Lam Trinh Liệt nằm ở phòng bệnh VIP cao cấp nhất, bên trong không thiếu thứ gì, mức độ sang trọng có thể sánh ngang với phòng hạng nhất trong khách sạn năm sao, nhưng cậu ấy vẫn không ở yên.
Gần đến giờ tan tầm, tôi nhìn thấy Lam Trinh Liệt quần áo giản dị, đội mũ bóng chày, kính râm to bản theo sau hai anh chàng cao to bước ra từ thang máy VIP.
“ Lam Trinh Liệt, cậu đứng lại đó.” Tôi chạy đến trước mặt cậu ấy, ngăn lại : “ Cậu ăn mặc thế này định đi đâu đấy ?” Đây đã là lần thứ hai trong bốn ngày nay tôi phát hiện cậu ấy ăn mặc như thế, lần trước vì là ban ngày, tôi đã xem như không nhìn thấy, còn bây giờ trời đã chạng vạng.
“ Hơ, đã mặc đến thế này vẫn bị chị nhận ra, thật mất hứng.” Cậu ấy kéo mũ xuống thấp một chút, nói với hai anh chàng bên cạnh : “ Thế này có đỡ hơn chút nào không ?”
“ Lam Trinh Liệt, cậu vẫn chưa nói với tôi cậu định đi đâu ?” Trong lòng có một cục tức đang âm ỉ, Lam Trinh Liệt của tuổi mười bảy cũng ngoan cố, nhưng sẽ không ngang tàng ngổ ngáo như hiện nay.
“ Hộ lý tỷ tỷ.
.
.
chị biết những chuyện này để làm gì ?” Cậu ấy khoanh tay trước ngực.
“ Chẳng phải cậu cứ luôn miệng gọi tôi bằng chị sao ? Vậy thì, giờ cứ xem như chị gái đang quan tâm em trai đi .”
“ Nếu chị đã thật sự muốn biết, thôi thì nói cho chị nghe vậy, rất đơn giản, hôm nay là sinh nhật bạn gái tôi .” Cậu ấy chìa cả hai tay ra.
“ Bạn gái ư, từ khi nào cậu có bạn gái hử ? Sao tôi không biết ?” Mấy câu này chẳng kịp suy nghĩ cứ thế phụt ra, sau khi nói xong tôi có chút thảng thốt.
“ Chị vẫn tự xem mình là chị gái tôi thật sao ? Tôi quen bạn gái việc gì chị phải biết ? Còn nữa, chị cũng thật lạ lùng, nghe giọng điệu của chị có vẻ như chị đang xem tôi là đồng bọn thì phải, nhưng tôi là một người đàn ông đích thực, người đàn ông đích thực đương nhiên sẽ bị các cô gái thu hút.”
Thấy cậu ấy rời đi, tôi lại đuổi theo gọi lại.
“ Lại.
.
.
lại chuyện gì nữa.” Cậu ấy mất hết kiên nhẫn.
“ Lam Trinh Liệt,” tôi nói với cậu ấy : “ Cậu nghe cho rõ này, bây giờ cậu có thể đi, nhưng tôi sẽ ở trong phòng cậu đợi cậu về.
Tôi muốn cậu phải quay về trước mười giờ tối nay, tôi muốn cậu không được uống rượu, không được để người khác động vào vết thương.
Nếu như.
.
.
nếu như cậu không tuân thủ theo những qui định trên, đến lúc đó, không cần cậu đuổi, tôi cũng sẽ tự mình.
.
.
biến.”
“ Cầu còn không được, biết không hử ? Tôi sớm đã chán chị đến tận cổ rồi.” Cậu ấy lạnh lùng liếc tôi, rồi nghênh ngang rời đi.
* * *
Tôi tựa vào tường thang máy, trong lòng ngập tràn nỗi mất mát, từ lúc nào đã để tâm đến tên nhóc này như thế, rốt cuộc là từ lúc nào đây ? Là do đồng cảm ư ? Chắc là do đồng cảm thôi.
Bởi cậu ấy giống với Tiểu Hổ ? Bởi cậu ấy cũng như tôi thiếu vắng tình yêu của bố ?
