Edit: Thu Lệ
Minh Phỉ im lặng lẽ cơm, trong lòng thầm tính toán, chợt nghe Dư ma ma nói: “Ngày mai nô tỳ muốn đi chùa Bạch Phong dâng hương cầu phúc cho tiểu thư, hi vọng tiểu thư sớm hết bệnh, bình an nhiều phúc.
Minh Phỉ suy nghĩ một chút, nói: Cám ơn ma ma. Trong rương của ta có ba mươi lượng bạc hôm qua người mang tới, ta bị thương nặng không thể đi được, xin người hãy lấy đi, ở trước mặt Tổ Sư Gia, thay ta cầu phúc cho phụ mẫu, còn có ca ca ta, phù hộ bọn họ bình an vui sướng.
Dư ma ma có chút ngoài ý muốn, tiền này là hôm qua nàng mới mang đến cho Tam Tiểu Thư, là tất cả tiền bạc trong người Tam Tiểu Thư, đối với Thái gia mà nói thì không coi vào đâu, nhưng lại đủ cho năm miệng ăn của một nhà bình thường vượt qua hai ba năm. Tam Tiểu Thư rộng lượng như vậy, là do không biết tác dụng của tiền bạc, hay là thật lo nhớ nhung người thân? Chỉ là, làm sao lại quên mất mẹ ruột của mình đã chết đi?
Lại thấy Minh Phỉ khổ sở thả bát đũa, cúi thấp đầu, đỏ chóp mũi nói: Còn nữa, xin ma ma hãy thay ta thắp một chiếc đèn chong(*). . . . . . Ta đã muốn làm từ sớm, nhưng không có năng lực. . . . . . Chực khóc nhưng chưa khóc , ngược lại càng làm cho người ta đau lòng.
(*): Là đèn thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật
Trong lòng Dư ma ma giật mình, còn nhỏ tuổi mà đã chu đáo như vậy, nếu như không phải do sinh vào thời điểm không tốt, ngược lại là một người tốt. Thở dài, nói: Nếu đây là tấm lòng thành của tiểu thư, vậy thì nô tỳ sẽ lấy mười lượng bạc, trừ đi nhưng chi tiêu khác thì đủ cho một chiếc đèn chong đốt một năm, đợi đến sang năm, thân thể tiểu thư khỏe mạnh, thì hãy tự mình đi thắp. Số tiền còn lại, người hãy cất đi, bên cạnh có chút tiền vẫn tốt hơn.”
Thừa dịp Dư ma ma thu bát đũa đi ra ngoài, Minh Phỉ lấy ra một tấm vải đỏ bao lấy hoàng phù từ dưới gối, vuốt nhẹ nửa ngày. Nếu như có thể thành công, thì ba mươi lượng bạc ở lại chỗ này còn có ý nghĩa gì?
Sáng sớm ngày hôm sau, thời tiết trong lành, Dư ma ma phân phó hai người Kiều Đào và Kiều Hạnh phục vụ Tam Tiểu Thư, chính nàng để Uông thị dẫn, dẫn theo một ma ma sai sử duy nhất của Uông gia, để lão Thất phu xe của Thái gia đánh xe, giẫm lên tuyết đang hòa tan, từ đi về hướng chùa Bạch Phong của Chu gia vịnh.
Uông thị vừa khen xe ngựa Thái gia tốt, con ngựa tốt, phu xe tốt, vừa liều mạng lấy lòng Dư ma ma, có lòng dạ muốn thăm dò thêm chút tin tức. Nhưng bà vẫn không dám nói ra việc làm của Nhị Di Nương được, chỉ là không ngừng uyển chuyển nói xấu Minh Phỉ, cái gì mà không nghe lời, điêu ngoa tùy hứng, không có chút dáng vẻ nào của nữ tử, vân vân. Ai biết về sau Nhị Di Nương có thể trở mình lần nữa hay không? Cho nên, không người nào sai, sai chính là do Minh Phỉ không hiểu chuyện và bà ta không có kiến thức.
