Tiểu Dạ sau khi tạm biệt mọi người thì lên xe đến thành phố. Lúc đầu chẳng ai nói chuyện với ai đâu. Mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng của mình. Cậu thì im lặng ngồi cạnh cửa sổ và suy nghĩ đến công việc mình sẽ làm. Lạc Thần thì nghĩ không biết có nên làm tiệc chào mừng Tử Dạ không? Có nên báo với ba là Tiểu Dạ đến ở cùng không? Còn Vương Hàn thì chịu chết.
Để phá vỡ sự im lặng, Lạc Thần đã lên tiếng trước. Thần hỏi Tử Dạ rất nhiều thứ, như: Sao cậu lại ở cô nhi viện Thiên Thần vào cuối tuần? , Sau này nếu được debut cậu sẽ làm gì? ... Nhờ vậy không khí trong xe vui vẻ hơn rất nhiều.
Mà Bạch Nhiên là ai vậy? Tớ chỉ nghe nhắc đến Bạch Nhiên h là người yêu cậu chứ chưa biết về cậu ta nhiều lắm. Không hiểu sao Lạc Thần nghe tên này quen quen nhưng mà không nhớ nổi đã nghe ở đâu.
Tớ biết Bạch Nhiên từ năm 4 tuổi. Khi đó cậu ấy đến chỗ tớ nghỉ hè. Dần dần chúng tớ quen biết và thân với nhau hơn. Rồi đến năm 15 tuổi cậu ấy tỏ tình với tớ... Nói đến đây Tiểu Dạ bỗng đỏ mặt. Đỏ mặt cũng đúng thôi. Buổi tối hôm đó đối với cậu có lẽ sẽ là buổi tối đẹp nhất cuộc đời.
Vậy là 2 cậu đã quen nhau được 2 năm rồi?
Ừ. Từ khi trở thành 1 cặp, mà Không. Phải nói từ khi quen Bạch Nhiên. Cậu ấy luôn dành cho tớ những thứ tốt nhất. Cậu ấy luôn bên cạnh bảo bọc che trở cho tớ. Đối với tớ, cậu ấy vừa là người tớ yêu nhất, vừa là người bạn, vừa là người anh. Nếu không có cậu ấy bên cạnh tớ những lúc tớ yêu đuối nhất thì không biết tớ có mặt ở đây, vào lúc này không nữa!? Tử Dạ không biết tại sao mình lại kể những chuyện này cho Lạc Thần và Vương Hàn nữa? Có lẽ cậu cảm thấy họ như những người bạn thân của mình vậy. Nhưng mà sao có thể thân đến nỗi kể hết chuyện tình cảm của mình ra như thế? Có lẽ là do ba họ quen nhau nên họ cũng tự thấy mình như bạn thân. Hay là do 1 lý do nào khác...
Vậy thì thật tốt. Nhưng nếu như cậu nói thì đáng lẽ Bạch Nhiên phải đến đây chúc mừng cho cậu chứ. Đằng này lại chưa thấy cậu ta đâu cả. Nghe giọng Lạc Thần có vẻ hơi tức giận. Người yêu gì mà không đến chúc mừng gì cả!? Liệu hắn có tốt như Tiểu Dạ nói không?
Cậu ta đang ở Anh thì sao đến được? 2 tháng nữa cậu ta mới về cơ. Vương Hàn im lặng suốt bấy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
Cậu với Dạ thân nhau từ bao giờ mà lại biết thế? Lạc Thần ngạc nhiên khi thấy Vương Hàn biết chuyện đó.
Thân thiết nỗi gì. Tình huống bất đắc dĩ nên cậu ta nói ra thôi. Vương Hàn nhún vai rồi đeo headphone lên. Nói chuyện với hai người này chả tăng thêm tý calo nào cả! Chán thật!
Cậu ấy ở Anh ư? Lạc Thần quay ra hỏi Tiểu Dạ.
