CHƯƠNG 290: VẼ BÙA Sắc mặt tôi trắng nhợt.
Aydal Thực sự rất đau!
Tôi che cánh tay mình, không ngừng lùi về sau, Phương Tình cũng từng bước ép sát.
Khi Phương Tình lại gần, tôi đột nhiên cảm nhận được một luông âm khí nhàn nhạt phả vào mặt.
Tôi ngắn người.
Đây là quỷ khí?
Tôi phát hiện rằng, bây giờ bản thân càng ngày càng nhạy cảm với quỷ khí rồi, thậm chí tôi còn có thể mơ hồ cảm nhận được, luồng quỷ khí này giống y hệt thứ tôi cảm nhận được trên người Phùng Viễn.
Quả nhiên đúng là cái cô phiền phức Lưu Thiến kia đang dùng cuốn SỐ kia giở trò.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, tôi chật vật tránh khỏi con dao trong tay Phương Tình, trong đâu cô găng nghĩ cách.
Nếu bây giờ tôi dùng sức để đối phó với Phương Tình, chưa nói đến việc liệu tôi có thể chiếm được thế thượng phong hay không, cho dù tôi thành công thì cũng rất dễ khiến Phương Tình bị thương.
Nếu như đã vậy, tôi buộc phải nghĩ theo một góc độ khác.
Nghĩ lại thật kĩ, quỷ khí trong cuốn số kia đang khống chế Phương Tình.
Nếu là quỷ khí… thì nếu tôi dùng chút huyện thuật mình vừa học được liệu có tác dụng không?
Nghĩ đến đây, tôi vội lật tìm trong túi mình.
Bởi vì phải để phòng đám người nhà họ Ninh, tôi vẫn luôn mang bùa bên mình.
Đúng là phải nhắn like cho trí thông minh của mình.
Nhưng tôi còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên nhận ra một vấn đề còn lớn hơn.
Chết tiệt!
Cái đồ ngu ngốc này, tôi chỉ nhớ mang theo bùa mà lại quên mật chu sal Tôi vừa chửi mình nhớ trước quên sau, vừa cuông cuông tìm cách…
Bây giờ tôi nên làm sao đây.
Đột nhiên trong đầu tôi nảy lên một ý nghĩ.
Tôi nhớ trước đó Tiết Xán từng nói, khi vẽ bùa không nhất định phải dùng chu sa, người có năng lực thì dùng mực bình thường cũng vẽ được lá bùa có sức mạnh cực lớn.
Thông thường người tu đạo dùng mực đỏ chỉ là muôn mượn dương khí trong nó xua đi quỷ hồn.
Dương khí trong chu sa…
Mắt tôi sáng bừng.
Tiết Xán cũng từng nói, dương khí trong máu tôi rất dồi dào, vậy tức là, tôi có thể lấy máu của mình để vẽ bùa?
Càng nghĩ lại càng thấy có khả năng.
Vốn dĩ máu của tôi đã có tác dụng đuổi quỷ, nếu như dùng máu để vẽ bùa, chắc chắn sức mạnh sẽ tăng thêm gập bội, theo lí mà nói, hiệu quả hăn sẽ hơn chu sa!
Nghĩ đến đây, tôi không do dự, quẹt máu từ vệt thương trên cánh tay.
Cả bàn tay tôi mau chóng nhuốm đây máu.
Tôi vừa phải tiếp tục tránh con dao trong tay Phương Tình, vừa phải lợi dụng những lúc sơ hở, lầy máu trong tay vẽ lại lá bùa đuổi quỷ mà tối qua tôi mới đọc được trên sách!
Tối qua tôi đã luyện vẽ bùa đuồi quỷ rất nhiều lần, bây giờ vẽ từng nét rất thuận lợi, chẳng mấy chốc đã xong.
Thấy con dao của Phương Tình lại chuẩn bị đâm xuống chỗ tôi, tôi vội vàng dán ngay lá bùa vừa vẽ lên đầu cô ấy.
Ngay lập tức, Phương Tình hét lên một tiếng thét chói tai, đầy đau đớn.
Mừng chết tôi rồi.
Có tác dụng!
Phương Tình không ngừng run rầy, dường như đang giãy giua.
Thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, tôi lại vẽ một lá bùa nữa.
Bếp!
Tôi dán nó ngay trên mặt cô ấy.
Hai lá bùa ấy cháy trụi trong nháy mắt, cũng cùng lúc đó, Phương Tình như bị rút hết sức lực, lập tức thôi giãy giụa, ngã gục xuống đất.
Đến khi thấy cô ấy hoàn toàn ngất đi, thân kinh căng như dây dàn của tôi mới thôi căng thăng, xui lơ xuông đât.
Tôi thở hỗn hẻn, cảm thấy tim mình đang đập bát chấp nhịp điệu.
Nghĩ cũng thấy kì lạ, tôi chỉ vẽ hai lá bùa thôi nhưng lúc này lại cảm thây như vừa chạy marathon vậy, không còn chút sức lực nào, tay chân run rẫy.
Đúng lúc đó, cửa phòng KTV bị mở ra.
“Tố Tố! Phương Tình!
