Đã ba năm trôi qua. Phong giờ đây đã là giám đốc của tập đoàn Tạ Tuấn, trở nên chính chặc, phong độ hơn.
Ba năm trời, thời gian cứ lặng lẽ trôi và có lẽ cũng dần đến năm thứ 4 rồi. Nhớ ngày hắn sang Pháp, cũng là ngày nó mất. Hắn mất ăn mất ngủ cả tháng trời. May sao, Mộc Linh luôn bên cạnh, nàng an ủi, động viên hắn. Dần dần, hắn đã tiếp nhận tình cảm của Mộc Linh, không còn sợ cô nàng bám đuôi như ngày còn thơ nữa. Dù vậy, với hắn tiếp nhận chỉ là không trốn tránh thôi. Còn đáp lại thì hoàn toàn không, vì trong tim hắn cũng chỉ có nó, có nó mà thôi.
Đã 12h trưa, một vị giám đốc trẻ tuổi vẫn ngồi say sưa làm việc. Nhưng vẫn không quên ngắm nhìn tấm cô gái trong bộ đồng phục trường Q&K.
"Cốc...cốc...cốc"
- Anh Phong, có trong đó không???
- Vào đi!!
Hắn cất bức hình vào ngăn tủ, rồi cánh cửa bật mở. Cô gái vui vẻ mang cơm hộp tới.
- Anh ăn chút gì đi!!
- Để đó đi!!
Phụng phịu mang cơm hộp để dưới bàn làm việc. Cô nàng vòng tay ôm lấy giám đốc đang dán mắt vào mấy bản hợp đồng.
- Mộc Linh, anh đang bận
- Người ta ôm người yêu một chút có sao đâu!!
- E hèm!! - tiếng ho của kẻ thứ 3 xuất hiện vô tình thấy cảnh không nên xem
- Anh Nam!! Sao anh không gõ cửa??
- Cửa mở anh vào thôi
- Có gì không - giọng hắn lạnh lùng
- Chút có đối tác qua kí hợp đồng
- Mộc Linh! Anh đi trước
- Vâng, tối nay em có chuẩn bị cơm tối. Anh nhớ về ăn nhé!!!
- Ừ!
Hắn cùng Nam đến phòng họp để gặp đối tác làm ăn. Dự án lần này rất lớn, đối tác là một nàng doanh nhân trẻ, nhưng cực kì nhiều kinh nghiệm trên thương trường. Nên lần này đích thân hắn phải đến dự để không làm bất lợi cho công ti.
Cửa phòng họp chợt mở. Nổi bật hình ảnh cô gái sắc sảo hiện lên trước mặt hắn. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng, cô diện chiếc đầm trắng thêu hoa văn đơn giản, khoác áo lông màu kem, tôn lên vẻ quý phái, tinh tế. Hắn đơ người nhìn cô. Đây chẳng phải cô gái mà hắn luôn ngày đêm mong chờ từng phút từng giây đây sao?? Phải chăng...Đình Đình của hắn đã trở lại???
- Này, Phong!! Làm sao thế??
- ...
- Xin chào, tôi tên Hoàng Mộc Lan, rất vui được làm quen!!
- Hả?! Mộc Lan?? Vậy cô là chị gái thất lạc của Linh à?? - Nam hơi bất ngờ
- Vâng. Vậy mà tôi tưởng anh và giám đốc đây phải biết từ trước chứ?? - Mộc Lan
Giọng nói ấy, sao mà quen quá. Phải chăng, cô chính là....
- Đình Đình
Suy nghĩ của hắn đã thốt lên thành lời, khiến cho Nam và Mộc Lan cực kì ngạc nhiên. Riêng Lan không hiểu cậu em rể tương lai đang nhắc đến ai nữa, bèn làm lạ, hỏi:
- Đình Đình là ai vậy??
Hắn giật mình luống cuống, mất tự chủ, hắn, hai tay vịn chặt vai Lan, rồi hỏi gấp:
- Là em phải không?? Em đã trở về với anh. Em không rời xa anh nữa có đúng không??
- Xin lỗi, tôi không hiểu.
Nam thấy người bạn của mình như vậy, lập tức kéo ra ngoài. Miệng không ngừng xin lỗi quý cô xinh đẹp mặt đang rất đơ nhìn theo hắn.
- Mày làm sao vậy hả??
- Đình Đình đấy Nam à??
- Mày điên rồi Phong. Đình Đình đã mất rồi. Đó là Mộc Lan!!
- Tao không tin. Tao phải hỏi cho ra lẽ!!
Biết được bạn mình quá si tình, Nam không cản nữa. Đành để hắn vào trong hỏi người con gái mà hắn cho là Đình Đình.
- Em là Đình Đình phải không??
- Xin nhắc lại, tên tôi là Mộc Lan
- Em nói thật??
