Edit: Thu Lệ
Ban đêm, Thái Quang Đình ôm tới cho Minh Phỉ một con chó nhỏ màu nâu nhạt, chó nhỏ vẫn chưa dài tới một thước, tứ chi bé nhỏ mảnh khảnh, lông mượt như nhung, đôi mắt tròn màu đen ướt át, tội nghiệp nhìn Minh Phỉ.
Minh Phỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây chó cũng thuộc loại chó Bắc Kinh. Mắt thấy gương mặt mong đợi của Thái Quang Đình, vội vàng vui mừng cực kỳ ôm chó vào trong lòng, cười đến mặt mày cong cong nhìn Thái Quang Đình: Ca ca, chó nhỏ ở đâu vậy, thật là xinh đẹp.
Thái Quang Đình cười nói: Ta nghe nói trước kia muội có nuôi một con chó tên là Hôi Hôi, bị người ta bắt đi khiến muội rất đau lòng. Cung gia có nuôi bốn con chó Mẫu Đan nhỏ, ta liền đi tìm Cung Viễn Hòa, hắn vừa nghe nói liền lựa ra một con lanh lợi nhất đưa tới cho muội. Vẻ mặt d.đ'l;q'd của hắn rất kiêu ngạo, Chó Mẫu Đan này rất hiếm, cả Thuỷ Thành phủ chỉ Cung gia mới có, muội chính là phần duy nhất. Đẹp mắt chứ? Muội đặt cho nó một cái tên đi?
Thì ra nơi này gọi chó Bắc Kinh là chó Mẫu Đan, vẫn còn rất trân quý, tên Tiểu Tài Chủ đó cũng thật là hào phóng. Trong đầu Minh Phỉ lập tức hiện lên tiểu công tử xinh đẹp với đôi mắt hoa đào, mặc sa y, phe phẩy cây quạt, giọng nói đồng âm, kim quang lấp lánh, không khỏi khẽ mỉm cười: Ca ca, chúng ta xin mẫu thân đặt tên cho chó nhỏ có được không?
Thái Quang Đình sững sờ, ngay sau đó hiểu ý của nàng. Không phải tất cả mọi người đều thích chó hay mèo, bây giờ Minh Phỉ vẫn chưa có viện tử của mình, chỉ là tạm thời ở lại chỗ Trần thị, muốn nuôi cái gì cũng phải hỏi ý của Trần thị trước mới được, quyết không thể bởi vì loại chuyện nhỏ này làm cho người ta ngờ vực. Liền siết chặt mặt của Minh Phỉ: Muội nghĩ rất chu đáo. Chúng ta phải đi hỏi ngay.
Minh Phỉ rất không có thói quen bị người ta véo như vậy, nhăn mặt nói: Ca ca, muội đã mười tuổi rồi, không còn là hài tử nữa.
Thái Quang Đình chỉ cảm thấy nàng nhăn mặt, lộ ra lợi thiếu hai chiếc răng hết sức đáng yêu, không khỏi cười lại nhéo hai cái: Mười tuổi không phải là hài tử thì là cái gì? Nghĩ đến Minh Phỉ bị uất ức, lại vuốt vuốt đầu của nàng: Phỉ Phỉ, lúc nên nhẫn nại nhất định phải nhẫn nại.
Ca ca yên tâm đi. Minh Phỉ bất đắc dĩ chịu, thật lòng nói cám ơn: Ca ca, cám ơn ca. Mặc kệ chó này nuôi được không nuôi được, một phần yêu mến này của Thái Quang Đình đối với đều là chân thành. Thái Tam Tiểu Thư cũng không còn thảm như vậy, ca ca cùng muội muội vẫn luôn tưởng nhớ.
Thái Quang Đình ngạc nhiên: Nha đầu ngốc, nói gì cám ơn với không cám ơn? Chúng ta là người thân mà. Cõi đời này chỉ có tỷ tỷ lấy chồng ở xa và hai người muội muội đáng thương này, mới là người thân chân chính của hắn.
Người thân , Minh Phỉ lặp lại hai từ này mấy lần trong miệng, nặng nề gật đầu.
Trần thị bận rộn một ngày mệt mỏi không xong, đang nằm nghiêng trên giường La Hán để Ngọc Bàn và Ngân Bình đấm chân, Kim Trâm bóp vai, nghe Châu Thoa báo thực đơn cơm tối, chợt nghe Dư ma ma nói: Phu nhân, Đại công tử và Tam Tiểu Thư tới rồi.
Trần thị híp mắt: Mời vào.
Dư ma ma cười nói: Trong ngực Tam Tiểu Thư ôm một con chó nhỏ rất xinh đẹp, Đại công tử bảo là muốn xin người đặt tên cho chó nhỏ, Tam Tiểu Thư lại đứng ở cửa không dám vào.
