Chương 50.
Sau khi về nhà, tôi thấy tờ giấy cha mẹ nuôi để lại, nói là An Nhân đã nhận một bộ phim mới quan trọng, họ đến đoàn làm phim để chăm sóc cho cô ta và bảo tôi ở nhà yên phận một chút.
Một đêm bình yên.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, vội vàng sửa soạn và chuẩn bị ra ngoài.
Tôi vừa đi tới cửa, Tiết Xán đã bay ra.
“Hôm nay chúng ta làm gì?” Hắn hỏi.
Tôi cau mày và ngập ngừng đáp: “Tôi phải tới trường.
“Nàng?” Tiết Xán lập tức chú ý tới cách xưng hô của tôi.
“Đúng vậy, tôi đi một mình” Tôi thận trọng nói.
Tiết Xán sâm mặt lại.
“Bởi vì tôi phải đi thi thử” Tôi vội vàng giải thích: “Dạo này tôi cứ theo anh đi khắp nơi, không học được gì cả, anh cho tôi đi học một mình đi” Dứt lời, tôi thấy sắc mặt của Tiết Xán càng khó coi hơn.
Tôi thầm nghĩ không ổn rồi.
“Dù sao cũng là vậy đó, anh ở nhà đợi tôi đi” Trước khi Tiết Xán nổi giận, tôi hấp tấp để lại một câu rồi chạy như một làn khói vào thang máy.
Cửa thang máy khép lại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Tiết Xán không đuổi theo.
Tôi không đưa Tiết Xán theo ra ngoài, một phần vì tôi muốn tập trung ôn tập, một phần vì tôi lo vê chuyện máu của tôi và không dám đối mặt với hắn.
Chẳng mấy chốc tôi đã đến trường, thư viện chật kín người, may là có Hồng Hà và Phương Tình giành chỗ giúp tôi.
Tôi vừa mới ngồi xuống và mở laptop kiểm tra thư thì đã thấy một lá thư khiến tâm trạng tôi tồi tệ đi.
Đơn xin thực tập của tôi đã bị từ chối.
Bây giờ tôi đang học năm ba đại học, học kỳ sau phải đi thực tập ở công ty. Đơn tự xin phép không được công ty thông qua, tôi chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp của trường và đến một công ty nhỏ không có danh tiếng gì để thực tập.
Sau một hồi thương cảm, tôi không thể không đối mặt với thực tế và bắt đầu ôn tập.
Tôi, Phương Tình và Hồng Hà đã phấn đấu cho đến tối, khi sực tỉnh thì thư viện đã đóng cửa, chúng tôi là bàn cuối cùng.
Phương Tình và Hồng Hà định về ký túc xá để ngủ, tôi chần chừ một lúc rồi quyết định về nhà.
“Trễ vậy còn vê nhà làm gì?” Hai người họ thấy khó hiểu, dù sao bình thường tôi ghét nhất là vê nhà.
“Nhà có việc” Tôi bịa chuyện đáp.
Tôi cũng không thể nói là có một con quỷ đang chờ tôi ở nhà nhỉ? Sau khi tạm biệt Hồng Hà và Phương Tình, tôi đi ra khỏi trường một mình.
Giờ này trường học đã không còn ai, trên đường vắng vẻ.
Khi đi được một đoạn, tôi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Cảm giác như có ai đó đi ở phía sau tôi.
Tôi nhanh chóng quay đầu lại và thấy con đường dưới ánh đèn trống trơn, không có một bóng người.
Lòng tôi nặng trịch.
Chết tiệt, tôi sẽ không xui xẻo đến mức lại gặp mấy thứ bẩn thỉu chứ? Tôi tiếp tục tiến về phía trước, nhưng lần này, tôi nhẹ bước và cẩn thận lắng tai nghe.
Và thế là tôi đã sợ đến nỗi toát mồ hôi đầy người.
Bởi vì tôi nghe thấy rõ tiếng bước chân nhỏ xíu đằng sau tôi.
Tôi vội vã bước nhanh hơn, nhưng không ngờ tiếng bước chân đó cũng tăng nhanh theo.
Tôi bất chấp tất cả mà chạy nhanh về phía con đường bên ngoài trường.
Nhưng lúc này, vai tôi bỗng lạnh buốt.
“Ất” Tôi sợ hãi hét lên nhưng vẫn không dám quay đầu mà chỉ chạy thục mạng về phía trước.
Nhưng eo tôi đột nhiên bị ai đó ôm lấy, tôi mất thăng bằng và ngã vào một vòng tay lạnh lẽo.
“An Tố, nàng chạy làm gì vậy?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tôi ngẩn ra.
“Tiết Xán?” Tôi ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Tiết Xán đang nhìn tôi bất mãn.
