Tôi là một sinh viên ngành Y vừa bước chân ra khỏi cổng trường đại học, hiện đang làm việc tại bệnh viện St.
John’s, tuy rằng hiện giờ vẫn đang trong thời gian thử việc, nhưng tôi sẽ hết sức trân trọng cái cơ hội này.
Hiện tại St.
John’s là bệnh viện đa khoa danh tiếng nhất Hong Kong, nó nằm ở lưng chừng núi, môi trường cực tốt, rất thích hợp cho người bệnh tịnh dưỡng.
Lần đầu tiên gặp được anh ấy là vào một buổi chiều, anh ấy ngồi trên chiếc xích đu trong vườn hoa.
Cực phẩm, đây là các cô nàng trong bệnh viện dùng để hình dung anh ấy, đẹp trai, lắm tiền, sự xuất hiện của anh ấy khiến cho các cô nàng trong cả bệnh viện vì thế điên cuồng.
Nhưng điều khiến tôi nảy sinh hiếu kì với anh ấy là, rõ ràng anh ấy chỉ bị thương nhẹ, cớ làm sao phải nằm phòng bệnh đặc biệt trên tầng mười một bằng được.
Tôi biết anh ấy, tôi nghĩ Hong Kong có rất nhiều người đều biết anh ấy, chính vào không lâu trước đây, chính phủ Hong Kong còn trao giải thanh niên kiệt xuất cho anh ấy, nghe bảo anh ấy là người nhận giải trẻ tuổi nhất trong lịch sử từ trước đến nay, không lâu sau lại được tạp chí Time đánh giá là một trong một trăm người có sức ảnh hưởng nhất toàn cầu, giai đoạn đó, tin tức liên quan đến anh ấy tần suất dày đặc trên tạp chí, báo giấy, nhưng anh ấy rất ít lộ diện trước đông đảo giới truyền thông, thỉnh thoảng, chỉ là lác đác vài câu, cảm giác anh ấy mang đến cho người khác khá khiêm tốn, nhưng điều này chẳng hề cản trở sự hiếu kì của mọi người đối với anh ấy, vào thời đại này, người ta cần có thần tượng, mà anh ấy phù hợp tất cả mọi điều kiện cần có của thần tượng.
Một vụ tai nạn xe cộ khiến anh ấy phải nhập viện nằm ở bệnh viện St.
Johns.
Các cô nàng trong bệnh viện thường hay hướng lên tầng mười một cảm thán, bởi vì nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, các cô nàng chẳng có cơ hội gặp được anh ấy, đôi lúc tôi cũng trêu chọc bọn họ, gặp được thì đã làm sao, người ta đã có vị hôn thê rồi.
Vị hôn thê của anh ấy cũng rất xinh đẹp, tôi đã nhìn thấy cô ta trên tạp chí, đứng bên cạnh người đàn ông như thế nét mặt vẫn cứ tự tin, vừa nhìn biết ngay đã được tiếp nhận sự giáo dục cực tốt.
Tôi biết anh ấy là người cực đẹp trai, nhưng sau khi trông thấy người thật tôi cứ luôn ngỡ ngàng, trước giờ tôi không biết một người con trai cũng có thể trông như thế này.
Anh ấy ngồi trên chiếc xích đu, đôi mắt khép hờ, hàng mi dày khẽ lay động trong gió, mái tóc mềm mại xõa lòa xòa trên trán, ánh nắng nhàn nhạt phát tán trên mái tóc anh ấy, sống mũi cao và thẳng, bờ môi hơi dày nhưng phối với chiếc cằm thanh thoát vừa khéo hòa hợp, hàng mi chớp nhẹ khiến người đàn ông này trông càng thanh tuấn.
Anh ấy, trông như thiên sứ.
Thành thục mà non nớt, mang hai thứ khí chất đàn ông và con trai phát huy triệt để đến tận cùng.
Tôi cảm thấy tôi không dám hít thở nữa, lo sợ vừa hít thở người đàn ông trước mắt sẽ bật tung đôi cánh trắng, biến mất nơi đường chân trời thênh thang.
Anh ấy vừa mở mắt ra, tôi liền bắt đầu bị thất thủ, chẳng khác nào mấy cô nàng trong bệnh viện.
Thượng đế đúng thật đã mang hết những thứ tốt đẹp nhất đều tặng cho anh ấy, cho anh ấy dung nhan như thiên sứ, còn cho anh ấy đôi đồng tử rung động lòng người đến vậy, khiến người khác chìm đắm trong một khoảnh khắc.