Dư ma ma chỉ cười không nói, cũng không tiếp lời, cũng không phát biểu ý kiến. Làm cho Uông thị lo lắng đề phòng, không biết làm sao. Vừa mơ hồ quở trách Nhị Di Nương, tân phu nhân phải phái người đến thăm Minh Phỉ, chuyện lớn như vậy cũng cho người tới thông báo trước một tiếng, khiến cho bà ta trở tay không kịp; lại vừa lo lắng, có phải Nhị Di Nương đã đảo ngược, đẩy mọi chuyện lên người bà ta hay không? Thừa lúc đêm tối, bà ta phái người đi đưa tin cũng không biết từ lúc nào mới trở về? Uông thị nheo mắt nhìn trộm Dư ma ma, càng cảm thấy nụ cười trên mặt nàng càng bí hiểm.
Dư ma ma đang nghĩ, chuyện của Tam Tiểu Thư vẫn chưa tới thời điểm ra tay, trước tiên cần phải trở về bàn bạc với tiểu thư nhà mình đã, bên cạnh đó còn phải thăm dò ý kiến của Thái lão nha, sau đó sẽ giải quyết vấn đề một lần cho tốt. Trong cuộc sống mấy chục năm qua, ho tới bây giờ nàng chỉ tin tưởng một chân lý, hoặc là không động thủ, hoặc là bóp chết đối thủ trong một lần duy nhất, không lưu bất kỳ hoạn nào, không cho bất kỳ cơ hội nào trở mình. Trảm Thảo Bất Trừ Căn, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh(*), câu này thật có lý lẽ.
(*): Có nghĩa nếu cắt cỏ mà không đào rễ lên, vào mùa xuân sẽ sinh sôi trở lại.
Uông thị nặn ra một nụ cười khô quắt khô queo: Dư ma ma, thẻ xăm ở chùa Phong Quan này rất linh, ngài có muốn xin một thẻ không?
Dư ma ma nói: Vậy sao? Rất linh? Cũng không so với chùa Thanh Phong trong thành thì như thế nào?
Thanh Phong là đạo quán hương khói vượng nhất quanh đây, là nơi các nội quyến quan gia phú hộ thích nhất. Những thứ khác không nói, hãy nói đến tiền nhan đèn, e là nhiều vô số, trong chùa còn nuôi hơn hai trăm đạo cô từ già đến trẻ.
Dư ma ma đây là gián tiếp đả kích mình đấy, Uông thị ngầm phun một cái, thứ gì, tỏ vẻ gì trước mặt bà ta chứ? Thật sự cho rằng mình tài trí hơn người sao? Chẳng qua cũng chỉ là một lão cẩu bên cạnh người ta mà thôi. Nhưng trên mặt lại cười tủm tỉm nói: Ma ma nha, tuy nói địa phương nhỏ này không sánh lại với chùa Thanh Phong, nhưng cũng là một nơi rất linh. Không nói cái khác, xin hỏi may mắn và điềm xấu là linh nghiệm nhất, đặc biệt Tống đạo sĩ xem tướng, bói toán là tuyệt nhất.
Dư ma ma chẳng nói đúng sai gật đầu một cái, ngược lại hỏi Minh Phỉ bình thường ở nhà làm những gì. Nữ công may vá như thế nào? Thái độ làm người như thế nào?
Cái này Uông thị có thể tìm được lời nói rồi, khúc khích nói, nữ công may vá của Minh Phỉ là do chính tay bà ta cầm tay dạy, bà ta không có bản lãnh khác nhưng lại khéo tay, trong tám thôn mười dặm quanh đây, bà ta nổi danh về thiêu thùa may vá nhất. Lại nhân cơ hội dạy cho Minh Phỉ tài nấu nướng, chuyện để Minh Phỉ xuống phòng bếp cũng nói, bà ta nói ngược tất cả, nói bà ta đã hạ bao nhiêu công phu trên người Minh Phỉ, chỉ là đứa bé không cảm kích, khó tránh khỏi có đôi câu oán hận với bà ta. Lại cảm thán, người tốt thật là khó làm, đặc biệt bà ta là người kẹp ở giữa lại càng thêm khó làm, sâu không được cạn không xong, thật là một người đau khổ. Lại kéo tay Dư ma ma, thân thiết nói, giống như tỷ tỷ vậy, hầu hạ người sống cũng không dễ làm.
Uông thị nói ra những lời này là có hai mục đích, một là gián tiếp nói cho Dư ma ma, dù bà ta có làm gì không phải, cũng không phải chủ ý của bà ta. Mục đích thứ hai là đề phòng Minh Phỉ tố cáo những việc ác của bà ta, trước tiên phải cho Dư ma ma chút nhãn dược, có tác dụng ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo.
