Một chiếc xe việt dã dừng đậu ở khoảng đất trống không mấy bắt mắt, tôi chống cây nạng dừng lại ở một góc khuất, lắng nghe giọng nói quen thuộc khiến tôi ngày nhớ đêm mong kia.
“ Cái thùng cơm cậu đấy, chẳng phải bảo cậu ở bên cạnh cô ấy một bước cũng không được rời sao ? Chuyên nghiệp ? Chuyên cái shit.” Lam Trinh Liệt từ nhỏ đã lớn lên ở Anh Quốc, tiếng Anh của người nào đó vẫn luôn mang đậm âm hưởng kiểu Oxford, giọng điệu của người ấy sắc bén, kèm theo sự chất vấn.
Liền sau đó, một cái tát tai chát chúa vang lên.
“ Bobby, nơi này không cần cậu nữa, tôi sẽ sắp xếp người khác thay thế cậu.” Sau tiếng tát tai, Lam Trinh Liệt lạnh lùng nói : “ Cậu, còn không bằng được như An.”
Bobby ? An ? Chẳng trách hai người kia cứ luôn xoắn xít theo sau đuôi tôi, chẳng trách trong túi hành lý của An cứ luôn mang theo những thứ tôi thích. Hóa ra, mọi chuyện không hề có sự trùng hợp.
Chân tôi đã bắt đầu đau đớn, nó lan dần đến trái tim, từng chút một co rút thần kinh của tôi.
Tôi lê về trước một chút, thêm một chút, hóa ra tôi chỉ là muốn nghe thấy giọng nói của người nào đó, thoáng nghe cũng được, cho dù một lần thôi cũng được. Nhưng, lúc này dường như không đủ.
Cuối cùng, tôi đã nhìn thấy người nào đó, người ấy quay lưng về phía tôi đứng cạnh chiếc xe việt dã, mặc chiếc quần ngắn rộng thùng thình dân địa phương vẫn hay mặc, thân trên phối chiếc áo ba lỗ không rõ màu gì, đầu tóc rối bù, mang đến cho tôi một bóng lưng vô cùng thảm hại.
Tôi rất muốn người nào đó có thể xoay người lại, rất muốn . . .
Dưới bầu trời bao la này, ngay khoảnh khắc này, Lâm Tứ Nguyệt chỉ có một ước nguyện, muốn khiến người nào đó quay đầu lại, muốn được trộm nhìn người nào đó một lần, một lần thôi cũng được.
Chiếc xe việt dã kia phủ đầy lớp bùn đất màu đỏ, có mấy người đàn ông xa lạ thân hình lực lưỡng đứng vây quanh người ấy, Tiểu Quang đứng tựa vào chiếc xe việt dã, trông có vẻ gió bụi phong trần, Bobby cúi thấp đầu.
Lam Trinh Liệt vẫn cứ đang gầm thét lên.
“ Tôi biết các người chọn cái nghề nghiệp này, tuyệt không phải bởi vì kích thích, bảo vệ tốt cho người phụ nữ ấy, tôi đảm bảo sẽ để các người sống cuộc đời sung túc.
“ Nhưng, điều đầu tiên tôi muốn là cô ấy một sợi tóc cũng không được thiếu .”
“ Nếu như, lại để xảy ra chuyện tương tự, tôi đảm bảo, sự nghiệp cả đời của các người sẽ kết thúc tại đây.”
Tôi nghĩ, hiện giờ nhất định Lam Trinh Liệt đang trưng ra cái bộ mặt thần bài. Người nào đó thường khi tức giận sẽ trưng ra cái bộ mặt thần bài ngay.
