Edit: hoada
Ngày hôm sau chính là ngày chính thức hạ táng Chu di nương.
Nhìn thấy cuối cùng Chu di nương cũng chính thức được hạ táng ở nghĩa địa Cung gia thì Cung Nghiên Bích và Cung Viễn Khoa cũng nặng nề thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Quách Hoài qua loa chào hỏi sau đó tìm cớ đi dạo xung quanh. Cung Nghiên Bích thấy vậy có chút khổ sở nhẹ giọng an ủi: “Tam đệ, đừng trách hắn, trong cảm nhận của hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ di nương là mẹ vợ cả.”
Đâu phải chỉ có một mình Quách Hoài cảm nhận như vậy không đâu mà tất cả mọi người xung quanh đều như thế cả. Cung Viễn Khoa nhìn Quách Hoài từ xa nhẹ nhàng nói: “Đệ không trách hắn. Nhưng hắn đối đãi với nhị tỷ như thế nào?”
Cung Nghiên Bích khẽ mỉm cười: “Sau khi hắn uống say, tính khí hắn không phải rất tốt nhưng ta đã tìm được cách trị hắn rồi.” Không phải chỉ cần nhẫn nại thôi sao? Tình cảnh hiện giờ của nàng vẫn còn thoải mái hơn so với trước kia nhiều, như vậy thì nàng còn cần quan tâm làm gì? Cứ mặc kệ hắn uống đi… không cần khuyên giải, hễ hắn say thì nàng né tránh, mặc kệ cho hắn nằm ngủ trên đất, sau đó tỉnh dậy là được, nếu bị bệnh thì nàng dịu dàng chăm sóc hắn là được, có cái gì to tát đâu.
Cung Viễn Khoa nhíu mày nhìn nàng: “Thật sự như vậy? Nhị tỷ sẽ không lừa ta chứ?”
Cung Nghiên Bích cười nói: “Nếu như ta muốn lừa đệ thì sẽ nói với ngươi là hắn đối xử với ta rất tốt rồi, nhất định sẽ không nói như thế này cho đệ nghe đâu.”
Cung Viễn Khoa trầm mặc trong chốc lát: “Từ trước đến nay, nhị tỷ đều rất thông minh. Sẽ không có chuyện gì có thể làm khó được nhị tỷ đâu phải không?”
“Đương nhiên rồi! Nhất định chúng ta phải cùng nhau sống thật tốt, phải sống thật tốt hơn bọn họ mới được! Khó khăn bây giờ chỉ là tạm thời thôi!” Cung Nghiên Bích kiên định gật đầu nhẹ giọng nói: “Tam đệ, ta đã nói chuyện với tỷ phu ngươi rồi, để cho hắn tìm cách để ngươi rời đi, ngươi sẽ theo chúng ta đến Phủ Minh chứ?”
Cung Viễn Khoa lắc đầu: “Đệ không đi! Đệ sẽ không để nhà bọn họ xem thường nhị tỷ được.” Nói rồi hắn đổi thành gương mặt tươi cười nói: “Phụ thân nói rồi, sau này sẽ giao cho đệ quản lý cửa hàng và trang tử, tương lai sau này nhất định sẽ dành cho đệ một phần.”
Cung Nghiên Bích không tin: “Đệ tin tưởng được ông ấy sao? Từ trước đến giờ ông ấy đều rất thiên vị. Ban đầu, nếu như không phải hắn dung túng cho tiện nhân không bằng heo chó kia thì đệ cũng có thể được đi học, được đọc sách mà không phải lãng phí bao nhiêu thời gian dành cho việc học tính toán. Sao đệ có thể tin tưởng ông ấy sẽ dành một phần gia sản cho đệ được chứ?”
Cung Viễn Khoa lắc đầu: “Như vậy cũng không sao. Tối thiểu ông ấy còn cho đệ học tính toán, nói đến việc tính toán sổ sách thì không có ai lợi hại hơn so với đệ được, dù sao cũng hơn lão tứ đi học nhưng ngu dốt thì vẫn ngu dốt. Hơn nữa, đệ cũng không sợ ông ấy thiên vị, đệ đã sớm có tính toán rồi.”
Hắn nhỏ giọng nói với Cung Nghiên Bích, nàng bật cười: “Đúng, đệ nên làm như vậy. Cũng không thể thay bọn họ làm trâu ngựa rồi chúng ta trắng tay được, đó là phần đệ nên được hưởng.”
