trở vê phòng. Vừa đặt Tả Tả xuông tôi, tôi nghiêm mặt nói: Tả Tả, sao em lại nghe truyện ma, em cũng biết, em nghe xong sẽ gặp ác mộng mà.
Tả Tả nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi, khẩn trương nói: “Tất cả mọi người cùng nghe, em không muôn mọi người cảm thây rằng em không thích ở cùng mọi người…”
Tôi muốn trách thằng bé, nhưng lời đên miệng không tài nào thôt ra được.
Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi trách cứ Tả Tả cũng không được lợi ích gì, tôi chỉ thở dài: “Lần sau em không như thế nữa là được.”
Tả Tả sợ hãi gật đầu. Bỗng nhiên cậu bé nhịn không được, ngáp một cái.
Lòng tôi trùng xuống.
Chết tiệt , là thuốc ngủ Viện trưởng Ngô cho Tả Tả uống có tác dụng rồi sao?
“Tả Tả” Tạ Phong Tiêu nói “Có phải em mệt lắm không?”
“Không có em không có buôn ngủ – Tả Tả lập tức mạnh miệng”
nói, nhưng mí mắt của nó cứ giật lên giật xuống. như thể sắp ngủ đến nơi rồi.
“Em…” cậu bé không nhịn được mà giãy dụa trên giường “Em sẽ đi uông Coca và cà phê.”
Nhìn thân thể lắc lư: đi lại không vững trên đường, tôi không kìm lòng được mà kéo nó lại.
“Được rồi, đừng miễn cưỡng bản thân, đêm nay khẳng định là em sẽ không trụ được.” tôi thở dài “Tốt nhất là em nên đi ngủ đi.”
“Chị An Tố nhưng em thật sự rất sợ năm mơ thây xác ướp…”
“Được rồi” mắt thấy Tả Tả như muốn nhớ lại những chuyện ma quỷ quái đã nghe vừa nãy, tôi vội vàng ngắt lời “Chỉ cần em không nghĩ tới máy chuyện đó là được, nghĩ điều tích cực hơn.”
Tôi nhìn quanh lấy chiếc điện thoại mở ra video sói xám và cừu vui vẻ và nói với Tả Tả “Này, em xem phim hoạt hình một lát đi.”
Tả Tả quả nhiên vẫn là trẻ con, lập tức bị những hình ảnh sinh động trong điện thoại háp dẫn. Tôi hi vọng những hình ảnh đáng yêu này có thể đánh tan được những cơn ác mộng của em ấy.
*A Viễn” tôi gọi Tạ Phong Tiêu “anh ở đây trông chừng Tả Tả, em đi tìm Viện trưởng Ngô”. Tạ Phong Tiêu gật đâu, tôi lập tức rời đi.
Tôi đi đến căn phòng bên cạnh, gõ cửa một cái, nghe thấy giọng nói đầy mệt mỏi của viện trưởng Ngô vang lên “Mời vào”
Bây giờ đã là hơn 11 giờ đêm, quả nhiên Viện trưởng Ngô vân chưa ngủ.
Bước vào, tôi thấy bà đang ngồi trên giường, mở xem album ảnh của Tiểu Hoa, chăm chú đến thất thần.
“Con đã biết rồi sao” tôi còn chưa kịp mở miệng Viện trưởng Ngô đã hỏi.
“Con đã nghe chuyện ta cho Tả Tả uống thuốc ngủ rồi sao?”
Tôi cắn môi nhẹ gật đầu. Viện trưởng Ngô nở một nụ cười ảm đạm: *Con thát vọng lắm đúng không? Ở trong trí nhớ của con ta hắn là không như vậy.”
Tôi vốn là đến phòng viện trưởng Ngô với một bụng đây oán hận, nhưng nhìn bộ dạng mật hôn cùng vẻ mặt bà đang tự trách, tôi đột nhiên không có cách nào trách bà. Bởi suy cho cùng bà cũng chỉ là 1 người mẹ đáng thương.
/1101
|