Vương Đức Vọng trong lòng rất vui vẻ, ngoài mặt thì tỏ ra không có gì thay đổi hỏi:
-Thế con đã có ý trung nhân chưa chưa?
Nghe cha hỏi như vậy, Vương Đông Đông khuôn mặt ửng hồng. Vì nàng chưa thể có câu trả lời cho cha nàng. Một điều đơn giản là nàng chưa có người yêu.
Vương Đức Vọng dẫu sao cũng là người từng trải, thấy bộ dạng con gái xấu hổ như vậy cũng đoán ra đựợc tám chín phần là tiểu nha đầu này vẫn chưa dính vào lưới tình.
-Đông Đông, con cứ nói thật đi, có đúng là con chưa có người yêu không.
Vương Đức Vọng vừa hỏi trong lòng lại sinh tính toán làm như thế nào để dẫn tới chuyện kết thân với Lưu Phong.
Vương Đông Đông thấy cha hỏi vậy, ý tứ nói:
-Xin lỗi cha, mấy năm nay con chỉ lo theo sư tôn tu luyện, không có nghĩ tới việc hôn giá nên.
Vương Đức Vọng khẽ thở dài biểu hiện thất vọng nhưng ngoài miệng không nói gì.
Nhìn cha già biểu hiện như thế Đông Đông trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác áy náy, hiểu được chính mình là một cô nương điểm gì cũng tốt mà đến bây giờ vẫn chưa có người yêu thật sự là cũng không bình thường.
-Cha, người yên tâm con sẽ cố gắng.
Vương Đông Đông nói ra một câu ý là sẽ nhanh chóng đi tìm người yêu.
Vương Đức Vọng nghe con nói thế vội hỏi lại:
-Đông Đông này.
Vương Đông Đông đỏ mặt, thấp giọng nói:
-Cha, con sẽ bỏ đi những thói xấu.
Vương Đức Vọng lúc này mới hiểu được ý tứ của con gái là nàng muốn cố gắng tìm nam nhân.
-Hài tử à, việc có lẽ không đơn giản vậy đâu
Vương Đức Vọng ưu tâm đủ loại hỏi.
-Cha ý người muốn nói là.
Vương Đông Đông hiểu ra vấn đề, bình thường việc chọn nam nhân không có gì khó, nhưng hôm nay Yến vương phủ đã truyền ra ngoài tin tức sẽ cưới Vương Đông Đông về làm dâu, khẳng định không có kẻ nào dám đối đầu với Yến vương phủ để kết thân với nàng.
-Đúng vậy, Yến vương phủ đã ra tuyên bố, hoàng triều từ trên xuống dưới có lẽ không ai dám yêu ngươi rồi.
Vương Đức Vọng nói ra việc mình lo lắng.
Vương Đông Đông nhíu mày:
-Phải làm sao bây giờ?
Nàng bất giác cảm thấy buồn bực, đường đường một thiên kim tiểu thư giờ đây lại không ai dám yêu. Lúc này Vương Đông Đông thật sự là khóc không ra nước mắt.
-Con à, thật sự là vẫn còn một biện pháp, khả năng chắc chắn sẽ thành công.
Vương Đức Vọng đột nhiên muốn nói nhưng lại thôi.
Vương Đông Đông vội hỏi.
-Cha, có biện pháp gì thì nói đi, lúc này rồi mà cứ ấp a ấp úng thế?
Vương Đông Đông nóng nảy hỏi cha, nếu cho nàng lựa chọn thà lấy tên ăn mày còn hơn phải gả cho cái tên Chu Cao Phi. chó đẻ đó.
-Giang Nam có một người tựa hồ không sợ Yến Vương phủ. Nếu con nguyện ý kết thân cùng hắn vấn đề sẽ được giải quyết.
Vương Đức Vọng trầm giọng nói.
Vương Đông Đông bị cha già làm cho cuống cả lên giống như trong nhà có người mắc trọng bệnh, cần lang trung tới gấp vậy.
-Ta nghĩ hẳn con đã biết người đó là ai rồi?
Vương Đức Vọng lại cười nói:
-Hơn nữa sự trong sạch của con bị hủy trong tay hắn nên chọn hắn là tốt nhất.
-Người cha muốn nói là Lưu Phong. cái tên bại hoại đó.
Vương Đông Đông hiểu được cha ý muốn gả mình cho tên Lưu Phong, tên đại sắc lang.
