Như Ngọc đẩy tô mì cô nấu cho bữa trưa sau khi hai người về nhà đến trước mặt của Như Nguyệt, tô mì thơm phức đầy đủ thịt rau và trứng, đảm bảo đầy đủ chất dinh dưỡng. Vì cô đứng đợi để mượn sách nên mất nhiều thời gian, đi chợ về nấu thì cũng đói lã ra cho nên đề nghị ăn mì, vốn cô sợ Như nguyệt cằn nhằn nào ngờ vừa đề nghị thì như Nguyệt gật đầu đồng ý mà không nói tiếng nào.
– Ăn đi .
Như Ngọc vừa nói xong thì Như Nguyệt cầm đũa lên gấp đưa ngay vào trong miệng, Như Ngọc há hốc miệng muốn ngăn cản nhưng không kịp. Quả nhiên vừa đưa vào miệng Như Nguyệt đã hét lên:
– Trời ơi, nóng quá.
– Mì mới nấu đương nhiên là nóng rồi – Như Ngọc hừ mũi đáp, cô cũng ngồi xuống ghế bên cạnh gấp một đũa mì lên thổi thổi vài cái rồi cho vào miệng nhai ngon lành. Nhưng sau đó cô dừng đũa lén đưa mắt nhìn Như nguyệt đang gấp mì cho vào miệng nhai và nuốt ngon lành. Hôm nay cô nấu mì uối hơi quá tay nên hơi mặn. Như Nguyệt ghét ăn mặn, nấu dở một chút cũng không sao, lạt, chưa ngọt gì cũng được, nhưng không được nấu mặn. Đang chờ tiếng hét chói tai của Như Nguyệt, lại thấy Như Nguyệt nhai mì ngon lành.
Đến khi Như Nguyệt ăn sạch tô mì của mình ngẩng đầu nhìn lên thấy Như Ngọc vẫn chưa ăn được bao nhiêu lại ngồi nhìn mình trân trân. Bèn tròn mắt hỏi Như Ngọc:
– Bà sao vậy hả? Không đói à? Mì nở hết rồi kìa.
– Bà không thấy gì sao? – Như Ngọc không tin lắm vào mắt mình hỏi.
– Thấy gì – Như Nguyệt chớp chớp mắt nhìn xung quanh nhưng đâu thấy gì khác lạ, cô đột nhiên thấy sợ sợ, cúi người về trước hỏi nhỏ Như Ngọc – Có cái gì dơ bẩn à.
– Tui đang nói mì kìa – Như Ngọc dùng đũa gõ gõ vào tô mì trống trơn không còn giọt nước trong tô mì của Như Nguyệt.
– Làm hết hồn – Như Nguyệt rùng mình một cái thở phào nhẹ nhỏm rồi nói – Mì hôm nay ngon ghê á.
– Ngon – Như Ngọc há miệng kêu lên đầy kinh ngạc,
– Ừ ! ngon – Như Nguyệt gật đầu rồi đứng dậy xoa xoa bụng một cách thoải mái, sau đó nhìn Như Ngọc hối – Này, bà ăn đại đi để tui rửa chén.
– Ờ, ờ…- Như Ngọc vội vàng ăn mì xong rồi nhìn Như Nguyệt đứng rửa không một tiếng phàn nàn.
Lát sau khi hai người cùng lên giường nằm chuẩn bị đánh một giấc thoải mái , Như Ngọc dùng tay sờ sờ trán của Như Nguyệt xem có bị sốt hay không? Như Nguyệt gạt tay Như Ngọc ra , vừa ngáp vừa bảo:
– Không lo ngủ đi, còn giỡn nữa.
– Đang xem bà có bệnh hay không?
– Đang yên đang lành, tự nhiên trù ẻo tui là sao bà.
– Tui sợ hôm qua bà ngâm nước nên hôm nay bị bệnh chứ sao. Bị bệnh nên vị giác của bà bị hỏng, mì nấu hơi mặn mà bà ăn hết sạch sành sanh, chứ bình thường là bà đã la chí chóe lên rồi. Hôm nay bà lạ lắm đó nha. Nếu không bị bệnh thì chắc chắn có chuyện gì xảy ra khi tui đi thư viện rồi đúng không? – như Ngọc quyết định lên tiếng nói ra nghi ngờ của mình.
Như Nguyệt nghe Như Ngọc nói thì hơi đỏ mặt, cô với Như Ngọc thân như hai chị em, không có gì dấu diếm, cô ngồi dậy ôm chặt gối cười khúc khích nói:
– Chắc là mình tìm được tình duyên rồi. Đúng là đã gặp rồi mà mình không biết.
