Vừa gõ cửa, tôi vừa sắm vai bà mẹ già : “ Lam Trinh Liệt, chưa chịu dậy ư ? Lam Trinh Liệt, mau dậy đi. Lam Trinh Liệt, dậy đi nào, tôi phải thay thuốc cho cậu .”
Cửa đã bị đẩy ra, một cậu nhóc soái ca với đôi mắt ngáy ngủ và ba chữ không vui vẻ trên mặt : “ Chị này, chị đúng là có hơi giống bà mẹ già rồi nha .”
“ Quá khen”. Tôi bước vào trong, vén tấm rèm đang phủ kín mít cái cửa sổ sát sàn lên, ánh nắng theo nhau ùa đến, Lam Trinh Liệt đứng trong vùng ánh nắng ấy, mang theo thứ sánh sáng lấp lánh như thần mặt trời. Áo thun cotton màu xanh nhạt, quần dài giản dị màu đà, đẹp làm sao !
“ Được rồi, tôi đợi cậu bên ngoài, cậu xong rồi xuống dưới nhé.” Tôi cúi đầu, từ bỏ ý định tiếp tục ở lại trong căn phòng này. Liên Ngọc có một câu nói không sai, Lam Trinh Liệt là món trang sức pha lê tinh tế lấp lánh trong tủ trưng bày, thỉnh thoảng sẽ khiến người ta động lòng, lúc nãy tôi chỉ là có hơi không cẩn thận động lòng một chút mà thôi.
“ Lam Trinh Liệt, sao khi tắm cậu không cẩn thận một chút ?” Nhìn vết thương của cậu ấy, tôi than thở, vì bệnh ưa sạch sẽ của Lam Trinh Liệt, miệng vết thương liền lại rất chậm.
“ Tôi cũng bó tay thôi, mỗi lần tắm tôi đã cẩn thận lắm rồi. Hay là, người làm chị này đây giúp tôi tắm ha. ” Cậu ấy khẽ nháy mắt.
“ Những chuyện này dù thế nào cũng đâu đến phiên tôi, chẳng phải có Liên Ngọc sao ? Nếu cậu muốn, tôi có thể ngầm ám chỉ với con bé.”
“ Cầu còn không được. Chờ chút . . .”
Muốn rút lại không còn kịp nữa rồi, tay đã bị Lam Trinh Liệt một tay nắm chặt, tay còn lại cậu ấy kéo đồng hồ trên cổ tay tôi lên, tôi lúng túng nhìn cậu ấy, từ trong mắt cậu ấy lộ ra nét bi thương. Như là xót xa.
Cảm xúc u ám lan khắp trong tim : “ Lam Trinh Liệt, chỉ là khi ấy tôi quá đau khổ, nếu không làm chút chuyện gì đó tôi nghĩ mình sẽ điên mất. Từ ngày mẹ rời xa tôi, tôi cứ luôn sống rất tiêu cực, khi ấy, thế giới đối với tôi mà nói vừa to lớn vừa phức tạp, tôi không biết mình nên đối mặt với nó thế nào đây, học cho giỏi thì đã sao nào ? Chẳng ai tán thưởng. Tôi ghét các mối quan hệ giao tiếp, tôi luôn xử lý không tốt, cuộc sống cứ trăm ngày như một. Nhưng, đến khi Joe xuất hiện, khắp người anh tỏa nắng, không nơi nào thiếu vắng anh. Anh như người thầy vô cùng nhẫn nại đã từng bước từng bước dạy bảo tôi, về chuyện cuộc sống, về chuyện tình yêu, về chuyện tình bạn, về mối tương tác giữa ánh nắng và bông hoa, về chuyện thế giới bên ngoài. Hết mực cẩn trọng từng chút từng chút đưa tôi đến với thế giới của anh. Thế nên, sự ra đi của Joe, đối với tôi, không đơn giản chỉ là mất đi tình yêu.”
“ Khi ấy, tôi đau khổ tột cùng. Trinh Liệt, cậu không hiểu được đâu, cảm giác có dồn hết sức lực cả một đời cũng không bao giờ chạm đến được. Nhưng vẫn phải ở lại trên thế giới này, phải đối mặt với cuộc sống dài đăng đẳng.” Tôi cúi thấp đầu, tỉ mỉ vuốt ve chiếc đồng hồ trên tay, nó . . . đã rất cũ rất cũ rồi, cũ đến không động đậy nổi nữa. Đó là chiếc đồng hồ điện tử bốn mươi lăm đô Mỹ.
