Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

Chương 13

/54


Nước rơi xuống bắn tung té lên người Như Ngọc, cô tức giận nhìn Như Nguyệt quát:

– Nè, tui đắc tội gì với bà mà bà lại tạt nước tui thế hả. Bà tạt nước người ngoài thấy chưa đã tay à?

– Bà nói, bà nói người đứng trên sân khấu là thầy à – Như Nguyệt mặc kệ lời quát mắng của Như Ngọc, cô nắm tay Như Ngọc kích động lay lay.

Như Ngọc bị Như Nguyệt lay thật mạnh suýt chút cắn trúng lưỡi, bèn lấy tay chưởng một phát lên trán Như Nguyệt. Sau đó vùng ra khỏi tay Như Ngọc mà mắng:

– Bà điên có cấp độ thôi nha. Quen bà bao lâu nay, không biết bà lại có tật mê trai cấp độ nặng thế. Vừa nhìn thấy trai đẹp liền kích động đến thế .

Như Nguyệt xoa xoa trán , cô lườm đứa bạn đang mĩa mai mình nói:

– Bà không nhớ mấy anh chị nói à. Làm sinh viên rất thoải mái, nhưng mà có một điều: Nếu gặp thầy cô giáo lớn tuổi, thì mới thoải mải, vì thầy cô quan niệm, sinh viên là những em đã lớn, và có ý thức, thầy cô sẽ không ép buộc sinh viên học mà để cho tinh thần tự giác. Nếu bạn tự giác, bạn sẽ ra trường, bạn không tự giác, bạn sẽ ở lại trường. Với một phần, thầy cô đã già, họ không còn nhiệt tình như trước nữa. Còn thấy cô giáo trẻ, họ mới ra trường, đầy nhiệt huyết trong người, sẽ kèm chặt học sinh của mình. Nhìn ông thầy kia đi, trẻ như thế, vậy thì… huhu, cuộc sống tự do của tụi mình sẽ ra sao chứ.

Như Ngọc nghe Như Nguyệt nói như thế, cô cũng bưng mặt ràu rỉ:

– Cầu trời cho giáo viên dạy tụi mình đều là những giáo viên già.

Hai người đang sầu não, bỗng thấy xung quanh tĩnh lặng, mới nhìn lên trên sân khấu, thấy anh chàng thầy giáo trẻ lúc nãy đang ôm một cây đàn , ngón tay lướt dọc một lượt trên dây đàn tạo ra một âm thanh vang dội. Anh thầy giáo trẻ kia ngồi trên cái ghế , chỉnh sữa lại mi ột lát rồi trầm giọng nói:

– Các bạn đang bước vào một cuộc sống mới, tùy theo cảm nhận của từng người mà ở đây trở thành mái nhà mới, hay là địa ngục mới.

Anh ta dừng lại nhìn mọi người mĩm cười, sau đó tiếp tục mới:

– Cho dù, ở đây là gì đi chăng nữa. Tôi cũng hy vọng các bạn sẽ hòa mình với nơi này, dốc hết sức và khả năng của các bạn để chinh phục nó. Hy vọng đến một ngày được nhìn thấy các bạn thành công. Cho dù thế nào, ở đây, các bạn cũng sẽ có nhiều người bạn mới cùng vui cùng buồn với các bạn. Sau đây thầy xin hát tặng các bạn một ca khúc quen thuộc – ca khúc Cây đàn sinh viên.

Tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay hoan hô vang dội. Sau đó tiếng đàn dạo lên, tất cả mọi người im lặng lắng nghe. Chỉ có tiếng đàn của anh chàng thầy giáo ở trên, không hề có thêm một âm thanh hỗ trợ nào. Giọng ca mạnh mẽ và trong trẻo cất lên:

Thời sinh viên có cây đàn ghi-ta

Đàn ngân lên chúng ta cùng hòa ca

Có anh bạn xa nhà, có cô bạn nhớ cha cất vang cùng lời ca.

Đời sinh viên quý cây đàn ghi-ta

Nhờ ghi-ta mới quen nàng mời ca

Buông tiếng đàn tang tình tang tính

Hát lên bài nhớ thương, thương mến tình đồng hương.

Đời sinh viên sống trong tình bạn thân

Khi anh thấy buồn tôi nâng phím đàn, tính tang tính tình tang

Cùng dắt nhau qua những ngày gian khó

Cùng dắt nhau qua quãng đời sinh viên.

Rồi mai đây bước danh lợi phồn hoa

Khi nghe tiếng đàn, ta nhớ năm nào

Thức suốt đêm dài những ngày thi đến

Giờ nhớ nhau nhớ nhau thật nhiều

Giờ nhớ nhau ta ôm đàn ghi-ta.

