Lưu Phong thấy tâm sự của mình bị Thiên Sư nói ra, sắc mặt hơi xấu hổ, trong khoảnh khắc không biết nói gì nữa. Nói theo đúng nguyên tắc, Lưu Phong bây giờ là Cẩm y vệ tuần sát sứ, bây giờ lão đạo sĩ cầm Tử hư chân long lệnh, hắn lý ra phải phục tùng mệnh lệnh của lão. Nói về tình thì lão đạo sĩ vì hắn mà nghĩ ra đủ mọi mưu lược giúp hắn thăng tiến, hắn không cảm tạ thì thôi lại còn chẳng nể mặt mũi lão chút nào.
Công tử, mặc dù thân thể ngươi tráng kiện thật, nhưng phương diện phòng sự cũng phải tiết chế một chút. Phải biết rằng người tu luyện kị nhất là việc nam nữ. Làm chuyện đó nguyên khí của ngươi sẽ dễ dàng tiết ra.
Thấy lão đạo sĩ nói mãi không ngừng, Lưu Phong hơi xấu hổ, vội càng hỏi: "Lão Thiên Sư, chúng ta không nên nói lạc đề, trước tiên nói về chánh sự đã."
"Chánh sự? Ân, đúng, để ta ngẫm lại coi, ta vừa rồi là muốn nói chuyện gì với ngươi nhỉ?" Trương Thiên Sư suy tư một chút, nói: "Công tử, ngươi có biết cái gì là đạo trị quốc hay không?"
"Đạo trị quốc?" Lưu Phong hơi nhíu mày, thầm nghĩ việc này thì có quan hệ gì tới mình. Đạo trị quốc là việc mà Hoàng đế với trung thần phải suy nghĩ chứ. Đừng tưởng hắn giúp Chu Phong báo thù, lại giúp hắn lấy lại những thứ vốn thuộc về hắn. Nhưng làm Hoàng đế cái công việc khó khăn này, từ trước tới giờ hắn còn chưa từng nghĩ qua. Còn làm thần tử? Đương nhiên là cũng chẳng thèm nghĩ tới. Căn cứ vào kinh nghiệm kiếp trước, làm đầy tớ cho người không bằng tự mình lập nên sự nghiệp, Chí ít cũng chẳng phải nhìn ánh mắt người khác mà làm việc.
Trương Thiên Sư thấy Lưu Phong không nói lời nào, có vẻ hơi thất vọng, hắn đành tự mình nói: "Công tử đã từng nghe qua câu, nước có thể đẩy thuyền."
Lưu Phong vội đọc tiếp vế sau: "Cũng có thể nấu cháo". Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể làm lật thuyền-những lời này tại kiếp trước của Lưu Phong cũng được xem là một câu nói khá phổ thông. Lưu Phong vốn dĩ định nói câu thành ngữ kia nhưng không ngờ lại nói vô ý nói trật sang ý khác.
Ai dè vẻ mặt Trương Thiên Sư không như Lưu Phong tưởng tượng, lão tựa hồ rất kinh ngạc, rất tán đồng: "Đúng vậy, đúng vậy. Công tử, quan điểm của người luôn luôn mới lạ. Người khác đều nói nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Nhưng lại không biết tới đạo lý nước cũng có thể nấu cháo.
Lão bị thần kinh à, nếu tại kiếp trước mà nói những lời này, người ta còn tưởng là người hỏa tinh đó.
"Công tử, người đã bao giờ nghĩ tới tương lai của mình chưa?" Dừng lại một chút, Trương Thiên Sư giọng nói trở nên nghiêm túc.
Tương lai? Lưu Phong sờ sờ đầu, lời này xem như hỏi đúng trọng điểm. Lưu Phong mấy ngày hôm nay vẫn lo lắng về tương lai của mình. Vốn hắn chỉ muốn tiêu dao khoái hoạt. Sự thật với năng lực của hắn, muốn cuộc sống tiêu dao khoái hoạt cũng không phải chuyện khó khăn gì. Nhưng bây giờ lại không ổn, ai bảo linh hồn hắn xuyên qua, chiếm cứ cơ thể Chu Phong, tạo nên phiền toái lớn như vậy.