Bờ vai của người nào đó đang khẽ lay động, mấy người kia cúi thấp đầu, tôi nghĩ, gương mặt Lam Trinh Liệt lúc này nhất định đằng đằng sát khí, cái sát khí kia thường hay khiến người khác không dám động đậy. Tôi vẫn luôn biết rằng Lam Trinh Liệt vốn không phải một người hòa khí. Ngược lại, người nào đó hết sức tự nhiên để lộ ra cái cảm giác xa lánh khiến người ấy trông như luôn có biểu hiện lãnh đạm, ngăn người khác ở cách xa ngàn dặm, nhưng một người như thế lại ở trước mặt tôi cải trang bản thân thành bộ dạng của một anh chàng hàng xóm, thân thiết, ôn hòa, mang theo một chút tập tính trẻ con, thỉnh thoảng có hơi giở thói thiếu gia, tôi còn nhớ Phương Hạo đã nói, tôi có thể yêu được người nào đó anh ấy một chút cũng không lấy làm lạ. Cậu nhóc ấy hơn ai hết hoàn toàn hiểu được phải làm sao để có được tình yêu của tôi. Đúng vậy, Lam Trinh Liệt là một nhà âm mưu, từng chút một bước vào cuộc sống của tôi, từng chút một mở ra cánh cửa trái tim tôi, lại từng chút một khiến tôi mê hoặc.
Tôi còn nhớ vào ngày thứ hai tôi theo bệnh viện về phòng khám miễn phí vùng nông thôn, người nào đó liền ôm chiếc gối của tôi tất tả đuổi theo đến, ở trước mặt mọi người nói với vẻ mặt vô hại, Tứ Nguyệt, anh lo em ngủ chiếc gối khác không quen, cho nên, anh mang chiếc gối của em đến cho em đây. Đó căn bản là người nào đó chuyện không nói có. Thế là, người trong bệnh viện đều biết tôi đã có bạn trai rồi, bao gồm cả một, hai đồng nghiệp nam không hề che giấu họ có thiện cảm với tôi.
Tôi còn nhớ người nào đó nói với Sở Uy Liêm, cậu, đừng có mà tơ tưởng đến cô ấy, một chút tâm tư cũng không được phép có, cô ấy, sau này sẽ là mẹ của con tôi.
Tôi còn nhớ lần nào đó người ấy cầm lấy điện thoại của tôi vô cùng mờ ám nói với Phương Hạo, Tứ Nguyệt, cô ấy còn đang ngủ, tối qua, cô ấy đã quá mệt.
Lam Trinh Liệt cứ luôn hết lần này đến lần khác giở những chiêu trò như thế đó.
Cho nên, hôm đó ở sân bay Phương Hạo đã nói với tôi, Lâm Tứ Nguyệt, em có biết điều em đang từ bỏ là gì không ? Tôi nghĩ, trên đời này sẽ không có một người nào yêu em hơn cậu ấy đâu.
Tôi gạt đi nước mắt đang mặc sức tuôn trào trên má, trong làn nước mắt nhạt nhòa, tôi nhìn thấy người nào đó xua xua tay, mấy người kia lái chiếc xe việt dã rời đi, người nào đó rốt cuộc đã chịu quay đầu lại, nhưng tôi không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt người ấy, tôi nhìn thấy gương mặt người ấy đang thẫn thờ nhìn về một nơi, người ấy lôi thuốc lá từ trong túi ra, nhưng chiếc bật lửa có bật thế nào cũng không bén lửa, người ấy bực bội ném chiếc bật lửa lên trời, sau đó, ngồi xổm xuống đất, đưa đôi bàn tay bấu vào trong tóc của mình.
Kia dường như là một cảnh tượng đã được định hình, khuấy đục màu sắc của bầu trời, đất đỏ đầy ra đó, cây cối trơ trọi, chàng thanh niên lạc lõng, dòng khí lưu được nhiệt độ cao hong đốt ra khiến cho mọi thứ dường như biến thành ảo ảnh.
Tôi bịt chặt miệng của mình, không để bản thân thốt ra một xíu xiu âm thanh nào, tôi sợ bản thân không kìm nén được mà bật thốt lên tên của người ấy, bằng giọng nói dịu dàng nhất trên thế gian.
Nằm lên giường, tôi gọi điện thoại cho Tiểu Quang.