Ừ. 2 tháng nữa là cậu ấy kết thúc khóa học 2 năm của mình.
Cậu ấy học gì vậy?
Học quản trị- kinh doanh.
Oh! Nhà cậu ấy chắc giàu lắm nhỉ? Lạc Thần khá ngạc nhiên đấy.
Tớ không biết. Cậu lắc đầu. Cậu chưa nghe Bạch Nhiên nhắc đến gia thế nhà anh bao giờ. Mà cậu cũng không quan tâm vấn đề đó lắm, cậu yêu anh đâu phải vì tiền nhà anh.
Sao lại không biết? Cậu với cậu ấy quen nhau 2 năm rồi mà cậu lại không biết nhà cậu ấy sao? Tại sao lại không cho Tiểu Dạ biết nhà của cậu ta? Cậu ta muốn giấu Dạ chuyện gì ư?
Không phải là tớ không biết nhà cậu ấy. Cậu ấy sống ở 1 căn hộ của khu chung cư Hoàng Thành Tower. Tiểu Dạ biết Lạc Thần đang nghĩ gì. Cậu biết Thần sợ Bạch Nhiên đang lừa dối cậu chuyện gì đó. Nhưng cậu tin Bạch Nhiên. Tin bằng cả trái tim này.
Căn hộ đó 90-100 triệu/m2. Sống ở đó chứng tỏ nhà cậu ta giàu nhưng thà sống cùng gia đình còn hơn 1 mình sao?
Thần! Bỗng Vương Hàn lên tiếng.
Lạc Thần nhận thấy mình hơi quá lố rồi. Chuyện tình cảm của Tử Dạ và Bạch Nhiên đâu đến lượt cậu xen vào. Đến mẹ của Dạ, chủ tịch Tử và người ở cô nhi viện còn tin tưởng Bạch Nhiên nữa là. Chứng tỏ cậu ta rất tốt. Chắc là vì lý do nào đó cậu ta không cho Tiểu Dạ đến gặp mặt bố mẹ mình thôi. Xin lỗi Dạ. Tớ hơi quá rồi.
Không sao. Tử Dạ khẽ cười. Cậu không để tâm đâu.
Được rồi mấy đứa. Nói chuyện thế đủ rồi. Bây giờ anh sẽ đưa Thần và Hàn đến công ty trước rồi sẽ đưa Dạ về nhà. OK!? Anh Hùng từ khi lên xe im lặng không nói gì, bây giờ đã lên tiếng.
Vậy cũng được ạ. Vương Hàn lên tiếng. Sau đó thì không ai nói gì.
Sau đó Thần rút chiếc smartphone mới nhất thị trường của mình ra và nhắn tin cho ai đó. Vài giây sau Vương Hàn rút chiếc điện thoại giống của Lạc Thần ra và đọc tin nhắn.
Có lẽ chúng ta cần phải đến nhà chủ tịch Tử 1 chuyến rồi.
Ừ!
...
......
.........
Anh quản lý sau khi đưa Black đền công ty rồi đưa Dạ về nhà.
Căn nhà tuy không rộng lớn như trong phim truyện nhưng cũng đủ lớn để 3 người họ ở. Đặc biệt là căn nhà này rất đẹp, rất hòa nhập với thiên nhiên.
Từ cánh cổng màu trắng thấp 1m5 đi vào sẽ thấy một căn nhà hai tầng màu trắng, mái nhà đỏ au. Đi từ cổng vào nhà là 1 lỗi đi nhỏ trải thảm đá cuội, bên trái con đường là một giàn hoa lớn màu trắng với nhiều loại hoa đủ sắc màu bên trên. Xen lẫn những cây xanh là những cây ngọc lan với những bông hoa màu trắng tỏa hương thơm nhẹ nhàng. Trong vườn không chỉ trồng cây cảnh và hoa mà còn có cả cây táo nữa. Những cây táo với những quả táo đỏ trên cành. Giữa khu vườn có 2 bộ xích đu màu trắng đối diện nhau, giữa chúng là 1 chiếc bàn tròn màu trắng. Chúng được xắp xếp như 1 bộ bàn ghế nhỏ.
