Nó phi ngay ra giữa đường, nhầm phi ra vỉa hè thôi ra giữa đường thì ô tô đâm cho phát nát bét, bê rổ đi nhặt ngô khổ. Vẫy mãi mới bắt được xe, may quá vẫn kịp hắn và đồng bọn vẫn chưa đi xa. Nó leo lên xe nói bác tài bám theo hắn.
Đang đi thì đột nhiên hắn dừng lại, bác tài đi đằng sau phanh gấp làm nó suýt thì vỡ mặt. Hắn xuống xe bước lại gần chỗ một cụ già đang nằm trên vỉa hè, quần áo cụ rách rưới,lấm lem bẩn thỉu có lẽ cụ là một người vô gia cư. Trời đất chẳng nhẽ hắn muốn bắt cóc cụ để moi nội tạng đem bán, thật là một con người vô lương tâm. Nhưng không hắn bước tới bên cạnh cụ ngồi xổm xuống, đặt chiếc túi trên tay sang bên cạnh, hắn lấy trong túi ra vài cái bánh mì và sữa đưa cho cụ, thêm nữa hắn còn đưa cho cụ tờ năm trăm ngàn rồi nói gì ý, vì ngồi trong ô tô nên nó không nghe rõ. Hắn đứng dậy cúi chào cụ rồi đi tiếp.
Đúng vậy nhóm hắn tham gia là một nhóm tình nguyện viên luôn đi giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Nhóm hoạt động vào mỗi buổi chiều từ hai giờ chiều cho đến sáu giờ tối, trừ ngày chủ nhật. Thật không thể tin nổi con người lòng dạ ác quỷ như hắn lại có thể đi làm những việc này thật quá mờ ám. Con người hắn ra sao thực sự nó vẫn chưa hiểu hết được , xem ra cũng có vài điểm tốt cần noi gương đó chứ.
Đi theo một hồi nó nhận ra hắn cũng không độc ác như nó nghĩ. Nó về nhà trước, chạy lên phòng ôm con gấu to vật vã ngủ thiếp đi( con này trâu thật đấy).
Hắn về đến nhà uể oải thả mình rơi đánh phịch xuống ghế. Hiện tại bây giờ đang là sáu rưỡi tối hắn vừa bật tivi lên xem thì, chuông nhà reo inh ỏi, bất lực hắn cố lết thân ra mở cửa, người đứng ngoài của không ai khác đó chính là người dưng, nhầm đó là cô Hoa giúp việc đến đưa đồ ăn cho hắn. Hắn nhanh chóng nhận lấy túi từ tay cô, Xong việc cô tạm biệt hắn rồi đi về. Hắn đóng cửa lại, tiếp tục vất vả lết thân xuống bếp, để túi đồ ăn lên tủ, rồi trèo lên phòng khách xem tivi mắt lờ đà lời đờ, ngủ gật trên ghế, chắc tên này đang mệt lắm.
Khoảng bảy rưỡi tối, theo bản năng sinh tồn nó bắt buộc phải lăn khỏi giường để đi xuống bếp tìm đồ ăn. Vừa bước xuống nhà đập ngay vào mắt nó là hình ảnh một chàng công chúa ngủ trong rừng, thú thật rằng tư thế ngủ của hắn rất ẻo lả như con gái ý, chắc vì mệt quá mà. Khuôn mặt lúc ngủ của hắn quá đẹp, đẹp chết con gái nhà người ta, đôi lông mi dài cong vút khẽ nhíu lại làm tim nó đập lệch một nhịp.
Bỗng trên đầu nó có một bóng đèn bật sáng, nó đứng cạnh hắn cười man rợn. Nó chạy lên phòng ôm một hộp bút dạ xuống trang điểm cho hắn, nó vẽ nhăng vẽ cuội lẻn mặt hắn, xong còn sơn cả móng tay móng chân màu hồng nam tính cho hắn, thận chí còn buộc tóc hắn thành hình một bông hoa nhỏ xinh cực kỳ. Sau một hồi hí hoáy thì cuối cùng cũng hoàn thành tác phẩm, nó đứng dậy vắt vẻo mấy cái rồi cười khoái trí, chiêm ngưỡng thành quả của mình, tác phẩm này của nó có thể đem ra trưng bày ở bảo tàng nghệ thuất thế giới.