“ Chiếc đồng hồ đó của anh ấy ha. Có đôi khi tôi thật ngưỡng mộ anh ấy, mất rồi vẫn còn có một người nhớ nhung si tình.” Cậu ấy kéo đồng hồ của tôi xuống, che lên chỗ vết sẹo : “ Tôi chưa bao giờ ngờ đến Lâm Tứ Nguyệt cũng sẽ làm những chuyện thế này.”
Không hiểu vì sao, lúc này đây Lam Trinh Liệt cười với tôi có vẻ khổ sở. Tôi cũng cười khổ lại như thế. Tình huống Liên Ngọc nhìn thấy được khi đến nơi là tôi và Lam Trinh Liệt đều lặng thinh không nói.
“ Chị Tứ Nguyệt, sao chị lại khóc ?” Liên Ngọc khom lưng xuống, chăm chú nhìn tôi.
Tôi đưa tay sờ lên trên mặt, đúng là đã khóc thật, thời gian này, tôi dường như đặc biệt thích rơi nước mắt : “ Đúng ha, sao chị lại khóc ta. Không có gì đâu, chỉ là chị đang nhớ đến một người khiến chị thấy ghét quá đi thôi.”
Liên Ngọc đưa tay ra ôm lấy tôi : “ Chị Tứ Nguyệt của em lại nhớ đến người đó rồi ư ?”
“ Đúng là có hơi nhớ anh ấy.” Đã rất lâu rồi không rơi nước mắt vì người ấy, Lâm Tứ Nguyệt đã rất lâu rồi không rơi nước mắt vì Joe Andy.
* * *
Đối với thân phận hộ lý riêng, tôi vẫn chưa quen lắm, nguyên nhân chủ yếu là quá rảnh rỗi, trừ mỗi ngày thay thuốc cho Lam Trinh Liệt một lần, giúp cậu ấy luyện tập một vài vận động thư giãn cơ bắp ra, phần lớn thời gian tôi có thể ngồi thơ thẩn.
Tôi bắt đầu mang từng cuốn từng cuốn bảo bối của Phương Hạo chuyển đến nhà Lam Trinh Liệt, đó đều là những cuốn sách tuyệt bản Phương Hạo gom về từ khắp nơi trên thế giới.
Tôi trốn trong phòng thư giãn trên lầu xem sách. Tôi rất thích nơi này, ở đây ngoài đặt một bàn Snooker (1) ra, còn thiết kế một góc thư giãn nho nhỏ, góc thư giãn dùng những dây leo thực vật tạo thành bức rèm thiên nhiên. Bên trong còn đặt một bộ ghế quý phi (2) , lúc này đang vào khoảng giữa hè, những dây leo thực vật trông xanh tươi mơn mởn, tôi nằm trên ghế quý phi, đặt sách lên mặt, có cảm giác như phù sinh bán nhật nhàn (3).
(1) Hay còn gọi là bàn bida lổ.
(2) Ghế quý phi theo cách gọi từ đời nhà Hán,là một dạng ghế dài, chế tác tinh xảo, hình thái ưu mỹ, bề mặt nhỏ hẹp, có thể ngồi cũng có thể nằm, thường dùng cho các cô gái ngày xưa nghỉ ngơi vào ban ngày.
(3) Một câu thơ trong bài《Đề hạc lâm tự bích》của nhà thơ Lý Thiệp đời Đường, ý nói hưởng thụ cuộc sống an nhàn.
Khi nghe tiếng chuông cửa, tôi vẫn còn đang trong trạng thái treo ngược cành cây.
“ Trinh Liệt.” giọng Liên Ngọc nhỏ nhẹ truyền đến.
“ Liên Ngọc,” ngập ngừng một chút : “ Hay em cứ gọi anh là Eric.”
“ Sao thế, anh không thích ư ? Nhưng em thật sự rất thích cái tên Trinh Liệt này.”
“ Anh không muốn để quá nhiều người biết tên tiếng Trung của anh, chuyện này về sau anh sẽ giải thích với em.”