Nhìn cả khu vườn như trong truyện cổ tích vậy. Trên phim chưa chắc được như khu vườn này.
Bên phải là một bể bơi rộng.
Tử Dạ mở cửa nhà, đi vào căn phòng của mình.
Woa!!! Căn phòng không quá rộng nhưng nhìn thật thích. Sàn gỗ màu nâu, tường sơn màu trắng. Vừa mở cửa ra sẽ thấy 1 cánh cửa xếp lớn bằng thủy tinh dẫn ra ban công với những chậu hoa hồng xanh. Góc bên phải là giường đôi màu trắng, bên cạnh là bàn nhỏ để đèn. Dưới chân giường là 1 tủ đôi bằng gỗ. Bên trái là tấm gương lớn dựng kín bức tường. Phía cuối góc tường là bộ bàn ghế nhỏ dùng để xếp sách vở...
Cậu thật sự rất thích căn phòng này!!!
*Rinh, rinh, rinh* Điện thoại Dạ kêu lên.
Alo! ai vậy?
Dạ! Tớ Lạc Thần đây. Đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng của Thần.
Thần hả? Sao cậu biết số tớ?
Hì! Vừa nãy quên không hỏi cậu nên tớ vừa gọi điện hỏi ba cậu.
À! Thế cậu gọi có chuyện gì không?
Tớ muốn hỏi là cậu vào nhà chưa?
Tớ vào rồi, vừa cất đồ xong. Căn nhà thật sự rất đẹp. Tớ thích lắm. Tiểu Dạ phấn khích nói Lạc Thần nghe. Thần cũng vui khi nghe cậu nói vậy: Thật hả!? Vậy là tốt rồi. Cậu thích là được. Mà cậu muốn thăm quan căn nhà hay làm gì cũng được, cứ thoải mái nha.
Cậu nói thế không sợ tớ phá nhà cậu sao? Thần đúng thật là! Chả nghĩ gì mà đã nói rồi.
Không sao. Phá thì chúng ta dọn nhà khác. Lạc Thần thản nhiên trả lời. Vâng! Nhà anh rất giàu!
Ồ! Quên mất! Riêng Lạc Thần thì đã có đầy nhà để ở chứ chưa tính cả Vương Hàn.
Thần! Đến giờ quay rồi. Đầu bên kia vọng lại tiếng của Vương Hàn.
Ừ! Đợi tớ lát. Tớ đang nói chuyện với Dạ. Đây là tiếng Thần trả lời hắn.
Cừu Ngốc á! Để tớ nói cho. Hey, Cừu Ngốc! Tên này hết tên gọi à! Ngứa tai quá cơ! Sao hắn cứ thích gọi cậu với tên đó cơ chứ! Ghét thế nhở!?
Ngốc ngốc ngốc! Cả nhà cậu ngốc ý! Cậu nổi điên rồi.
Cậu không ngốc thì ai ngốc! Giọng Hàn có vẻ trêu đùa.
Xí! Không thèm nói với cậu. Tôi tắt máy đây. Không nên nói chuyện với tên này nữa không thì hại não mất.
Này khoan. Cậu muốn làm gì thì làm nhưng cấm vào phòng tôi đấy!
Cậu nghĩ tôi muốn vào cái chuồng heo của cậu đấy!
Cậu... Vương Hàn chưa kịp nói gì thì Tử Dạ đã tắt máy. Cậu dám cá là bây giờ hắn đang điên tiết chửi ầm ở đầu dây bên kia.
