Tử Dạ định chạy theo Lạc Thần nhưng Vương Hàn kéo lại.
Cậu bị cái quái gì vậy! Sao lại kéo tôi lại!? Tiểu Dạ bị Vương Hàn kéo lại thì tức giận quay lại quát hắn. Cậu đang rất sợ Lạc Thần sẽ ghét cậu. Cậu không muốn thế chút nào! Khó lắm cậu mới có người bạn tốt như Lạc Thần cơ mà, không thể để vì chuyện này mà tình bạn của cậu vừa bắt đầu thì đã sụp đổ rồi.
Tiểu Dạ biết Lạc Thần không phải loại người có chút chuyện như vậy mà đã ghét cậu nhưng cậu vẫn lo lắm. Tốt nhất là nên nói chuyện với Thần một chút. Nhưng tên điên này đang làm cái gì vậy!? Tại sao lại cản cậu chứ!?
Người bị làm sao mới là cậu đấy! Sao tự nhiên cậu lại nổi nóng với tôi!? Vương Hàn cũng chẳng vừa. Hắn chỉ muốn làm chuyện tốt vậy mà tự nhiên lại bị quát. Người hiểu Thần nhất ngoại trừ người thân ra thì là hắn, hắn biết những lúc này nên để Thần ở một mình để cậu suy nghĩ. Vậy mà thằng nhóc điên này làm gì đây!? Định đuổi theo chắc!? Đuổi theo thì làm gì? Xin lỗi! Nhảm nhí!
Tôi xin lỗi... Tử Dạ nhận thấy mình hơi quá rồi. Vương Hàn không có tội gì, sao tự nhiên lại nổi nóng với hắn? Người cần bị nổi nóng là cậu mới đúng.
Tử Dạ đi đến ngồi xuống sopha. Vậy cậu kéo tôi lại làm gì?
Lúc này cậu đừng nói gì với Thần. Lần này là hắn chân thành cho Tử Dạ lời khuyên đấy, nên cậu tốt nhất là nên nghe theo đi.
Tại sao?
Vì lúc này Thần đang suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết chuyện này. Vương Hàn cũng đi đến ngồi cạnh Tiểu Dạ.
Sao cậu biết? Tử Dạ quay ra, nghi ngờ nhìn Hàn. Tại sao lại không nên nói vào lúc này? Có khi nào Vương Hàn lừa cậu không? Hắn lừa cậu để cậu không đi nói chuyện với Thần, để Thần ghét cậu hơn rồi tống cậu ra khỏi nhà. Cũng có khả năng này lắm à nha!
Vương Hàn thấy Tử Dạ nghi ngờ mình thì thản nhiên ngả ra ghế nói: Cậu quên tôi với Thần là bạn thân từ trong bụng mẹ à? Tôi quá hiểu cậu ấy rồi.
... Tử Dạ nghe thấy đúng nên không nói gì.
Vương Hàn thấy Tử Dạ không nói gì thì lên tiếng: Cậu đừng nghĩ linh tinh gì nữa đấy. Chuyện này không phải lỗi của cậu.
Cậu nghe thấy rồi à? Nếu không phải lỗi của tôi thì lỗi của ai? Tử Dạ rất ngạc nhiên khi thấy Vương Hàn nói vậy. Lúc đó cậu chỉ nhủ thầm với mình thôi mà. Không ngờ Vương Hàn lại nghe thấy. Mà có phải... Hàn đang an ủi Dạ không? No no no! Làm gì có chuyện đó được cơ chứ!? Người hách dịch, kiêu căng như Hàn làm gì có chuyện lại đi an ủi người khác cơ chứ!? Suy nghĩ nhiều rồi.
Không phải lỗi của ai cả. Là lỗi của ông ta. Tại ông ta dám mò đến tận đây để chụp ảnh chúng tôi. Ông già này cũng gan đấy! Dám đến tận nhà của hắn để chụp trộm. Chắc tại thấy Black hiền quá nên muốn làm gì thì làm đúng không? Không có đâu nhá! Nếu ông đã thích chụp trộm thế thì sau này ông phải chịu trách nhiệm cho việc làm của ông đấy. Lạc Thần thì có thể bỏ qua cho ông nhưng Hàn thì chưa chắc đâu.
Cậu nói thì dễ lắm đấy. Tử Dạ nói rồi lại tiếp tục im lặng. Vương Hàn cũng không nói gì.
Đây là lần đầu tiên sau mấy chục tiếng đồng hồ từ lúc 2 người gặp nhau, Tử Dạ và Vương Hàn ngồi với nhau mà lại im lặng như vậy. Họ im lặng vì mỗi người đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Tử Dạ thì tất nhiên là cậu đang suy nghĩ xem Lạc Thần sẽ làm gì đầu tiên khi nhìn thấy cậu vào ngày mai đây? Có khi nào sẽ tươi cười và nói: Dạ, cậu đừng ở với chúng tớ nữa. T-T
Còn Vương Hàn thì đang cố vận động cái não với chỉ số IQ max cao của mình để nghĩ xem nên giải quyết vấn đề này thế nào để vẹn cả đôi đường. Như nào là vẹn cả đôi đường á? Vẹn cả đôi đường chính là Black vừa không có scandal mà Tử Dạ lại được giới thiệu trước với công chúng với tư cách thực tập sinh của công ty do Black tìm về.
Tử Dạ sau khi ngẫm đủ điều thì lần nữa lên tiếng: Có phải sau chuyện này thì Thần sẽ ghét tôi lắm không? Cậu suy nghĩ kỹ lắm rồi. Làm gì có ai mà không tức giận nổi cơ chứ!? Nếu là cậu thì cậu cũng thế thôi, không tức nhiều thì cũng tức ít. Sự nghiệp đang tốt vậy cơ mà!