Không lâu sau, Tiểu Quang đến trước mặt tôi, cuộc hành trình dài khiến trên mặt của cậu ta chứa đầy vẻ mệt mỏi. Cậu ta không hề che giấu cậu ta chẳng tốt lành gì, đưa ánh mắt trách móc nhìn tôi chằm chằm.
Cổ họng tôi khô khóc, lúc này phát âm của tôi có hơi khó khăn : “ Tiểu Quang . . .”
Rõ ràng có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng đến cuối cùng, ngay đến một câu cũng không thốt nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn vào Tiểu Quang.
Hồi lâu, Tiểu Quang buồn bã nói : “ Đừng tiếp tục dày vò cậu ấy nữa.”
“ Trong mười mấy giờ đồng hồ cô hôn mê, để tôi nói cho cô biết cậu ấy đã phải trải qua như thế nào. Nhận được điện thoại của Bobby là vào khoảng tám giờ tối, nhưng lúc đó không hề có chuyến bay nào đến được Châu Phi, thế là, chúng tôi mua vé chuyến bay nhanh nhất đi đến Paris, lại từ Paris quá cảnh đến Cairo. Lúc đến được Cairo cậu ấy còn chê không đủ nhanh, thế là, trực tiếp ở địa phương thuê trực thăng. Nhưng phi công chỉ chịu bay đến Ghana, từ Ghana chúng tôi lại phải thuê xe để đến được đây. Vốn dĩ chúng tôi thuê hai chiếc xe, nhưng giữa đường một chiếc bị lọt vào trong hố bùn, mà một chiếc còn lại chạy không được bao lâu cũng gặp phải tình cảnh tương tự. Chúng tôi đã thuê thôn dân địa phương đến để giúp đỡ, thế nhưng lúc đó trên người chúng tôi không đủ tiền mặt, cậu ấy mang hết tất cả đồ đạc đáng giá trên người đưa cho bọn họ, bao gồm cả quần áo giày dép. Trong mười mấy giờ đồng hồ kia, cậu ấy chưa hề chợp mắt được lấy một lần. Rõ ràng Bobby nói với cậu ấy cô vốn không sao, nhưng cậu ấy lại nói, chỉ có chính mắt cậu ấy nhìn thấy cô không sao mới thôi.”
Tôi ngẩn người lắng nghe, lắng nghe, nhớ lại dưới chân người nào đó đang mang đôi dép lào.
“ Lúc cô ở Brazil, cậu ấy thường hay thẫn thờ nhìn vào bản đồ Brazil, cũng sẽ luôn để ý đến tình hình thời tiết ở đó. Ngoài những chuyện này ra mọi chuyện cũng có thể xem là ổn, nhưng sau khi vừa nghe tin cô đến Ivory Coast, cậu ấy không còn ngồi yên được nữa, thế là, liền có ngay Bobby và An. An là do chính tay cậu ấy lựa chọn, phải biết tiếng Trung, biết tạo mối quan hệ, còn phải thân thủ nhanh nhẹn, phải có độ nhạy bén hơn người bình thường. Cậu ấy đã mất khá nhiều thời gian để dặn dò An, cô thích những gì, không thích những gì.”
Lam Trinh Liệt, Lam Trinh Liệt, trong trái tim tôi lặng lẽ gọi cái tên ấy, gọi một lần trái tim đau nhói một lần, đau đến nỗi tôi không biết nên làm sao đây.
“ Lâm Tứ Nguyệt, nếu như, cô cũng yêu cậu ấy, thì đừng tiếp tục dày vò cậu ấy nữa.” Trước lúc sắp đi Tiểu Quang đã nói với tôi như thế.
Lam Trinh Liệt lần nữa xuất hiện trong phòng bệnh của tôi đã là nửa giờ sau, tôi bảo cô gái đoàn xiếc kia đi khỏi, tôi vẫn cứ nhắm mắt lại, cố gắng khiến mình trông có vẻ như đang ngủ say.