“ Nhưng chị Tứ Nguyệt không phải cứ gọi anh như thế ư ?”
“ Muốn chị ấy sửa có thể chị ấy sẽ không quen, Liên Ngọc, anh chưa nói với em, anh và chị ấy đã quen biết từ rất lâu về trước rồi.”
“ Em biết chứ, chị Tứ Nguyệt đã nói với em rồi, chị ấy nói lúc quen biết anh, anh chỉ mới bé xíu xiu, điệu bộ rất dễ thương, hay theo sau chị ấy lừa ăn gạt uống, còn . . . Eric . . . uhm . . .”
Thiết nghĩ, Lam Trinh Liệt đã chặn cái miệng luyên thuyên liên hồi của cô bạn gái. Tôi nhắm mắt lại lần nữa. Mặc cho ngày tháng lặng trôi.
“ Ui, chị Tứ Nguyệt.” Liên Ngọc giật mình kêu lên.
Thật xui xẻo, hôn xong rồi đi thì tốt biết mấy, tới đây làm chi. Tôi tiếp tục giấu khuôn mặt dưới cuốn sách, giả vờ ngủ say. Còn phát ra những tiếng ngáy khe khẽ.
“ Chúng ta đi thôi, đừng làm chị Tứ Nguyệt thức giấc.” Tôi nghĩ, cô bé là thỏ trắng nhỏ trong truyện cổ tích, còn tôi là bà ngoại sói.
Hai người đó cuối cùng đã rời đi.
Tôi cảm giác như mình đã ngủ rồi, lại có ai đó cứ bước tới, lấy đi cuốn sách trên mặt.
“ Được rồi, chị có thể ngủ dậy rồi ha .” Ai đó nói khẽ bên tai tôi, âm giọng như cơn gió nhẹ ngày hè.
“ Lại bị cậu nhìn thấu rồi, nhưng mà, cũng chẳng sao, Liên Ngọc tin là được rồi.” Tôi ngồi thẳng người lên.
“ Nhưng tôi lại có sao .” Lam Trinh Liệt ấn người tôi xuống khi tôi định đứng lên.
“ Cậu không xem tôi như kẻ cuồng xâm phạm đó chứ, cậu nên biết khi hai người đi vào tôi đã ở đây rồi, chẳng lẽ bảo tôi vào lúc then chốt lại đi nói với hai người ở đây còn con kì đà chưa được cắt đuôi này. Như thế, sẽ khiến em thỏ bé nhỏ của cậu ngượng chết đi mất.”
“ Ai bảo lúc chúng ta quen biết tôi chỉ bé xíu xiu, bé xíu xiu như thế vẫn có thể cõng người say là chị đây đi khắp con phố tìm nhà nghỉ ư ? Dễ thương, tôi dễ thương ? Lâm Tứ Nguyệt, tôi không thể ngờ được từ lúc nào chị lại trở nên thân thiện dễ gần đến thế. Xin hỏi, rốt cuộc chị nói như thế nhằm mục đích gì ?” Trong mắt Lam Trinh Liệt tóe lửa.
“ Mục đích ư ? Nếu như thế, là tôi đã nói về hai chúng ta quá thân thiết rồi thì phải. Thôi được, tôi có thể giải thích với Liên Ngọc chúng ta chỉ là quen biết thông thường .” Mục đích ? Tôi chưa bao giờ ngờ đến hao tâm tổn trí để rồi đổi lại được hai chữ này.
“ Không phải đâu, tôi không có ý đó, chị biết rõ mà, tôi chỉ là ghét cái kiểu chị nói tôi như thế. Bé ? Dễ thương ? Mấy chữ này khiến tôi cảm thấy không vui.”
“ Nói vậy, Lam thiếu gia cậu cảm thấy đã bị tôi phá hoại hình tượng trước mặt người trong lòng của cậu rồi ha, yên tâm đi, Liên Ngọc sẽ không vì những lời tôi nói mà yêu cậu ít đi tẹo nào đâu.”
“ Người phụ nữ như chị thật biết cách khiến người ta nổi điên mà .” Lam Trinh Liệt lạnh lùng nói.
Vậy ư ? Từ lúc nào biết trở nên châm chọc thế này đây.