Nãi nãi ưu ái, nhưng nô tỳ không thể vượt phép tắc, sao dám xưng tỷ muội với nãi nãi? Phu nhân chúng ta mà biết, nhất định sẽ mắng nô tỳ không hiểu phép tắc, khiến nô tỳ ăn gia pháp. Dư ma ma cười rút tay ra, mặc dù tự xưng là nô tỳ, nhưng bên trong cũng không có ý tứ cung kính. Loại người như Uông thị, nàng đã gặp rất nhiều, cũng biết lời nói của Uông thị là không thể tin, biết rõ nếu như lúc này nàng tỏ ra cung kính với Uông thị, Uông thị lập tức sẽ lật trời, cho nên không cần phải nể mặt Uông thị.
Uông thị thầm hận, nhưng lại không thể làm gì. Trong lòng nghĩ rất nhiều chiêu dụ lấy lòng Dư ma ma cũng bị bà ta ném ra sau ót, tập trung tinh thần ghi thù này lên người Minh Phỉ. Nha đầu kia sớm không té muộn không té, cố tình té vào lúc này, mấy ngày nay Dư ma ma coi chừng nàng cả ngày, không để cho mình đến gần, ngay cả ăn uống thuốc thang đều là do ba người các nàng tự tay sử lý, chắc chắn là do nha đầu không biết phân biệt đó nói xấu sau lưng nàng.
Hai người theo đuổi tâm tư của mình, từ từ đến chùa Bạch Phong Chu gia vịnh.
Chùa Bạch Phong cũng không lớn, nhưng mà chỉ một tiểu viện đã chiếm nửa mẫu đất. Sửa chữa rất chỉnh tề, tường trắng như tuyết, ngói màu xám xanh, trước cửa là hai gốc bách thụ già trăm năm tuổi, cứng cáp xanh biếc, làm cho người ta nhìn thấy không khỏi sinh ra cảm giác mấy phần nhẹ nhàng khoan khoái.
Hai cánh cửa chính cũ kỹ màu sơn đen đang mở ra, tuyết trước cửa và trong đình viện đã sớm được quét sạch sẽ, trong đại điện khói hương lượn lờ, một Tiểu Đạo Sĩ mười hai mười ba tuổi xoa tay dậm chân nhìn quanh vào trong sương phòng bên cạnh, gương mặt không kiên nhẫn.
Uông thị nháy mắt với ma ma sai sử, ma ma sai sử vội vàng nhảy xuống xe, bước nhanh tới trước cửa lớn vỗ vỗ, cũng không dám nhảy vào trước, mà là đứng ở cửa bó tay bó chân vỗ vỗ cửa: Tiểu ca, Lão Thần Tiên có ở đây không?
Tiểu Đạo Sĩ quay đầu nhìn lại, thấy là một bà tử mặc quần áo vải thô mười đồng, dùng mảnh khăn bụi không đen quấn đầu đứng ở cửa, ngó dáo dác vào trong, trong lòng có chút không nhịn được, liếc mắt, cũng không nói có ở đó hay không, giọng điệu rất không vui nói: Ngươi có chuyện gì?
Bà tử thô sử cười theo: Không phải là ta có chuyện. Mà nhà phu nhân nhà ta có chuyện.
Uông thị vừa nghe, cũng không vui mừng, bà ta có chuyện gì sao? Bà ta có thể có chuyện gì? Nếu là thường ngày, bà ta đã sớm mắng lên, nhưng ở trước mặt Dư ma ma, bà ta không muốn để cho người ta cúi nhìn, cho bà ta là người làng quê không có phép tắc. Lập tức ho khan một tiếng, nói rõ ràng từ chữ: Nói cái gì đây? Thanh Hư Tiểu Đạo Trưởng, khách quý trong Thủy Thành nghe được đại danh của quý chùa, cố ý tới thắp hương xin xăm, cung phụng dầu vừng, là ta dẫn người đến.
Tiểu Đạo Sĩ Thanh Hư đầu tiên là nghe được giọng nói có mấy phần quen thuộc, lại nghe tới cung phụng dầu vừng, lập tức đổi gương mặt tươi tắn nhiệt tình, ghé đầu vừa nhìn, đã nhìn thấy hai phụ nhân đang ngồi trên ngực, khóe mắt nhanh chóng quét một lần trên người Dư ma ma, chạy đến quy quy củ củ chắp tay hành lễ, miệng nói tam vô lượng, sau đó mới nói: Thì ra là Ngô gia nãi nãi tới, sư phụ ở nhà. Không biết vị khách quý kia là?