"Không dám nghĩ tới." Trong lòng nghĩ thế nào thì mặc nhưng Lưu Phong không dám nói cho ai khác biết sự tình này. Đây chính là đại tội đây. Mặc dù hắn biết thân thể này của hắn chính là có thể kế thừa một cách hợp pháp thiên hạ của Hoa Hạ đại đế nhưng thời đại này không có cách xét nghiệm DNA, hơn nữa chuyện linh hồn hắn xuyên qua thế giới này cũng không thể nói cho ai biết được. Mà có nói ra cũng chưa chắc người ta đã tin tưởng. Một trăm người nghe hắn nói vậy chắc cũng đều cho hắn là kẻ ngu, là người mắc bệnh thần kinh.
Trương Thiên Sư khẽ nhíu mày. Người này trẻ tuổi như vậy nhưng lại không có lý tưởng. Chẳng lẽ hắn cả ngày chỉ muốn ngủ với nữ nhân.
"Công tử, ngươi có thể nguyện ý nghe lão đạo nói một chút về đạo trị quốc?"
Không đợi Lưu Phong đáp ứng, Trương Thiên Sư đã chậm rãi đọc: "Trị quốc chi đạo chính là chinh phục lòng người. Căn bản của vấn đề chính là như thế nào dùng hình pháp và nhân đức hỗ trợ lẫn nhau."
Lưu Phong nhịn không được: "Lão Thiên Sư, ngươi nói chuyện này ta cũng không nghe. Ta nghĩ nói chuyện này e còn quá sớm. Chờ một thời gian nữa hãy nói."
Trương Thiên Sư có chút run sợ, quả thật mình có phần nóng nảy quá mức. Lưu Phong có thể trở thành người cứu thế như trong thiên tượng dự kỳ hay không, cũng không nên chỉ giáo hắn như vậy. Nếu hắn thật là người kia, nói vậy hắn sẽ hiểu được nhiều hơn là so với mình mong muốn. Nếu hắn thật sự không phải, cho dù tự mình chỉ giáo, phỏng chừng cũng không làm nên chuyện gì.
"Thiên Sư, ta làm ngươi thất vọng phải không." Nhìn Trương Thiên Sư thần sắc có vẻ cô đơn, Lưu Phong không ý tứ nói: "Thiên Sư, kỳ thật ta nghĩ rằng làm chánh giả, chỉ cần làm cho dân chúng có thể ăn no mặc ấm, có nhà để ở, là có thể đảm bảo thiên hạ thái bình."
"Ăn no mặc ấm, có nhà để ở?" Trương Thiên Sư hơi kinh hãi, lời lẽ tuy đơn giản, nhưng chính là sự thật. Để cho dân chúng an cư lạc nghiệp chính là ba điều kiện lớn. Xấu hổ a, mình nói nhiều đạo lý vậy, còn không bằng Lưu Phong nói vài câu thô thiển.
Lưu Phong nói không sai, mặc cho ngươi nói ra ngàn vạn điều về đạo trị quốc, nói đến cùng đều là muốn cho dân chúng an cư lạc nghiệp, thiên hạ thái bình thôi.
"Công tử, không nghĩ tới ngươi đã sớm hiểu được điều này?"-Trương Thiên Sư tán dương nói.
Lưu Phong ngạc nhiên một trận, thật không biết nên nói như thế nào cho tốt. Thử hỏi đạo lý như vậy có ai không hiểu. Xem lịch sử Trung Quốc cổ đại, bao nhiêu triều đại thay đổi nguyên nhân chẳng phải bởi vì hôn quân không biết cách tạo cho dân có một cuộc sống mới hay sao? Chúng ta có thể nói rằng dân chúng là những người đáng yêu, bọn họ thiên tính thiện lương, yêu cầu không cao, chỉ cần có ăn có uống, người quản lý chính là Hoàng đế. Ngay vấn đề nếu làm chánh giả, không có dân chúng đáng yêu này thì chúng ta sao làm được quan. (Lưu Phong áp dụng thành ngữ kiếp trước, chính là không hấp đậu sao làm lương khô. ) quan lại cường hoành, thuế má nặng nề, làm cho dân chúng không cách nào tiếp tục làm dân thường, mà chuyển làm cường đạo, tạo phản quân, lập nghĩa quân. Vì cái gì, còn không phải là vì muốn có một con đường sống sao.
