Chương 47.
Máu! Vẫn dùng máu của tôi, chỉ có điều lần này không dùng máu đuổi quỷ, mà là dùng máu làm mồi nhử và kéo dài thời gian! Tôi cố gắng giơ tay lên, nhưng không để tấn công Lâm Dũng, mà là dùng móng tay rạch lòng bàn tay của mình.
Chẳng bao lâu sau, lòng bàn tay tôi đã đầm đìa máu me.
Như thể ngửi thấy mùi máu, Lâm Dũng bỗng dưng dừng tay nhấn nút lại và vội vã nhìn sang tôi.
Tôi lờ đi cơn đau từ lòng bàn tay và cào mạnh hơn.
Lúc này đến cả tôi cũng ngửi thấy rõ mùi máu.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Dũng co giật, hai mắt anh ta nhìn chằm chằm vào tay tôi như một kẻ bị đói bụng suốt cả tháng và đột nhiên thấy được đồ ăn ngon.
Tôi siết chặt nắm tay, máu len lỏi qua kẽ tay và nhỏ xuống đất từng giọt một.
Khi thấy máu của tôi nhỏ xuống đất, Lâm Dũng tỏ ra vô cùng đau lòng.
Đột nhiên, anh ta không quan tâm gì nữa mà túm tay tôi, rồi lấy một cái chai nhỏ từ trong túi và bôi thứ dạng mỡ màu trắng trong chai lên vết thương của tôi, sau đó hút một cách điên cuồng.
Tôi cố gắng phớt lờ cảm giác nhớp nháp kinh tởm trong lòng bàn tay, và nhân cơ hội nhấn nút khôi phục và nút tâng mười tám.
Lâm Dũng nhận ra sự bất thường sau khi thấy hành động của tôi, anh ta buông tay tôi ra và gầm lên với tôi.
Cùng với tiếng gầm đó, tôi cảm giác được một luồng quỷ khí sắc bén ập vào mặt.
Có vẻ như vì máu của tôi mà tôi cảm thấy quỷ khí trên người Lâm Dũng mạnh hơn rất nhiều.
Tôi sợ hãi lùi lại, nhưng tôi vẫn dùng cơ thể để che phím nhấn thang máy.
Tôi biết, Lâm Dũng muốn bắt sống tôi nên anh ta không dám làm tổn thương tôi.
Lâm Dũng hoàn toàn tức giận sau khi nhìn ra động cơ của tôi.
Anh ta bóp cổ tôi và đẩy tôi sang một bên.
Anh ta mạnh kinh người, tôi như một con rối không thể chống cự.
Khi đụng vào vách tường một lần nữa, tôi cảm thấy mắt mình như nổ đom đóm, toàn thân không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Dũng hủy tầng lầu trước đó và nhấn vào tâng năm.
Nhưng khi anh ta nhấn vào cái nút, thang máy đột nhiên rung lắc dữ dội.
Sắc mặt Lâm Dũng hơi thay đổi, anh ta nhanh chóng túm lấy tôi và nhấn nút thang máy điên cuồng hơn.
Nhưng đã quá muộn.
Một bóng người đột nhiên đáp xuống từ trên trần thang máy.
Dáng người mảnh khảnh, diện mạo tuyệt mỹ, khoắc trên mình bộ trường bào hoa văn chìm màu đen, hắn như một vị thần từ trên trời giáng xuống. Có điều trên khuôn mặt anh tuấn của hẳn tràn đầy giận dữ.
Khi thấy bóng dáng đó, dây thần kinh vẫn luôn căng chặt của tôi lập tức nới lỏng.
Tiết Xán, cuối cùng cũng đã đến…
Mặc dù tôi không dám tin tưởng Tiết Xán, nhưng tôi biết, ít nhất là ở bên cạnh hắn, tôi tạm thời an toàn.
Ngay khi Lâm Dũng nhìn thấy Tiết Xán, trên mặt anh ta lộ vẻ sợ hãi và đề phòng lùi lại.
Nhưng thang máy chỉ nhỏ bấy nhiêu, anh ta đã không còn chỗ để lùi.
Tiết Xán đáp xuống thang máy, không thèm nhìn Lâm Dũng, mà nhìn tôi đang ngồi dưới đất.
Thấy tôi máu me khắp người, sắc mặt của hắn càng lạnh hơn.
Một giây sau, hắn tóm lấy và nhấc Lâm Dũng lên.
“Tàn dư của nhà họ Ninh? Ngươi to gan lắm, dám động tới thê tử của ta hết lân đến lần khác” Hản lạnh lùng nói.
Ban đầu Lâm Dũng rất sợ, nhưng khi nghe thấy cụm từ “tàn dư của nhà họ Ninh”, anh ta lập tức nổi giận.
“Tiết Xán! Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới nhà họ Ninh à, lúc đó ngươi dính nhiều máu oan hồn như vậy, lẽ nào mấy năm nay ngươi không gặp ác mộng saol” “Hơ, ta đã là quỷ hồn, sao có thể nằm mơ?” Tiết Xán đáp một câu lạnh tanh.
Lâm Dũng lập tức nghẹn lời.
Tiết Xán không có kiên nhãn phí lời với anh ta, và cứ thế nắm lấy cổ áo của anh ta.