Nghe nữ nhân nói Lưu Phong là tên bại hoại như thế, Vương Đức Vọng hiển nhiên là không vui, ai đời lại đi nhục mạ chính hiền tế thế kia thì còn ra thể thống gì nữa. Đang nghĩ phải dạy dỗ nàng vài tiếng lại nghĩ bây giờ nàng mới là người làm chủ nhỡ đâu giận dỗi bỏ đi thì khổ.
-Hài tử, sao có thể nói về Lưu công tử như vậy? Thiên Thượng Nhân Gian chính là sản nghiệp của hắn, hơn nữa hắn bây giờ là Cẩm y vệ chức danh Tuần Sát Sử, nếu con nguyện ý gả cho hắn, Yến vương đối với Phượng viên cùng Cẩm Y Vệ chắc chắn sẽ không thể gây khó khăn cho nhà ta.
Trong mắt Vương Đức Vọng Lưu Phong bây giờ sự nghiệp đại thành có tiền có quyền, mà sự nghiệp sau này chắc chắn cũng rất sáng lạn. Mẫu người như thế trong mắt ông đúng là một con rể lý tưởng.
-Nữ nhân, ngươi cẩn thận ngẫm lại đi, Lưu công tử mặc dù với con có chút hiểu lầm, nhưng hắn chắc chắn là người tốt nhất bây giờ. Thử so Lưu công tử với tên Chu Cao Phi xem đúng là người trên trời kẻ dưới đất mà.
Vương Đức Vọng từ từ khuyên bảo con gái.
Vương Đông Đông cẩn thẩn ngẫm lại thấy lời cha nói quả không sai, hắn ta quả thật cũng không phải ghê tởm lắm. Sự việc lần trước nàng cũng đã hiểu rõ thực ra ngày đó là do nàng với anh trai đã không đúng còn việc Lưu Phong làm đúng là việc nghĩa. Hơn nữa sau đó chính Lưu Phong đã cứu đại ca lại còn dạy đại ca cách kiếm tiền và không được đi hiếp đáp kẻ khác như vậy khẳng định Lưu Phong đúng là người tốt. Chỉ bởi là hắn đã đánh vào mông nàng nên nàng vẫn cứ cố chấp không chịu thừa nhận hắn là người tốt.
Hôm nay nghe cha nói như vậy, lại nghĩ trước nghĩ sau quả thật là Lưu Phong so với cái tên Chu Cao Phi đúng là tốt hơn gấp trăm lần.
Nhìn nữ nhân với bộ sáng trầm tư như vậy Vương Đức Vọng vội hỏi:
-Thế nào con gái? Ngươi vẫn quyết không lấy chồng?
-Chẳng là là ý trời sao?
Vương Đông Đông có chút đau đầu. Việc này cũng thật trớ trêu, vốn chính mình bị Lưu Phong phi lễ, y theo lẽ thường hắn phải tìm mình tạ lỗi chứ. Nhưng là hôm nay sau khi nói chuyện nửa ngày cuối cùng mình lại là người phải chịu thiệt.
-Cha, con gái mọi việc đều nghe theo người. Chuyện đã tới nước này cũng không còn cách nào khác tốt hơn.
Huống hồ Vương Đông Đông trong lòng cũng đã có chủ ý, rất đơn giản nàng nghĩ mình sẽ giả kết hôn cùng Lưu Phong để có thể ứng phó được với Yến vương phủ, khi truyện kết thúc sẽ bỏ đi không ở lại đây nữa.
-Đáp ứng được là tốt rồi, nhưng mà con chắc đã biết, lần trước Tĩnh vương gia đã nói truyện kết thân giữa con và Lưu Phong nhưng Phượng viên đã từ chối. Cha có ý này, con hãy chủ động một chút theo yêu cầu của Lưu Phong chỉ cần Lưu Phong chấp nhận thì tứ cô nương ở nơi đó cũng không thể phản đối nữa.
Nói xong những lời này Vương Đức Vọng nét mặt già nua đi một phần, dù sao việc xui con con gái đuổi theo một người đàn ông quả thật rất khó khăn.
Vương Đông Đông lặng yên suy nghĩ một chút hỏi cha:
-Cha, người muốn con đi cầu Lưu Phong?