Sao cậu lại nghĩ vậy? Vương Hàn khá ngạc nhiên khi Tử Dạ nghĩ như vậy. Chẳng lẽ cậu ta nghĩ Thần là loại người nhỏ mọn như vậy thôi sao?
Có lẽ đối với nhiều người, trong đó có Tử Dạ, công việc ca sĩ này là cả ước mơ to lớn, nhưng đối với Thần và Hàn thì đây chỉ là một trò chơi tiêu khuyển để đỡ nhàm chán thôi. Vì thế chút scandal không đáng gì đâu. (Nhưng mà hắn vẫn thấy không nên có thì vẫn tốt hơn.)
Thì tại tôi mà cậu ấy và cả cậu rất có thể sẽ có scandal.
Đừng nghĩ vớ vẩn. Vương Hàn nói rồi với tay xoa rối bù tóc Tử Dạ. Aiya~ Cám giác tốt ghê ha! Không ngờ sờ cái 'mớ' tóc xù màu đỏ này lại có cảm giác tốt như vậy. Sau này hắn phải tích cực sờ mới được!
Tử Dạ bị Vương Hàn xoa như vậy thì bức xúc,tóc cậu tuy ngắn thật, xù thì vuốt vuốt tí là được ngay nhưng nó không vào nếp được như lúc đầu nữa đâu. Thế là cậu tức giận ôm đầu, chu mỏ, trợn tròn mắt nhìn Vương Hàn.
À thì cái điệu này làm cho rất nhiều người lỡ mất 1 nhịp tim rồi còn Vương Hàn thì không biết có lỡ không nữa.
Hắn mặc kệ biểu cảm đó của cậu mà tiếp tục nói: Thần sẽ không vì chuyện này mà ghét cậu đâu.
Chắc chứ? Cậu vẫn chưa hết bức xúc vì bị hắn xoa đầu đâu nhá.
Tôi không biết nhưng tôi tin là Thần sẽ không ghét cậu đâu.
... Tử Dạ lại lần nữa lại im lặng.
Vương Hàn đứng dậy vươn vai rồi nói: Thôi cậu lên phòng đi. Tôi đi ngủ đây. Hắn cầm đĩa táo còn dở đi về phía bếp. Hôm nay hắn phải chạy đi chạy lại rất nhiều nơi, còn phải luyện vũ đạo nữa chứ! Mệt chết đi được! Cứ tưởng được về sớm là có thể lao vào với em giường' iu quý' ai ngờ lại gặp tình huống vớ vẩn này.
Hàn này. Tử Dạ gọi Vương Hàn lại.
Gì? Vương Hàn quay lại. Nói gì thì nói nhanh lên, hắn còn đi ngủ. Không ngủ đủ giấc thì sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc trời cho của hắn mất!(!?)
Tử Dạ ngập ngừng nói: C...Cảm ơn cậu. Lần này thật sự phải cảm ơn Vương Hàn. Nhờ hắn mà cậu đỡ suy nghĩ linh tinh rồi.
Tử Dạ không có người bạn nào cả nên những lúc gặp chuyện buồn không thể tâm sự với ai trừ Bạch Nhiên. Nhưng không nên vì chuyện này mà nói với anh được, anh sẽ lo cho cậu mất.
Lần này cũng vậy. cậu rất buồn, không biết nói với ai. Nhưng lại có Vương Hàn ở cạnh, tuy hắn nói mấy lời ' chả thể yêu thương được' những nói chuyện cùng hắn cũng làm cậu bớt buồn hơn rồi.
Tử Dạ đã có chút ấn tượng tốt với Vương Hàn rồi.
Vương Hàn nghe thấy Dạ cảm ơn thì nở 1 nụ cười... rất chi là điểu giả: Nếu thấy mang ơn tôi thì đền đáp tôi đi.
Dạ bỗng thấy lạnh sống lưng: Đền gì?
Vương Hàn không nói luôn mà đưa tay vuốt cằm tỏ vẻ đăm chiêu rồi nói: Nhan sắc, IQ, tiền bạc,... những thứ cậu có tôi đều có. Chỉ cơ thể của cậu là tôi không có. Hay là... Hắn liếc mặt 1 lượt trên người Dạ.
Tử Dạ thấy vậy thì tức giận đỏ cả mặt, lập tức với cái gối dựa ở sopha phi thẳng vào mặt Vương Hàn và hét: Cậu biến đi! Đồ biến thái!
Vương Hàn đỡ được cái gối ngon lành rồi cười 1 nụ cười man rợ: Là tự cậu nói trước còn gì.
Biến đi! Tử Dạ phi cái gối nữa về phía hắn. Hắn lại đỡ được.
Vương Hàn phi lại cái gối về phía Tử Dạ. Và như dự định, cái gối đáp ngon lành trên mặt Dạ rồi từ từ, nhẹ nhàng trượt về với đất mẹ thân yêu.
Vương Hàn thấy vậy thì sung sướng lắm. Hắn ở trên cầu thang cười ngặt ngẽo và nói: Đùa cậu tý chứ tôi chả thèm. Cậu tuy là con trai nhưng cũng phải giống vài thằng ngực nở mông cong chút chứ, cùng lắm thì có cơ bắp tí, ai lại cứ lép kẹp thế kia. Với lại cậu còn ngốc đến kinh điển nữa chứ. Có cho tôi cũng không thèm. Hắn nói không đỏ mặt rồi đi mất.
