"Ngươi sai rồi, thần điểu ở lại bên người ngươi, ta rất yên tâm." Trung niên nam tử thản nhiên nói.
Lưu Phong hơi kinh hãi, nghĩ thầm cao thủ trách cứ như vậy, nói chuyện lại không có lý lẽ, nhưng lại vẫn có chút ý tứ huyền diệu mơ hồ. Đầu tiên là nói không tin nhân phẩm của mình, bây giờ lại có thái độ biểu dương, nói có thần điểu bên mình rất yên tâm. Người gì đâu mà lạ lùng. Quả nhiên là một thời đại biến thái.
"Ngươi nghĩ rằng ta nói rất mâu thuẫn." Trung niên nam tử giống như con sâu trong bụng Lưu Phong, hắn luôn có thể biết rõ ý nghĩ của Lưu Phong.
Lưu Phong gật đầu khiêm tốn: "Không sai, vãn bối quả thật là nghĩ như vậy."
Trung niên nam tử lạnh nhạt nói: "Vốn ta định xem xem cuối cùng thần điểu sẽ rơi vào tay ai, nếu nhân phẩm của kẻ này bất chính, ta nhất định sẽ ra tay đoạt lấy thần điểu. Nói thật nhé, nhân phẩm của ngươi làm cho ta rất là hoài nghi."
Bất mãn vì trung niên nam tử nghi ngờ nhân phẩm của mình, Lưu Phong không khách khí cắt đứt lời nói của hắn, nói vẻ khiêu khích: "Đại thúc, những lời nói nhảm của ngươi thực ra cũng không ít."
Trung niên nam tử hừ nhẹ một tiếng khinh thường trong mũi, mặc dù ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong câu nói lại lộ ra một cơn giận: "Tiểu tử, nếu theo như tính cách trước kia của ta, ngươi bây giờ đã là một người chết rồi."
Lưu Phong có chút kinh hãi, tinh thần nhất thời đề phòng cao độ, lập tức lui về phía sau một bước, toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn chằm chặp cao thủ thần bí khó lường này phía đối diện.
"Ngươi không cần phải khẩn trương." Trung niên nam tử đột nhiên cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là kẻ không sợ trời, không sợ đất, không ngờ ngươi cũng rất sợ chết."
"Người sai rồi, vãn bối không phải sợ chết, mà là vãn bối không thể chết được, cũng không muốn chết." Lưu Phong lạnh nhạt nói.
"Không sai." Trung niên nam tử lại nói một câu không sai, nhưng dù là ai cũng không rõ câu không sai đó có ý nghĩa gì. Ngừng một chút, hắn nói tiếp: "Bây giờ ta có thể nói cho ngươi, nguyên nhân ta thay đổi chủ ý."
"Trước tiên ngươi trả lời ta đã, có đúng ngươi tu luyện Thái Âm thất tinh huyền hay không?"
Người ương ngạnh, cao nhân. Lưu Phong không khỏi có chút bội phục người trước mắt, hắn chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra pháp quyết tu luyện của mình, công lực và kiến thức bực này, cho dù là Tần Thủy Dao lợi hại nhất trong bốn vị sư tôn cũng không bì được.
"Tiền bối, làm sao người biết?" Vì bội phục, cách xưng hô của Lưu Phong lại phát sinh thay đổi lần nữa.
Trung niên nam tử thản nhiên nói: "Ta vẫn thích ngươi gọi ta là đại thúc."
"Thực ra vãn bối cũng thích gọi người là đại thúc." Lưu Phong linh cơ rung động, vẻ mặt tán đồng nói: "Gọi người là đại thúc, vãn bối có một loại cảm giác rất thân thiết."
"Ha ha. !" Trung niên nam tử đột nhiên cười lớn một tiếng rồi nói: "Không nghĩ tới bốn nữ nhân của Phiêu Hương cốc lại dạy ra một cái bảo bối sống động như ngươi. Không sai, không sai."
Lưu Phong vội vàng hỏi: "Đại thúc, người biết bốn vị sư tôn của vãn bối sao?"