Ông trời ạ người giết ta đi. Vương Đông Đông dung mạo không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng đủ sức để chim sa cá lặn rồi, bây giờ bắt ta phải đuổi theo một nam nhân mà chính là tên hỗn đản khi trước vũ nhục mình. Chuyện như vậy mà nàng cũng phải đi làm sao.
Đông Đông! Ta nghe anh con nói là, kỳ thật Lưu công tử cũng có một phần để ý đến ngươi, chỉ cần chủ động một chút ôn nhu một chút chắc chắn hắn sẽ đổ thôi. (Kỹ nghệ cưa trai [+. +]{^\). Dù sao chuyện đã đến nước này nên Vương Đức Vọng cũng bất chấp tất cả, hơn nữa nhân tiện từng bước dạy bảo con gái luôn.
"Hài tử, nếu ngươi thật sự cảm thấy khó khăn thì cũng không cần miễn cưỡng. Trời sụp xuống cũng còn có phụ thân đây. Ài, ta cũng có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ." Thấy Vương Đông Đông không có biểu hiện gì, Vương Đức Vọng bất giác lại động lòng, tỏ ra khí thế lẫm liệt, vì nữ nhi của mình mà bất chấp tất cả.
Vương Đông Đông thấy vậy, cảm động nói: "Cha, con sẽ nghe người. Con sẽ chủ động tìm đến Lưu Phong."
Ngày hôm nay, khi mặt trời đã lên quá đỉnh đầu thì Lưu Phong an bài mọi việc cùng Trương Mỹ Nhân và Nghê Thường cải dạng thành nam trang đi đến Thiên Thượng Nhân Gian tổng điếm.
Lúc này Thiên Thượng Nhân Gian vẫn còn sớm nhưng tầng một và đại sảnh đã có không ít khách nhân. Chính giữa trung tâm đại sảnh là một khán đài. Một vị cô nương mặc trang phục gợi cảm đang cầm một cây cổ cầm, xướng lên một tiểu khúc. Tiếng đàn trong trẻo, thanh âm nhẹ nhàng thật là làm cho tâm trạng của người ta rất thoải mái.
Trương Mỹ Nhân và Nghê Thường nhìn ngắm y phục đẹp mắt của nữ tử đó, lập tức chụm đầu vào nhau bàn tán. Lưu Phong thấy thế trong lòng cười thầm. Nữ nhân quả nhiên là trời sanh giống nhau, đều thích cái đẹp. Nữ tử trên đài đúng là đang mặc một kỳ bào, bó sát thân mình, tôn lên vẻ đẹp của mình. Thật đẹp, thật gợi cảm.
Lưu Phong khẽ hé mắt nhìn bốn phía, không thấy quy công đón tiếp, cũng không có lão bảo tô son trét phấn đến đón thậm chí cũng không thấy nữ tử nào chủ động lôi kéo khách. Cứ như vậy thì e là Nghê Thường cũng không nhìn ra một chút manh mối gì.
Nghê Thường nhìn ngắm cả nửa ngày, trong lòng thở dài một hơi. Thiên Thượng Nhân Gian của Lưu Phong quả không giống như tứ muội nói. Quả nhiên là tứ muội đối với Lưu Phong có thành kiến.
"Tam sư tôn, chúng đi lên nhã phòng trên lầu đi, người có thể quan sát rõ ràng hơn."
Ngay khi Nghê Thường tiến lên lầu thì Lưu Phong đã an bài rượu và thức ăn trên lầu.
Giờ phút này Nghê Thường đối với Thiên Thượng Nhân Gian của Lưu Phong cũng cảm thấy hứng thú, cũng không cự tuyệt, cùng Trương Mỹ Nhân tiến lên lầu.
Thiên Thượng Nhân Gian phục vụ khách nhân cực tốt. Các tiểu cô nương ăn thanh tú lập tức mang thức ăn đến, nhẹ nhàng đặt các món ăn trên bàn.
Tiểu cô nương sau khi rót rượu cho ba người xong thì Lưu Phong phất tay cho các nàng lui ra.
"Nhị vị sư tôn, Phong nhi kính hai người một chén." Nói xong Lưu Phong nâng chén uống cạn.
Nghê Thường đối với Thiên Thượng Nhân Gian của Lưu Phong rất hài lòng, cũng vui vẻ uống mỹ tửu đối ẩm cùng Lưu Phong và Trương Mỹ Nhân.