Trần thị nhất thời hiểu được ý tứ của hai huynh muội này, là rất muốn nuôi chó này nhưng lại sợ mình không thích, cố ý tới hỏi thăm ý tứ của mình. Ngay cả người cũng nuôi dưỡng rồi, còn sợ chăm sóc một con chó sao? Liền nói: Để cho bọn họ ôm vào đây đi. Nói xong để Ngọc Bàn đỡ dậy, lên tinh thần, ngồi ngay ngắn.
Minh Phỉ chỉ sợ con chó này sẽ đi tiểu ở trong phòng Trần thị, một khắc cũng không dám đặt nó xuống đất, chỉ ôm thật chặt vào trong ngực, biểu hiện này rơi vào trong mắt Trần thị, lại thành nàng rất thích con chó này, sợ mình không để cho chó này ở lại. Lập tức cười nói: Ôm tới cho ta xem một chút, dáng dấp nhỏ bé rất buồn cười.
Minh Phỉ cười đưa tới: Mẫu thân cẩn thận, đừng để lông của nó dính lên y phục của người.
Trong nội tâm Trần thị khẽ động: Vậy con không sợ nó dính lên y phục của con sao?
Minh Phỉ nói: Cẩu Nhi quá nhỏ, còn không hiểu chuyện, nữ nhi sợ nó đi tiểu ở trong phòng của người.
Chu đáo như vậy? Trần thị kinh ngạc, sờ sờ đầu con chó nhỏ: Không ngờ là chó Mẫu Đan. Vậy thì gọi là Hỉ Phúc đi. Vui sướng, phúc khí nhiều hơn. Nàng thật sự hy vọng Minh Phỉ có thể giống như những gì que xăm từng nói, nhiều hỉ nhiều phúc, cũng mang cho mình chút phúc khí .
Tên rất hay. Ánh mắt của Minh Phỉ nhất thời sáng lên như hai ngôi sao, quỳ gối hành lễ với Trần thị: Tạ mẫu thân ban tên, nữ nhi nhất định sẽ dạy tốt nó, không để nó chạy loạn và sủa loạn. Đợi nó lớn một chút sẽ khiến nó thi lễ với mẫu thân. Hỉ Phúc, mau cám ơn phu nhân. Chó nhỏ này giống như hiểu ý tứ của Minh Phỉ, kêu lên một tiếng.
Là từ Cung gia ôm tới. Thái Quang Đình chiều lòng nói: Chó này thật sự thông minh khéo léo
Ban đêm, Thái Quang Đình ôm tới cho Minh Phỉ một con chó nhỏ màu nâu nhạt, chó nhỏ vẫn chưa dài tới một thước, tứ chi bé nhỏ mảnh khảnh, lông mượt như nhung, đôi mắt tròn màu đen ướt át, tội nghiệp nhìn Minh Phỉ.
Minh Phỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây chó cũng thuộc loại chó Bắc Kinh. Mắt thấy gương mặt mong đợi của Thái Quang Đình, vội vàng vui mừng cực kỳ ôm chó vào trong lòng, cười đến mặt mày cong cong nhìn Thái Quang Đình: Ca ca, chó nhỏ ở đâu vậy, thật là xinh đẹp.
Thái Quang Đình cười nói: Ta nghe nói trước kia muội có nuôi một con chó tên là Hôi Hôi, bị người ta bắt đi khiến muội rất đau lòng. Cung gia có nuôi bốn con chó Mẫu Đan nhỏ, ta liền đi tìm Cung Viễn Hòa, hắn vừa nghe nói liền lựa ra một con lanh lợi nhất đưa tới cho muội. Vẻ mặt d.đ'l;q'd của hắn rất kiêu ngạo, Chó Mẫu Đan này rất hiếm, cả Thuỷ Thành phủ chỉ Cung gia mới có, muội chính là phần duy nhất. Đẹp mắt chứ? Muội đặt cho nó một cái tên đi?
Thì ra nơi này gọi chó Bắc Kinh là chó Mẫu Đan, vẫn còn rất trân quý, tên Tiểu Tài Chủ đó cũng thật là hào phóng. Trong đầu Minh Phỉ lập tức hiện lên tiểu công tử xinh đẹp với đôi mắt hoa đào, mặc sa y, phe phẩy cây quạt, giọng nói đồng âm, kim quang lấp lánh, không khỏi khẽ mỉm cười: Ca ca, chúng ta xin mẫu thân đặt tên cho chó nhỏ có được không?
Thái Quang Đình sững sờ, ngay sau đó hiểu ý của nàng. Không phải tất cả mọi người đều thích chó hay mèo, bây giờ Minh Phỉ vẫn chưa có viện tử của mình, chỉ là tạm thời ở lại chỗ Trần thị, muốn nuôi cái gì cũng phải hỏi ý của Trần thị trước mới được, quyết không thể bởi vì loại chuyện nhỏ này làm cho người ta ngờ vực. Liền siết chặt mặt của Minh Phỉ: Muội nghĩ rất chu đáo. Chúng ta phải đi hỏi ngay.