"Không sai, ta biết bốn tiểu nha đầu đó, có điều các nàng chưa chắc đã biết ta. Tiểu tử, nếu Thái Âm thất tinh huyền đã lựa chọn ngươi, ngươi nên biết quý trọng. Tiết lộ câu này cho ngươi, tiền đồ của ngươi không thể đong đếm được." Lần đầu tiên trung niên nam tử lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Tiền đồ không thể đong đếm? Dụng ý là ở tu chân giới sao? Lưu Phong ngẩng đầu lên đang chuẩn bị để hỏi cho rõ, nhưng không ngờ người đó đã sớm mất dạng rồi.
"Ồ, còn đây không? Lên tiếng đi" Lưu Phong kêu lên một tiếng thật lớn.
"Mẹ kiếp, không đáp lại gì cả!" Lưu Phong cảm thấy câu hỏi của mình cũng giống như là phần mềm chat online YM ở kiếp trước vậy. Còn biểu hiện của đối phương cũng giống như biểu tượng im lìm vậy.
Trên đường đi, Lưu Phong đều tự hỏi thân phận của người đó. Tuy không dám khẳng định, nhưng có một điểm Lưu Phong đúc kết lại được, người này đúng là một lão bất tử. Ngẫm lại bốn vị sư tôn đều là những người nhiều tuổi rồi, người đó dám nói các nàng là tiểu nha đầu, có thể thấy được người nầy là cực phẩm trong các Lão bất tử.
Ngoại trừ đúc kết lại đó là lão bất tử, Lưu Phong còn có một phát hiện trọng đại.
Trước kia, đều nói lợi hại nhất tu chân giới chính là chưởng giáo của Huyền Tâm chính tông, bởi vì hắn đã đạt đến tu vi Nguyên Anh kỳ. Nhưng từ cuộc gặp gỡ đêm nay mà nhìn lại, Nguyên Anh kỳ tựa hồ cũng chẳng là gì cả, chưởng giáo của Huyền tâm chánh tông cũng không phải là thiên hạ đệ nhất nhân. Ít nhất Lão bất tử đêm nay nếu so với hắn vẫn mạnh hơn rất nhiều.
Lưu Phong nghĩ như vậy, hiểu được mình nên mau kiếm Bạch Khiết để nói chuyện, thứ nhất nghĩ biện pháp tăng cường tu vi bản thân, thứ hai, tìm nàng để hỏi về thân phận của Lão bất tử. Nếu dựa theo tuổi tác mà tính toán, lão bà Bạch Khiết đó phỏng chừng không dưới Lão bất tử.
Trở lại Di Hồng viện, Lưu Phong cố gắng liên hệ với Bạch Khiết lần nữa, nhưng là lão bà đó vẫn như cũ không có phản ứng gì.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cảnh giới tu luyện không có giới hạn.
Hôm nay Lưu Phong ngoại lệ không có đi kiếm Liễu Thanh Nghi để hoan ái, lại còn ngồi xuống tu luyện từ rất sớm.
Thái Âm thất tinh huyền từ sau khi được Bạch Khiết bổ sung, công pháp trở nên càng thêm huyền diệu và thần kỳ, tu luyện chỉ cần dụng công một nửa trước kia nhung, tốc độ lại tăng lên so với trước kia tới mấy lần.
Dần dần, trong đầu Lưu Phong đã bày ra trước mắt một màu đen huyền bí, khổng lồ tinh vi, bước vào thế giới tu luyện thần bí vô hạn.
Nhập định một thời gian dài, Lưu Phong đã dần dần đắm chìm rất sâu vào thế giới cấu trúc của Thái Âm thất tinh huyền, hắn kinh ngạc phát hiện mình giờ phút này lại không ở trong phòng của Di Hồng viện, mà là đang ở trong một nơi thế giới vũ trụ hư ảo, xung quanh tựa hồ tinh tú đầy trời, chiếu ra ánh sáng mê người.
Nhìn xuống dưới, Lưu Phong phát hiện thân thể của mình đã trở nên hoàn toàn trong suốt, chỉ có thể nhìn thấy chân khí đang lưu động trong kinh mạch.