Có lẽ là nhờ tác dụng của mỹ tửu nên Trương Mỹ Nhân sắc mặt ửng đỏ, cũng không làm khó, bắt bẻ Lưu Phong nữa mà cùng Nghê Thường đàm đạo, ngữ khí thập phần thoải mái vui vẻ.
Uống được ba tuần rượu thì Lưu Phong gọi hai vị cô nương, dặn dò: "Gọi Vương Bảo Nhi lại đây."
Hai vị cô nương mặc dù không biết Lưu Phong mới chính là chủ nhân của mình nhưng ngày thường thấy Vương Bảo Nhi đối với vị công tử này thập phần tôn kính cũng không dám chậm trễ, vội vàng thông tri cho chưởng quỹ.
Thởi gian không lâu sau đó, Vương Bảo Nhi chạy đến, đứng ngoài gọi: "Đại ca, gọi đệ có việc gì phân phó?"
Lưu Phong cười ha ha, quay sang Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân nói: "Nhị vị di nương, đây là huynh đệ kết bái của Phong nhu cũng là Giang Nam tuần phủ công tử mà Phong nhi đã ủy thác, thay Phong nhi quản lý Thiên Thượng Nhân Gian. Nếu nhị vị sư tôn có gì không hài lòng thì Phong nhi sẽ theo yêu cầu của hai người mà an bài."
Trong hai vị sư tôn của Lưu Phong thì Vương Bảo Nhi nhận biết được Trương Mỹ Nhân còn Nghê Thường thì đây mới là lần đầu hắn trông thấy. Trong lòng không khỏi kinh ngạc. Đại ca không biết là địa vị như thế nào mà di nương toàn là những tuyệt đại mỹ nhân như vậy?
Nghê Thường đầu tiên là ngạc nhiên nhưng sau đó hiểu được Lưu Phong muốn chứng minh cho nàng thấy là Thiên Thượng Nhân Gian không là gì xấu cả, mới cho gọi Vương Bảo Nhi đến. Mặc dù chưa biết phương thức hoạt động của Thiên Thượng Nhân Gian như thế nào nhưng lúc này nàng có thể dám chắc Lưu Phong tuyệt đối không ép nữ nhân bán mình để thu lợi cho bản thân. Tóm lại hắn do một tay nàng nuôi dưỡng, tuyệt không thể trở thành người xấu được.
-Thế con đã có ý trung nhân chưa chưa?
Nghe cha hỏi như vậy, Vương Đông Đông khuôn mặt ửng hồng. Vì nàng chưa thể có câu trả lời cho cha nàng. Một điều đơn giản là nàng chưa có người yêu.
Vương Đức Vọng dẫu sao cũng là người từng trải, thấy bộ dạng con gái xấu hổ như vậy cũng đoán ra đựợc tám chín phần là tiểu nha đầu này vẫn chưa dính vào lưới tình.
-Đông Đông, con cứ nói thật đi, có đúng là con chưa có người yêu không.
Vương Đức Vọng vừa hỏi trong lòng lại sinh tính toán làm như thế nào để dẫn tới chuyện kết thân với Lưu Phong.
Vương Đông Đông thấy cha hỏi vậy, ý tứ nói:
-Xin lỗi cha, mấy năm nay con chỉ lo theo sư tôn tu luyện, không có nghĩ tới việc hôn giá nên.
Vương Đức Vọng khẽ thở dài biểu hiện thất vọng nhưng ngoài miệng không nói gì.
Nhìn cha già biểu hiện như thế Đông Đông trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác áy náy, hiểu được chính mình là một cô nương điểm gì cũng tốt mà đến bây giờ vẫn chưa có người yêu thật sự là cũng không bình thường.
-Cha, người yên tâm con sẽ cố gắng.
Vương Đông Đông nói ra một câu ý là sẽ nhanh chóng đi tìm người yêu.
Vương Đức Vọng nghe con nói thế vội hỏi lại:
-Đông Đông này.
Vương Đông Đông đỏ mặt, thấp giọng nói:
-Cha, con sẽ bỏ đi những thói xấu.
Vương Đức Vọng lúc này mới hiểu được ý tứ của con gái là nàng muốn cố gắng tìm nam nhân.
-Hài tử à, việc có lẽ không đơn giản vậy đâu
Vương Đức Vọng ưu tâm đủ loại hỏi.
-Cha ý người muốn nói là.