Tử Dạ tức đến nổ đom đóm mắt. Cậu cầm cái gối lên và đấm túi bụi như đấm chính hắn vậy.
Hình tượng tốt đẹp của Vương Hàn vừa được hình thành trong đầu cậu đã không quá 1s liền bị chính hắn đạp đổ.
--------------------
Vương Hàn cất xong đĩa thì cũng đi lên phòng. Đang định mở cửa vào phòng thì Hàn nhận được tin nhắn của Lạc Thần. Cảm ơn cậu.
Vương Hàn đọc thấy vậy thì cười nhẹ, trả lời lại tin nhắn: Cậu bị bệnh ngốc giống Cừu Ngốc rồi đấy à? Cần gì cảm ơn chứ. Chúng ta là bạn cơ mà.
Nhắn rồi hắn cắt điện thoại vào túi quần và đi vào phòng.
Một ngày mệt mỏi đã kết thúc.
...
......
.........
Tử Dạ hôm nay dậy sớm hơn mọi ngày.
Mọi hôm cậu toàn ngủ tới hơn 6h mới ló mặt ra khỏi giường. Nhưng hôm nay cậu lại dậy sớm lạ thường.
Có lẽ là do lạ giường nên ngủ không quen.
Hoặc là do cậu đang lo nghĩ về việc bị chụp trộm ngày hôm qua.
Tử Dạ định đi xuống bếp để nấu bữa sáng cho Black nhưng chưa đi đến phòng bếp đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Chẳng lẽ Thần với Hàn dậy rồi sao? Tiểu Dạ tự hỏi mình rồi lần mò vào trong bếp.
What the hợi!? Chuyện gì đang xảy ra vậy!? Thật không thể tin vào mắt mình.
Tử Dạ thấy Lạc Thần với Vương Hàn đang ở trong bếp nầu ăn.
Nhìn cảnh tượng đó mà cậu muốn rớt cả mắt.
Hai người họ sao lại biết nấu ăn cơ chứ!?
Chưa cần nhìn, đứng ngoài mà đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi rồi. Bây giờ nhìn thấy thật muốn nhảy luôn vào để ăn thôi.
Này Cừu Ngốc, đứng lấp ló như ăn trộm ở ngoài đấy làm gì đấy!? Tiểu Dạ đang tưởng tượng trong đầu độ thơm ngon của những món ăn trong bếp thì liền bị Vương Hàn kéo về thực tại.
Tôi đã nói là tôi không phải Cừu Ngốc rồi cơ mà. Sao cậu cứ gọi tôi là Cừu Ngốc mãi thế? Tử Dạ bực tức đi vào trong bếp. Hôm qua quên mất không bảo hắn không được gọi cậu như thế nữa.
Tôi đã nói cho cậu biết lý do rồi còn gì. Thứ nhất vì ấn tượng đầu của tôi về cậu là chông cậu rất giống con cừu. Hai là cậu ngốc xít, ngốc 1 cách kinh điển. Cuối cùng là vì TÔI THÍCH THẾ!!! Vương Hàn cố tình nhấn mạnh 3 từ cuối cho Tử Dạ nghe. Cậu nghe xong mà muốn bốc cháy.
Cậu chán sống hả? Tử Dạ cố nén tực giận. Cố gằn ra từng chứ một.
Tôi chưa từng nói là tôi thích sống! Vương Hàn chẳng sợ gì mà thản nhiên nhún vai nói.
Tử Dạ nghe vậy liền lập tức xông về phía hắn: Vậy để tôi cho cậu toại nguyện!
Và thế là vừa mới sáng sớm, trong nhà của nhóm nhạc thần tượng Black để diễn ra 1 cuộc rượt đuổi của 1 con Cừu và 1 con Sói theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng. Chỉ khác là lần này Cừu đuổi Sói chứ không phải Sói đuổi Cừu.
Hai người họ đuổi nhau từ phòng bếp ra đến vườn rồi đuổi ngược vào phòng khách.
Trong lúc chạy không biết có phải do Dạ hay do Hàn mà cái TV cảm ứng được khởi động. Lập tức đập vào mắt Dạ là hình ảnh đã bị chụp trộm của cậu với Black tối hôm qua. Đã thế ngay trên còn có dòng tít: Nhóm nhạc thần tượng Black sống chung nhà với chàng trai lạ.
Đoàng!
Dòng tít đó như 1 phát đạn bắn vào Tử Dạ.
Biết ngay mà.
Đau lắm! Rất đau!
Từ tối qua cậu đã không ngủ được vì lo sợ bức ảnh đó sẽ ảnh hưởng tới Thần và Hàn rồi. Sau đó cậu lại tự an ủi mình rằng sẽ không sao đâu.
Nhưng thật sự là chuyện cậu lo sợ đã sảy ra rồi.
Vương Hàn vì đang chạy nên không để ý đến cái TV nhưng mãi không thấy Tử Dạ đuổi theo hò hét gì nữa thì thấy lạ. Hắn dừng lại nhìn Dạ thì thấy Dạ đang đứng thất thần như người mất hồn nhìn vào TV. Hàn chuyển tầm nhìn sang chiếc TV. Hắn khẽ cau mày khi nhìn thấy chương trình trên TV.
Tắt đi! Xem làm gì? Vương Hàn nói rồi lấy ngón trỏ kẻ 1 đường dọc trên không trung. TV tắt!
Cậu làm gì vậy hả? Sao tự nhiên lại tắt đi. Tiểu Dạ có vẻ hơi tức giận. Cậu lại bật TV lên.
Vương Hàn thấy vậy thì càng tức giận hơn nữa. Cậu điên hả!? Đã không muốn nghe, không muốn nhìn rồi thì thôi đi, còn bật lên làm gì nữa. Hắn lần nữa định tắt TV đi.
