Lần thứ hai gặp được người phụ nữ ấy là ở bệnh viện, tôi là bệnh nhân, ai đó là hộ lý, cuộc hội ngộ cách nhau năm năm thời gian chẳng khác nào một vở kịch.
Năm năm là một khoảng thời gian không dài không ngắn, trong năm năm này, tôi đã mất đi ông ngoại của mình, một vị trưởng bối hiếm hoi trong đời dùng tình thân bao dung khiến tôi muốn mở lòng. Khi tôi học xong quay về, thứ mà tôi đối mặt chính là mộ phần lạnh lẽo, nó dường như đang cười nhạo cuộc sống hoang đường của tôi. Tôi bắt đầu buông thả bản thân trước lúc tôi hai mươi lăm tuổi, kết giao rất nhiều bạn bè dân chơi, hẹn hò các cô gái, đổi bạn gái, la cà chốn vũ trường, tiệc tùng thâu đêm, cờ bạc, tiêu tiền như nước, thỉnh thoảng cũng hư hỏng, đam mê tốc độ, như là đua xe. Còn quen cô bạn gái đầu tiên theo đúng ý nghĩa thực sự, một cô nàng ngây thơ chẳng khác nào em thỏ trắng nhỏ, thỉnh thoảng, tôi cũng sẽ mê hoặc, dường như trên người cô nàng tồn tại một sự quen thuộc nào đó, như qua cô nàng tìm kiếm một thứ kí ức đã xa.
Người phụ nữ ấy mặc đồng phục trắng, chào hỏi qua loa, lâu rồi không gặp, Lam Trinh Liệt.
Ha ! Chị Alice của tôi.
Đúng là người phụ nữ thích gian dối, Lâm Tứ Nguyệt mới là tên thật của ai đó, ai đó còn nói với tôi điện thoại là do ai đó vô ý đánh mất, khi nói những lời này ai đó mặt không đỏ tim không loạn.
Rất tức giận, tôi giễu cợt ai đó, tôi muốn ai đó biết rằng tôi chẳng còn là cậu thiếu niên mười bảy tuổi suốt ngày theo sau đuôi ai đó, ai đó một mực duy trì biểu cảm nhàn nhạt lắng nghe những lời giễu cợt dở hơi của tôi, sau cùng, ai đó nói, Lam Trinh Liệt, cho một cơ hội nhé !
Tôi cảm thấy khi giữ ai đó lại bên cạnh là vì để giày vò ai đó, lần đầu tiên Lam Trinh Liệt bị cấm cửa là nhận được từ ai đó, tôi phải từ ai đó đòi lại bằng được.
Biến tướng của trò đùa ác ngược lại đang biến chất từng chút một.
Tôi cố ý thua cuộc đánh cược để giữ ai đó lại bên cạnh mình, ngoài miệng tôi cứ lèm bèm việc để ai đó sắp xếp cuộc sống cho mình, mọi chuyện đang đi ngược lại với lúc ban đầu.
Cuối cùng, ai đó nói với tôi, làm lành nha, Lam Trinh Liệt.
Bị ai đó bắt gặp tôi và Liên Ngọc hôn nhau, tôi lại cảm thấy phiền muộn. Còn ai đó, lại là người quen cũ của Liên Ngọc, Liên Ngọc gọi ai đó chị Tứ Nguyệt. Lâm Tứ Nguyệt, tôi phát hiện bản thân tuyệt nhiên chẳng hiểu chút gì về ai đó, thông qua Liên Ngọc tôi mới biết được thân thế trắc trở của người phụ nữ luôn tỏ ra bạc bẽo này, mười mấy tuổi sau khi mất đi người mẹ duy nhất thì bắt đầu ăn nhờ ở đậu, khi hai mươi tuổi đã theo chân người trong lòng ra nước ngoài, đến hai mươi hai tuổi lại mất đi người ấy.
Nếu như những chuyện này xảy ra trên người kẻ khác có lẽ tôi chỉ cười cho qua, nhưng xảy ra trên người của ai đó lại trở nên khác biệt, tôi cảm thấy đau lòng, bởi vì đã từng chứng kiến nước mắt của ai đó.
Sau một hồi lăn tăn rối rắm, tôi cảm thấy dường như mình đã trở thành một đứa trẻ hơi bị xoắn xít, hễ đụng đến người phụ nữ ấy liền đặc biệt hơn thua, còn nữa, tôi sợ người phụ nữ ấy.
