Nghe điện thoại xong, tôi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“ Phương Hạo là ai ?” Tôi quay đầu lại, Lam Trinh Liệt bên cạnh hất mặt hỏi. Tên nhóc này chưa bao giờ biết che giấu tính hiếu kỳ.
“ Phương Hạo là Phương Hạo.” Đúng rồi, Phương Hạo là Phương Hạo, trong lòng tôi chính là Phương Hạo có một không hai, tĩnh như ngọn núi xa, động như vầng mây trôi, trong những ngày tôi gần như tuyệt vọng, anh ấy đã nói với tôi : “ Lâm Tứ Nguyệt, rồi em sẽ ổn thôi, cái em cần chỉ là thời gian.”
“ Anh ấy nhất định là người rất thân thiết với Alice, lúc chị nói đến anh ấy ngữ khí rất dịu dàng.”
“ Đúng vậy, anh ấy là người rất thân thiết với tôi.” Tôi và anh ấy hợp nhau đến nỗi khiến Joe ghen tuông.
“ Được rồi, không nói về anh ấy nữa.” Tôi đưa mắt nhìn một lượt căn phòng, lại xem dáng vẻ Lam Trinh Liệt : “ Lam Trinh Liệt, lúc tôi bệnh là cậu chăm sóc tôi sao ?”
“ Uhm, mà việc . . . việc chăm sóc người bệnh cũng chẳng phải chuyện gì khó.” Cậu ấy khẽ nhún vai, ánh mắt có chút bất an liếc nhìn thùng rác trong phòng, ở đó, có rất nhiều mảnh vỡ ly thủy tinh.
“ Mệt rồi ha ?” Tôi đưa tay chỉnh lại mái tóc rối bù của cậu. Lần đầu tiên, tôi muốn gần gũi tên nhóc này một chút, ở nơi đất khách quê người : “ Về phòng ngủ đi, tôi đỡ nhiều rồi.”
Cậu ấy bước tới, đưa tay đặt lên trán tôi, sau đó, gật đầu nói : “Vậy tôi về phòng ngủ đây, buồn ngủ chết đi được.”
* * *
Cậu ấy rời đi không lâu, bà Roger đến, bà mang cho tôi đồ ăn hợp khẩu, tôi cũng đói thật rồi. Sau một hồi ăn như hổ ngốn mới chợt nhớ ra một vấn đề, quần áo trên người là ai đã thay giúp tôi ?
“ A ha . . .” Người phụ nữ ấy cười như trẻ con : “ Alice, em trai cháu thật thú vị. Lúc đó quần áo cháu bị mồ hôi thấm ướt cả, bác sĩ riêng nhà ta bảo muốn thay quần áo khô cho cháu. Vì bác sĩ riêng nhà ta là đàn ông, Lam một mực không cho ông ấy thay, sau đó đã gọi ta đến, cho nên quần áo của cháu là do ta thay.”
Trong lòng tôi thầm nhẹ nhõm, cũng may, là bà Roger đã thay giúp tôi.
* * *
Tôi dùng bút đỏ đánh dấu tròn lên ngày 17 tháng 2 trên lịch bàn, ngày này, tôi sẽ phải đến Munich (1) họp mặt với một thành viên khác của Hội Chữ thập đỏ, sau đó sẽ cùng nhau đến Cape Town. Tôi vẫn không kiềm được đưa mắt nhìn vào một ngày khác nằm trước ngày 17, ngày 14 tháng 2. Tôi bực bội dùng bút gạch từng đường từng đường lên cái ngày đó, mãi đến khi tôi không nhìn rõ mặt mũi nó nữa.
(1) Cape Town là một thành phố cảng trên bờ biển phía tây nam của Nam Phi, trên một bán đảo nằm dưới Núi Table hùng vĩ..
