Bởi vì kế sách của Trần thị, mọi người hết sức nhận lời Minh Phỉ cùng Minh Ngọc. Minh Phỉ mang theo Minh Ngọc yên lặng ngồi, có người hỏi liền cười tủm tỉm trả lời, lễ độ hiểu biết, khiêm tốn dịu dàng; không người nào hỏi trên mặt vẫn tươi cười, vẻ mặt nhã nhặn lịch sự, cử chỉ hết sức lễ độ, đối với Trần thị càng thêm hiếu thuận săn sóc, đối với Minh Ngọc cùng Minh Bội càng thêm yêu mến. Nàng xưa nay tin chắc, vô luận ở trường hợp nào, có cử chỉ lễ độ, phù hợp, được nhiều người yêu thích mới có thể có chỗ đứng vững chắc.
Trước đó Minh Tư so với mấy tỷ muội trong nhà, dung mạo đọc sách viết chữ nữ công người xuất chúng nhất vẫn luôn là nàng. Từ trước đến giờ nàng đều hưởng thụ cuộc sống nuông chiều chúng tinh phủng nguyệt ( được mọi người vây quanh), lúc này thấy mọi người đối với hai tỷ muội Minh Phỉ Minh Ngọc còn thân thiện hơn với mình rất nhiều, Minh Bội luôn chân chó kia cũng lạnh nhạt với mình ra sức lấy lòng tỷ muội Minh Phỉ, trong lòng đã rất hận, lại nhớ tới buổi sáng Minh Phỉ ở trước mặt Thái Quốc Đống thể hiện được khen ngợi, nhũ mẫu của mình cũng bởi vì Minh Phỉ bị đánh bán đi, mấy sự kiện liên tiếp xảy ra, nàng càng thêm kìm nén đến khó chịu. Chỉ cảm giác địa vị mình mơ hồ bị uy hiếp, liền cùng đám tiểu tỷ muội mình quen biết lớn tiếng nói: Vị Tam tỷ tỷ của ta từ nhỏ nuôi dưỡng ở nông thôn, phục vụ người là làm tốt nhất. Mẫu thân vui vẻ cho nàng đấm chân, muội muội vui vẻ cho nàng đút ăn cơm.
Minh Phỉ nghe vậy, cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt khiêm tốn nói: Tứ muội muội, hiếu thuận cha mẹ, yêu mến ấu muội là việc chúng ta nên làm, không đáng lấy ra nói. Nàng đấm chân cho mẫu thân, cho muội muội ăn cơm là có lỗi sao? Là một người sáng suốt đều sẽ cảm thấy nàng hiểu chuyện.
Minh Tư còn chưa mở miệng, các phu nhân một bên nghe lén tỷ muội hai người đối thoại lại khen Minh Phỉ: Đúng vậy, hiếu thuận hữu ái là trọng yếu nhất, các nữ hài tử cũng nên đi theo học một chút.
Minh Tư tức giận, lại thấy Minh Phỉ cười tủm tỉm lướt nhanh nhìn mình một cái, thoáng qua trong mắt có khiêu khích hả hê, nụ cười chói mắt kia không nói ra còn mang trào phúng xem thường. Minh Bội kéo vạt áo của nàng nhỏ giọng khuyên nhủ: Tứ tỷ tỷ, thôi đi, nàng là đích nữ, cùng chúng ta bất đồng. Lại càng đổ thêm dầu vào lửa, có lòng dạ muốn bêu xấu Minh Phỉ, chua ngoa nói: Tam tỷ tỷ còn chưa biết, hôm tỷ trở lại Tứ đệ lại đột nhiên bị bệnh, tỷ đi nhìn hắn chưa? Chỉ cần người khác biết Minh Phỉ là sao chổi, còn ai dám đến gần nàng?
Lời của nàng nói ra nhất định có tác dụng, mấy tiểu thư ngồi gần Minh Phỉ không lộ ra dấu vết liền xê dịch ghế của mình ra. Minh Phỉ chỉ kinh ngạc nói: Ta không có nghe mẫu thân và Tứ di nương nói đến chuyện này. Tứ muội muội là nghe ai nói?