Cung Viễn Khoa cố ý che giấu khổ sở trong đáy mắt, vui sướng cười theo: “Đương nhiên rồi.”
Sau khi hai tỷ đệ Cung Nghiên Bích từ nghĩa địa trở về, Cung Trung Tố sai Lý di nương tỉ mỉ chuẩn bị rượu và thức ăn, sai người gọi Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ sang dùng cơm cùng, coi như tẩy trần cho Quách Hoài.
Bữa cơm này không cần nói cũng biết nên Cung Tịnh Kỳ cáo bệnh không tham gia, ngược lại Cung Viễn Qúy thì rất vui mừng. Khi Cung Nghiên Bích thấy Quách Hoài cầm li rượu thì vô cùng sầu não. Thật ra thì không chỉ mình nàng buồn mà chính Cung Trung Tố cũng không muốn Quách Hoài uống rượu, nhưng dầu gì cũng là tiệc tẩy trần, không cho hắn uống rượu thì có vẻ như không đủ thành ý vì làm sao chỉ ăn cơm mà không uống vài li rượu được?
Nhưng Quách Hoài thì có vẻ thật sự rất vui mừng. Đây là lần đầu tiên hắn đến đây với vai trò là con rể, có Cung Trung Tố làm chủ, bên cạnh còn có Cung Viễn Hòa, Cung Viễn Khoa, và Cung Viễn Qúy nữa đều vây quanh hắn như vây quanh một vầng trăng sáng, hắn cảm thấy rất hãnh diện. Đầu tiên còn thanh tỉnh duy trì phong độ, tao nhã lễ phép nghe Cung Trung Tố nói chuyện quan trường ngày trước của mình; sau hứng lên bừng bừng hỏi thăm Cung Viễn Hòa, xa gần hỏi thăm về quan hệ của Thái gia và Thôi gia, không những vậy mấy lần còn hỏi về Thái Phó nữa; tiếp đó còn săn sóc quan tâm đến cuộc sống của tiểu cữu tử Cung Viễn Khoa, trêu đùa với Cung Viễn Qúy.
Qua ba lần rượu, hắn cuối cùng cũng không buông li rượu ra nữa, không cần người khác khuyên, hắn uống đến vô cùng sảng khoái. Uống rượu vào, hắn lớn tiếng ngâm thơ, sau đó còn vỗ bàn trừng mắt hỏi mấy nam nhân Cung gia nghe thơ hắn viết có được hay không?
Người đứng mũi chịu sào chính là lão trượng nhân Cung Trung Tố ngồi bên cạnh hắn, bị chính con rể mình say ép mình bình thơ hắn làm khiến cho Cung Trung Tố thật sự là không mở miệng được, vì vậy sắc mặt không khỏi khó coi quay mặt đi, lặng yên không nói gì bắt lấy cánh tay Quách Hoài đặt lên vai mình xuống.
Nhưng Quách Hoài đâu có thuận theo, miệng phun toàn mùi rượu ghé lại gần Cung Trung Tố hỏi: “Rốt cuộc là có hay hay không? Ngươi chỉ cần nói một tiếng đi. Nếu ngươi không hiểu thì ta có thể dạy cho ngươi?”
Chỉ là một tiểu bối mà cuồng vọng vô lễ như vậy! Dù thế nào thì ngày trước mình cũng là quan tri phủ tứ phẩm, bây giờ hắn chỉ là một lục phẩm nho nhỏ thì đã là cái gì chứ? Cung Trung Tố tức giận liếc hắn, sớm quên mất ước nguyện ban đầu là muốn khuyên nhủ người con rể này, hắn đứng dậy vung tay áo muốn rời đi, lại bị Quách Hoài dùng một lực rất lớn giữ chặt lại không cho đi khiến cho hắn tức giận vô cùng đến chòm râu dê trên ria mép cũng run rẩy theo.
Cung Viễn Khoa ở một bên mắt lạnh quan sát thờ ơ cũng không tiến lên khuyên can.
Cung Viễn Hòa thấy không được vội vàng tiến lên kéo Quách Hoài ra: “Ngươi uống hơi nhiều, có vẻ say rồi, mau buông tay đi!”
Quách Hoài liếc mắt nhìn Cung Viễn Hòa rồi thả Cung Trung Tố ra, ngược lại ôm thật chặt cổ Cung Viễn Hòa: “Đại cữu ca! Ngươi thấy thơ của ta có hay không? Muội tử ngươi không biết thưởng thức!”
