Chương 469: Tôi muốn sinh con
Trong khoảnh khắc, tôi không quan tâm đến đám người Ninh gia nữa, nhưng trong mắt tôi chợt lóe lên một tia hoảng sợ.
Thuốc đó có hiệu quả không?
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì bỗng thấy bụng đau nhói, đau gấp ngàn lần!
Tôi chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như | thế này trong đời, tôi nằm cuộn tròn trên
cỏ, từng tế bào run lên.
Đau……
Đau quá …
Dù cảm thấy đau đớn đến mức có thể chết đi, nhưng tôi vẫn lo lắng cho đứa con trong bung.
đứa trẻ….
con của tôi……
Nó có thực sự biến mất?
Khi nghĩ đến điều này, nước mắt tôi không thể ngừng được.
| Vào lúc tuyệt vọng như vậy, tôi nhắm mắt | lại, và thứ hiện lên trong đầu tôi vẫn là hình bóng mảnh mai đó …
Tiết Xán… làm ơn … làm ơn … cứu con chúng ta…
Trong lòng tôi không ngừng suy nghĩ , anh sẽ đến cứu tôi , kéo tôi ra khỏi vực thẩm .
Như vô số lần trước.
Nhưng dù trong lòng tôi có cầu xin hay van xin thế nào đi chăng nữa, thì người tôi đang nghĩ đến vẫn không xuất hiện.
Cơn đau trong bụng như muốn rút ruột tôi ra, trong cơn tuyệt vọng này, nỗi tuyệt vọng và mong đợi trong lòng tôi dần biến thành hận thù.
Đúng, tôi hận Ninh Thanh Mi, tối hận Ninh Trác, tôi hận Ninh Uyển Uyển nhưng tôi càng hận Tiết Xán hơn!
Tôi hận anh vì đã giải trừ minh hôn với tôi!
Tôi hận anh vì đã không tin rằng đứa trẻ này là của anh.
Tôi càng hận anh vì đã để tôi lại một mình mặc cho Ninh gia muốn làm gì làm!
Hồi đó tôi yêu anh bao nhiêu thì giờ tối hận bấy nhiêu!
Dù anh bỏ em vì lý do gì, dù bất lực thế nào em cũng không thể tha thứ cho anh!
Đời này em sẽ không bao giờ tha thứ!
Ngay khi sự hận thù và đau đớn sắp nuốt chửng toàn thân, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng kêu than của Ninh Uyển Uyển.
“Cô cô, trên đỉnh đầu cẩn thận!”
| Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng máy bay ầm ầm và tiếng la hét của nhiều người.
“Tìm được rồi! Có người ở đó!”
Tôi cảm thấy một sức mạnh hùng vĩ từ trên trời giáng xuống, và trước khi tôi có thể nhìn lên, tôi cảm thấy mình bị nhấc lên khỏi mặt đất.
“An Tố, không sao chứ!”
Vào lúc này, bóng tối trong lòng tôi tuyệt vọng, như thể có ánh mặt trời chiếu vào. Có phải là Tiết Xán? Cuối cùng anh ấy có quay lại cứu tôi không?
Vui mừng nhìn thấy, tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Đó là một mục tiêu, nhưng không phải là Tiết Xán.
Đó là Hạ Lẫm.
Không chỉ vậy, tôi thấy anh ấy đang đi cùng nhiều người, tất cả đều là các nhà sư từ chùa Phong Ấn.
Nỗi thất vọng xẹt qua đáy lòng tôi một cách không kiểm soát được.
Nhưng tôi nhanh chóng tự cười nhạo mình, An Tố, mày đang nghĩ gì vậy, anh ta đã giải trừ minh hôn, còn bỏ rơi mày, tại sao lại phải đến cứu mày?
Sự than phiền chỉ là một khoảnh khắc, và tôi đã rất cởi mở để nhận ra những điều quan trọng hơn.
Tôi ngẩng khuôn mặt tái nhợt của mình lên, nhìn Hạ Lẫm và nói một cách yếu ớt, “Hạ Lẫm … làm ơn … giúp … con tôi …”
Sau khi nói điều này, tôi hoàn toàn bất tỉnh.
Khi tôi tỉnh dậy một lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện.
Điều đầu tiên tôi làm, là chạm vào bụng mình.
“Đừng lo lắng, đứa nhỏ vẫn còn ở đó.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai tôi, tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy Hạ Lẫm đang ngồi bên giường tôi.
Nghe vậy, tôi cảm thấy bụng dưới của mình có một luồng khí ma quái nhàn nhạt, rõ ràng là đứa trẻ vẫn còn ở đó.
nhưng…..
“Ma khí của đứa trẻ sao lại yếu ớt như vậy?” Tôi lo lắng hỏi.