Tiểu Dạ đi xuống nhà, ra vườn, ngồi vào 1 chiếc xích đu. Cậu khẽ đung đưa. Cậu nhắm mắt lại. Nhẹ nhàng tận hưởng cảm giác thoải mái xung quanh mang lại. Thích thật!!!
Dạ ơi! My life was to change! Cậu tự nhủ với mình...
Để phá vỡ sự im lặng, Lạc Thần đã lên tiếng trước. Thần hỏi Tử Dạ rất nhiều thứ, như: Sao cậu lại ở cô nhi viện Thiên Thần vào cuối tuần? , Sau này nếu được debut cậu sẽ làm gì? ... Nhờ vậy không khí trong xe vui vẻ hơn rất nhiều.
Mà Bạch Nhiên là ai vậy? Tớ chỉ nghe nhắc đến Bạch Nhiên h là người yêu cậu chứ chưa biết về cậu ta nhiều lắm. Không hiểu sao Lạc Thần nghe tên này quen quen nhưng mà không nhớ nổi đã nghe ở đâu.
Tớ biết Bạch Nhiên từ năm 4 tuổi. Khi đó cậu ấy đến chỗ tớ nghỉ hè. Dần dần chúng tớ quen biết và thân với nhau hơn. Rồi đến năm 15 tuổi cậu ấy tỏ tình với tớ... Nói đến đây Tiểu Dạ bỗng đỏ mặt. Đỏ mặt cũng đúng thôi. Buổi tối hôm đó đối với cậu có lẽ sẽ là buổi tối đẹp nhất cuộc đời.
Vậy là 2 cậu đã quen nhau được 2 năm rồi?
Ừ. Từ khi trở thành 1 cặp, mà Không. Phải nói từ khi quen Bạch Nhiên. Cậu ấy luôn dành cho tớ những thứ tốt nhất. Cậu ấy luôn bên cạnh bảo bọc che trở cho tớ. Đối với tớ, cậu ấy vừa là người tớ yêu nhất, vừa là người bạn, vừa là người anh. Nếu không có cậu ấy bên cạnh tớ những lúc tớ yêu đuối nhất thì không biết tớ có mặt ở đây, vào lúc này không nữa!? Tử Dạ không biết tại sao mình lại kể những chuyện này cho Lạc Thần và Vương Hàn nữa? Có lẽ cậu cảm thấy họ như những người bạn thân của mình vậy. Nhưng mà sao có thể thân đến nỗi kể hết chuyện tình cảm của mình ra như thế? Có lẽ là do ba họ quen nhau nên họ cũng tự thấy mình như bạn thân. Hay là do 1 lý do nào khác...
Vậy thì thật tốt. Nhưng nếu như cậu nói thì đáng lẽ Bạch Nhiên phải đến đây chúc mừng cho cậu chứ. Đằng này lại chưa thấy cậu ta đâu cả. Nghe giọng Lạc Thần có vẻ hơi tức giận. Người yêu gì mà không đến chúc mừng gì cả!? Liệu hắn có tốt như Tiểu Dạ nói không?
Cậu ta đang ở Anh thì sao đến được? 2 tháng nữa cậu ta mới về cơ. Vương Hàn im lặng suốt bấy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
Cậu với Dạ thân nhau từ bao giờ mà lại biết thế? Lạc Thần ngạc nhiên khi thấy Vương Hàn biết chuyện đó.
Thân thiết nỗi gì. Tình huống bất đắc dĩ nên cậu ta nói ra thôi. Vương Hàn nhún vai rồi đeo headphone lên. Nói chuyện với hai người này chả tăng thêm tý calo nào cả! Chán thật!
Cậu ấy ở Anh ư? Lạc Thần quay ra hỏi Tiểu Dạ.
Ừ. 2 tháng nữa là cậu ấy kết thúc khóa học 2 năm của mình.
Cậu ấy học gì vậy?
Học quản trị- kinh doanh.
Oh! Nhà cậu ấy chắc giàu lắm nhỉ? Lạc Thần khá ngạc nhiên đấy.