Chẳng lẽ người mới vừa đi theo tôi là Tiết Xán ư? Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tôi còn chưa kịp thở ra thì bất chợt nhận ra có gì đó sai sai, trong lòng lại thấy căng thẳng…
Đợi chút, Tiết Xán là quỷ, nếu người đi theo tôi ban nãy là hắn thì sao tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân? “Tiết Xán, vừa nãy anh có thấy ai đi đằng sau tôi không?” Tôi không nhịn được bèn hỏi.
Tiết Xán cau mày: “Ai?” Tôi không thể không tự hỏi khi thấy vẻ mặt khó hiểu của Tiết Xán. Hay do gần đây tôi quá căng thẳng nên nghe nhầm nhỉ? Suy cho cùng, nếu có người đi theo tôi, Tiết Xán không thể không biết.
“Không có gì” Tôi hỏi: “Ø mà, anh đến trường làm gì?” “Nàng còn không thấy ngại mà hỏi à?” Tiết Xán bỗng dưng trợn mắt: “Đợi mãi chưa thấy nàng về, ta cứ tưởng tối nay nàng sẽ ở lại cái ký túc xá tôi tàn kia nên mới tới tìm nàng!” Tôi cau mày: “Dù tôi có ở lại ký túc xá cũng có sao đâu, anh có thể ở nhà một mình mà: “Nàng ở ký túc xá, buổi tối ta biết ôm ail” Tôi cạn lời với kiểu tư duy tuy ngang ngược nhưng rất thản nhiên này của Tiết Xán.
“Không ôm một buổi tối sẽ chẳng bị sao cả, vả lại anh cũng không cần ngủ mà” Tôi không nhịn được mà phản bác.
Tiết Xán đột nhiên siết chặt hai tay đang ôm tôi, tôi loạng choạng và dựa lại gân cơ thể hư vô của hắn hơn.
“An Tố, nàng là vợ của ta, ta đã nói muốn nàng ngủ với ta thì nàng phải ở bên cạnh ta mỗi đêm, một đêm cũng không được bỏ qua!” Tiết Xán trông đầy ngang ngược, nói như thể không ai được phản bác.
Tôi hơi ngơ ngác nhìn Tiết Xán.
Chẳng biết vì sao, tôi cảm thấy vào lúc này, trong mắt Tiết Xán còn có một thứ gì đó khác ngoài sự ngang ngược và cố chấp ra.
Tôi chợt nhớ lại, trước đây khi tôi hỏi hắn tại sao phải làm đám cưới ma với con người, câu trả lời của hắn là…
Vì hắn sợ lạnh.
Tôi không hiểu tại sao tôi không thể từ chối một Tiết Xán như thế này, và chỉ có thể đáp: “Tôi không muốn ở lại ký túc xá, anh thấy đấy, tôi định về nhà đây này?” Lúc này sắc mặt của Tiết Xán mới dịu hơn một chút.
“Nếu đã vậy thì chúng ta về nhà đi” Tiết Xán kéo tôi đi ra ngoài trường học.
Trước khi rời đi, tôi vân không kìm được mà quay đầu lại nhìn.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, con đường vắng tanh, không có gì cả.
Ngay khi về đến nhà, tôi còn chưa bỏ cặp sách xuống, Tiết Xán đã bất ngờ ôm lấy tôi và hôn lên môi tôi một cách càn rỡ.
Tôi giật nảy mình muốn đẩy hắn ra, nhưng Tiết Xán mượn thế đè tôi xuống giường, nụ hôn của hắn dày đặc từ môi đi xuống cổ tôi, rồi từ từ dời xuống.
“Anh làm gì vậy!” Môi tôi vừa được tự do, tôi lập tức hốt hoảng la lên.
“Trừng phạt vì nàng về muộn” Tiết Xán cởi bỏ quần áo của tôi, mặt đầy vẻ đương nhiên.
Tôi nghẹn lời.
Tôi ôn tập thôi cũng phải bị trừng phạt, có còn công lý không hả? Ngay khi tôi định chống cự, Tiết Xán lại hôn tôi và bắt đầu tấn công mà không nói lời nào.
Không biết có phải do tôi gặp ảo giác hay không, mà tôi cứ cảm thấy hôm nay Tiết Xán có gì đó khác khác.
Hắn dường như rất sợ tôi giấy giụa, từ đầu đến cuối đều ôm chặt tôi, dùng sức thật mạnh để thâm nhập vào như thể ước gì có thể hòa trộn tôi vào trong cơ thể của hắn.
Tôi chợt nhớ, lúc Tiết Xán đến trường tìm tôi vào hôm nay, ánh mắt của hắn…
Dưới sự chiếm hữu mãnh liệt như còn ẩn giấu một chút lo lắng.
Vì sợ đêm nay tôi không về nhà ư? Hay là sợ mình sẽ trải qua một đêm dài đằng đãng và lạnh lẽo này một mình? Giống như mọi đêm trong chín trăm năm qua của hẳn.
Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy hơi se lòng.
Tôi không ngần ngại duõi tay ôm lấy tấm lưng vững chắc của Tiết Xán.
Tôi cảm thấy cơ thể của Tiết Xán hơi cứng đờ.
/1101
|