Nhiều lần giao thiệp với không có hiệu quả, Lý Hoành không thể làm gì khác hơn là quay trở lại hội nghị, mắt nhìn Lưu Phong nói:
-Công tử, ta chỉ tùy tiện đến xem, chuyện của Bạch gia với ta không quan hệ, mong người mở rộng cửa để cho ta rời đi.
Lời này vừa nói ra nhất thời làm mọi người đang ngồi đều kinh hãi, tình cảnh này công với chuyện quan binh bên ngoài do Lưu Phong điều động đến khiến mọi người có cái nhìn khác về Lưu Phong. Thân phận người này rốt cuộc là gì? Hắn sao lại có thừa khả năng giúp đỡ Bạch Vũ?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lưu Phong chắp tay nhìn mọi người cười cười:
-Các vị không cần kinh hoảng. Nói thật cho mọi người, quan binh lưỡng phủ bên ngoài là do ta gọi tới. Bạch gia thương hội có chuyện lớn như vậy, ta sợ có người nhân cơ hội làm loạn, không an toàn cho nên mới gọi quan binh lưỡng phủ tới để duy trì trật tự, vạn nhất thật sự có kẻ đui mù hỗn đản muốn làm loạn đại hội, hoặc có ý làm thương tổn chủ nhân Bạch gia, thì có thể thông qua hiện trường để quy án.
Những lời Lưu Phong vừa nói ngụ ý rõ ràng Thủ bị phủ, Tổng đốc phủ như ngọn núi làm chỗ dựa cho Bạch Vũ, ai muốn gây sự coi như có ý gây loạn tại đại hội, khi đó sẽ nghiêm trị không tha.
Kể từ đó, vốn từ vị trí trung lập, tông thân cùng chưởng quỹ nhất thời đều chuyển hướng, kiên định gia nhập hàng ngũ ủng hộ Bạch Vũ. Lúc ấy có người đứng dậy chỉ trích Quế Tẩu tâm không lương thiện, mắng nàng là kẻ nham hiểm. Tuy nhiên, người chỉ trích tam thúc của Bạch Vũ cũng không ít, mắng hắn là loại đội lốt lang sói. Tóm lại hội nghị trở nên hỗn loạn.
Song phương đều lớn tiếng thóa mạ nhau không ngừng.
Bạch Vũ đứng dậy, thể hiện thanh thế của gia chủ, hét lớn một tiếng:
-Đủ rồi, tất cả mọi người đều im miệng. Hôm nay là Bạch gia thương hội không phải là nơi đấu giá.
Tình thế rất bức người, Bạch Vũ được ngọn núi to chống đỡ, lời này nói ra tự nhiên cũng có hiệu quả rất nhiều. Mọi người nhất tề ngậm miệng lại, không ai dám nói chuyện, mọi con mắt hướng nhìn Bạch Vũ. Bạch Vũ nhân cơ hội này đưa Lưu Phong tiến lên, cười giới thiệu:
-Các vị, mọi người chỉ biết hắn là đại ca kết bái của ta mà không biết thân phận chính thức của hắn. Nói thật cho mọi người biết hắn chính là Phượng viên đại thiếu gia Lưu Phong.
Tam thúc nhất thời sợ run, lập tức cảm giác ngực giống như bị đập 1 chùy, thiếu chút nữa thì chết ngất. Không nghĩ tới nha đầu Bạch Vũ quen biết Phượng viên thiếu gia. Cướp đoạt gia sản? Mộng tưởng à. Phượng viên, hơn nữa là lưỡng phủ, uy thế như vậy, trong phạm vi Giang Nam ai còn dám rung chuyển. Đấy là Bạch Vũ còn không biết Lưu Phong là Cẩm y vệ tuần sát sử. Nếu không ngay cả thân phận này cũng tiết lộ ra, tam thúc và Quế Tẩu phỏng chừng có liên thủ với nhau cũng không dám có dã tâm. Từ xưa dân không cùng quan đấu, huống chi đây còn là đại biểu của thế lực lớn nhất của quan phủ trong địa giới Giang Nam. Không khí tại hội nghị rất an tĩnh, không có tiếng ồn ào nào, Lý Hoành nhân cơ hội đó đi lên trước, hướng đến Lưu Phong nói:
-Lưu công tử người xem ta bây giờ có thể rời đi có thể rời đi hay không?