“Bởi vì viên thuốc mà nhà họ Ninh đưa cho cô đã phát huy tác dụng hơn một nửa.” Hạ Lẫm xem nhẹ, “Hiện tại đứa nhỏ sắp chết rồi.”
Có một tiếng động trong đầu tôi.
“Tôi phải làm sao?” Tôi ghì chặt lấy Hạ Lẫm, hai mắt đỏ hoe. “Hạ Lẫm, anh có thể giúp tôi giữ đứa trẻ này được không?
Tiết Xán bỏ mặt tôi, và tôi nhận ra rằng hy vọng duy nhất của tôi là Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm nhìn xuống tôi, không hiểu sao tôi thấy ánh mắt anh ấy có chút tức giận.
“Tại sao cô lại muốn giữ đứa con này?” Anh hỏi ngược lại tôi, “Cô nên biết rằng khi đứa trẻ này được sinh ra, cô sẽ chết. Bây giờ cô và Tiết Xán đã giải trừ hôn nhân, đứa nhỏ này cũng không cần nữa.”
Trái tim tôi run lên.
“Tôi có phải sẽ trả giá bằng tính mạng của mình không?” Tôi run giọng hỏi, nhớ lại những gì Mi Nhi đã nói với tôi.
“Không.” Hạ Lẫm nghĩ tôi sợ hãi, khẽ nói: “Nhưng cô phải chia sẻ tuổi thọ của mình cho nó. Tóm lại, nó càng sống lâu thì cô càng sớm chết.”
Nghe đến đây, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Chính là như vậy.” Tôi nhìn Hạ Lẫm càng thêm khẩn cầu, “Tôi van xin anh, cho con của tôi cả đời này…”
Tôi hiện tại tôi tuổi hai mươi, người hiện đại tuổi thọ dài , nếu tôi chia sẽ cho nó thì nó cũng có thể sống gần nữa đời người.
Tôi nói điều này một cách chân thành, nhưng khi tôi nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Hạ Lẫm, nó lạnh và cực kì đáng sợ.
Tưởng anh ta không muốn giúp mình, vội vàng nói: “Đương nhiên không giúp tôi một cách vô ích. Trước khi chết, anh có thể rút máu của tôi. Máu của tôi rất có ích trong việc trị ma, ngươi nhà họ Hạ có thể.”
“An Tố, đủ rồi!” Hạ Lẫm đột nhiên tức giận, nắm lấy vai tôi và hét lên, “Cô có muốn chết | theo cách đó không! Lúc trước cô đang ở trên máy bay, và bị con chim đó bắt đi cô thực sự muốn chết, phải không! ”
Tôi sững sờ nhìn Hạ Lẫm, với vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi không ngờ rằng Hạ Lẫm đang tức giận, nhưng tôi đã đi cầu xin cái chết.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với Hạ Lẫm, người thờ ơ và lãnh đạm trong ký ức của tôi.
Biết rằng mình sắp chết, anh ta không nên cố gắng ném một câu “tùy ý” sao? Tại sao anh ấy lại quan tâm đến tôi như vậy?
anh ấy lại quan tâm đến tôi như vậy?
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì Hạ Lẫm đã bắt đầu lay động vai tôi, và tiếp tục hét lên: “An Tố, cô nói đi! Tại sao cô lại muốn chết như vậy! Đừng nói với tôi, đó là vì Tiết Xán!”
Tôi chưa bao giờ thấy Hạ Lẫm phấn khích như vậy, nhưng với tiếng hát của anh ấy, nước mắt tôi trực tiếp rơi xuống.
“Vậy thì anh bảo tôi phải làm sao!” Nỗi buồn và sự tức giận mà tôi kìm nén trong lồng ngực lại bùng phát lần nữa, “Trên đời không ai quan tâm đến tôi, cần tôi, gia đình và người thân duy nhất của tôi lúc này chính là đứa con trong bụng! Tôi muốn bảo vệ nó, vậy thì đã sao?. ”
Hạ Lẫm đã nói sai.
Tiết Xán đối với tôi không đơn giản như một người yêu hay một người chồng.
Anh ấy là tất cả với tôi.
Anh ấy là người duy nhất trên thế giới này mà tôi yêu thương nhất, và là người duy nhất sẽ bảo vệ tối và yêu thương tôi.
Nhưng bây giờ, anh ấy cũng đã rời bỏ tôi.
Tôi không có gia đình, không có người yêu, tôi chỉ muốn giữ một đứa con, chuyện này có gì sai?
Có lẽ tôi hét lên, Hạ Lẫm hơi giật mình, không nói gì nữa.
Một lúc sau, anh ta đột ngột buông vai tôi ra vẻ khó đoán: “Nếu cô biết được cô không một mình mà còn có người nhà, thì cô có xem xét lại không?”.
/1101
|