Tiết Xán không giúp tôi chữa trị vết thương
trên cánh tay như trước kia, mà lại túm chặt
lấy cánh tay của tôi và lạnh lùng nhìn.
Tôi bị ánh mắt không hài lòng của hắn làm
cho sợ hãi, tự hỏi không biết chuyện gì đã
xảy ra, Tiết Xán bỗng nhiên mở miệng nói:
“An Tố, em vừa nói cái gì? Người nhà họ
Ninh muốn máu của em?”
Trong lòng tôi nổ vang một tiếng.
Nguy rồi, Tiết Xán đã nghe thấy lời tôi vừa
nói với con quỷ nhà họ Ninh kia.
Tôi đang bối rối không biết nên giải thích
như thế nào với hắn, Tiết Xán liền túm lấy
cằm của tôi, ép tôi nhìn thẳng vào hắn.
“An Tố, em nói xem, tại sao người nhà họ
Ninh lại cần máu của em?” Hắn lạnh lùng nói.
Tôi ngẩn người, không đáp lại, mà chỉ nhìn
thẳng vào Tiết Xán.
Nếu lời Nguyệt Nguyệt nói là sự thật, vậy
Tiết Xán này đã biết máu của tôi có tác
dụng gì, vậy thái độ hiện tại của hắn là
đang đóng kịch với tôi sao?
Tiết Xán thấy tôi không trả lời, bàn tay túm
cằm tôi càng siết mạnh hơn: “An Tố, tôi
đang hỏi em đó”
Đôi mắt tôi không nhìn vào hắn, chỉ khẽ nói:
“Tôi… Tôi cũng không biết”
“À, em cũng không biết?” Trên mặt Tiết Xán
hiện lên một chút lạnh lùng chế giếu:
“Nhưng nghe những lời em nói ban nãy thì
dường như biết không ít đâu”
Cơ thể tôi run rẩy.
Tôi biết giả vờ ngu ngốc cũng vô dụng, chỉ
có thể cắn chặt rằng, nhìn về phía hắn, nói:
“Đúng vậy, máu của tôi chỉ cần được thoa
thuốc lên sẽ không phải là khắc tinh của
loài ma quỷ nữa, mà là thuốc bổ của chúng”
Đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Tiết
Xán nhìn thẳng vào tôi, nói: “Em đã biết từ lâu?”
Tôi buộc bản thân phải nhìn lại.
“Phải” Tôi đáp: “Còn anh? Có phải anh cũng
đã biết từ lâu?”
Đôi mắt đen của Tiết Xán lạnh lẽo hơn, ánh
lên một tia lửa giận: “Em có ý gì? Em đang
nghi ngờ tôi?”
“Không phải” Tôi hít sâu một hơi, cố gắng
khiến bản thân bình tĩnh: “Tôi chỉ đang hỏi anh”
Đường nét trên gương mặt Tiết Xán căng
thẳng, dường như đang hết sức cố gắng
kìm nén cơn giận dữ, hắn nghiến răng
nghiến lợi nói: “Từ trước tới nay tôi chưa
từng nghe nói tới việc máu của em có tác
dụng này.
Tôi nhìn Tiết Xán, không biết mình có nên
tin hắn hay không.
Tôi rất muốn tin tưởng hắn, nhưng tại sao
Nguyệt Nguyệt lại muốn lừa gạt tôi?
Không những thế nếu Nguyệt Nguyệt thật
sự gạt tôi, thì “hắn” mà dì Hoàng từng nhắc
nhở tôi lúc trước là ai?
Trong lòng tôi có rất nhiều câu hỏi, giống
như núi lửa phun trào, khiến cho tôi chỉ có
thể nhìn chằm chằm vào Tiết Xán, tới một
câu cũng không nói nên lời.
Lúc này, mi mắt Tiết Xán rũ xuống, ánh mắt
nhìn xuống đám cỏ bên cạnh tôi.
Tôi nhìn theo mắt hắn, lòng thâm thấy căng thẳng.
