Chương 276: PHÉT MỨT TRÁI CÂY
Mứt hoa quả, lúc còn nhỏ, đối với tôi mà nói, đã là một trong những đồ ăn ngon nhát trên thế giới này rồi.
“Ta không thấy thế.” Tiết Xán tiện tay ném bánh mì lên đĩa.
Tạ Phong Tiêu lúc này sắc mặt tối sằm lại, cười lạnh một tiếng, từ tốn mở miệng: “Đương nhiên, đại thiếu gia nhà họ Tiết sao có thể hiểu được hạnh phúc nhỏ bé của cô nhi chúng ta được. Nói thế nào chúng ta cũng không phải là người cùng một thế giới.”
Lời nói của Tạ Phong Tiêu nhẹ như gió bay, nhưng hết lần này đến lần khác đặc biệt nhắn mạnh hai chữ “Chúng Ta”.
Tiết Xán sắc mặt đột nhiên u ám.
Tôi thầm than không ổn rồi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? không phải ăn bánh mì thôi sao? Làm sao lại dày đặc mùi thuôc súng vậy?
“Tạ Phong Tiêu.” Tiết Xán lạnh lùng nhìn Tạ Phong Tiêu, sắc mặt lạnh như băng “Người trong thế giới các ngươi, chẳng lẽ chỉ biết quáy rối vợ người khác?”
Nụ cười trên môi Tạ Phong Tiêu chợt tắt.
“Vợ à?” Nhưng một lúc sau, anh ta lại nở một nụ cười bỡn cợt, trên tay không ngừng nghịch chiếc thìa, “Ô., suýt chút nữa tôi đã quên mát, An Tố quả thật đã cùng anh làm đám cưới ma. Nhưng nói cho cùng, An tố là người, trong thế giới loài người của chúng tôi, cô ấy vẫn chưa lập gia đình. “
Tôi khẽ giật mình.
Tạ Phong Tiêu nói đúng, mặc dù tôi và Tiêt Xán đã làm đám cưới ma, có văn thư xác nhận của âm phủ, theo lý thuyết, tôi cũng không thẻ kết hôn với người khác.
Tuy nhiên ở nhân gian, tôi và Tiết Xán không có đăng kí kết hôn, tính ra, quả thật vẫn chưa phải là vợ chồng.
Tiết Xán hiển nhiên hiểu điều này, cả người đột nhiên toát ra hơi thở lạnh như băng, nhiệt độ trên bàn ăn như giảm xuống máy chục độ.
Tôi rùng mình run lên một cái.
“Chuyện đó…” Tôi cảm thấy Tạ Phong Tiêu và Tiết Xán đang dùng cố gắng dùng ánh mắt giết chét đối phương, vội vàng chạy nhanh tới hòa giải, ‘Mọi người đừng cãi nhau, chúng ta… chúng ta ăn bánh…
chúng ta ăn bánh mì… “
Tôi vừa dút lời, hai người vẫn đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau đột nhiên cầm một miếng bánh mì lên, dùng tốc độ kinh ngạc phết mứt rồi đưa cho tôi.
Tôi lập tức mắt lại trợn tròn.
Nhìn hai lát bánh mì trước mặt, một là mứt dâu, một là mứt cam Tôi chần chừ rồi cầm lấy chiếc bánh mì mứt dâu của Tiết Xán.
Đột nhiên, tôi thấy ánh mắt Tạ Phong Tiêu trở nên ảm đạm.
Tôi không dám nhìn anh ấy nữa.
Tuy rằng như vậy tàn nhẫn, nhưng tôi cũng mong rằng Tạ Phong Tiêu sớm có thể hiểu được suy nghĩ của tôi, đừng lãng phí thời gian và sức lực vào tôi nữa.
“Quả nhiên, chính là như vậy.” Tạ Phong Tiêu bắt lực cười một tiếng, ném bánh mì lên đĩa rồi đứng dậy, “An Tó, cô nhi viện hẳn là không cần anh giúp nữa. anh đi trước.”
“Được.” Tôi gật đầu, không biết nên nói gì.
Tạ Phong Tiêu đang định rời đi, nhưng mới vừa đi được một bước, anh ấy chọt nghĩ tới điều gì đó, khựng lại, không quay đầu, thắp giọng nói: “Mà này, nếu đêm nay hai người còn ở cô nhi viện, buổi tối vẫn nên nói nhỏ chút, phòng ở cô nhỉ viện cách âm không được tốt lãm.”
Mặt của tôi, ngay lập tức, đỏ như tôm luộ!
c Mẹ ơi, chẳng lẽ nói, thanh âm tối hôm qua, Tạ Phong Tiêu đã nghe thây hệt rôi?
Tôi hận không thể đào một cái lỗ chui xuống!
Khác với vẻ bói rối của tôi, Tiết Xán vẻ mặt bình tĩnh, bình tĩnh nói: “Ngại quá, cái này có chút khó khăn, dù sao ngươi cũng hiểu, kìm lòng không được.”
Tôi thấy sắc mặt Tạ Phong Tiêu hoàn toàn u ám, tôi hận không thê đem miệng Tiêt Xán bịt lại.
