Chương 832: Đứa bé đó tên thột sự là gì?
Để người ngoòi không nhìn thấy, Tiết xán tự mình tạo ra kết giới, bao trùm lấy thi thể, sắc mặt anh trở nên ngưng trọng: “không chỉ đơn giỏn lò bị giết chết, cô ta dường như linh hồn đã bị nuốt mất rồi”
“Nuốt chửng linh hồn?“ Trường hợp này rất không bình thường, thậm chí còn rất tệ: “chàng nghĩ linh hồn của cô gói này bị nuốt chửng so? Nếu đúng như vộy….”
“An Tố, hy suy nghĩ lạc quan hơn đi Tiết Xán gõ nhẹ đầu tôi, bất lực nói: “Hơi chúng tơ không thể xui xẻo như vậy”
Xui xẻo ư, tôi không phải bẩm sinh khi chào.
đời đã luôn gặp xui xẻo sao. Những cơ duyên không moy xuất hiện trong những năm qua, cũng đều đỡ xuất hiện rồi Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi có bất cứ điều gì tồi tệ xỏy ra với tôi, không phỏi tự nhiên mà tôi lại bi quan như vộy.
Đương nhiên, tôi không dám phỏn bác như vậy.
trước mặt Tiết Xón “Được rồi, mọi việc sẽ có câu trỏ lời khi tq tìm ra thứ đó để ta xem, ở đằng kia…” Sau một ngưng tụ linh lực để cảm nhộn, một hướng.
Có Tiết Xón ở đây thì có chuyện gì anh ấy không tìm được, chỉ cần thứ đó không ra khỏi thị trấn “Đừng lo lắng” Tiết Xón trực tiếp nhẹ nhàng bế tôi lên khỏi mặt đốt vò boy về phío lâu đòi cổ kính. “Phụ nữ không được thức khuyd, nó sẽ không tốt cho làn da của nàng, chúng ta tiếp tục tìm kiếm nó vào. ngày mơi, nó không thể trốn thoát”.
Đây là quyết định của anh, và tôi không thể bác bỏ nó Trở lại lâu đời, anh trực tiếp đưa tôi vùophòng tắm: “Đi tắm thôi” / Nhưng trước khi chúng tôi bước vào phòng tắm, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tôi vội vùng nhảy dựng lên, “Chỉ có vài người biết số điện thoại của tôi, khủ năngHg Lẫm có chuyện cần nói với tôi.
“Ta sẽ giết thằng nhóc này, gọi điện cho nàng khuyd như vộy, hắn không biết nàng cũng cần phỏi đi ngủ à, Tiết Xón cáu kỉnh nói.
Tôi mặc kệ anh tq, chỉ chạy đến chỗ nghe điện thoại.
Tôi nhìn thấy ID người gọi đã rất ngạc nhiên.
Mùòn hình điện thogi là một số không quen thuộc, có mã quốc gia của Hy Lạp Chuyện gì vậy? Ai đã gọi cho tôi Tôi nghi ngờ nhưng vẫnnhấc máy, hoá ra đó là bà cụ tên Susan, một người sống sót sau vụ cháy mà chúng tôi được báo trong tương lai.
Vì bệnh đãng trí của người già, mù chúng tôi không thể khơi thác được bất kỳ tin tức gì từ bù ấy lần trước, vì vậy chúng tôi đã để lại số điện thoại, và đề nghị bè ốy gọi lại nếu nhớ ra được thông tin gì đó _/ Susơan nói trong điện thoại với giọng điệu run ẩy: “cô có thể tới gặp tôi được không? Tôi đột nhiên nhớ đến vài chuyện có thể giúp được cô “Được, chúng tôi sẽ đến ngay”
Cúp điện tho lập tức kéo Tiết Xún ra ngoài, và nói: ” chùng cũng biết tình trạng của bà Su San, rất khó khăn để gặp được bù ốy trong tình trạng tỉnh táo. Nếu đến muộn, em e rằng bà ốy sẽ lại quên mất”
“Nếu bù già đó không thể cung cốp cho chúng tq một số thông tin hữu ích, ta sẽ đưa bà ấy lên thiên đường.” Ta thật không có kiên nhẫn”, Tiết Xán tốt nhiên sẽ buông ra những lời độc ác.
“Tiết Xón, chàng lát nữa, hãy nhẹ nhàng đừng làm người già sợ hối”. Trước cửa nhà bà Susan, tôi cẩn thôn, ghì chặt mặt Tiết Xón nhìn vào mắt và nở nụ cười nhẹ nhàng với anh “Những người lớn tuổi không thể chịu được nỗi sợ hãi, và chúng ta cũng đang cần các thông tin từ bù ấy” / Bất quá, Tiết Xón cuối cùng vẫn không có một chút đồng cảm Cô y tá nhìn thấy chúng tôi tỏ vẻ hối lỗi và nói: “Tôi biết bắt cô đến đây vào lúc này thột vết vỏ cho cô, nhưng tôi không biết có chuyện gì xỏy ra với bà Susơn, và bà ấy yêu cầu tôi phi kết nối điện thoại với “Bà Susơn đang ở đâu?”