Trong bầu trời đầy tinh tú, Lưu Phong thấy được rõ ràng nhất chính là chùm sao Thất tinh Bắc đẩu. Thất tinh có hình dạng như cái môi, phát tán ra ánh sáng rực rỡ, hướng về thân thể Lưu Phong hội tụ lại.
Lưu Phong kinh ngạc phát hiện, những mảnh vụn nhỏ li ti của sao Bắc đẩu bất ngờ thấm xuyên vào trong gân mạch của mình.
Theo sự vận chuyển của pháp quyết, những mảnh vụn của sao Bắc đẩu ngày càng hội tụ nhiều tới trên người hắn, năng lượng của những mảnh vụn đó càng tích tụ càng nhiều, nhanh chóng căng đầy kinh mạch của hắn, rất nhanh ngay cả đan điền trong cơ thể cũng không cách nào dung nạp.
Áp lực những mảnh vụn của sao càng lúc càng cường đại, khiến cho Lưu Phong cảm giác được một trận thống khổ. Hắn cảm giác thân thể của mình phảng phất bị đè nén bởi một cổ trọng lực, kinh mạch cũng lần lượt bị rửa sạch, ngay cả tinh thần cũng cảm giác thấy một luồng thống khổ khó có thể biểu đạt bằng lời.
Cùng lúc đó, tốc độ của năng lượng những mảnh vụn sao Bắc đẩu càng trở nên kinh người mãnh liệt tiến vào trong cơ thể hắn.
Lưu Phong cật lực chịu đựng sự đau đớn thoát thai hoán cốt, tinh thần và ý chí cơ hồ đã rơi vào hôn mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thống khổ của Lưu Phong từ từ giảm bớt xuống, hắn có thể chứng kiến rõ ràng gân mạch của mình đã lớn hơn lúc trước không ít.
Năng lượng cường đại của những mảnh vụn sao Bắc đẩu trong kinh mạch mới sinh ra của Lưu Phong bắt đầu chạy như điên, càng ngày càng sáng ngời, càng ngày càng chói mắt, dẫn thẳng về phía đan điền.
Rốt cục, khi đã đem toàn bộ năng lượng các mảnh vụn sao Bắc Đẩu toàn thân nén lại vào đan điền, Lưu Phong cảm thấy toàn thân cực kỳ thoải mái.
Cẩn thận quan sát, hắn mới phát hiện, viên kim đan bên trong đan điền, trong lần tu luyện này đã lớn hơn một chút.
Lưu Phong hai mắt chậm rãi mở ra, trong con ngươi khi sáng thì tinh quang điện thiểm, tối thì âm trầm khó lường, một hồi lâu mới hồi phục bình thường, nhưng ánh mắt này đã khác với lúc trước, tràn ngập mị lực gần như hồ ma, thực quỷ dị. Da thịt hắn lập lòe phát sáng, giống như bị dính một lớp lực lượng câu hồn nhiếp phách người khác vậy, tướng mạo khuôn mặt tràn ngập hào hùng, lộ ra lông mày thô cùng vầng trán rộng cương nghị bất khuất.
Không biết bao nhiêu nữ tử lại sắp bị khuynh đảo.
Sự thật chứng minh Thái Âm thất tinh huyền được bổ khuyết, quả nhiên không giống bình thường, khó trách ngay cả Lão bất tử rất ương ngạnh đó cũng nói mình có tiền đồ.
Tâm tình sau khi tu luyện thật khoái trá. Lưu Phong mang theo Tiểu Linh nhi đến thị sát Thiên Thượng Nhân Gian. Toàn bộ công việc đều tiến hành trật tự nề nếp. Công việc được Vương Bảo Nhi ưa thích say mê bởi đắt khách, bận rộn trước sau, không thấy nửa điểm khí tức của một công tử chỉ quen ăn chơi nữa.