Rời đi? Tiểu tử ngươi tìm tới cửa, bảo ta cho ngươi vào rọ, nếu ta không nắm chắc cơ hội này, quả thật có thẹn với sự an bài của trời cao. Lưu Phong hừ nhẹ một tiếng nói:
-Lý đại công tử, ta vốn không có quyền hạn chế tự do của ngươi nhưng ta vừa thu được một tin tức nói ngươi liên quan tới một vụ án tước đoạt gia sản. Đương nhiên bản thân ta không tin tưởng những lời đồn đại như vậy. Dù sao gia sản của Lý gia ngươi cũng không hề thua kém so với Bạch gia.
Lý Hoàng nghe Lưu Phong nói, đầu tiên là kinh hãi thất sắc, sau đó là mặt mày hớn hở, vội vàng nói nhanh:
-Lưu công tử nói đúng, ta như thế nào mà lại là loại người như thế. Lưu công tử đây là chuyện của bạn ngươi, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa.
Lý Hoành đang muốn rời đi lại bị Lưu Phong gọi lại:
-Lý công tử ngươi hãy dừng bước. Mặc dù ta tin tưởng ngươi nhưng vì sự trong sạch của ngươi, ta nghĩ ngươi bây giờ không thể rời đi, hay là đợi sau khi điều tra chấm dứt rồi hãy đi nhé.
Lý Hoành nghe vậy kinh hãi thất sắc, mặc dù cùng đã bị Lưu Phong một lần giáo huấn nhưng hắn rõ ràng là thấy Lưu Phong muốn nhân cơ hội này chơi hắn. Lý gia có người chống lưng, hắn cũng không thể để đối phương khinh thường thái quá được.
-Lưu công tử, ngươi cũng không phải quan phủ, cho dù hiềm nghi ta cái gì, ngươi cũng không có quyền lưu giữ ta. Huống hồ ta cũng là quan chức, ngươi càng không có quyền truy xét ta.
Chuyện tới mức này, Lý Hoành cũng không thể không đứng lên. Dù sao ngày trai giới của Hoàng thái tôn đã chấm dứt, thật sự nếu không được thì phải đi kinh đô gặp đại tỷ. Xem Tổng đốc phủ của hắn lợi hại hay Hòang thái tôn lợi hại. Đáng thương thay, Lý Hoành còn không biết Hoàng thái tôn đã thay đổi sách lược, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể đối đầu với Lưu Phong.
Lưu Phong tiến lên vỗ vỗ vào bả vai Lý Hoành cười hắc hắc nói:
-Lý huynh thật không muốn lừa huynh, ta vừa mới thu được một chút quyền lực. Tỷ như truy xét, bắt người, giết người, cái gì cũng có thể làm được.
Lưu Phong nói không khoa trương chút nào. Quả thật với thân phận Cẩm y vệ Tuần sát sứ của hắn, truy xét, bắt người, giết người chính vốn là những chuyện bình thường. Lý Hoành đang muốn nói chuyện đã thấy từ trong đám người có hai gã phiên tử chạy ra đưa cho hắn một thẻ bài bằng bạc rồi đi xuống.
Bạch Phỉ Phỉ kinh hô một tiếng, tiến lên giải cứu đã thấy phiên tử kia giơ lệnh bài lên:
-Cẩm y vệ xử án kẻ nào dám cản!