“Hay lắm, có thể làm tập thơ rồi.” Cung Viễn Hòa vừa dụ dỗ hắn vừa ra hiệu gã sai vặt gọi Cung Nghiên Bích dìu hắn về viện nằm nghỉ. Quách Hoài không chịu đi, buông Cung Viễn Hòa ra, hai tay nắm chặt mép bàn, thân thể ngã xuống, giống như một đứa bé kêu là ăn vạ: “Ta còn chưa uống đủ đâu. Nói là mời khách thì phải để cho ta uống đủ mới đúng chứ, sao có thể làm cho khách nhân mất hứng được!”
Cung Nghiên Bích vô cùng hưng phấn nói về Phủ Minh cho Minh Phỉ và Lý di nương nghe, nào là chuyện các tiểu thư, phu nhân ở Phủ Minh thịnh hành cái gì nhất, khoe bản thân tham gia tụ hội mấy lần, “Lần trước, Tham Nghị phu nhân mở tiệc Ngọc Lan yến, mời các phu nhân quan thất phẩm trở lên tới dự tiệc, ta còn tưởng rằng có thể gặp được Thôi phu nhân chứ, ai ngờ nàng lại không có tới. Tất cả mọi người nói rằng có lẽ nàng có thai nên không dự, nàng thật đúng là người có phúc lớn, tẩu tẩu thấy có đúng không?”
Nói đến đây Cung Nghiên Bích che miệng cười rồi nhìn về phía bụng Minh Phỉ: “Lại nói, sao tẩu tẩu không sinh cho ta một tiểu chất nhi? Tẩu tẩu và đại ca đã thành thân cũng gần một năm rồi chứ? Tẩu tẩu nên nắm chặt cơ hội, nếu thật sự có bệnh thì phải sớm mời đại phu đến xem bệnh, có thể kê một đơn thuốc dưỡng thai mới được.” Nàng chưa từng quên trước đây Chu di nương đã nói Minh Phỉ về chuyện này.
Minh Phỉ nghe nhưng chỉ thản nhiên cười: “Trước đây vài ngày ta nằm mộng một giấc chiêm bao, mời người đến xem quẻ bói nói là điềm cát lành, cho nên ta không lo lắng lắm. Ngược lại ta lo lắng cho muội, tuổi của muội phu cũng không nhỏ, muội phải sớm ngày thay hắn khai chi tán diệp mới đúng.”
“Đó là đương nhiên!” Cung Nghiên Bích ra vẻ thẹn thùng dùng sức vỗ đầu vai Minh Phỉ: “Tẩu tẩu, ngươi thật là xấu!” Tay còn chưa thu hồi thì nghe tiếng Cung Viễn Hòa, Cung Viễn Hòa nhìn chằm chằm vào tay của nàng ta trầm giọng: “Nhị muội! Sĩ Thành uống say rồi, ngươi nhanh đi ra xem hắn một chút đi!”
Cung Nghiên Bích “hô” một tiếng đứng lên, tâm thần thấp thỏm hỏi: “Hắn không có làm chuyện gì thất lễ chứ?”
“Cũng không có gì, chỉ lôi kéo phụ thân hỏi xem hắn làm thơ có hay không. Lúc này vẫn còn muốn uống rượu nữa, chúng ta khuyên thế nào cũng không được, ngươi đi xem một chút đi.” Cung Viễn Hòa không yên lòng trả lời, sau đó nháy mắt với Kim Trâm ý bảo đỡ Minh Phỉ về nhà.
Minh Phỉ hiểu ý liền đứng dậy cáo từ Lý di nương và Cung Nghiên Bích: “Di nương đã mệt nhọc một ngày rồi, nhị muội cũng có chuyện, để ngày khác ta mời nhị muội và muội phu qua nhà chơi.”
Cung Nghiên Bích chỉ sợ Quách Hoài ở nhà mẹ đẻ làm ra chuyện gì đại thất lễ hại nàng mất mặt mũi nên cũng không có tâm tư đi quản chuyện đi hay ở của Minh Phỉ, qua loa nói mấy câu rồi vội vàng chạy ra ngoài tìm Quách Hoài. Đợi đến khi nàng ra tới nơi Quách Hoài ngồi uống rượu, không thấy Cung Trung Tố đâu, chỉ thấy Cung Viễn Khoa, Cung Viễn Qúy ngồi bên cạnh nhìn Quách Hoài uống rượu một mình đến say khướt.
