Cô vừa kêu đau một tiếng thì thấy vẻ mặt Viễn Hinh lo lắng nhìn xuống hỏi:
– Sao vậy?
– Đạp trúng cái gì rồi, đau quá – Như Nguyệt vốn giận, nhưng không ngờ Viễn hinh không bỏ đi mà chỉ trêu cô, nên cũng không chấp nhất mà mếu máo nói, cảm giác chân đang chảy máu đau nhức.
– Đưa tay đây, mình kéo lên – Viễn Hinh chìa tay xuống cho cô.
– Không thèm – Như Nguyệt giẫn dỗi đáp, là cậu ta hại cô rơi xuống đây, hại cô bị đạp chảy máu.
– Xin lỗi. Mình chỉ muốn đùa chút cho vui thôi mà. Trời tối rồi, tụi mình mau về nhà kẻo mọi người lo.
Như Nguyệt kinh ngạc khi thấy Viễn Hinh xin lỗi mình, hờn dỗi trong lòng cũng dịu xuống bèn đưa tay cho Viễn Hinh nắm kéo lên. Viễn Hinh khỏe mạnh, nhưng để kéo được Như Nguyệt lên cũng không phải là chuyện dễ dàng gì khi chân cô không có bệ đỡ. Viễn Hinh cố gắng hết sức, kéo mạnh Như Nguyệt lên, cậu ngã người ra sau nằm bệch lên đất, Như Nguyệt ngã lên người Viễn Hinh miệng cô vô tình đập lên mọi Viễn Hinh.
Con mắt phải nhìn con mắt trái. Con mắt trái nhìn còn mắt phải, cả bốn mắt cùng chớp chớp cố đánh lãng xua đi cảm giác môi chạm môi kia. Như Nguyệt vội vàng lăn sang một bên, cả hai cùng nằm thở phì phò mju72ng rỡ vì thoát nạn.
Bầu trời trăng rất sáng, nhiều vì sao lấp lánh, áng mây trong, gió hiu hiu rất mát. Hai người nằm dang tay nhìn lên bầu trời cùng im lặng, tay hai người vô tình chạm nhau.
– Lúc trước, mình không nghĩ mặt trăng lại đẹp như vậy – Viễn Hinh hồi lâu lên tiếng nói, phá tan không khí yên lặng.
– Đương nhiên rồi, trên thành phố đèn sáng choang như thế, rất khó có thể ngắm trăng thì làm sao biết được cái đẹp của trăng chứ – Như Nguyệt phản bác lại.
– Không phải. Vì có người đẹp như trăng – Viễn Hinh quay đầu lại nhìn Như Nguyệt đáp, ánh mắt cậu đặc biệt dịu dàng đến mức Như Nguyệt cảm nhận được mà quay đầu lại nhìn.
Cô có chút bối rối trước ánh mắt đó. Bị một người con trai nhìn mình như thế khiến mặt Như Nguyệt đỏ lên dù trong đêm tối mát lạnh , cô giả vờ dùng tay huých vào người Viễn hinh nói:
– Nhìn gì? Ai không biết sẽ nghĩ bạn thích mình đó?
Viễn Hinh đột ngột ngồi dậy nhìn cô sau đó khẽ nói:
– Nếu như mình nói, mình thích bạn thì sao?
Trời rõ ràng yên tĩnh, Như Nguyệt lại cảm thấy bên tai đầy tiếng động đến nhức óc. Mấy từ “ vì có người đẹp như trăng” vang vọng bên tai của cô. Cô tên là Như Nguyệt, Nguyệt chẳng phải là trăng hay sao. Như vậy có phải là đang tỏ tình với mình hay không? Rõ ràng là ghét nhau mà, sao tự nhiên quay 180 độ chuyển qua thích cô là sao hả?
– Điên quá, tưởng lừa được mình à, xin lỗi nha, mình không dễ bị lừa đâu. Mau về đi tối rồi – Như Nguyệt nói xong thì đứng dậy định bỏ chạy về nhà.
– Mình nói thật đó. Ngay từ nhỏ đã thích bạn rồi. Ăn hiếp bạn chỉ là muốn bạn chú ý đến mình mà thôi – Viễn Hinh nắm tay cô giữ lại .
– Điêu – Như Nguyệt lắc đầu không tin.
– Bạn nghĩ vì sao mình phải lặn lội xuống đây chịu đựng mấy món ăn khủng khiếp của bạn?
