Liếc nhìn Tử Dạ từ trên xuống dưới thấy cậu không sao thật thì lúc này Lạc Thần mới nghiêm giọng trách mắng. “Em làm gì vậy chứ? Giờ này rồi sao mà vẫn chưa đi ngủ. Mà chưa ngủ thì cũng ngồi trong phòng chứ, sao lại ra đây ngồi. Em có biết như thế nguy hiểm thế nào không?”. Nếu không phải vì Lạc Thần lo lắng với cái tính trẻ con của Tử Dạ vì hưng phấn quá mà không ngủ được nên mới sang phòng cậu xem thử cậu đã ngủ hay chưa thì không biết cậu còn ngồi ở đó đến bao giờ nữa.
Mà cứ cho là ngồi đó không sao đi thì tại sao cậu không mặc thêm cái áo nữa vào cơ chứ? Đằng này lại mặc phong phanh như vậy, thời tiết mùa này lại rất lạnh nha, rất dễ bị bệnh.
“…Em xin lỗi, tại em không ngủ được nên mới ra đây ngồi.”. Tử Dạ vốn định cãi lại là mọi lần cậu ngồi cũng đâu có sao, vừa rồi là vì bị Lạc Thần làm cho giật mình nên mới xém ngã như vậy chứ ngồi đây cũng đâu có nguy hiểm gì. Nhưng cậu nghĩ lại là Lạc Thần lo lắng cho cậu nên mới nói như vậy nên im lặng không nói ra mới suy nghĩ trong đầu.
Lạc Thần nhìn vẻ mặt ‘ăn năn hối lỗi’ của cậu thì thở dài. Lạc Thần cũng không có ý định trách mắng cậu gì đâu mà chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi. Nhưng không hiểu sao khi lời sắp ra khỏi miệng thì lại nghĩ đến cảnh Tử Dạ sắp rơi khỏi lan can thì những lời nói nhắc nhở nhẹ nhàng lại trở thành như vậy.
Khẽ vuốt tóc Tử Dạ rồi nói :“Thôi, không sao. Em mau vào trong đi, ngoài này lạnh đấy.”.
Tử Dạ tất nhiên là ngoan ngoãn nghe theo không nói lời nào rồi.
“À mà em nói chuyện với ai mà anh vào lúc nào cũng không biết vậy?”. Dù nói chuyện điện thoại thì có người mở cửa đi vào cũng phải biết chứ? Thế mà Tử Dạ lại say sưa đến mức Thần đi vào rồi đứng sau lưng lúc nào cũng không biết để giật mình suýt ngã như vậy.
Người nào mà có thể làm Tử Dạ chú tâm nói chuyện như vậy chứ?
“À, là Bạch Nhiên đấy ạ.”. Nói đến Bạch Nhiên thì ánh mắt Tử Dạ không giấu nổi sự vui sướng, đôi mắt vốn sáng trong bây giờ lại như thắp thếp vô vàn ánh sao vậy.
Nhìn đôi mắt đó Lạc Thần thầm nghĩ chắc Tử Dạ coi trọng Bạch Nhiên lắm.
“Nhưng mà em gọi mãi anh ấy cũng không bắt máy, chắc là dạo này anh ấy bận lắm.”. Không nhắc tới thì thôi chứ nhắc đến là cậu lại thấy thương chồng yêu của cậu nha. Chồng yêu của cậu vì ‘kiếm tiền’ lo cho tương lại của ‘gia đình’ mà làm việc thực cực khổ a! Thế thì sau này cậu cũng phải cố gắng, đợi khi debut thì tích lũy thật nhiều tiền để chồng yêu không phải lo lắng.
“Bận lắm sao? Chẳng phải cậu ta đang học sao? Chương trình nước ngoài đâu có nặng cho lắm.”. Ngược với Vương Hàn mỗi khi nhắc đến Bạch Nhiên là sẽ vô tình nảy lên địch ý, Lạc Thần lại rất tò mò và hứng thú với người tên Bạch Nhiên này. Không biết người này ‘tài giỏi’ đến mức nào mà có thể nắm giưc được trái tim của Tử Dạ. Một người mà có thể coi là một cơn gió mát lạnh của thiên nhiên hoang dã này.