Nếu lúc này tiến lên khuyên hắn sẽ làm hắn nổi giận, hắn sẽ thô bạo đánh nàng, ngay cả trước mắt hắn là người thân của hắn thì hắn cũng chẳng phân biệt nặng nhẹ chứ đừng nói chi là nàng, như thế thì có thể khiến nàng không còn mặt mũi gì; còn không bằng chờ hắn uống say đến bất tỉnh nhân sự rồi đỡ hắn về phòng, đóng cửa lại để hắn tự sinh tự diệt, khi tỉnh rượu tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì. Cung Nghiên Bích suy nghĩ rất nhanh rồi vẫn đứng yên bất động như bóng ma, đợi Quách Hoài uống say như chết, bất tỉnh nhân sự ngã xuống mới làm bộ mới xuất hiện diễn bộ mặt kiều thê hiền huệ chăm sóc hắn.
Cung Viễn Khoa giúp nàng đỡ người về phòng khuyên nhủ: “Nhị tỷ tỷ, bộ dáng này của tỷ phu cũng quá không biết tiết chế rồi. Hắn cứ như vậy sau này có thể sẽ làm hỏng việc mất.”
Đầu Cung Nghiên Bích đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng trên mặt vẫn cười nhẹ như nước mùa xuân: “Không sao đâu, hắn sẽ phân rõ nặng nhẹ, có công sự trong người thì hắn sẽ không giống như vậy.”
Cung Viễn Khoa thở dài: “Lúc có công sự trong người sẽ không giống như vậy, còn lúc bình thường không phải hắn không thể khắc chế năng lực của bản thân sao? Vậy vì sao hôm nay không tiết chế được?”
Cung Nghiên Bích buồn buồn nói: “Ta cũng không biết, mỗi lần hắn tỉnh rượu ta cũng khuyên hắn, hắn luôn nói được, như hôm nay, thật may mắn là dù hắn say cũng không làm chuyện gì quá giới hạn.”
“Như vậy thì tốt.” Cung Viễn Khoa săn sóc thay nàng đỡ Quách Hoài lên giường, sau đó phân phó phòng bếp nấu canh giải rượu đưa đến rồi mới rời đi.
Đợi sau khi nha hoàn mang nước rửa mặt đến, Cung Nghiên Bích cẩn thận khép cửa lại, cầm bát canh giải rượu đổ vào chậu hoa rồi nhàn nhạt liếc Quách Hoài đang nằm trên giường ngáy như sấm, bình tĩnh tự nhiên rửa mặt mũi sạch sẽ, ôm chăn gối rồi nằm xuống bên giường, chỉ một lát là chìm vào giấc ngủ say. Trong mộng, nàng nhìn thấy một bóng áo trắng như tuyết xuất trần nhìn nàng rất trầm tĩnh.
Sáng sớm, nghe tiếng chim hót, tiếng ngáy của Quách Hoài đã dần nhỏ xuống, đây là dấu hiệu hắn đã tỉnh rượu, Cung Nghiên Bích lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt lẳng lặng nghĩ, dù có thế nào thì bây giờ nàng cũng danh chính ngôn thuận là phu nhân quan thất phẩm, lúc này nàng chỉ cần có một đứa con trai, sau đó, sẽ đứng vững ở Quách gia mà người Quách gia cũng sẽ không động được nàng.
Vì vậy nàng đứng lên đi ra ngoài lấy nước lạnh cẩn thận lau rửa thân thể cho Quách Hoài, trơ mắt nhìn Quách Hoài bị nước lạnh kích thích đến tỉnh táo, mới mở mắt ra nhìn nàng như có như không tràn đầy dục vọng, dưới hạ thân, cờ xí cũng bắt đầu giương lên. Nàng hơi cười cười cởi áo lụa đỏ sậm ra để mặc cho nó nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ta thân hình thanh xuân uyển chuyển, mềm mại.
Hầu kết Quách Hoài lên xuống không ngừng, đưa hai cánh tay tráng kiện có lực kéo nàng xuống giường rồi hồng hộc thở đè lên. Cung Nghiên Bích giả vờ uốn éo như chống cự nhưng lại nở nụ cười duyên dáng: “Cái người đáng ghét này, suốt ngày chỉ nhớ đến rượu, không thể làm cho thiếp cao hứng một chút được sao?”
“Ta sẽ làm cho nàng cao hứng.” Quách Hoài hung hăng dùng môi che lại môi nàng. Cung Nghiên Bích khép mắt hưởng thụ, lúc dục sinh dục tử cũng vẫn không quên lẩm bẩm: “Nhi tử, nhi tử…
Ngày hôm sau chính là ngày chính thức hạ táng Chu di nương.