Má ơi, Bạch phỉ vừa vươn tay ra vội rụt ngay tay lại. Quế Tẩu thở dài thật sâu, thầm nghĩ lần này thị hoàn toàn xong rồi. Nhìn thấy sự phẫn nộ của Bach Vũ, Quế Tẩu chỉ còn biết thầm nhủ sớm biết Bạch Vũ có chỗ dựa như vậy thì. xem ra cuộc đời phú quý chẳng kéo dài được bao nhiêu nữa!
Bạch Lệnh Quang đang định bỏ trốn thì đã bị Cẩm Y Vệ trà trộn trong đám đông bắt giữ từ trước. Bạch Vũ thấy tình cảnh như vậy cũng có chút giật mình, Lưu Phong và Tổng đốc phủ có quan hệ mình còn biết một chút, Nhưng mình hoàn toàn không biết gì về mối quan hệ giữa Lưu Phong và Cẩm y vệ.
-Trách không được ca ca trước kia nói đây là một nam nhân bí ẩn.
Không biết tại sao nhìn thấy Lưu Phong vì mình ra mặt như vậy, thâm tâm nàng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Cẩm y vệ xuất hiện khiến không khí tại tửu lâu có chút khủng hoảng. Trong mắt mọi người Cẩm Y Vệ luôn đi cùng máu tanh, bạo lực, thị sát. Nhất thời những người quy thuận Bạch Vũ bao gồm cả chưởng quỷ và tông thân đều nhìn vào Bạch Vũ hy vọng nàng có thể nói chuyện. Chính Bạch Vũ cũng muốn nói chuyện nhưng do có sự xuất hiện của Cẩm Y Vệ nên nàng cũng không dám nói lung tung. Lưu Phong cười cười nói:
-Các vị không cần phải lo lắng. Cẩm y vệ xuất hiện chỉ để điều tra 2 âm mưu cướp đoạt gia sản. Các người có chút quan hệ với người trong âm mưu đó không?
Lời này vừa nói ra, vốn nói về người của Quế Tẩu và tam thúc, Quế Tẩu và Tam thúc nhìn nhau, mất đi lực lượng ủng hộ, té ngã trên mặt đất. Bạch Vũ thấy phong thái của Lưu Phong như vậy, lúc này mới lớn tiếng nói:
-Các vị, ta tin trong các vị có vài người bị người khác lung lạc mới xảy ra sự việc lần này. Mọi người đều là những người quản lý sản nghiệp của Bạch gia, trong quá khứ cũng vì Bạch gia mà lập nhiều công trạng. Điềm này ta biết rất rõ. Hôm nay ta có thể cam đoan với mọi người, chỉ cần các vị không theo người xấu, caỉ tà quy chính thì Bạch gia luôn hoan nghênh các ngươi. Ta cho các ngươi thời gian cả dêm nay và sáng mai để suy nghĩ, ta trước sau sẽ ở tại đây chờ đợi mọi người. Hy vọng mọi người nói hết sự thật, đã câu kết với kẻ xấu xâm phạm tài sản gì của Bạch gia. Tất cả đều nói rõ 1 lần, tất cả tài sản đều trả lại cho chưởng quỹ và tông thân. không được dấu diếm cái gì, sau khi Bạch gia thương hội chấm dứt, mọi người sẽ quay trở lại vị trí trước đây. Tuy nhiên nếu có người dấu diếm cố ý không nói, đợi Cẩm Y Vệ truy xét ra, lúc đó đừng trách ta không niệm tình cũ.