Nhưng lần này Tử Dạ nhanh hơn. Cậu chạy đến tóm lấy tay Vương Hàn và nói: Xin cậu. Đừng tắt!
Lần đầu Vương Hàn thấy Tử Dạ như vậy. Hắn lưỡng lự 1 lát rồi cũng quyết định không tắt.
Chết tiệt! Hắn tức giận lấy tay vò rối đầu rồi thả mình xuống sopha.
Lạc Thần ở trong bếp nghe thấy Vương Hàn to tiếng thì chạy ra và Thần cũng nhìn thấy những gì trên TV.
Thần nhìn TV, nhìn Tử Dạ rồi nhìn Vương Hàn. Cậu đi xuống. Đến cạnh Tử Dạ và hỏi: Sao cậu không để Hàn tắt TV đi?
Không, tớ phải mở. Tử Dạ vẫn trong trạng thái người mất hồn nói.
Cậu... Vương Hàn có vẻ không thích cái biểu cảm đó của Dạ nên định nói gì đó nhưng Lạc Thần ngăn lại: Mở để làm gì chứ? Cậu không thấy rằng bọn họ đang nói những điều không hay về cậu sao?
Đúng vậy! Trong hình là mấy người phóng viên đang tranh nhau nói. Nhưng những gì họ nói chỉ xoay quanh Tử Dạ mà thôi, chỉ chút ít là nhắc đến Black. Chắc họ cũng biết điều không nhắc đến Black bởi vì họ sợ gia thế của Lạc Thần và Vương Hàn.
Chính vì họ nói những điều không hay về tớ nên tớ mới phải nghe. Tớ phải nghe để biết được tớ đang hại các cậu thế nào. Hai mắt Dạ vẫn dán chặt vào màn hình TV.
Lạc Thần nghe vậy thì lập tức đưa tay tắt TV. Xoay Tử Dạ đối mặt với mình.
Cậu nói gì vậy chứ? Cậu đâu có hại gì bọn tớ đâu. Lạc Thần nhẹ nhàng, ân cần nhìn thẳng vào mắt Tử Dạ và nói. Tuy lời cậu nói nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước nhưng lại có tác dụng rất lớn với Tiểu Dạ.
Sao lại không hại được. Vì tớ đến đây ở nên các cậu mới bị chụp ảnh ở cùng tớ. Tại tớ mà hôm nay các cậu có scandal. Tiểu Dạ hoảng sợ ngồi sụp xuống, ôm đầu nói. Nhìn cậu lúc này giống như là tội phạm đang sợ hãi khi bị đưa đi hành hình vậy. Không! Như vậy còn nhẹ. Nhìn Dạ cứ như đang sợ hãi khi biết mình vừa giết người vậy.
Hàn và Thần rất ngạc nhiên khi thấy Tử Dạ biểu hiện như vậy. Hai người tự hỏi không biết tại sao cậu lại như vậy.
Lạc Thần nhanh chóng ôm lấy Tử Dạ, nhẹ nhàng nói: Cậu đừng nói vậy. Bọn tớ không quan tâm bọn tớ có bị scandal hay không đâu. Bọn tớ chỉ quan tâm cậu thôi.
Đúng vậy, chẳng phải hôm qua tôi đã nói cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa rồi còn gì. Hãy coi như không có chuyện gì sảy ra đi. Vương Hàn cũng lặng lẽ bổ sung thêm suy nghĩ của mình.
Tử Dạ nghe 2 người nói vậy thì cũng từ từ trở lại trạng thái bình thường.
Cậu ngẩng đầu lên hỏi Lạc Thần: Sao cậu lại quan tâm tớ vậy?
Sao cậu lại hỏi vậy? Chúng ta là bạn mà. Lạc Thần ngạc nhiên vì câu hỏi có thể được coi là dư thừa của Tử Dạ.
Nhưng hôm qua... Tử Dạ ngập ngừng không muốn nói. Chẳng lẽ lại nói là vì chuyện hôm qua nên cậu ghét tớ rồi còn gì. Nhỡ không phải thì sao? Thế thì ngại mặt lắm.
Chẳng phải hôm qua Hàn đã nói là do tớ đang nghĩ sẽ giải quyết chuyện này thế nào nên mới như thế sao?
Nhưng...
Không nhưng. Chẳng lẽ cậu không tin tớ?
Không. Tất nhiên là tớ tin cậu rồi. Tử Dạ gật đầu.
Vậy thì đừng lo nữa. Được chứ!? Lạc Thần ân cần đỡ Tử Dạ dậy. Cậu không nói gì mà chỉ gật đầu.
Tử Dạ đứng dậy. Quay ra nhìn Vương Hàn: Vậy còn cậu thì sao? Sao lại quan tâm tôi?
Ai nói với cậu là tôi quan tâm cậu. Tôi chỉ làm theo những gì Thần muốn thôi. Vương Hàn nói rồi đi vào trong bếp. Tử Dạ không để ý thấy là Hàn đã bị Thần lườm cho cháy mặt.
Lườm Hàn xong, Thần quay ra cười với Tử Dạ: Vào bếp ăn sáng thôi rồi chúng ta đến công ty.
Ừ.
Nhưng đi được mấy bước Tiểu Dạ lại ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thần: Mọi chuyện sẽ không sao thật chứ?
Thật sự sẽ không sao. Tớ xin thề với cậu luôn. Lạc Thần nhìn thẳng vào mắt Tử Dạ và thề.
Ánh mắt ấm ấp đó làm cho cậu thấy kiên định hơn nhiều rồi...