Người nào đó lặng lẽ đứng trước chiếc giường của tôi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái chân bị thương của tôi, bàn tay ấy êm ái như lông vũ, sau đó, người ấy khẽ chạm vào mặt, vào lông mày, vào mắt, vào mũi của tôi, rồi đến bờ môi, sau đó, dùng bờ môi thay thế bàn tay.
Bờ môi người nào đó khô khốc, kèm theo một chút nứt nẻ. Tôi nghĩ, lúc này tôi cũng như thế.
Chúng tôi cố nén hơi thở, môi dán chặt môi, không hề có sự trêu đùa khêu gợi giữa lưỡi với nhau. Trong cái không gian nhỏ hẹp này, có vẻ như tôi đã quay trở về những năm tháng thuần khiết nhất thuộc về riêng mình, còn chàng trai tên gọi Lam Trinh Liệt này đây vẫn luôn khiến trái tim tôi động lòng không thôi.
Người nào đó xoay chuyển trên môi tôi.
Bàn tay tôi bất chợt muốn ôm chặt lấy cổ của người ấy, giống như trước đây, nhưng cuối cùng, nó kiệt sức rũ xuống, tôi biết chỉ cần tôi vươn tay ra, tôi sẽ lại không nỡ nào buông bỏ.
Tôi đứng bên cửa sổ đưa mắt tiễn Lam Trinh Liệt rời đi, đưa mắt tiễn xe của người nào đó mất hút trong làn khói bụi mịt mù.
Một tuần sau, chân tôi đã hồi phục đến mức không cần dùng nạng chống nữa. Tôi lấy lý do chân đau đưa đơn xin từ chức với Hội Chữ thập đỏ.
Nửa tháng sau, tôi theo chân Thái Vi đến Tây Ban Nha. Lúc sắp đi tôi đã đến thăm An, An đưa đôi mắt trong veo nhìn tôi, giống như trước đây vậy.
Tôi cũng không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô ấy, nói, cám ơn cô, An.
Cô ấy toét miệng ra, cười với tôi, nụ cười chân thành, như nước sông Mekong trong trẻo. An, lớn lên bên dòng nước sông Mekong, cô ấy luôn nói, mẹ cô ấy dạy dỗ cô ấy làm người nhất định phải thanh khiết như nước sông Mekong.
“ Cái thùng cơm cậu đấy, chẳng phải bảo cậu ở bên cạnh cô ấy một bước cũng không được rời sao ? Chuyên nghiệp ? Chuyên cái shit.” Lam Trinh Liệt từ nhỏ đã lớn lên ở Anh Quốc, tiếng Anh của người nào đó vẫn luôn mang đậm âm hưởng kiểu Oxford, giọng điệu của người ấy sắc bén, kèm theo sự chất vấn.
Liền sau đó, một cái tát tai chát chúa vang lên.
“ Bobby, nơi này không cần cậu nữa, tôi sẽ sắp xếp người khác thay thế cậu.” Sau tiếng tát tai, Lam Trinh Liệt lạnh lùng nói : “ Cậu, còn không bằng được như An.”
Bobby ? An ? Chẳng trách hai người kia cứ luôn xoắn xít theo sau đuôi tôi, chẳng trách trong túi hành lý của An cứ luôn mang theo những thứ tôi thích. Hóa ra, mọi chuyện không hề có sự trùng hợp.
Chân tôi đã bắt đầu đau đớn, nó lan dần đến trái tim, từng chút một co rút thần kinh của tôi.
Tôi lê về trước một chút, thêm một chút, hóa ra tôi chỉ là muốn nghe thấy giọng nói của người nào đó, thoáng nghe cũng được, cho dù một lần thôi cũng được. Nhưng, lúc này dường như không đủ.
Cuối cùng, tôi đã nhìn thấy người nào đó, người ấy quay lưng về phía tôi đứng cạnh chiếc xe việt dã, mặc chiếc quần ngắn rộng thùng thình dân địa phương vẫn hay mặc, thân trên phối chiếc áo ba lỗ không rõ màu gì, đầu tóc rối bù, mang đến cho tôi một bóng lưng vô cùng thảm hại.
