Mười bốn tháng mười một, ngày hôm nay.
Ngày hôm nay, một ngày nắng đẹp, trên phố đã có người mặc áo mùa đông.
Ngày hôm nay, tôi mặc chiếc sơ mi trắng đứng ở giao lộ đợi xe, ánh nắng rơi trên chiếc áo sơ mi, toát lên một màu trắng trong suốt, thứ màu sắc giống như trong mơ.
Tôi đợi tuyến xe bus này đưa tôi đến nơi làm việc.
Ngày hôm nay, tôi đã hẹn với Tiểu Hổ sẽ đi xem anh chàng biểu diễn.
Ngày hôm nay, tôi thức dậy dưới nụ hôn của Lam Trinh Liệt.
Ngày hôm nay, Lợi Vĩnh Hoa đợi ở trước cổng bệnh viện, ngay trước cổng bệnh viện người qua kẻ lại đã tát tôi một cái thật mạnh, ông ta nói, nếu chẳng phải Liên Thành xảy ra chuyện, tôi sẽ chính tay hủy hoại cô.
Cái tát kia khiến tôi quá đau, đến nỗi tôi không nhớ được rốt cuộc ông ta đã nói những gì, tôi nói, sao ông lại tát tôi ?
Ông ta giận dữ ném thứ đồ trong tay xuống trước mặt tôi, bàn tay tôi run rẩy nhặt nó lên, đó là cuốn tạp chí không lâu trước đây tôi từng xem qua, tôi và Lam Trinh Liệt ở Quảng Trường Thời Đại, đeo cùng một kiểu nhẫn chiếu cáo với cả thế giới tình yêu của hai chúng tôi.
“ Liên Thành biến mất rồi, bạn bè nó ở trong khách sạn nơi nó ở tìm được cái này.
Nói đích xác một chút là mất tích rồi.”
“ Tôi muốn cô, đem một Liên Thành sống sờ sờ về đây cho tôi.”
Ngày hôm nay, tôi đứng trước cổng bệnh viện, đờ đẫn nhìn dòng người qua qua lại lại hướng ánh mắt hiếu kì nhìn tôi.
Ngày hôm nay, tôi hi vọng tôi năng lực vô biên, như thế, việc mang một Liên Thành sống sờ sờ trả cho người kia sẽ không phải chuyện khó khăn.
Ngày hôm nay, tôi thậm chí nguyện ý đem bán linh hồn của Lâm Tứ Nguyệt cho thượng đế, để đổi lại một Lợi Liên Thành đang sống sờ sờ.
Tôi run rẩy bấm điện thoại gọi Lam Trinh Liệt, tôi nói :
“ Trinh Liệt, em xin anh, xin anh giúp em, xin anh mang Liên Thành đến trước mặt em, em muốn nói với cậu ấy, em sai rồi, em hối hận rồi, em muốn cầu xin cậu ấy tha thứ cho em, chỉ cần cậu ấy chịu xuất hiện trước mặt em, muốn em làm gì em cũng đều chấp nhận.”
Tôi còn lắp ba lắp bắp nói cả đống chuyện tôi cũng không biết có ý nghĩa gì, trong tâm trí tôi chỉ nghĩ đến chuyện người kia đã nói với tôi.
Liên Thành mất tích rồi, cậu ấy vừa kết thúc việc học liền cùng bạn bè đến Châu Phi , sau đó, có người nhìn thấy cậu ấy xuất hiện ở mũi Hảo Vọng trong đêm khuya, đến giờ, đã không còn ai nhìn thấy cậu ấy nữa.
Tôi còn nói với cái điện thoại những lời mà tôi cũng không biết có ý nghĩa gì, đến khi, tôi ngất đi ở cổng bệnh viện.
Mười lăm tháng mười một, tôi tỉnh lại trong bệnh viện.
Tôi dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lam Trinh Liệt, người nào đó khẽ cười, nói anh nhất định sẽ mang cậu ta sống sờ sờ đến trước mặt em, để cậu ta chấp nhận lời xin lỗi của em.
Tứ Nguyệt, em phải tin anh.
Mười lăm tháng mười một, điện thoại của Lam Trinh Liệt cứ mãi đổ chuông liên hồi.
Lam Trinh Liệt sau khi nghe xong điện thoại luôn dùng ánh mắt ôn nhuần vỗ về tôi.