Trước lời chất vất của Viễn hinh, Như Nguyệt lắc đầu định bỏ chạy nào ngờ chân bị dẫm mảnh chai chảy máu khiến cô đau quá phải rên lên. Viễn Hinh liền kéo tay cô ra sau lưng mình rồi nói:
– Để mình cõng bạn.
– Không cần. Chân bạn bị đau mà.
– Còn hơn để chân bạn nhiễm trùng – Viễn Hinh cương quyết đáp rồi mặc kệ Như Nguyệt, cứ thế cõng cô về đến nhà.
Như Nguyệt nằm trên lưng Viễn Hinh, cảm thấy lưng cậu vừa to vừa rộng rất ấm áp, khiến tim cô đập rất mạnh.
Sau đó cô trốn tránh Viễn Hinh, cũng may sáng hôm đó, mấy người bạn từ thành phố cũng chạy đến chơi cùng, có Diệp Hân và cả Thiên Phong, Đăng khôi. Vì thế, hai người cũng chẳng còn cơ hội nói chuyện với nhau cho đến khi cả bọn trở về thành phố.
Thời gian cứ thế mà qua, Như Ngọc, Hoàng Tuấn và Đăng Khôi thấy hai người cứ tình trong như đã mặc ngoài còn e thì sốt ruột thay cho hai người bèn bày kế với nhau.
Vào ngày sinh nhật của Viễn Hinh, Như Ngọc và mọi người đẩy Như Nguyệt vào trong phòng tiệc:
– Bà cấm bánh sinh nhật đứng đây đợi Viễn Hinh bước vào thì cầm bánh đến trước mặt cậu ấy.
– Còn mọi người thì sao? – Như Nguyệt nhìn mọi người thắc mắc.
– Tụi mình sẽ đứng núp ở bên trong, chờ Viễn Hinh đi ra và tung hoa và pháo bông – Như Ngọc chìa một cây bắn pháo ra cho Như Nguyệt xem.
Như Nguyệt nhìn quanh mọi người thấy ai trên tay cũng cầm 1 món đồ chúc mừng trên tay bèn gật đầu. Căn phòng tiệc tràn vào bóng đêm. Khi Viễn Hinh mở cửa phòng đi vào, cô bật đèn châm đèn cầy rồi bê bánh sinh nhật đi đến bên Viễn Hinh hát bài Happy birthday.
– Mau thổi nến đi – Cô nhìn Viễn Hinh đầy mong đợi, đợi Viễn Hinh thổi đèn cầy xong thì mọi người sẽ cùng hùa ra chúc mừng.
Nhưng Viễn hinh thay vì thổi nến lại tiếng đến gần hôn lên môi cô.
– Anh làm gì vậy hả?
– Nè, rõ ràng là em đồng ý làm người yêu của anh mà
– Anh bị điên à? Tôi nói đồng ý hồi nào.
– Em rõ ràng là đã tỏ tình với anh còn gì?
– Lỗ tai nào của anh nghe thấy tôi tỏ tình với anh chứ. Đề nghị anh đi khám tai đi, kẻo không kịp nữa đấy. Sau này ra đường với cái lỗ tai thối thì đừng có nói chúng ta quen nhau.
– Em bội bạc thế sao?
– Ờ đó, tôi bội bạc thế đấy.
– Em nhất quyết không nhận mình đã tỏ tình với anh phải không?
– Điên quá đi, đã bảo tôi không tỏ tình với anh mà. Tôi đâu có điên đâu.
– Được, anh chứng mình cho em thấy. Đến lúc đó không được chối đó nha.
– Chứng minh đi, không chứng minh được thì anh còn thua cả cái quần lót hình con rùa .
– Nhìn con số 318 này đi. Em có biết ý nghĩa của con số 318 này hay không?
– Thì là sinh nhật của anh. Anh sinh ngày 31 tháng 8 mà.
Như Nguyệt nói xong thì giật mình, hôm nay đâu phải là 31 tháng 8, bánh sinh nhật đâu phải . Viễn Hinh thấy Như Nguyệt bối rối thì mĩm cười nói:
– 3 x 1 x 8 = 24 => 24 giờ em nghĩ về anh.
– 3 + 1 + 8 = 12 => 12 tháng , em nhớ anh.
– 8 – 3 – 1 = 4 => 4 mùa em nhớ anh.
– ( 8 + 1 ) : 3 = 3 => 3 ngày: Hôm qua, hôm nay, ngày mai em yêu anh.