“ Cô ở đây làm gì ?’ Ngữ khí nhàn nhạt mang theo sự xa cách.
“ Ơ.
.
.” Đúng vậy, tôi ở đây làm gì ?
“ Mà thôi, không cần trả lời, bây giờ cô có thể dời gót được rồi, tôi không muốn bị người khác quấy rầy.” Anh ấy lại nhắm mắt, biểu thị ý đuổi tôi đi.
Vội vàng lôi ra cuốn sổ ghi chép trong túi áo, tôi nhớ ra tôi vốn đến tìm anh ấy để ký tên, một bệnh nhân nhí ở tầng ba là fan của anh ấy, do mấy tháng trước đã tiếp nhận phẫu thuật tim, chi phí phẫu thuật đó đúng thật do cái vị đang ở trước mặt đây quyên góp, cái vị người thừa kế Lam gia đây vẫn luôn nhiệt tâm công ích, anh ấy và mẹ của mình thậm chí đã thành lập tổ chức từ thiện, còn thuê nhân viên chuyên nghiệp tiến hành quản lý tổ chức.
Cúc cung tận tụy đẩy cuốn sổ ghi chép đến trước mặt anh ấy: “ Tiên sinh, tôi tên Lâm Tứ Hỷ, làm việc ở nơi này.
Tôi thay mặt một bạn nhỏ ở tầng ba tỏ lòng cám ơn anh, nhờ sự giúp đỡ của anh, cậu bé mới có thể nhận được sự điều trị tốt, anh có thể ký tên vào đây không, tôi nghĩ, anh bạn nhỏ kia nhất định sẽ rất vui.”
Anh ấy khẽ nhíu mày : “ Cô nói cô tên gì ?”
“ Lâm Tứ Hỷ.” Cắn chặt răng mà nói, cái tên này thường hay khiến tôi không ngẩng đầu lên được : “ Là Tứ Hỷ trên bàn mạc chược đó.”
Anh ấy bật cười lên, đón lấy cuốn sổ ghi chép trong tay tôi rất tỉ mỉ viết lên tên của mình, không phải tên tiếng Anh, mà là ba chữ Hán Lam Trinh Liệt đó, Lam Trinh Liệt, đến cái tên cũng nghe hay thế đấy, tôi cảm thấy anh ấy là người thích hợp với cái tên này nhất trên đời.
“ Tên của cô và tên của bạn tôi chỉ khác nhau mỗi một chữ.” Anh ấy đưa cuốn sổ ghi chép cho tôi.
Sau này, tôi đã gặp được người chỉ khác với tên của tôi mỗi một chữ ấy.
Mấy ngày sau, anh ấy xuất viện, nhưng anh ấy đã để hình bóng của mình lại trong giấc mơ của tôi.
Tôi cho rằng, tôi cũng không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.
Lần nữa gặp lại anh ấy là vào lễ tình nhân, chính là ngày hôn lễ của anh ấy, bên ngoài hành lang của phòng phẫu thuật, anh ấy tựa vào đó với bộ lễ phục trắng đang mặc trên người be bết vết máu, cứ đứng sừng sững ở đó, như một pho tượng.
Tôi muốn bước đến gần anh ấy một chút, vệ sĩ của anh ấy đã ngăn tôi lại.
Lúc đến tôi đại khái đã hiểu được một chút tình hình, người phụ nữ trúng đạn kia là vợ của anh ấy, tự anh ấy nói với bác sĩ đó là vợ của mình.
Anh ấy nói điều duy nhất bọn họ có thể làm là khiến cho vợ của anh ấy vô sự, anh ấy nói ngoài chuyện này ra anh ấy không chấp nhận bất cứ kết quả nào, xem ra, anh ấy rất yêu vợ của mình.
Tôi vẫn luôn cho rằng kiểu tình huống này chỉ có trong phim ảnh mới xảy ra thôi, tôi cảm thấy tất cả những chuyện này dường như chỉ là tình tiết trong phim ảnh.
Điều càng khiến tôi buồn hơn là vì sao những chuyện như thế lại xảy ra trên người anh ấy.
Hiện giờ, tôi chỉ có thể nhìn anh ấy từ xa xa.
Sau đó, tôi van cầu bố giúp tôi, bố là viện trưởng của bệnh viện này, tôi đã cầu xin rất lâu ông mới đồng ý giúp, thế là tôi mới có cơ hội đến gần anh ấy.