“Vâng, nhưng anh ấy vừa thành lập một công ty riêng, xong lại đang chuẩn bị các đề án để kết thúc chương trình học của mình nên anh ấy bận lắm.”.
“Ồ, không ngờ nha, không ngờ cậu ta lại tài giỏi như vậy.”. Mới 21 tuổi mà đã có thể thành lập được công ty riêng rồi. Cũng không tệ nhỉ?
Đúng vậy, chỉ là ‘cũng không tệ’ thôi, so với người khác thì Bạch Nhiên thật tài giỏi nhưng với Lạc Thần và Vương Hàn thì chỉ là như thế thôi.
Cơ mà… không biết Lạc Thần không biết thật hay cố tình không biết Bạch Nhiên từ lâu trước đã có thể tự thành lập ra những công ty của riêng mình rồi nhưng vì để có ‘bồi đắp tình cảm’ với vợ yêu nên mới trì hoãn việc đó lại.
“Vâng, anh ấy rất tuyệt vời và vô cùng lợi hại!”. Ai mà không vui khi chồng yêu được người khác khen ngợi cơ chứ? Và Tử Dạ tất nhiên cũng không ngoại lệ rồi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tử Dạ thì Lạc Thần lại nổi lên hứng thú muốn trêu trọc cậu. “Vậy so với anh và Vương Hàn thì sao? Ai tuyệt vời và lợi hại hơn?”.
Đúng như dự định, Tử Dạ liền lâm vào tình trạng bối rồi. Ca này khó à nha! Đối với cậu thì cả ba đều tuyệt với và lợi hại như nhau nha. Nên cậu thật sự không biết nên trả lời như thế nào. “Cái này…”.
Lạc Thần xấu tính không có ý định gỡ rối cho Tử Dạ mà chỉ đứng bên cạnh cười cười thúc dục cậu. “Hửm, cái này làm sao?”.
Chưa lúc này cậu thấy Lạc Thần xấu tính như lúc này cậu. Thế nên cậu quyết định không nói gì nữa. Hứ! Ghét! Làm khó cậu!
Lạc Thần nhìn biểu cảm được ghi hết trên mặt cậu thì cười khổ. Cậu nhóc này lại toạc mao rồi.
Thôi thì không trêu cậu nữa. “Thôi được rồi, em không nói thì anh cũng không ép. Mau đi ngủ đi.”.
“Vâng.”. Anh Thần kỳ nha, cứ thích học theo Vương Hàn trêu cậu. Đúng là dù có tốt như Lạc Thần thì ở cùng một tên hâm hâm, dở dở, điên điên, cuồng cuồng, như Vương Hàn thì không thể tránh khỏi số phận bị ‘biến đổi, suy thoái’ mà.
Nhìn kìa, nhìn kìa, trông cậu vẫn còn chưa hết giận đâu nha. “Được rồi, ngủ ngon.”. Thần cười cười xoa đầu rồi đi ra ngoài.
Cơ mà khoan.
“Sao phòng em lạnh vậy?”. Tuy vừa rồi Dạ có mở cửa ban công nhưng đã đóng lại rồi mà. Với lại khắp nơi trong nhà này đều lắp hệ thống điều hòa hai chiều mà. Thế thì tại sao phòng của Tiểu Dạ lại lạnh thế này, đáng lẽ điều hòa phải thổi gió ấm ra rồi chứ?
“Lạnh ạ? Em không để ý.”. Tử Dạ nghe vậy thì gãi gãi đầu. Nghe Lạc Thần nói thì cậu mới để ý ra là trong phòng cậu có chút lạnh thật. Hay là do vừa rồi cậu mở cửa ban công nên bây giờ trong này vẫn còn chút lạnh nhỉ?
“Sao lại không để ý như vậy chứ? Không tốt cho sức khỏe đâu.”. Lạc Thần đúng là bó tay với Tiểu Dạ mà, chẳng bao giờ biết lo cho sức khỏe của mình gì cả. Cứ để Thần và Hàn lo lắng suốt thôi.
Mở ngăn kéo ở đâu giường lấy ra cái điểu khuyển nhỏ rồi ấn công tác mở.
-Tít- Đó chính là âm thanh khi ấn khởi động. Nhưng thường thì không nghe mấy vì Thần luôn để hệ thống điều hòa này tự động.