Nó cười khẩy rồi mò xuống bếp tìm đồ ăn, ăn xong lại biến lên phòng ngay khóa cửa cẩn thận để phòng ngừa trường hợp khi hắn nhìn thấy tác phẩm đẹp đẽ của nó rồi sướng quá hóa rồ xong bóp chết nó thì khổ.
Một lúc sau lại tiếng chuông của, chuông reo liên hồi làm hắn tỉnh dậy mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa, vừa mở ra thì ôi trước mặt hắn là Minh, Minh tới để trả hắn quyển vở ghi. Nhìn thấy hắn Minh không nhịn được cười, cậu cười lớn, thắc mắc trước hành động của thằng bạn, hắn hỏi.
- Sao vậy! Mặt tôi dính gì sao?
- Ha...ha....đi vào soi gương thì biết...hô..hô..._ Minh cười đến đau bụng rồi đưa hắn quyển vở. Hắn đưa tay ra nhận thì ôi mẹ ơi móng tay tôi. Nhìn móng tay mình hắn điên tiết còn Minh thì cười khoái trí.
- Đức Anh à!...tôi không ngờ cậu lại có sở thích kì lạ đến vậy.. Tôi nhất định...nhất định không nói cho ai biết đâu đừng lo...hãy sống đúng với con người của mình.... Hãy là chính mình... Ha...ha_ Minh vỗ vai hắn đồng cảm rồi quay bước đi về, vừa đi vừa cười xong vấp phải đá mới đau chứ.
Minh về hắn đóng xầm cửa, chạy vào nhà vệ sinh. Đứng trước bồn rửa mặt hắn soi mình trong gương và....
- A.....A....A ....Con heo kia!!!!!_ Ôi một tiếng hét thật vĩ đại . Nó nghe thấy tiếng hét thần thánh ấy thì cười đến lăn cả xuống giường.
Hắn cố gắng rửa sạch hết đống mực trên mặt, còn móng tay móng chân thì cạo cả chục phút vẫn chưa hết. Lần này hắn điên lắm rồi, đời nó sắp tàn. Hắn nhất định phải trả thù, nhất định phải đấm cho nó rơi răng, chuẩn bị rổ đi tìm ngô là vừa.
Sáng hôm sau nó cố gắng dậy thật sớm để chuồn đi học trước nếu không thì xong đời với hắn. Lần đầu tiên trong năm nay nó được ngắm cảnh bình minh, trên con đường ít người qua lại, không khí trong lành một mình một lãnh thổ, tha hồ mà tận hưởng cuộc sống...
Đang đi thì đột nhiên hắn dừng lại, bác tài đi đằng sau phanh gấp làm nó suýt thì vỡ mặt. Hắn xuống xe bước lại gần chỗ một cụ già đang nằm trên vỉa hè, quần áo cụ rách rưới,lấm lem bẩn thỉu có lẽ cụ là một người vô gia cư. Trời đất chẳng nhẽ hắn muốn bắt cóc cụ để moi nội tạng đem bán, thật là một con người vô lương tâm. Nhưng không hắn bước tới bên cạnh cụ ngồi xổm xuống, đặt chiếc túi trên tay sang bên cạnh, hắn lấy trong túi ra vài cái bánh mì và sữa đưa cho cụ, thêm nữa hắn còn đưa cho cụ tờ năm trăm ngàn rồi nói gì ý, vì ngồi trong ô tô nên nó không nghe rõ. Hắn đứng dậy cúi chào cụ rồi đi tiếp.
Đúng vậy nhóm hắn tham gia là một nhóm tình nguyện viên luôn đi giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Nhóm hoạt động vào mỗi buổi chiều từ hai giờ chiều cho đến sáu giờ tối, trừ ngày chủ nhật. Thật không thể tin nổi con người lòng dạ ác quỷ như hắn lại có thể đi làm những việc này thật quá mờ ám. Con người hắn ra sao thực sự nó vẫn chưa hiểu hết được , xem ra cũng có vài điểm tốt cần noi gương đó chứ.
Đi theo một hồi nó nhận ra hắn cũng không độc ác như nó nghĩ. Nó về nhà trước, chạy lên phòng ôm con gấu to vật vã ngủ thiếp đi( con này trâu thật đấy).