Mười sáu tháng mười một, Lam Trinh Liệt lên chuyến bay đến Cape Town, trước khi đi, người nào đó dịu dàng nói với tôi, Tứ Nguyệt, em chờ đó, nhanh thôi anh sẽ mang cậu ta đến trước mặt em, em chờ đó.
Lam Trinh Liệt đi rồi, bạn bè của người nào đó chen đầy phòng bệnh của tôi, bọn họ trong lúc tôi bệnh trêu đùa, la lối, cười cợt một trận.
Còn tôi, đau khổ trong suốt thời gian, nỗi sợ hãi chiếm lấy toàn bộ tư duy của tôi.
Hai mươi mốt tháng mười một, tôi ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở sân bay Pudong, tôi sẽ ở nơi này chờ đón Lợi Liên Thành, em trai tôi.
.
.
hồn quy cố hương.
Liên Thành trong cái nhìn sau cùng của tôi là màu cam đỏ, hình dáng cậu ấy in bóng ánh tà dương ở Detroit, cậu ấy nói với tôi, cậu ấy phải đi du lịch, cậu ấy phải đi nhìn ngắm thế giới, tôi nghĩ, phong cảnh ở mũi Hảo Vọng nhất định vô cùng đẹp, vậy nên, đẹp đến nỗi cậu ấy không muốn rời xa.
Thi thể của Liên Thành được đội tàu thuyền ở mũi Hảo Vọng phát hiện ra.
Tôi mặc chiếc váy liền màu trắng, thời điểm đó, cậu thiếu niên ấy luôn dùng ánh mắt nồng đượm, chứa đầy tình ý ngắm nhìn tôi mặc chiếc váy liền trắng kiểu này.
Cậu thiếu niên ấy thích dùng cả tên lẫn họ để gọi tôi, len lén đặt sữa bò trước cửa phòng tôi.
Cậu thiếu niên ấy mỗi lần đến trường đón tôi đều viện cái cớ hết sức quái lạ .
Cậu thiếu niên ấy luôn ở trong phòng của mình hết lần này đến lần khác bắt chước giọng hát của The Beatles hát vang, hát vang.
.
.
Hey, Judy.
Âm giọng giống y như thật.
Cậu thiếu niên ấy vốn nên có thời niên thiếu của mình.
Cậu thiếu niên ấy.
.
.
.
.
.
.
.
.
Cửa kính trong sân bay hắt lên gương mặt ảm đạm của tôi, đường nét mơ hồ.
Đập vào mắt tôi trước tiên là gương mặt đờ đẫn của Lợi phu nhân, như đánh mất cả thế giới, Liên Ngọc ôm bà vào lòng, bên cạnh họ có nhân viên y tế.
Lam Trinh Liệt chen lẫn với mấy nhân viên y tế kia.
Sau cùng, ánh mắt tôi dừng lại trên người Lợi Vĩnh Hoa, ông đang ôm hủ tro cốt của Liên Thành, nó được bao phủ vải đen.
Bỗng nhiên cảm thấy, ánh nắng bên ngoài bầu trời sân bay vào giây phút này chợt mất đi ý nghĩa của nó.
Tôi đứng ở đó, nhìn bọn họ đang từ từ tiến đến gần, tôi há miệng ra, một chữ cũng thốt không nên lời.
Liên Ngọc, người từng kéo tay tôi gọi tôi chị Tứ Nguyệt, hận không thể đem món đồ chơi yêu thích nhất ra chia sẻ với tôi đã dùng ánh mắt cay độc nhìn vào tôi.
“ Cô nhất định phải ghi nhớ giây phút này, mở mắt ra thật to mà nhìn cho rõ, xem tôi kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.” Hôm ấy, Lợi Vĩnh Hoa nhẹ nhàng nói bên tai tôi.
Sẽ phải ghi nhớ, đến chết cũng sẽ ghi nhớ.
Lam Trinh Liệt ôm lấy tôi, đó là chuyện ngoài ý muốn, Tứ Nguyệt, em nghe rõ đây, đó là chuyện ngoài ý muốn.
Người nào đó nhẹ giọng nói bên tai tôi.
Từ ngày hôm ấy, Lam Trinh Liệt giúp tôi xin bệnh viện nghỉ phép dài hạn, bản thân cũng tự nghỉ phép.
Phương Hạo xuất hiện tại nơi ở của Lam Trinh Liệt không hề báo trước.