Thứ rơi trên mặt đất lúc này chính là túi
hương mà buổi sáng hôm nay Nguyệt
Nguyệt mới đưa cho tôi, không cẩn thận bị
rơi từ túi ra trong lúc tôi giằng co với con
quỷ nhà họ Ninh.
Bàn tay của Tiết Xán càng túm cằm tôi
mạnh hơn, quay mặt tôi về phía của hắn.
“An Tố, đó là cái gì?” Giọng nói của hắn lạnh
tới tận xương tủy.
“Nó chỉ là một túi hương bình thường” Tôi
cố gắng giữ bình tĩnh.
“Ha, túi hương bình thường sao?” Tiết Xán
cười nhạt một tiếng, tôi thấy hắn chỉ lật tay
một cái, túi hương kia đã rơi vào trong tay hắn.
Hắn đưa túi hương lên mũi ngửi một chút,
trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ âm ul
“Hương Truy Tung?” Hắn gào lên với tôi
bằng vẻ mặt đầy oán giận: “Ha, em nói em
không nghi ngờ tôi? Sao hả, bây giờ em sợ
tôi tới nỗi không dám đi cùng tôi nếu không
mang theo hương Truy Tung trong người?”
Tiết Xán túm mạnh tay tôi tới nỗi sắc mặt
tôi đau đớn đến tái nhợt.
Dường như thấy sắc mặt tôi thay đổi, Tiết
Xán khựng lại một lát rồi bỗng nhiên buông
tay tôi ra.
Nhân cơ hội này, tôi vội vã thoát khỏi hắn và
liên tục lùi lại.
Nhìn thấy Tiết Xán đang tức giận trước
mặt, trong lòng tôi không tự chủ được mà
sợ hãi.
Nếu như lời Nguyệt Nguyệt nói là sự thật,
thì tôi đã xé toạc vỏ bọc của Tiết Xán, hắn
sẽ không đời nào lại kiêng dè tôi, mà sẽ
trực tiếp xuống tay với tôi.
Nhưng nếu lời Nguyệt Nguyệt nói không
phải sự thật, vậy là tôi đã vô duyên vô cớ
hiểu lầm Tiết Xán, với tính cách ngang
ngược của Tiết Xán, hắn cũng sẽ không tha
thứ cho tôi.
Cho dù là như thế nào, hiện tại Tiết Xán
cũng rất nguy hiểm đối với tôi.
Vốn dĩ Tiết Xán muốn tới kéo tôi lại, nhưng
khi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt tôi, cơ thể
hắn đột nhiên đông cứng lại.
Giây tiếp theo, hắn bật cười như điên.
“Em sợ tôi? Con mẹ nó hóa ra em thật sự
sợ tôi!” Hắn quát về phía tôi.
Cả người tôi run rẩy.
Quen biết Tiết Xán đã lâu như vậy, cho dù
tôi biết tính tình hắn không tốt, nhưng đây
là lần đầu tiên tôi nghe thấy hắn chửi tục.
Tôi không dám nói lời nào, chỉ lùi vê phía
sau theo bản năng.
Hành động lùi lại đằng sau của tôi dường
như đã khiến Tiết Xán đau đớn, tôi thấy vẻ
đau thương hiện lên trong mắt hắn.
Hắn khẽ cười tự giễu một tiếng.
“Được, em sợ tôi, thì tôi đi vậy” Tiết Xán
khôi phục lại biểu cảm lạnh lùng, mặt
không thay đổi nói: “Chúc mừng em, An Tố,
em được tự do”
Hắn vừa dứt lời, một cơn gió lạnh thổi qua,
bóng hình của Tiết Xán bỗng nhiên biến
mất trong màn đêm.
Tôi ngã ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch.
Chúc mừng em, An Tố, em được tự do.
Câu nói cuối cùng của Tiết Xán cứ văng
vắng không ngừng bên tai tôi, tôi đờ đẫn mất hồn.