Tớ không biết. Cậu lắc đầu. Cậu chưa nghe Bạch Nhiên nhắc đến gia thế nhà anh bao giờ. Mà cậu cũng không quan tâm vấn đề đó lắm, cậu yêu anh đâu phải vì tiền nhà anh.
Sao lại không biết? Cậu với cậu ấy quen nhau 2 năm rồi mà cậu lại không biết nhà cậu ấy sao? Tại sao lại không cho Tiểu Dạ biết nhà của cậu ta? Cậu ta muốn giấu Dạ chuyện gì ư?
Không phải là tớ không biết nhà cậu ấy. Cậu ấy sống ở 1 căn hộ của khu chung cư Hoàng Thành Tower. Tiểu Dạ biết Lạc Thần đang nghĩ gì. Cậu biết Thần sợ Bạch Nhiên đang lừa dối cậu chuyện gì đó. Nhưng cậu tin Bạch Nhiên. Tin bằng cả trái tim này.
Căn hộ đó 90-100 triệu/m2. Sống ở đó chứng tỏ nhà cậu ta giàu nhưng thà sống cùng gia đình còn hơn 1 mình sao?
Thần! Bỗng Vương Hàn lên tiếng.
Lạc Thần nhận thấy mình hơi quá lố rồi. Chuyện tình cảm của Tử Dạ và Bạch Nhiên đâu đến lượt cậu xen vào. Đến mẹ của Dạ, chủ tịch Tử và người ở cô nhi viện còn tin tưởng Bạch Nhiên nữa là. Chứng tỏ cậu ta rất tốt. Chắc là vì lý do nào đó cậu ta không cho Tiểu Dạ đến gặp mặt bố mẹ mình thôi. Xin lỗi Dạ. Tớ hơi quá rồi.
Không sao. Tử Dạ khẽ cười. Cậu không để tâm đâu.
Được rồi mấy đứa. Nói chuyện thế đủ rồi. Bây giờ anh sẽ đưa Thần và Hàn đến công ty trước rồi sẽ đưa Dạ về nhà. OK!? Anh Hùng từ khi lên xe im lặng không nói gì, bây giờ đã lên tiếng.
Vậy cũng được ạ. Vương Hàn lên tiếng. Sau đó thì không ai nói gì.
Sau đó Thần rút chiếc smartphone mới nhất thị trường của mình ra và nhắn tin cho ai đó. Vài giây sau Vương Hàn rút chiếc điện thoại giống của Lạc Thần ra và đọc tin nhắn.
Có lẽ chúng ta cần phải đến nhà chủ tịch Tử 1 chuyến rồi.
Ừ!
...
......
.........
Anh quản lý sau khi đưa Black đền công ty rồi đưa Dạ về nhà.
Căn nhà tuy không rộng lớn như trong phim truyện nhưng cũng đủ lớn để 3 người họ ở. Đặc biệt là căn nhà này rất đẹp, rất hòa nhập với thiên nhiên.
Từ cánh cổng màu trắng thấp 1m5 đi vào sẽ thấy một căn nhà hai tầng màu trắng, mái nhà đỏ au. Đi từ cổng vào nhà là 1 lỗi đi nhỏ trải thảm đá cuội, bên trái con đường là một giàn hoa lớn màu trắng với nhiều loại hoa đủ sắc màu bên trên. Xen lẫn những cây xanh là những cây ngọc lan với những bông hoa màu trắng tỏa hương thơm nhẹ nhàng. Trong vườn không chỉ trồng cây cảnh và hoa mà còn có cả cây táo nữa. Những cây táo với những quả táo đỏ trên cành. Giữa khu vườn có 2 bộ xích đu màu trắng đối diện nhau, giữa chúng là 1 chiếc bàn tròn màu trắng. Chúng được xắp xếp như 1 bộ bàn ghế nhỏ.