Phòng xưởng của Thiên Y Vô Phùng đã dựa theo ý đồ chỉ dạy mới nhất của Lưu Phong làm ra yếm đeo và quần ngắn mê người được các nữ nhân trẻ của giới trẻ thời hiện đại rất ưa chuộng. Đương nhiên, những vật phục trang của thời đại mới này, đợt hàng đầu tiên vẫn cung cấp trước hết cho đám người biểu diễn nghệ thuật của Thiên Thượng Nhân Gian.
Mặc dù ý tưởng thiết kế của quần áo này và cách ăn uống nơi đây không tương thích, nhưng Lưu Phong tin rằng chỉ cần các cô nương của Thiên Thượng Nhân Gian biểu diễn sau một khoảng thời gian, khẳng định sẽ có người đến đây bàn về việc đặt hàng.
Thói quen là do nuôi dưỡng mà thành, ý tưởng cũng do ấp ủ mà thành. Lưu Phong bây giờ chính là muốn làm cho nữ nhân thời đại này được nuôi dưỡng để vượt khỏi ý tưởng mặc quần áo như trước. Chỉ có như vậy, cơ hội buôn bán của hắn mới có thể càng ngày càng đỏ lửa, bạc của hắn mới có thể càng ngày càng nhiều.
Vương Bảo Nhi và Thanh Âm trước đó cũng không sao thấy được cơ hội buôn bán của yếm đeo và quần ngắn, dù sao những món đồ này và nội y không giống với ăn mặc ở bên ngoài. Ăn mặc như vậy, sự thật là cho dù là thanh lâu nữ tử cũng không dám mặc ngoài đường.
Nhưng quan điểm của Lưu Phong không giống vậy, cho tới giờ hắn không hề nghĩ tới muốn nữ nhân của thời đại này mặc yếm đeo và quần ngắn ra ngoài đường. Hắn chỉ nghĩ rằng bán loại quần áo này cho những nữ nhân nào muốn giữ chặt ánh mắt nam nhân của mình. Từ trình độ nóng bỏng của Thiên Thượng Nhân Gian mà xem ra, nữ nhân như vậy tin rằng sẽ có rất nhiều.
Sau khi gạt bỏ cách nhìn của Vương Bảo Nhi và Thanh Âm, Lưu Phong nói thế này: "Trên đời vốn không có đường, nhiều người đi rồi sẽ thành đường. Tập quán của mọi người là do nuôi dưỡng mà thành, cái lõi ý tưởng kinh doanh của Thiên Thượng Nhân Gian chính là nuôi dưỡng xong rồi mới tiêu thụ."
Trên đường về, có vẻ Lưu Phong đụng phải vật cản đường bất ngờ chính là Vương Đông Đông.
Mấy ngày nay là những ngày chán chường của Vương Đông Đông, nói chính xác hơn, là rất chán. Tam đầu heo tựa hồ quyết tâm tự tay chinh phục Vương Đông Đông. Mỗi ngày dẫn theo một đám đông trợ giúp gọi là tình thánh tham mưu đoàn, trăm phương ngàn kế để lấy lòng Vương Đông Đông.
Nhưng chính cách làm của Tam đầu heo, lại làm cho Vương Đông Đông càng thêm cảm thấy ác tâm với cách vì người của hắn.
Trái ngược với Tam đầu heo, Lưu Phong thì đã mấy ngày không liên lạc với nàng rồi. Hôm nay, Vương Đông Đông rốt cục ngồi không yên, nàng chủ động chặn đứng Lưu Phong ở trên đường.
"Là Đông Đông à, thật là trùng hợp!" Đối mặt với sự hạ mình tìm đến của Vương Đông Đông, Lưu Phong hơi cảm thấy có chút áy náy. Dù sao thời đại này cũng không giống với kiếp trước của Lưu Phong, nữ nhân tìm đến nam nhân cũng cần phải có dũng khí rất lớn. Mặc dù sự hạ mình tìm đến của Vương Đông Đông là có mang theo mục đích nào đó, nhưng Lưu Phong cũng hiểu rằng tiểu nha đầu đã không dễ dàng chút nào.
Vương Đông Đông thở dài, ánh mắt có chút ai oán, khẽ hỏi: "Lưu Phong, có đúng là ngươi không thích ta một chút nào không?"