Rõ ràng hắn đã nói mãi mãi cũng không rời
bỏ tôi, vậy mà lại ra đi nhẹ nhàng như vậy…
Nhưng An Tố, mày có thể trách hắn sao?
Chính mày đã nghi ngờ hắn…
Không…
Tôi không hề nghi ngờ hắn… Từ đầu tới
cuối, tôi cũng không thật sự tin tưởng
Nguyệt Nguyệt hoàn toàn…
Trong lúc vô tình, tay tôi đã chạm vào
hương Truy Tung trên đất, tôi lại giật mình
một cái, khóe miệng không kìm được mà
nhếch lên cười gượng gạo.
An Tố, mày là đứa con gái dối trá. Mày nói
không nghi ngờ Tiết Xán, vậy tại sao mày
không nói những lời dì Hoàng và Nguyệt
Nguyệt nói cho hắn biết, tại sao lại nhận
thứ hương Truy Tung của cô ấy?
Suy cho cùng, mày vẫn không tin tưởng hắn.
Nhưng làm sao tôi có thể hoàn toàn tin
tưởng từ tận đáy lòng vào một con quỷ.
Ngay cả cha mẹ ruột cũng vứt bỏ tôi, cha
mẹ nuôi nuôi dưỡng dạy dỗ tôi cũng nói xấu tôi…
Tôi còn dám tin tưởng ai đây?
Tôi câm lấy hương Truy Tung, hít sâu vài
hơi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.
An Tố, hiện giờ không phải là lúc để đau
lòng khổ sở, bây giờ mày còn đang bị nhốt
một mình trong rừng rậm, không những thế
trong rừng cây này còn có không biết bao
nhiêu quỷ quái cũng giống như con quỷ ban
nấy, đều thèm khát máu của mày.
Nghĩ tới đây, tôi xốc lại tinh thân, muốn tìm
kiếm một chỗ an toàn ở xung quanh đó.
Tôi đi được vài bước, đột nhiên phát hiện
con đường xung quanh hơi quen quen.
Dường như… nó giống chỗ mà lần đầu
Nguyệt Nguyệt dẫn bọn tôi lên núi đã đi ngang qua.
Tôi bước về phía trước theo trí nhớ, quả
thật đã thấy một túp lều màu đỏ trong rừng cây.
Lúc đó tôi đã nhìn thấy một cái xác treo cổ
tự sát tại nơi này.
Xác người tự sát đó đã được Nguyệt
Nguyệt mang đi rồi, chỉ còn lại một túp lều
trống vắng. Mặc dù gần đây đã có người
chết ở túp lều này, nhưng tốt xấu gì nó cũng
còn hơn ở ngoài trời, tôi bèn chui vào trong túp lều.
Cả người tôi đã mệt tới nỗi không chịu nổi,
nhưng tôi không dám ngủ, chỉ có thể nửa
tỉnh nửa mê nằm co rúm trong lều.
Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng…
Loạt soạt.
Bông nhiên tôi nghe thấy, bên ngoài vang
lên tiếng động gì đó.
Tôi rùng mình một cái, lập tức tỉnh dậy.
Tôi không dám cử động mà chỉ nín thở, cẩn
thận nghiêng tai lắng nghe.
Bên ngoài túp lêu hoàn toàn yên ắng.
Ngay lúc tôi không còn cảnh giác như trước nữa…
Loạt soạt, loạt soạt.
Bên ngoài lại vang lên tiếng động.
Trái tim tôi gần như nảy lên tận cổ họng.
Tiếng động đó giống như tiếng bước chân
giãm lá.
Loạt soạt, loạt soạt.
Âm thanh đó lại vang lên, dường như đã tới
gần tôi hơn.
Nếu là quỷ sẽ không có tiếng bước chân
như thế này, tôi chỉ có thể giả vờ can đảm
mở miệng: “Tiết Phong à? Hay là đại sư
Thừa Ảnh?”
Bên ngoài không có ai trả lời, nhưng tôi
bỗng nhiên nhìn thấy, một bóng đen trên
túp lêu màu đỏ dưới ánh trăng.
/1101
|