Vương Đông Đông hiểu ra vấn đề, bình thường việc chọn nam nhân không có gì khó, nhưng hôm nay Yến vương phủ đã truyền ra ngoài tin tức sẽ cưới Vương Đông Đông về làm dâu, khẳng định không có kẻ nào dám đối đầu với Yến vương phủ để kết thân với nàng.
-Đúng vậy, Yến vương phủ đã ra tuyên bố, hoàng triều từ trên xuống dưới có lẽ không ai dám yêu ngươi rồi.
Vương Đức Vọng nói ra việc mình lo lắng.
Vương Đông Đông nhíu mày:
-Phải làm sao bây giờ?
Nàng bất giác cảm thấy buồn bực, đường đường một thiên kim tiểu thư giờ đây lại không ai dám yêu. Lúc này Vương Đông Đông thật sự là khóc không ra nước mắt.
-Con à, thật sự là vẫn còn một biện pháp, khả năng chắc chắn sẽ thành công.
Vương Đức Vọng đột nhiên muốn nói nhưng lại thôi.
Vương Đông Đông vội hỏi.
-Cha, có biện pháp gì thì nói đi, lúc này rồi mà cứ ấp a ấp úng thế?
Vương Đông Đông nóng nảy hỏi cha, nếu cho nàng lựa chọn thà lấy tên ăn mày còn hơn phải gả cho cái tên Chu Cao Phi. chó đẻ đó.
-Giang Nam có một người tựa hồ không sợ Yến Vương phủ. Nếu con nguyện ý kết thân cùng hắn vấn đề sẽ được giải quyết.
Vương Đức Vọng trầm giọng nói.
Vương Đông Đông bị cha già làm cho cuống cả lên giống như trong nhà có người mắc trọng bệnh, cần lang trung tới gấp vậy.
-Ta nghĩ hẳn con đã biết người đó là ai rồi?
Vương Đức Vọng lại cười nói:
-Hơn nữa sự trong sạch của con bị hủy trong tay hắn nên chọn hắn là tốt nhất.
-Người cha muốn nói là Lưu Phong. cái tên bại hoại đó.
Vương Đông Đông hiểu được cha ý muốn gả mình cho tên Lưu Phong, tên đại sắc lang.
Nghe nữ nhân nói Lưu Phong là tên bại hoại như thế, Vương Đức Vọng hiển nhiên là không vui, ai đời lại đi nhục mạ chính hiền tế thế kia thì còn ra thể thống gì nữa. Đang nghĩ phải dạy dỗ nàng vài tiếng lại nghĩ bây giờ nàng mới là người làm chủ nhỡ đâu giận dỗi bỏ đi thì khổ.
-Hài tử, sao có thể nói về Lưu công tử như vậy? Thiên Thượng Nhân Gian chính là sản nghiệp của hắn, hơn nữa hắn bây giờ là Cẩm y vệ chức danh Tuần Sát Sử, nếu con nguyện ý gả cho hắn, Yến vương đối với Phượng viên cùng Cẩm Y Vệ chắc chắn sẽ không thể gây khó khăn cho nhà ta.
Trong mắt Vương Đức Vọng Lưu Phong bây giờ sự nghiệp đại thành có tiền có quyền, mà sự nghiệp sau này chắc chắn cũng rất sáng lạn. Mẫu người như thế trong mắt ông đúng là một con rể lý tưởng.
-Nữ nhân, ngươi cẩn thận ngẫm lại đi, Lưu công tử mặc dù với con có chút hiểu lầm, nhưng hắn chắc chắn là người tốt nhất bây giờ. Thử so Lưu công tử với tên Chu Cao Phi xem đúng là người trên trời kẻ dưới đất mà.
Vương Đức Vọng từ từ khuyên bảo con gái.
Vương Đông Đông cẩn thẩn ngẫm lại thấy lời cha nói quả không sai, hắn ta quả thật cũng không phải ghê tởm lắm. Sự việc lần trước nàng cũng đã hiểu rõ thực ra ngày đó là do nàng với anh trai đã không đúng còn việc Lưu Phong làm đúng là việc nghĩa. Hơn nữa sau đó chính Lưu Phong đã cứu đại ca lại còn dạy đại ca cách kiếm tiền và không được đi hiếp đáp kẻ khác như vậy khẳng định Lưu Phong đúng là người tốt. Chỉ bởi là hắn đã đánh vào mông nàng nên nàng vẫn cứ cố chấp không chịu thừa nhận hắn là người tốt.