Cho nên, sau khi gây chuyện xong, ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là, Lâm Tứ Nguyệt, người phụ nữ ấy có giận không đây ?
Cho nên, sự uy hiếp của ai đó thường hay có tác dụng với tôi.
Cho nên, khi đẩy ai đó ngã xuống xích đu, trông thấy biểu cảm ai đó để lộ ra tôi thất kinh hồn vía, hận không thể chặt tay mình xuống. Lại một lần nữa tôi để người phụ nữ ấy nhìn thấy hành vi xấu xa của mình.
Tôi lo người phụ nữ ấy thất vọng vì tôi, lo người phụ nữ ấy không vui, lo người phụ nữ ấy đau lòng, còn lo người phụ nữ ấy lại một lần nữa không từ mà biệt.
Rất lâu về sau, tôi rốt cuộc cũng hiểu ra cảm giác lo sợ kia bắt nguồn từ . . . yêu.
Tôi chuẩn bị rất nhiều bài bản để thuyết phục ai đó về nhà với tôi, nhưng mọi chuyện còn dễ dàng hơn trong tưởng tượng, ai đó nói, được, Lam Trinh Liệt, tôi theo cậu về.
Có thứ gì đó trong lúc không hay không biết đã trở nên khác lạ, khi ai đó đến gần, tôi sẽ có một chút mong chờ, còn có một chút lo lắng, nhìn thấy bạn bè gần gũi với ai đó tôi sẽ không thoải mái, nghe thấy ai đó ở trước mặt tôi muốn tôi đối xử tốt với Liên Ngọc tôi sẽ rất tức giận, có một lần, Liên Ngọc nói chị Tứ Nguyệt của cô nàng bảo lúc quen biết tôi, tôi vẫn còn là một đứa trẻ, tôi nghe thấy hết sức chói tai, rõ ràng khi đó tôi còn cao hơn ai đó kia mà, bởi vì chói tai tôi đã chặn đứng cái miệng đang nói chuyện của Liên Ngọc, tôi không muốn lại nghe thấy những chuyện mình không thích nghe từ cái miệng của cô nàng.
Mắt tôi dán chặt vào xương quai xanh của ai đó, cứ thế nhìn xuống, nhìn thấy vùng ngực của ai đó phập phồng lên xuống theo nhịp thở, tôi cảm thấy bản thân dường như đã bị mê hoặc.
Thậm chí với phần da thịt dưới lớp áo của ai đó đầy trí tưởng tượng, trí tưởng tượng kia còn theo vào trong giấc mơ của tôi, trong mơ thân thể của hai chúng tôi quấn quýt lấy nhau.
Tôi cảm thấy bản thân mình cần nên tự điều chỉnh một chút.
Nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn trái ngược nhau, rõ ràng muốn ngó lơ ai đó, đôi mắt lại không thể kiềm chế dõi theo ai đó, ai đó hay thích tựa vào nơi có ánh nắng vọng ngắm chân trời, trên vầng trán vấn vương nỗi buồn man mác, như đang nhớ nhung người thân nơi phương xa, ai đó thích khoảng thời gian ngủ trưa yên tĩnh, cứ nói chuyện mãi với ai đó sẽ bị ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ai đó ghét nhạc chuông điện thoại một cách kì lạ, ai đó đối với sự đùa cợt của đám bạn tôi chẳng thèm quan tâm, duy nhất với William có hơi khang khác, thỉnh thoảng, ai đó còn kể chuyện cười với cậu ta, khi William cười ai đó cũng sẽ cười, nụ cười dịu dàng, thường sẽ vì nụ cười của hai người họ mà cảm thấy trong lòng bị nghẹn cứng.
Có một hôm, tôi cảnh cáo William, cậu đừng có mà dụ dỗ người ta.
William nhìn tôi trầm tư một lúc rồi nói, không phải cậu thích người ta rồi chứ.
Sao lại có thể ? Tôi cười to nói như thế. Sao lại có thể ? Người phụ nữ ấy là Alice, là Alice tôi vẫn luôn xem như chị gái.
Nguồn cơn bắt nguồn từ người đàn ông tên Phương Hạo kia, lần đầu tiên ở quảng trường tôi nhìn thấy anh ta và ai đó dẫn theo một đứa bé, hai người họ tiếp xúc hòa hợp, nét mặt Lâm Tứ Nguyệt khi nói chuyện với anh ta dịu dàng, như một người vợ nghe lời, trên thực tế, bọn họ đứng ở đó trông như bức tranh một nhà ba người hạnh phúc, tôi càng nhìn càng nhìn càng thấy khó ở.
