Editor: Thư
Mai Tử cẩn thận tiến tới, nhỏ giọng giải thích: Tam Tiểu Thư, ở trong phòng Hỉ Phúc không chịu được, vẫn không ngừng sủa, nô tỳ thấy chung quanh không có người nào, cũng không còn nhiều người ở trong phòng, liền giao phó Diệp nhi trông chừng phòng ốc cho tốt, dẫn theo Hỉ Phúc ra ngoài dạo một chút, ai ngờ lại gặp được Cung gia Đại công tử ở chỗ này.
Minh Phỉ cười nhạt: Vốn là mẫu thân chỉ cho ngươi giúp ta nuôi chó, ta lại để cho ngươi làm chuyện quá sức rồi, nếu như thế, về sau ngươi chỉ cần chuyên tâm nuôi chó là được.
Đây là muốn nói, về sau Mai Tử cũng không có cơ hội tiếp xúc với những chuyện khác nữa rồi, nếu để lời này nói cho nha đầu có tâm ý nghe, không biết sẽ đau lòng đến nhường nào, nhưng Mai Tử lại thở phào nhẹ nhõm.
Minh Phỉ có lí lẽ của riêng nàng. Mặc dù biết bây giờ mình quá yếu, ở trong mắt những ngườ ở đây, chính là một chủ nhân không thể dựa vào, người ta tình nguyện làm nha đầu trông chó cả đời cũng không nguyện ý làm nha đầu thân cận của nang, để tránh dính vào vào mấy chuyện này nọ kia, nhứng chính mắt nhìn thấy bản thân bị ghét bỏ thế này, rốt cuộc cũng thấy khó chịu.
Minh Phỉ cùng Minh Ngọc mới vừa thay quần áo xong, liền thấy Kiều Đào gương mặt hồng hồng đi vào nói Đại công tử đến xem hai vị tiểu thư.
Hôm nay Thái Quang Đình đi theo Thái Quốc Đống ra ngoài viện chiêu đãi khách, loay hoay chân không chạm đất, mới vừa nghe nói chuyện như vậy liền nhân cơ hội rảnh vội vã chạy tới, xác nhận tỷ muội hai người đều không có việc gì xong, hung hăng mắng người hầu hạ chung quanh mãi, đặc biệt là Chu ma ma bị mắng nhiều nhất. Chu ma ma không nói câu nào, chỉ quỳ ở đó rơi lệ.
Thái Quang Đình quát lên: Khóc cái gì? Ngày đại hỉ mà ngươi muốn tìm phạt sao?
Minh Ngọc không đành lòng: Không phải do Chu ma ma, nếu như không phải là nàng chặn lại hơn phân nửa, nói không chừng muội cùng Tam tỷ tỷ sẽ phải bị phỏng.
Thái Quang Đình cười lạnh: Nhưng tai họa này cũng do nàng mà ra!
Người đang ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống. Chuyện này đã xảy ra rồi, không tránh khỏi được, cũng không hẳn là lỗi của Chu ma ma. Minh Phỉ cười khuyên hắn: Ca ca còn phải đưa Nhị tỷ tỷ đấy, nơi này có ta nhìn, huynh cứ thoải mái thôi.
Thái Quang Đình vùi đầu hung hăng uống một ngụm trà, đưa mắt lên nhìn tất cả nha đầu ma ma chung quanh, ánh mắt đều mang theo hoài nghi, hắn cảm thấy không có một người nào có thể yên tâm sử dụng. Phía trước cũng đã có người tới thúc giục, dù không yên tâm hắn cũng đành phải đi.
Minh Ngọc liền hỏi tới Chu ma ma có bị phỏng hay không, đặc biệt tỏ ra đau lòng. Thế nhưng Chu ma ma lại lôi kéo tay của nàng, khóc lên: Tiểu thư tốt, là nô tỳ có lỗi với ngài.
Minh Phỉ vội nói: Mau thu nước mắt lại, ngày đại hỉ. Một đôi mắt lại nhìn chằm chằm Chu ma ma không chớp.
Làm được một bữa tiệc hỉ lớn thế này, Minh Nhã coi như là phong phong quang quang xuất giá rồi, danh tiếng Trần thị hiền lương có thể cũng dương danh khắp Thủy thành sau khi hỉ sự hoàn mĩ kết thúc. Nhưng từ xưa tới nay chuyện phát triển đúng theo quy luật, nếu có người hài lòng tất nhiên có người thất ý, có rất ít trường hợp tất cả đều vui vẻ xuất hiện.
Nếu sau đó Tộc trưởng phu nhân không hề đơn độc tìm Trần thị nói chuyện, nói xa nói gần nói nàng tài đức sáng suốt rộng lượng là chuyện tốt, nhưng nếu như thiếp thất thứ nữ không để tâm dạy tốt, phóng túng qua loa, thì chính là nàng không làm tròn trách nhiệm làm vợ làm mẹ, thì trên tổng thể mà nói Thái gia sống hết sức sung sướng.