Ngày trời nắng trong, tôi và Lam Trinh Liệt tạm thời làm thợ giặt giũ cho bà Roger, dùng thời gian cả buổi chiều giặt sạch một số khăn lông, khăn trải giường. Sau cùng, chúng tôi mang lên sân thượng phơi. Tôi mệt đứt hơi tháo phăng đôi giày và áo khoác ngoài đã ướt nhem, tựa vào lan can trên sân thượng ngắm nhìn những tấm khăn trải giường trắng tinh đang tung bay như cánh diều dưới ánh mặt trời, hít sâu một hơi tôi nhắm mắt lại, ánh mặt trời hân hoan rơi trên gương mặt, ấm áp mà lười nhác. Đây là khoảnh khắc đẹp hiếm khi có được.
Lam Trinh Liệt ngồi xuống bên cạnh tôi, cậu ấy cũng tháo giầy ra, học theo tôi dí ngón chân về hướng có ánh nắng. Lam Trinh Liệt có đôi bàn chân rất đẹp, dáng bàn chân thanh tú, ngón chân thon dài, lúc này đây, tôi không thể không oán thán sự ưu ái thượng đế dành cho cậu nhóc trước mặt.
Tôi ngẩn ra nhìn đôi chân trần của chúng tôi phơi ra dưới ánh mặt trời, ngay đến bản thân đang nghĩ gì tôi cũng không rõ, cứ thế, tôi đưa bàn chân chạm vào bàn chân của Lam Trinh Liệt, tôi cảm thấy bàn chân cậu ấy quá ưa nhìn, cũng có lẽ tôi đang gato. Người đang nhắm mắt mở mắt nhìn tôi, khẽ mỉm cười, cũng học theo tôi đưa bàn chân về phía tôi, rồi cứ thế chị một cái, tôi một cái bắt đầu chơi trò chọc ngón chân, tôi nghe thấy tiếng cười của chúng tôi vang khắp sân thượng.
Đến cuối cùng không biết là ai ngã xuống đất trước, trong lúc ý thức nhận thấy có gì đó sai sai, Lam Trinh Liệt đã lật người lên người tôi, trong đôi mắt ấy ánh lên hình bóng tôi, mái tóc đen tuyền như mây bung ra, nụ cười rạng rỡ, cậu thiếu niên đang ở trên người nhìn tôi trân trân, nụ cười vẫn còn trên khóe môi, xuyên qua vai cậu ấy, bầu trời xanh trong vô tận.
Ý thức cũng theo đó khởi động trở lại, như ngửi được mùi nguy hiểm, nhất thời bung ra tất cả gai nhọn. Lâm Tứ Nguyệt, mày đang làm gì thế, vừa nãy mày và cậu nhóc này đang làm gì thế ? Cứ như những đôi tình nhân đang phát tín hiệu ?
Tôi đẩy Lam Trinh Liệt ra, thu lại toàn bộ nụ cười, quay người xuống lầu.
“ Sao thế ? Chẳng phải vừa nãy đang đùa rất vui sao ? Hay là ngã đau rồi ?” Lam Trinh Liệt đuổi đến, kéo lấy tay tôi.
“ Lam Trinh Liệt, tôi hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.” Tôi cảm thấy bản thân rất sợ cậu thiếu niên này, lo lắng một số chuyện nào đó đến cuối cùng ngay cả bản thân cũng không kiểm soát được.
* * *
Ngày 14 tháng 2, bà Roger đến gõ cửa phòng, cất giọng oang oang rằng ngày hôm nay cô gái quyến rũ như tôi không nên trốn trong phòng, còn cháu gái của bà, cô gái Anh Quốc tên Liana càng không nói lý lẽ kéo luôn tôi lên xe.
Liana là cô gái nhiệt tình, đã đưa tôi đến quán bar rất nổi tiếng ở địa phương.
Chúng tôi ngồi xuống quầy bar, tôi nhìn xung quanh, đa số người đến đây đều là các cặp tình nhân trẻ tuổi, có lẽ hôm nay là lễ tình nhân, quán bar hiển nhiên đã chuẩn bị khá chu đáo, bầu không khí vừa ấm áp vừa ngọt ngào, ở trung tâm có đặt tượng thần Cupid, ánh đèn màu vàng cam chiếu lên bức tượng, như thơ ca lãng mạn.
Người pha chế bước đến chào hỏi chúng tôi, trông có vẻ quen biết với Liana. Tôi gọi một ly rượu cocktail.