Ai đó giới thiệu với chúng tôi thế này, tôi là khổ chủ của ai đó, còn anh ta là anh bạn Phương Hạo, khi ai đó gọi Phương Hạo giọng điệu êm ái.
Phương Hạo, tôi đối với cái tên này có cảm giác đối địch đáng gờm, đặc biệt khi biết rằng ai đó sống ở nhà anh ta, tôi liền suy nghĩ linh tinh, nghĩ đến những hình ảnh cực đoan kia, ánh mắt anh ta mê ly, ai đó hà hơi thơm tho. Tôi không kìm được bèn tìm đến nhà, vừa trông thấy cách ăn mặc của Lâm Tứ Nguyệt liền khiến tôi gần như xuất huyết não, tôi tự học được từ thằng bạn lưu manh một câu rủa thầm, mẹ nó, đôi chân dài miên man kia đã bị tên đàn ông khác nhìn thấy mất rồi. Sau đó, tôi cảm thấy đó là một câu bệnh hoạn, làm như đôi chân dài miên man của ai đó chỉ mình tôi mới có thể nhìn thấy vậy.
Không được, tôi phải nghĩ cách mang ai đó đến chỗ của tôi, căn bản tôi không cách nào đối mặt với những hình ảnh kia, ai đó say bí tủy nằm bò trên lưng anh ta, ngực của ai đó dán chặt lên lưng anh ta.
Ai đó nói, từ trước đến giờ ai đó luôn xem tôi như em trai.
Tôi cùng đám bạn đến quán bar uống rượu, tôi chịu đủ rồi, ai đó không thích tôi uống rượu, tôi cứ muốn uống, tôi lớn tiếng mắng người phụ nữ Lâm Tứ Nguyệt kia, mắng người phụ nữ ấy và người đàn ông khác chơi trò thả thính, đám bạn nói tôi ghen tuông, tôi lớn tiếng bảo hết sức tào lao, sao tôi lại có cảm giác với người phụ nữ hơn tôi bảy tuổi.
Nhưng đó đúng thật không phải là ghen tuông à ?
Rõ ràng là ghen tuông, cho nên không sao chịu được người đàn ông khác hôn người phụ nữ ấy, cho nên giữa bàn dân thiên hạ tôi đã dùng cái miệng của mình chặn đứng cái miệng đang sáp lại gần ai đó kia. Quỷ tha ma bắt, Phương Hạo dựa vào cái gì mà hôn người phụ nữ ấy, cho dù mọi người bảo đây chỉ là một trò chơi. Tôi vẫn vô cùng tức giận tại sao chuyện tốt như thế lại rơi vào người gã đàn ông tên Phương Hạo kia, sao anh ta quen biết người phụ nữ ấy trước tôi, sao hai người họ trông xứng đôi thế này, sao tôi phải nhỏ hơn ai đó bảy tuổi, bởi vì bảy tuổi kia, ai đó nói ai đó xem tôi như em trai.
Khi ai đó mặc bộ lễ phục hở lưng màu đen bước ra từ phòng thử đồ, tôi cảm thấy mình không rời mắt đi được, tôi đã từng gặp không ít quốc sắc thiên hương, đẹp hơn ai đó, trẻ hơn ai đó, phong cách hơn ai đó đều có cả.
Rồi thì, tôi có ý nghĩa muốn đem ai đó giấu đi, muốn lau sạch trơn son môi của ai đó lúc này, ai đó như thế sẽ khiến rất nhiều đàn ông suy nghĩ lung tung.
Thứ tình cảm kia tự dưng bộc lộ, chỉ là tôi không muốn làm rõ thôi. Liên Ngọc buồn buồn nhìn tôi, muốn nói lại thôi, hóa ra, chẳng phải cô nàng không biết, cô nàng nói, trái tim của chị Tứ Nguyệt khi hai mươi tuổi đã sớm trao cho người khác rồi, cho nên, đừng đi tranh giành với một người đã mất, anh tranh cũng không qua được.
Em đừng có suy nghĩ linh tinh, chẳng phải như em đã nghĩ đâu, tôi nhàn nhạt đáp lại một câu.
Giống như buộc tôi phải đích thân chứng kiến tình cảm của chính mình vậy, trên một ban công khác tôi nghe thấy người phụ nữ ấy cầu hôn với người đàn ông khác, ly rượu trong tay cứ thế không cầm chắc, rơi xuống trên sàn.