Như Nguyệt ngồi nhìn lên sân khấu, im lặng lắng gnhe ánh mắt trở nên mơ màng, đột nhiên thở dài nói với Như Ngọc:

– Bà nói đúng rồi đó, tui mê trai cấp độ nặng rồi. Vừa gặp đã yêu rồi. Bà không nhìn thấy lúc nãy đâu, người ta cười mà tim tui đập thình thịch luôn, giờ lại còn hát hay thế này nữa. Nói xem, nói xem, đẹp trai, hát hay thế này, ai mà chịu nổi chứ.

– Khép cái miệng lại đi, nước miếng chảy tùm lum kìa – Như Ngọc phì cười nhìn Như Nguyệt bảo.

– Nào các bạn, hãy đứng lên cùng các thầy và các anh chị tạo bầu không khí sôi động cho năm học mới với bài hát “ Tình Thơ” – Thầy dẹp cây đàn rồi cầm micro đứng lên nói với mọi người.

Như Nguyệt hối hả kéo Như Ngọc theo chân mọi người đứng lên, nhạc đệm bắt đầu, sân khấu trở nên đông nghẹt khi các thầy cô trẻ kéo lên, cùng các anh chị mặc áo đoàn cùng nhún nhẩy lắc lư theo điệu nhạc.

Hàng ghế đá xanh tàng cây góc sân trường

Hành lang ấy xa dần xa bước chân người

Bạn thân hỡi ta khắc ghi trong lòng

Những ước mơ hồng ngày tháng chờ mong

Dòng lưu bút chưa kịp ghi đã ướt nhòe

Nhành hoa thắm chưa kịp trao tay một lần

Kỷ niệm đó trong chiều mưa tan trường

Hai đứa chung trường sao nghe vấn vương

Bao yêu thương trong ta tìm về

Một thoáng trường xưa đã nghe thời gian thoi đưa

Nghe bâng khuâng trong ta một thời

Tìm bước ngày xưa ướt mưa người còn đâu nữa

Ai thương ai quen ai giận hờn

Buồn cánh phượng rơi khi ta chờ người không tới

Cho hôm nay miên man bồi hồi

Nhặt lá vàng mơ khi xưa một mối tình thơ

Bầu không khí mở màn buổi chào đón sôi động hẳn lên. Các tân sinh viên cảm thấy phấn khích vô cùng, tiếp đó là một màn giao lưu đặt câu hỏi, Như Nguyệt nhìn anh thầy lúc nãy vừa làm MC và là người đại diện trả lời mấy câu hỏi, cách trả lời đầy thú vị . Như Nguyệt cảm thấy thích anh chàng thầy giáo này. Cô cảm thấy con đường tìm hiểu truyền thuyết tình yêu bất diệt ở trường này đang hiện ra.

Kết thúc buổi chào đón trong sự luyến tiếc của nhiều sinh viên. Như Nguyệt đứng lên bảo với Như Ngọc:

– Đi tìm Tuấn, bảo cậu ấy hỏi thăm xem thầy này là ai đi.

– Được rồi, chờ về nhà rồi tính, mệt chết đi được – Như Ngọc ngáp một cái uể oải rời bước, không ngờ cô va vào một người ở phía trước. Như Nguyệt cũng không để ý, chỉ khẽ kéo Như Ngọc tránh sang một bên , nào ngờ người đó cũng tránh theo, cả hai tránh tiếp, lại bị chặn đường tiếp. Lúc nãy kẻ ngốc cũng biết là có người đàng muốn gây sự với mình. Như Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên định mắng, nhưng chưa kịp mắng thì đã nhận ra người đứng trước mặt mình là anh chang nạn nhân bất hạnh kia. Như Nguyệt nuốt nước miếng cái ực, giả bộ không quen biết, kéo Như Ngọc tránh sang một bên nói:

– Mời bạn đi trước, cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.

– Biết cách giả bộ quá ha – Viễn Hinh nheo nheo mắt nhìn Như Nguyệt một cách gian xảo, hai tay lồng vào nhau bẻ khớp, giống như chuẩn bị đánh người.

– Giả bộ, haha, giả bộ gì chứ – Như Nguyệt nuốt khan rồi cố cười lớn nói.

– Không biết mình giả bộ cái gì thì cứ hỏi cậu bạn kia đi – Viễn Hinh hất đầu về sau mình, ở sau lưng Viễn Hinh, là Tuấn đang nhăn nhó mặt mày, gương mặt baby bị bầm mất một bên, te tua thảm bại, được Đăng Khôi áp giải.

Như Nguyệt thấy tình hình thật sự không ổn, đang tìm kế chạy trốn thì nghe một tiếng gọi, một giọng nữ nhẹ nhàng:

– Viễn Hinh.


/54

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status