Rất nhanh, có người ngồi xuống bên cạnh : “ Hi !” Tôi quay đầu qua, là một chàng trai trẻ.
“ Người Trung Quốc hay người Nhật ?” Anh ta hỏi tôi bằng tiếng Anh, tôi cũng không quan tâm, tiếp tục uống rượu. Lúc này, Liana kéo tay tôi về phía sàn nhảy : “ Alice, chúng ta nhảy đi.” Trong âm thanh ồn ào của tiếng nhạc, cô ấy hét vào tai tôi.
Âm nhạc sôi động, ánh đèn mờ ảo, bóng người dập dìu, thế giới xung quanh ồn ào náo nhiệt như thế, nhưng tôi đứng trên sàn nhảy, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, tôi xoay vòng theo bọn họ, từng vòng từng vòng xoay tròn, dường như tôi nhìn thấy Cầu Golden Gate, nhìn thấy ánh đèn trên cầu, nhìn thấy mình ngồi trên xe hét ra ngoài cửa sổ : “ Mong những đôi tình nhân trong khắp thiên hạ đều được mãi bên nhau !” Khi ấy, Joe ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn tôi, hôm đó, cũng là ngày 14 tháng 2.
“ Hi, em là người Trung Quốc ?” Có người đỡ lấy thân hình lắc lư nghiêng ngã của tôi, là chàng trai vừa bắt chuyện ở quầy bar, ánh đèn chiếu lên mái tóc nâu của anh ta, đôi mắt anh ta có màu xanh.
“Đúng vậy, tôi là người Trung Quốc, tôi đến từ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa.” Tôi hét to với anh ta.
“ Tôi thích người Trung Quốc.” Anh ta lộ ra nụ cười, hàm răng trắng đều. Tôi chợt nhói lòng, nụ cười ấy như từng quen biết.
Lúc rời Mỹ, chuyên gia tư vấn tâm lý đã nói với tôi rất nhiều ngôn ngữ ám thị, tôi còn biết vì sao Phương Hạo bảo tôi đến đây, tôi đều biết, đúng vậy, tôi biết tôi vẫn chưa thoát khỏi cái bóng đen ấy. Đúng vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy những giấc mơ liên quan đến chuyện quay ngược thời gian, tôi vẫn đang đeo chiếc vòng tay người Ấn Độ kia cho, chiếc vòng tay đó nghe bảo có thể triệu hồi vong linh.
“ Hi, anh chàng đẹp trai, bạn gái anh không cần anh nữa sao ?” Tôi dùng giọng điệu châm chọc, nói với chàng trai trước mặt.
“ Đúng vậy, bởi tôi không có kim cương đắt giá cho cô ấy, thế nên, cô ấy không cần tôi.” Chàng trai làm ra vẻ thê thảm.
Tôi cúi đầu, nhìn chiếc vòng trên cổ tay, dưới ánh đèn mập mờ nó nhấp nháy thứ ánh sáng quỷ dị. Tôi ngẩn đầu hỏi : “ Có muốn mời tôi ly rượu không ?”
Cứ thế, chúng tôi quay lại quầy bar. Chất cồn khiến chúng tôi nhanh chóng trở nên thân mật, tay anh ta thậm chí còn gác lên vai tôi, tôi không ngừng cười với anh ta. Joe không thích tôi uống rượu, anh bảo tôi uống rượu vào sẽ cười lung tung, mà kiểu cười ấy luôn khiến đám đàn ông cảm thấy ngứa ngáy, năm đó, ở bến cảng Fisherman (2) , bạn của Joe trong lúc ngà ngà say đã hôn tôi. Một người không thích đánh nhau như anh đã một cú đánh gãy răng người bạn kia. Anh nóng giận hét lên với tôi : “ Lâm Tứ Nguyệt, em là khúc gỗ ư, sao có thể để tên đàn ông khác cứ thế mà hôn ?” Trong lúc vẫn đang say tôi cười với anh : “ Em cũng không biết anh ta sẽ hôn em.” Tôi chưa nói dứt câu, mặt của anh đã phủ xuống, hôn lấy tôi. Anh nói : “ Nhớ kĩ nhé, sau này, không được uống rượu.” Lâm Tứ Nguyệt có một thói quen cứ uống rượu vào sẽ cười ngốc nghếch, còn Joe Andy không hề thích Lâm Tứ Nguyệt cười với người đàn ông khác.