Tôi rất muốn người nào đó có thể xoay người lại, rất muốn . . .
Dưới bầu trời bao la này, ngay khoảnh khắc này, Lâm Tứ Nguyệt chỉ có một ước nguyện, muốn khiến người nào đó quay đầu lại, muốn được trộm nhìn người nào đó một lần, một lần thôi cũng được.
Chiếc xe việt dã kia phủ đầy lớp bùn đất màu đỏ, có mấy người đàn ông xa lạ thân hình lực lưỡng đứng vây quanh người ấy, Tiểu Quang đứng tựa vào chiếc xe việt dã, trông có vẻ gió bụi phong trần, Bobby cúi thấp đầu.
Lam Trinh Liệt vẫn cứ đang gầm thét lên.
“ Tôi biết các người chọn cái nghề nghiệp này, tuyệt không phải bởi vì kích thích, bảo vệ tốt cho người phụ nữ ấy, tôi đảm bảo sẽ để các người sống cuộc đời sung túc.
“ Nhưng, điều đầu tiên tôi muốn là cô ấy một sợi tóc cũng không được thiếu .”
“ Nếu như, lại để xảy ra chuyện tương tự, tôi đảm bảo, sự nghiệp cả đời của các người sẽ kết thúc tại đây.”
Tôi nghĩ, hiện giờ nhất định Lam Trinh Liệt đang trưng ra cái bộ mặt thần bài. Người nào đó thường khi tức giận sẽ trưng ra cái bộ mặt thần bài ngay.
Bờ vai của người nào đó đang khẽ lay động, mấy người kia cúi thấp đầu, tôi nghĩ, gương mặt Lam Trinh Liệt lúc này nhất định đằng đằng sát khí, cái sát khí kia thường hay khiến người khác không dám động đậy. Tôi vẫn luôn biết rằng Lam Trinh Liệt vốn không phải một người hòa khí. Ngược lại, người nào đó hết sức tự nhiên để lộ ra cái cảm giác xa lánh khiến người ấy trông như luôn có biểu hiện lãnh đạm, ngăn người khác ở cách xa ngàn dặm, nhưng một người như thế lại ở trước mặt tôi cải trang bản thân thành bộ dạng của một anh chàng hàng xóm, thân thiết, ôn hòa, mang theo một chút tập tính trẻ con, thỉnh thoảng có hơi giở thói thiếu gia, tôi còn nhớ Phương Hạo đã nói, tôi có thể yêu được người nào đó anh ấy một chút cũng không lấy làm lạ. Cậu nhóc ấy hơn ai hết hoàn toàn hiểu được phải làm sao để có được tình yêu của tôi. Đúng vậy, Lam Trinh Liệt là một nhà âm mưu, từng chút một bước vào cuộc sống của tôi, từng chút một mở ra cánh cửa trái tim tôi, lại từng chút một khiến tôi mê hoặc.
Tôi còn nhớ vào ngày thứ hai tôi theo bệnh viện về phòng khám miễn phí vùng nông thôn, người nào đó liền ôm chiếc gối của tôi tất tả đuổi theo đến, ở trước mặt mọi người nói với vẻ mặt vô hại, Tứ Nguyệt, anh lo em ngủ chiếc gối khác không quen, cho nên, anh mang chiếc gối của em đến cho em đây. Đó căn bản là người nào đó chuyện không nói có. Thế là, người trong bệnh viện đều biết tôi đã có bạn trai rồi, bao gồm cả một, hai đồng nghiệp nam không hề che giấu họ có thiện cảm với tôi.
Tôi còn nhớ người nào đó nói với Sở Uy Liêm, cậu, đừng có mà tơ tưởng đến cô ấy, một chút tâm tư cũng không được phép có, cô ấy, sau này sẽ là mẹ của con tôi.
Tôi còn nhớ lần nào đó người ấy cầm lấy điện thoại của tôi vô cùng mờ ám nói với Phương Hạo, Tứ Nguyệt, cô ấy còn đang ngủ, tối qua, cô ấy đã quá mệt.