“ Xin lỗi nha, tôi có hơi kích động .” Tôi đưa tay bực bội chà mạnh lên mặt : “ Lam Trinh Liệt, tôi nói như thế là vì không muốn Liên Ngọc hiểu nhầm, cậu cũng biết những người đang yêu thường thích suy nghĩ lung tung, nếu như là người khác tôi cũng lười để ý, nhưng con bé là Lợi Liên Ngọc, một cô gái như con bé đáng để chúng ta vì con bé dốc chút tâm tư, kết quả như thế chẳng phải rất tốt ư ?”
“ Tùy chị vậy.” Cậu ấy bỏ lại ba chữ này rồi đi mất, lúc đi cánh cửa đã bị ai đó bực bội đá cho một phát.
Buổi cơm tối hôm nay ăn có vẻ hơi khổ sở, Lam Trinh Liệt trưng ra bộ mặt tôi đang khó ở, khiến mấy người bạn ở lại ăn chực không dám hó hé, khi điện thoại của tôi đổ chuông, mọi người nhất loạt nhìn về phía tôi, khiến tôi có cảm giác mình hơi bị giống . . . người ngoài hành tinh.
Tôi vội vàng ra phòng khách nghe điện thoại, là Tiểu Hổ gọi đến.
“ Tứ Nguyệt ,” Giọng trẻ con mềm mại của Tiểu Hổ vang lên : “ Hôm nay bà ngoại đưa Tiểu Hổ đi nhà trẻ rồi.”
“ Vậy sao ? Thật tốt quá, thế Tiểu Hổ thích nhà trẻ chứ, ở đó chơi vui không ?”
“ Cũng được,” Giọng điệu rất ra dáng người lớn.
“ Tiểu Hổ, có thích xem phim không, cô dẫn Tiểu Hổ đi xem ha .”
“ Thế xem Harry Potter nhé, còn nữa, phải dẫn theo Phương Hạo.”
“ Này này, này này . . .” Tôi kéo dài giọng cảnh cáo.
“ Chẳng phải cô nói Tiểu Hổ có thể gọi cô Tứ Nguyệt, cũng có thể gọi Phương Hạo là Phương Hạo, nuốt lời ư ?”
“ Không có, không có, tuyệt đối không có, sau này cứ thế.” Xem ra, anh nhóc này có hơi phản truyền thống rồi đây.
Ngắt điện thoại, tôi giật mình nhìn thấy Lam Trinh Liệt.
“ Tiểu Hổ, không phải con riêng của chị đó hử ?” Đã nghe lén mà còn ra vẻ ta đây khí thế hiên ngang.
“ Những vấn đề cá nhân không nhất thiết phải hồi báo.” Tôi không thèm nhìn cậu ấy, học theo điệu bộ của ai kia, nghênh ngang rời đi.
Về đến nhà, Phương Hạo thấy tôi có vẻ thần thần bí bí, hỏi : “ Lâm Tứ Nguyệt, có phải em giấu tôi chuyện gì rồi ?”
“ Gì cơ ?” Không biết do đâu, trong lòng tôi có hơi bất an, giống như có ai đó đang mở cánh cửa lòng ra vậy.
“ Tôi không ngờ, Lâm Tứ Nguyệt cũng biết trở thành hộ lý riêng của người nào đó. Nếu không phải hôm nay tôi đến bệnh viện tìm em, có phải em vẫn muốn giấu tôi ?”
“ Cái đó . . . cái đó chỉ là tạm thời. Phương Hạo, hiện giờ, tôi đang cần tiền, tình hình của dì tôi không được ổn cho lắm. Thế nên . . .” Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh ấy.
“ Cô ngốc này, cần tiền tôi có thể giúp em, nếu em không thích có thể không cần làm.” Phương Hạo đưa tay xoa đầu tôi, như người anh trai hết mực cưng chiều em gái. Trong lòng tôi dậy lên sự khó chịu, xem tôi đã nói những gì đây.
“ Phương Hạo, đối tượng chăm sóc của tôi là Lam Trinh Liệt, con trai của Dung Như Xuân, bà ấy đã từng đến nhờ tôi.” Chân tướng cứ tạm xem là thế đi.