Cơ mà có phải vì thế mà hôm nay Thần ấn mãi cũng không nghe thấy tiếng báo khởi động của có hay không?
Ấn lại lần nữa nhưng cũng không thấy có tiếng kêu gì cả. “Chắc là hỏng rồi.”.
“Hỏng rồi ạ, không sao đâu anh, em ngủ đắp chăn cũng được ạ.”. Dù gì trước kia cậu đi ngủ cũng thường đắp chăn mà, có thể nói không có chăn là cậu không ngủ được nên bây giờ để cậu ngủ đắp chăn cũng được, không sao cả.
Nhưng cậu thấy được không có nghĩa là Lạc Thần sẽ thấy được. “Thế đâu được, sẽ lạnh đó.”. Chính vì trong nhà có hệ thống sưởi nên Lạc Thần không hề mua chăn dày mà chỉ là mấy chiếc chăn ga mỏng mà thôi. Mà chăn ga mỏng thì làm sao mà Tử Dạ đủ ấm để đi ngủ được. Rồi nhỡ cậu bị cảm lạnh thì sao? Sắp tới chính là đoạn thời gian ‘nhạy cảm’ thì làm sao cậu có thể bị bệnh được cơ chứ. Mà nếu có bệnh thì chắc chắn cậu vẫn sẽ cứng đầu mà mò đến công ty cho mà xem.
Biết là Lạc Thần lo cho mình nên Tử Dạ không nghĩ nhiều mà tặc lưỡi. “Vậy em sang phòng cho khách ngủ tạm một đêm vậy.”. Ở bên phòng đó cũng có lắp hệ thống sưởi nên chắc cậu sang đó ngủ Thần sẽ không lo nữa đâu nhỉ.
Sang phòng ngủ à? Cũng được đó, nhưng mà… đã lâu rồi phòng đó không có ai ngủ lại rồi. Mặc dù phòng đó vẫn được ba người họ dọn dẹp thường xuyên nhưng sẽ không được tốt như phòng ngủ của bọn họ được, hơn nữa còn có cảm giác thiếu hơi ấm của con người. Nói chung là không được! “… Hay là em sang phòng anh ngủ đi, để anh ngủ phòng em vậy.”.
“Dạ? Thôi, không cần đâu ạ, chỉ một đêm thôi ạ, em không yếu đến mức một đêm thôi cũng cảm lạnh được đâu anh.”. Lúc đó cậu còn tưởng cậu nghe nhầm nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Lạc Thần thì cậu mới biết Thần đang nói thật.
“Thì em cũng ngủ ở phòng anh một đêm thôi cũng đâu có sao?”. Thế là Lạc Thần liền trưng ra nụ cười thường ngày của mình rồi đẩy đẩy Tử Dạ ra khỏi phòng.
Tử Dạ lúc này thì đang ngơ ngác, rõ ràng vừa mấy giây trước người lo lắng là anh mà bây giờ người lo lắng lại là cậu thế này? Để anh ngủ ở phòng cậu như thế nhỡ đâu anh bị cảm lạnh thì sao? Dù sao thì anh cũng quen ngủ ở phòng ấm rồi nên bây giờ nhỡ không quen mà bị cảm lạnh thì sao? Với lại anh vẫn còn rất nhiều việc để làm cơ mà, nhỡ bị bệnh thì làm sao đây?
“Anh à, em không sao đâu thật mà. Anh cứ ngủ ở phòng anh đi.”. Nếu mà để anh ngủ ở phòng cậu thì cậu sẽ cảm thấy rất tội lỗi nha.
“No no, không được, anh không thể đứng yên nhìn em ngủ trong căn phòng lạnh như vậy được.”. Việc gì chứ liên quan đến Tử Dạ thì Lạc Thần rất kiên quyết nha!
Và Tử Dạ cùng biết sự kiến quyết đó của Thần nên Dạ biết không thể không nghe lời cho được. Nhưng cậu cũng không thể để cho Thần ngủ ở phòng cậu được nha.
“Hay là để em sang ngủ cùng với anh Hàn cũng được.”. Mặc dầu là cậu không muốn ngủ với tên đó lắm đâu nhưng bây giờ thì đó là cách giải quyết tốt nhất.