Nhìn thấy cuối cùng Chu di nương cũng chính thức được hạ táng ở nghĩa địa Cung gia thì Cung Nghiên Bích và Cung Viễn Khoa cũng nặng nề thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Quách Hoài qua loa chào hỏi sau đó tìm cớ đi dạo xung quanh. Cung Nghiên Bích thấy vậy có chút khổ sở nhẹ giọng an ủi: “Tam đệ, đừng trách hắn, trong cảm nhận của hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ di nương là mẹ vợ cả.”
Đâu phải chỉ có một mình Quách Hoài cảm nhận như vậy không đâu mà tất cả mọi người xung quanh đều như thế cả. Cung Viễn Khoa nhìn Quách Hoài từ xa nhẹ nhàng nói: “Đệ không trách hắn. Nhưng hắn đối đãi với nhị tỷ như thế nào?”
Cung Nghiên Bích khẽ mỉm cười: “Sau khi hắn uống say, tính khí hắn không phải rất tốt nhưng ta đã tìm được cách trị hắn rồi.” Không phải chỉ cần nhẫn nại thôi sao? Tình cảnh hiện giờ của nàng vẫn còn thoải mái hơn so với trước kia nhiều, như vậy thì nàng còn cần quan tâm làm gì? Cứ mặc kệ hắn uống đi… không cần khuyên giải, hễ hắn say thì nàng né tránh, mặc kệ cho hắn nằm ngủ trên đất, sau đó tỉnh dậy là được, nếu bị bệnh thì nàng dịu dàng chăm sóc hắn là được, có cái gì to tát đâu.
Cung Viễn Khoa nhíu mày nhìn nàng: “Thật sự như vậy? Nhị tỷ sẽ không lừa ta chứ?”
Cung Nghiên Bích cười nói: “Nếu như ta muốn lừa đệ thì sẽ nói với ngươi là hắn đối xử với ta rất tốt rồi, nhất định sẽ không nói như thế này cho đệ nghe đâu.”
Cung Viễn Khoa trầm mặc trong chốc lát: “Từ trước đến nay, nhị tỷ đều rất thông minh. Sẽ không có chuyện gì có thể làm khó được nhị tỷ đâu phải không?”
“Đương nhiên rồi! Nhất định chúng ta phải cùng nhau sống thật tốt, phải sống thật tốt hơn bọn họ mới được! Khó khăn bây giờ chỉ là tạm thời thôi!” Cung Nghiên Bích kiên định gật đầu nhẹ giọng nói: “Tam đệ, ta đã nói chuyện với tỷ phu ngươi rồi, để cho hắn tìm cách để ngươi rời đi, ngươi sẽ theo chúng ta đến Phủ Minh chứ?”
Cung Viễn Khoa lắc đầu: “Đệ không đi! Đệ sẽ không để nhà bọn họ xem thường nhị tỷ được.” Nói rồi hắn đổi thành gương mặt tươi cười nói: “Phụ thân nói rồi, sau này sẽ giao cho đệ quản lý cửa hàng và trang tử, tương lai sau này nhất định sẽ dành cho đệ một phần.”
Cung Nghiên Bích không tin: “Đệ tin tưởng được ông ấy sao? Từ trước đến giờ ông ấy đều rất thiên vị. Ban đầu, nếu như không phải hắn dung túng cho tiện nhân không bằng heo chó kia thì đệ cũng có thể được đi học, được đọc sách mà không phải lãng phí bao nhiêu thời gian dành cho việc học tính toán. Sao đệ có thể tin tưởng ông ấy sẽ dành một phần gia sản cho đệ được chứ?”
Cung Viễn Khoa lắc đầu: “Như vậy cũng không sao. Tối thiểu ông ấy còn cho đệ học tính toán, nói đến việc tính toán sổ sách thì không có ai lợi hại hơn so với đệ được, dù sao cũng hơn lão tứ đi học nhưng ngu dốt thì vẫn ngu dốt. Hơn nữa, đệ cũng không sợ ông ấy thiên vị, đệ đã sớm có tính toán rồi.”
Hắn nhỏ giọng nói với Cung Nghiên Bích, nàng bật cười: “Đúng, đệ nên làm như vậy. Cũng không thể thay bọn họ làm trâu ngựa rồi chúng ta trắng tay được, đó là phần đệ nên được hưởng.”
