Đình Nhi không muốn cùng Thiên Tâm ở chung một chổ, nhưng nghe Thiên Tâm nói "Chuyện đêm đó. ta biết người đó là ai?"
Đình Nhi thân thể mềm mại khẽ run, do dự một chút, đồng ý với yêu cầu của Thiên Tâm.
"Ta biết người đó là ai?" Thiên Tâm buồn bả nói "Ta cũng biết, ngươi cũng biết hắn là ai"
Đình Nhi vội vàng nóii "Sư huynh, ngươi hồ đồ cái gì vậy? Hắn mặc y phục dạ hành, ta thế nào biết hắn được?"
"Có đúng vậy không?" Thiên Tâm lạnh nhạt nói "Đã như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, hắn chính là Lưu Phong"
Đình Nhi hơi kinh hãi,mặt lộ vẻ kinh ngạc nói "Sư huynh, việc này ngươi không thể nói bậy. Ngươi làm sao xác định người đó là hắn?" Với sự yêu thích của chưởng giáo Huyền Tâm chánh tông với Thiên Tâm, nếu hắn đem chuyện này thượng báo chưởng giáo, Lưu Phong sẽ gặp phiền toái rất lớn. Nghiêm trọng hơn một chút, có thể bị Huyền Tâm chính tông đuổi giết.
Thiên Tâm lạnh nhạt nói "Trước khi ngươi và sư thúc đến, ta đã thấy hắn xuất Hạo Thiên Kiếm và thần điểu. Nếu không phải là Lưu Phong, còn ai có khả năng có hai bảo vật đó nữa"
Đình Nhi run giọng nói "Vậy ngươi tại sao không nói cho Đạo Đức sư thúc"
Thiên Tâm yên lặng một chút nói "Không sai, ta vốn có thể đem chân tướng sự việc nói ra để cho sư môn xuất đầu thay ta. Lưu Phong và Phiêu Hương Cốc dám chắc sẽ ăn không được yên. Nhưng nếu ta làm như vậy, ngoại trừ phát tiết một chút tức giận trong lòng ra, còn có thể được gì? Hơn nữa nếu ta làm như vậy, chỉ khiến cho ngươi đối với ta thêm phần phản cảm"
"Đình Nhi sư muội, buổi tối hôm đó là sỉ nhục đối với ta, ta phải đích thân rửa sạch, ta muốn chứng minh cho ngươi xem, ta so với hắn mạnh hơn" Thiên Tâm giơ tay lên đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đình Nhi, thật lòng nói "Đình Nhi ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, ta mới là chân mệnh thiên tử của ngươi, ta so với hắn mạnh hơn, ta so với hắn thích hợp với ngươi hơn"
Đình Nhi xì miệng ra, vốn định nói cho Thiên Tâm đừng phí tâm nữa, kiếp này người nàng yêu là Lưu Phong, nhưng vừa nghĩ đến, nếu quá kích thích Thiên Tâm, không chừng hắn sẽ đem chuyện này nói ra.
"Sư huynh, ta không biết nên nói cái gì, chỉ là hy vọng ngươi sau này cố gắng tu luyện" Đình Nhi lạnh nhạt nói "Ngươi đi đường bình an, ta còn có việc, không tiễn xa được"
"Đình Nhi, tin tưởng ta, ngươi sớm muộn cũng sẽ thuộc về ta" Xoay người, một cổ hào khí nảy lên trong lòng, Thiên Tâm hiểu được bầu trời hôm nay đặc biệt đẹp, mây đẹp vô song,.
Ban đêm, Thái tử phi đuổi cung nữ và thái giám ra, một mình ở trong điện một mình. Nhìn vẻ mặt của nàng là đang lo lắng, hình như đang đợi cái gì.
Rốt cuộc, sau nữa canh giờ, một đạo thân ảnh bay đến.
"Điện hạ, ngươi vội vã tìm ta đến đây, cuối cùng là vì việc gì?" Một thân ảnh bận hắc y trang phục, thần bí nữ tử toàn thần cao thấp chỉ lộ ra một đôi mắt. Bất quá từ trong thanh âm của nàng không khó đoán được, nữ tử này đại khái khoảng ba mươi tuổi.
"Ta muốn gặp hắn?" Thái Tử Phi lo lắng nói.
"Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, đại sự trước mắt, các ngươi không thể gặp mặt. Chẳng lẽ ngươi đã quên ước định năm đó của các ngươi?"
"Ước định?" Thái tử phi nhíp mắt lại, đôi mắt xinh đẹp lóe ra một tia hài hước hỏi "Ngươi nói năm đó hắn có tuân theo ước định ban đầu hay không?"
Phụ nữ thần bí mỉm cười nói "Chuyện lúc đó của các người, ta không muốn can thiệp, cũng không thể can thiệp. Tóm lại, ngươi bây giờ không thể gặp hắn. Ngươi hẳn biết các ngươi gặp nhau hậu quả sẽ thế nào. Vạn nhất có người biết, kế hoạch của chúng ta hết thảy cũng tiêu tùng"
Thái tử Phi cười lạnh nói "Ta có chuyện rất trọng yếu muốn nói với hắn, nếu chậm trễ sự tình, ngươi có thể gánh vác nổi không? Hơn nữa, dĩ nhiên thân phận của ngươi cũng không có quyền ngăn cản chúng ta gặp mặt, ngươi nên làm theo lời ta nói."