Ai ngờ cậu vừa nói ra thì Lạc Thần liền lắc lắc ngón trỏ. “Không được đâu, em không biết đấy thôi chứ Vương Hàn lúc đi ngủ sẽ đá lung tung. Đến anh còn phải sợ không dám ngủ cùng cậu ấy nữa là em.”. Vì bảo vệ ‘tính mạng’ cho Tiểu Dạ, Lạc Thần không thể để cậu sang ngủ cùng Vương Hàn được.
Nói rồi Thần lại tiếp tục lôi kéo dụ dỗ cậu về phòng mình ngủ.
Họ ồn ào đến mức Leo và Xam đang cuốn lấy ngủ ngon lành trên giường cũng phải lơ mơ tỉnh dậy kêu vài tiếng như để cằn nhằn rồi lại ngủ tiếp. Nhưng cậu vẫn cứ không chịu. Đến mệt!
Thế là hai người cứ giằng co như vậy mãi đến khi đến trước cửa phòng Lạc Thần.
Đứng trước tình thế bản thân thì được ngủ giường ấm đệm êm còn Lạc Thần phải ngủ căn phòng lạnh lẽo (có hơi quá) kia thì cậu quyết định làm liều. “Không thì anh cũng ngủ cùng em đi.”.
Lúc này Lạc Thần không đẩy cậu vào trong nữa mà đứng nhìn cậu. “Nghĩa là anh và em ngủ chung?”.
“Vâng, dù gì em với anh cũng là đàn ông con trai với nhau nên ngủ với nhau cũng không sao mà.”.
“À, em nói cũng có lý. Vậy thì chúng ta đi ngủ thôi.”. Nói rồi Lạc Thần cười cười khoác vai cậu đi vào phòng.
Cơ mà hình như Lạc Thần không để ý thấy nụ cười méo xệch của cậu thì phải. Anh à, em nói không sao thật đấy nhưng em thấy thật sự có sao đấy anh ạ. Xấu hổ chết đi được à! Cậu chưa bao giờ ngủ cùng ai cả buổi tối cả ngoại trừ ba mẹ nên bây giờ bảo cậu ngủ cũng Lạc Thần làm cậu thấy rất ngại nha. Tuy ngày trước cậu cũng có ngủ với Bạch Nhiên rồi nhưng đó chỉ là giấc ngủ trưa thôi chứ không ngủ qua đêm như này đâu nha!
Bây giờ thì hay rồi, cậu nhỡ nói như vậy rồi thì biết làm sao bây giờ?
Thôi thì đâm lao rồi thì phải theo lao thôi chứ biết làm sao được.
Mà cứ cho là ngồi đó không sao đi thì tại sao cậu không mặc thêm cái áo nữa vào cơ chứ? Đằng này lại mặc phong phanh như vậy, thời tiết mùa này lại rất lạnh nha, rất dễ bị bệnh.
“…Em xin lỗi, tại em không ngủ được nên mới ra đây ngồi.”. Tử Dạ vốn định cãi lại là mọi lần cậu ngồi cũng đâu có sao, vừa rồi là vì bị Lạc Thần làm cho giật mình nên mới xém ngã như vậy chứ ngồi đây cũng đâu có nguy hiểm gì. Nhưng cậu nghĩ lại là Lạc Thần lo lắng cho cậu nên mới nói như vậy nên im lặng không nói ra mới suy nghĩ trong đầu.
Lạc Thần nhìn vẻ mặt ‘ăn năn hối lỗi’ của cậu thì thở dài. Lạc Thần cũng không có ý định trách mắng cậu gì đâu mà chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi. Nhưng không hiểu sao khi lời sắp ra khỏi miệng thì lại nghĩ đến cảnh Tử Dạ sắp rơi khỏi lan can thì những lời nói nhắc nhở nhẹ nhàng lại trở thành như vậy.
Khẽ vuốt tóc Tử Dạ rồi nói :“Thôi, không sao. Em mau vào trong đi, ngoài này lạnh đấy.”.
Tử Dạ tất nhiên là ngoan ngoãn nghe theo không nói lời nào rồi.
“À mà em nói chuyện với ai mà anh vào lúc nào cũng không biết vậy?”. Dù nói chuyện điện thoại thì có người mở cửa đi vào cũng phải biết chứ? Thế mà Tử Dạ lại say sưa đến mức Thần đi vào rồi đứng sau lưng lúc nào cũng không biết để giật mình suýt ngã như vậy.