Nếu Tộc trưởng phu nhân đã lên tiếng, chuyện của Minh Tư liền không thể dối gạt được.
Thái Quốc Đống nghe nói chuyện Minh Tư làm ở chỗ bàn ăn xong, tức đến xanh mét cả mặt mày, sai người mang Minh Tư đi hung hăng mắng một trận, lại đòi dùng gia pháp. Minh Tư có bao giờ phải chịu uất ức như thế? Lập tức khóc lớn không ngừng, giải thích nói đều là lỗi của Chu ma ma, là Chu ma ma cố ý trả thù nàng ta, làm hại nàng ta bị bêu xấu trước mắt mọi người, cho nên nàng ta mới muốn dạy dỗ Chu ma ma, cũng không phải hướng về phía Minh Ngọc tạt qua. Muốn nói Minh Phỉ đôi câu, rồi lại không tìm được điều gì có thể nói.
Thái Quốc Đống mắng: Dù là người dưới thất lễ, ngươi cũng nên bẩm ngươi mẫu thân để người xử lý tiếp cũng không muộn. Ngươi có biết, trước mặt khách nhân tùy ý đánh chửi tôi tớ cũng là cực kỳ thiếu lễ độ hay không? Nữ hài tử nhà quan trọng nhất chính là dịu dàng hiểu rõ đạo lý, ngươi xem những gì ta dạy ngươi thành cái gì? Ngươi không canh kia sẽ làm phỏng người ta sao? Lòng dạ quá mức ác độc! Mặt mũi của ta cũng gọi bị ngươi ném sạch sẽ. Nghe nói hôm qua ngươi cũng đã làm ầm ĩ một lần ngay trước mặt khách nhân, mọi việc có lần một lần hai nhưng không thể có lần ba, phải dạy dỗ ngươi một lần!
Minh Tư khóc ròng nói: Không phải là không ai bị phỏng sao?
Thái Quốc Đống giận đến nói không ra lời, nạt cho nàng một cái: Ý của ngươi là, phỏng người mới tính là có chuyện à?
Trần thị lại vì Minh Tư cầu cạnh, nói nàng ta còn nhỏ không hiểu chuyện, về sau lớn từ từ sẽ tốt. Minh Phỉ cũng thay Minh Tư cầu xin, nói nàng ta chỉ là thất thủ, còn nói canh cũng không tính là nóng, Minh Ngọc cùng nàng đều không có việc gì.
Minh Tư thấy Minh Phỉ thay nàng ta cầu cạnh,
Mai Tử cẩn thận tiến tới, nhỏ giọng giải thích: Tam Tiểu Thư, ở trong phòng Hỉ Phúc không chịu được, vẫn không ngừng sủa, nô tỳ thấy chung quanh không có người nào, cũng không còn nhiều người ở trong phòng, liền giao phó Diệp nhi trông chừng phòng ốc cho tốt, dẫn theo Hỉ Phúc ra ngoài dạo một chút, ai ngờ lại gặp được Cung gia Đại công tử ở chỗ này.
Minh Phỉ cười nhạt: Vốn là mẫu thân chỉ cho ngươi giúp ta nuôi chó, ta lại để cho ngươi làm chuyện quá sức rồi, nếu như thế, về sau ngươi chỉ cần chuyên tâm nuôi chó là được.
Đây là muốn nói, về sau Mai Tử cũng không có cơ hội tiếp xúc với những chuyện khác nữa rồi, nếu để lời này nói cho nha đầu có tâm ý nghe, không biết sẽ đau lòng đến nhường nào, nhưng Mai Tử lại thở phào nhẹ nhõm.
Minh Phỉ có lí lẽ của riêng nàng. Mặc dù biết bây giờ mình quá yếu, ở trong mắt những ngườ ở đây, chính là một chủ nhân không thể dựa vào, người ta tình nguyện làm nha đầu trông chó cả đời cũng không nguyện ý làm nha đầu thân cận của nang, để tránh dính vào vào mấy chuyện này nọ kia, nhứng chính mắt nhìn thấy bản thân bị ghét bỏ thế này, rốt cuộc cũng thấy khó chịu.
Minh Phỉ cùng Minh Ngọc mới vừa thay quần áo xong, liền thấy Kiều Đào gương mặt hồng hồng đi vào nói Đại công tử đến xem hai vị tiểu thư.
Hôm nay Thái Quang Đình đi theo Thái Quốc Đống ra ngoài viện chiêu đãi khách, loay hoay chân không chạm đất, mới vừa nghe nói chuyện như vậy liền nhân cơ hội rảnh vội vã chạy tới, xác nhận tỷ muội hai người đều không có việc gì xong, hung hăng mắng người hầu hạ chung quanh mãi, đặc biệt là Chu ma ma bị mắng nhiều nhất. Chu ma ma không nói câu nào, chỉ quỳ ở đó rơi lệ.
Thái Quang Đình quát lên: Khóc cái gì? Ngày đại hỉ mà ngươi muốn tìm phạt sao?