Cung Viễn Khoa cố ý che giấu khổ sở trong đáy mắt, vui sướng cười theo: “Đương nhiên rồi.”
Sau khi hai tỷ đệ Cung Nghiên Bích từ nghĩa địa trở về, Cung Trung Tố sai Lý di nương tỉ mỉ chuẩn bị rượu và thức ăn, sai người gọi Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ sang dùng cơm cùng, coi như tẩy trần cho Quách Hoài.
Bữa cơm này không cần nói cũng biết nên Cung Tịnh Kỳ cáo bệnh không tham gia, ngược lại Cung Viễn Qúy thì rất vui mừng. Khi Cung Nghiên Bích thấy Quách Hoài cầm li rượu thì vô cùng sầu não. Thật ra thì không chỉ mình nàng buồn mà chính Cung Trung Tố cũng không muốn Quách Hoài uống rượu, nhưng dầu gì cũng là tiệc tẩy trần, không cho hắn uống rượu thì có vẻ như không đủ thành ý vì làm sao chỉ ăn cơm mà không uống vài li rượu được?
Nhưng Quách Hoài thì có vẻ thật sự rất vui mừng. Đây là lần đầu tiên hắn đến đây với vai trò là con rể, có Cung Trung Tố làm chủ, bên cạnh còn có Cung Viễn Hòa, Cung Viễn Khoa, và Cung Viễn Qúy nữa đều vây quanh hắn như vây quanh một vầng trăng sáng, hắn cảm thấy rất hãnh diện. Đầu tiên còn thanh tỉnh duy trì phong độ, tao nhã lễ phép nghe Cung Trung Tố nói chuyện quan trường ngày trước của mình; sau hứng lên bừng bừng hỏi thăm Cung Viễn Hòa, xa gần hỏi thăm về quan hệ của Thái gia và Thôi gia, không những vậy mấy lần còn hỏi về Thái Phó nữa; tiếp đó còn săn sóc quan tâm đến cuộc sống của tiểu cữu tử Cung Viễn Khoa, trêu đùa với Cung Viễn Qúy.
Qua ba lần rượu, hắn cuối cùng cũng không buông li rượu ra nữa, không cần người khác khuyên, hắn uống đến vô cùng sảng khoái. Uống rượu vào, hắn lớn tiếng ngâm thơ, sau đó còn vỗ bàn trừng mắt hỏi mấy nam nhân Cung gia nghe thơ hắn viết có được hay không?
Người đứng mũi chịu sào chính là lão trượng nhân Cung Trung Tố ngồi bên cạnh hắn, bị chính con rể mình say ép mình bình thơ hắn làm khiến cho Cung Trung Tố thật sự là không mở miệng được, vì vậy sắc mặt không khỏi khó coi quay mặt đi, lặng yên không nói gì bắt lấy cánh tay Quách Hoài đặt lên vai mình xuống.
Nhưng Quách Hoài đâu có thuận theo, miệng phun toàn mùi rượu ghé lại gần Cung Trung Tố hỏi: “Rốt cuộc là có hay hay không? Ngươi chỉ cần nói một tiếng đi. Nếu ngươi không hiểu thì ta có thể dạy cho ngươi?”
Chỉ là một tiểu bối mà cuồng vọng vô lễ như vậy! Dù thế nào thì ngày trước mình cũng là quan tri phủ tứ phẩm, bây giờ hắn chỉ là một lục phẩm nho nhỏ thì đã là cái gì chứ? Cung Trung Tố tức giận liếc hắn, sớm quên mất ước nguyện ban đầu là muốn khuyên nhủ người con rể này, hắn đứng dậy vung tay áo muốn rời đi, lại bị Quách Hoài dùng một lực rất lớn giữ chặt lại không cho đi khiến cho hắn tức giận vô cùng đến chòm râu dê trên ria mép cũng run rẩy theo.
Cung Viễn Khoa ở một bên mắt lạnh quan sát thờ ơ cũng không tiến lên khuyên can.
Cung Viễn Hòa thấy không được vội vàng tiến lên kéo Quách Hoài ra: “Ngươi uống hơi nhiều, có vẻ say rồi, mau buông tay đi!”
Quách Hoài liếc mắt nhìn Cung Viễn Hòa rồi thả Cung Trung Tố ra, ngược lại ôm thật chặt cổ Cung Viễn Hòa: “Đại cữu ca! Ngươi thấy thơ của ta có hay không? Muội tử ngươi không biết thưởng thức!”