Trương Thiên Sư thấy Lưu Phong nói ra những lời này, vui mừng không thôi, tiếp tục nói: "Công tử quả nhiên tài cao, tiền đồ không hạn lượng a."
Đột nhiên, Lưu Phong cảm giác được những lời này tương đối quen tai. Nếu hắn nhớ không lầm, ngày trước, gã tu chân cường hãn kia cũng nói với hắn như vậy.
"Thiên Sư, ta có một vấn đề muốn được thỉnh giáo?" Trương Thiên Sư đức cao vọng trọng, có lẽ có thể đoán ra thân phận của tu chân thần bí kia.
"Cứ nói đừng ngại."
Lưu Phong vội vàng đem chuyện trước đó vài ngày gặp phải tu chân thần bí kia nói một lượt, mong chờ Trương Thiên Sư có thể nói ra thân phận của người nọ.
Trương Thiên Sư sau khi nghe xong, thất kinh, trên đời này vẫn còn có người không hề để mắt đến Huyền Tâm chánh tông là tông phái đứng đầu tu chân giới. Thật là một rung động lớn làm cho lão Trương Thiên Sư suy nghĩ cả nửa ngày vẫn chưa hồi phục lại được tinh thần.
Lưu Phong thở dài một tiếng, tâm lý này của lão đạo sĩ cũng không trách được, nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia của lão. Sớm biết vậy thì sẽ không nói tới.
"Công tử, việc này ngươi đã hỏi ý kiến tứ sư tôn của ngươi không? Lão đạo bất tài, thật sự không nghĩ ra trên đời này còn có người coi thường Huyền Tâm chánh tông?" Vẻ mặt của Trương Thiên Sư rất là nghiêm túc.
Lưu Phong đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ngay sau đó bổ sung thêm một câu: "Lão Thiên Sư, quên nói cho người biết, người đó ngay cả tu vi Nguyên Anh kỳ cũng không hề xem vào đâu cả."
Trương Thiên Sư lại thêm một phen kinh ngạc không thôi, những gì Lưu Phong nói đối với lão tựa hồ có kích thích rất lớn, tuy chỉ là trong nháy mắt, Lưu Phong cảm giác được lão đã già nua đi rất nhiều.
"Công tử, ta phải tự mình suy ngẫm một chút, ngươi về trước đi, qua vài ngày nữa ta sẽ tìm ngươi." Trương Thiên Sư khoát khoát tay, ý bảo Lưu Phong có thể đi.
Lưu Phong rất mừng rỡ rời đi, nghĩ thầm sớm biết như vậy, ta đem chuyện này nói từ lúc nãy có phải giờ đây đã sớm được về nhà rồi không.
"Lão Thiên Sư a, người tự mình bảo trọng."
"Lão Thiên Sư a, lần sau không nên tìm ta vào buổi tối, ta nhiều việc bề bộn."
. dọc theo đường đi Lưu Phong chạy đi nhanh như điện chớp đích, sợ bỏ lỡ cơ hội chiêm ngưỡng suối phun.
Chỉ là, nhiều việc không theo ý người.
Ngay trên đường về nhà đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Một nữ tử che mặt dáng vẻ yêu kiều nhưng lại mang theo khí tức uy hiếp ngăn trở đường đi của hắn.
"Tránh ra, chó ngoan không cản đường" Vừa vất vả thoát khỏi lão đạo sĩ, bây giờ lại gặp phải tiểu nữ nhân, làm cho Lưu Phong muốn bốc hỏa.
"Người chính là Tuần Sát sứ Cẩm Y Vệ?" Nữ tử che mặt tựa hồ cũng không để ý thái độ của Lưu Phong đối với nàng. Ngữ khí có vẻ ôn nhu, rất là thú vị. Muốn cho Lưu Phong thú vị chính là thưởng lãm cúc hoa của nàng.
"Ngươi thực sự là ai, tại sao muốn ngăn cản đường đi của ta?" Chưa rõ bạn hay thù, biểu hiện của Lưu Phong tương đối cẩn thận.
Đáng tiếc Trương Thiên Sư bị chấn động tinh thần nên không đi cùng đường với Lưu Phong. Nếu không, lão khẳng định sẽ biết thân phận nữ tử che mặt này.