Minh Ngọc không đành lòng: Không phải do Chu ma ma, nếu như không phải là nàng chặn lại hơn phân nửa, nói không chừng muội cùng Tam tỷ tỷ sẽ phải bị phỏng.
Thái Quang Đình cười lạnh: Nhưng tai họa này cũng do nàng mà ra!
Người đang ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống. Chuyện này đã xảy ra rồi, không tránh khỏi được, cũng không hẳn là lỗi của Chu ma ma. Minh Phỉ cười khuyên hắn: Ca ca còn phải đưa Nhị tỷ tỷ đấy, nơi này có ta nhìn, huynh cứ thoải mái thôi.
Thái Quang Đình vùi đầu hung hăng uống một ngụm trà, đưa mắt lên nhìn tất cả nha đầu ma ma chung quanh, ánh mắt đều mang theo hoài nghi, hắn cảm thấy không có một người nào có thể yên tâm sử dụng. Phía trước cũng đã có người tới thúc giục, dù không yên tâm hắn cũng đành phải đi.
Minh Ngọc liền hỏi tới Chu ma ma có bị phỏng hay không, đặc biệt tỏ ra đau lòng. Thế nhưng Chu ma ma lại lôi kéo tay của nàng, khóc lên: Tiểu thư tốt, là nô tỳ có lỗi với ngài.
Minh Phỉ vội nói: Mau thu nước mắt lại, ngày đại hỉ. Một đôi mắt lại nhìn chằm chằm Chu ma ma không chớp.
Làm được một bữa tiệc hỉ lớn thế này, Minh Nhã coi như là phong phong quang quang xuất giá rồi, danh tiếng Trần thị hiền lương có thể cũng dương danh khắp Thủy thành sau khi hỉ sự hoàn mĩ kết thúc. Nhưng từ xưa tới nay chuyện phát triển đúng theo quy luật, nếu có người hài lòng tất nhiên có người thất ý, có rất ít trường hợp tất cả đều vui vẻ xuất hiện.
Nếu sau đó Tộc trưởng phu nhân không hề đơn độc tìm Trần thị nói chuyện, nói xa nói gần nói nàng tài đức sáng suốt rộng lượng là chuyện tốt, nhưng nếu như thiếp thất thứ nữ không để tâm dạy tốt, phóng túng qua loa, thì chính là nàng không làm tròn trách nhiệm làm vợ làm mẹ, thì trên tổng thể mà nói Thái gia sống hết sức sung sướng.
Nếu Tộc trưởng phu nhân đã lên tiếng, chuyện của Minh Tư liền không thể dối gạt được.
Thái Quốc Đống nghe nói chuyện Minh Tư làm ở chỗ bàn ăn xong, tức đến xanh mét cả mặt mày, sai người mang Minh Tư đi hung hăng mắng một trận, lại đòi dùng gia pháp. Minh Tư có bao giờ phải chịu uất ức như thế? Lập tức khóc lớn không ngừng, giải thích nói đều là lỗi của Chu ma ma, là Chu ma ma cố ý trả thù nàng ta, làm hại nàng ta bị bêu xấu trước mắt mọi người, cho nên nàng ta mới muốn dạy dỗ Chu ma ma, cũng không phải hướng về phía Minh Ngọc tạt qua. Muốn nói Minh Phỉ đôi câu, rồi lại không tìm được điều gì có thể nói.
Thái Quốc Đống mắng: Dù là người dưới thất lễ, ngươi cũng nên bẩm ngươi mẫu thân để người xử lý tiếp cũng không muộn. Ngươi có biết, trước mặt khách nhân tùy ý đánh chửi tôi tớ cũng là cực kỳ thiếu lễ độ hay không? Nữ hài tử nhà quan trọng nhất chính là dịu dàng hiểu rõ đạo lý, ngươi xem những gì ta dạy ngươi thành cái gì? Ngươi không canh kia sẽ làm phỏng người ta sao? Lòng dạ quá mức ác độc! Mặt mũi của ta cũng gọi bị ngươi ném sạch sẽ. Nghe nói hôm qua ngươi cũng đã làm ầm ĩ một lần ngay trước mặt khách nhân, mọi việc có lần một lần hai nhưng không thể có lần ba, phải dạy dỗ ngươi một lần!
Minh Tư khóc ròng nói: Không phải là không ai bị phỏng sao?
Thái Quốc Đống giận đến nói không ra lời, nạt cho nàng một cái: Ý của ngươi là, phỏng người mới tính là có chuyện à?
Trần thị lại vì Minh Tư cầu cạnh, nói nàng ta còn nhỏ không hiểu chuyện, về sau lớn từ từ sẽ tốt. Minh Phỉ cũng thay Minh Tư cầu xin, nói nàng ta chỉ là thất thủ, còn nói canh cũng không tính là nóng, Minh Ngọc cùng nàng đều không có việc gì.
Minh Tư thấy Minh Phỉ thay nàng ta cầu cạnh,
/607
|