Tôi thất thểu rời đi, làm sao đây, nếu như ai đó kết hôn với anh ta, vậy tôi, phải làm sao đây ?
Từ nhỏ, bọn họ đã dạy tôi rất nhiều thứ, dạy tôi biết chữ, dạy tôi ngôn ngữ nước khác, dạy tôi giao tiếp, dạy tôi đánh nhau, dạy tôi đủ hết mọi thứ, nhưng bọn họ chưa bao giờ dạy tôi làm thế nào mới được xem là yêu một người, làm thế nào mới có được tình yêu của một người.
Cuối cùng, tôi biết rằng tôi yêu người phụ nữ ấy, người phụ nữ tên Lâm Tứ Nguyệt, tình yêu đó có lẽ khi tôi mười bảy tuổi đã bắt đầu nảy mầm.
Tôi từng đọc một cuốn sách nếu như yêu một người thì đừng che giấu, đừng gian dối. Phải để anh ấy, cô ấy làm quen với con người thật của mình.
Hẹn người phụ nữ ấy đến khu vui chơi, khu vui chơi từng là nỗi ám ảnh của tôi. Nhưng tôi muốn được giống như trong cuốn sách kia đã nói, muốn để người phụ nữ ấy hiểu rõ được tôi, muốn tâm sự với ai đó.
Cuối cùng, người phụ nữ ấy đã rơi lệ, nước mắt tuôn trên má ai đó, đôi mắt long lanh, hết sức đáng thương, ánh đèn màu lam của vòng xoay ngựa gỗ hắt lên trong mắt ai đó, như trong mơ, khoảng cách giữa hai chúng tôi gần đến nỗi tôi chỉ cần cúi đầu xuống là có thể hôn ai đó.
Khi chạm lên môi ai đó, tôi cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy khỏi lồng ngực, ai đó không cự tuyệt.
Nụ hôn ấy càng nồng nàn hơn, tôi từng hôn người con gái khác, khi hôn cảm thấy hôn nhau chẳng khác nào đang ăn Sashimi, tôi cảm thấy bờ môi của con gái cũng chỉ vậy thôi, mềm mại này, chẳng khác nào miếng Sashimi.
Vừa chạm đến bờ môi ai đó, tôi cảm thấy bản thân chậm tiêu y như học sinh tiểu học, khi hôn sâu hơn, tôi cảm thấy thế giới như đang xoay chuyển, như cái vòng xoay ngựa gỗ màu lam kia. Khi ai đó ôm lấy cổ tôi, tôi cảm thấy ai đó như vật dẫn điện.
Hôn dường như vẫn chưa đủ, muốn được nhiều hơn, thân thể đang bắt đầu thay đổi, cứ như muốn bùng cháy vậy, trước khi còn chưa khó xử tôi buông cô ấy ra, mất tự nhiên kéo áo sơ mi của mình xuống một chút.
Đối với chuyện nam nữ trước giờ tôi có vẻ hứng thú ngược ngạo, cho nên tôi cảm thấy bản thân thuộc về kiểu lãnh cảm kia, giờ đây, tôi rốt cuộc cũng hiểu ra chỉ là chưa gặp đúng người.
Rồi nằm mơ. Trong bóng đêm mơ màng, tôi và ai đó bên nhau quấn quýt không rời, triền miên đến chết. Sau khi tỉnh dậy liền tắm nước lạnh ngay, rồi cũng không ngủ tiếp được nữa, mắt trơ trơ chờ đợi hình bóng ai đó xuất hiện trước mặt mình.
Người phụ nữ ấy nói, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đúng là người phụ nữ khiến người ta tuột cả cảm xúc.
Đi Macau đã mấy ngày, tôi rất không có chí khí mà nhớ đến ai đó. Tôi lựa chọn lơ đi những lời tổn thương của người phụ nữ ấy, vì người phụ nữ ấy mà viện hết cớ này đến cớ khác.
Về Thượng Hải tôi đề nghị chia tay với Liên Ngọc, sắc mặt Liên Ngọc trắng nhợt, chỉ nói là đã biết rồi.
Trước mặt tất cả người trong vũ hội, người phụ nữ ấy hỏi tôi : “ Lam Trinh Liệt, có muốn đi với tôi hay không ?” mái tóc đen hờ hững trên bờ vai trắng ngần của ai đó, thân hình thướt tha trong bộ lễ phục đen, nụ cười xa xăm quyến rũ trêu người.
Sao có thể không đồng ý chứ ? Tôi bước về phía ai đó, cho dù là địa ngục cũng không đành lòng buông tay người phụ nữ ấy, có lẽ, ngọt ngào như mật cũng chỉ vậy thôi.