Dư ma ma vội xuống xe hoàn lễ: Lão thân họ Dư. Nghe bảo chùa hương khói linh nghiệm, đặc biệt tới để cầu phúc, cung phụng dầu vừng.
Uông thị nháy mắt với Thanh Hư, ám hiệu hắn phục vụ cho tốt.
Thanh Hư hiểu ý, vội dẫn vào đại điện, vỗ vỗ bồ đoàn trên đất, mới xin hai người dâng hương.
Dư ma ma nhún nhường Uông thị: Mời nãi nãi dâng trước.
Uông thị nói: A nha, ma ma là khách xa, xin mời ngươi trước.
Dư ma ma cười cười: Nãi nãi là chủ nhân, vần là mời ngài trước.
Uông thị vẫn không chịu, cứng rắn đẩy Dư ma ma tiến lên, Dư ma ma thầm nghĩ, đợi lát nữa ngươi cũng đừng hối hận. Thích thú nói: Vậy thì được, nhận tình cảm của nãi nãi, Lão Bà Tử đây là muốn dâng hương giúp phu nhân và tiểu thư chúng ta, cung phụng, sẽ không khách khí.
Dư ma ma vào hương, quỳ lại trên bồ đoàn, nói lẩm bẩm, Tam Thanh tổ sư gia ở trên cao, hôm nay tín nữ xin rút quẻ cho Tam Tiểu Thư, là cát hay hung, kính xin Tam Thanh tổ sư gia công khai. Sau đó híp mắt nhận lấy ống quẻ Thanh Hư đưa qua, lung la lung lay, lắc lư lảo đảo, Lạch cạch một tiếng, rơi ra một cây xăm.
Dư ma ma không biết chữ, nhanh chóng nhặt thanh quẻ kia lên nhìn Thanh Hư nói: Xin đạo trưởng đoán xăm giúp ta.
Minh Phỉ im lặng lẽ cơm, trong lòng thầm tính toán, chợt nghe Dư ma ma nói: “Ngày mai nô tỳ muốn đi chùa Bạch Phong dâng hương cầu phúc cho tiểu thư, hi vọng tiểu thư sớm hết bệnh, bình an nhiều phúc.
Minh Phỉ suy nghĩ một chút, nói: Cám ơn ma ma. Trong rương của ta có ba mươi lượng bạc hôm qua người mang tới, ta bị thương nặng không thể đi được, xin người hãy lấy đi, ở trước mặt Tổ Sư Gia, thay ta cầu phúc cho phụ mẫu, còn có ca ca ta, phù hộ bọn họ bình an vui sướng.
Dư ma ma có chút ngoài ý muốn, tiền này là hôm qua nàng mới mang đến cho Tam Tiểu Thư, là tất cả tiền bạc trong người Tam Tiểu Thư, đối với Thái gia mà nói thì không coi vào đâu, nhưng lại đủ cho năm miệng ăn của một nhà bình thường vượt qua hai ba năm. Tam Tiểu Thư rộng lượng như vậy, là do không biết tác dụng của tiền bạc, hay là thật lo nhớ nhung người thân? Chỉ là, làm sao lại quên mất mẹ ruột của mình đã chết đi?
Lại thấy Minh Phỉ khổ sở thả bát đũa, cúi thấp đầu, đỏ chóp mũi nói: Còn nữa, xin ma ma hãy thay ta thắp một chiếc đèn chong(*). . . . . . Ta đã muốn làm từ sớm, nhưng không có năng lực. . . . . . Chực khóc nhưng chưa khóc , ngược lại càng làm cho người ta đau lòng.
(*): Là đèn thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật
Trong lòng Dư ma ma giật mình, còn nhỏ tuổi mà đã chu đáo như vậy, nếu như không phải do sinh vào thời điểm không tốt, ngược lại là một người tốt. Thở dài, nói: Nếu đây là tấm lòng thành của tiểu thư, vậy thì nô tỳ sẽ lấy mười lượng bạc, trừ đi nhưng chi tiêu khác thì đủ cho một chiếc đèn chong đốt một năm, đợi đến sang năm, thân thể tiểu thư khỏe mạnh, thì hãy tự mình đi thắp. Số tiền còn lại, người hãy cất đi, bên cạnh có chút tiền vẫn tốt hơn.”