(2) Khu vực và điểm thu hút khách du lịch biển ở San Francisco, California.
Thời gian chàng trai nói chuyện ngày càng ít đi, thời gian nhìn tôi ngày càng nhiều. Ánh mắt đó rất nóng bỏng. Tôi cảm thấy dường như mình say rồi, nhưng lại cảm giác đầu óc tỉnh táo lạ thường. Tôi thậm chí còn biết chính mình đã chủ động choàng lấy cổ chàng trai. Khi chàng trai hôn tôi, nhịp tim tôi tăng rất nhanh, tôi cầu mong ước nguyện trong lòng mau chóng được thực hiện, Joe không thích tôi uống rượu, càng không thích đàn ông khác hôn tôi, Joe sẽ đánh gãy răng kẻ đó.
Tôi như đứa trẻ bướng bỉnh cố chấp, mặc kệ chàng trai xa lạ điên cuồng hôn mình, mặc kệ bàn tay anh ta không an phận chu du trên người tôi, tôi cố chấp cho rằng chiếc vòng đeo trên tay chính là cọng rơm cuối cùng.
Nước mắt bắt đầu tràn mi, tôi nhắm chặt đôi mắt, không để nó trào ra. Anh không quan tâm nữa ư ? Ngay đến người đàn ông khác hôn tôi cũng không quan tâm luôn ư ?
Đến khi tôi gần như tuyệt vọng, một đôi tay tách hai chúng tôi ra, sức mạnh dữ dội mang theo hơi thở tức giận. Giây phút đó, tôi cảm thấy thân thể mình bắt đầu trở nên nhẹ tênh, như đang bước trên mây. Cuối cùng anh đã xuyên qua thời không đến bên tôi.
“ Phương Hạo là ai ?” Tôi quay đầu lại, Lam Trinh Liệt bên cạnh hất mặt hỏi. Tên nhóc này chưa bao giờ biết che giấu tính hiếu kỳ.
“ Phương Hạo là Phương Hạo.” Đúng rồi, Phương Hạo là Phương Hạo, trong lòng tôi chính là Phương Hạo có một không hai, tĩnh như ngọn núi xa, động như vầng mây trôi, trong những ngày tôi gần như tuyệt vọng, anh ấy đã nói với tôi : “ Lâm Tứ Nguyệt, rồi em sẽ ổn thôi, cái em cần chỉ là thời gian.”
“ Anh ấy nhất định là người rất thân thiết với Alice, lúc chị nói đến anh ấy ngữ khí rất dịu dàng.”
“ Đúng vậy, anh ấy là người rất thân thiết với tôi.” Tôi và anh ấy hợp nhau đến nỗi khiến Joe ghen tuông.
“ Được rồi, không nói về anh ấy nữa.” Tôi đưa mắt nhìn một lượt căn phòng, lại xem dáng vẻ Lam Trinh Liệt : “ Lam Trinh Liệt, lúc tôi bệnh là cậu chăm sóc tôi sao ?”
“ Uhm, mà việc . . . việc chăm sóc người bệnh cũng chẳng phải chuyện gì khó.” Cậu ấy khẽ nhún vai, ánh mắt có chút bất an liếc nhìn thùng rác trong phòng, ở đó, có rất nhiều mảnh vỡ ly thủy tinh.
“ Mệt rồi ha ?” Tôi đưa tay chỉnh lại mái tóc rối bù của cậu. Lần đầu tiên, tôi muốn gần gũi tên nhóc này một chút, ở nơi đất khách quê người : “ Về phòng ngủ đi, tôi đỡ nhiều rồi.”
Cậu ấy bước tới, đưa tay đặt lên trán tôi, sau đó, gật đầu nói : “Vậy tôi về phòng ngủ đây, buồn ngủ chết đi được.”