Ánh mắt anh ấy dán chặt vào cửa phòng phẫu thuật, tay buông thõng, tôi lặng lẽ đứng bên cạnh anh ấy, qua được một lúc, một người trẻ tuổi kéo nhẹ tay anh ấy đưa cho anh ấy ly cà phê, anh ấy trân trân nhìn ly cà phê rất lâu cũng không nhận lấy, sau cùng, anh ấy ngồi xổm trên sàn.
“ Tiểu Quang, đưa tôi điếu thuốc.” Anh ấy nói với người trẻ tuổi kia, giọng khản đặc.
Bàn tay anh ấy đang run rẩy, cầm lấy cái bật lửa làm thế nào cũng không đánh ra lửa, cuối cùng, là người trẻ tuổi kia mồi thuốc cho anh ấy, thậm chí bàn tay đang cầm điếu thuốc cũng đang run rẩy.
Tôi cứ nhìn mãi nhìn mãi trong lòng bỗng thấy xót xa, tôi bất giác bước tới ngồi xổm xuống như anh ấy, mặt đối mặt.
“ Lam tiên sinh, vợ của anh nhất định sẽ vô sự mà.”
“ Thật không ?” Anh ấy với tay siết chặt tay tôi, dường như bàn tay tôi chính là ánh bình minh : “ Cô cũng cảm thấy cô ấy sẽ vô sự ?”
“ Đúng vậy, tôi cảm thấy cô ấy sẽ vô sự thôi.” Tôi nhấn mạnh ngữ khí của mình : “ Anh xem, anh yêu cô ấy như thế, cô ấy nhất định sẽ không nỡ xa anh, cho nên, cô ấy nhất định sẽ vô sự.”
Lâm Tứ Nguyệt, hóa ra, đây chính là người bạn của anh ấy có cái tên chỉ khác với tôi mỗi một chữ đó ư ? Trong lòng tôi dâng lên một nỗi khổ sở nhàn nhạt, cho nên, hôm đó anh ấy mới cười với tôi, cho nên, hôm đó anh ấy mới ôn hòa ký tên cho tôi, hóa ra, là yêu chim yêu luôn cả tổ đây mà, hóa ra, anh ấy thật sự yêu chết đi được người phụ nữ tên Lâm Tứ Nguyệt kia.
Chỉ là, dường như tôi loáng thoáng nhớ ra vị hôn thê kia trước đây vẫn luôn bên cạnh anh ấy ở bệnh viện đâu phải tên Lâm Tứ Nguyệt chứ.
Trải qua sự dày vò trong thời gian dài lê thê, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.
Anh ấy trong phút chốc mặt mày xám xịt, dường như đang đối diện với buổi tuyên phán.
Bác sĩ đã thông báo kết quả phẫu thuật, bởi vì mất máu quá nhiều, hiện tại vẫn trong tình trạng hôn mê, tối nay là giai đoạn then chốt, chỉ cần qua được tối nay người bệnh kia xem như đã qua được giai đoạn nguy hiểm.
Dường như trong phút chốc anh ấy bỗng trở nên bình tĩnh hơn, sau khi bắt tay với bác sĩ liền nói với người trẻ tuổi tên Tiểu Quang kia : “ Cậu đi lấy cho tôi vài bộ quần áo để thay, còn nữa, phong tỏa toàn bộ tin tức, còn nữa, truyền lời xuống dưới, phải dùng thời gian nhanh nhất tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ này cho tôi.”
Dáng vẻ của anh ấy khi đó khiến tôi nhớ lại thật ra anh ấy còn có một biệt danh khác là “ Báo săn Châu Mỹ .” Tôi còn nhớ một vị biên tập tạp chí nổi tiếng ở Hong Kong nói anh ấy nho nhã, mê người, tính công kích đầy mình.
Hôm đó trước khi quay về, tôi trông thấy anh ấy ở bên ngoài phòng cách ly mê mẩn ngắm nhìn người nằm bên trong.
Ngày hôm sau lúc tôi đi làm, nghe nói bệnh nhân tên Lâm Tứ Nguyệt kia đã qua khỏi vùng nguy hiểm, nghe nói lúc đó anh ấy vừa nghe thấy đã vui mừng như điên, ôm chầm lấy bác sĩ nói, tôi biết ngay mà, tôi biết ngay mà, cô ấy không nỡ xa tôi.
Các cô nàng trong bệnh viện từng người một lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, bọn họ nói ai bảo hào môn không có tình yêu chân chính.
Lâm Tứ Nguyệt, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, có thể khiến một người như anh ấy yêu thương đến vậy.
Tôi nghĩ, cô ấy nhất định là một cô gái rất đặc biệt đây..
/97
|