Lam Trinh Liệt cứ luôn hết lần này đến lần khác giở những chiêu trò như thế đó.
Cho nên, hôm đó ở sân bay Phương Hạo đã nói với tôi, Lâm Tứ Nguyệt, em có biết điều em đang từ bỏ là gì không ? Tôi nghĩ, trên đời này sẽ không có một người nào yêu em hơn cậu ấy đâu.
Tôi gạt đi nước mắt đang mặc sức tuôn trào trên má, trong làn nước mắt nhạt nhòa, tôi nhìn thấy người nào đó xua xua tay, mấy người kia lái chiếc xe việt dã rời đi, người nào đó rốt cuộc đã chịu quay đầu lại, nhưng tôi không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt người ấy, tôi nhìn thấy gương mặt người ấy đang thẫn thờ nhìn về một nơi, người ấy lôi thuốc lá từ trong túi ra, nhưng chiếc bật lửa có bật thế nào cũng không bén lửa, người ấy bực bội ném chiếc bật lửa lên trời, sau đó, ngồi xổm xuống đất, đưa đôi bàn tay bấu vào trong tóc của mình.
Kia dường như là một cảnh tượng đã được định hình, khuấy đục màu sắc của bầu trời, đất đỏ đầy ra đó, cây cối trơ trọi, chàng thanh niên lạc lõng, dòng khí lưu được nhiệt độ cao hong đốt ra khiến cho mọi thứ dường như biến thành ảo ảnh.
Tôi bịt chặt miệng của mình, không để bản thân thốt ra một xíu xiu âm thanh nào, tôi sợ bản thân không kìm nén được mà bật thốt lên tên của người ấy, bằng giọng nói dịu dàng nhất trên thế gian.
Nằm lên giường, tôi gọi điện thoại cho Tiểu Quang.
Không lâu sau, Tiểu Quang đến trước mặt tôi, cuộc hành trình dài khiến trên mặt của cậu ta chứa đầy vẻ mệt mỏi. Cậu ta không hề che giấu cậu ta chẳng tốt lành gì, đưa ánh mắt trách móc nhìn tôi chằm chằm.
Cổ họng tôi khô khóc, lúc này phát âm của tôi có hơi khó khăn : “ Tiểu Quang . . .”
Rõ ràng có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng đến cuối cùng, ngay đến một câu cũng không thốt nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn vào Tiểu Quang.
Hồi lâu, Tiểu Quang buồn bã nói : “ Đừng tiếp tục dày vò cậu ấy nữa.”
“ Trong mười mấy giờ đồng hồ cô hôn mê, để tôi nói cho cô biết cậu ấy đã phải trải qua như thế nào. Nhận được điện thoại của Bobby là vào khoảng tám giờ tối, nhưng lúc đó không hề có chuyến bay nào đến được Châu Phi, thế là, chúng tôi mua vé chuyến bay nhanh nhất đi đến Paris, lại từ Paris quá cảnh đến Cairo. Lúc đến được Cairo cậu ấy còn chê không đủ nhanh, thế là, trực tiếp ở địa phương thuê trực thăng. Nhưng phi công chỉ chịu bay đến Ghana, từ Ghana chúng tôi lại phải thuê xe để đến được đây. Vốn dĩ chúng tôi thuê hai chiếc xe, nhưng giữa đường một chiếc bị lọt vào trong hố bùn, mà một chiếc còn lại chạy không được bao lâu cũng gặp phải tình cảnh tương tự. Chúng tôi đã thuê thôn dân địa phương đến để giúp đỡ, thế nhưng lúc đó trên người chúng tôi không đủ tiền mặt, cậu ấy mang hết tất cả đồ đạc đáng giá trên người đưa cho bọn họ, bao gồm cả quần áo giày dép. Trong mười mấy giờ đồng hồ kia, cậu ấy chưa hề chợp mắt được lấy một lần. Rõ ràng Bobby nói với cậu ấy cô vốn không sao, nhưng cậu ấy lại nói, chỉ có chính mắt cậu ấy nhìn thấy cô không sao mới thôi.”