Năm năm là một khoảng thời gian không dài không ngắn, trong năm năm này, tôi đã mất đi ông ngoại của mình, một vị trưởng bối hiếm hoi trong đời dùng tình thân bao dung khiến tôi muốn mở lòng. Khi tôi học xong quay về, thứ mà tôi đối mặt chính là mộ phần lạnh lẽo, nó dường như đang cười nhạo cuộc sống hoang đường của tôi. Tôi bắt đầu buông thả bản thân trước lúc tôi hai mươi lăm tuổi, kết giao rất nhiều bạn bè dân chơi, hẹn hò các cô gái, đổi bạn gái, la cà chốn vũ trường, tiệc tùng thâu đêm, cờ bạc, tiêu tiền như nước, thỉnh thoảng cũng hư hỏng, đam mê tốc độ, như là đua xe. Còn quen cô bạn gái đầu tiên theo đúng ý nghĩa thực sự, một cô nàng ngây thơ chẳng khác nào em thỏ trắng nhỏ, thỉnh thoảng, tôi cũng sẽ mê hoặc, dường như trên người cô nàng tồn tại một sự quen thuộc nào đó, như qua cô nàng tìm kiếm một thứ kí ức đã xa.
Người phụ nữ ấy mặc đồng phục trắng, chào hỏi qua loa, lâu rồi không gặp, Lam Trinh Liệt.
Ha ! Chị Alice của tôi.
Đúng là người phụ nữ thích gian dối, Lâm Tứ Nguyệt mới là tên thật của ai đó, ai đó còn nói với tôi điện thoại là do ai đó vô ý đánh mất, khi nói những lời này ai đó mặt không đỏ tim không loạn.
Rất tức giận, tôi giễu cợt ai đó, tôi muốn ai đó biết rằng tôi chẳng còn là cậu thiếu niên mười bảy tuổi suốt ngày theo sau đuôi ai đó, ai đó một mực duy trì biểu cảm nhàn nhạt lắng nghe những lời giễu cợt dở hơi của tôi, sau cùng, ai đó nói, Lam Trinh Liệt, cho một cơ hội nhé !
Tôi cảm thấy khi giữ ai đó lại bên cạnh là vì để giày vò ai đó, lần đầu tiên Lam Trinh Liệt bị cấm cửa là nhận được từ ai đó, tôi phải từ ai đó đòi lại bằng được.
Biến tướng của trò đùa ác ngược lại đang biến chất từng chút một.
Tôi cố ý thua cuộc đánh cược để giữ ai đó lại bên cạnh mình, ngoài miệng tôi cứ lèm bèm việc để ai đó sắp xếp cuộc sống cho mình, mọi chuyện đang đi ngược lại với lúc ban đầu.
Cuối cùng, ai đó nói với tôi, làm lành nha, Lam Trinh Liệt.
Bị ai đó bắt gặp tôi và Liên Ngọc hôn nhau, tôi lại cảm thấy phiền muộn. Còn ai đó, lại là người quen cũ của Liên Ngọc, Liên Ngọc gọi ai đó chị Tứ Nguyệt. Lâm Tứ Nguyệt, tôi phát hiện bản thân tuyệt nhiên chẳng hiểu chút gì về ai đó, thông qua Liên Ngọc tôi mới biết được thân thế trắc trở của người phụ nữ luôn tỏ ra bạc bẽo này, mười mấy tuổi sau khi mất đi người mẹ duy nhất thì bắt đầu ăn nhờ ở đậu, khi hai mươi tuổi đã theo chân người trong lòng ra nước ngoài, đến hai mươi hai tuổi lại mất đi người ấy.
Nếu như những chuyện này xảy ra trên người kẻ khác có lẽ tôi chỉ cười cho qua, nhưng xảy ra trên người của ai đó lại trở nên khác biệt, tôi cảm thấy đau lòng, bởi vì đã từng chứng kiến nước mắt của ai đó.
Sau một hồi lăn tăn rối rắm, tôi cảm thấy dường như mình đã trở thành một đứa trẻ hơi bị xoắn xít, hễ đụng đến người phụ nữ ấy liền đặc biệt hơn thua, còn nữa, tôi sợ người phụ nữ ấy.
Cho nên, sau khi gây chuyện xong, ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là, Lâm Tứ Nguyệt, người phụ nữ ấy có giận không đây ?