“ Lam Trinh Liệt ?” Phương Hạo nhăn trán suy nghĩ.
“ Là bệnh nhân khó tính trước đây tôi đã nói.”
Cửa đã bị đẩy ra, một cậu nhóc soái ca với đôi mắt ngáy ngủ và ba chữ không vui vẻ trên mặt : “ Chị này, chị đúng là có hơi giống bà mẹ già rồi nha .”
“ Quá khen”. Tôi bước vào trong, vén tấm rèm đang phủ kín mít cái cửa sổ sát sàn lên, ánh nắng theo nhau ùa đến, Lam Trinh Liệt đứng trong vùng ánh nắng ấy, mang theo thứ sánh sáng lấp lánh như thần mặt trời. Áo thun cotton màu xanh nhạt, quần dài giản dị màu đà, đẹp làm sao !
“ Được rồi, tôi đợi cậu bên ngoài, cậu xong rồi xuống dưới nhé.” Tôi cúi đầu, từ bỏ ý định tiếp tục ở lại trong căn phòng này. Liên Ngọc có một câu nói không sai, Lam Trinh Liệt là món trang sức pha lê tinh tế lấp lánh trong tủ trưng bày, thỉnh thoảng sẽ khiến người ta động lòng, lúc nãy tôi chỉ là có hơi không cẩn thận động lòng một chút mà thôi.
“ Lam Trinh Liệt, sao khi tắm cậu không cẩn thận một chút ?” Nhìn vết thương của cậu ấy, tôi than thở, vì bệnh ưa sạch sẽ của Lam Trinh Liệt, miệng vết thương liền lại rất chậm.
“ Tôi cũng bó tay thôi, mỗi lần tắm tôi đã cẩn thận lắm rồi. Hay là, người làm chị này đây giúp tôi tắm ha. ” Cậu ấy khẽ nháy mắt.
“ Những chuyện này dù thế nào cũng đâu đến phiên tôi, chẳng phải có Liên Ngọc sao ? Nếu cậu muốn, tôi có thể ngầm ám chỉ với con bé.”
“ Cầu còn không được. Chờ chút . . .”
Muốn rút lại không còn kịp nữa rồi, tay đã bị Lam Trinh Liệt một tay nắm chặt, tay còn lại cậu ấy kéo đồng hồ trên cổ tay tôi lên, tôi lúng túng nhìn cậu ấy, từ trong mắt cậu ấy lộ ra nét bi thương. Như là xót xa.
Cảm xúc u ám lan khắp trong tim : “ Lam Trinh Liệt, chỉ là khi ấy tôi quá đau khổ, nếu không làm chút chuyện gì đó tôi nghĩ mình sẽ điên mất. Từ ngày mẹ rời xa tôi, tôi cứ luôn sống rất tiêu cực, khi ấy, thế giới đối với tôi mà nói vừa to lớn vừa phức tạp, tôi không biết mình nên đối mặt với nó thế nào đây, học cho giỏi thì đã sao nào ? Chẳng ai tán thưởng. Tôi ghét các mối quan hệ giao tiếp, tôi luôn xử lý không tốt, cuộc sống cứ trăm ngày như một. Nhưng, đến khi Joe xuất hiện, khắp người anh tỏa nắng, không nơi nào thiếu vắng anh. Anh như người thầy vô cùng nhẫn nại đã từng bước từng bước dạy bảo tôi, về chuyện cuộc sống, về chuyện tình yêu, về chuyện tình bạn, về mối tương tác giữa ánh nắng và bông hoa, về chuyện thế giới bên ngoài. Hết mực cẩn trọng từng chút từng chút đưa tôi đến với thế giới của anh. Thế nên, sự ra đi của Joe, đối với tôi, không đơn giản chỉ là mất đi tình yêu.”
“ Khi ấy, tôi đau khổ tột cùng. Trinh Liệt, cậu không hiểu được đâu, cảm giác có dồn hết sức lực cả một đời cũng không bao giờ chạm đến được. Nhưng vẫn phải ở lại trên thế giới này, phải đối mặt với cuộc sống dài đăng đẳng.” Tôi cúi thấp đầu, tỉ mỉ vuốt ve chiếc đồng hồ trên tay, nó . . . đã rất cũ rất cũ rồi, cũ đến không động đậy nổi nữa. Đó là chiếc đồng hồ điện tử bốn mươi lăm đô Mỹ.