Hôm nay nghe cha nói như vậy, lại nghĩ trước nghĩ sau quả thật là Lưu Phong so với cái tên Chu Cao Phi đúng là tốt hơn gấp trăm lần.
Nhìn nữ nhân với bộ sáng trầm tư như vậy Vương Đức Vọng vội hỏi:
-Thế nào con gái? Ngươi vẫn quyết không lấy chồng?
-Chẳng là là ý trời sao?
Vương Đông Đông có chút đau đầu. Việc này cũng thật trớ trêu, vốn chính mình bị Lưu Phong phi lễ, y theo lẽ thường hắn phải tìm mình tạ lỗi chứ. Nhưng là hôm nay sau khi nói chuyện nửa ngày cuối cùng mình lại là người phải chịu thiệt.
-Cha, con gái mọi việc đều nghe theo người. Chuyện đã tới nước này cũng không còn cách nào khác tốt hơn.
Huống hồ Vương Đông Đông trong lòng cũng đã có chủ ý, rất đơn giản nàng nghĩ mình sẽ giả kết hôn cùng Lưu Phong để có thể ứng phó được với Yến vương phủ, khi truyện kết thúc sẽ bỏ đi không ở lại đây nữa.
-Đáp ứng được là tốt rồi, nhưng mà con chắc đã biết, lần trước Tĩnh vương gia đã nói truyện kết thân giữa con và Lưu Phong nhưng Phượng viên đã từ chối. Cha có ý này, con hãy chủ động một chút theo yêu cầu của Lưu Phong chỉ cần Lưu Phong chấp nhận thì tứ cô nương ở nơi đó cũng không thể phản đối nữa.
Nói xong những lời này Vương Đức Vọng nét mặt già nua đi một phần, dù sao việc xui con con gái đuổi theo một người đàn ông quả thật rất khó khăn.
Vương Đông Đông lặng yên suy nghĩ một chút hỏi cha:
-Cha, người muốn con đi cầu Lưu Phong?
Ông trời ạ người giết ta đi. Vương Đông Đông dung mạo không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng đủ sức để chim sa cá lặn rồi, bây giờ bắt ta phải đuổi theo một nam nhân mà chính là tên hỗn đản khi trước vũ nhục mình. Chuyện như vậy mà nàng cũng phải đi làm sao.
Đông Đông! Ta nghe anh con nói là, kỳ thật Lưu công tử cũng có một phần để ý đến ngươi, chỉ cần chủ động một chút ôn nhu một chút chắc chắn hắn sẽ đổ thôi. (Kỹ nghệ cưa trai [+. +]{^\). Dù sao chuyện đã đến nước này nên Vương Đức Vọng cũng bất chấp tất cả, hơn nữa nhân tiện từng bước dạy bảo con gái luôn.
"Hài tử, nếu ngươi thật sự cảm thấy khó khăn thì cũng không cần miễn cưỡng. Trời sụp xuống cũng còn có phụ thân đây. Ài, ta cũng có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ." Thấy Vương Đông Đông không có biểu hiện gì, Vương Đức Vọng bất giác lại động lòng, tỏ ra khí thế lẫm liệt, vì nữ nhi của mình mà bất chấp tất cả.
Vương Đông Đông thấy vậy, cảm động nói: "Cha, con sẽ nghe người. Con sẽ chủ động tìm đến Lưu Phong."
Ngày hôm nay, khi mặt trời đã lên quá đỉnh đầu thì Lưu Phong an bài mọi việc cùng Trương Mỹ Nhân và Nghê Thường cải dạng thành nam trang đi đến Thiên Thượng Nhân Gian tổng điếm.
Lúc này Thiên Thượng Nhân Gian vẫn còn sớm nhưng tầng một và đại sảnh đã có không ít khách nhân. Chính giữa trung tâm đại sảnh là một khán đài. Một vị cô nương mặc trang phục gợi cảm đang cầm một cây cổ cầm, xướng lên một tiểu khúc. Tiếng đàn trong trẻo, thanh âm nhẹ nhàng thật là làm cho tâm trạng của người ta rất thoải mái.
Trương Mỹ Nhân và Nghê Thường nhìn ngắm y phục đẹp mắt của nữ tử đó, lập tức chụm đầu vào nhau bàn tán. Lưu Phong thấy thế trong lòng cười thầm. Nữ nhân quả nhiên là trời sanh giống nhau, đều thích cái đẹp. Nữ tử trên đài đúng là đang mặc một kỳ bào, bó sát thân mình, tôn lên vẻ đẹp của mình. Thật đẹp, thật gợi cảm.