Chuyện này còn cần nghe ai nói? Mọi người đều biết. Minh Tư đang muốn phản bác, Trần thị đã cau mày nói: Tứ đệ ngươi bị bệnh? Chuyện lớn như vậy ta thế nào không có nghe nói? Tam tỷ tỷ ngươi mới về nhà, chưa quen thuộc tình huống trong nhà, ngươi chớ dụ dỗ nàng. Không có việc gì nói lung tung đệ muội mình bị bệnh?
Trần thị hiện tại hận nhất là có người níu lấy chuyện tình Minh Phỉ khắc cha khắc mẹ không tha, huống chi xưa nay nàng thống hận chán ghét nhất là mẹ con Nhị Di Nương? Trong lòng nàng mặc dù hận, vẻ mặt ôn hòa vẫn trước sau như một, giọng nói cũng là như dỗ tiểu hài tử. Nói xong vừa cười nói xin lỗi với mọi người: Đứa bé không hiểu chuyện, nói chuyện không biết nặng nhẹ, khiến các vị chê cười.
Thì ra là sủng thiếp nuôi nữ nhi khi dễ dòng chính nữ mất mẹ. Mọi người thấy quen với loại chuyện này, cũng cười ha hả, không cho là thật trừ tám chuyện ra, người nào đi trông nom người nhà ai bị bệnh? Người nào khắc người nào? Chỉ cần không làm phiền đến mình là được. Có người chờ xem náo nhiệt, có người lặng lẽ hỏi thăm chuyện Minh Tư, có người biết nội tình, thuật lại chuyện Nhị Di Nương sát hại chủ mẫu, hãm hại dòng chính nữ mới sinh, lại bĩu bĩu môi, chỉ vào tay Minh Ngọc được bao thành bánh chưng.
Cái này tất cả mọi người hiểu, sao lại ác độc như vậy! Con người luôn đồng tình người yếu, vì vậy ánh mắt của mọi người nhìn về phía Trần thị cùng Minh Phỉ, Minh Ngọc chứa đủ loại đáng thương, đồng tình.
Minh Tư không thể thu liễm, nàng quả thật rất phẫn nộ, Trần thị thế nào mở mắt nói mò? Còn ngay trước nhiều người như vậy mắng nàng? Nàng nắm chặt tay muốn đứng lên, nha đầu Tuyết Lê sau lưng nàng là người của Nhị Di Nương, có chút tuổi tác, thấy nàng còn muốn gây huyên náo, vội kéo vạt áo của nàng, ý bảo nàng không nên nói nữa.
Minh Tư
Trước đó Minh Tư so với mấy tỷ muội trong nhà, dung mạo đọc sách viết chữ nữ công người xuất chúng nhất vẫn luôn là nàng. Từ trước đến giờ nàng đều hưởng thụ cuộc sống nuông chiều chúng tinh phủng nguyệt ( được mọi người vây quanh), lúc này thấy mọi người đối với hai tỷ muội Minh Phỉ Minh Ngọc còn thân thiện hơn với mình rất nhiều, Minh Bội luôn chân chó kia cũng lạnh nhạt với mình ra sức lấy lòng tỷ muội Minh Phỉ, trong lòng đã rất hận, lại nhớ tới buổi sáng Minh Phỉ ở trước mặt Thái Quốc Đống thể hiện được khen ngợi, nhũ mẫu của mình cũng bởi vì Minh Phỉ bị đánh bán đi, mấy sự kiện liên tiếp xảy ra, nàng càng thêm kìm nén đến khó chịu. Chỉ cảm giác địa vị mình mơ hồ bị uy hiếp, liền cùng đám tiểu tỷ muội mình quen biết lớn tiếng nói: Vị Tam tỷ tỷ của ta từ nhỏ nuôi dưỡng ở nông thôn, phục vụ người là làm tốt nhất. Mẫu thân vui vẻ cho nàng đấm chân, muội muội vui vẻ cho nàng đút ăn cơm.
Minh Phỉ nghe vậy, cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt khiêm tốn nói: Tứ muội muội, hiếu thuận cha mẹ, yêu mến ấu muội là việc chúng ta nên làm, không đáng lấy ra nói. Nàng đấm chân cho mẫu thân, cho muội muội ăn cơm là có lỗi sao? Là một người sáng suốt đều sẽ cảm thấy nàng hiểu chuyện.