Bạch Vũ nắm rất chắc cơ hội này. Thừa dịp mọi người còn đang kinh hoảng vì sự có mặt của Cẩm Y Vệ, nàng muốn mọi người nói rõ ra việc xâm chiếm tài sản sau khi cha con Bach gia chết. Cứ như vậy sau này nàng cũng đỡ phải đi thăm dò từng nhà một. Quả nhiên ngày thứ hai, trong khi trời còn chưa sáng đã có bộ phận người sau khi nghe kể lại mọi chuyện trong hội nghị, tranh nhau đến gặp Bạch Vũ để khai báo. Bạch Vũ giao toàn bộ chuyện này cho Đỗ Tam cùng vài tên Cẩm y vệ do Lưu Phong chỉ định. Đến lúc mặt trời xuống núi rốt cuộc cũng thống kê xong. Thật sự là không tra không biết, kết quả kiểm tra thật sự dọa người a, trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, tông thân Bạch gia cùng chưởng quỹ các nơi cấu kết với nhau cư nhiên chiếm đoạt hơn hai trăm vạn lượng trong tài sản của Bạch gia. Số lượng lớn như thế ngay cả mấy tên Cẩm Y Vệ phối hợp truy xét cũng phải kinh tâm.
Bạch Vũ nhìn lại mọi việc, chuyện này sau một lúc suy ngẫm nàng nhận thấy còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của nàng. Trong số tông thân của Bạch gia người nào cũng muốn chiếm đoạt tài sản riêng. Chưởng quỹ các nơi cũng có đến bảy phần nhân cơ hội cắn nuốt tài sản của Bạch gia. Nếu không phải Lưu Phong nhờ cậy được lực lượng quan phủ, Bạch Vũ nàng căn bản không biết phải xử lý việc này như thế nào.
Ngày thứ ba, sau khi cùng Lưu Phong trải qua thương nghị, Bạch Vũ quyết định vẫn cử hành Bạch gia thương hội bất quá chỉ là lần này người tham gia thương hội thiếu đi rất nhiều. Hội nghị lần này chỉ có các tông thân và chưởng quỹ không xâm phạm tài sản Bạch gia ngoài ra còn có một bộ phận phạm lỗi không nghiêm trọng hoặc là chịu sự dụ dẫn, uy bức của các tông thân, chưởng quỹ khác. Hai bộ phận này hợp lại chiếm khoảng hai đến ba phần nhân số của Bạch gia. Sản nghiệp của Bạch gia trong thời gian ngắn giao cho những người này kinh doanh và quản lý. Tiếp đến Bạch Vũ tự mình phát triển những người thân tín của mình. Đương nhiên những người thân tín của Bach Vũ đều được chọn ra từ những người trung thành với nàng. Bất quá Lưu Phong tưởng rằng ánh mắt của Bạch Vũ phải phóng khoáng hơn thế, tìm kiếm nhân tài không thể giới hạn trong Bạch gia. Chiêu sinh bên ngoài mới là phương pháp tốt nhất. Lưu Phong tự mình quyết định, đợi sau hội nghị này mấy ngày, sẽ tiến hành một đại hội chiêu sinh nhân tài, tìm những nhân tài cho Thiên thượng nhân gian. Trong buôn bán, làm thương nghiệp, quan trọng nhất là nhân tài.
Sau khi thanh trừ một phần, hào khí của Bạch gia thương hội tuy có chịu chút áp lực nhưng đã ổn định hơn rất nhiều. Đỗ Tam là người đầu tiên lên tiếng. Thụ ý của Bạch Vũ, hắn hướng về Lưu Phong khích lệ một phen thật to, cái gì anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ tài cao, cái gì thiên tài, nhân tài, ca ngợi rất nhiều. Tóm lại cái gì dễ nghe đều nói hết (thằng này làm quan chắc leo đc đây (^_^)). Mọi người sau khi được tận mắt thấy được thủ đoạn của Lưu Phong cũng không dám chậm trễ liều mạng vỗ tay. Một số người thậm chí còn đỏ hết cả tay. Sau khi Đỗ Tam nói xong, Bạch Vũ đứng dậy phất tay, vừa cười vừa nói:
-Mọi người không nên khẩn trương quá mức. Ta cũng không dối gạt mọi người, tham gia thương hội lần này chỉ là khảo nghiệm mà thôi. Sau này sản nghiệp của Bạch gia còn trông đợi vào sự cố gắng của mọi người. Vì sự phát triển của Bạch gia trong tương lai cùng với việc khép lại quá khứ, mọi người có ý kiến gì xin mời lên tiếng.