* * *
Cậu ấy rời đi không lâu, bà Roger đến, bà mang cho tôi đồ ăn hợp khẩu, tôi cũng đói thật rồi. Sau một hồi ăn như hổ ngốn mới chợt nhớ ra một vấn đề, quần áo trên người là ai đã thay giúp tôi ?
“ A ha . . .” Người phụ nữ ấy cười như trẻ con : “ Alice, em trai cháu thật thú vị. Lúc đó quần áo cháu bị mồ hôi thấm ướt cả, bác sĩ riêng nhà ta bảo muốn thay quần áo khô cho cháu. Vì bác sĩ riêng nhà ta là đàn ông, Lam một mực không cho ông ấy thay, sau đó đã gọi ta đến, cho nên quần áo của cháu là do ta thay.”
Trong lòng tôi thầm nhẹ nhõm, cũng may, là bà Roger đã thay giúp tôi.
* * *
Tôi dùng bút đỏ đánh dấu tròn lên ngày 17 tháng 2 trên lịch bàn, ngày này, tôi sẽ phải đến Munich (1) họp mặt với một thành viên khác của Hội Chữ thập đỏ, sau đó sẽ cùng nhau đến Cape Town. Tôi vẫn không kiềm được đưa mắt nhìn vào một ngày khác nằm trước ngày 17, ngày 14 tháng 2. Tôi bực bội dùng bút gạch từng đường từng đường lên cái ngày đó, mãi đến khi tôi không nhìn rõ mặt mũi nó nữa.
(1) Cape Town là một thành phố cảng trên bờ biển phía tây nam của Nam Phi, trên một bán đảo nằm dưới Núi Table hùng vĩ..
Ngày trời nắng trong, tôi và Lam Trinh Liệt tạm thời làm thợ giặt giũ cho bà Roger, dùng thời gian cả buổi chiều giặt sạch một số khăn lông, khăn trải giường. Sau cùng, chúng tôi mang lên sân thượng phơi. Tôi mệt đứt hơi tháo phăng đôi giày và áo khoác ngoài đã ướt nhem, tựa vào lan can trên sân thượng ngắm nhìn những tấm khăn trải giường trắng tinh đang tung bay như cánh diều dưới ánh mặt trời, hít sâu một hơi tôi nhắm mắt lại, ánh mặt trời hân hoan rơi trên gương mặt, ấm áp mà lười nhác. Đây là khoảnh khắc đẹp hiếm khi có được.
Lam Trinh Liệt ngồi xuống bên cạnh tôi, cậu ấy cũng tháo giầy ra, học theo tôi dí ngón chân về hướng có ánh nắng. Lam Trinh Liệt có đôi bàn chân rất đẹp, dáng bàn chân thanh tú, ngón chân thon dài, lúc này đây, tôi không thể không oán thán sự ưu ái thượng đế dành cho cậu nhóc trước mặt.
Tôi ngẩn ra nhìn đôi chân trần của chúng tôi phơi ra dưới ánh mặt trời, ngay đến bản thân đang nghĩ gì tôi cũng không rõ, cứ thế, tôi đưa bàn chân chạm vào bàn chân của Lam Trinh Liệt, tôi cảm thấy bàn chân cậu ấy quá ưa nhìn, cũng có lẽ tôi đang gato. Người đang nhắm mắt mở mắt nhìn tôi, khẽ mỉm cười, cũng học theo tôi đưa bàn chân về phía tôi, rồi cứ thế chị một cái, tôi một cái bắt đầu chơi trò chọc ngón chân, tôi nghe thấy tiếng cười của chúng tôi vang khắp sân thượng.
Đến cuối cùng không biết là ai ngã xuống đất trước, trong lúc ý thức nhận thấy có gì đó sai sai, Lam Trinh Liệt đã lật người lên người tôi, trong đôi mắt ấy ánh lên hình bóng tôi, mái tóc đen tuyền như mây bung ra, nụ cười rạng rỡ, cậu thiếu niên đang ở trên người nhìn tôi trân trân, nụ cười vẫn còn trên khóe môi, xuyên qua vai cậu ấy, bầu trời xanh trong vô tận.