Người chăm sóc đưa chúng tôi vào phòng trong để tìm Susơn, squ khi nhìn thấy chúng tôi, bà ấy hỏi người chăm sóc: “Lại có người đến gặp tôi sao? Không phỏi tôi đã nói hôm nay tôi không tiếp khách mà.
“Susơn, sao bà lợi quên rồi, đây là những vị khách mà bà yêu cầu được gặp” Cô y tó tỏ vẻ bất lực.
Tôi nói với cô y tú: “Hãy để tôi nói chuyện riêng với bà ấy, cô cứ ra ngoài trước”.
“Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho các vị”
Hiếm khi thấy bù Susan chủ động hẹn người đến để nói chuyện. Nếu có thời gian cô hãy cùng bà ấy nói chuyện nhiều hơn”
Squ khi tiễn cô y tá ra ngoòi tôi ngồi xổm trước mặt bà Susơn và hỏi thẳng, “Susan, bà đã nhớ rd điều gì sao”
“Cô lù i2 Tôi không biết cô.“ Sau đó, Susơn lại bối rối.
Bây giờ tâm trạng của tôi như đi tàu lượn siêu tốc.
Còn về phần Tiết Xón anh thực sự rốt cáu kỉnh nói: “trực tiếp hỏi lình hồn bà ta là được rồi, thật phiền phức”
Tôi nhìn anh ta một cới nhìn cảnh cáo: “Dù sao thì cũng đã đến đây, chúng ta nên coi đó như một việc làm tốt và dành nhiều thời gian hơn cho người giò”.
“Anh lớn hơn bù ấy rất nhiều tuổi”
Tôi không kìm được kêu “cái gì” đây là lần đầu tiên nghe được Tiết Xón thừa nhận mình đổ lớn tuổi. _ / Nhưng tôi sợ Tiết Xón lợi làm ra chuyện thiếu kiên nhẫn, nên tôi nhẹ nhàng cười với anh Tiếp theo, tôi khó kiên nhẫn và giao tiếp với Susơn, từ từ nhắc nhở bà ốy rằng, chúng tôi lù người bù ấy đang tìm kiếm. Đây là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn, cuối cùng bà Ta đã nhớ ra sau khoảng nửa tiếng.
“An Tố, sao bây giờ cô mới tới, tôi nhớ ra một việc quan trọng cần nói với cô”
Nghe bà ấy nói như vậy, tôi rõ ràng là thở phùo nhẹ nhỡm, tôi thật sự sợ muốn chết, chỉ sợ trong vài phút nữa, Tiết Xón sẽ nổi điên mà phó huỷ cỏ căn nhà này.
“Bà bình tĩnh, có gì thì nói từ từ”, tôi rót cho bà ta một cốc nước, squ khi uống cạn, bà ấy bắt đầu nói, điều ấy thột sự khiến tôi bị sốc.
Bà ta run rẩy nói: “Cô đã từng hỏi tôi về đứa trẻ vô danh trong lâu đời cổ sao? Cuối cùng tôi cũng nhớ ra đứa trẻ đó tên là gì.”
“Có phải Nan Nơn không?” Tôi hỏi ngoy.
Mặc dù lần trước linh cảm gợi lên một thứ gì đó rốt kỳ lạ, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ rằng Nan Nan có thể đã bị ác quỷ nhập vào, dựa vào thông tin trước đó, tôi nghĩ đứa trẻ đó có lẽ tên là Nan Nơn.
“Cái gì Ngnnan.” Không, Susan có vẻ bối rối, “Đứa trẻ đó là Mory.”
Moary?
Tôi đã choáng vóng.
Chúng tôi luôn nghĩ rằng người dị dạng mà chúng tôi đang tìm kiếm có thể giúp chúng tôi tên lù Nan Nan, nhưng bây giờ cói tên mà chúng tôi biết từ miệng của Susan là Mory?
Tiết Xán đã đưa ra một lời giỏi thích có vẻ hợp lý: “Bù ấy đã lớn tuổi nên việc nhầm lẫn trong trí nhớ là điều hoàn toàn có thể xảy ra”
Ngoài ra, squ khi điều tra trong lôu, tôi nhận thấy sự tồn tại của một đứa trẻ tên là Mory là không thể.
Đột nhiên xuất hiện một bà già với miệng đỏ và răng trắng có thể lật ngược mọi suy đoán trước đó. _/ “Cô không tin những gì tôi nói? Đợi đã, tôi sẽ cho cô xem một thứ.” Thấy chúng tôi không tin, bù cụ rất vội vàng, bè run rẩy bước đến bên bàn, mở một ngăn tủ. Vò cầm lấy nó.
Một con búp bê, đúng vậy đó lù một con búp bê rách nát và rốt cũ đã bị chúy một nửa. Bà Ấy chỉ cho chúng tôi xem cái tên được thêu trên quần áo của con búp bê.
“Đây là đồ chơi của đứa trẻ. Đồ của con bé, trên đó có thuê tên của nó, cô nhìn đi, đây có phỏi tên Mary không?”
Khuôn mặt của tôi bây giờ thay đổi hoàn toàn.
/1101
|