Cậu bị cái quái gì vậy! Sao lại kéo tôi lại!? Tiểu Dạ bị Vương Hàn kéo lại thì tức giận quay lại quát hắn. Cậu đang rất sợ Lạc Thần sẽ ghét cậu. Cậu không muốn thế chút nào! Khó lắm cậu mới có người bạn tốt như Lạc Thần cơ mà, không thể để vì chuyện này mà tình bạn của cậu vừa bắt đầu thì đã sụp đổ rồi.
Tiểu Dạ biết Lạc Thần không phải loại người có chút chuyện như vậy mà đã ghét cậu nhưng cậu vẫn lo lắm. Tốt nhất là nên nói chuyện với Thần một chút. Nhưng tên điên này đang làm cái gì vậy!? Tại sao lại cản cậu chứ!?
Người bị làm sao mới là cậu đấy! Sao tự nhiên cậu lại nổi nóng với tôi!? Vương Hàn cũng chẳng vừa. Hắn chỉ muốn làm chuyện tốt vậy mà tự nhiên lại bị quát. Người hiểu Thần nhất ngoại trừ người thân ra thì là hắn, hắn biết những lúc này nên để Thần ở một mình để cậu suy nghĩ. Vậy mà thằng nhóc điên này làm gì đây!? Định đuổi theo chắc!? Đuổi theo thì làm gì? Xin lỗi! Nhảm nhí!
Tôi xin lỗi... Tử Dạ nhận thấy mình hơi quá rồi. Vương Hàn không có tội gì, sao tự nhiên lại nổi nóng với hắn? Người cần bị nổi nóng là cậu mới đúng.
Tử Dạ đi đến ngồi xuống sopha. Vậy cậu kéo tôi lại làm gì?
Lúc này cậu đừng nói gì với Thần. Lần này là hắn chân thành cho Tử Dạ lời khuyên đấy, nên cậu tốt nhất là nên nghe theo đi.
Tại sao?
Vì lúc này Thần đang suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết chuyện này. Vương Hàn cũng đi đến ngồi cạnh Tiểu Dạ.
Sao cậu biết? Tử Dạ quay ra, nghi ngờ nhìn Hàn. Tại sao lại không nên nói vào lúc này? Có khi nào Vương Hàn lừa cậu không? Hắn lừa cậu để cậu không đi nói chuyện với Thần, để Thần ghét cậu hơn rồi tống cậu ra khỏi nhà. Cũng có khả năng này lắm à nha!
Vương Hàn thấy Tử Dạ nghi ngờ mình thì thản nhiên ngả ra ghế nói: Cậu quên tôi với Thần là bạn thân từ trong bụng mẹ à? Tôi quá hiểu cậu ấy rồi.
... Tử Dạ nghe thấy đúng nên không nói gì.
Vương Hàn thấy Tử Dạ không nói gì thì lên tiếng: Cậu đừng nghĩ linh tinh gì nữa đấy. Chuyện này không phải lỗi của cậu.
Cậu nghe thấy rồi à? Nếu không phải lỗi của tôi thì lỗi của ai? Tử Dạ rất ngạc nhiên khi thấy Vương Hàn nói vậy. Lúc đó cậu chỉ nhủ thầm với mình thôi mà. Không ngờ Vương Hàn lại nghe thấy. Mà có phải... Hàn đang an ủi Dạ không? No no no! Làm gì có chuyện đó được cơ chứ!? Người hách dịch, kiêu căng như Hàn làm gì có chuyện lại đi an ủi người khác cơ chứ!? Suy nghĩ nhiều rồi.
Không phải lỗi của ai cả. Là lỗi của ông ta. Tại ông ta dám mò đến tận đây để chụp ảnh chúng tôi. Ông già này cũng gan đấy! Dám đến tận nhà của hắn để chụp trộm. Chắc tại thấy Black hiền quá nên muốn làm gì thì làm đúng không? Không có đâu nhá! Nếu ông đã thích chụp trộm thế thì sau này ông phải chịu trách nhiệm cho việc làm của ông đấy. Lạc Thần thì có thể bỏ qua cho ông nhưng Hàn thì chưa chắc đâu.
Cậu nói thì dễ lắm đấy. Tử Dạ nói rồi lại tiếp tục im lặng. Vương Hàn cũng không nói gì.
Đây là lần đầu tiên sau mấy chục tiếng đồng hồ từ lúc 2 người gặp nhau, Tử Dạ và Vương Hàn ngồi với nhau mà lại im lặng như vậy. Họ im lặng vì mỗi người đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Tử Dạ thì tất nhiên là cậu đang suy nghĩ xem Lạc Thần sẽ làm gì đầu tiên khi nhìn thấy cậu vào ngày mai đây? Có khi nào sẽ tươi cười và nói: Dạ, cậu đừng ở với chúng tớ nữa. T-T
Còn Vương Hàn thì đang cố vận động cái não với chỉ số IQ max cao của mình để nghĩ xem nên giải quyết vấn đề này thế nào để vẹn cả đôi đường. Như nào là vẹn cả đôi đường á? Vẹn cả đôi đường chính là Black vừa không có scandal mà Tử Dạ lại được giới thiệu trước với công chúng với tư cách thực tập sinh của công ty do Black tìm về.
Tử Dạ sau khi ngẫm đủ điều thì lần nữa lên tiếng: Có phải sau chuyện này thì Thần sẽ ghét tôi lắm không? Cậu suy nghĩ kỹ lắm rồi. Làm gì có ai mà không tức giận nổi cơ chứ!? Nếu là cậu thì cậu cũng thế thôi, không tức nhiều thì cũng tức ít. Sự nghiệp đang tốt vậy cơ mà!
