Chương 745: Gặp Tiết Chỉ
Khoảnh khắc nghe thấy âm thanh này, tôi toàn thân run lên!
Tôi lập tức đứng dậy và lao về phía trước một cách nhanh chóng.
Người đàn ông hoảng sợ, lập tức ngăn tôi lại, “Cô gái, cô muốn làm gì nữa!”
Nhưng tôi không có thời gian để nói chuyện với ông ta, tôi chỉ đẩy ông ta sang bên và lao lên lầu.
Đến cửa liền nhìn thấy tấm kính cửa kia, ngoài vẻ mặt nhăn nhó lúc trước, còn có một khuôn mặt non nớt.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đó, tôi chỉ cảm thấy máu của mình như đông cứng lại!
Là Tiết Chỉ!
Lần này thật là Tiết Chỉ!
Tôi thậm chí không quan tâm đến những bóng ma bên ngoài, vì vậy tôi chạy về tới lập tức.
Tôi thấy người đàn ông đó lảo đảo đứng dậy, tôi mặc kệ , trực tiếp nắm lấy chìa khóa trong tay ông ta.
Người đàn ông thực sự rất khỏe mạnh, mặc dù ông ta bị tật ở chân, nhưng ông ta đã phục vụ như một người lính, có lý khi nói rằng tôi không phải là đối thủ của ông ta, nhưng vì ông ta bây giờ bị thương nên tôi vẫn lấy được chiếc chìa khóa.
Ông ta hoảng sợ hét lên: “Cô muốn làm cái trò gì thế này!”
Tôi trừng mắt nhìn ông ta, “Bên ngoài là con trai của tôi! Tôi phải cứu thằng bé!”
Nói xong, tôi lao ra cửa lấy chìa khóa mở cửa.
Thấy tôi định mở cửa, mặt người đàn ông tái đi vì sợ hãi, ông ta nhanh chóng muốn ngăn tôi lại, nhưng tôi đã đi nhanh hơn
Tôi đã mở khóa cửa.
Khi cánh cửa mở ra khe hở đầu tiên, tôi cảm thấy một luồng không khí ma quái khủng khiếp tràn vào!
Trong phút chốc, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, sắc mặt cũng không nhịn được mà thay đổi!
Thật là một luồng quỷ khủng khiếp!
Làm thế nào nó có thể mạnh mẽ như vậy!
Mặc dù tôi biết rằng có rất nhiều ma ở bên ngoài, và tôi cũng biết rằng sự oán hận đối với cái chết bi thảm của họ có thể rất lớn, nhưng những con ma này vẫn còn mạnh hơn nhiều so với ước tính ban đầu của tôi!
Nhưng cho dù đối phương có lợi hại như thế nào, Tiết Chỉ ở ngoài cửa, tôicũng không thể làm ngơ!
Vì vậy, tôi mở cửa trong một hơi thở, đồng thời, tôi xé vết thương vừa được băng bó trên tay.
Vết thương nhanh chóng bị xé ra, rỉ máu, nhưng tôi không quan tâm đến đau đớn, thậm chí còn tự mình kéo vết thương, khiến vết thương càng lớn, máu càng chảy ra ngoài nhanh.
Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.
Ngay lúc tôi mở cửa, thậm chí chưa kịp nhìn thấy những gì đang xảy ra bên ngoài, tôi đã run rẩy cánh tay của mình!
Giọt máu bay tán loạn trong tích tắc, cùng lúc đó, một bóng ma gầm thét.
Sau khi cánh cửa được mở ra, những con ma điên cuồng muốn xông vào, tôi kinh hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Bọn họ thậm chí không nghĩ tới sẽ bị công kích vào lúc này, hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
Tuyệt vời!
Tôi nắm lấy Tiết Chỉ đang tái nhợt ngoài cửa kéo thằng bé vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc nỗ lực đó, một vài con ma đã kịp phản ứng, lập tức muốn xông vào trước khi cánh cửa đóng lại.
Vì vậy, ngay lúc cánh cửa chuẩn bị đóng lại, tôi đột nhiên nhận bị phản kháng, và có một khe hở không thể đóng lại, tôi nghiến răng. Nhưng tôi không phải là đối thủ của những bóng ma bên ngoài, và cánh cửa sắp bị mở ra….. rộng hơn và….. rộng hơn!
Nhưng vào lúc này, Tiết Chỉ cả người tái nhợt, đột nhiên nhận ra được cái gì, nhanh chóng nhặt lên miếng băng gạc trên mặt đất vừa quấn vết thương của tôi, ném ra khe hở ngoài cửa.