Người nào mà có thể làm Tử Dạ chú tâm nói chuyện như vậy chứ?
“À, là Bạch Nhiên đấy ạ.”. Nói đến Bạch Nhiên thì ánh mắt Tử Dạ không giấu nổi sự vui sướng, đôi mắt vốn sáng trong bây giờ lại như thắp thếp vô vàn ánh sao vậy.
Nhìn đôi mắt đó Lạc Thần thầm nghĩ chắc Tử Dạ coi trọng Bạch Nhiên lắm.
“Nhưng mà em gọi mãi anh ấy cũng không bắt máy, chắc là dạo này anh ấy bận lắm.”. Không nhắc tới thì thôi chứ nhắc đến là cậu lại thấy thương chồng yêu của cậu nha. Chồng yêu của cậu vì ‘kiếm tiền’ lo cho tương lại của ‘gia đình’ mà làm việc thực cực khổ a! Thế thì sau này cậu cũng phải cố gắng, đợi khi debut thì tích lũy thật nhiều tiền để chồng yêu không phải lo lắng.
“Bận lắm sao? Chẳng phải cậu ta đang học sao? Chương trình nước ngoài đâu có nặng cho lắm.”. Ngược với Vương Hàn mỗi khi nhắc đến Bạch Nhiên là sẽ vô tình nảy lên địch ý, Lạc Thần lại rất tò mò và hứng thú với người tên Bạch Nhiên này. Không biết người này ‘tài giỏi’ đến mức nào mà có thể nắm giưc được trái tim của Tử Dạ. Một người mà có thể coi là một cơn gió mát lạnh của thiên nhiên hoang dã này.
“Vâng, nhưng anh ấy vừa thành lập một công ty riêng, xong lại đang chuẩn bị các đề án để kết thúc chương trình học của mình nên anh ấy bận lắm.”.
“Ồ, không ngờ nha, không ngờ cậu ta lại tài giỏi như vậy.”. Mới 21 tuổi mà đã có thể thành lập được công ty riêng rồi. Cũng không tệ nhỉ?
Đúng vậy, chỉ là ‘cũng không tệ’ thôi, so với người khác thì Bạch Nhiên thật tài giỏi nhưng với Lạc Thần và Vương Hàn thì chỉ là như thế thôi.
Cơ mà… không biết Lạc Thần không biết thật hay cố tình không biết Bạch Nhiên từ lâu trước đã có thể tự thành lập ra những công ty của riêng mình rồi nhưng vì để có ‘bồi đắp tình cảm’ với vợ yêu nên mới trì hoãn việc đó lại.
“Vâng, anh ấy rất tuyệt vời và vô cùng lợi hại!”. Ai mà không vui khi chồng yêu được người khác khen ngợi cơ chứ? Và Tử Dạ tất nhiên cũng không ngoại lệ rồi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tử Dạ thì Lạc Thần lại nổi lên hứng thú muốn trêu trọc cậu. “Vậy so với anh và Vương Hàn thì sao? Ai tuyệt vời và lợi hại hơn?”.
Đúng như dự định, Tử Dạ liền lâm vào tình trạng bối rồi. Ca này khó à nha! Đối với cậu thì cả ba đều tuyệt với và lợi hại như nhau nha. Nên cậu thật sự không biết nên trả lời như thế nào. “Cái này…”.
Lạc Thần xấu tính không có ý định gỡ rối cho Tử Dạ mà chỉ đứng bên cạnh cười cười thúc dục cậu. “Hửm, cái này làm sao?”.
Chưa lúc này cậu thấy Lạc Thần xấu tính như lúc này cậu. Thế nên cậu quyết định không nói gì nữa. Hứ! Ghét! Làm khó cậu!
Lạc Thần nhìn biểu cảm được ghi hết trên mặt cậu thì cười khổ. Cậu nhóc này lại toạc mao rồi.
Thôi thì không trêu cậu nữa. “Thôi được rồi, em không nói thì anh cũng không ép. Mau đi ngủ đi.”.
“Vâng.”. Anh Thần kỳ nha, cứ thích học theo Vương Hàn trêu cậu. Đúng là dù có tốt như Lạc Thần thì ở cùng một tên hâm hâm, dở dở, điên điên, cuồng cuồng, như Vương Hàn thì không thể tránh khỏi số phận bị ‘biến đổi, suy thoái’ mà.