Lưu Phong hơi kinh hãi, nghĩ thầm cao thủ trách cứ như vậy, nói chuyện lại không có lý lẽ, nhưng lại vẫn có chút ý tứ huyền diệu mơ hồ. Đầu tiên là nói không tin nhân phẩm của mình, bây giờ lại có thái độ biểu dương, nói có thần điểu bên mình rất yên tâm. Người gì đâu mà lạ lùng. Quả nhiên là một thời đại biến thái.
"Ngươi nghĩ rằng ta nói rất mâu thuẫn." Trung niên nam tử giống như con sâu trong bụng Lưu Phong, hắn luôn có thể biết rõ ý nghĩ của Lưu Phong.
Lưu Phong gật đầu khiêm tốn: "Không sai, vãn bối quả thật là nghĩ như vậy."
Trung niên nam tử lạnh nhạt nói: "Vốn ta định xem xem cuối cùng thần điểu sẽ rơi vào tay ai, nếu nhân phẩm của kẻ này bất chính, ta nhất định sẽ ra tay đoạt lấy thần điểu. Nói thật nhé, nhân phẩm của ngươi làm cho ta rất là hoài nghi."
Bất mãn vì trung niên nam tử nghi ngờ nhân phẩm của mình, Lưu Phong không khách khí cắt đứt lời nói của hắn, nói vẻ khiêu khích: "Đại thúc, những lời nói nhảm của ngươi thực ra cũng không ít."
Trung niên nam tử hừ nhẹ một tiếng khinh thường trong mũi, mặc dù ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong câu nói lại lộ ra một cơn giận: "Tiểu tử, nếu theo như tính cách trước kia của ta, ngươi bây giờ đã là một người chết rồi."
Lưu Phong có chút kinh hãi, tinh thần nhất thời đề phòng cao độ, lập tức lui về phía sau một bước, toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn chằm chặp cao thủ thần bí khó lường này phía đối diện.
"Ngươi không cần phải khẩn trương." Trung niên nam tử đột nhiên cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là kẻ không sợ trời, không sợ đất, không ngờ ngươi cũng rất sợ chết."
"Người sai rồi, vãn bối không phải sợ chết, mà là vãn bối không thể chết được, cũng không muốn chết." Lưu Phong lạnh nhạt nói.
"Không sai." Trung niên nam tử lại nói một câu không sai, nhưng dù là ai cũng không rõ câu không sai đó có ý nghĩa gì. Ngừng một chút, hắn nói tiếp: "Bây giờ ta có thể nói cho ngươi, nguyên nhân ta thay đổi chủ ý."
"Trước tiên ngươi trả lời ta đã, có đúng ngươi tu luyện Thái Âm thất tinh huyền hay không?"
Người ương ngạnh, cao nhân. Lưu Phong không khỏi có chút bội phục người trước mắt, hắn chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra pháp quyết tu luyện của mình, công lực và kiến thức bực này, cho dù là Tần Thủy Dao lợi hại nhất trong bốn vị sư tôn cũng không bì được.
"Tiền bối, làm sao người biết?" Vì bội phục, cách xưng hô của Lưu Phong lại phát sinh thay đổi lần nữa.
Trung niên nam tử thản nhiên nói: "Ta vẫn thích ngươi gọi ta là đại thúc."
"Thực ra vãn bối cũng thích gọi người là đại thúc." Lưu Phong linh cơ rung động, vẻ mặt tán đồng nói: "Gọi người là đại thúc, vãn bối có một loại cảm giác rất thân thiết."
"Ha ha. !" Trung niên nam tử đột nhiên cười lớn một tiếng rồi nói: "Không nghĩ tới bốn nữ nhân của Phiêu Hương cốc lại dạy ra một cái bảo bối sống động như ngươi. Không sai, không sai."
Lưu Phong vội vàng hỏi: "Đại thúc, người biết bốn vị sư tôn của vãn bối sao?"