Nhìn cả khu vườn như trong truyện cổ tích vậy. Trên phim chưa chắc được như khu vườn này.
Bên phải là một bể bơi rộng.
Tử Dạ mở cửa nhà, đi vào căn phòng của mình.
Woa!!! Căn phòng không quá rộng nhưng nhìn thật thích. Sàn gỗ màu nâu, tường sơn màu trắng. Vừa mở cửa ra sẽ thấy 1 cánh cửa xếp lớn bằng thủy tinh dẫn ra ban công với những chậu hoa hồng xanh. Góc bên phải là giường đôi màu trắng, bên cạnh là bàn nhỏ để đèn. Dưới chân giường là 1 tủ đôi bằng gỗ. Bên trái là tấm gương lớn dựng kín bức tường. Phía cuối góc tường là bộ bàn ghế nhỏ dùng để xếp sách vở...
Cậu thật sự rất thích căn phòng này!!!
*Rinh, rinh, rinh* Điện thoại Dạ kêu lên.
Alo! ai vậy?
Dạ! Tớ Lạc Thần đây. Đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng của Thần.
Thần hả? Sao cậu biết số tớ?
Hì! Vừa nãy quên không hỏi cậu nên tớ vừa gọi điện hỏi ba cậu.
À! Thế cậu gọi có chuyện gì không?
Tớ muốn hỏi là cậu vào nhà chưa?
Tớ vào rồi, vừa cất đồ xong. Căn nhà thật sự rất đẹp. Tớ thích lắm. Tiểu Dạ phấn khích nói Lạc Thần nghe. Thần cũng vui khi nghe cậu nói vậy: Thật hả!? Vậy là tốt rồi. Cậu thích là được. Mà cậu muốn thăm quan căn nhà hay làm gì cũng được, cứ thoải mái nha.
Cậu nói thế không sợ tớ phá nhà cậu sao? Thần đúng thật là! Chả nghĩ gì mà đã nói rồi.
Không sao. Phá thì chúng ta dọn nhà khác. Lạc Thần thản nhiên trả lời. Vâng! Nhà anh rất giàu!
Ồ! Quên mất! Riêng Lạc Thần thì đã có đầy nhà để ở chứ chưa tính cả Vương Hàn.
Thần! Đến giờ quay rồi. Đầu bên kia vọng lại tiếng của Vương Hàn.
Ừ! Đợi tớ lát. Tớ đang nói chuyện với Dạ. Đây là tiếng Thần trả lời hắn.
Cừu Ngốc á! Để tớ nói cho. Hey, Cừu Ngốc! Tên này hết tên gọi à! Ngứa tai quá cơ! Sao hắn cứ thích gọi cậu với tên đó cơ chứ! Ghét thế nhở!?
Ngốc ngốc ngốc! Cả nhà cậu ngốc ý! Cậu nổi điên rồi.
Cậu không ngốc thì ai ngốc! Giọng Hàn có vẻ trêu đùa.
Xí! Không thèm nói với cậu. Tôi tắt máy đây. Không nên nói chuyện với tên này nữa không thì hại não mất.
Này khoan. Cậu muốn làm gì thì làm nhưng cấm vào phòng tôi đấy!
Cậu nghĩ tôi muốn vào cái chuồng heo của cậu đấy!
Cậu... Vương Hàn chưa kịp nói gì thì Tử Dạ đã tắt máy. Cậu dám cá là bây giờ hắn đang điên tiết chửi ầm ở đầu dây bên kia.
Tiểu Dạ đi xuống nhà, ra vườn, ngồi vào 1 chiếc xích đu. Cậu khẽ đung đưa. Cậu nhắm mắt lại. Nhẹ nhàng tận hưởng cảm giác thoải mái xung quanh mang lại. Thích thật!!!
Dạ ơi! My life was to change! Cậu tự nhủ với mình...
/99
|