Sao cậu lại nghĩ vậy? Vương Hàn khá ngạc nhiên khi Tử Dạ nghĩ như vậy. Chẳng lẽ cậu ta nghĩ Thần là loại người nhỏ mọn như vậy thôi sao?
Có lẽ đối với nhiều người, trong đó có Tử Dạ, công việc ca sĩ này là cả ước mơ to lớn, nhưng đối với Thần và Hàn thì đây chỉ là một trò chơi tiêu khuyển để đỡ nhàm chán thôi. Vì thế chút scandal không đáng gì đâu. (Nhưng mà hắn vẫn thấy không nên có thì vẫn tốt hơn.)
Thì tại tôi mà cậu ấy và cả cậu rất có thể sẽ có scandal.
Đừng nghĩ vớ vẩn. Vương Hàn nói rồi với tay xoa rối bù tóc Tử Dạ. Aiya~ Cám giác tốt ghê ha! Không ngờ sờ cái 'mớ' tóc xù màu đỏ này lại có cảm giác tốt như vậy. Sau này hắn phải tích cực sờ mới được!
Tử Dạ bị Vương Hàn xoa như vậy thì bức xúc,tóc cậu tuy ngắn thật, xù thì vuốt vuốt tí là được ngay nhưng nó không vào nếp được như lúc đầu nữa đâu. Thế là cậu tức giận ôm đầu, chu mỏ, trợn tròn mắt nhìn Vương Hàn.
À thì cái điệu này làm cho rất nhiều người lỡ mất 1 nhịp tim rồi còn Vương Hàn thì không biết có lỡ không nữa.
Hắn mặc kệ biểu cảm đó của cậu mà tiếp tục nói: Thần sẽ không vì chuyện này mà ghét cậu đâu.
Chắc chứ? Cậu vẫn chưa hết bức xúc vì bị hắn xoa đầu đâu nhá.
Tôi không biết nhưng tôi tin là Thần sẽ không ghét cậu đâu.
... Tử Dạ lại lần nữa lại im lặng.
Vương Hàn đứng dậy vươn vai rồi nói: Thôi cậu lên phòng đi. Tôi đi ngủ đây. Hắn cầm đĩa táo còn dở đi về phía bếp. Hôm nay hắn phải chạy đi chạy lại rất nhiều nơi, còn phải luyện vũ đạo nữa chứ! Mệt chết đi được! Cứ tưởng được về sớm là có thể lao vào với em giường' iu quý' ai ngờ lại gặp tình huống vớ vẩn này.
Hàn này. Tử Dạ gọi Vương Hàn lại.
Gì? Vương Hàn quay lại. Nói gì thì nói nhanh lên, hắn còn đi ngủ. Không ngủ đủ giấc thì sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc trời cho của hắn mất!(!?)
Tử Dạ ngập ngừng nói: C...Cảm ơn cậu. Lần này thật sự phải cảm ơn Vương Hàn. Nhờ hắn mà cậu đỡ suy nghĩ linh tinh rồi.
Tử Dạ không có người bạn nào cả nên những lúc gặp chuyện buồn không thể tâm sự với ai trừ Bạch Nhiên. Nhưng không nên vì chuyện này mà nói với anh được, anh sẽ lo cho cậu mất.
Lần này cũng vậy. cậu rất buồn, không biết nói với ai. Nhưng lại có Vương Hàn ở cạnh, tuy hắn nói mấy lời ' chả thể yêu thương được' những nói chuyện cùng hắn cũng làm cậu bớt buồn hơn rồi.
Tử Dạ đã có chút ấn tượng tốt với Vương Hàn rồi.
Vương Hàn nghe thấy Dạ cảm ơn thì nở 1 nụ cười... rất chi là điểu giả: Nếu thấy mang ơn tôi thì đền đáp tôi đi.
Dạ bỗng thấy lạnh sống lưng: Đền gì?
Vương Hàn không nói luôn mà đưa tay vuốt cằm tỏ vẻ đăm chiêu rồi nói: Nhan sắc, IQ, tiền bạc,... những thứ cậu có tôi đều có. Chỉ cơ thể của cậu là tôi không có. Hay là... Hắn liếc mặt 1 lượt trên người Dạ.
Tử Dạ thấy vậy thì tức giận đỏ cả mặt, lập tức với cái gối dựa ở sopha phi thẳng vào mặt Vương Hàn và hét: Cậu biến đi! Đồ biến thái!
Vương Hàn đỡ được cái gối ngon lành rồi cười 1 nụ cười man rợ: Là tự cậu nói trước còn gì.
Biến đi! Tử Dạ phi cái gối nữa về phía hắn. Hắn lại đỡ được.
Vương Hàn phi lại cái gối về phía Tử Dạ. Và như dự định, cái gối đáp ngon lành trên mặt Dạ rồi từ từ, nhẹ nhàng trượt về với đất mẹ thân yêu.
Vương Hàn thấy vậy thì sung sướng lắm. Hắn ở trên cầu thang cười ngặt ngẽo và nói: Đùa cậu tý chứ tôi chả thèm. Cậu tuy là con trai nhưng cũng phải giống vài thằng ngực nở mông cong chút chứ, cùng lắm thì có cơ bắp tí, ai lại cứ lép kẹp thế kia. Với lại cậu còn ngốc đến kinh điển nữa chứ. Có cho tôi cũng không thèm. Hắn nói không đỏ mặt rồi đi mất.
Tử Dạ tức đến nổ đom đóm mắt. Cậu cầm cái gối lên và đấm túi bụi như đấm chính hắn vậy.