"Không sai, ta biết bốn tiểu nha đầu đó, có điều các nàng chưa chắc đã biết ta. Tiểu tử, nếu Thái Âm thất tinh huyền đã lựa chọn ngươi, ngươi nên biết quý trọng. Tiết lộ câu này cho ngươi, tiền đồ của ngươi không thể đong đếm được." Lần đầu tiên trung niên nam tử lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Tiền đồ không thể đong đếm? Dụng ý là ở tu chân giới sao? Lưu Phong ngẩng đầu lên đang chuẩn bị để hỏi cho rõ, nhưng không ngờ người đó đã sớm mất dạng rồi.
"Ồ, còn đây không? Lên tiếng đi" Lưu Phong kêu lên một tiếng thật lớn.
"Mẹ kiếp, không đáp lại gì cả!" Lưu Phong cảm thấy câu hỏi của mình cũng giống như là phần mềm chat online YM ở kiếp trước vậy. Còn biểu hiện của đối phương cũng giống như biểu tượng im lìm vậy.
Trên đường đi, Lưu Phong đều tự hỏi thân phận của người đó. Tuy không dám khẳng định, nhưng có một điểm Lưu Phong đúc kết lại được, người này đúng là một lão bất tử. Ngẫm lại bốn vị sư tôn đều là những người nhiều tuổi rồi, người đó dám nói các nàng là tiểu nha đầu, có thể thấy được người nầy là cực phẩm trong các Lão bất tử.
Ngoại trừ đúc kết lại đó là lão bất tử, Lưu Phong còn có một phát hiện trọng đại.
Trước kia, đều nói lợi hại nhất tu chân giới chính là chưởng giáo của Huyền Tâm chính tông, bởi vì hắn đã đạt đến tu vi Nguyên Anh kỳ. Nhưng từ cuộc gặp gỡ đêm nay mà nhìn lại, Nguyên Anh kỳ tựa hồ cũng chẳng là gì cả, chưởng giáo của Huyền tâm chánh tông cũng không phải là thiên hạ đệ nhất nhân. Ít nhất Lão bất tử đêm nay nếu so với hắn vẫn mạnh hơn rất nhiều.
Lưu Phong nghĩ như vậy, hiểu được mình nên mau kiếm Bạch Khiết để nói chuyện, thứ nhất nghĩ biện pháp tăng cường tu vi bản thân, thứ hai, tìm nàng để hỏi về thân phận của Lão bất tử. Nếu dựa theo tuổi tác mà tính toán, lão bà Bạch Khiết đó phỏng chừng không dưới Lão bất tử.
Trở lại Di Hồng viện, Lưu Phong cố gắng liên hệ với Bạch Khiết lần nữa, nhưng là lão bà đó vẫn như cũ không có phản ứng gì.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cảnh giới tu luyện không có giới hạn.
Hôm nay Lưu Phong ngoại lệ không có đi kiếm Liễu Thanh Nghi để hoan ái, lại còn ngồi xuống tu luyện từ rất sớm.
Thái Âm thất tinh huyền từ sau khi được Bạch Khiết bổ sung, công pháp trở nên càng thêm huyền diệu và thần kỳ, tu luyện chỉ cần dụng công một nửa trước kia nhung, tốc độ lại tăng lên so với trước kia tới mấy lần.
Dần dần, trong đầu Lưu Phong đã bày ra trước mắt một màu đen huyền bí, khổng lồ tinh vi, bước vào thế giới tu luyện thần bí vô hạn.
Nhập định một thời gian dài, Lưu Phong đã dần dần đắm chìm rất sâu vào thế giới cấu trúc của Thái Âm thất tinh huyền, hắn kinh ngạc phát hiện mình giờ phút này lại không ở trong phòng của Di Hồng viện, mà là đang ở trong một nơi thế giới vũ trụ hư ảo, xung quanh tựa hồ tinh tú đầy trời, chiếu ra ánh sáng mê người.
Nhìn xuống dưới, Lưu Phong phát hiện thân thể của mình đã trở nên hoàn toàn trong suốt, chỉ có thể nhìn thấy chân khí đang lưu động trong kinh mạch.