Lưu Phong khẽ hé mắt nhìn bốn phía, không thấy quy công đón tiếp, cũng không có lão bảo tô son trét phấn đến đón thậm chí cũng không thấy nữ tử nào chủ động lôi kéo khách. Cứ như vậy thì e là Nghê Thường cũng không nhìn ra một chút manh mối gì.
Nghê Thường nhìn ngắm cả nửa ngày, trong lòng thở dài một hơi. Thiên Thượng Nhân Gian của Lưu Phong quả không giống như tứ muội nói. Quả nhiên là tứ muội đối với Lưu Phong có thành kiến.
"Tam sư tôn, chúng đi lên nhã phòng trên lầu đi, người có thể quan sát rõ ràng hơn."
Ngay khi Nghê Thường tiến lên lầu thì Lưu Phong đã an bài rượu và thức ăn trên lầu.
Giờ phút này Nghê Thường đối với Thiên Thượng Nhân Gian của Lưu Phong cũng cảm thấy hứng thú, cũng không cự tuyệt, cùng Trương Mỹ Nhân tiến lên lầu.
Thiên Thượng Nhân Gian phục vụ khách nhân cực tốt. Các tiểu cô nương ăn thanh tú lập tức mang thức ăn đến, nhẹ nhàng đặt các món ăn trên bàn.
Tiểu cô nương sau khi rót rượu cho ba người xong thì Lưu Phong phất tay cho các nàng lui ra.
"Nhị vị sư tôn, Phong nhi kính hai người một chén." Nói xong Lưu Phong nâng chén uống cạn.
Nghê Thường đối với Thiên Thượng Nhân Gian của Lưu Phong rất hài lòng, cũng vui vẻ uống mỹ tửu đối ẩm cùng Lưu Phong và Trương Mỹ Nhân.
Có lẽ là nhờ tác dụng của mỹ tửu nên Trương Mỹ Nhân sắc mặt ửng đỏ, cũng không làm khó, bắt bẻ Lưu Phong nữa mà cùng Nghê Thường đàm đạo, ngữ khí thập phần thoải mái vui vẻ.
Uống được ba tuần rượu thì Lưu Phong gọi hai vị cô nương, dặn dò: "Gọi Vương Bảo Nhi lại đây."
Hai vị cô nương mặc dù không biết Lưu Phong mới chính là chủ nhân của mình nhưng ngày thường thấy Vương Bảo Nhi đối với vị công tử này thập phần tôn kính cũng không dám chậm trễ, vội vàng thông tri cho chưởng quỹ.
Thởi gian không lâu sau đó, Vương Bảo Nhi chạy đến, đứng ngoài gọi: "Đại ca, gọi đệ có việc gì phân phó?"
Lưu Phong cười ha ha, quay sang Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân nói: "Nhị vị di nương, đây là huynh đệ kết bái của Phong nhu cũng là Giang Nam tuần phủ công tử mà Phong nhi đã ủy thác, thay Phong nhi quản lý Thiên Thượng Nhân Gian. Nếu nhị vị sư tôn có gì không hài lòng thì Phong nhi sẽ theo yêu cầu của hai người mà an bài."
Trong hai vị sư tôn của Lưu Phong thì Vương Bảo Nhi nhận biết được Trương Mỹ Nhân còn Nghê Thường thì đây mới là lần đầu hắn trông thấy. Trong lòng không khỏi kinh ngạc. Đại ca không biết là địa vị như thế nào mà di nương toàn là những tuyệt đại mỹ nhân như vậy?
Nghê Thường đầu tiên là ngạc nhiên nhưng sau đó hiểu được Lưu Phong muốn chứng minh cho nàng thấy là Thiên Thượng Nhân Gian không là gì xấu cả, mới cho gọi Vương Bảo Nhi đến. Mặc dù chưa biết phương thức hoạt động của Thiên Thượng Nhân Gian như thế nào nhưng lúc này nàng có thể dám chắc Lưu Phong tuyệt đối không ép nữ nhân bán mình để thu lợi cho bản thân. Tóm lại hắn do một tay nàng nuôi dưỡng, tuyệt không thể trở thành người xấu được.
/969
|