– Rõ ràng em đã tỏ tình với anh mà, giờ em còn dám chối nữa hay không?
Như Nguyệt lúc này biết mình mắc lừa tụi bạn, cô lườm mắt nhìn về chỗ trốn của bọn họ, nhưng trong phòng tối, cô chẳng thể biết đích xác chỗ nào để lườm. Đầu óc linh hoạt, Như Nguyệt bèn cười cười, đẩy cái bánh kem lên tay Viễn Hinh bảo:
– Biết ba một tám là gì hay không? Có nghĩa là “Bạn mà thôi”. Là bạn đó, là bạn…
Viễn Hinh thấy Như Nguyệt nói vậy thì thấy buồn, chẳng buồn thổi nến, đặt bánh kem lên cái bàn gần đó, cậu quay lưng bỏ đi sau khi nói:
– Thôi bỏ đi, coi như chưa nói gì.
Như Nguyệt thấy Viễn Hinh bỏ đi thì luýnh huýnh, bèn lên tiếng:
– Thật ra 318 là 3 tiếng, 8 chữ, 1 ý nghĩa …
Viễn Hinh bèn quay người lại chờ đợi Như Nguyệt nói. Như Nguyệt ấp úng không biết nên nói sao, cô bè nói:
– Ý nghĩa là em đùa đấy. Haha, đủ 3 tiếng, 8 chữ, 1 ý nghĩa.
Viễn Hinh chau mày, chờ đợi Như Nguyệt nói tiếp, nhưng như Nguyệt chỉ cắn môi rồi im lặng. Thất vọng lần nữa quay lưng đi.
– Này…
– 318 có nghĩa là 3 từ 8 chữ 1 ý nghĩa: I LOVE YOU. Em yêu anh.
– Em không đùa anh chứ – Viễn Hinh quay lại nhìn cô hỏi nghiêm túc.
– Không đùa.
– Yeahhhhhh – Viễn Hinh reo lên rồi lao đến ôm chầm lấy Như Nguyệt đầy vui sướng.
Bạn bè cùng lúc hùa ra tung pháo giấy chúc mừng hai người, rồi cùng reo lên:
– Hôn đi hôn đi…
Trong sự xấu hổ của Như Nguyệt, Viễn Hinh cúi đầu hôn cô, trong sự hò reo của bạn bè.
==== The End ====
– Sao vậy?
– Đạp trúng cái gì rồi, đau quá – Như Nguyệt vốn giận, nhưng không ngờ Viễn hinh không bỏ đi mà chỉ trêu cô, nên cũng không chấp nhất mà mếu máo nói, cảm giác chân đang chảy máu đau nhức.
– Đưa tay đây, mình kéo lên – Viễn Hinh chìa tay xuống cho cô.
– Không thèm – Như Nguyệt giẫn dỗi đáp, là cậu ta hại cô rơi xuống đây, hại cô bị đạp chảy máu.
– Xin lỗi. Mình chỉ muốn đùa chút cho vui thôi mà. Trời tối rồi, tụi mình mau về nhà kẻo mọi người lo.
Như Nguyệt kinh ngạc khi thấy Viễn Hinh xin lỗi mình, hờn dỗi trong lòng cũng dịu xuống bèn đưa tay cho Viễn Hinh nắm kéo lên. Viễn Hinh khỏe mạnh, nhưng để kéo được Như Nguyệt lên cũng không phải là chuyện dễ dàng gì khi chân cô không có bệ đỡ. Viễn Hinh cố gắng hết sức, kéo mạnh Như Nguyệt lên, cậu ngã người ra sau nằm bệch lên đất, Như Nguyệt ngã lên người Viễn Hinh miệng cô vô tình đập lên mọi Viễn Hinh.
Con mắt phải nhìn con mắt trái. Con mắt trái nhìn còn mắt phải, cả bốn mắt cùng chớp chớp cố đánh lãng xua đi cảm giác môi chạm môi kia. Như Nguyệt vội vàng lăn sang một bên, cả hai cùng nằm thở phì phò mju72ng rỡ vì thoát nạn.
Bầu trời trăng rất sáng, nhiều vì sao lấp lánh, áng mây trong, gió hiu hiu rất mát. Hai người nằm dang tay nhìn lên bầu trời cùng im lặng, tay hai người vô tình chạm nhau.
– Lúc trước, mình không nghĩ mặt trăng lại đẹp như vậy – Viễn Hinh hồi lâu lên tiếng nói, phá tan không khí yên lặng.