Trong bầu trời đầy tinh tú, Lưu Phong thấy được rõ ràng nhất chính là chùm sao Thất tinh Bắc đẩu. Thất tinh có hình dạng như cái môi, phát tán ra ánh sáng rực rỡ, hướng về thân thể Lưu Phong hội tụ lại.
Lưu Phong kinh ngạc phát hiện, những mảnh vụn nhỏ li ti của sao Bắc đẩu bất ngờ thấm xuyên vào trong gân mạch của mình.
Theo sự vận chuyển của pháp quyết, những mảnh vụn của sao Bắc đẩu ngày càng hội tụ nhiều tới trên người hắn, năng lượng của những mảnh vụn đó càng tích tụ càng nhiều, nhanh chóng căng đầy kinh mạch của hắn, rất nhanh ngay cả đan điền trong cơ thể cũng không cách nào dung nạp.
Áp lực những mảnh vụn của sao càng lúc càng cường đại, khiến cho Lưu Phong cảm giác được một trận thống khổ. Hắn cảm giác thân thể của mình phảng phất bị đè nén bởi một cổ trọng lực, kinh mạch cũng lần lượt bị rửa sạch, ngay cả tinh thần cũng cảm giác thấy một luồng thống khổ khó có thể biểu đạt bằng lời.
Cùng lúc đó, tốc độ của năng lượng những mảnh vụn sao Bắc đẩu càng trở nên kinh người mãnh liệt tiến vào trong cơ thể hắn.
Lưu Phong cật lực chịu đựng sự đau đớn thoát thai hoán cốt, tinh thần và ý chí cơ hồ đã rơi vào hôn mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thống khổ của Lưu Phong từ từ giảm bớt xuống, hắn có thể chứng kiến rõ ràng gân mạch của mình đã lớn hơn lúc trước không ít.
Năng lượng cường đại của những mảnh vụn sao Bắc đẩu trong kinh mạch mới sinh ra của Lưu Phong bắt đầu chạy như điên, càng ngày càng sáng ngời, càng ngày càng chói mắt, dẫn thẳng về phía đan điền.
Rốt cục, khi đã đem toàn bộ năng lượng các mảnh vụn sao Bắc Đẩu toàn thân nén lại vào đan điền, Lưu Phong cảm thấy toàn thân cực kỳ thoải mái.
Cẩn thận quan sát, hắn mới phát hiện, viên kim đan bên trong đan điền, trong lần tu luyện này đã lớn hơn một chút.
Lưu Phong hai mắt chậm rãi mở ra, trong con ngươi khi sáng thì tinh quang điện thiểm, tối thì âm trầm khó lường, một hồi lâu mới hồi phục bình thường, nhưng ánh mắt này đã khác với lúc trước, tràn ngập mị lực gần như hồ ma, thực quỷ dị. Da thịt hắn lập lòe phát sáng, giống như bị dính một lớp lực lượng câu hồn nhiếp phách người khác vậy, tướng mạo khuôn mặt tràn ngập hào hùng, lộ ra lông mày thô cùng vầng trán rộng cương nghị bất khuất.
Không biết bao nhiêu nữ tử lại sắp bị khuynh đảo.
Sự thật chứng minh Thái Âm thất tinh huyền được bổ khuyết, quả nhiên không giống bình thường, khó trách ngay cả Lão bất tử rất ương ngạnh đó cũng nói mình có tiền đồ.
Tâm tình sau khi tu luyện thật khoái trá. Lưu Phong mang theo Tiểu Linh nhi đến thị sát Thiên Thượng Nhân Gian. Toàn bộ công việc đều tiến hành trật tự nề nếp. Công việc được Vương Bảo Nhi ưa thích say mê bởi đắt khách, bận rộn trước sau, không thấy nửa điểm khí tức của một công tử chỉ quen ăn chơi nữa.
