Chương 302: Thôn trang kì dị
Trương mụ trầm ngâm một lát rồi nói: “Hiện tại, chúng ta cách nhà họ Ninh cũng không xa, nhìn xem xung quanh có thôn trang hoặc thị trấn gì không, đêm nay trước hết cứ nghỉ tạm ở đâu đi, ngày mai chờ trời sáng, chúng ta mua vài con ngựa mới rồi lên đường, chắc là vẫn tới kịp.”
Mọi người đều gật đầu, lập tức bắt đầu tìm thôn trang.
Cũng may, vận khí của chúng tôi tốt, lập tức tìm thấy một ngôi làng bên cạnh rừng.
Thôn kia không lớn, nhưng chúng tôi hiện tại cũng còn lựa chọn nào khác, nhanh chóng qua đi.
Bây giờ trời đã khuya, chúng tôi lo lắng, khi đến làng, dân làng đã ngủ rồi. Không nghĩ tới, vừa đến gần ngôi làng, chúng tôi liền thấy đèn đuốc sáng trưng.
Lòng tôi vui mừng khôn xiết.
Không nghĩ tới, ở đây cũng có một ngôi làng có cuộc sống về đêm phong phú như thế.
Nhưng ngay sau đó, tôi đã không còn tâm trạng để nói đùa nữa.
Bởi vì khi chúng tôi tiến vào vào thôn trang, mới phát hiện, những ngọn đèn dầu không phải ở trong nhà, mà là ở ngoài sân.
Chỉ thấy trong thôn, trước mỗi căn nhà đều có vài người đứng trước cửa, mỗi người đều cầm một chiếc đèn lồng trên tay, lặng lẽ đứng đó, như đang chờ đợi cái gì đó.
Họ đã sớm nhìn thấy chúng tôi đi vào làng, nhưng không ai đến bắt chuyện với chúng tôi, chỉ nhìn chúng tôi một cách cảnh giác.
Ánh sáng của chiếc đèn lồng đung đưa đập vào mặt họ, trông trắng bệch, có chút gì đó quỷ dị.
Tình huống này là như thế nào?
Đang nửa đêm, những người này sao lại không đi ngủ, đứng ở cửa làm gì?
Chúng tôi nghi ngờ, nhưng Trương mụ dẫn đầu đi qua, nói: “À … Cho hỏi trưởng thôn là vị nào?”
Nhóm người kia đều im lặng, thật lâu sau, một lão già mới lảo đảo bước ra.
“Ta chính là trưởng thôn,” Ông ta thấp giọng nói, nhìn vào chúng tôi, trong mắt ánh lên tia phòng bị.
“Là như thế này, tiểu thư nhà chúng tôi đang về nhà chồng.” Trương mụ vội vàng cười nói, “Nhưng bây giờ đã muộn như vậy, chúng tôi không thể tiếp tục lên đường được, chỉ có thể tới đây xin tá túc một đêm.”
Nói xong, Trương mụ lập tức lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho trưởng thôn.
Theo lẽ thường, Trương mụ ra tay rộng rãi như vậy, người trong thôn nhỏ này chắc hẳn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, thật không muốn nghĩ tới, vị thôn trưởng kia cũng không vội vàng nhận lấy xấp ngân phiếu.
Ông ta chỉ nhanh chóng đảo mắt nhìn qua phía sau chúng tôi, hỏi: “Các người thật sự là đang đưa dâu?”
Trương mụ ngẩn ra.
Có lẽ trong lòng bà ấy cũng đang nghi hoặc giống tôi, những người trong thôn này đang đề phòng cái gì vậy?
“Đương nhiên là thật.” Trương mụ kéo khóe miệng nói, không quên thử một câu, “Nếu không, chúng tôi nửa đêm còn tới đây làm cái gì?”
Thôn trưởng không có trả lời, nhưng một người phụ nữ đứng sau ông ta hừ lạnh lùng một tiếng, ngữ khí kỳ quái nói: “Đương nhiên là tới đây tranh giành sự chú ý của Chu Tước đại nhân với chúng ta!”
Tôi trợn tròn mắt.
Cái gì?
Tranh giành sự chú ý của Chu Tước đại nhân?
Thật là lố bịch.
Tôi còn chưa kịp nghi ngờ, những người trong ngôi làng này có phải bị điên hay không, vị trưởng thôn kia đã mở miệng.
“Các người có mang theo bé trai đi cùng không?”
Vị thôn trưởng này hỏi một câu không đầu không đuôi, tiếp tục hỏi đám người Trương mụ.
Tuy nhiên, câu hỏi này khiến tôi chợt nhận ra được điều kỳ quái gì đó.
Những người dân làng đứng ở đó, hình như ai cũng đang bế một bé trai.
Những đứa trẻ đó, tất cả đều trên dưới mười tuổi, trong bóng tối, không biết là vì lạnh hay gì, chúng dường như đều đang run rẩy.
Tôi cau mày.