– Đồ quỷ, vậy mà không nói sớm – Như Ngọc hào hứng ngồi bật dậy dùng gối đập vào như Nguyệt trách móc, rồi cũng bắt chước Như Nguyệt ôm gối hỏi nhỏ – Ai thế. Quần lót rùa à?
– Mất hứng – Như Nguyệt đang vui vẻ thì nghe đến tên Viễn Hinh thấy bực mình trưng ra vẻ mặt giận dỗi.
– Không phải anh chàng đó vậy thì là ai. Bà có để mắt đến anh chàng nào nữa đâu – Như Ngọc cười hòa , ánh mắt nhìn Như Nguyệt tò mò nói – Là ai.
– Cái ông thầy sao chổi đó.
– OH, my god – Như Ngọc há hốc miệng kêu lên – Bà ấm đầu rồi, đó là thầy đó.
– Thầy cũng là đàn ông mà, lại là đàn ông còn trẻ nữa.
– Hô hô…Thầy đã làm gì mà khiến trái tim của bạn mình chao đảo thế hả – Như Ngọc cười thích chí nháy mắt hỏi.
– Đầu tiên, thầy rất tốt bụng giúp mình đối phó với cái tên Quần Lót Rùa kia.
– Tui cũng giúp bà đối phó với tên kia mà, sao không thấy bà yêu tui đi.
Như Nguyệt lườm như Ngọc một cái rồi không thèm trách mà hắng giọng nói tiếp, cô ra vẻ trịnh trọng vô cùng:
– Thầy tên là Thiên Phong.
– Woa, lẽ nào là nhân duyên thật.
“Thiên Phong có nghĩa là gió trời, chỉ có nới đồng ruộng trải dài thế này, mới thấy được và cảm nhận được từng luồn gió mát mẻ trong lành mà thôi. Nơi đây là dành cho anh, trừ khi gió mãi không thổi trên cánh đồng nữa thì anh mới quên nơi đây. “
Lúc nghe mấy cô chú kể lại mối tình lãng mạn và chân thật của ba mẹ từ lúc nhỏ, Như Nguyệt đã rất thích. Ba cô chính là một người đàn ông tuyệt với nhất trên đời này, dịu dàng và biết quan tâm…. Sau này, cô cũng chỉ muốn tìm ình một người đàn ông chung thủy như thế.
Cho nên lúc nhỏ cô từng tuyên bố : Con sẽ lấy người giống như ba.
Thiên Phong vừa dịu dàng, vừa đẹp trai, anh lại trùng tên với ba cô. Có lẽ đó là ý trời cho cô gặp nhân duyên mà mình mong muốn từ lúc nhỏ.
– Ăn đi .
Như Ngọc vừa nói xong thì Như Nguyệt cầm đũa lên gấp đưa ngay vào trong miệng, Như Ngọc há hốc miệng muốn ngăn cản nhưng không kịp. Quả nhiên vừa đưa vào miệng Như Nguyệt đã hét lên:
– Trời ơi, nóng quá.
– Mì mới nấu đương nhiên là nóng rồi – Như Ngọc hừ mũi đáp, cô cũng ngồi xuống ghế bên cạnh gấp một đũa mì lên thổi thổi vài cái rồi cho vào miệng nhai ngon lành. Nhưng sau đó cô dừng đũa lén đưa mắt nhìn Như nguyệt đang gấp mì cho vào miệng nhai và nuốt ngon lành. Hôm nay cô nấu mì uối hơi quá tay nên hơi mặn. Như Nguyệt ghét ăn mặn, nấu dở một chút cũng không sao, lạt, chưa ngọt gì cũng được, nhưng không được nấu mặn. Đang chờ tiếng hét chói tai của Như Nguyệt, lại thấy Như Nguyệt nhai mì ngon lành.
Đến khi Như Nguyệt ăn sạch tô mì của mình ngẩng đầu nhìn lên thấy Như Ngọc vẫn chưa ăn được bao nhiêu lại ngồi nhìn mình trân trân. Bèn tròn mắt hỏi Như Ngọc:
– Bà sao vậy hả? Không đói à? Mì nở hết rồi kìa.
– Bà không thấy gì sao? – Như Ngọc không tin lắm vào mắt mình hỏi.
– Thấy gì – Như Nguyệt chớp chớp mắt nhìn xung quanh nhưng đâu thấy gì khác lạ, cô đột nhiên thấy sợ sợ, cúi người về trước hỏi nhỏ Như Ngọc – Có cái gì dơ bẩn à.
– Tui đang nói mì kìa – Như Ngọc dùng đũa gõ gõ vào tô mì trống trơn không còn giọt nước trong tô mì của Như Nguyệt.