Tôi còn tưởng là Trần Đông Vũ đi tìm người đến giúp đỡ, nhưng sự thật là tôi đề cao người đàn ông này quá rÔI.
Người vừa đến là Hồng Hà, có lẽ là vì nhận được cuộc điện thoại của tôi, không yên tâm nên tìm đến đây.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô ây cũng bị dọa sợ, vội vàng đỡ tôi dậy.
“Cậu và Phương Tình sao rồi?
Chúng ta mau đến bệnh viện đi.” Hồng Hà hoảng loạn nói, nhưng tôi lại chặn cô ấy lại.
“Không… không thể đi bệnh viện…”
Tôi thở hồn hền, nói: “Chúng ta mau đi tìm… Lưu Thiến…”
Bây giờ tôi đã xác định được, chắc chắn là Lưu Thiến dùng cuốn sổ kì dị đó đề điều khiển Phương Tình tự sát.
Trước đó, cái chết của Chu Thông và Cô Tử Hân hãn cũng là vì có người cố ý dùng cuốn sổ này hại chét.
Cố Tử Hân hành động không đứng đăn, nhiêu người ghét cô ta, có người nhặt được cuốn sổ này rồi hại cô ta cũng là điêu bình thường. Còn Chu Thông, có lẽ là do Phùng Viên hạ thủ.
Vì vậy dù cho lần này tôi tạm thời cứu được Phương Tình, nhưng không thể chắc chắn được cái cô Lưu Thiến kia có ra tay nữa không.
Nếu cô ta lại tiếp tục viết gì đó vào cuôn số đó, tôi sợ mình không còn sức mà đôi phó nữa rôi.
Vì thé việc cần làm ngay bây giờ là tìm ra Lưu Thiến, lấy được cuốn sổ trong tay cô ta.
Nếu không, cuốn sổ này còn nằm trong tay Lưu Thiên lúc nào, Phương Tình sẽ gặp nguy hiêm lúc đó.
Hồng Hà không biết chuyện này, nhựng thấy sắc mặt nghiêm trọng của tôi, cô ây đỡ tôi dậy rôi nói.
“Chúng ta có nên đi tìm bạn trai cậu không?” Dấu sao thì cũng là con gái, Hồng Hà sợ hãi là chuyện bình thường, không nhịn được mà hỏi.
Người tôi cứng đờ.
Tôi biết bây giờ không thẻ liên lạc được với Tiết Xán, chỉ đành nắm lấy vòng ngọc mà anh ấy đưa cho lúc trước.
Mặc dù không động vào điện thoại di động, nhưng khi vòng ngọc có biên hóa, anh ây sẽ đi chứ?
Anh ấy đã từng nói, khi tôi gặp nguy hiêm thì cứ năm vòng ngọc, anh nhât định sẽ đến ngay lập tức.
Vòng ngọc nóng dần: lên, đoán chừng đã truyền được tin đến chỗ anh rÔi.
“Đi thôi tìm một sợi dây trói Phương Tình lại trước đã, nhờ người để ý cô ấy.”
Tình hình của Phương Tình quá nguy cấp, tôi không có thời gian chờ Tiết Xán đến, chỉ có thể vội vàng phân phó Hồng Hà.
Chúng tôi xin một sợi dây từ chỗ KTV, trói Phương Tình lại, rồi nói dối người quản lí KTV rằng, Phương Tình đột nhiên phát bệnh, nhờ họ gọi bác sĩ đến.
Xử lí xong chuyện này, tôi và Hồng Hà cùng đi tìm Lưu Thiên.
Hồng Hà gọi điện thoại cho người quen hỏi thăm, thì ra cô ta cũng ở †rong kí túc xá.
Chúng tôi mau chóng đón xe đến kí túc xá nữ, lúc này sức khỏe của tôi cũng khôi phục lại phần nào, vội vàng chạy lên.
Lên lầu, chúng tôi cũng lười khách khí, cứ thê mở cửa phòng Lưu Thiên ra.
“AI Máy cô gái trong phòng tháy chúng tôi cứ thế đi vào cũng phải giật mình.
“An Tố? Ngô Hồng Hà? Các cậu đến đây làm gì?”
Mấy cô bạn này đều là bạn thân của Lưu Thiên, đương nhiên nhận ra chúng tôi, sắc mặt cũng bắt thiện.
Tôi cũng lười quan tâm bọn họ, chỉ nhanh chóng đi về phía Lưu Thiến.
Cô ta còn đang liều mạng, viết L gì đó, thấy tôi đến, cô ta lập tức biến sắc, hốt hoảng giấu cuốn sổ kia đi.
Nhưng tôi làm sao có thể để cô ta như ý được.
Tôi lập tức giật lấy cuốn số trong tay Cô ta.
“Cậu làm cái gì đấy An Tố?” Lưu Thiên như con chuột bị đạp trúng đuôi, hét ầm lên, nhào về phía tôi định cướp cuốn số kia về.
Bây giờ cả đầu tôi tràn ngập lửa giận, không thèm quan tâm mà ¡ đây cô ta ra rồi bắt đầu lật giở cuốn sổ.
Quả nhiên, trên trang mới nhất là nét chữ của Lưu Thiên.
/1101
|