Minh Tư còn chưa mở miệng, các phu nhân một bên nghe lén tỷ muội hai người đối thoại lại khen Minh Phỉ: Đúng vậy, hiếu thuận hữu ái là trọng yếu nhất, các nữ hài tử cũng nên đi theo học một chút.
Minh Tư tức giận, lại thấy Minh Phỉ cười tủm tỉm lướt nhanh nhìn mình một cái, thoáng qua trong mắt có khiêu khích hả hê, nụ cười chói mắt kia không nói ra còn mang trào phúng xem thường. Minh Bội kéo vạt áo của nàng nhỏ giọng khuyên nhủ: Tứ tỷ tỷ, thôi đi, nàng là đích nữ, cùng chúng ta bất đồng. Lại càng đổ thêm dầu vào lửa, có lòng dạ muốn bêu xấu Minh Phỉ, chua ngoa nói: Tam tỷ tỷ còn chưa biết, hôm tỷ trở lại Tứ đệ lại đột nhiên bị bệnh, tỷ đi nhìn hắn chưa? Chỉ cần người khác biết Minh Phỉ là sao chổi, còn ai dám đến gần nàng?
Lời của nàng nói ra nhất định có tác dụng, mấy tiểu thư ngồi gần Minh Phỉ không lộ ra dấu vết liền xê dịch ghế của mình ra. Minh Phỉ chỉ kinh ngạc nói: Ta không có nghe mẫu thân và Tứ di nương nói đến chuyện này. Tứ muội muội là nghe ai nói?
Chuyện này còn cần nghe ai nói? Mọi người đều biết. Minh Tư đang muốn phản bác, Trần thị đã cau mày nói: Tứ đệ ngươi bị bệnh? Chuyện lớn như vậy ta thế nào không có nghe nói? Tam tỷ tỷ ngươi mới về nhà, chưa quen thuộc tình huống trong nhà, ngươi chớ dụ dỗ nàng. Không có việc gì nói lung tung đệ muội mình bị bệnh?
Trần thị hiện tại hận nhất là có người níu lấy chuyện tình Minh Phỉ khắc cha khắc mẹ không tha, huống chi xưa nay nàng thống hận chán ghét nhất là mẹ con Nhị Di Nương? Trong lòng nàng mặc dù hận, vẻ mặt ôn hòa vẫn trước sau như một, giọng nói cũng là như dỗ tiểu hài tử. Nói xong vừa cười nói xin lỗi với mọi người: Đứa bé không hiểu chuyện, nói chuyện không biết nặng nhẹ, khiến các vị chê cười.
Thì ra là sủng thiếp nuôi nữ nhi khi dễ dòng chính nữ mất mẹ. Mọi người thấy quen với loại chuyện này, cũng cười ha hả, không cho là thật trừ tám chuyện ra, người nào đi trông nom người nhà ai bị bệnh? Người nào khắc người nào? Chỉ cần không làm phiền đến mình là được. Có người chờ xem náo nhiệt, có người lặng lẽ hỏi thăm chuyện Minh Tư, có người biết nội tình, thuật lại chuyện Nhị Di Nương sát hại chủ mẫu, hãm hại dòng chính nữ mới sinh, lại bĩu bĩu môi, chỉ vào tay Minh Ngọc được bao thành bánh chưng.
Cái này tất cả mọi người hiểu, sao lại ác độc như vậy! Con người luôn đồng tình người yếu, vì vậy ánh mắt của mọi người nhìn về phía Trần thị cùng Minh Phỉ, Minh Ngọc chứa đủ loại đáng thương, đồng tình.
Minh Tư không thể thu liễm, nàng quả thật rất phẫn nộ, Trần thị thế nào mở mắt nói mò? Còn ngay trước nhiều người như vậy mắng nàng? Nàng nắm chặt tay muốn đứng lên, nha đầu Tuyết Lê sau lưng nàng là người của Nhị Di Nương, có chút tuổi tác, thấy nàng còn muốn gây huyên náo, vội kéo vạt áo của nàng, ý bảo nàng không nên nói nữa.
Minh Tư
/607
|