Kiều Hạnh nhìn ra bên ngoài tiểu viện, xem thường nghĩ, nơi này ngay cả nơi lúc trước nàng ta làm công việc nặng nhọc cũng không sánh nổi, có câu nói, con người hướng về chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp, đâu có đạo lý càng lớn càng trẻ lại? Nếu nha đầu Kiều Đào kia muốn ở lại chỗ này thì ở lại đi, còn nàng ta thì không muốn!
Muốn ở lại bên cạnh phu nhân, phải thông qua cửa Dư ma ma này. Nhưng Dư ma ma này, dầu muối không vào, nàng ta lấy hơn phân nữa vốn riêng lén lút giấu được từ khi mình vào phủ tới nay đi lấy lòng Dư ma ma, Dư ma ma lại vẫn một bộ dạng không để vào mắt, ngược lại có phần coi trọng đối với Kiều Đào.
Mặc dù nha đầu Kiều Đào này biểu hiện ra bộ dạng như là nhận mệnh, đi theo Tam Tiểu Thư, trông coi Tam Tiểu Thư. Nhưng ai biết nàng ta có phải lấy lui làm tiến, cố ý che giấu suy nghĩ chân thật, trá hình lấy lòng Dư ma ma cùng Trần thị hay không? Khó có được cơ hội này, không thể để cho Kiều Đào được như ý!
Kiều Hạnh hầm hừ thả mạnh cửa sổ xuống, cửa sổ phát ra một âm hưởng kéo dài, theo sau âm thanh này là một trận ma sát chạm vào nhau sột xoạt truyền ra. Kiều Hạnh nhớ lại trong phòng còn một Tam Tiểu Thư đang ngủ, lập tức quay đầu lại, nhìn xem Tam Tiểu Thư có bị đánh thức hay không.
Chỉ thấy một đôi mắt sáng không bình thường của Tam Tiểu Thư, yên lặng nhìn nàng ta, thấy nàng ta nhìn lại, cũng không né tránh, ngược lại mở mắt to hơn một chút. Cặp mắt kia trắng đen rõ ràng, nhìn trong suốt, bên trong lại như có cái động, làm cho người ta nhìn không thấu đáy. Tiểu nữ oa chín tuổi, vì sao lại có loại ánh mắt này? Kiều Hạnh nhìn lại một lần nữa, thì thấy vẻ mặt mờ mịt mới vừa tỉnh ngủ của Tam Tiểu Thư, cái loại hắc quang chợt lóe vừa rồi không còn thấy nữa.
Hình như là mình nhìn lầm rồi, nhưng Kiều Hạnh vẫn chột dạ, cười xòa nói: Tam Tiểu Thư, Kiều Đào mở cửa sổ này hơi lớn, nô tỳ sợ gió lạnh thổi vào người không tốt, liền muốn đóng lại. Ai ngờ tay chân nô tỳ vụng về, cửa sổ này lại cũ rách, không nghe sai khiến, cho nên đánh thức Tam Tiểu Thư.
Minh Phỉ thầm nghĩ, khá lắm nha đầu xấu xa, thì ra cái gì cũng là lỗi của người khác, ngươi không có chút lỗi nào. Trong miệng lại nói: Đã như vậy, tỷ đi nói với Ngô nãi nãi, xin bà ấy đổi cửa sổ hư này như thế nào? Có cơ hội giày vò Uông thị, chắc chắn Minh Phỉ sẽ không bỏ qua.
Lúc đầu Kiều Hạnh còn sợ Minh Phỉ sẽ trách mắng mình hoặc là cáo trạng mình với Dư ma ma, thấy Minh Phỉ vậy mà cái gì cũng không truy cứu, còn thuận theo lời của nàng ta đổi cửa sổ, lập tức thoải mái, cảm thấy mình quả thật là quá lo lắng. Liền cười nói: Dạ, chờ Ngô thẩm trở lại, nô tỳ liền đi nói. Tiểu thư đói không? Nô tỳ đi phòng bếp xem thử Kiều Đào chuẩn bị cháo gan heo cho người xong chưa?