Thừa dịp Dư ma ma thu bát đũa đi ra ngoài, Minh Phỉ lấy ra một tấm vải đỏ bao lấy hoàng phù từ dưới gối, vuốt nhẹ nửa ngày. Nếu như có thể thành công, thì ba mươi lượng bạc ở lại chỗ này còn có ý nghĩa gì?
Sáng sớm ngày hôm sau, thời tiết trong lành, Dư ma ma phân phó hai người Kiều Đào và Kiều Hạnh phục vụ Tam Tiểu Thư, chính nàng để Uông thị dẫn, dẫn theo một ma ma sai sử duy nhất của Uông gia, để lão Thất phu xe của Thái gia đánh xe, giẫm lên tuyết đang hòa tan, từ đi về hướng chùa Bạch Phong của Chu gia vịnh.
Uông thị vừa khen xe ngựa Thái gia tốt, con ngựa tốt, phu xe tốt, vừa liều mạng lấy lòng Dư ma ma, có lòng dạ muốn thăm dò thêm chút tin tức. Nhưng bà vẫn không dám nói ra việc làm của Nhị Di Nương được, chỉ là không ngừng uyển chuyển nói xấu Minh Phỉ, cái gì mà không nghe lời, điêu ngoa tùy hứng, không có chút dáng vẻ nào của nữ tử, vân vân. Ai biết về sau Nhị Di Nương có thể trở mình lần nữa hay không? Cho nên, không người nào sai, sai chính là do Minh Phỉ không hiểu chuyện và bà ta không có kiến thức.
Dư ma ma chỉ cười không nói, cũng không tiếp lời, cũng không phát biểu ý kiến. Làm cho Uông thị lo lắng đề phòng, không biết làm sao. Vừa mơ hồ quở trách Nhị Di Nương, tân phu nhân phải phái người đến thăm Minh Phỉ, chuyện lớn như vậy cũng cho người tới thông báo trước một tiếng, khiến cho bà ta trở tay không kịp; lại vừa lo lắng, có phải Nhị Di Nương đã đảo ngược, đẩy mọi chuyện lên người bà ta hay không? Thừa lúc đêm tối, bà ta phái người đi đưa tin cũng không biết từ lúc nào mới trở về? Uông thị nheo mắt nhìn trộm Dư ma ma, càng cảm thấy nụ cười trên mặt nàng càng bí hiểm.
Dư ma ma đang nghĩ, chuyện của Tam Tiểu Thư vẫn chưa tới thời điểm ra tay, trước tiên cần phải trở về bàn bạc với tiểu thư nhà mình đã, bên cạnh đó còn phải thăm dò ý kiến của Thái lão nha, sau đó sẽ giải quyết vấn đề một lần cho tốt. Trong cuộc sống mấy chục năm qua, ho tới bây giờ nàng chỉ tin tưởng một chân lý, hoặc là không động thủ, hoặc là bóp chết đối thủ trong một lần duy nhất, không lưu bất kỳ hoạn nào, không cho bất kỳ cơ hội nào trở mình. Trảm Thảo Bất Trừ Căn, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh(*), câu này thật có lý lẽ.
(*): Có nghĩa nếu cắt cỏ mà không đào rễ lên, vào mùa xuân sẽ sinh sôi trở lại.
Uông thị nặn ra một nụ cười khô quắt khô queo: Dư ma ma, thẻ xăm ở chùa Phong Quan này rất linh, ngài có muốn xin một thẻ không?
Dư ma ma nói: Vậy sao? Rất linh? Cũng không so với chùa Thanh Phong trong thành thì như thế nào?
Thanh Phong là đạo quán hương khói vượng nhất quanh đây, là nơi các nội quyến quan gia phú hộ thích nhất. Những thứ khác không nói, hãy nói đến tiền nhan đèn, e là nhiều vô số, trong chùa còn nuôi hơn hai trăm đạo cô từ già đến trẻ.