-Công tử, ta chỉ tùy tiện đến xem, chuyện của Bạch gia với ta không quan hệ, mong người mở rộng cửa để cho ta rời đi.
Lời này vừa nói ra nhất thời làm mọi người đang ngồi đều kinh hãi, tình cảnh này công với chuyện quan binh bên ngoài do Lưu Phong điều động đến khiến mọi người có cái nhìn khác về Lưu Phong. Thân phận người này rốt cuộc là gì? Hắn sao lại có thừa khả năng giúp đỡ Bạch Vũ?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lưu Phong chắp tay nhìn mọi người cười cười:
-Các vị không cần kinh hoảng. Nói thật cho mọi người, quan binh lưỡng phủ bên ngoài là do ta gọi tới. Bạch gia thương hội có chuyện lớn như vậy, ta sợ có người nhân cơ hội làm loạn, không an toàn cho nên mới gọi quan binh lưỡng phủ tới để duy trì trật tự, vạn nhất thật sự có kẻ đui mù hỗn đản muốn làm loạn đại hội, hoặc có ý làm thương tổn chủ nhân Bạch gia, thì có thể thông qua hiện trường để quy án.
Những lời Lưu Phong vừa nói ngụ ý rõ ràng Thủ bị phủ, Tổng đốc phủ như ngọn núi làm chỗ dựa cho Bạch Vũ, ai muốn gây sự coi như có ý gây loạn tại đại hội, khi đó sẽ nghiêm trị không tha.
Kể từ đó, vốn từ vị trí trung lập, tông thân cùng chưởng quỹ nhất thời đều chuyển hướng, kiên định gia nhập hàng ngũ ủng hộ Bạch Vũ. Lúc ấy có người đứng dậy chỉ trích Quế Tẩu tâm không lương thiện, mắng nàng là kẻ nham hiểm. Tuy nhiên, người chỉ trích tam thúc của Bạch Vũ cũng không ít, mắng hắn là loại đội lốt lang sói. Tóm lại hội nghị trở nên hỗn loạn.
Song phương đều lớn tiếng thóa mạ nhau không ngừng.
Bạch Vũ đứng dậy, thể hiện thanh thế của gia chủ, hét lớn một tiếng:
-Đủ rồi, tất cả mọi người đều im miệng. Hôm nay là Bạch gia thương hội không phải là nơi đấu giá.
Tình thế rất bức người, Bạch Vũ được ngọn núi to chống đỡ, lời này nói ra tự nhiên cũng có hiệu quả rất nhiều. Mọi người nhất tề ngậm miệng lại, không ai dám nói chuyện, mọi con mắt hướng nhìn Bạch Vũ. Bạch Vũ nhân cơ hội này đưa Lưu Phong tiến lên, cười giới thiệu:
-Các vị, mọi người chỉ biết hắn là đại ca kết bái của ta mà không biết thân phận chính thức của hắn. Nói thật cho mọi người biết hắn chính là Phượng viên đại thiếu gia Lưu Phong.
Tam thúc nhất thời sợ run, lập tức cảm giác ngực giống như bị đập 1 chùy, thiếu chút nữa thì chết ngất. Không nghĩ tới nha đầu Bạch Vũ quen biết Phượng viên thiếu gia. Cướp đoạt gia sản? Mộng tưởng à. Phượng viên, hơn nữa là lưỡng phủ, uy thế như vậy, trong phạm vi Giang Nam ai còn dám rung chuyển. Đấy là Bạch Vũ còn không biết Lưu Phong là Cẩm y vệ tuần sát sử. Nếu không ngay cả thân phận này cũng tiết lộ ra, tam thúc và Quế Tẩu phỏng chừng có liên thủ với nhau cũng không dám có dã tâm. Từ xưa dân không cùng quan đấu, huống chi đây còn là đại biểu của thế lực lớn nhất của quan phủ trong địa giới Giang Nam. Không khí tại hội nghị rất an tĩnh, không có tiếng ồn ào nào, Lý Hoành nhân cơ hội đó đi lên trước, hướng đến Lưu Phong nói:
-Lưu công tử người xem ta bây giờ có thể rời đi có thể rời đi hay không?