Ý thức cũng theo đó khởi động trở lại, như ngửi được mùi nguy hiểm, nhất thời bung ra tất cả gai nhọn. Lâm Tứ Nguyệt, mày đang làm gì thế, vừa nãy mày và cậu nhóc này đang làm gì thế ? Cứ như những đôi tình nhân đang phát tín hiệu ?
Tôi đẩy Lam Trinh Liệt ra, thu lại toàn bộ nụ cười, quay người xuống lầu.
“ Sao thế ? Chẳng phải vừa nãy đang đùa rất vui sao ? Hay là ngã đau rồi ?” Lam Trinh Liệt đuổi đến, kéo lấy tay tôi.
“ Lam Trinh Liệt, tôi hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.” Tôi cảm thấy bản thân rất sợ cậu thiếu niên này, lo lắng một số chuyện nào đó đến cuối cùng ngay cả bản thân cũng không kiểm soát được.
* * *
Ngày 14 tháng 2, bà Roger đến gõ cửa phòng, cất giọng oang oang rằng ngày hôm nay cô gái quyến rũ như tôi không nên trốn trong phòng, còn cháu gái của bà, cô gái Anh Quốc tên Liana càng không nói lý lẽ kéo luôn tôi lên xe.
Liana là cô gái nhiệt tình, đã đưa tôi đến quán bar rất nổi tiếng ở địa phương.
Chúng tôi ngồi xuống quầy bar, tôi nhìn xung quanh, đa số người đến đây đều là các cặp tình nhân trẻ tuổi, có lẽ hôm nay là lễ tình nhân, quán bar hiển nhiên đã chuẩn bị khá chu đáo, bầu không khí vừa ấm áp vừa ngọt ngào, ở trung tâm có đặt tượng thần Cupid, ánh đèn màu vàng cam chiếu lên bức tượng, như thơ ca lãng mạn.
Người pha chế bước đến chào hỏi chúng tôi, trông có vẻ quen biết với Liana. Tôi gọi một ly rượu cocktail.
Rất nhanh, có người ngồi xuống bên cạnh : “ Hi !” Tôi quay đầu qua, là một chàng trai trẻ.
“ Người Trung Quốc hay người Nhật ?” Anh ta hỏi tôi bằng tiếng Anh, tôi cũng không quan tâm, tiếp tục uống rượu. Lúc này, Liana kéo tay tôi về phía sàn nhảy : “ Alice, chúng ta nhảy đi.” Trong âm thanh ồn ào của tiếng nhạc, cô ấy hét vào tai tôi.
Âm nhạc sôi động, ánh đèn mờ ảo, bóng người dập dìu, thế giới xung quanh ồn ào náo nhiệt như thế, nhưng tôi đứng trên sàn nhảy, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, tôi xoay vòng theo bọn họ, từng vòng từng vòng xoay tròn, dường như tôi nhìn thấy Cầu Golden Gate, nhìn thấy ánh đèn trên cầu, nhìn thấy mình ngồi trên xe hét ra ngoài cửa sổ : “ Mong những đôi tình nhân trong khắp thiên hạ đều được mãi bên nhau !” Khi ấy, Joe ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn tôi, hôm đó, cũng là ngày 14 tháng 2.
“ Hi, em là người Trung Quốc ?” Có người đỡ lấy thân hình lắc lư nghiêng ngã của tôi, là chàng trai vừa bắt chuyện ở quầy bar, ánh đèn chiếu lên mái tóc nâu của anh ta, đôi mắt anh ta có màu xanh.
“Đúng vậy, tôi là người Trung Quốc, tôi đến từ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa.” Tôi hét to với anh ta.
“ Tôi thích người Trung Quốc.” Anh ta lộ ra nụ cười, hàm răng trắng đều. Tôi chợt nhói lòng, nụ cười ấy như từng quen biết.