Tôi lật đi lật lại cuốn tạp chí hôm đó Lợi Vĩnh Hoa ném trước mặt tôi, cuốn tạp chí này được bỏ lại trong phòng khách sạn của Liên Thành, trên trang bìa tôi hơi nghiêng mặt hướng về Lam Trinh Liệt toét miệng cười, hàm răng lộ ra bị người ta dùng bút đen tô lên, trông như bị sún răng, có hơi hài hước, tôi nhìn mãi nhìn mãi rồi bật cười lên.
“ Liên Thành, đúng thật là đứa trẻ nghịch ngợm, nét bút này tô lên khiến em trông như bà lão già xọm.”
Lam Trinh Liệt ngay lúc này ôm chặt lấy tôi.
“ Tứ Nguyệt, nói anh biết, anh phải làm sao đây, anh phải làm sao mới có thể khiến em không đau khổ nữa.”
Trinh Liệt của tôi, cũng đang phải chịu buồn bã.
“ Em biết không, Lam Trinh Liệt từ sau khi quen biết Lâm Tứ Nguyệt, bắt đầu có rất nhiều nỗi lo lắng, lo lắng cô ấy sẽ có một ngày rời xa anh, lo lắng cô ấy bởi vì dần tiếp xúc với cuộc sống quá ư phức tạp của anh rồi mất hết đi kiên nhẫn, lo lắng cô ấy hướng đến cuộc sống giản dị của những gia đình bình thường, lo lắng cô ấy không vui, lo lắng cô ấy rơi nước mắt, lo lắng cô ấy đau lòng.
Lam Trinh Liệt vẫn còn là một thái điểu trong chuyện tình yêu, cậu ấy không có kinh nghiệm làm cho con gái vui lòng , vậy nên, Tứ Nguyệt, em nói anh biết, anh phải làm gì giúp Lam Trinh Liệt đây, cậu ấy hiện giờ hết cách thật rồi.”
Nước mắt tí tách rơi xuống.
Lam Trinh Liệt nâng mặt tôi lên, hôn đi từng giọt từng giọt nước mắt lăn trên má tôi, như một người mẹ bác ái.
Tiếng ồn ào huyên náo đột ngột chen vào, Liên Ngọc cứ như thế xông tới, dùng gương mặt với thần sắc không thể tin nổi nhìn chúng tôi.
“ Sao có thể ? Đến lúc này rồi mà hai người còn có thể bình chân như vại làm thứ chuyện như vậy, sao hai người có thể an yên đắc ý đến thế ? Lâm Tứ Nguyệt, trên thế gian này tôi tìm thế nào cũng không ra được người phụ nữ vô lương tâm hơn chị đâu.”
Tôi ngẩn ra nhìn con bé, trong khoảng thời gian này, tôi hoài nghi bản thân dường như đã sắp mất đi khả năng ngôn ngữ.
Lam Trinh Liệt đẩy tôi ra sau lưng mình, ngăn cản tầm nhìn của tôi.
“ Liên Ngọc, nếu em muốn đến để nói những chuyện như vậy, thế thì, ở đây không hoan nghênh em.”
“ Lam Trinh Liệt, anh tàn nhẫn y như chị ta, ích kỉ như nhau.
Lam Trinh Liệt, hay là để tôi cho anh biết một chuyện thú vị nhé.
Cho anh biết người phụ nữ sau lưng anh rốt cuộc có nội tâm u ám thế nào, không biết rằng đến lúc anh nghe xong còn có thể cao giọng ca ngợi tình yêu muôn năm nữa không.” Giọng nói của Liên Ngọc chẳng khác nào những mảnh thủy tinh sắc bén lướt qua trên tường, xuyên thẳng vào màn nhĩ tôi.
“ Không cần đâu, chuyện em muốn nói tôi sớm đã biết rồi, tôi cũng nói rõ cho em biết tôi không để ý.
Em có thể đi rồi đó.”
“ Tôi sẽ đi ngay, chị Tứ Nguyệt, à không, chị gái, người yêu của chị nhất định sẽ nói với chị tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn nhỉ !”
“ Tiểu Quang, mang cô ta đi ngay, đừng để cô ta ở đây hàm ngôn loạn ngữ .” Lam Trinh Liệt lớn tiếng hét lên.
“ Hàm ngôn loạn ngữ ? Lam Trinh Liệt, rốt cuộc có phải hàm ngôn loạn ngữ hay không trong lòng anh rõ hơn ai hết .” Giọng điệu sắc bén của Liên Ngọc vẫn còn vang vọng trong phòng khách xen lẫn với tiếng hét của Lam Trinh Liệt.
Thế giới bắt đầu trở nên huyên náo..
/97
|