Cho nên, sự uy hiếp của ai đó thường hay có tác dụng với tôi.
Cho nên, khi đẩy ai đó ngã xuống xích đu, trông thấy biểu cảm ai đó để lộ ra tôi thất kinh hồn vía, hận không thể chặt tay mình xuống. Lại một lần nữa tôi để người phụ nữ ấy nhìn thấy hành vi xấu xa của mình.
Tôi lo người phụ nữ ấy thất vọng vì tôi, lo người phụ nữ ấy không vui, lo người phụ nữ ấy đau lòng, còn lo người phụ nữ ấy lại một lần nữa không từ mà biệt.
Rất lâu về sau, tôi rốt cuộc cũng hiểu ra cảm giác lo sợ kia bắt nguồn từ . . . yêu.
Tôi chuẩn bị rất nhiều bài bản để thuyết phục ai đó về nhà với tôi, nhưng mọi chuyện còn dễ dàng hơn trong tưởng tượng, ai đó nói, được, Lam Trinh Liệt, tôi theo cậu về.
Có thứ gì đó trong lúc không hay không biết đã trở nên khác lạ, khi ai đó đến gần, tôi sẽ có một chút mong chờ, còn có một chút lo lắng, nhìn thấy bạn bè gần gũi với ai đó tôi sẽ không thoải mái, nghe thấy ai đó ở trước mặt tôi muốn tôi đối xử tốt với Liên Ngọc tôi sẽ rất tức giận, có một lần, Liên Ngọc nói chị Tứ Nguyệt của cô nàng bảo lúc quen biết tôi, tôi vẫn còn là một đứa trẻ, tôi nghe thấy hết sức chói tai, rõ ràng khi đó tôi còn cao hơn ai đó kia mà, bởi vì chói tai tôi đã chặn đứng cái miệng đang nói chuyện của Liên Ngọc, tôi không muốn lại nghe thấy những chuyện mình không thích nghe từ cái miệng của cô nàng.
Mắt tôi dán chặt vào xương quai xanh của ai đó, cứ thế nhìn xuống, nhìn thấy vùng ngực của ai đó phập phồng lên xuống theo nhịp thở, tôi cảm thấy bản thân dường như đã bị mê hoặc.
Thậm chí với phần da thịt dưới lớp áo của ai đó đầy trí tưởng tượng, trí tưởng tượng kia còn theo vào trong giấc mơ của tôi, trong mơ thân thể của hai chúng tôi quấn quýt lấy nhau.
Tôi cảm thấy bản thân mình cần nên tự điều chỉnh một chút.
Nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn trái ngược nhau, rõ ràng muốn ngó lơ ai đó, đôi mắt lại không thể kiềm chế dõi theo ai đó, ai đó hay thích tựa vào nơi có ánh nắng vọng ngắm chân trời, trên vầng trán vấn vương nỗi buồn man mác, như đang nhớ nhung người thân nơi phương xa, ai đó thích khoảng thời gian ngủ trưa yên tĩnh, cứ nói chuyện mãi với ai đó sẽ bị ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ai đó ghét nhạc chuông điện thoại một cách kì lạ, ai đó đối với sự đùa cợt của đám bạn tôi chẳng thèm quan tâm, duy nhất với William có hơi khang khác, thỉnh thoảng, ai đó còn kể chuyện cười với cậu ta, khi William cười ai đó cũng sẽ cười, nụ cười dịu dàng, thường sẽ vì nụ cười của hai người họ mà cảm thấy trong lòng bị nghẹn cứng.
Có một hôm, tôi cảnh cáo William, cậu đừng có mà dụ dỗ người ta.
William nhìn tôi trầm tư một lúc rồi nói, không phải cậu thích người ta rồi chứ.
Sao lại có thể ? Tôi cười to nói như thế. Sao lại có thể ? Người phụ nữ ấy là Alice, là Alice tôi vẫn luôn xem như chị gái.
Nguồn cơn bắt nguồn từ người đàn ông tên Phương Hạo kia, lần đầu tiên ở quảng trường tôi nhìn thấy anh ta và ai đó dẫn theo một đứa bé, hai người họ tiếp xúc hòa hợp, nét mặt Lâm Tứ Nguyệt khi nói chuyện với anh ta dịu dàng, như một người vợ nghe lời, trên thực tế, bọn họ đứng ở đó trông như bức tranh một nhà ba người hạnh phúc, tôi càng nhìn càng nhìn càng thấy khó ở.