– Làm hết hồn – Như Nguyệt rùng mình một cái thở phào nhẹ nhỏm rồi nói – Mì hôm nay ngon ghê á.
– Ngon – Như Ngọc há miệng kêu lên đầy kinh ngạc,
– Ừ ! ngon – Như Nguyệt gật đầu rồi đứng dậy xoa xoa bụng một cách thoải mái, sau đó nhìn Như Ngọc hối – Này, bà ăn đại đi để tui rửa chén.
– Ờ, ờ…- Như Ngọc vội vàng ăn mì xong rồi nhìn Như Nguyệt đứng rửa không một tiếng phàn nàn.
Lát sau khi hai người cùng lên giường nằm chuẩn bị đánh một giấc thoải mái , Như Ngọc dùng tay sờ sờ trán của Như Nguyệt xem có bị sốt hay không? Như Nguyệt gạt tay Như Ngọc ra , vừa ngáp vừa bảo:
– Không lo ngủ đi, còn giỡn nữa.
– Đang xem bà có bệnh hay không?
– Đang yên đang lành, tự nhiên trù ẻo tui là sao bà.
– Tui sợ hôm qua bà ngâm nước nên hôm nay bị bệnh chứ sao. Bị bệnh nên vị giác của bà bị hỏng, mì nấu hơi mặn mà bà ăn hết sạch sành sanh, chứ bình thường là bà đã la chí chóe lên rồi. Hôm nay bà lạ lắm đó nha. Nếu không bị bệnh thì chắc chắn có chuyện gì xảy ra khi tui đi thư viện rồi đúng không? – như Ngọc quyết định lên tiếng nói ra nghi ngờ của mình.
Như Nguyệt nghe Như Ngọc nói thì hơi đỏ mặt, cô với Như Ngọc thân như hai chị em, không có gì dấu diếm, cô ngồi dậy ôm chặt gối cười khúc khích nói:
– Chắc là mình tìm được tình duyên rồi. Đúng là đã gặp rồi mà mình không biết.
– Đồ quỷ, vậy mà không nói sớm – Như Ngọc hào hứng ngồi bật dậy dùng gối đập vào như Nguyệt trách móc, rồi cũng bắt chước Như Nguyệt ôm gối hỏi nhỏ – Ai thế. Quần lót rùa à?
– Mất hứng – Như Nguyệt đang vui vẻ thì nghe đến tên Viễn Hinh thấy bực mình trưng ra vẻ mặt giận dỗi.
– Không phải anh chàng đó vậy thì là ai. Bà có để mắt đến anh chàng nào nữa đâu – Như Ngọc cười hòa , ánh mắt nhìn Như Nguyệt tò mò nói – Là ai.
– Cái ông thầy sao chổi đó.
– OH, my god – Như Ngọc há hốc miệng kêu lên – Bà ấm đầu rồi, đó là thầy đó.
– Thầy cũng là đàn ông mà, lại là đàn ông còn trẻ nữa.
– Hô hô…Thầy đã làm gì mà khiến trái tim của bạn mình chao đảo thế hả – Như Ngọc cười thích chí nháy mắt hỏi.
– Đầu tiên, thầy rất tốt bụng giúp mình đối phó với cái tên Quần Lót Rùa kia.
– Tui cũng giúp bà đối phó với tên kia mà, sao không thấy bà yêu tui đi.
Như Nguyệt lườm như Ngọc một cái rồi không thèm trách mà hắng giọng nói tiếp, cô ra vẻ trịnh trọng vô cùng:
– Thầy tên là Thiên Phong.
– Woa, lẽ nào là nhân duyên thật.
“Thiên Phong có nghĩa là gió trời, chỉ có nới đồng ruộng trải dài thế này, mới thấy được và cảm nhận được từng luồn gió mát mẻ trong lành mà thôi. Nơi đây là dành cho anh, trừ khi gió mãi không thổi trên cánh đồng nữa thì anh mới quên nơi đây. “
Lúc nghe mấy cô chú kể lại mối tình lãng mạn và chân thật của ba mẹ từ lúc nhỏ, Như Nguyệt đã rất thích. Ba cô chính là một người đàn ông tuyệt với nhất trên đời này, dịu dàng và biết quan tâm…. Sau này, cô cũng chỉ muốn tìm ình một người đàn ông chung thủy như thế.
Cho nên lúc nhỏ cô từng tuyên bố : Con sẽ lấy người giống như ba.
Thiên Phong vừa dịu dàng, vừa đẹp trai, anh lại trùng tên với ba cô. Có lẽ đó là ý trời cho cô gặp nhân duyên mà mình mong muốn từ lúc nhỏ.
/54
|