"Đại nhân đừng hỏi ta là người như thế nào. Ta muốn hỏi ngươi, triều đình có phải sẽ dụng binh với Sơn Mộc trấn đúng không? Đại nhân có phải cũng đồng lõa với triều đình chó má kia, cùng với đám cẩu quan ức hiếp dân chúng thiện lương làm cho họ không còn đường thoát hay không?" Ngữ khí của nữ tử che mặt đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Lưu Phong nao nao, lập tức cười lạnh một tiếng, nói: "Vị cô nương này, lời này của ngươi có phần kích động. Theo ta được biết, quan lại Sơn Mộc trấn là người tốt. Về phần dân chúng của Sơn Mộc trấn, chính xác theo như lời của ngươi, bọn họ rất thiện lương. Nhưng cũng rất khờ dại, lại nghe lời xúi dục của những kẻ có động cơ xấu, không muốn hưởng cuộc sống an cư lạc nghiệp, đối nghịch triều đình." Những lời này là do Trương Thiên Sư nói cho Lưu Phong biết. Lưu Phong không hề hoài nghi, Thiên Sư là người tu chân luôn luôn dành tình cảm cho dân chúng.
"Có đúng không?" Nữ tử che mặt hừ lạnh một tiếng, nói: "Quạ đen trong thiên hạ, cũng đều là màu đen, xem ra ngươi cũng không tốt đẹp gì. Nếu ngươi không để cho dân chúng một con đường sống, đêm nay ta sẽ giết ngươi."
Lưu Phong cười hắc hắc, nói: "Nhìn không ra một nữ lưu như ngươi cũng là hạng người dối trá, vô sỉ như vậy, . Nếu ta đoán không sai, cô nương và phản quân Sơn Mộc trấn hẳn là có liên quan. Hơn nữa, ta còn khẳng định, ngươi rất muốn giết ta, rất muốn, rất muốn."
"Nếu vậy ngươi chịu chết đi!" Trong khi nói chuyện, nữ tử che mặt đã đâm kiếm tới, khí thế và uy lực thật hãi người.
"Còn ít tuổi mà đã có tu vi như vậy, đáng khen." Lưu Phong khóe miệng nhẹ nhàng cười, ánh mắt ngưng trọng, đề thăng chân nguyên rung mạnh nhuyễn kiếm xuất ra, trong phút chốc hóa thành kiếm quang đầy trời đâm tới trước ngực nữ tử che mặt.
Công tử, mặc dù thân thể ngươi tráng kiện thật, nhưng phương diện phòng sự cũng phải tiết chế một chút. Phải biết rằng người tu luyện kị nhất là việc nam nữ. Làm chuyện đó nguyên khí của ngươi sẽ dễ dàng tiết ra.
Thấy lão đạo sĩ nói mãi không ngừng, Lưu Phong hơi xấu hổ, vội càng hỏi: "Lão Thiên Sư, chúng ta không nên nói lạc đề, trước tiên nói về chánh sự đã."
"Chánh sự? Ân, đúng, để ta ngẫm lại coi, ta vừa rồi là muốn nói chuyện gì với ngươi nhỉ?" Trương Thiên Sư suy tư một chút, nói: "Công tử, ngươi có biết cái gì là đạo trị quốc hay không?"
"Đạo trị quốc?" Lưu Phong hơi nhíu mày, thầm nghĩ việc này thì có quan hệ gì tới mình. Đạo trị quốc là việc mà Hoàng đế với trung thần phải suy nghĩ chứ. Đừng tưởng hắn giúp Chu Phong báo thù, lại giúp hắn lấy lại những thứ vốn thuộc về hắn. Nhưng làm Hoàng đế cái công việc khó khăn này, từ trước tới giờ hắn còn chưa từng nghĩ qua. Còn làm thần tử? Đương nhiên là cũng chẳng thèm nghĩ tới. Căn cứ vào kinh nghiệm kiếp trước, làm đầy tớ cho người không bằng tự mình lập nên sự nghiệp, Chí ít cũng chẳng phải nhìn ánh mắt người khác mà làm việc.
Trương Thiên Sư thấy Lưu Phong không nói lời nào, có vẻ hơi thất vọng, hắn đành tự mình nói: "Công tử đã từng nghe qua câu, nước có thể đẩy thuyền."