Ai đó giới thiệu với chúng tôi thế này, tôi là khổ chủ của ai đó, còn anh ta là anh bạn Phương Hạo, khi ai đó gọi Phương Hạo giọng điệu êm ái.
Phương Hạo, tôi đối với cái tên này có cảm giác đối địch đáng gờm, đặc biệt khi biết rằng ai đó sống ở nhà anh ta, tôi liền suy nghĩ linh tinh, nghĩ đến những hình ảnh cực đoan kia, ánh mắt anh ta mê ly, ai đó hà hơi thơm tho. Tôi không kìm được bèn tìm đến nhà, vừa trông thấy cách ăn mặc của Lâm Tứ Nguyệt liền khiến tôi gần như xuất huyết não, tôi tự học được từ thằng bạn lưu manh một câu rủa thầm, mẹ nó, đôi chân dài miên man kia đã bị tên đàn ông khác nhìn thấy mất rồi. Sau đó, tôi cảm thấy đó là một câu bệnh hoạn, làm như đôi chân dài miên man của ai đó chỉ mình tôi mới có thể nhìn thấy vậy.
Không được, tôi phải nghĩ cách mang ai đó đến chỗ của tôi, căn bản tôi không cách nào đối mặt với những hình ảnh kia, ai đó say bí tủy nằm bò trên lưng anh ta, ngực của ai đó dán chặt lên lưng anh ta.
Ai đó nói, từ trước đến giờ ai đó luôn xem tôi như em trai.
Tôi cùng đám bạn đến quán bar uống rượu, tôi chịu đủ rồi, ai đó không thích tôi uống rượu, tôi cứ muốn uống, tôi lớn tiếng mắng người phụ nữ Lâm Tứ Nguyệt kia, mắng người phụ nữ ấy và người đàn ông khác chơi trò thả thính, đám bạn nói tôi ghen tuông, tôi lớn tiếng bảo hết sức tào lao, sao tôi lại có cảm giác với người phụ nữ hơn tôi bảy tuổi.
Nhưng đó đúng thật không phải là ghen tuông à ?
Rõ ràng là ghen tuông, cho nên không sao chịu được người đàn ông khác hôn người phụ nữ ấy, cho nên giữa bàn dân thiên hạ tôi đã dùng cái miệng của mình chặn đứng cái miệng đang sáp lại gần ai đó kia. Quỷ tha ma bắt, Phương Hạo dựa vào cái gì mà hôn người phụ nữ ấy, cho dù mọi người bảo đây chỉ là một trò chơi. Tôi vẫn vô cùng tức giận tại sao chuyện tốt như thế lại rơi vào người gã đàn ông tên Phương Hạo kia, sao anh ta quen biết người phụ nữ ấy trước tôi, sao hai người họ trông xứng đôi thế này, sao tôi phải nhỏ hơn ai đó bảy tuổi, bởi vì bảy tuổi kia, ai đó nói ai đó xem tôi như em trai.
Khi ai đó mặc bộ lễ phục hở lưng màu đen bước ra từ phòng thử đồ, tôi cảm thấy mình không rời mắt đi được, tôi đã từng gặp không ít quốc sắc thiên hương, đẹp hơn ai đó, trẻ hơn ai đó, phong cách hơn ai đó đều có cả.
Rồi thì, tôi có ý nghĩa muốn đem ai đó giấu đi, muốn lau sạch trơn son môi của ai đó lúc này, ai đó như thế sẽ khiến rất nhiều đàn ông suy nghĩ lung tung.
Thứ tình cảm kia tự dưng bộc lộ, chỉ là tôi không muốn làm rõ thôi. Liên Ngọc buồn buồn nhìn tôi, muốn nói lại thôi, hóa ra, chẳng phải cô nàng không biết, cô nàng nói, trái tim của chị Tứ Nguyệt khi hai mươi tuổi đã sớm trao cho người khác rồi, cho nên, đừng đi tranh giành với một người đã mất, anh tranh cũng không qua được.
Em đừng có suy nghĩ linh tinh, chẳng phải như em đã nghĩ đâu, tôi nhàn nhạt đáp lại một câu.
Giống như buộc tôi phải đích thân chứng kiến tình cảm của chính mình vậy, trên một ban công khác tôi nghe thấy người phụ nữ ấy cầu hôn với người đàn ông khác, ly rượu trong tay cứ thế không cầm chắc, rơi xuống trên sàn.
Tôi thất thểu rời đi, làm sao đây, nếu như ai đó kết hôn với anh ta, vậy tôi, phải làm sao đây ?
