Chương 59
Dáng vẻ này của An Nhân nhìn vô cùng đáng thương, nhưng tôi thật sự không có cách nào thông cảm cho cô ta.
Phải biết rằng, nếu không phải tôi cảnh giác thì hôm nay kẻ làm ra loại chuyện mất mặt này trước mắt mọi người chính là tôi.
Cả hội trường loạn cào cào, tất cả phóng viên đều liều mạng như điên chụp hình An Nhân lộ hàng, cha nuôi tái mặt đẩy bọn họ ra, che chắn cho An Nhân rời đi.
Bữa tiệc sinh nhật tưng bừng ban đầu đã kết thúc trong khung ảnh hỗn loạn.
Cha mẹ nuôi và An Nhân rời đi vội vàng, lúc tôi rời khỏi khách sạn thì bọn họ đã ngồi lên chiếc xe Nany của An Nhân đi mất.
Tiết Phong cũng mau chóng đưa tôi về nhà, “Tố Tố” Trên xe, Tiết Phong nhịn không được hỏi: “Em cũng nhìn thấy rồi chứ?
Chuyện lần này là do có người gọi quý.”
Tôi gật đầu, kể hết cho Tiết Phong nghe chuyện An Nhân và Chung Tuyết muốn hại tôi.
Tiết Phong trừng mắt giận dữ: “Của cô An Nhân đúng là không biết xấu hổ! May là bản thiếu gia đây giữ thân như ngọc, không cho cô ta trèo được lên giường của mình.”
Tôi bật cười.
“Nhưng mà” Tiết Phong đột nhiên nhớ ra điều gì, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc: “Bây giờ em còn muốn quay về nhà họ An sao? Bọn họ hẳn là đang nháo nhào cả lên rồi.”
“Ừm, vẫn nên về nhà chứ, nếu tôi không quay về, sợ là cha mẹ nuôi sẽ nói tôi không quan tâm tới An Nhân”
Chiếc xe nhanh chóng tới trước cửa nhà họ An, tôi chào tạm biệt Tiết Phong rồi đi lên lầu.
Tôi vừa đẩy cửa bước vào đã thấy An Nhân suy sụp òa khóc trên ghế sofa, cha mẹ nuôi vây quanh người cô ta, vội vàng hỏi: “Nhân Nhân, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Con không phải sợ, có phải có người hãm hại con không?”
An Nhân nghẹn ngào định mở miệng nói thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy tôi bước vào từ cửa.
Bỗng nhiên, một cô ta dâng lên nỗi oán hận dày đặc!
“Là chị ta!” Đột nhiên, cô ta giơ tay chỉ về phía tôi: “Cha, mẹ, là An Tố đã hạ độc con!”
Trong đầu tôi nổ bùm một tiếng.
Cái gì?
An Nhân lại dám nói tôi bỏ độc cô ta?
Tôi tức giận đến nỗi cả người phát run.
Tôi không rõ liệu An Nhân có biết việc tôi lén bỏ viên trâu châu gọi quý đó vào trong túi xách của cô ta hay không.
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, việc gọi quỷ này vốn dĩ cũng do chính cô ta muốn hại tôi, vậy mà bây giờ lại làm kẻ ác cáo trạng trước và đổ hết tội lỗi lên người tôi?
Tôi vừa định phản bác, không ngờ cha nuôi đã ra tay nhanh hơn.
Ông vọt thắng tới trước mặt tôi và hoàn toàn không cho tôi cơ hội giải thích nào, một cái tát đã giáng xuống mặt tôi.
Chát!
Mặt của tôi lập tức sưng đỏ lên.
“Cha, con không làm…”
Tôi sợ hãi giương mắt nhìn, định lên tiếng giải thích nhưng không ngờ đã bị cha nuôi hung dữ ngắt lời.
“Nhà chúng tao sao lại nuôi loại ăn cháo đá bát như mày chứ hả! Sao mày lại đi hại em gái của mình? Mày có còn lương tâm hay không hả?”
Nói tới đây, ông ấy túm lấy tóc của tôi.
Tôi cảm thấy da đầu mình như sắp bị nứt toạc ra, đau đớn hét lên: “Con không làm! Con không bỏ thuốc An Nhân!”
“Còn nói dối!” Mẹ nuôi ở một bên cũng the thẻ nói, rồi chạy tới cấu nhéo tôi: “An Tổ! Tao biết mày luôn ghen tỵ với Nhân Nhân, nhưng không ngờ mày lại làm ra chuyện thể này, mày muốn phá hủy cuộc đời của em gái mình tới vậy sao!”
Nước mắt tôi tí tách rơi xuống.
Tôi cũng không biết đó là vì đau đớn, hay là do những lời của cha mẹ nuôi làm tôi tổn thương.
An Nhân chỉ trách móc một câu không có chứng cứ như vậy mà bọn họ đã có thể đánh đập nhục mạ tôi.
Người như vậy cũng xứng để tôi gọi một tiếng cha mẹ sao?
Nghĩ tới đây, oán giận dâng lên trong lòng tôi, tôi túm lấy cánh tay của cha nuôi và cần mạnh một cái.
“Đồ để tiện!”
Cha nuôi đau quá chửi đổng lên, cuối cùng cũng buông tôi ra.
Tôi lảo đảo muốn chạy trốn, nhưng cha nuôi đã túm được cánh tay của tôi, ném thẳng tôi vào tường.