Tạ Phong Tiêu nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn tức giận đạp ghé, dọa máy đứa trẻ bàn bên cạnh hoảng sợ.
Tiết Xán cười lạnh, nhìn bóng lưng rời đi của Tạ Phong Tiêu, lạnh lùng nói: “không biết lượng sức.”
“Tiết Xán.” Tôi không khỏi nhíu.
mày, “Anh thật là, cùng A Viên chấp nhặt làm gì?”
Không ngờ lời nói của tôi vô tình lại khiên lửa giận của Tiệt Xán ngay lập tức chuyên hướng sang tôi.
“An tố, nàng dám nói đỡ cho hắn?”
Tiết Xán nắm lấy cằm của tôi, lạnh lùng hỏi.
Tôi sợ cái tên quỷ già không cần mặt mũi này lại làm chuyện gì đó trước mặt nhiều đứa trẻ khiên tôi xáu hỗ cả đời, vì thế vội vàng sử dụng tuyệt chiêu…
Thay đổi chủ đề.
“Tiết Xán, em vẫn có chút lo lắng với những người vừa được cứu từ trong mộng kia, anh nghĩ họ sẽ ôn chứ?”
Tôi chuyển đề tài quá gượng gạo, Tiết Xán lạnh lùng nhìn tôi, hiển nhiên đã biết suy nghĩ của tôi.
Tôi chột dạ cúi đầu.
“Ta đi xem bọn họ một chút.” dù đang tức giận nhưng Tiết Xán vẫn thuận theo ý tôi, nói thêm, “Em đi gặp Viện Trưởng Ngô đi, ta thấy trạng thái bà ta có vẻ không được tót lắm.”
Tôi gật đầu rồi cùng Tiết Xán lên lầu.
Tiết Xán đi xem mấy người đang hôn mê, còn tôi trực tiêp đên phòng của Viện Trưởng Ngô.
“Viện trưởng Ngô?” Tôi bước vào của, liền nhìn thầy Viện Trưởng Ngô đang ngồi trên giường, đang thất thần nhìn từng trang từng trang.
Thấy tôi đi vào, bà ấy vội vàng gấp sách lại, lau nước mắt nơi khóe mắt, nhéch miệng cười: “An Tố, con đến rồi à.”
_ Dù bà ấy đã gấp sách nhưng tôi vân nhận ra.
Bà ấy lại đang xem album ảnh của Tiêu Hoa.
Tôi biết rằng, mặc dù ngày hôm qua Viện trưởng Ngô đã nói rằng, bà ây sẽ không lợi dụng năng lực của Tả Tả nữa, nhưng kỳ thật trong lòng bà vẫn rất đau khổ.
Tôi biết chuyện của Tiêu Hoa, chỉ có thê đê Viện Trưởng Ngô tự mình hồi phục từ từ, liền đi đến chỗ bà ấy, cùng bà ây nói những chuyện khác, nhằm chuyền hướng chú ý của bà ây.
“Đúng rồi.” Viện trưởng Ngô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hai mắt sáng như sao nhìn tôi, “Con cùng người kia, gọi là Tiết Xán đúng không? Là sao vậy? Là bạn trai của con đúng không?”
Không ngờ Viên trưởng Ngô lại đột nhiên hỏi điều này, tôi có chút lúng túng xoa xoa mũi rồi nói nhỏ: “Dạ.”
“Thật là, nếu có bạn trai, sao không sớm dân vê ra mắt ta.” Viện trưởng Ngô oán giận nói.
Tôi gượng cười.
Kỳ thật tôi đã “dẫn” Tiết Xán tới đây từ lâu rồi, đó là lúc xảy ra chuyện của Dì Hoàng nhưng lúc đó Viện Trưởng Ngô không nhìn thấy anh mà thôi.
Viện trưởng Ngô đột nhiên thở dài, “Ta vốn tưởng rằng con và A Viễn cuối cùng sẽ ở cùng nhau, không ngờ…”
Tôi lại ngượng ngùng, chỉ có thể nói: “con cùng A Viễn chỉ là bạn bè.”
Viện trưởng Ngô liếc mắt nhìn tôi nói: “Con còn giả bộ ngu ngốc với ta?
Con coi A Viễn là bạn, nhưng tình cảm nó dành cho con, chẳng lẽ con không biết”
Tôi càng lúng túng hơn.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Viện Trưởng Ngô lại nói, “Chỉ cần con vui vẻ, dì Hoàng nếu biết con hạnh phúc, chắc chắn cũng rất vui vẻ…”
Viện trưởng Ngô ở trong cô nhi viện, người quen nhau lâu nhát và tốt nhất chính là dì Hoàng, dù sao hai người đều cùng nhìn tôi lớn lên, lúc này nghĩ đến dì Hoàng, bà không khỏi có chút đau lòng.
Tôi sửng sốt Nhắc đên dì Hoàng, tôi đột nhiên nhớ ra rằng, mình đã bỏ qua một việc quan trọng.
Lúc xảy ra chuyện Miêu bà bà, dì Hoàng ở trong mơ có nhắc nhở.
Dì ấy nói, tôi phải cần thận với một người đàn ông, nói răng anh ta muôn máu của tôi.
/1101
|