– Đương nhiên rồi, trên thành phố đèn sáng choang như thế, rất khó có thể ngắm trăng thì làm sao biết được cái đẹp của trăng chứ – Như Nguyệt phản bác lại.
– Không phải. Vì có người đẹp như trăng – Viễn Hinh quay đầu lại nhìn Như Nguyệt đáp, ánh mắt cậu đặc biệt dịu dàng đến mức Như Nguyệt cảm nhận được mà quay đầu lại nhìn.
Cô có chút bối rối trước ánh mắt đó. Bị một người con trai nhìn mình như thế khiến mặt Như Nguyệt đỏ lên dù trong đêm tối mát lạnh , cô giả vờ dùng tay huých vào người Viễn hinh nói:
– Nhìn gì? Ai không biết sẽ nghĩ bạn thích mình đó?
Viễn Hinh đột ngột ngồi dậy nhìn cô sau đó khẽ nói:
– Nếu như mình nói, mình thích bạn thì sao?
Trời rõ ràng yên tĩnh, Như Nguyệt lại cảm thấy bên tai đầy tiếng động đến nhức óc. Mấy từ “ vì có người đẹp như trăng” vang vọng bên tai của cô. Cô tên là Như Nguyệt, Nguyệt chẳng phải là trăng hay sao. Như vậy có phải là đang tỏ tình với mình hay không? Rõ ràng là ghét nhau mà, sao tự nhiên quay 180 độ chuyển qua thích cô là sao hả?
– Điên quá, tưởng lừa được mình à, xin lỗi nha, mình không dễ bị lừa đâu. Mau về đi tối rồi – Như Nguyệt nói xong thì đứng dậy định bỏ chạy về nhà.
– Mình nói thật đó. Ngay từ nhỏ đã thích bạn rồi. Ăn hiếp bạn chỉ là muốn bạn chú ý đến mình mà thôi – Viễn Hinh nắm tay cô giữ lại .
– Điêu – Như Nguyệt lắc đầu không tin.
– Bạn nghĩ vì sao mình phải lặn lội xuống đây chịu đựng mấy món ăn khủng khiếp của bạn?
Trước lời chất vất của Viễn hinh, Như Nguyệt lắc đầu định bỏ chạy nào ngờ chân bị dẫm mảnh chai chảy máu khiến cô đau quá phải rên lên. Viễn Hinh liền kéo tay cô ra sau lưng mình rồi nói:
– Để mình cõng bạn.
– Không cần. Chân bạn bị đau mà.
– Còn hơn để chân bạn nhiễm trùng – Viễn Hinh cương quyết đáp rồi mặc kệ Như Nguyệt, cứ thế cõng cô về đến nhà.
Như Nguyệt nằm trên lưng Viễn Hinh, cảm thấy lưng cậu vừa to vừa rộng rất ấm áp, khiến tim cô đập rất mạnh.
Sau đó cô trốn tránh Viễn Hinh, cũng may sáng hôm đó, mấy người bạn từ thành phố cũng chạy đến chơi cùng, có Diệp Hân và cả Thiên Phong, Đăng khôi. Vì thế, hai người cũng chẳng còn cơ hội nói chuyện với nhau cho đến khi cả bọn trở về thành phố.
Thời gian cứ thế mà qua, Như Ngọc, Hoàng Tuấn và Đăng Khôi thấy hai người cứ tình trong như đã mặc ngoài còn e thì sốt ruột thay cho hai người bèn bày kế với nhau.
Vào ngày sinh nhật của Viễn Hinh, Như Ngọc và mọi người đẩy Như Nguyệt vào trong phòng tiệc:
– Bà cấm bánh sinh nhật đứng đây đợi Viễn Hinh bước vào thì cầm bánh đến trước mặt cậu ấy.
– Còn mọi người thì sao? – Như Nguyệt nhìn mọi người thắc mắc.
– Tụi mình sẽ đứng núp ở bên trong, chờ Viễn Hinh đi ra và tung hoa và pháo bông – Như Ngọc chìa một cây bắn pháo ra cho Như Nguyệt xem.
Như Nguyệt nhìn quanh mọi người thấy ai trên tay cũng cầm 1 món đồ chúc mừng trên tay bèn gật đầu. Căn phòng tiệc tràn vào bóng đêm. Khi Viễn Hinh mở cửa phòng đi vào, cô bật đèn châm đèn cầy rồi bê bánh sinh nhật đi đến bên Viễn Hinh hát bài Happy birthday.