Rời đi? Tiểu tử ngươi tìm tới cửa, bảo ta cho ngươi vào rọ, nếu ta không nắm chắc cơ hội này, quả thật có thẹn với sự an bài của trời cao. Lưu Phong hừ nhẹ một tiếng nói:
-Lý đại công tử, ta vốn không có quyền hạn chế tự do của ngươi nhưng ta vừa thu được một tin tức nói ngươi liên quan tới một vụ án tước đoạt gia sản. Đương nhiên bản thân ta không tin tưởng những lời đồn đại như vậy. Dù sao gia sản của Lý gia ngươi cũng không hề thua kém so với Bạch gia.
Lý Hoàng nghe Lưu Phong nói, đầu tiên là kinh hãi thất sắc, sau đó là mặt mày hớn hở, vội vàng nói nhanh:
-Lưu công tử nói đúng, ta như thế nào mà lại là loại người như thế. Lưu công tử đây là chuyện của bạn ngươi, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa.
Lý Hoành đang muốn rời đi lại bị Lưu Phong gọi lại:
-Lý công tử ngươi hãy dừng bước. Mặc dù ta tin tưởng ngươi nhưng vì sự trong sạch của ngươi, ta nghĩ ngươi bây giờ không thể rời đi, hay là đợi sau khi điều tra chấm dứt rồi hãy đi nhé.
Lý Hoành nghe vậy kinh hãi thất sắc, mặc dù cùng đã bị Lưu Phong một lần giáo huấn nhưng hắn rõ ràng là thấy Lưu Phong muốn nhân cơ hội này chơi hắn. Lý gia có người chống lưng, hắn cũng không thể để đối phương khinh thường thái quá được.
-Lưu công tử, ngươi cũng không phải quan phủ, cho dù hiềm nghi ta cái gì, ngươi cũng không có quyền lưu giữ ta. Huống hồ ta cũng là quan chức, ngươi càng không có quyền truy xét ta.
Chuyện tới mức này, Lý Hoành cũng không thể không đứng lên. Dù sao ngày trai giới của Hoàng thái tôn đã chấm dứt, thật sự nếu không được thì phải đi kinh đô gặp đại tỷ. Xem Tổng đốc phủ của hắn lợi hại hay Hòang thái tôn lợi hại. Đáng thương thay, Lý Hoành còn không biết Hoàng thái tôn đã thay đổi sách lược, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể đối đầu với Lưu Phong.
Lưu Phong tiến lên vỗ vỗ vào bả vai Lý Hoành cười hắc hắc nói:
-Lý huynh thật không muốn lừa huynh, ta vừa mới thu được một chút quyền lực. Tỷ như truy xét, bắt người, giết người, cái gì cũng có thể làm được.
Lưu Phong nói không khoa trương chút nào. Quả thật với thân phận Cẩm y vệ Tuần sát sứ của hắn, truy xét, bắt người, giết người chính vốn là những chuyện bình thường. Lý Hoành đang muốn nói chuyện đã thấy từ trong đám người có hai gã phiên tử chạy ra đưa cho hắn một thẻ bài bằng bạc rồi đi xuống.
Bạch Phỉ Phỉ kinh hô một tiếng, tiến lên giải cứu đã thấy phiên tử kia giơ lệnh bài lên:
-Cẩm y vệ xử án kẻ nào dám cản!
Má ơi, Bạch phỉ vừa vươn tay ra vội rụt ngay tay lại. Quế Tẩu thở dài thật sâu, thầm nghĩ lần này thị hoàn toàn xong rồi. Nhìn thấy sự phẫn nộ của Bach Vũ, Quế Tẩu chỉ còn biết thầm nhủ sớm biết Bạch Vũ có chỗ dựa như vậy thì. xem ra cuộc đời phú quý chẳng kéo dài được bao nhiêu nữa!