Hình tượng tốt đẹp của Vương Hàn vừa được hình thành trong đầu cậu đã không quá 1s liền bị chính hắn đạp đổ.
--------------------
Vương Hàn cất xong đĩa thì cũng đi lên phòng. Đang định mở cửa vào phòng thì Hàn nhận được tin nhắn của Lạc Thần. Cảm ơn cậu.
Vương Hàn đọc thấy vậy thì cười nhẹ, trả lời lại tin nhắn: Cậu bị bệnh ngốc giống Cừu Ngốc rồi đấy à? Cần gì cảm ơn chứ. Chúng ta là bạn cơ mà.
Nhắn rồi hắn cắt điện thoại vào túi quần và đi vào phòng.
Một ngày mệt mỏi đã kết thúc.
...
......
.........
Tử Dạ hôm nay dậy sớm hơn mọi ngày.
Mọi hôm cậu toàn ngủ tới hơn 6h mới ló mặt ra khỏi giường. Nhưng hôm nay cậu lại dậy sớm lạ thường.
Có lẽ là do lạ giường nên ngủ không quen.
Hoặc là do cậu đang lo nghĩ về việc bị chụp trộm ngày hôm qua.
Tử Dạ định đi xuống bếp để nấu bữa sáng cho Black nhưng chưa đi đến phòng bếp đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Chẳng lẽ Thần với Hàn dậy rồi sao? Tiểu Dạ tự hỏi mình rồi lần mò vào trong bếp.
What the hợi!? Chuyện gì đang xảy ra vậy!? Thật không thể tin vào mắt mình.
Tử Dạ thấy Lạc Thần với Vương Hàn đang ở trong bếp nầu ăn.
Nhìn cảnh tượng đó mà cậu muốn rớt cả mắt.
Hai người họ sao lại biết nấu ăn cơ chứ!?
Chưa cần nhìn, đứng ngoài mà đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi rồi. Bây giờ nhìn thấy thật muốn nhảy luôn vào để ăn thôi.
Này Cừu Ngốc, đứng lấp ló như ăn trộm ở ngoài đấy làm gì đấy!? Tiểu Dạ đang tưởng tượng trong đầu độ thơm ngon của những món ăn trong bếp thì liền bị Vương Hàn kéo về thực tại.
Tôi đã nói là tôi không phải Cừu Ngốc rồi cơ mà. Sao cậu cứ gọi tôi là Cừu Ngốc mãi thế? Tử Dạ bực tức đi vào trong bếp. Hôm qua quên mất không bảo hắn không được gọi cậu như thế nữa.
Tôi đã nói cho cậu biết lý do rồi còn gì. Thứ nhất vì ấn tượng đầu của tôi về cậu là chông cậu rất giống con cừu. Hai là cậu ngốc xít, ngốc 1 cách kinh điển. Cuối cùng là vì TÔI THÍCH THẾ!!! Vương Hàn cố tình nhấn mạnh 3 từ cuối cho Tử Dạ nghe. Cậu nghe xong mà muốn bốc cháy.
Cậu chán sống hả? Tử Dạ cố nén tực giận. Cố gằn ra từng chứ một.
Tôi chưa từng nói là tôi thích sống! Vương Hàn chẳng sợ gì mà thản nhiên nhún vai nói.
Tử Dạ nghe vậy liền lập tức xông về phía hắn: Vậy để tôi cho cậu toại nguyện!
Và thế là vừa mới sáng sớm, trong nhà của nhóm nhạc thần tượng Black để diễn ra 1 cuộc rượt đuổi của 1 con Cừu và 1 con Sói theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng. Chỉ khác là lần này Cừu đuổi Sói chứ không phải Sói đuổi Cừu.
Hai người họ đuổi nhau từ phòng bếp ra đến vườn rồi đuổi ngược vào phòng khách.
Trong lúc chạy không biết có phải do Dạ hay do Hàn mà cái TV cảm ứng được khởi động. Lập tức đập vào mắt Dạ là hình ảnh đã bị chụp trộm của cậu với Black tối hôm qua. Đã thế ngay trên còn có dòng tít: Nhóm nhạc thần tượng Black sống chung nhà với chàng trai lạ.
Đoàng!
Dòng tít đó như 1 phát đạn bắn vào Tử Dạ.
Biết ngay mà.
Đau lắm! Rất đau!
Từ tối qua cậu đã không ngủ được vì lo sợ bức ảnh đó sẽ ảnh hưởng tới Thần và Hàn rồi. Sau đó cậu lại tự an ủi mình rằng sẽ không sao đâu.
Nhưng thật sự là chuyện cậu lo sợ đã sảy ra rồi.
Vương Hàn vì đang chạy nên không để ý đến cái TV nhưng mãi không thấy Tử Dạ đuổi theo hò hét gì nữa thì thấy lạ. Hắn dừng lại nhìn Dạ thì thấy Dạ đang đứng thất thần như người mất hồn nhìn vào TV. Hàn chuyển tầm nhìn sang chiếc TV. Hắn khẽ cau mày khi nhìn thấy chương trình trên TV.
Tắt đi! Xem làm gì? Vương Hàn nói rồi lấy ngón trỏ kẻ 1 đường dọc trên không trung. TV tắt!
Cậu làm gì vậy hả? Sao tự nhiên lại tắt đi. Tiểu Dạ có vẻ hơi tức giận. Cậu lại bật TV lên.
Vương Hàn thấy vậy thì càng tức giận hơn nữa. Cậu điên hả!? Đã không muốn nghe, không muốn nhìn rồi thì thôi đi, còn bật lên làm gì nữa. Hắn lần nữa định tắt TV đi.