– Mau thổi nến đi – Cô nhìn Viễn Hinh đầy mong đợi, đợi Viễn Hinh thổi đèn cầy xong thì mọi người sẽ cùng hùa ra chúc mừng.
Nhưng Viễn hinh thay vì thổi nến lại tiếng đến gần hôn lên môi cô.
– Anh làm gì vậy hả?
– Nè, rõ ràng là em đồng ý làm người yêu của anh mà
– Anh bị điên à? Tôi nói đồng ý hồi nào.
– Em rõ ràng là đã tỏ tình với anh còn gì?
– Lỗ tai nào của anh nghe thấy tôi tỏ tình với anh chứ. Đề nghị anh đi khám tai đi, kẻo không kịp nữa đấy. Sau này ra đường với cái lỗ tai thối thì đừng có nói chúng ta quen nhau.
– Em bội bạc thế sao?
– Ờ đó, tôi bội bạc thế đấy.
– Em nhất quyết không nhận mình đã tỏ tình với anh phải không?
– Điên quá đi, đã bảo tôi không tỏ tình với anh mà. Tôi đâu có điên đâu.
– Được, anh chứng mình cho em thấy. Đến lúc đó không được chối đó nha.
– Chứng minh đi, không chứng minh được thì anh còn thua cả cái quần lót hình con rùa .
– Nhìn con số 318 này đi. Em có biết ý nghĩa của con số 318 này hay không?
– Thì là sinh nhật của anh. Anh sinh ngày 31 tháng 8 mà.
Như Nguyệt nói xong thì giật mình, hôm nay đâu phải là 31 tháng 8, bánh sinh nhật đâu phải . Viễn Hinh thấy Như Nguyệt bối rối thì mĩm cười nói:
– 3 x 1 x 8 = 24 => 24 giờ em nghĩ về anh.
– 3 + 1 + 8 = 12 => 12 tháng , em nhớ anh.
– 8 – 3 – 1 = 4 => 4 mùa em nhớ anh.
– ( 8 + 1 ) : 3 = 3 => 3 ngày: Hôm qua, hôm nay, ngày mai em yêu anh.
– Rõ ràng em đã tỏ tình với anh mà, giờ em còn dám chối nữa hay không?
Như Nguyệt lúc này biết mình mắc lừa tụi bạn, cô lườm mắt nhìn về chỗ trốn của bọn họ, nhưng trong phòng tối, cô chẳng thể biết đích xác chỗ nào để lườm. Đầu óc linh hoạt, Như Nguyệt bèn cười cười, đẩy cái bánh kem lên tay Viễn Hinh bảo:
– Biết ba một tám là gì hay không? Có nghĩa là “Bạn mà thôi”. Là bạn đó, là bạn…
Viễn Hinh thấy Như Nguyệt nói vậy thì thấy buồn, chẳng buồn thổi nến, đặt bánh kem lên cái bàn gần đó, cậu quay lưng bỏ đi sau khi nói:
– Thôi bỏ đi, coi như chưa nói gì.
Như Nguyệt thấy Viễn Hinh bỏ đi thì luýnh huýnh, bèn lên tiếng:
– Thật ra 318 là 3 tiếng, 8 chữ, 1 ý nghĩa …
Viễn Hinh bèn quay người lại chờ đợi Như Nguyệt nói. Như Nguyệt ấp úng không biết nên nói sao, cô bè nói:
– Ý nghĩa là em đùa đấy. Haha, đủ 3 tiếng, 8 chữ, 1 ý nghĩa.
Viễn Hinh chau mày, chờ đợi Như Nguyệt nói tiếp, nhưng như Nguyệt chỉ cắn môi rồi im lặng. Thất vọng lần nữa quay lưng đi.
– Này…
– 318 có nghĩa là 3 từ 8 chữ 1 ý nghĩa: I LOVE YOU. Em yêu anh.
– Em không đùa anh chứ – Viễn Hinh quay lại nhìn cô hỏi nghiêm túc.
– Không đùa.
– Yeahhhhhh – Viễn Hinh reo lên rồi lao đến ôm chầm lấy Như Nguyệt đầy vui sướng.
Bạn bè cùng lúc hùa ra tung pháo giấy chúc mừng hai người, rồi cùng reo lên:
– Hôn đi hôn đi…
Trong sự xấu hổ của Như Nguyệt, Viễn Hinh cúi đầu hôn cô, trong sự hò reo của bạn bè.
==== The End ====
/54
|