Minh Phỉ rất không có thói quen bị người ta véo như vậy, nhăn mặt nói: Ca ca, muội đã mười tuổi rồi, không còn là hài tử nữa.
Thái Quang Đình chỉ cảm thấy nàng nhăn mặt, lộ ra lợi thiếu hai chiếc răng hết sức đáng yêu, không khỏi cười lại nhéo hai cái: Mười tuổi không phải là hài tử thì là cái gì? Nghĩ đến Minh Phỉ bị uất ức, lại vuốt vuốt đầu của nàng: Phỉ Phỉ, lúc nên nhẫn nại nhất định phải nhẫn nại.
Ca ca yên tâm đi. Minh Phỉ bất đắc dĩ chịu, thật lòng nói cám ơn: Ca ca, cám ơn ca. Mặc kệ chó này nuôi được không nuôi được, một phần yêu mến này của Thái Quang Đình đối với đều là chân thành. Thái Tam Tiểu Thư cũng không còn thảm như vậy, ca ca cùng muội muội vẫn luôn tưởng nhớ.
Thái Quang Đình ngạc nhiên: Nha đầu ngốc, nói gì cám ơn với không cám ơn? Chúng ta là người thân mà. Cõi đời này chỉ có tỷ tỷ lấy chồng ở xa và hai người muội muội đáng thương này, mới là người thân chân chính của hắn.
Người thân , Minh Phỉ lặp lại hai từ này mấy lần trong miệng, nặng nề gật đầu.
Trần thị bận rộn một ngày mệt mỏi không xong, đang nằm nghiêng trên giường La Hán để Ngọc Bàn và Ngân Bình đấm chân, Kim Trâm bóp vai, nghe Châu Thoa báo thực đơn cơm tối, chợt nghe Dư ma ma nói: Phu nhân, Đại công tử và Tam Tiểu Thư tới rồi.
Trần thị híp mắt: Mời vào.
Dư ma ma cười nói: Trong ngực Tam Tiểu Thư ôm một con chó nhỏ rất xinh đẹp, Đại công tử bảo là muốn xin người đặt tên cho chó nhỏ, Tam Tiểu Thư lại đứng ở cửa không dám vào.
Trần thị nhất thời hiểu được ý tứ của hai huynh muội này, là rất muốn nuôi chó này nhưng lại sợ mình không thích, cố ý tới hỏi thăm ý tứ của mình. Ngay cả người cũng nuôi dưỡng rồi, còn sợ chăm sóc một con chó sao? Liền nói: Để cho bọn họ ôm vào đây đi. Nói xong để Ngọc Bàn đỡ dậy, lên tinh thần, ngồi ngay ngắn.
Minh Phỉ chỉ sợ con chó này sẽ đi tiểu ở trong phòng Trần thị, một khắc cũng không dám đặt nó xuống đất, chỉ ôm thật chặt vào trong ngực, biểu hiện này rơi vào trong mắt Trần thị, lại thành nàng rất thích con chó này, sợ mình không để cho chó này ở lại. Lập tức cười nói: Ôm tới cho ta xem một chút, dáng dấp nhỏ bé rất buồn cười.
Minh Phỉ cười đưa tới: Mẫu thân cẩn thận, đừng để lông của nó dính lên y phục của người.
Trong nội tâm Trần thị khẽ động: Vậy con không sợ nó dính lên y phục của con sao?
Minh Phỉ nói: Cẩu Nhi quá nhỏ, còn không hiểu chuyện, nữ nhi sợ nó đi tiểu ở trong phòng của người.
Chu đáo như vậy? Trần thị kinh ngạc, sờ sờ đầu con chó nhỏ: Không ngờ là chó Mẫu Đan. Vậy thì gọi là Hỉ Phúc đi. Vui sướng, phúc khí nhiều hơn. Nàng thật sự hy vọng Minh Phỉ có thể giống như những gì que xăm từng nói, nhiều hỉ nhiều phúc, cũng mang cho mình chút phúc khí .
Tên rất hay. Ánh mắt của Minh Phỉ nhất thời sáng lên như hai ngôi sao, quỳ gối hành lễ với Trần thị: Tạ mẫu thân ban tên, nữ nhi nhất định sẽ dạy tốt nó, không để nó chạy loạn và sủa loạn. Đợi nó lớn một chút sẽ khiến nó thi lễ với mẫu thân. Hỉ Phúc, mau cám ơn phu nhân. Chó nhỏ này giống như hiểu ý tứ của Minh Phỉ, kêu lên một tiếng.
Là từ Cung gia ôm tới. Thái Quang Đình chiều lòng nói: Chó này thật sự thông minh khéo léo
/607
|