“ Chiếc đồng hồ đó của anh ấy ha. Có đôi khi tôi thật ngưỡng mộ anh ấy, mất rồi vẫn còn có một người nhớ nhung si tình.” Cậu ấy kéo đồng hồ của tôi xuống, che lên chỗ vết sẹo : “ Tôi chưa bao giờ ngờ đến Lâm Tứ Nguyệt cũng sẽ làm những chuyện thế này.”
Không hiểu vì sao, lúc này đây Lam Trinh Liệt cười với tôi có vẻ khổ sở. Tôi cũng cười khổ lại như thế. Tình huống Liên Ngọc nhìn thấy được khi đến nơi là tôi và Lam Trinh Liệt đều lặng thinh không nói.
“ Chị Tứ Nguyệt, sao chị lại khóc ?” Liên Ngọc khom lưng xuống, chăm chú nhìn tôi.
Tôi đưa tay sờ lên trên mặt, đúng là đã khóc thật, thời gian này, tôi dường như đặc biệt thích rơi nước mắt : “ Đúng ha, sao chị lại khóc ta. Không có gì đâu, chỉ là chị đang nhớ đến một người khiến chị thấy ghét quá đi thôi.”
Liên Ngọc đưa tay ra ôm lấy tôi : “ Chị Tứ Nguyệt của em lại nhớ đến người đó rồi ư ?”
“ Đúng là có hơi nhớ anh ấy.” Đã rất lâu rồi không rơi nước mắt vì người ấy, Lâm Tứ Nguyệt đã rất lâu rồi không rơi nước mắt vì Joe Andy.
* * *
Đối với thân phận hộ lý riêng, tôi vẫn chưa quen lắm, nguyên nhân chủ yếu là quá rảnh rỗi, trừ mỗi ngày thay thuốc cho Lam Trinh Liệt một lần, giúp cậu ấy luyện tập một vài vận động thư giãn cơ bắp ra, phần lớn thời gian tôi có thể ngồi thơ thẩn.
Tôi bắt đầu mang từng cuốn từng cuốn bảo bối của Phương Hạo chuyển đến nhà Lam Trinh Liệt, đó đều là những cuốn sách tuyệt bản Phương Hạo gom về từ khắp nơi trên thế giới.
Tôi trốn trong phòng thư giãn trên lầu xem sách. Tôi rất thích nơi này, ở đây ngoài đặt một bàn Snooker (1) ra, còn thiết kế một góc thư giãn nho nhỏ, góc thư giãn dùng những dây leo thực vật tạo thành bức rèm thiên nhiên. Bên trong còn đặt một bộ ghế quý phi (2) , lúc này đang vào khoảng giữa hè, những dây leo thực vật trông xanh tươi mơn mởn, tôi nằm trên ghế quý phi, đặt sách lên mặt, có cảm giác như phù sinh bán nhật nhàn (3).
(1) Hay còn gọi là bàn bida lổ.
(2) Ghế quý phi theo cách gọi từ đời nhà Hán,là một dạng ghế dài, chế tác tinh xảo, hình thái ưu mỹ, bề mặt nhỏ hẹp, có thể ngồi cũng có thể nằm, thường dùng cho các cô gái ngày xưa nghỉ ngơi vào ban ngày.
(3) Một câu thơ trong bài《Đề hạc lâm tự bích》của nhà thơ Lý Thiệp đời Đường, ý nói hưởng thụ cuộc sống an nhàn.
Khi nghe tiếng chuông cửa, tôi vẫn còn đang trong trạng thái treo ngược cành cây.
“ Trinh Liệt.” giọng Liên Ngọc nhỏ nhẹ truyền đến.
“ Liên Ngọc,” ngập ngừng một chút : “ Hay em cứ gọi anh là Eric.”
“ Sao thế, anh không thích ư ? Nhưng em thật sự rất thích cái tên Trinh Liệt này.”
“ Anh không muốn để quá nhiều người biết tên tiếng Trung của anh, chuyện này về sau anh sẽ giải thích với em.”
“ Nhưng chị Tứ Nguyệt không phải cứ gọi anh như thế ư ?”