Chính tai Minh Phỉ nghe Kiều Đào phải đi sắc thuốc, làm sao lại có cái gì mà cháo gan heo? Đây rõ ràng là
Muốn ở lại bên cạnh phu nhân, phải thông qua cửa Dư ma ma này. Nhưng Dư ma ma này, dầu muối không vào, nàng ta lấy hơn phân nữa vốn riêng lén lút giấu được từ khi mình vào phủ tới nay đi lấy lòng Dư ma ma, Dư ma ma lại vẫn một bộ dạng không để vào mắt, ngược lại có phần coi trọng đối với Kiều Đào.
Mặc dù nha đầu Kiều Đào này biểu hiện ra bộ dạng như là nhận mệnh, đi theo Tam Tiểu Thư, trông coi Tam Tiểu Thư. Nhưng ai biết nàng ta có phải lấy lui làm tiến, cố ý che giấu suy nghĩ chân thật, trá hình lấy lòng Dư ma ma cùng Trần thị hay không? Khó có được cơ hội này, không thể để cho Kiều Đào được như ý!
Kiều Hạnh hầm hừ thả mạnh cửa sổ xuống, cửa sổ phát ra một âm hưởng kéo dài, theo sau âm thanh này là một trận ma sát chạm vào nhau sột xoạt truyền ra. Kiều Hạnh nhớ lại trong phòng còn một Tam Tiểu Thư đang ngủ, lập tức quay đầu lại, nhìn xem Tam Tiểu Thư có bị đánh thức hay không.
Chỉ thấy một đôi mắt sáng không bình thường của Tam Tiểu Thư, yên lặng nhìn nàng ta, thấy nàng ta nhìn lại, cũng không né tránh, ngược lại mở mắt to hơn một chút. Cặp mắt kia trắng đen rõ ràng, nhìn trong suốt, bên trong lại như có cái động, làm cho người ta nhìn không thấu đáy. Tiểu nữ oa chín tuổi, vì sao lại có loại ánh mắt này? Kiều Hạnh nhìn lại một lần nữa, thì thấy vẻ mặt mờ mịt mới vừa tỉnh ngủ của Tam Tiểu Thư, cái loại hắc quang chợt lóe vừa rồi không còn thấy nữa.
Hình như là mình nhìn lầm rồi, nhưng Kiều Hạnh vẫn chột dạ, cười xòa nói: Tam Tiểu Thư, Kiều Đào mở cửa sổ này hơi lớn, nô tỳ sợ gió lạnh thổi vào người không tốt, liền muốn đóng lại. Ai ngờ tay chân nô tỳ vụng về, cửa sổ này lại cũ rách, không nghe sai khiến, cho nên đánh thức Tam Tiểu Thư.
Minh Phỉ thầm nghĩ, khá lắm nha đầu xấu xa, thì ra cái gì cũng là lỗi của người khác, ngươi không có chút lỗi nào. Trong miệng lại nói: Đã như vậy, tỷ đi nói với Ngô nãi nãi, xin bà ấy đổi cửa sổ hư này như thế nào? Có cơ hội giày vò Uông thị, chắc chắn Minh Phỉ sẽ không bỏ qua.
Lúc đầu Kiều Hạnh còn sợ Minh Phỉ sẽ trách mắng mình hoặc là cáo trạng mình với Dư ma ma, thấy Minh Phỉ vậy mà cái gì cũng không truy cứu, còn thuận theo lời của nàng ta đổi cửa sổ, lập tức thoải mái, cảm thấy mình quả thật là quá lo lắng. Liền cười nói: Dạ, chờ Ngô thẩm trở lại, nô tỳ liền đi nói. Tiểu thư đói không? Nô tỳ đi phòng bếp xem thử Kiều Đào chuẩn bị cháo gan heo cho người xong chưa?
Chính tai Minh Phỉ nghe Kiều Đào phải đi sắc thuốc, làm sao lại có cái gì mà cháo gan heo? Đây rõ ràng là
/607
|