Từ nhỏ, bọn họ đã dạy tôi rất nhiều thứ, dạy tôi biết chữ, dạy tôi ngôn ngữ nước khác, dạy tôi giao tiếp, dạy tôi đánh nhau, dạy tôi đủ hết mọi thứ, nhưng bọn họ chưa bao giờ dạy tôi làm thế nào mới được xem là yêu một người, làm thế nào mới có được tình yêu của một người.
Cuối cùng, tôi biết rằng tôi yêu người phụ nữ ấy, người phụ nữ tên Lâm Tứ Nguyệt, tình yêu đó có lẽ khi tôi mười bảy tuổi đã bắt đầu nảy mầm.
Tôi từng đọc một cuốn sách nếu như yêu một người thì đừng che giấu, đừng gian dối. Phải để anh ấy, cô ấy làm quen với con người thật của mình.
Hẹn người phụ nữ ấy đến khu vui chơi, khu vui chơi từng là nỗi ám ảnh của tôi. Nhưng tôi muốn được giống như trong cuốn sách kia đã nói, muốn để người phụ nữ ấy hiểu rõ được tôi, muốn tâm sự với ai đó.
Cuối cùng, người phụ nữ ấy đã rơi lệ, nước mắt tuôn trên má ai đó, đôi mắt long lanh, hết sức đáng thương, ánh đèn màu lam của vòng xoay ngựa gỗ hắt lên trong mắt ai đó, như trong mơ, khoảng cách giữa hai chúng tôi gần đến nỗi tôi chỉ cần cúi đầu xuống là có thể hôn ai đó.
Khi chạm lên môi ai đó, tôi cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy khỏi lồng ngực, ai đó không cự tuyệt.
Nụ hôn ấy càng nồng nàn hơn, tôi từng hôn người con gái khác, khi hôn cảm thấy hôn nhau chẳng khác nào đang ăn Sashimi, tôi cảm thấy bờ môi của con gái cũng chỉ vậy thôi, mềm mại này, chẳng khác nào miếng Sashimi.
Vừa chạm đến bờ môi ai đó, tôi cảm thấy bản thân chậm tiêu y như học sinh tiểu học, khi hôn sâu hơn, tôi cảm thấy thế giới như đang xoay chuyển, như cái vòng xoay ngựa gỗ màu lam kia. Khi ai đó ôm lấy cổ tôi, tôi cảm thấy ai đó như vật dẫn điện.
Hôn dường như vẫn chưa đủ, muốn được nhiều hơn, thân thể đang bắt đầu thay đổi, cứ như muốn bùng cháy vậy, trước khi còn chưa khó xử tôi buông cô ấy ra, mất tự nhiên kéo áo sơ mi của mình xuống một chút.
Đối với chuyện nam nữ trước giờ tôi có vẻ hứng thú ngược ngạo, cho nên tôi cảm thấy bản thân thuộc về kiểu lãnh cảm kia, giờ đây, tôi rốt cuộc cũng hiểu ra chỉ là chưa gặp đúng người.
Rồi nằm mơ. Trong bóng đêm mơ màng, tôi và ai đó bên nhau quấn quýt không rời, triền miên đến chết. Sau khi tỉnh dậy liền tắm nước lạnh ngay, rồi cũng không ngủ tiếp được nữa, mắt trơ trơ chờ đợi hình bóng ai đó xuất hiện trước mặt mình.
Người phụ nữ ấy nói, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đúng là người phụ nữ khiến người ta tuột cả cảm xúc.
Đi Macau đã mấy ngày, tôi rất không có chí khí mà nhớ đến ai đó. Tôi lựa chọn lơ đi những lời tổn thương của người phụ nữ ấy, vì người phụ nữ ấy mà viện hết cớ này đến cớ khác.
Về Thượng Hải tôi đề nghị chia tay với Liên Ngọc, sắc mặt Liên Ngọc trắng nhợt, chỉ nói là đã biết rồi.
Trước mặt tất cả người trong vũ hội, người phụ nữ ấy hỏi tôi : “ Lam Trinh Liệt, có muốn đi với tôi hay không ?” mái tóc đen hờ hững trên bờ vai trắng ngần của ai đó, thân hình thướt tha trong bộ lễ phục đen, nụ cười xa xăm quyến rũ trêu người.
Sao có thể không đồng ý chứ ? Tôi bước về phía ai đó, cho dù là địa ngục cũng không đành lòng buông tay người phụ nữ ấy, có lẽ, ngọt ngào như mật cũng chỉ vậy thôi.
/97
|