Tôi ngẩn người lắng nghe, lắng nghe, nhớ lại dưới chân người nào đó đang mang đôi dép lào.
“ Lúc cô ở Brazil, cậu ấy thường hay thẫn thờ nhìn vào bản đồ Brazil, cũng sẽ luôn để ý đến tình hình thời tiết ở đó. Ngoài những chuyện này ra mọi chuyện cũng có thể xem là ổn, nhưng sau khi vừa nghe tin cô đến Ivory Coast, cậu ấy không còn ngồi yên được nữa, thế là, liền có ngay Bobby và An. An là do chính tay cậu ấy lựa chọn, phải biết tiếng Trung, biết tạo mối quan hệ, còn phải thân thủ nhanh nhẹn, phải có độ nhạy bén hơn người bình thường. Cậu ấy đã mất khá nhiều thời gian để dặn dò An, cô thích những gì, không thích những gì.”
Lam Trinh Liệt, Lam Trinh Liệt, trong trái tim tôi lặng lẽ gọi cái tên ấy, gọi một lần trái tim đau nhói một lần, đau đến nỗi tôi không biết nên làm sao đây.
“ Lâm Tứ Nguyệt, nếu như, cô cũng yêu cậu ấy, thì đừng tiếp tục dày vò cậu ấy nữa.” Trước lúc sắp đi Tiểu Quang đã nói với tôi như thế.
Lam Trinh Liệt lần nữa xuất hiện trong phòng bệnh của tôi đã là nửa giờ sau, tôi bảo cô gái đoàn xiếc kia đi khỏi, tôi vẫn cứ nhắm mắt lại, cố gắng khiến mình trông có vẻ như đang ngủ say.
Người nào đó lặng lẽ đứng trước chiếc giường của tôi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái chân bị thương của tôi, bàn tay ấy êm ái như lông vũ, sau đó, người ấy khẽ chạm vào mặt, vào lông mày, vào mắt, vào mũi của tôi, rồi đến bờ môi, sau đó, dùng bờ môi thay thế bàn tay.
Bờ môi người nào đó khô khốc, kèm theo một chút nứt nẻ. Tôi nghĩ, lúc này tôi cũng như thế.
Chúng tôi cố nén hơi thở, môi dán chặt môi, không hề có sự trêu đùa khêu gợi giữa lưỡi với nhau. Trong cái không gian nhỏ hẹp này, có vẻ như tôi đã quay trở về những năm tháng thuần khiết nhất thuộc về riêng mình, còn chàng trai tên gọi Lam Trinh Liệt này đây vẫn luôn khiến trái tim tôi động lòng không thôi.
Người nào đó xoay chuyển trên môi tôi.
Bàn tay tôi bất chợt muốn ôm chặt lấy cổ của người ấy, giống như trước đây, nhưng cuối cùng, nó kiệt sức rũ xuống, tôi biết chỉ cần tôi vươn tay ra, tôi sẽ lại không nỡ nào buông bỏ.
Tôi đứng bên cửa sổ đưa mắt tiễn Lam Trinh Liệt rời đi, đưa mắt tiễn xe của người nào đó mất hút trong làn khói bụi mịt mù.
Một tuần sau, chân tôi đã hồi phục đến mức không cần dùng nạng chống nữa. Tôi lấy lý do chân đau đưa đơn xin từ chức với Hội Chữ thập đỏ.
Nửa tháng sau, tôi theo chân Thái Vi đến Tây Ban Nha. Lúc sắp đi tôi đã đến thăm An, An đưa đôi mắt trong veo nhìn tôi, giống như trước đây vậy.
Tôi cũng không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô ấy, nói, cám ơn cô, An.
Cô ấy toét miệng ra, cười với tôi, nụ cười chân thành, như nước sông Mekong trong trẻo. An, lớn lên bên dòng nước sông Mekong, cô ấy luôn nói, mẹ cô ấy dạy dỗ cô ấy làm người nhất định phải thanh khiết như nước sông Mekong.
/97
|