Minh Tư mới vừa gấp rút đến trước mặt Thái Quốc Đống, liền thấy Thái Quốc Đống trầm mặt lớn tiếng trách cứ: Đó là mẫu thân và tẩu tẩu ngươi, sao ngươi nửa điểm tôn trọng cũng không có? Mấy năm nay ngươi chưa từng nhớ lại sao? Sao lại vẫn là bộ dáng này, thật sự khiến ta hết sức thất vọng! Cái dạng giống như ngươi, sao có thể làm gương cho đệ đệ, muội muội?
Nếu như là lúc trước, sau khi Thái Quốc Đống thấy Minh Tư còn biểu hiện ra vẻ chua xót cùng bi thống có năm phần thật, năm phần giả, nhưng giờ phút này, lời mắng chửi phía sau lại vô cùng chân thật. Nàng ta chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, dùng khăn che mặt, nhỏ giọng khóc sụt sùi nói: Nữ nhi không có tiền đồ, vận khí không tốt bị người ta ám toán gả cho một tên ác ôn không được chết già, lại bị nhà chồng bắt nạt, nhục nhã, làm mất mặt nhà mẹ, khiến các huynh đệ tỷ muội mất mặt, khiến phụ thân mất mặt, phụ thân ghét bỏ nữ nhi thế nào cũng không sai.
Thái Quốc Đống nghe lời này của nàng ta, sắc mặt phức tạp thay đổi mấy lần, cuối cùng nghĩ đến cả đời này của nàng cũng không có gì để trông cậy vào, không đành lòng, liền thở dài nói: Nói chuyện này để làm gì? Ngươi đường xa mà đến, những năm này lại không dễ gặp, khó tránh khỏi bất lễ. Lần này coi như xong, sau này ngàn vạn lần phải chú ý, nhất định không thể để xảy ra tình huống như vậy nữa. Di nương ngươi vẫn khỏe chứ?
Di nương đã sắp không được! Minh Tư lập tức quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng, có lòng muốn chỉ trích Trần thị cùng Tam di nương mấy câu, nhưng lại không tìm ra được chút xíu sai lầm nào.
Thái Quốc Đống thở dài, tiến lên tự tay nâng nàng ta dậy: Đứng lên đi, ngươi yên tâm, chuyện của ngươi, ta đều ghi tạc trong lòng, tự có sắp xếp. Lần này để cho Tam tỷ tỷ ngươi dẫn ngươi tới, chính là vì thu xếp ổn thỏa thích đáng cho ngươi.
Lúc này Minh Tư mới vịn tay hắn đứng lên, ngồi ở dưới tay Minh Phỉ, im lặng nhìn những người khác chào hỏi ôn chuyện, không tiếp tục quấy phá.
Lại qua được hai ngày, Minh Lệ dẫn hai nữ nhi chạy tới từ Hồ Châu, không thể thiếu được một màn máu mủ nhận thân động lòng người. Tình cảm giữa Thái Quang Đình cùng Minh Lệ coi như sâu, Minh Phỉ cùng Minh Ngọc lại không có bất kỳ ấn tượng gì đối với trưởng tỷ Minh Lệ đã gả hơn mười năm, cho tới bây giờ vẫn chưa từng trở lại nhà mẹ, thư lại ít, chỉ nhận đồ tết nàng ta lễ độ đưa tới. Mặc dù rất muốn gần gũi, lại cảm thấy không biết nên làm thế nào để tới gần mới phải, cứ như vậy, giữa lẫn nhau ngược lại khách khí xa lạ giống như đối với khách.
Minh lệ cũng không cảm thấy thế nào, chỉ âm thầm tìm hai người các nàng, nói: Ta rời khỏi nhà sớm, lại đi rất xa, lúc đầu đi tình hình phu gia [nhà chồng] khó khăn, thân mình còn chưa lo xong, cộng thêm trong lòng tức giận, cho nên rất ít lui tới cùng nhà mẹ, cũng không quan tâm đúng lúc đối với các ngươi. Bởi vì ta không tới tiễn Tam muội xuất giá, người gả lần này lại không phải là thân muội của ta, lại càng không muốn đến, nhưng nghe đại ca nói Minh Ngọc bệnh nặng, Minh Phỉ cũng cần phải tới, cho nên đặc biệt đến đây một chuyến, chỉ để gặp mặt các ngươi một lần, thuận tiện để hài tử nhận thức người thân, không biết lần gặp mặt tiếp theo là lúc nào. Thân thích là càng gặp càng thân, không gặp liền không thân, ta cũng không muốn nói lời dễ nghe với các ngươi, nhưng các ngươi chỉ cần nhớ, ta là tỷ tỷ của các ngươi, luôn hi vọng các ngươi được tốt. D_Đ+L~Q%Đ^^
Nàng ấy nói ra rõ ràng như vậy, thành kiến của Minh Phỉ cùng Minh Ngọc đối với nàng ấy liền mất hơn phân nửa, chỉ nghĩ làm nữ nhân đã khó, nữ nhân vừa không có nhà mẹ giúp đỡ, vừa lấy chồng xa càng khó khăn hơn. Vì vậy lúc tỷ muội mấy người ở chung liền bớt chút tâm trí, tự nhiên hơn chút. Thái Quang Đình nhìn ở trong mắt, vui ở trong lòng, thỉnh thoảng lại nói chung với mấy người vài lần, nhất định phải để bọn nhỏ thân thiết một chút, không thể xa lạ.
Chiều nay, sắc trời đã tối đen, người một nhà Thái gia đang ngồi quanh chậu than nói cười chơi đùa, một ma ma quản sự chạy tới từ trong cổng trước, hai chân như chong chóng vọt tới hậu đường, lớn tiếng nói: Lão gia, phu nhân, có khách quý đến! Lúc này tổng quản Tôn đã hầu hạ ở tiền đường, xin lão gia cùng phu nhân, đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân nhanh đổi xiêm áo đi đón khách!
Thái Quốc Đống nhẹ nhàng để ly trà trong tay lên khay trà, lặng lẽ nhìn Trần thị cùng Thái Quang Đình, Hàm Dung một cái, bốn người trao đổi ánh mắt trong nháy mắt, không hẹn mà cùng đứng dậy chuẩn bị đón khách.
Khách quý giờ này mới đến, lại cần Thái Quốc Đống, Trần thị, Thái Quang Đình, Hàm Dung đổi y phục cùng ra nghênh đón, sẽ là ai? Đáp án không cần nói cũng biết, thành bại tại hành động này. Minh Phỉ lặng lẽ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thư Mi, cố gắng khiến trên mặt có vẻ tràn đầy kinh ngạc cùng tò mò giống như những người khác.
Minh Tư hỏi một câu không đúng lúc: Cha, không biết là khách nam hay là khách nữ, chúng ta cũng phải thay quần
/607
|