Dư ma ma đây là gián tiếp đả kích mình đấy, Uông thị ngầm phun một cái, thứ gì, tỏ vẻ gì trước mặt bà ta chứ? Thật sự cho rằng mình tài trí hơn người sao? Chẳng qua cũng chỉ là một lão cẩu bên cạnh người ta mà thôi. Nhưng trên mặt lại cười tủm tỉm nói: Ma ma nha, tuy nói địa phương nhỏ này không sánh lại với chùa Thanh Phong, nhưng cũng là một nơi rất linh. Không nói cái khác, xin hỏi may mắn và điềm xấu là linh nghiệm nhất, đặc biệt Tống đạo sĩ xem tướng, bói toán là tuyệt nhất.
Dư ma ma chẳng nói đúng sai gật đầu một cái, ngược lại hỏi Minh Phỉ bình thường ở nhà làm những gì. Nữ công may vá như thế nào? Thái độ làm người như thế nào?
Cái này Uông thị có thể tìm được lời nói rồi, khúc khích nói, nữ công may vá của Minh Phỉ là do chính tay bà ta cầm tay dạy, bà ta không có bản lãnh khác nhưng lại khéo tay, trong tám thôn mười dặm quanh đây, bà ta nổi danh về thiêu thùa may vá nhất. Lại nhân cơ hội dạy cho Minh Phỉ tài nấu nướng, chuyện để Minh Phỉ xuống phòng bếp cũng nói, bà ta nói ngược tất cả, nói bà ta đã hạ bao nhiêu công phu trên người Minh Phỉ, chỉ là đứa bé không cảm kích, khó tránh khỏi có đôi câu oán hận với bà ta. Lại cảm thán, người tốt thật là khó làm, đặc biệt bà ta là người kẹp ở giữa lại càng thêm khó làm, sâu không được cạn không xong, thật là một người đau khổ. Lại kéo tay Dư ma ma, thân thiết nói, giống như tỷ tỷ vậy, hầu hạ người sống cũng không dễ làm.
Uông thị nói ra những lời này là có hai mục đích, một là gián tiếp nói cho Dư ma ma, dù bà ta có làm gì không phải, cũng không phải chủ ý của bà ta. Mục đích thứ hai là đề phòng Minh Phỉ tố cáo những việc ác của bà ta, trước tiên phải cho Dư ma ma chút nhãn dược, có tác dụng ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo.
Nãi nãi ưu ái, nhưng nô tỳ không thể vượt phép tắc, sao dám xưng tỷ muội với nãi nãi? Phu nhân chúng ta mà biết, nhất định sẽ mắng nô tỳ không hiểu phép tắc, khiến nô tỳ ăn gia pháp. Dư ma ma cười rút tay ra, mặc dù tự xưng là nô tỳ, nhưng bên trong cũng không có ý tứ cung kính. Loại người như Uông thị, nàng đã gặp rất nhiều, cũng biết lời nói của Uông thị là không thể tin, biết rõ nếu như lúc này nàng tỏ ra cung kính với Uông thị, Uông thị lập tức sẽ lật trời, cho nên không cần phải nể mặt Uông thị.
Uông thị thầm hận, nhưng lại không thể làm gì. Trong lòng nghĩ rất nhiều chiêu dụ lấy lòng Dư ma ma cũng bị bà ta ném ra sau ót, tập trung tinh thần ghi thù này lên người Minh Phỉ. Nha đầu kia sớm không té muộn không té, cố tình té vào lúc này, mấy ngày nay Dư ma ma coi chừng nàng cả ngày, không để cho mình đến gần, ngay cả ăn uống thuốc thang đều là do ba người các nàng tự tay sử lý, chắc chắn là do nha đầu không biết phân biệt đó nói xấu sau lưng nàng.
Hai người theo đuổi tâm tư của mình, từ từ đến chùa Bạch Phong Chu gia vịnh.
Chùa Bạch Phong cũng không lớn, nhưng mà chỉ một tiểu viện đã chiếm nửa mẫu đất. Sửa chữa rất chỉnh tề, tường trắng như tuyết, ngói màu xám xanh, trước cửa là hai gốc bách thụ già trăm năm tuổi, cứng cáp xanh biếc, làm cho người ta nhìn thấy không khỏi sinh ra cảm giác mấy phần nhẹ nhàng khoan khoái.