“Nói đi, các ngươi dùng Thuật Hồi Hồn để hồi sinh ai hả? Còn nữa, tại sao các ngươi lại muốn bắt An Tố?” Lâm Dũng đã trắng bệch cả mặt, nhưng anh ta vẫn tỏ vẻ khinh thường.
“Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết sao?” Tiết Xán siết chặt tay hơn.
“Vậy ta sẽ nghĩ cách khiến ngươi mở miệng” Một tia e ngại lóe lên trong mắt Lâm Dũng, nhưng ngay sau đó, tôi thấy môi anh ta mở ra rồi đóng lại.
Tiết Xán hơi thay đổi sắc mặt và nhanh chóng véo cằm của anh ta.
Nhưng đã không kịp nữa.
Tôi thấy một cái bóng trăng đột nhiên bay ra khỏi cơ thể Lâm Dũng, và nó tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt.
Cơ thể Lâm Dũng mềm nhũn gục xuống đất, Tiết Xán nhanh chóng ngồi xổm xuống và kiểm tra miệng anh ta, sau đó nói: “Chết tiệt, dùng đến cả Diệt Hồn Tán” Tôi không biết Diệt Hồn Tán là thứ gì, nhưng tôi đoán chắc nó giống thích khách ở cổ đại giấu thuốc độc trong hàm răng. Con quỷ nhập vào người Lâm Dũng sợ Tiết Xán xét hỏi chuyện của nhà họ Ninh, nên đã lựa chọn hồn bay phách lạc.
Khi Tiết Xán đang kiểm tra Lâm Dũng, ánh mắt của tôi bỗng rơi vào một cái chai nhỏ dưới đất.
Tim tôi đập nhanh hơn.
Khi con quỷ mới bị Tiết Xán bắt, anh ta đã bất cẩn làm rơi nó xuống đất.
Ban nãy con quỷ đó đã bôi thuốc mỡ này lên vết thương của tôi, sau đó máu của tôi lập tức từ khắc tinh của quỷ biến thành đồ bổ.
Tiết Xán chỉ chú ý tới Lâm Dũng và bỏ qua cái chai nhỏ này, tôi nhân cơ hội nhanh chóng ngồi xổm xuống, rồi bình tĩnh cất cái chai vào túi.
Sau khi làm xong, tim tôi như đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Lúc này, Tiết Xán xử lý xong Lâm Dũng, vừa quay sang nhìn tôi và thấy tôi đang nhìn hắn đầy chột dạ.
Hãn đột nhiên cau mày và tiến lại gần tôi.
Vì có điều giấu giếm nên tôi giật nảy mình, tôi vừa định nói thì hắn đã đột nhiên bưng mặt tôi.
“Sao nàng lại bị thương nữa rồi? Không chỉ bị thương tay mà còn bị thương cả mặt?” Tiết Xán bất mãn nói.
Tôi không dám nói với Tiết Xán rằng tôi rạch lòng bàn tay để dụ dỗ con quỷ hút máu của tôi.
Tôi nghĩ, tôi vân không dám tin tưởng Tiết Xán.
Dù trước đây hắn không biết tác dụng của máu tôi, vậy nếu bây giờ hắn biết thì sao? Có phải hắn cũng sẽ muốn lấy máu của tôi giống người nhà họ Ninh hay không? Nghĩ tới đây, tôi lảng tránh ánh mắt của hắn và ậm ừ đáp: “Vì dùng máu để đuổi quỷ đó…
Tiết Xán nhìn tôi, sự giận dữ lóe lên trong mắt hắn.
Nhưng giây kế tiếp, hắn bỗng thở dài và kéo tôi vào lòng.
“Xin lỗi” Chiếc cằm lạnh băng của Tiết Xán tì vào đầu tôi, hắn thì thào.
Tôi sững người.
Tôi cứ tưởng Tiết Xán sẽ mắng tôi một trận và trách tôi tại sao dùng máu để đuổi quỷ, nhưng hắn lại nói xin lỗi với tôi ư? “Vì sao phải xin lỗi?” Tôi không thể không hỏi.
“Do ta đến trễ nên mới khiến nàng bị thương” Tiết Xán vừa nhỏ giọng nói, vừa trượt ngón tay lạnh lẽo qua vết thương trên tay và trên mặt của tôi.
Chẳng mấy chốc vết thương của tôi đã lành.
Tôi ngước lên nhìn Tiết Xán thì thấy hắn đang cẩn thận nhìn mặt tôi, như thể sợ để lại sẹo.
Trái tim tôi khẽ rung động.
Có lẽ tôi không nên nghi ngờ hắn? “Tiết Xán” Sau một lúc do dự, tôi nói: “Anh có thể cho tôi biết, anh có mối hận gì với nhà họ Ninh không?” Tôi luôn biết giữa nhà họ Ninh và Tiết Xán có thù, nhưng tôi ngại hỏi.
Bởi vì Tiết Phong từng nói, Tiết Xán đã chết trong cuộc đấu tranh với nhà họ Ninh, tôi cảm thấy rất bất lịch sự khi hỏi một con quỷ về những chuyện liên quan đến cái chết của hắn.
Nhưng bây giờ nhà họ Ninh đã chĩa thẳng mũi dùi vào tôi, khiến tôi không thể không hỏi.
Khi nghe câu hỏi của tôi, sắc mặt của Tiết Xán đột nhiên lạnh đi.
/1101
|