Phòng xưởng của Thiên Y Vô Phùng đã dựa theo ý đồ chỉ dạy mới nhất của Lưu Phong làm ra yếm đeo và quần ngắn mê người được các nữ nhân trẻ của giới trẻ thời hiện đại rất ưa chuộng. Đương nhiên, những vật phục trang của thời đại mới này, đợt hàng đầu tiên vẫn cung cấp trước hết cho đám người biểu diễn nghệ thuật của Thiên Thượng Nhân Gian.
Mặc dù ý tưởng thiết kế của quần áo này và cách ăn uống nơi đây không tương thích, nhưng Lưu Phong tin rằng chỉ cần các cô nương của Thiên Thượng Nhân Gian biểu diễn sau một khoảng thời gian, khẳng định sẽ có người đến đây bàn về việc đặt hàng.
Thói quen là do nuôi dưỡng mà thành, ý tưởng cũng do ấp ủ mà thành. Lưu Phong bây giờ chính là muốn làm cho nữ nhân thời đại này được nuôi dưỡng để vượt khỏi ý tưởng mặc quần áo như trước. Chỉ có như vậy, cơ hội buôn bán của hắn mới có thể càng ngày càng đỏ lửa, bạc của hắn mới có thể càng ngày càng nhiều.
Vương Bảo Nhi và Thanh Âm trước đó cũng không sao thấy được cơ hội buôn bán của yếm đeo và quần ngắn, dù sao những món đồ này và nội y không giống với ăn mặc ở bên ngoài. Ăn mặc như vậy, sự thật là cho dù là thanh lâu nữ tử cũng không dám mặc ngoài đường.
Nhưng quan điểm của Lưu Phong không giống vậy, cho tới giờ hắn không hề nghĩ tới muốn nữ nhân của thời đại này mặc yếm đeo và quần ngắn ra ngoài đường. Hắn chỉ nghĩ rằng bán loại quần áo này cho những nữ nhân nào muốn giữ chặt ánh mắt nam nhân của mình. Từ trình độ nóng bỏng của Thiên Thượng Nhân Gian mà xem ra, nữ nhân như vậy tin rằng sẽ có rất nhiều.
Sau khi gạt bỏ cách nhìn của Vương Bảo Nhi và Thanh Âm, Lưu Phong nói thế này: "Trên đời vốn không có đường, nhiều người đi rồi sẽ thành đường. Tập quán của mọi người là do nuôi dưỡng mà thành, cái lõi ý tưởng kinh doanh của Thiên Thượng Nhân Gian chính là nuôi dưỡng xong rồi mới tiêu thụ."
Trên đường về, có vẻ Lưu Phong đụng phải vật cản đường bất ngờ chính là Vương Đông Đông.
Mấy ngày nay là những ngày chán chường của Vương Đông Đông, nói chính xác hơn, là rất chán. Tam đầu heo tựa hồ quyết tâm tự tay chinh phục Vương Đông Đông. Mỗi ngày dẫn theo một đám đông trợ giúp gọi là tình thánh tham mưu đoàn, trăm phương ngàn kế để lấy lòng Vương Đông Đông.
Nhưng chính cách làm của Tam đầu heo, lại làm cho Vương Đông Đông càng thêm cảm thấy ác tâm với cách vì người của hắn.
Trái ngược với Tam đầu heo, Lưu Phong thì đã mấy ngày không liên lạc với nàng rồi. Hôm nay, Vương Đông Đông rốt cục ngồi không yên, nàng chủ động chặn đứng Lưu Phong ở trên đường.
"Là Đông Đông à, thật là trùng hợp!" Đối mặt với sự hạ mình tìm đến của Vương Đông Đông, Lưu Phong hơi cảm thấy có chút áy náy. Dù sao thời đại này cũng không giống với kiếp trước của Lưu Phong, nữ nhân tìm đến nam nhân cũng cần phải có dũng khí rất lớn. Mặc dù sự hạ mình tìm đến của Vương Đông Đông là có mang theo mục đích nào đó, nhưng Lưu Phong cũng hiểu rằng tiểu nha đầu đã không dễ dàng chút nào.
Vương Đông Đông thở dài, ánh mắt có chút ai oán, khẽ hỏi: "Lưu Phong, có đúng là ngươi không thích ta một chút nào không?"
/969
|