Bạch Lệnh Quang đang định bỏ trốn thì đã bị Cẩm Y Vệ trà trộn trong đám đông bắt giữ từ trước. Bạch Vũ thấy tình cảnh như vậy cũng có chút giật mình, Lưu Phong và Tổng đốc phủ có quan hệ mình còn biết một chút, Nhưng mình hoàn toàn không biết gì về mối quan hệ giữa Lưu Phong và Cẩm y vệ.
-Trách không được ca ca trước kia nói đây là một nam nhân bí ẩn.
Không biết tại sao nhìn thấy Lưu Phong vì mình ra mặt như vậy, thâm tâm nàng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Cẩm y vệ xuất hiện khiến không khí tại tửu lâu có chút khủng hoảng. Trong mắt mọi người Cẩm Y Vệ luôn đi cùng máu tanh, bạo lực, thị sát. Nhất thời những người quy thuận Bạch Vũ bao gồm cả chưởng quỷ và tông thân đều nhìn vào Bạch Vũ hy vọng nàng có thể nói chuyện. Chính Bạch Vũ cũng muốn nói chuyện nhưng do có sự xuất hiện của Cẩm Y Vệ nên nàng cũng không dám nói lung tung. Lưu Phong cười cười nói:
-Các vị không cần phải lo lắng. Cẩm y vệ xuất hiện chỉ để điều tra 2 âm mưu cướp đoạt gia sản. Các người có chút quan hệ với người trong âm mưu đó không?
Lời này vừa nói ra, vốn nói về người của Quế Tẩu và tam thúc, Quế Tẩu và Tam thúc nhìn nhau, mất đi lực lượng ủng hộ, té ngã trên mặt đất. Bạch Vũ thấy phong thái của Lưu Phong như vậy, lúc này mới lớn tiếng nói:
-Các vị, ta tin trong các vị có vài người bị người khác lung lạc mới xảy ra sự việc lần này. Mọi người đều là những người quản lý sản nghiệp của Bạch gia, trong quá khứ cũng vì Bạch gia mà lập nhiều công trạng. Điềm này ta biết rất rõ. Hôm nay ta có thể cam đoan với mọi người, chỉ cần các vị không theo người xấu, caỉ tà quy chính thì Bạch gia luôn hoan nghênh các ngươi. Ta cho các ngươi thời gian cả dêm nay và sáng mai để suy nghĩ, ta trước sau sẽ ở tại đây chờ đợi mọi người. Hy vọng mọi người nói hết sự thật, đã câu kết với kẻ xấu xâm phạm tài sản gì của Bạch gia. Tất cả đều nói rõ 1 lần, tất cả tài sản đều trả lại cho chưởng quỹ và tông thân. không được dấu diếm cái gì, sau khi Bạch gia thương hội chấm dứt, mọi người sẽ quay trở lại vị trí trước đây. Tuy nhiên nếu có người dấu diếm cố ý không nói, đợi Cẩm Y Vệ truy xét ra, lúc đó đừng trách ta không niệm tình cũ.
Bạch Vũ nắm rất chắc cơ hội này. Thừa dịp mọi người còn đang kinh hoảng vì sự có mặt của Cẩm Y Vệ, nàng muốn mọi người nói rõ ra việc xâm chiếm tài sản sau khi cha con Bach gia chết. Cứ như vậy sau này nàng cũng đỡ phải đi thăm dò từng nhà một. Quả nhiên ngày thứ hai, trong khi trời còn chưa sáng đã có bộ phận người sau khi nghe kể lại mọi chuyện trong hội nghị, tranh nhau đến gặp Bạch Vũ để khai báo. Bạch Vũ giao toàn bộ chuyện này cho Đỗ Tam cùng vài tên Cẩm y vệ do Lưu Phong chỉ định. Đến lúc mặt trời xuống núi rốt cuộc cũng thống kê xong. Thật sự là không tra không biết, kết quả kiểm tra thật sự dọa người a, trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, tông thân Bạch gia cùng chưởng quỹ các nơi cấu kết với nhau cư nhiên chiếm đoạt hơn hai trăm vạn lượng trong tài sản của Bạch gia. Số lượng lớn như thế ngay cả mấy tên Cẩm Y Vệ phối hợp truy xét cũng phải kinh tâm.