Nhìn kìa, nhìn kìa, trông cậu vẫn còn chưa hết giận đâu nha. “Được rồi, ngủ ngon.”. Thần cười cười xoa đầu rồi đi ra ngoài.
Cơ mà khoan.
“Sao phòng em lạnh vậy?”. Tuy vừa rồi Dạ có mở cửa ban công nhưng đã đóng lại rồi mà. Với lại khắp nơi trong nhà này đều lắp hệ thống điều hòa hai chiều mà. Thế thì tại sao phòng của Tiểu Dạ lại lạnh thế này, đáng lẽ điều hòa phải thổi gió ấm ra rồi chứ?
“Lạnh ạ? Em không để ý.”. Tử Dạ nghe vậy thì gãi gãi đầu. Nghe Lạc Thần nói thì cậu mới để ý ra là trong phòng cậu có chút lạnh thật. Hay là do vừa rồi cậu mở cửa ban công nên bây giờ trong này vẫn còn chút lạnh nhỉ?
“Sao lại không để ý như vậy chứ? Không tốt cho sức khỏe đâu.”. Lạc Thần đúng là bó tay với Tiểu Dạ mà, chẳng bao giờ biết lo cho sức khỏe của mình gì cả. Cứ để Thần và Hàn lo lắng suốt thôi.
Mở ngăn kéo ở đâu giường lấy ra cái điểu khuyển nhỏ rồi ấn công tác mở.
-Tít- Đó chính là âm thanh khi ấn khởi động. Nhưng thường thì không nghe mấy vì Thần luôn để hệ thống điều hòa này tự động.
Cơ mà có phải vì thế mà hôm nay Thần ấn mãi cũng không nghe thấy tiếng báo khởi động của có hay không?
Ấn lại lần nữa nhưng cũng không thấy có tiếng kêu gì cả. “Chắc là hỏng rồi.”.
“Hỏng rồi ạ, không sao đâu anh, em ngủ đắp chăn cũng được ạ.”. Dù gì trước kia cậu đi ngủ cũng thường đắp chăn mà, có thể nói không có chăn là cậu không ngủ được nên bây giờ để cậu ngủ đắp chăn cũng được, không sao cả.
Nhưng cậu thấy được không có nghĩa là Lạc Thần sẽ thấy được. “Thế đâu được, sẽ lạnh đó.”. Chính vì trong nhà có hệ thống sưởi nên Lạc Thần không hề mua chăn dày mà chỉ là mấy chiếc chăn ga mỏng mà thôi. Mà chăn ga mỏng thì làm sao mà Tử Dạ đủ ấm để đi ngủ được. Rồi nhỡ cậu bị cảm lạnh thì sao? Sắp tới chính là đoạn thời gian ‘nhạy cảm’ thì làm sao cậu có thể bị bệnh được cơ chứ. Mà nếu có bệnh thì chắc chắn cậu vẫn sẽ cứng đầu mà mò đến công ty cho mà xem.
Biết là Lạc Thần lo cho mình nên Tử Dạ không nghĩ nhiều mà tặc lưỡi. “Vậy em sang phòng cho khách ngủ tạm một đêm vậy.”. Ở bên phòng đó cũng có lắp hệ thống sưởi nên chắc cậu sang đó ngủ Thần sẽ không lo nữa đâu nhỉ.
Sang phòng ngủ à? Cũng được đó, nhưng mà… đã lâu rồi phòng đó không có ai ngủ lại rồi. Mặc dù phòng đó vẫn được ba người họ dọn dẹp thường xuyên nhưng sẽ không được tốt như phòng ngủ của bọn họ được, hơn nữa còn có cảm giác thiếu hơi ấm của con người. Nói chung là không được! “… Hay là em sang phòng anh ngủ đi, để anh ngủ phòng em vậy.”.
“Dạ? Thôi, không cần đâu ạ, chỉ một đêm thôi ạ, em không yếu đến mức một đêm thôi cũng cảm lạnh được đâu anh.”. Lúc đó cậu còn tưởng cậu nghe nhầm nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Lạc Thần thì cậu mới biết Thần đang nói thật.