Tôi đứng trước cửa sổ nơi Lam Trinh Liệt vẫn thích đứng, phóng tầm mắt ra Bến Thượng Hải, thành phố này so với lúc tôi rời đi đã thay đổi khá nhiều, các tòa nhà cao hơn, ánh đèn đường rực rỡ hơn, con người cũng thời trang hơn, đâu đâu cũng là cảnh tượng phồn vinh lung linh.
Nhưng trong cái thành phố này tôi vẫn không thể tìm lại tôi của ngày xưa, nhà sách lần đầu tiên gặp được Joe không còn nữa, quán ăn sáng Joe thích không còn nữa, rạp phim cũ khi cùng xem《Đại Thoại Tây Du》cũng không còn, trường tôi theo học trước đây vẫn còn đó, nhưng đã đổi tên.
Đứng trước cửa sổ nhìn về phía tây, đó là nơi tôi đã từng sống sáu năm, hơn một tháng quay về đây, tôi từ đầu đến cuối không đủ dũng khí đến gõ cửa cánh cổng lớn của ngôi nhà đó, thậm chí tôi còn có ý nghĩ trốn tránh, che giấu nỗi lòng vẫn không cam tâm, Lâm Tứ Nguyệt, vốn chẳng được áo gầm hồi hương, cũng không có cuộc sống hạnh phúc.
Nhìn xem đồng hồ, thời gian đang chỉ chín giờ.
Tôi ngồi xuống sofa, mở một bài nhạc nhẹ.
* * *
Tôi không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, nhưng khi tỉnh dậy, ánh đèn le lói, tôi nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi.
Xem ra Lam Trinh Liệt vẫn chưa về, trong lòng dâng lên nỗi mất mát nhạt nhòa, thì ra trong lòng tên nhóc ấy tôi vốn không là gì cả.
Tấm chăn từ trên người rơi xuống, tôi bước về phía cửa phòng, khi tay vừa chạm đến tay nắm cửa, trong lòng có chút gì đó sai sai, tấm chăn trên người tôi từ đâu ra thế ?
“ Trước mười giờ tôi đã về rồi, khi đó chị đang ngủ nên tôi không gọi.” Tiếng Lam Trinh Liệt vọng đến từ sau lưng.
Tôi đưa tay ra bật đèn trong phòng, trông thấy Lam Trinh Liệt đang mặc đồ ngủ ngồi tựa trên giường.
“ Tôi không uống rượu, cũng không để người khác động vào vết thương.” Thấy tôi không lên tiếng, cậu ấy nói thêm.
“ Uhm, biết rồi.” trong lòng có thứ cảm xúc ấm áp đang dâng trào, tôi bước tới đứng trước mặt cậu ấy : “ Lam Trinh Liệt, tối nay chơi vui không ? Bạn gái cậu có xinh lắm không ?”
“ Cũng không tệ, ngoại trừ việc nhạt nhẽo ngồi nhìn người khác uống rượu.” Trên mặt cậu ấy có vẻ không vui.
“ Tôi làm thế đều muốn tốt cho cậu.
Bố cậu chẳng đã bảo cậu phải tự bảo vệ mình thật tốt sao, mà trân trọng sức khỏe cũng chính là một cách tự bảo vệ mình, rượu ấy à, chờ vết thương khỏi hẳn hãy uống.”
Cậu ấy ngước mắt nhìn tôi, ánh đèn pha lê rơi vào trong mắt cậu, xoay vòng muôn ngàn ánh sáng, Lam Trinh Liệt sau khi trưởng thành cứ như biển sâu thẳm thẳm, càng nhìn càng khiến người ta muốn lao vào.
Tôi vội vàng khẽ cụp mắt xuống, ánh mắt đó quá quyến rũ.
Ngay lúc này, điện thoại tôi chợt đổ chuông, tôi vui mừng khi nó reo thật đúng lúc.
“ Này, cô gái kia, nửa đêm canh ba rồi còn chưa chịu về.” Điện thoại vọng đến giọng nói của Phương Hạo.