- Không nói sai nửa lời
Nàng đứa giấy chứng minh cho hắn xem. Đúng là cả nơi sinh hay ngày tháng năm sinh cũng khác. Lòng hắn cứ như có vết dao cứa trong tim. Đầu óc rối bời. Cuối cùng hắn đã hiểu, không làm phiền cô gái này nữa. Bởi vì cô không phải Đình Đình mà hắn luôn tìm kiếm bấy lâu. Cô là Mộc Lan - tiểu thư thất lạc bao năm của lão gia họ Hoàng.
- Tôi xin lỗi vì đã nhận nhầm người. Chúng ta bắt đầu lại công việc.
Dự án trao đổi mỹ mãn. Về phía hai bên chẳng có chút gì phòng thủ nhau cả. Căn bản cũng là chỗ quen biết và có khả năng sẽ trở thành người một nhà.
Kết thúc cuộc họp. Hắn nặng nề bước ra ngoài. Vị hôn thê bé nhỏ đã trực sẵn tươi cười:
- Phong à. Nãy có gặp chị em không? Chị ấy xinh nhỉ?
Hắn chỉ gật đầu. Cô bĩu môi nụng nịu.
- Trả lời em đi chứ?
- Ừ, xinh. Được chứ?
Cô cười nói rôn rã. Mời hắn và chị gái về nhà ăn tối cùng. Dù sau cũng phải làm quen trước với nhau cho biết. Sẵn đây cô cũng muốn giới thiệu một người bạn học, mà nay là người mẫu ảnh hot trên tạp chí về công ti chụp ảnh. Dự án này lớn nên cô cũng muốn làm gì đó giúp. Và người mẫu đó có lẽ không ai xa lạ đâu.
- Thy Thy à, chị đi được không?
- Tất nhiên rồi!
- Thế tối nay 7h nhé! Em giới thiệu chị gái cho!
- Ok
Thật ra, người mẫu hot nhất vẫn là Ngọc Lam. Nhưng cô đã rút khỏi ngành giải trí để làm đám cưới rồi. Chồng sắp cưới của cô - người mà cô theo đuổi suốt mười mấy năm trời. Giờ đã hiểu tình cảm của cô. Họ đang bận rộn, nên tạm thời chưa về Việt Nam kịp. Và người mẫu hot nhất đương nhiên là Thy Thy. Ả thừa biết người chị gái mà Mộc Linh đề cập là ai. Cúp máy mà khóe môi chợt cong lên.
"Nếu tôi không có được Phong thì đừng ai có được."
Ba năm trời, thời gian cứ lặng lẽ trôi và có lẽ cũng dần đến năm thứ 4 rồi. Nhớ ngày hắn sang Pháp, cũng là ngày nó mất. Hắn mất ăn mất ngủ cả tháng trời. May sao, Mộc Linh luôn bên cạnh, nàng an ủi, động viên hắn. Dần dần, hắn đã tiếp nhận tình cảm của Mộc Linh, không còn sợ cô nàng bám đuôi như ngày còn thơ nữa. Dù vậy, với hắn tiếp nhận chỉ là không trốn tránh thôi. Còn đáp lại thì hoàn toàn không, vì trong tim hắn cũng chỉ có nó, có nó mà thôi.
Đã 12h trưa, một vị giám đốc trẻ tuổi vẫn ngồi say sưa làm việc. Nhưng vẫn không quên ngắm nhìn tấm cô gái trong bộ đồng phục trường Q&K.
"Cốc...cốc...cốc"
- Anh Phong, có trong đó không???
- Vào đi!!
Hắn cất bức hình vào ngăn tủ, rồi cánh cửa bật mở. Cô gái vui vẻ mang cơm hộp tới.
- Anh ăn chút gì đi!!
- Để đó đi!!
Phụng phịu mang cơm hộp để dưới bàn làm việc. Cô nàng vòng tay ôm lấy giám đốc đang dán mắt vào mấy bản hợp đồng.
- Mộc Linh, anh đang bận
- Người ta ôm người yêu một chút có sao đâu!!
- E hèm!! - tiếng ho của kẻ thứ 3 xuất hiện vô tình thấy cảnh không nên xem
- Anh Nam!! Sao anh không gõ cửa??
- Cửa mở anh vào thôi
- Có gì không - giọng hắn lạnh lùng
- Chút có đối tác qua kí hợp đồng
- Mộc Linh! Anh đi trước
- Vâng, tối nay em có chuẩn bị cơm tối. Anh nhớ về ăn nhé!!!
- Ừ!
Hắn cùng Nam đến phòng họp để gặp đối tác làm ăn. Dự án lần này rất lớn, đối tác là một nàng doanh nhân trẻ, nhưng cực kì nhiều kinh nghiệm trên thương trường. Nên lần này đích thân hắn phải đến dự để không làm bất lợi cho công ti.