Lưu Phong vội đọc tiếp vế sau: "Cũng có thể nấu cháo". Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể làm lật thuyền-những lời này tại kiếp trước của Lưu Phong cũng được xem là một câu nói khá phổ thông. Lưu Phong vốn dĩ định nói câu thành ngữ kia nhưng không ngờ lại nói vô ý nói trật sang ý khác.
Ai dè vẻ mặt Trương Thiên Sư không như Lưu Phong tưởng tượng, lão tựa hồ rất kinh ngạc, rất tán đồng: "Đúng vậy, đúng vậy. Công tử, quan điểm của người luôn luôn mới lạ. Người khác đều nói nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Nhưng lại không biết tới đạo lý nước cũng có thể nấu cháo.
Lão bị thần kinh à, nếu tại kiếp trước mà nói những lời này, người ta còn tưởng là người hỏa tinh đó.
"Công tử, người đã bao giờ nghĩ tới tương lai của mình chưa?" Dừng lại một chút, Trương Thiên Sư giọng nói trở nên nghiêm túc.
Tương lai? Lưu Phong sờ sờ đầu, lời này xem như hỏi đúng trọng điểm. Lưu Phong mấy ngày hôm nay vẫn lo lắng về tương lai của mình. Vốn hắn chỉ muốn tiêu dao khoái hoạt. Sự thật với năng lực của hắn, muốn cuộc sống tiêu dao khoái hoạt cũng không phải chuyện khó khăn gì. Nhưng bây giờ lại không ổn, ai bảo linh hồn hắn xuyên qua, chiếm cứ cơ thể Chu Phong, tạo nên phiền toái lớn như vậy.
"Không dám nghĩ tới." Trong lòng nghĩ thế nào thì mặc nhưng Lưu Phong không dám nói cho ai khác biết sự tình này. Đây chính là đại tội đây. Mặc dù hắn biết thân thể này của hắn chính là có thể kế thừa một cách hợp pháp thiên hạ của Hoa Hạ đại đế nhưng thời đại này không có cách xét nghiệm DNA, hơn nữa chuyện linh hồn hắn xuyên qua thế giới này cũng không thể nói cho ai biết được. Mà có nói ra cũng chưa chắc người ta đã tin tưởng. Một trăm người nghe hắn nói vậy chắc cũng đều cho hắn là kẻ ngu, là người mắc bệnh thần kinh.
Trương Thiên Sư khẽ nhíu mày. Người này trẻ tuổi như vậy nhưng lại không có lý tưởng. Chẳng lẽ hắn cả ngày chỉ muốn ngủ với nữ nhân.
"Công tử, ngươi có thể nguyện ý nghe lão đạo nói một chút về đạo trị quốc?"
Không đợi Lưu Phong đáp ứng, Trương Thiên Sư đã chậm rãi đọc: "Trị quốc chi đạo chính là chinh phục lòng người. Căn bản của vấn đề chính là như thế nào dùng hình pháp và nhân đức hỗ trợ lẫn nhau."
Lưu Phong nhịn không được: "Lão Thiên Sư, ngươi nói chuyện này ta cũng không nghe. Ta nghĩ nói chuyện này e còn quá sớm. Chờ một thời gian nữa hãy nói."
Trương Thiên Sư có chút run sợ, quả thật mình có phần nóng nảy quá mức. Lưu Phong có thể trở thành người cứu thế như trong thiên tượng dự kỳ hay không, cũng không nên chỉ giáo hắn như vậy. Nếu hắn thật là người kia, nói vậy hắn sẽ hiểu được nhiều hơn là so với mình mong muốn. Nếu hắn thật sự không phải, cho dù tự mình chỉ giáo, phỏng chừng cũng không làm nên chuyện gì.
"Thiên Sư, ta làm ngươi thất vọng phải không." Nhìn Trương Thiên Sư thần sắc có vẻ cô đơn, Lưu Phong không ý tứ nói: "Thiên Sư, kỳ thật ta nghĩ rằng làm chánh giả, chỉ cần làm cho dân chúng có thể ăn no mặc ấm, có nhà để ở, là có thể đảm bảo thiên hạ thái bình."