Hắn về đến nhà uể oải thả mình rơi đánh phịch xuống ghế. Hiện tại bây giờ đang là sáu rưỡi tối hắn vừa bật tivi lên xem thì, chuông nhà reo inh ỏi, bất lực hắn cố lết thân ra mở cửa, người đứng ngoài của không ai khác đó chính là người dưng, nhầm đó là cô Hoa giúp việc đến đưa đồ ăn cho hắn. Hắn nhanh chóng nhận lấy túi từ tay cô, Xong việc cô tạm biệt hắn rồi đi về. Hắn đóng cửa lại, tiếp tục vất vả lết thân xuống bếp, để túi đồ ăn lên tủ, rồi trèo lên phòng khách xem tivi mắt lờ đà lời đờ, ngủ gật trên ghế, chắc tên này đang mệt lắm.
Khoảng bảy rưỡi tối, theo bản năng sinh tồn nó bắt buộc phải lăn khỏi giường để đi xuống bếp tìm đồ ăn. Vừa bước xuống nhà đập ngay vào mắt nó là hình ảnh một chàng công chúa ngủ trong rừng, thú thật rằng tư thế ngủ của hắn rất ẻo lả như con gái ý, chắc vì mệt quá mà. Khuôn mặt lúc ngủ của hắn quá đẹp, đẹp chết con gái nhà người ta, đôi lông mi dài cong vút khẽ nhíu lại làm tim nó đập lệch một nhịp.
Bỗng trên đầu nó có một bóng đèn bật sáng, nó đứng cạnh hắn cười man rợn. Nó chạy lên phòng ôm một hộp bút dạ xuống trang điểm cho hắn, nó vẽ nhăng vẽ cuội lẻn mặt hắn, xong còn sơn cả móng tay móng chân màu hồng nam tính cho hắn, thận chí còn buộc tóc hắn thành hình một bông hoa nhỏ xinh cực kỳ. Sau một hồi hí hoáy thì cuối cùng cũng hoàn thành tác phẩm, nó đứng dậy vắt vẻo mấy cái rồi cười khoái trí, chiêm ngưỡng thành quả của mình, tác phẩm này của nó có thể đem ra trưng bày ở bảo tàng nghệ thuất thế giới.
Nó cười khẩy rồi mò xuống bếp tìm đồ ăn, ăn xong lại biến lên phòng ngay khóa cửa cẩn thận để phòng ngừa trường hợp khi hắn nhìn thấy tác phẩm đẹp đẽ của nó rồi sướng quá hóa rồ xong bóp chết nó thì khổ.
Một lúc sau lại tiếng chuông của, chuông reo liên hồi làm hắn tỉnh dậy mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa, vừa mở ra thì ôi trước mặt hắn là Minh, Minh tới để trả hắn quyển vở ghi. Nhìn thấy hắn Minh không nhịn được cười, cậu cười lớn, thắc mắc trước hành động của thằng bạn, hắn hỏi.
- Sao vậy! Mặt tôi dính gì sao?
- Ha...ha....đi vào soi gương thì biết...hô..hô..._ Minh cười đến đau bụng rồi đưa hắn quyển vở. Hắn đưa tay ra nhận thì ôi mẹ ơi móng tay tôi. Nhìn móng tay mình hắn điên tiết còn Minh thì cười khoái trí.
- Đức Anh à!...tôi không ngờ cậu lại có sở thích kì lạ đến vậy.. Tôi nhất định...nhất định không nói cho ai biết đâu đừng lo...hãy sống đúng với con người của mình.... Hãy là chính mình... Ha...ha_ Minh vỗ vai hắn đồng cảm rồi quay bước đi về, vừa đi vừa cười xong vấp phải đá mới đau chứ.
Minh về hắn đóng xầm cửa, chạy vào nhà vệ sinh. Đứng trước bồn rửa mặt hắn soi mình trong gương và....
- A.....A....A ....Con heo kia!!!!!_ Ôi một tiếng hét thật vĩ đại . Nó nghe thấy tiếng hét thần thánh ấy thì cười đến lăn cả xuống giường.
Hắn cố gắng rửa sạch hết đống mực trên mặt, còn móng tay móng chân thì cạo cả chục phút vẫn chưa hết. Lần này hắn điên lắm rồi, đời nó sắp tàn. Hắn nhất định phải trả thù, nhất định phải đấm cho nó rơi răng, chuẩn bị rổ đi tìm ngô là vừa.
Sáng hôm sau nó cố gắng dậy thật sớm để chuồn đi học trước nếu không thì xong đời với hắn. Lần đầu tiên trong năm nay nó được ngắm cảnh bình minh, trên con đường ít người qua lại, không khí trong lành một mình một lãnh thổ, tha hồ mà tận hưởng cuộc sống...
/19
|