“Hay lắm, có thể làm tập thơ rồi.” Cung Viễn Hòa vừa dụ dỗ hắn vừa ra hiệu gã sai vặt gọi Cung Nghiên Bích dìu hắn về viện nằm nghỉ. Quách Hoài không chịu đi, buông Cung Viễn Hòa ra, hai tay nắm chặt mép bàn, thân thể ngã xuống, giống như một đứa bé kêu là ăn vạ: “Ta còn chưa uống đủ đâu. Nói là mời khách thì phải để cho ta uống đủ mới đúng chứ, sao có thể làm cho khách nhân mất hứng được!”
Cung Nghiên Bích vô cùng hưng phấn nói về Phủ Minh cho Minh Phỉ và Lý di nương nghe, nào là chuyện các tiểu thư, phu nhân ở Phủ Minh thịnh hành cái gì nhất, khoe bản thân tham gia tụ hội mấy lần, “Lần trước, Tham Nghị phu nhân mở tiệc Ngọc Lan yến, mời các phu nhân quan thất phẩm trở lên tới dự tiệc, ta còn tưởng rằng có thể gặp được Thôi phu nhân chứ, ai ngờ nàng lại không có tới. Tất cả mọi người nói rằng có lẽ nàng có thai nên không dự, nàng thật đúng là người có phúc lớn, tẩu tẩu thấy có đúng không?”
Nói đến đây Cung Nghiên Bích che miệng cười rồi nhìn về phía bụng Minh Phỉ: “Lại nói, sao tẩu tẩu không sinh cho ta một tiểu chất nhi? Tẩu tẩu và đại ca đã thành thân cũng gần một năm rồi chứ? Tẩu tẩu nên nắm chặt cơ hội, nếu thật sự có bệnh thì phải sớm mời đại phu đến xem bệnh, có thể kê một đơn thuốc dưỡng thai mới được.” Nàng chưa từng quên trước đây Chu di nương đã nói Minh Phỉ về chuyện này.
Minh Phỉ nghe nhưng chỉ thản nhiên cười: “Trước đây vài ngày ta nằm mộng một giấc chiêm bao, mời người đến xem quẻ bói nói là điềm cát lành, cho nên ta không lo lắng lắm. Ngược lại ta lo lắng cho muội, tuổi của muội phu cũng không nhỏ, muội phải sớm ngày thay hắn khai chi tán diệp mới đúng.”
“Đó là đương nhiên!” Cung Nghiên Bích ra vẻ thẹn thùng dùng sức vỗ đầu vai Minh Phỉ: “Tẩu tẩu, ngươi thật là xấu!” Tay còn chưa thu hồi thì nghe tiếng Cung Viễn Hòa, Cung Viễn Hòa nhìn chằm chằm vào tay của nàng ta trầm giọng: “Nhị muội! Sĩ Thành uống say rồi, ngươi nhanh đi ra xem hắn một chút đi!”
Cung Nghiên Bích “hô” một tiếng đứng lên, tâm thần thấp thỏm hỏi: “Hắn không có làm chuyện gì thất lễ chứ?”
“Cũng không có gì, chỉ lôi kéo phụ thân hỏi xem hắn làm thơ có hay không. Lúc này vẫn còn muốn uống rượu nữa, chúng ta khuyên thế nào cũng không được, ngươi đi xem một chút đi.” Cung Viễn Hòa không yên lòng trả lời, sau đó nháy mắt với Kim Trâm ý bảo đỡ Minh Phỉ về nhà.
Minh Phỉ hiểu ý liền đứng dậy cáo từ Lý di nương và Cung Nghiên Bích: “Di nương đã mệt nhọc một ngày rồi, nhị muội cũng có chuyện, để ngày khác ta mời nhị muội và muội phu qua nhà chơi.”
Cung Nghiên Bích chỉ sợ Quách Hoài ở nhà mẹ đẻ làm ra chuyện gì đại thất lễ hại nàng mất mặt mũi nên cũng không có tâm tư đi quản chuyện đi hay ở của Minh Phỉ, qua loa nói mấy câu rồi vội vàng chạy ra ngoài tìm Quách Hoài. Đợi đến khi nàng ra tới nơi Quách Hoài ngồi uống rượu, không thấy Cung Trung Tố đâu, chỉ thấy Cung Viễn Khoa, Cung Viễn Qúy ngồi bên cạnh nhìn Quách Hoài uống rượu một mình đến say khướt.