"Ăn no mặc ấm, có nhà để ở?" Trương Thiên Sư hơi kinh hãi, lời lẽ tuy đơn giản, nhưng chính là sự thật. Để cho dân chúng an cư lạc nghiệp chính là ba điều kiện lớn. Xấu hổ a, mình nói nhiều đạo lý vậy, còn không bằng Lưu Phong nói vài câu thô thiển.
Lưu Phong nói không sai, mặc cho ngươi nói ra ngàn vạn điều về đạo trị quốc, nói đến cùng đều là muốn cho dân chúng an cư lạc nghiệp, thiên hạ thái bình thôi.
"Công tử, không nghĩ tới ngươi đã sớm hiểu được điều này?"-Trương Thiên Sư tán dương nói.
Lưu Phong ngạc nhiên một trận, thật không biết nên nói như thế nào cho tốt. Thử hỏi đạo lý như vậy có ai không hiểu. Xem lịch sử Trung Quốc cổ đại, bao nhiêu triều đại thay đổi nguyên nhân chẳng phải bởi vì hôn quân không biết cách tạo cho dân có một cuộc sống mới hay sao? Chúng ta có thể nói rằng dân chúng là những người đáng yêu, bọn họ thiên tính thiện lương, yêu cầu không cao, chỉ cần có ăn có uống, người quản lý chính là Hoàng đế. Ngay vấn đề nếu làm chánh giả, không có dân chúng đáng yêu này thì chúng ta sao làm được quan. (Lưu Phong áp dụng thành ngữ kiếp trước, chính là không hấp đậu sao làm lương khô. ) quan lại cường hoành, thuế má nặng nề, làm cho dân chúng không cách nào tiếp tục làm dân thường, mà chuyển làm cường đạo, tạo phản quân, lập nghĩa quân. Vì cái gì, còn không phải là vì muốn có một con đường sống sao.
Trương Thiên Sư thấy Lưu Phong nói ra những lời này, vui mừng không thôi, tiếp tục nói: "Công tử quả nhiên tài cao, tiền đồ không hạn lượng a."
Đột nhiên, Lưu Phong cảm giác được những lời này tương đối quen tai. Nếu hắn nhớ không lầm, ngày trước, gã tu chân cường hãn kia cũng nói với hắn như vậy.
"Thiên Sư, ta có một vấn đề muốn được thỉnh giáo?" Trương Thiên Sư đức cao vọng trọng, có lẽ có thể đoán ra thân phận của tu chân thần bí kia.
"Cứ nói đừng ngại."
Lưu Phong vội vàng đem chuyện trước đó vài ngày gặp phải tu chân thần bí kia nói một lượt, mong chờ Trương Thiên Sư có thể nói ra thân phận của người nọ.
Trương Thiên Sư sau khi nghe xong, thất kinh, trên đời này vẫn còn có người không hề để mắt đến Huyền Tâm chánh tông là tông phái đứng đầu tu chân giới. Thật là một rung động lớn làm cho lão Trương Thiên Sư suy nghĩ cả nửa ngày vẫn chưa hồi phục lại được tinh thần.
Lưu Phong thở dài một tiếng, tâm lý này của lão đạo sĩ cũng không trách được, nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia của lão. Sớm biết vậy thì sẽ không nói tới.
"Công tử, việc này ngươi đã hỏi ý kiến tứ sư tôn của ngươi không? Lão đạo bất tài, thật sự không nghĩ ra trên đời này còn có người coi thường Huyền Tâm chánh tông?" Vẻ mặt của Trương Thiên Sư rất là nghiêm túc.
Lưu Phong đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ngay sau đó bổ sung thêm một câu: "Lão Thiên Sư, quên nói cho người biết, người đó ngay cả tu vi Nguyên Anh kỳ cũng không hề xem vào đâu cả."
Trương Thiên Sư lại thêm một phen kinh ngạc không thôi, những gì Lưu Phong nói đối với lão tựa hồ có kích thích rất lớn, tuy chỉ là trong nháy mắt, Lưu Phong cảm giác được lão đã già nua đi rất nhiều.
"Công tử, ta phải tự mình suy ngẫm một chút, ngươi về trước đi, qua vài ngày nữa ta sẽ tìm ngươi." Trương Thiên Sư khoát khoát tay, ý bảo Lưu Phong có thể đi.