“ Anh lớn tiếng như thế làm gì, về ngay đây, tôi đâu còn là trẻ con.” Tôi nhỏ giọng đáp.
“ Đang ở đâu, tôi đến đón em ?”
“ Trong bệnh viện,” hiện giờ đã hơi muộn : “ Vậy cũng được, anh đến đón tôi đi, tôi đợi anh ở cổng.”
Ngắt điện thoại, tôi chào Lam Trinh Liệt rồi rời đi.
Chiếc xe lướt trong màn đêm sâu thẳm.
Tôi ngồi trong xe Phương Hạo, hít sâu vào một hơi.
“ Vừa nãy có con sói đuôi to đuổi theo em à ?” Phương Hạo cười trêu tôi.
Cũng phải, đến tôi cũng không rõ lúc nãy mình làm sao nữa, cứ thế hốt hoảng, làm như dừng lại một chút thôi sẽ có thể xảy ra chuyện gì đó.
“ Phương Hạo, chúng ta đi du lịch bụi nhé.”
“ Du lịch bụi” cái danh từ này đã lâu chúng tôi không nhắc đến, nó thuộc về hồi ức của ba chúng tôi, một Phương Hạo đến từ Hong Kong rất yêu thích văn hóa du lịch bụi của Hong Kong xưa, cho nên chúng tôi thường ngồi trên “ bà xã” của Phương Hạo cũng chính là chiếc Hummer mini second-hand anh ấy đã dốc hết gia tài để mua.
Chúng tôi ngồi trong xe, nghe nhạc rock gào thét dữ dội nghênh ngang qua phố, có một lần còn vô tình lái xe vào vùng lãnh thổ của Mexico.
Nhớ lại lần ấy, tôi không nhịn được bật cười lên.
Lần ấy, tôi nhớ một người bạn da đen của Joe khi đó còn giơ ngón tay giữa với người cảnh sát da trắng, kết quả, mới phát hiện những cảnh sát đó hóa ra đang đuổi theo chúng tôi.
“ Thật tốt, Tứ Nguyệt.
Tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ được nghe từ miệng em ba từ ‘ Du lịch bụi’ nữa rồi.” Tôi nhìn sắc đêm, đúng thế, đến tôi cũng không tin với những hồi ức liên quan đến Joe bản thân tôi vẫn còn có thể cười được.
Điện thoại tôi bỗng nhiên đổ chuông, là một số lạ.
“ Về đến nhà chưa ?” Đâu bên kia im lặng rất lâu, mãi tôi mới nghe thấy tiếng Lam Trinh Liệt.
Đối với cuộc gọi của cậu ấy, tôi có chút kinh ngạc.
“ Vẫn chưa.” Rất thông thả, tôi nói : “ Còn đang trên đường đây.” Điện thoại ngay sau đó bị ngắt.
Tôi ngẩn ra nhìn điện thoại.
Bất thình lình, Phương Hạo nghiêng mặt qua : “ Sao thế hử, người yêu dấu.”
Phương Hạo có chất giọng rất êm tai, trấm thấp, đầy cảm xúc, nhất là khi anh ấy nói ba chữ “ người yêu dấu”, khiến tôi thường nghĩ đến vị sĩ quan mù đa tình uyên bác trong phim《Scent of a Woman》(1)
(1) Tên một bộ phim của Mỹ được trình chiếu năm 1992.
“ Phương Hạo, đôi lúc, tôi cảm thấy anh rất giống với nam nhật vật chính đa tình trong phim《Scent of a Woman》.” Nhìn nghiêng một bên mặt của anh ấy, tôi có hơi bộc lộ cảm xúc.
“ Rất vinh hạnh khi em ví tôi với anh ta, nhưng tôi không đa tình, em nên biết, đám số liệu cứ như những con quái vật luôn chiếm cứ tâm trí tôi, khiến cho tôi mỗi lần hẹn hò với các cô gái cứ hay trực tiếp đánh giá giá trị đầu tư của họ.”
Tôi cười lên, ở cùng với Phương Hạo luôn khiến cho tôi vô cùng thoải mái.