Lúc rời Mỹ, chuyên gia tư vấn tâm lý đã nói với tôi rất nhiều ngôn ngữ ám thị, tôi còn biết vì sao Phương Hạo bảo tôi đến đây, tôi đều biết, đúng vậy, tôi biết tôi vẫn chưa thoát khỏi cái bóng đen ấy. Đúng vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy những giấc mơ liên quan đến chuyện quay ngược thời gian, tôi vẫn đang đeo chiếc vòng tay người Ấn Độ kia cho, chiếc vòng tay đó nghe bảo có thể triệu hồi vong linh.
“ Hi, anh chàng đẹp trai, bạn gái anh không cần anh nữa sao ?” Tôi dùng giọng điệu châm chọc, nói với chàng trai trước mặt.
“ Đúng vậy, bởi tôi không có kim cương đắt giá cho cô ấy, thế nên, cô ấy không cần tôi.” Chàng trai làm ra vẻ thê thảm.
Tôi cúi đầu, nhìn chiếc vòng trên cổ tay, dưới ánh đèn mập mờ nó nhấp nháy thứ ánh sáng quỷ dị. Tôi ngẩn đầu hỏi : “ Có muốn mời tôi ly rượu không ?”
Cứ thế, chúng tôi quay lại quầy bar. Chất cồn khiến chúng tôi nhanh chóng trở nên thân mật, tay anh ta thậm chí còn gác lên vai tôi, tôi không ngừng cười với anh ta. Joe không thích tôi uống rượu, anh bảo tôi uống rượu vào sẽ cười lung tung, mà kiểu cười ấy luôn khiến đám đàn ông cảm thấy ngứa ngáy, năm đó, ở bến cảng Fisherman (2) , bạn của Joe trong lúc ngà ngà say đã hôn tôi. Một người không thích đánh nhau như anh đã một cú đánh gãy răng người bạn kia. Anh nóng giận hét lên với tôi : “ Lâm Tứ Nguyệt, em là khúc gỗ ư, sao có thể để tên đàn ông khác cứ thế mà hôn ?” Trong lúc vẫn đang say tôi cười với anh : “ Em cũng không biết anh ta sẽ hôn em.” Tôi chưa nói dứt câu, mặt của anh đã phủ xuống, hôn lấy tôi. Anh nói : “ Nhớ kĩ nhé, sau này, không được uống rượu.” Lâm Tứ Nguyệt có một thói quen cứ uống rượu vào sẽ cười ngốc nghếch, còn Joe Andy không hề thích Lâm Tứ Nguyệt cười với người đàn ông khác.
(2) Khu vực và điểm thu hút khách du lịch biển ở San Francisco, California.
Thời gian chàng trai nói chuyện ngày càng ít đi, thời gian nhìn tôi ngày càng nhiều. Ánh mắt đó rất nóng bỏng. Tôi cảm thấy dường như mình say rồi, nhưng lại cảm giác đầu óc tỉnh táo lạ thường. Tôi thậm chí còn biết chính mình đã chủ động choàng lấy cổ chàng trai. Khi chàng trai hôn tôi, nhịp tim tôi tăng rất nhanh, tôi cầu mong ước nguyện trong lòng mau chóng được thực hiện, Joe không thích tôi uống rượu, càng không thích đàn ông khác hôn tôi, Joe sẽ đánh gãy răng kẻ đó.
Tôi như đứa trẻ bướng bỉnh cố chấp, mặc kệ chàng trai xa lạ điên cuồng hôn mình, mặc kệ bàn tay anh ta không an phận chu du trên người tôi, tôi cố chấp cho rằng chiếc vòng đeo trên tay chính là cọng rơm cuối cùng.
Nước mắt bắt đầu tràn mi, tôi nhắm chặt đôi mắt, không để nó trào ra. Anh không quan tâm nữa ư ? Ngay đến người đàn ông khác hôn tôi cũng không quan tâm luôn ư ?
Đến khi tôi gần như tuyệt vọng, một đôi tay tách hai chúng tôi ra, sức mạnh dữ dội mang theo hơi thở tức giận. Giây phút đó, tôi cảm thấy thân thể mình bắt đầu trở nên nhẹ tênh, như đang bước trên mây. Cuối cùng anh đã xuyên qua thời không đến bên tôi.
/97
|