Nửa đêm nửa hôm, họ bế những bé trai đứng ở đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Trương mụ đương nhiên cũng ý thức được điều này, vẻ mặt có chút kỳ quái, nhưng vẫn nói: “Chúng tôi là đội đưa dâu, dắt theo bé trai làm gì chứ?”
Vị trưởng thôn kia không trả lời, chỉ nhìn đoàn người chúng tôi đứng sau Trương mụ, sau nhiều lần xác nhận chúng tôi không có nói dối, cuối cùng mới nói: “Vậy thì các ngươi tới nhà của ta đi, dù sao đêm nay chúng ta cũng không có ở nhà. “
Vừa nói ông ta vừa giật lấy xấp ngân phiếu trong tay Trương mụ, thái độ kia, y như là đang bố thí cho chúng tôi.
Tất cả chúng tôi đều ngây ngẩn cả người.
Trưởng thôn của một cái làng nhỏ như thế này mà cũng kiêu ngạo như vậy?
Tuy nhiên, ông ta nói, bọn họ đêm nay không ở nhà, sao lại như vậy?
Trong lúc chúng tôi còn đang nghi hoặc, chúng tôi chợt thấy một người chạy vào trong làng, hốt hoảng nói: “Thôn trưởng, đến giờ rồi.”
Thôn trưởng đột nhiên trở nên nghiêm túc, ông ta cũng không thèm để ý tới đoàn người chúng tôi nữa, nói: “Đi thôi.”
Tất cả dân làng đều gật đầu, thắp sáng đèn lồng rồi chậm rãi đi về phía trước.
Đột nhiên, một trong những đứa trẻ mà nhóm người đó đưa đi, khóc lớn.
“Cha! Mẹ! Con không muốn đi … đừng giao con cho Chu Tước đại nhân!”
Một đứa trẻ dẫn đầu, những đứa trẻ khác ngay lập tức cũng bắt đầu gào khóc.
“Cha! Mẹ! Đừng đưa con đi! Đưa đệ đệ đi thôi!”
“Cha mẹ … Cầu xin hai người … “
“Cha, mẹ, con không bao giờ nghịch ngợm gây sự nữa, hai người đừng đưa con đi.”
Nhìn nhóm trẻ như vậy, chúng tôi không khỏi bàng hoàng.
Trương mụ chịu không nổi, nhịn không được hỏi: “Thôn trưởng, các người rốt cuộc đang làm gì vậy? Chu Tước đại nhân là ai?”
Vị trưởng thôn kia sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.
“Nếu chỉ muốn tá túc một đêm trong làng chúng tôi thì đừng có hỏi nhiều!” Ông ta lạnh lùng nói, “Nếu không, các người liền cút ra khỏi làng chúng tôi!”
Nói xong, ông ta cũng không để ý tới chúng tôi, chỉ túm lấy bọn trẻ, mắng: “Đúng là không biết tốt xấu! Có thể được hiến tế cho Chu Tước đại nhân chính là phúc đức của các người!”
Ngồi trong kiệu hoa, sắc mặt tôi khẽ biến khi nhìn thấy cảnh này.
Hiến tế cho Chu Tước đại nhân?
Lúc này, tôi cũng đoán được đại khái chuyện gì đang xảy ra ở cái làng này.
Trước đó tôi cũng đã biết, thời cổ đại, thậm chí ở một số nơi lạc hậu ở thời hiện đại, dân làng sẽ mê tín sẽ coi một số quái vật là thần.
Ví dụ như Long Vương, Thần Sông hay Thần Núi gì đấy.
Bị những yêu thuật của bọn quái vật đó mê hoặc, họ sẽ dâng vàng bạc châu báu của mình, thậm chí cả trẻ em và phụ nữ cho những con quái vật đó, cầu xin bọn chúng che chở.
Không cần phải nói, đây cũng là trường hợp của ngôi làng này.
Chu Tước đại nhân trong miệng bọn họ chắc chắn không phải là thần thú Chu Tước thật sự, chắc chắn là một loài quái vật có cánh đã lừa đám dân làng ngu xuẩn này rồi yêu cầu bọn họ dâng trẻ em cho bọn chúng.
Mà số phận của những đứa trẻ đó, phần lớn đều trở thành đồ ăn chui vào bụng đám quái vật đó.
Nghĩ đến đây, tôi không thể nào chịu được.
Nhiều sinh mệnh trẻ con như vậy, nếu bây giờ tôi cứ mặc kệ, sợ sau này sẽ không có đêm nào tôi yên giấc.
Nghĩ đến này, tôi liền bước ra khỏi kiệu hoa.
Tôi phớt lờ tiếng kinh hô của Trương mụ, vén khăn voan đỏ lên, nói: “Chờ một chút.”
Những người dân làng dừng lại, nhìn tôi với vẻ khó tin.
“Các người định đưa những đứa trẻ này cho Chu Tước đại nhân đó sao?” Tôi lạnh lùng nói thẳng vào vấn đề, “Cái gì mà Chu Tước đại nhân, rốt cuộc lại là con quái vật muốn ăn thịt trẻ con?”
Thấy tôi nói thẳng như thế, trưởng thôn và những dân làng đều thay đổi sắc mặt.
/1101
|