Nếu lúc này tiến lên khuyên hắn sẽ làm hắn nổi giận, hắn sẽ thô bạo đánh nàng, ngay cả trước mắt hắn là người thân của hắn thì hắn cũng chẳng phân biệt nặng nhẹ chứ đừng nói chi là nàng, như thế thì có thể khiến nàng không còn mặt mũi gì; còn không bằng chờ hắn uống say đến bất tỉnh nhân sự rồi đỡ hắn về phòng, đóng cửa lại để hắn tự sinh tự diệt, khi tỉnh rượu tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì. Cung Nghiên Bích suy nghĩ rất nhanh rồi vẫn đứng yên bất động như bóng ma, đợi Quách Hoài uống say như chết, bất tỉnh nhân sự ngã xuống mới làm bộ mới xuất hiện diễn bộ mặt kiều thê hiền huệ chăm sóc hắn.
Cung Viễn Khoa giúp nàng đỡ người về phòng khuyên nhủ: “Nhị tỷ tỷ, bộ dáng này của tỷ phu cũng quá không biết tiết chế rồi. Hắn cứ như vậy sau này có thể sẽ làm hỏng việc mất.”
Đầu Cung Nghiên Bích đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng trên mặt vẫn cười nhẹ như nước mùa xuân: “Không sao đâu, hắn sẽ phân rõ nặng nhẹ, có công sự trong người thì hắn sẽ không giống như vậy.”
Cung Viễn Khoa thở dài: “Lúc có công sự trong người sẽ không giống như vậy, còn lúc bình thường không phải hắn không thể khắc chế năng lực của bản thân sao? Vậy vì sao hôm nay không tiết chế được?”
Cung Nghiên Bích buồn buồn nói: “Ta cũng không biết, mỗi lần hắn tỉnh rượu ta cũng khuyên hắn, hắn luôn nói được, như hôm nay, thật may mắn là dù hắn say cũng không làm chuyện gì quá giới hạn.”
“Như vậy thì tốt.” Cung Viễn Khoa săn sóc thay nàng đỡ Quách Hoài lên giường, sau đó phân phó phòng bếp nấu canh giải rượu đưa đến rồi mới rời đi.
Đợi sau khi nha hoàn mang nước rửa mặt đến, Cung Nghiên Bích cẩn thận khép cửa lại, cầm bát canh giải rượu đổ vào chậu hoa rồi nhàn nhạt liếc Quách Hoài đang nằm trên giường ngáy như sấm, bình tĩnh tự nhiên rửa mặt mũi sạch sẽ, ôm chăn gối rồi nằm xuống bên giường, chỉ một lát là chìm vào giấc ngủ say. Trong mộng, nàng nhìn thấy một bóng áo trắng như tuyết xuất trần nhìn nàng rất trầm tĩnh.
Sáng sớm, nghe tiếng chim hót, tiếng ngáy của Quách Hoài đã dần nhỏ xuống, đây là dấu hiệu hắn đã tỉnh rượu, Cung Nghiên Bích lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt lẳng lặng nghĩ, dù có thế nào thì bây giờ nàng cũng danh chính ngôn thuận là phu nhân quan thất phẩm, lúc này nàng chỉ cần có một đứa con trai, sau đó, sẽ đứng vững ở Quách gia mà người Quách gia cũng sẽ không động được nàng.
Vì vậy nàng đứng lên đi ra ngoài lấy nước lạnh cẩn thận lau rửa thân thể cho Quách Hoài, trơ mắt nhìn Quách Hoài bị nước lạnh kích thích đến tỉnh táo, mới mở mắt ra nhìn nàng như có như không tràn đầy dục vọng, dưới hạ thân, cờ xí cũng bắt đầu giương lên. Nàng hơi cười cười cởi áo lụa đỏ sậm ra để mặc cho nó nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ta thân hình thanh xuân uyển chuyển, mềm mại.
Hầu kết Quách Hoài lên xuống không ngừng, đưa hai cánh tay tráng kiện có lực kéo nàng xuống giường rồi hồng hộc thở đè lên. Cung Nghiên Bích giả vờ uốn éo như chống cự nhưng lại nở nụ cười duyên dáng: “Cái người đáng ghét này, suốt ngày chỉ nhớ đến rượu, không thể làm cho thiếp cao hứng một chút được sao?”
“Ta sẽ làm cho nàng cao hứng.” Quách Hoài hung hăng dùng môi che lại môi nàng. Cung Nghiên Bích khép mắt hưởng thụ, lúc dục sinh dục tử cũng vẫn không quên lẩm bẩm: “Nhi tử, nhi tử…
/607
|