Lưu Phong rất mừng rỡ rời đi, nghĩ thầm sớm biết như vậy, ta đem chuyện này nói từ lúc nãy có phải giờ đây đã sớm được về nhà rồi không.
"Lão Thiên Sư a, người tự mình bảo trọng."
"Lão Thiên Sư a, lần sau không nên tìm ta vào buổi tối, ta nhiều việc bề bộn."
. dọc theo đường đi Lưu Phong chạy đi nhanh như điện chớp đích, sợ bỏ lỡ cơ hội chiêm ngưỡng suối phun.
Chỉ là, nhiều việc không theo ý người.
Ngay trên đường về nhà đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Một nữ tử che mặt dáng vẻ yêu kiều nhưng lại mang theo khí tức uy hiếp ngăn trở đường đi của hắn.
"Tránh ra, chó ngoan không cản đường" Vừa vất vả thoát khỏi lão đạo sĩ, bây giờ lại gặp phải tiểu nữ nhân, làm cho Lưu Phong muốn bốc hỏa.
"Người chính là Tuần Sát sứ Cẩm Y Vệ?" Nữ tử che mặt tựa hồ cũng không để ý thái độ của Lưu Phong đối với nàng. Ngữ khí có vẻ ôn nhu, rất là thú vị. Muốn cho Lưu Phong thú vị chính là thưởng lãm cúc hoa của nàng.
"Ngươi thực sự là ai, tại sao muốn ngăn cản đường đi của ta?" Chưa rõ bạn hay thù, biểu hiện của Lưu Phong tương đối cẩn thận.
Đáng tiếc Trương Thiên Sư bị chấn động tinh thần nên không đi cùng đường với Lưu Phong. Nếu không, lão khẳng định sẽ biết thân phận nữ tử che mặt này.
"Đại nhân đừng hỏi ta là người như thế nào. Ta muốn hỏi ngươi, triều đình có phải sẽ dụng binh với Sơn Mộc trấn đúng không? Đại nhân có phải cũng đồng lõa với triều đình chó má kia, cùng với đám cẩu quan ức hiếp dân chúng thiện lương làm cho họ không còn đường thoát hay không?" Ngữ khí của nữ tử che mặt đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Lưu Phong nao nao, lập tức cười lạnh một tiếng, nói: "Vị cô nương này, lời này của ngươi có phần kích động. Theo ta được biết, quan lại Sơn Mộc trấn là người tốt. Về phần dân chúng của Sơn Mộc trấn, chính xác theo như lời của ngươi, bọn họ rất thiện lương. Nhưng cũng rất khờ dại, lại nghe lời xúi dục của những kẻ có động cơ xấu, không muốn hưởng cuộc sống an cư lạc nghiệp, đối nghịch triều đình." Những lời này là do Trương Thiên Sư nói cho Lưu Phong biết. Lưu Phong không hề hoài nghi, Thiên Sư là người tu chân luôn luôn dành tình cảm cho dân chúng.
"Có đúng không?" Nữ tử che mặt hừ lạnh một tiếng, nói: "Quạ đen trong thiên hạ, cũng đều là màu đen, xem ra ngươi cũng không tốt đẹp gì. Nếu ngươi không để cho dân chúng một con đường sống, đêm nay ta sẽ giết ngươi."
Lưu Phong cười hắc hắc, nói: "Nhìn không ra một nữ lưu như ngươi cũng là hạng người dối trá, vô sỉ như vậy, . Nếu ta đoán không sai, cô nương và phản quân Sơn Mộc trấn hẳn là có liên quan. Hơn nữa, ta còn khẳng định, ngươi rất muốn giết ta, rất muốn, rất muốn."
"Nếu vậy ngươi chịu chết đi!" Trong khi nói chuyện, nữ tử che mặt đã đâm kiếm tới, khí thế và uy lực thật hãi người.
"Còn ít tuổi mà đã có tu vi như vậy, đáng khen." Lưu Phong khóe miệng nhẹ nhàng cười, ánh mắt ngưng trọng, đề thăng chân nguyên rung mạnh nhuyễn kiếm xuất ra, trong phút chốc hóa thành kiếm quang đầy trời đâm tới trước ngực nữ tử che mặt.
/969
|