Hai cánh cửa chính cũ kỹ màu sơn đen đang mở ra, tuyết trước cửa và trong đình viện đã sớm được quét sạch sẽ, trong đại điện khói hương lượn lờ, một Tiểu Đạo Sĩ mười hai mười ba tuổi xoa tay dậm chân nhìn quanh vào trong sương phòng bên cạnh, gương mặt không kiên nhẫn.
Uông thị nháy mắt với ma ma sai sử, ma ma sai sử vội vàng nhảy xuống xe, bước nhanh tới trước cửa lớn vỗ vỗ, cũng không dám nhảy vào trước, mà là đứng ở cửa bó tay bó chân vỗ vỗ cửa: Tiểu ca, Lão Thần Tiên có ở đây không?
Tiểu Đạo Sĩ quay đầu nhìn lại, thấy là một bà tử mặc quần áo vải thô mười đồng, dùng mảnh khăn bụi không đen quấn đầu đứng ở cửa, ngó dáo dác vào trong, trong lòng có chút không nhịn được, liếc mắt, cũng không nói có ở đó hay không, giọng điệu rất không vui nói: Ngươi có chuyện gì?
Bà tử thô sử cười theo: Không phải là ta có chuyện. Mà nhà phu nhân nhà ta có chuyện.
Uông thị vừa nghe, cũng không vui mừng, bà ta có chuyện gì sao? Bà ta có thể có chuyện gì? Nếu là thường ngày, bà ta đã sớm mắng lên, nhưng ở trước mặt Dư ma ma, bà ta không muốn để cho người ta cúi nhìn, cho bà ta là người làng quê không có phép tắc. Lập tức ho khan một tiếng, nói rõ ràng từ chữ: Nói cái gì đây? Thanh Hư Tiểu Đạo Trưởng, khách quý trong Thủy Thành nghe được đại danh của quý chùa, cố ý tới thắp hương xin xăm, cung phụng dầu vừng, là ta dẫn người đến.
Tiểu Đạo Sĩ Thanh Hư đầu tiên là nghe được giọng nói có mấy phần quen thuộc, lại nghe tới cung phụng dầu vừng, lập tức đổi gương mặt tươi tắn nhiệt tình, ghé đầu vừa nhìn, đã nhìn thấy hai phụ nhân đang ngồi trên ngực, khóe mắt nhanh chóng quét một lần trên người Dư ma ma, chạy đến quy quy củ củ chắp tay hành lễ, miệng nói tam vô lượng, sau đó mới nói: Thì ra là Ngô gia nãi nãi tới, sư phụ ở nhà. Không biết vị khách quý kia là?
Dư ma ma vội xuống xe hoàn lễ: Lão thân họ Dư. Nghe bảo chùa hương khói linh nghiệm, đặc biệt tới để cầu phúc, cung phụng dầu vừng.
Uông thị nháy mắt với Thanh Hư, ám hiệu hắn phục vụ cho tốt.
Thanh Hư hiểu ý, vội dẫn vào đại điện, vỗ vỗ bồ đoàn trên đất, mới xin hai người dâng hương.
Dư ma ma nhún nhường Uông thị: Mời nãi nãi dâng trước.
Uông thị nói: A nha, ma ma là khách xa, xin mời ngươi trước.
Dư ma ma cười cười: Nãi nãi là chủ nhân, vần là mời ngài trước.
Uông thị vẫn không chịu, cứng rắn đẩy Dư ma ma tiến lên, Dư ma ma thầm nghĩ, đợi lát nữa ngươi cũng đừng hối hận. Thích thú nói: Vậy thì được, nhận tình cảm của nãi nãi, Lão Bà Tử đây là muốn dâng hương giúp phu nhân và tiểu thư chúng ta, cung phụng, sẽ không khách khí.
Dư ma ma vào hương, quỳ lại trên bồ đoàn, nói lẩm bẩm, Tam Thanh tổ sư gia ở trên cao, hôm nay tín nữ xin rút quẻ cho Tam Tiểu Thư, là cát hay hung, kính xin Tam Thanh tổ sư gia công khai. Sau đó híp mắt nhận lấy ống quẻ Thanh Hư đưa qua, lung la lung lay, lắc lư lảo đảo, Lạch cạch một tiếng, rơi ra một cây xăm.
Dư ma ma không biết chữ, nhanh chóng nhặt thanh quẻ kia lên nhìn Thanh Hư nói: Xin đạo trưởng đoán xăm giúp ta.
/607
|