Hôm sau, khi nhìn thấy Lam Trinh Liệt tôi có hơi mất tự nhiên, cứ cảm thấy dường như có gì đó khác lạ, cho nên, lúc quấn băng cho Lam Trinh Liệt tôi không nhìn vào mắt cậu ấy.
“ Vết thương trên tay chị là chuyện thế nào đây ?” Lam Trinh Liệt đột nhiên nắm lấy tay tôi.
“ Hà, là do một bệnh nhân bị chứng hưng cảm gây ra.” Tôi nhìn vết thương ở mặt sau cánh tay, nhàn nhạt nói.
“ Chứng hưng cảm ?” Lam Trinh Liệt lập lại một lần, theo đó, sắc mặt bắt đầu thay đổi.
“ Tôi xin lỗi,” Chưa kịp suy nghĩ, câu nói này đã phụt ra, nói xong rồi, tôi mới thấy hối hận.
“ Tôi xin lỗi ?” Cậu ấy dừng lại một chút, sau đó bắt đầu cười lên, cười một cách lạnh lẽo : “ Lâm Tứ Nguyệt, giờ thì tôi đã đoán được hậu thuẫn của chị là ai rồi, là viện trưởng Chu đúng không, ông ta nhờ chị đến chăm sóc tôi, cũng đồng thời có phải cũng cho chị biết tôi mắc chứng hưng cảm, nhưng, chị cần gì phải như thế, chị nói xin lỗi với tôi làm gì ? Chứng hưng cảm của tôi đâu phải do chị gây ra .”
Cậu ấy giận dữ đẩy tôi ra : “ Chị biến đi.
Tôi không muốn nhìn thấy chị nữa, mấy ngày nay chị nhịn nhục chịu đựng ở bên tôi là do đồng cảm ? Hay do thù lao hậu hĩnh ? Không cần biết là lý do nào cũng đều khiến tôi thấy buồn nôn.
Chị đi ngay.” Nói xong, cậu ấy chỉ tay ra cửa.
“ Không phải đâu, Lam Trinh Liệt.
Cậu chỉ nghĩ được những lý do đó thôi ư ?” Tôi vẫn cứ đứng đó.
Cậu ấy quơ tay, toàn bộ thiết bị, ly thủy tinh đều rơi xuống đất : “ Còn không đi ư ? Chị nên biết người bị chứng hưng cảm trong nháy mắt có thể làm ra những chuyện điên cuồng không ? Chị không sợ ư ?”
“ Tôi không đi đâu, Lam Trinh Liệt.” Tôi bình tĩnh nhìn cậu ấy.
“ Vậy được.” Lời vừa dứt, một chiếc điện thoại nhằm tôi phóng tới, đập vào trán tôi.
Thời gian có chút ngưng đọng, tôi nhìn thấy cậu ấy lao về phía tôi, tức giận la hét : “ Chị ngốc hả, sao không tránh đi.
Để tôi xem có bị thương không.” Sau đó, đưa tay sờ trán tôi.
“ Lam Trinh Liệt, chúng ta hòa nhau nhé.” Tôi nắm lấy tay cậu ấy : “ Để chúng ta trở về quãng trường ở Munich.”
“ Được, để chúng ta cùng trở về quãng trường ở Munich.” Cậu ấy nhẹ nhàng gọi : “ Chị !”
Đây là tiếng gọi đã vắng bóng rất lâu, có sự chân thành, có sự thân mật gần gũi, tôi muốn cười với cậu ấy, nhưng khi tôi cười với cậu ấy, cùng lúc nước mắt cũng cứ thế chảy xuống, rơi trên tay cậu ấy.
Hôm đó, Lam Trinh Liệt hai mươi hai tuổi nói với Lâm Tứ Nguyệt hai mươi chín tuổi, thật kì lạ quá, chị xem, chỉ một thứ nhỏ xíu như giọt mưa lại có thể làm con người ta thấy đau.
Chính vào giây phút ấy nhỉ, những ngày tháng sau này tôi thường hay hồi tưởng về cái giây phút ấy, là từ giây phút ấy ư ? Tất cả mọi thứ đều từ giây phút ấy bắt đầu nảy mầm ư ?.
/97
|