Cửa phòng họp chợt mở. Nổi bật hình ảnh cô gái sắc sảo hiện lên trước mặt hắn. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng, cô diện chiếc đầm trắng thêu hoa văn đơn giản, khoác áo lông màu kem, tôn lên vẻ quý phái, tinh tế. Hắn đơ người nhìn cô. Đây chẳng phải cô gái mà hắn luôn ngày đêm mong chờ từng phút từng giây đây sao?? Phải chăng...Đình Đình của hắn đã trở lại???
- Này, Phong!! Làm sao thế??
- ...
- Xin chào, tôi tên Hoàng Mộc Lan, rất vui được làm quen!!
- Hả?! Mộc Lan?? Vậy cô là chị gái thất lạc của Linh à?? - Nam hơi bất ngờ
- Vâng. Vậy mà tôi tưởng anh và giám đốc đây phải biết từ trước chứ?? - Mộc Lan
Giọng nói ấy, sao mà quen quá. Phải chăng, cô chính là....
- Đình Đình
Suy nghĩ của hắn đã thốt lên thành lời, khiến cho Nam và Mộc Lan cực kì ngạc nhiên. Riêng Lan không hiểu cậu em rể tương lai đang nhắc đến ai nữa, bèn làm lạ, hỏi:
- Đình Đình là ai vậy??
Hắn giật mình luống cuống, mất tự chủ, hắn, hai tay vịn chặt vai Lan, rồi hỏi gấp:
- Là em phải không?? Em đã trở về với anh. Em không rời xa anh nữa có đúng không??
- Xin lỗi, tôi không hiểu.
Nam thấy người bạn của mình như vậy, lập tức kéo ra ngoài. Miệng không ngừng xin lỗi quý cô xinh đẹp mặt đang rất đơ nhìn theo hắn.
- Mày làm sao vậy hả??
- Đình Đình đấy Nam à??
- Mày điên rồi Phong. Đình Đình đã mất rồi. Đó là Mộc Lan!!
- Tao không tin. Tao phải hỏi cho ra lẽ!!
Biết được bạn mình quá si tình, Nam không cản nữa. Đành để hắn vào trong hỏi người con gái mà hắn cho là Đình Đình.
- Em là Đình Đình phải không??
- Xin nhắc lại, tên tôi là Mộc Lan
- Em nói thật??
- Không nói sai nửa lời
Nàng đứa giấy chứng minh cho hắn xem. Đúng là cả nơi sinh hay ngày tháng năm sinh cũng khác. Lòng hắn cứ như có vết dao cứa trong tim. Đầu óc rối bời. Cuối cùng hắn đã hiểu, không làm phiền cô gái này nữa. Bởi vì cô không phải Đình Đình mà hắn luôn tìm kiếm bấy lâu. Cô là Mộc Lan - tiểu thư thất lạc bao năm của lão gia họ Hoàng.
- Tôi xin lỗi vì đã nhận nhầm người. Chúng ta bắt đầu lại công việc.
Dự án trao đổi mỹ mãn. Về phía hai bên chẳng có chút gì phòng thủ nhau cả. Căn bản cũng là chỗ quen biết và có khả năng sẽ trở thành người một nhà.
Kết thúc cuộc họp. Hắn nặng nề bước ra ngoài. Vị hôn thê bé nhỏ đã trực sẵn tươi cười:
- Phong à. Nãy có gặp chị em không? Chị ấy xinh nhỉ?
Hắn chỉ gật đầu. Cô bĩu môi nụng nịu.
- Trả lời em đi chứ?
- Ừ, xinh. Được chứ?
Cô cười nói rôn rã. Mời hắn và chị gái về nhà ăn tối cùng. Dù sau cũng phải làm quen trước với nhau cho biết. Sẵn đây cô cũng muốn giới thiệu một người bạn học, mà nay là người mẫu ảnh hot trên tạp chí về công ti chụp ảnh. Dự án này lớn nên cô cũng muốn làm gì đó giúp. Và người mẫu đó có lẽ không ai xa lạ đâu.
- Thy Thy à, chị đi được không?
- Tất nhiên rồi!
- Thế tối nay 7h nhé! Em giới thiệu chị gái cho!
- Ok
Thật ra, người mẫu hot nhất vẫn là Ngọc Lam. Nhưng cô đã rút khỏi ngành giải trí để làm đám cưới rồi. Chồng sắp cưới của cô - người mà cô theo đuổi suốt mười mấy năm trời. Giờ đã hiểu tình cảm của cô. Họ đang bận rộn, nên tạm thời chưa về Việt Nam kịp. Và người mẫu hot nhất đương nhiên là Thy Thy. Ả thừa biết người chị gái mà Mộc Linh đề cập là ai. Cúp máy mà khóe môi chợt cong lên.
"Nếu tôi không có được Phong thì đừng ai có được."
/50
|