“ Muốn chị ấy sửa có thể chị ấy sẽ không quen, Liên Ngọc, anh chưa nói với em, anh và chị ấy đã quen biết từ rất lâu về trước rồi.”
“ Em biết chứ, chị Tứ Nguyệt đã nói với em rồi, chị ấy nói lúc quen biết anh, anh chỉ mới bé xíu xiu, điệu bộ rất dễ thương, hay theo sau chị ấy lừa ăn gạt uống, còn . . . Eric . . . uhm . . .”
Thiết nghĩ, Lam Trinh Liệt đã chặn cái miệng luyên thuyên liên hồi của cô bạn gái. Tôi nhắm mắt lại lần nữa. Mặc cho ngày tháng lặng trôi.
“ Ui, chị Tứ Nguyệt.” Liên Ngọc giật mình kêu lên.
Thật xui xẻo, hôn xong rồi đi thì tốt biết mấy, tới đây làm chi. Tôi tiếp tục giấu khuôn mặt dưới cuốn sách, giả vờ ngủ say. Còn phát ra những tiếng ngáy khe khẽ.
“ Chúng ta đi thôi, đừng làm chị Tứ Nguyệt thức giấc.” Tôi nghĩ, cô bé là thỏ trắng nhỏ trong truyện cổ tích, còn tôi là bà ngoại sói.
Hai người đó cuối cùng đã rời đi.
Tôi cảm giác như mình đã ngủ rồi, lại có ai đó cứ bước tới, lấy đi cuốn sách trên mặt.
“ Được rồi, chị có thể ngủ dậy rồi ha .” Ai đó nói khẽ bên tai tôi, âm giọng như cơn gió nhẹ ngày hè.
“ Lại bị cậu nhìn thấu rồi, nhưng mà, cũng chẳng sao, Liên Ngọc tin là được rồi.” Tôi ngồi thẳng người lên.
“ Nhưng tôi lại có sao .” Lam Trinh Liệt ấn người tôi xuống khi tôi định đứng lên.
“ Cậu không xem tôi như kẻ cuồng xâm phạm đó chứ, cậu nên biết khi hai người đi vào tôi đã ở đây rồi, chẳng lẽ bảo tôi vào lúc then chốt lại đi nói với hai người ở đây còn con kì đà chưa được cắt đuôi này. Như thế, sẽ khiến em thỏ bé nhỏ của cậu ngượng chết đi mất.”
“ Ai bảo lúc chúng ta quen biết tôi chỉ bé xíu xiu, bé xíu xiu như thế vẫn có thể cõng người say là chị đây đi khắp con phố tìm nhà nghỉ ư ? Dễ thương, tôi dễ thương ? Lâm Tứ Nguyệt, tôi không thể ngờ được từ lúc nào chị lại trở nên thân thiện dễ gần đến thế. Xin hỏi, rốt cuộc chị nói như thế nhằm mục đích gì ?” Trong mắt Lam Trinh Liệt tóe lửa.
“ Mục đích ư ? Nếu như thế, là tôi đã nói về hai chúng ta quá thân thiết rồi thì phải. Thôi được, tôi có thể giải thích với Liên Ngọc chúng ta chỉ là quen biết thông thường .” Mục đích ? Tôi chưa bao giờ ngờ đến hao tâm tổn trí để rồi đổi lại được hai chữ này.
“ Không phải đâu, tôi không có ý đó, chị biết rõ mà, tôi chỉ là ghét cái kiểu chị nói tôi như thế. Bé ? Dễ thương ? Mấy chữ này khiến tôi cảm thấy không vui.”
“ Nói vậy, Lam thiếu gia cậu cảm thấy đã bị tôi phá hoại hình tượng trước mặt người trong lòng của cậu rồi ha, yên tâm đi, Liên Ngọc sẽ không vì những lời tôi nói mà yêu cậu ít đi tẹo nào đâu.”
“ Người phụ nữ như chị thật biết cách khiến người ta nổi điên mà .” Lam Trinh Liệt lạnh lùng nói.
Vậy ư ? Từ lúc nào biết trở nên châm chọc thế này đây.