Bạch Vũ nhìn lại mọi việc, chuyện này sau một lúc suy ngẫm nàng nhận thấy còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của nàng. Trong số tông thân của Bạch gia người nào cũng muốn chiếm đoạt tài sản riêng. Chưởng quỹ các nơi cũng có đến bảy phần nhân cơ hội cắn nuốt tài sản của Bạch gia. Nếu không phải Lưu Phong nhờ cậy được lực lượng quan phủ, Bạch Vũ nàng căn bản không biết phải xử lý việc này như thế nào.
Ngày thứ ba, sau khi cùng Lưu Phong trải qua thương nghị, Bạch Vũ quyết định vẫn cử hành Bạch gia thương hội bất quá chỉ là lần này người tham gia thương hội thiếu đi rất nhiều. Hội nghị lần này chỉ có các tông thân và chưởng quỹ không xâm phạm tài sản Bạch gia ngoài ra còn có một bộ phận phạm lỗi không nghiêm trọng hoặc là chịu sự dụ dẫn, uy bức của các tông thân, chưởng quỹ khác. Hai bộ phận này hợp lại chiếm khoảng hai đến ba phần nhân số của Bạch gia. Sản nghiệp của Bạch gia trong thời gian ngắn giao cho những người này kinh doanh và quản lý. Tiếp đến Bạch Vũ tự mình phát triển những người thân tín của mình. Đương nhiên những người thân tín của Bach Vũ đều được chọn ra từ những người trung thành với nàng. Bất quá Lưu Phong tưởng rằng ánh mắt của Bạch Vũ phải phóng khoáng hơn thế, tìm kiếm nhân tài không thể giới hạn trong Bạch gia. Chiêu sinh bên ngoài mới là phương pháp tốt nhất. Lưu Phong tự mình quyết định, đợi sau hội nghị này mấy ngày, sẽ tiến hành một đại hội chiêu sinh nhân tài, tìm những nhân tài cho Thiên thượng nhân gian. Trong buôn bán, làm thương nghiệp, quan trọng nhất là nhân tài.
Sau khi thanh trừ một phần, hào khí của Bạch gia thương hội tuy có chịu chút áp lực nhưng đã ổn định hơn rất nhiều. Đỗ Tam là người đầu tiên lên tiếng. Thụ ý của Bạch Vũ, hắn hướng về Lưu Phong khích lệ một phen thật to, cái gì anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ tài cao, cái gì thiên tài, nhân tài, ca ngợi rất nhiều. Tóm lại cái gì dễ nghe đều nói hết (thằng này làm quan chắc leo đc đây (^_^)). Mọi người sau khi được tận mắt thấy được thủ đoạn của Lưu Phong cũng không dám chậm trễ liều mạng vỗ tay. Một số người thậm chí còn đỏ hết cả tay. Sau khi Đỗ Tam nói xong, Bạch Vũ đứng dậy phất tay, vừa cười vừa nói:
-Mọi người không nên khẩn trương quá mức. Ta cũng không dối gạt mọi người, tham gia thương hội lần này chỉ là khảo nghiệm mà thôi. Sau này sản nghiệp của Bạch gia còn trông đợi vào sự cố gắng của mọi người. Vì sự phát triển của Bạch gia trong tương lai cùng với việc khép lại quá khứ, mọi người có ý kiến gì xin mời lên tiếng.
/969
|