“Thì em cũng ngủ ở phòng anh một đêm thôi cũng đâu có sao?”. Thế là Lạc Thần liền trưng ra nụ cười thường ngày của mình rồi đẩy đẩy Tử Dạ ra khỏi phòng.
Tử Dạ lúc này thì đang ngơ ngác, rõ ràng vừa mấy giây trước người lo lắng là anh mà bây giờ người lo lắng lại là cậu thế này? Để anh ngủ ở phòng cậu như thế nhỡ đâu anh bị cảm lạnh thì sao? Dù sao thì anh cũng quen ngủ ở phòng ấm rồi nên bây giờ nhỡ không quen mà bị cảm lạnh thì sao? Với lại anh vẫn còn rất nhiều việc để làm cơ mà, nhỡ bị bệnh thì làm sao đây?
“Anh à, em không sao đâu thật mà. Anh cứ ngủ ở phòng anh đi.”. Nếu mà để anh ngủ ở phòng cậu thì cậu sẽ cảm thấy rất tội lỗi nha.
“No no, không được, anh không thể đứng yên nhìn em ngủ trong căn phòng lạnh như vậy được.”. Việc gì chứ liên quan đến Tử Dạ thì Lạc Thần rất kiên quyết nha!
Và Tử Dạ cùng biết sự kiến quyết đó của Thần nên Dạ biết không thể không nghe lời cho được. Nhưng cậu cũng không thể để cho Thần ngủ ở phòng cậu được nha.
“Hay là để em sang ngủ cùng với anh Hàn cũng được.”. Mặc dầu là cậu không muốn ngủ với tên đó lắm đâu nhưng bây giờ thì đó là cách giải quyết tốt nhất.
Ai ngờ cậu vừa nói ra thì Lạc Thần liền lắc lắc ngón trỏ. “Không được đâu, em không biết đấy thôi chứ Vương Hàn lúc đi ngủ sẽ đá lung tung. Đến anh còn phải sợ không dám ngủ cùng cậu ấy nữa là em.”. Vì bảo vệ ‘tính mạng’ cho Tiểu Dạ, Lạc Thần không thể để cậu sang ngủ cùng Vương Hàn được.
Nói rồi Thần lại tiếp tục lôi kéo dụ dỗ cậu về phòng mình ngủ.
Họ ồn ào đến mức Leo và Xam đang cuốn lấy ngủ ngon lành trên giường cũng phải lơ mơ tỉnh dậy kêu vài tiếng như để cằn nhằn rồi lại ngủ tiếp. Nhưng cậu vẫn cứ không chịu. Đến mệt!
Thế là hai người cứ giằng co như vậy mãi đến khi đến trước cửa phòng Lạc Thần.
Đứng trước tình thế bản thân thì được ngủ giường ấm đệm êm còn Lạc Thần phải ngủ căn phòng lạnh lẽo (có hơi quá) kia thì cậu quyết định làm liều. “Không thì anh cũng ngủ cùng em đi.”.
Lúc này Lạc Thần không đẩy cậu vào trong nữa mà đứng nhìn cậu. “Nghĩa là anh và em ngủ chung?”.
“Vâng, dù gì em với anh cũng là đàn ông con trai với nhau nên ngủ với nhau cũng không sao mà.”.
“À, em nói cũng có lý. Vậy thì chúng ta đi ngủ thôi.”. Nói rồi Lạc Thần cười cười khoác vai cậu đi vào phòng.
Cơ mà hình như Lạc Thần không để ý thấy nụ cười méo xệch của cậu thì phải. Anh à, em nói không sao thật đấy nhưng em thấy thật sự có sao đấy anh ạ. Xấu hổ chết đi được à! Cậu chưa bao giờ ngủ cùng ai cả buổi tối cả ngoại trừ ba mẹ nên bây giờ bảo cậu ngủ cũng Lạc Thần làm cậu thấy rất ngại nha. Tuy ngày trước cậu cũng có ngủ với Bạch Nhiên rồi nhưng đó chỉ là giấc ngủ trưa thôi chứ không ngủ qua đêm như này đâu nha!
Bây giờ thì hay rồi, cậu nhỡ nói như vậy rồi thì biết làm sao bây giờ?
Thôi thì đâm lao rồi thì phải theo lao thôi chứ biết làm sao được.
/99
|