“ Xin lỗi nha, tôi có hơi kích động .” Tôi đưa tay bực bội chà mạnh lên mặt : “ Lam Trinh Liệt, tôi nói như thế là vì không muốn Liên Ngọc hiểu nhầm, cậu cũng biết những người đang yêu thường thích suy nghĩ lung tung, nếu như là người khác tôi cũng lười để ý, nhưng con bé là Lợi Liên Ngọc, một cô gái như con bé đáng để chúng ta vì con bé dốc chút tâm tư, kết quả như thế chẳng phải rất tốt ư ?”
“ Tùy chị vậy.” Cậu ấy bỏ lại ba chữ này rồi đi mất, lúc đi cánh cửa đã bị ai đó bực bội đá cho một phát.
Buổi cơm tối hôm nay ăn có vẻ hơi khổ sở, Lam Trinh Liệt trưng ra bộ mặt tôi đang khó ở, khiến mấy người bạn ở lại ăn chực không dám hó hé, khi điện thoại của tôi đổ chuông, mọi người nhất loạt nhìn về phía tôi, khiến tôi có cảm giác mình hơi bị giống . . . người ngoài hành tinh.
Tôi vội vàng ra phòng khách nghe điện thoại, là Tiểu Hổ gọi đến.
“ Tứ Nguyệt ,” Giọng trẻ con mềm mại của Tiểu Hổ vang lên : “ Hôm nay bà ngoại đưa Tiểu Hổ đi nhà trẻ rồi.”
“ Vậy sao ? Thật tốt quá, thế Tiểu Hổ thích nhà trẻ chứ, ở đó chơi vui không ?”
“ Cũng được,” Giọng điệu rất ra dáng người lớn.
“ Tiểu Hổ, có thích xem phim không, cô dẫn Tiểu Hổ đi xem ha .”
“ Thế xem Harry Potter nhé, còn nữa, phải dẫn theo Phương Hạo.”
“ Này này, này này . . .” Tôi kéo dài giọng cảnh cáo.
“ Chẳng phải cô nói Tiểu Hổ có thể gọi cô Tứ Nguyệt, cũng có thể gọi Phương Hạo là Phương Hạo, nuốt lời ư ?”
“ Không có, không có, tuyệt đối không có, sau này cứ thế.” Xem ra, anh nhóc này có hơi phản truyền thống rồi đây.
Ngắt điện thoại, tôi giật mình nhìn thấy Lam Trinh Liệt.
“ Tiểu Hổ, không phải con riêng của chị đó hử ?” Đã nghe lén mà còn ra vẻ ta đây khí thế hiên ngang.
“ Những vấn đề cá nhân không nhất thiết phải hồi báo.” Tôi không thèm nhìn cậu ấy, học theo điệu bộ của ai kia, nghênh ngang rời đi.
Về đến nhà, Phương Hạo thấy tôi có vẻ thần thần bí bí, hỏi : “ Lâm Tứ Nguyệt, có phải em giấu tôi chuyện gì rồi ?”
“ Gì cơ ?” Không biết do đâu, trong lòng tôi có hơi bất an, giống như có ai đó đang mở cánh cửa lòng ra vậy.
“ Tôi không ngờ, Lâm Tứ Nguyệt cũng biết trở thành hộ lý riêng của người nào đó. Nếu không phải hôm nay tôi đến bệnh viện tìm em, có phải em vẫn muốn giấu tôi ?”
“ Cái đó . . . cái đó chỉ là tạm thời. Phương Hạo, hiện giờ, tôi đang cần tiền, tình hình của dì tôi không được ổn cho lắm. Thế nên . . .” Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh ấy.
“ Cô ngốc này, cần tiền tôi có thể giúp em, nếu em không thích có thể không cần làm.” Phương Hạo đưa tay xoa đầu tôi, như người anh trai hết mực cưng chiều em gái. Trong lòng tôi dậy lên sự khó chịu, xem tôi đã nói những gì đây.
“ Phương Hạo, đối tượng chăm sóc của tôi là Lam Trinh Liệt, con trai của Dung Như Xuân, bà ấy đã từng đến nhờ tôi.” Chân tướng cứ tạm xem là thế đi.
“ Lam Trinh Liệt ?” Phương Hạo nhăn trán suy nghĩ.
“ Là bệnh nhân khó tính trước đây tôi đã nói.”
/97
|