“Ầm!”
Băng gạc thấm đẫm máu của tôi, lúc thằng bé ném nó ra ngoài, đám ma đều sợ hãi, náo loạn
Tôi cũng tranh thủ lúc này, dùng sức đóng cửa lại, sau đó khóa cửa nhanh nhất có thể.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, trong người tôi không có linh lực, theo bản năng sinh tồn, bảo vệ Tiết Chỉ, tôi gần như đạt đến cực hạn của cơ thể.
Sau tất cả những điều này , tôi ngã xuống đất, thở hổn hển.
Mà Tiết Chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt, ngồi xổm ở bên cạnh tôi lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Tôi mới nhớ tới điều gì đó, vội vàng ôm Tiết Chỉ vào lòng, thấp giọng hỏi: “Con không sao chứ?”
Nói xong, tôi nhanh chóng muốn kiểm tra Tiết Chỉ toàn thân xem có bị thương không.
“Con không sao.” Tiết Chỉ đáp, trong lòng tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy trên người thằng bé quả thực không có vết thương, nhưng đồng thời cũng có chút kỳ quái.
“Tiết Chỉ, bọn họ không động vào con sao?” Tôi nhịn không được hỏi.
Tiết Chỉ lắc đầu nói: “Lần đầu tiên tới thôn này , bọn họ rất muốn tân công con nhưng con đã giả hơi thở của ma, cho nên bọn họ không làm khó con.”
Tôi đã sững sờ một lúc trước khi tôi nhận ra điều đó.
Quả thực, không giống tôi, tuy là sống trong hình hà 1 con người, nhưng Tiết Chỉ thật sự là nửa người nửa ma.
Ngoài đời, thằng bé có thể che giấu hơi thở của con người thì thằng bé cũng có thể sử dụng những phép thuật tương tự để giả làm ma.
Tôi thở phào nhẹ nhõm ôm Tiết Chỉ, thân thể khẽ run.
Cuối cùng tôi cũng hiểu cảm giác được kết nối với trái tim là như thế nào, Tiết Chỉ đã hơn một năm, lần đầu tiên xa tôi lâu như vậy, trong tình huống nguy hiểm như vậy, tôi thực sự lo lắng về việc thằng bé bị thương.
Tiêat Chỉ hiển nhiên hiểu được cảm xúc của tôi, vỗ vỗ lưng tôi, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Thật ra tôi còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Tiết Chỉ, nhưng khi nhớ tới bên cạnh mình còn có một người khác, đầu tiên tôi đè nén nghi ngờ trong lòng mà nhìn người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông hoảng sợ khi thấy tôi định ra mở cửa, may mà không gặp nguy hiểm gì, thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nhìn tôi, ông ta vẫn mặt mày ủ rũ nói: “Cô gái, xem ra nếu không có cô ở đây …. thì ba người chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này!”
Tôi cười ngượng.
Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ tôi tin tưởng người đàn ông này, ông ta dường như không có ác ý, và ông ta cũng không nói dối tôi.
Trước đây tôi nóng lòng muốn đi ra ngoài là vì muốn tìm Tiết Chỉ, nhưng bây giờ tìm được Tiết Chỉ, tự nhiên cũng không lo lắng như vậy, tôi thành khẩn nói: “Chú à, cháu thật sự rất xinh lỗi.”
Người đàn ông khịt mũi.
Lúc này tôi mới nhận ra vết thương trên trán của ông ấy vẫn chưa được xử lý, vội nói: “Chú, cháu băng bó vết thương cho chú.”
Ông ta khịt mũi không nói gì, nhưng cũng theo tôi trở lại căn phòng dưới tầng hầm.
Dọc theo đường đi, Tiêat Chỉ tò mò nhìn cái gì, không biết vì sao, cái mũi nhỏ nhăn lại.
Tôi không để ý đến sự kỳ lạ của Tiết Chỉ, tôi vừa bắt đầu bôi thuốc cho ông chú, vừa bôi thuốc, tôi nghĩ đến điều gì đó, “Nhân tiện, cho cháu hỏi chú tên là gì?”
“Tôi tên là Hạ Hàng.”
Tôi sững sờ trong giây lát.
Người chú này giống tôi, họ Hạ?
Đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Tôi nhìn người chú này, vô luận như thế nào cũng nhìn không ra ông ta có tu luyện, hẳn là không có giống người Hạ gia.
Nó chỉ là một sự trùng hợp, phải không?
/1101
|