Nhưng lần này Tử Dạ nhanh hơn. Cậu chạy đến tóm lấy tay Vương Hàn và nói: Xin cậu. Đừng tắt!
Lần đầu Vương Hàn thấy Tử Dạ như vậy. Hắn lưỡng lự 1 lát rồi cũng quyết định không tắt.
Chết tiệt! Hắn tức giận lấy tay vò rối đầu rồi thả mình xuống sopha.
Lạc Thần ở trong bếp nghe thấy Vương Hàn to tiếng thì chạy ra và Thần cũng nhìn thấy những gì trên TV.
Thần nhìn TV, nhìn Tử Dạ rồi nhìn Vương Hàn. Cậu đi xuống. Đến cạnh Tử Dạ và hỏi: Sao cậu không để Hàn tắt TV đi?
Không, tớ phải mở. Tử Dạ vẫn trong trạng thái người mất hồn nói.
Cậu... Vương Hàn có vẻ không thích cái biểu cảm đó của Dạ nên định nói gì đó nhưng Lạc Thần ngăn lại: Mở để làm gì chứ? Cậu không thấy rằng bọn họ đang nói những điều không hay về cậu sao?
Đúng vậy! Trong hình là mấy người phóng viên đang tranh nhau nói. Nhưng những gì họ nói chỉ xoay quanh Tử Dạ mà thôi, chỉ chút ít là nhắc đến Black. Chắc họ cũng biết điều không nhắc đến Black bởi vì họ sợ gia thế của Lạc Thần và Vương Hàn.
Chính vì họ nói những điều không hay về tớ nên tớ mới phải nghe. Tớ phải nghe để biết được tớ đang hại các cậu thế nào. Hai mắt Dạ vẫn dán chặt vào màn hình TV.
Lạc Thần nghe vậy thì lập tức đưa tay tắt TV. Xoay Tử Dạ đối mặt với mình.
Cậu nói gì vậy chứ? Cậu đâu có hại gì bọn tớ đâu. Lạc Thần nhẹ nhàng, ân cần nhìn thẳng vào mắt Tử Dạ và nói. Tuy lời cậu nói nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước nhưng lại có tác dụng rất lớn với Tiểu Dạ.
Sao lại không hại được. Vì tớ đến đây ở nên các cậu mới bị chụp ảnh ở cùng tớ. Tại tớ mà hôm nay các cậu có scandal. Tiểu Dạ hoảng sợ ngồi sụp xuống, ôm đầu nói. Nhìn cậu lúc này giống như là tội phạm đang sợ hãi khi bị đưa đi hành hình vậy. Không! Như vậy còn nhẹ. Nhìn Dạ cứ như đang sợ hãi khi biết mình vừa giết người vậy.
Hàn và Thần rất ngạc nhiên khi thấy Tử Dạ biểu hiện như vậy. Hai người tự hỏi không biết tại sao cậu lại như vậy.
Lạc Thần nhanh chóng ôm lấy Tử Dạ, nhẹ nhàng nói: Cậu đừng nói vậy. Bọn tớ không quan tâm bọn tớ có bị scandal hay không đâu. Bọn tớ chỉ quan tâm cậu thôi.
Đúng vậy, chẳng phải hôm qua tôi đã nói cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa rồi còn gì. Hãy coi như không có chuyện gì sảy ra đi. Vương Hàn cũng lặng lẽ bổ sung thêm suy nghĩ của mình.
Tử Dạ nghe 2 người nói vậy thì cũng từ từ trở lại trạng thái bình thường.
Cậu ngẩng đầu lên hỏi Lạc Thần: Sao cậu lại quan tâm tớ vậy?
Sao cậu lại hỏi vậy? Chúng ta là bạn mà. Lạc Thần ngạc nhiên vì câu hỏi có thể được coi là dư thừa của Tử Dạ.
Nhưng hôm qua... Tử Dạ ngập ngừng không muốn nói. Chẳng lẽ lại nói là vì chuyện hôm qua nên cậu ghét tớ rồi còn gì. Nhỡ không phải thì sao? Thế thì ngại mặt lắm.
Chẳng phải hôm qua Hàn đã nói là do tớ đang nghĩ sẽ giải quyết chuyện này thế nào nên mới như thế sao?
Nhưng...
Không nhưng. Chẳng lẽ cậu không tin tớ?
Không. Tất nhiên là tớ tin cậu rồi. Tử Dạ gật đầu.
Vậy thì đừng lo nữa. Được chứ!? Lạc Thần ân cần đỡ Tử Dạ dậy. Cậu không nói gì mà chỉ gật đầu.
Tử Dạ đứng dậy. Quay ra nhìn Vương Hàn: Vậy còn cậu thì sao? Sao lại quan tâm tôi?
Ai nói với cậu là tôi quan tâm cậu. Tôi chỉ làm theo những gì Thần muốn thôi. Vương Hàn nói rồi đi vào trong bếp. Tử Dạ không để ý thấy là Hàn đã bị Thần lườm cho cháy mặt.
Lườm Hàn xong, Thần quay ra cười với Tử Dạ: Vào bếp ăn sáng thôi rồi chúng ta đến công ty.
Ừ.
Nhưng đi được mấy bước Tiểu Dạ lại ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thần: Mọi chuyện sẽ không sao thật chứ?
Thật sự sẽ không sao. Tớ xin thề với cậu luôn. Lạc Thần nhìn thẳng vào mắt Tử Dạ và thề.
Ánh mắt ấm ấp đó làm cho cậu thấy kiên định hơn nhiều rồi...
/99
|