“Mày giỏi lắm An Tố!” Ông ta nghiêm mặt dữ tợn bước tới: “Còn muốn chạy trốn sao? Tao nói cho mày biết, đừng có mơ! Ngày mai chúng tao sẽ bất mày tới trước mặt phóng viên nói rõ ràng chuyện này!”
“Tôi không bỏ độc An Nhân!” Tôi thét lên: “Các người muốn đẩy tôi ra chịu tội thay!”
Bây giờ tôi đã hiểu.
Có lẽ cha nuôi cũng không tin những lời An Nhân nói, nhưng ông ta biết, nếu An Nhân muốn thoát khỏi chuyện lần này, bắt buộc phải có một hình nhân thể mạng.
Bởi vậy ông ta muốn đẩy tôi ra.
“Hừ! Chuyện này không theo ý mày được!” Cha nuôi dữ tợn nói rồi túm tóc tôi lôi ra bên ngoài.
“Ông mang tôi đi đâu!” Tôi hoảng sợ, giãy giua nói.
“Nhà để xe!”
Nghe thấy mấy chữ này, sắc mặt tôi hoàn toàn trắng bệch.
“Không!” Tôi phản kháng dữ dội hơn, sợ hãi kêu lên: “Tôi không tới gara!”
Sự hoảng hốt lo sợ của tôi khiến cho cha nuôi nở nụ cười đác ý.
“Đồ con hoang, bây giờ mày đã biết sợ rồi sao? Ban nãy mày không nên hồng hách như vậy!”
Nói tới đây, ông ta kéo tôi vào trong thang máy và đưa thẳng xuống tầng dưới.
Trong chung cư của chúng tôi, nhà ở đều từ tầng hai trở lên, tầng một là nhà để xe.
Mà nơi cha nuôi kéo tôi tới bây giờ cũng chính là gara ở tầng một của nhà họ An.
Ngày còn nhỏ, mỗi lần tôi phạm lỗi gì, cha mẹ nuôi cũng đều nhốt tôi vào cái gara ô tô này.
Kho để xe đó đã bỏ hoang từ lâu, không có đèn điện, cũng không có cửa sổ, kéo cửa lên là thấy một không gian tối đen hoàn toàn khép kín.
Đó là cơn ác mộng khi tôi còn là một đứa trẻ.
Nhưng đó chưa phải là điều đáng sợ nhất.
Mấy tháng trước, bà ngoại của An Nhân không cần thận tự nhốt mình không nhà để xe này, cuối cùng đã chết ở đây vì bệnh tim đột nhiên tái phát.
Tôi không dám tưởng tượng, bây giờ tôi đi vào đây có gặp phải thứ gì đáng sợ hay không.
Trong lòng tôi sợ muốn chết, nhưng cho dù tôi giãy giua thể nào thi cuối cùng vẫn bị cha nuôi ném thẳng vào trong nhà để xe.
Tôi lảo đảo đứng dậy, nghe thấy rầm một tiếng, cửa nhà để xe đã đóng sập xuống phía sau lưng.
Trong phút chốc, tất cả các nguồn sáng đều biến mất, toàn bộ gara chim vào bóng tổi.
“Không!” Tôi sợ hãi lao tới đập cửa: “Cầu xin ông, cha, cầu xin cha thả con ra mà!”
Giọng nói lạnh như bằng của cha nuôi vang lên từ bên ngoài cửa: “Mày cứ ngoan ngoan bên trong đó đi, ngày mai chúng tao sẽ tổ chức buổi họp báo để nói ra hết những tội lỗi của mày!”
“Tôi thật sự không làm mà!” Tôi gào lên trong đau đớn.
Nhưng bên ngoài đã không còn tiếng động gì nữa.
Tôi tuyệt vọng nắm co quắp trên mặt đất, nhìn bốn phía tối đen xung quanh, đưa tay nhìn cũng không thấy được năm ngón.
Tôi run rẩy ôm lấy hal val, rồi nhích tới một góc sáng sủa hơn theo trí nhớ.
Trước hết phải chịu đựng qua đêm nay thôi,..
Có lẽ do cảm xúc ban nãy quá dữ dội, người tôi lúc này vô cùng mỏi mệt, tuy trong lòng sợ hãi muốn chết, nhưng tôi vẫn nằm co ro lại, từ từ ngủ thiếp đi.
Sau khi ngủ, tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Tôi mơ thấy Tiết Xán.
Trong mơ, hắn vẫn cực kỳ anh tuấn, nhưng đối mắt lại đang trợn trừng lên, nổi giận đùng đùng quát lên với tôi: “An Tố, ta đã nói không cho phép nàng quyển rũ đàn ông khác khi ta đi váng mà nàng lại dám hình chung với Tiết Phong?”
Tôi sững sờ một lúc mới nhận ra hắn đang nói tới tấm ảnh tôi và Tiết Phong tự sướng trong xe ô tô,
“Là hắn chụp, không liên quan gì tới tôi cả” Tôi vội vàng giải thích.
“Nhưng ít nhất cũng chứng minh nàng ở một mình một chỗ với hắn! Hơn nữa nàng còn mặc loại váy đó và trang điểm?” Tiết Xán nghiến răng nghiến lợi: “An Tố, nàng coi những lời nói của ta như gió thoáng bên tai hả?”
/1101
|