Thần bí nữ nhân có chút cau mày, lập tức mỉm cười, thậm chí là cười nhạo nói "Điện hạ, ngươi nói không sai, ta thủy chung đều là người hầu, nhưng là ngươi cũng không nên quên là ta biết toàn bộ kế hoạch của các ngươi. Ta nói như vậy ngươi hiểu được không? ta chỉ là nhắc nhở ngươi tầm quan trọng của ta, đồng thời cũng nhắc nhở ngươi không nên tạo ra bộ dáng thanh cao tại thượng trước mặt ta. Ngươi là đàn bà, ta cũng là đàn bà. Huống hồ thân thể ta so với ngươi còn sạch sẽ hơn"
"Ngươi." Thái tử Phi sắc mặt đại biến, khóe miệng lộ ra một tia tức giận nói "Nếu là vài chục năm trước, ngươi nói như vậy, chắc chắn sẽ chết"
Thần bí phụ nữ gật đầu mỉm cười nói "Ta biết, đáng tiếc bây giờ không phải vài chục năm trước, thái tử điện hạ của ngươi đã chết, là do dục vọng vô sỉ của đàn bà mà ngươi sát hại hắn. Không có thái tử điện hạ, người duy nhất ngươi dựa vào là Hoàng Thái Tôn. Đáng tiếc ta biết tất cả bí mật của Hoàng Thái Tôn, nếu ngươi dám đối với ta bất lợi, ta sẽ nói ra hết thảy cho Hoa Hạ đại đế, cho ngươi mất hết tất cả."
"Ngươi nói bậy" Thái tử Phi tựa hồ nhớ đến chuyện cũ, con ngươi tràn ngập vẻ thê lương "Thái tử không phải ta làm hại. Mặc dù ta cho tới bây giờ cũng không thích hắn, nhưng cũng không có nghĩ đến việc giết hắn"
"Vậy thì thế nào?" thần bí đàn bàn khẽ cười nói "Ngươi không giết người nhưng người vì ngươi mà chết, dù sao đều đã chết, ngươi hay người khác giết cũng vậy thôi?"
"Được rồi, nơi này là Hoa Hạ hoàng thành, chuyện trước kia chúng ta tốt nhất không nên nói, để khỏi tai vách mạch rừng. Nói chuyện hôm nay. Ngươi cuối cùng có chuyện gì trọng yếu muốn phản ước định, muốn gặp hắn?" Thần bí phụ nữ cảnh giác rất mạnh, vội vàng đổi chủ đề.
Thái Tử Phi thần sắc có chút sâu kín, hai mắt đều tỏ vẻ oán hận, một câu không nói.
Hai người trầm mặc, hiện trường không khí có chút căng thẳng.
Một lúc lâu, phụ nữ thần bí đột nhiên hỏi dò "Nghe nói hoàng thái tôn đã gặp mặt Lưu Phong, bị hắn ta cự tuyệt hả?"
Thái Tử Phi sắc mặt biến đổi, lạnh giọng nói "Ngươi sao lại biết? Các ngươi phái gian tế bên cạnh Hoàng Thái Tôn à?"
"Điện hạ, không nên nói lời khó nghe như vậy" Thần bí phụ nữ cười nói "Cái gì gian tế? Chúng ta bất quá là muốn bảo vệ cho Hoàng thái Tôn, dù sao hắn cũng không phải chỉ là con ngươi"
"Ngươi. Các ngươi cư nhiên.vi phản ước định. của chúng ta." Thái tử phi trầm giọng nói "Ta phải gặp hắn"
"Điện hạ, ngươi trước tiên đừng kích động" Thần bí phụ nữ giải thích "Chuyện càng ngày càng phức tạp, kế hoạch năm đó làm ra phải có chút ít thay đổi. Theo tin tức của chúng ta, tu chân giới đã bắt đầu gia nhập cuộc chiến tranh giành hoàng vị rồi"
"Tu chân?" Thái tử phi không cho là như vậy "Việc này có cái gì kỳ quái, bây giờ dưới tay ai mà không có người tu chân"
Phụ nữ thần bí giải thích "Chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu. Lần này toàn bộ tu chân giới cũng đã xuất động rồi"
"Thì sao?" Thái tử phi lãnh giọng hỏi.
"Ta chỉ nói cho ngươi biết rằng hắn bây giờ phải cùng các phái tu chân thành lập liên minh, cho nên thời gian này không thể gặp ngươi" Phụ nữ thần bí cười lạnh một tiếng trả lời.
"Ý tứ của ta rất rõ ràng rồi. Không truyền đó là việc của ngươi. Tương lai nếu có xảy ra sự cố gì, hành vi của ngươi hôm nay ngươi phại chịu trách nhiêm" Thái Tử Phi hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng dáng cô đơn của Thái tử phi, trong mắt phụ nữ thần bí hiện lên một tia thương tiếc, nghĩ rằng đàn bà cũng thật đáng thương, vì một nam nhân không thương nàng mà cam tâm hủy hại một người nam nhân thương yêu nàng. Mà nàng cũng không tỉnh ngộ, lại đắm chìm trong mộng đẹp với nam nhân không yêu mình.
Sau khi trở về Giang Nam, cuộc sống của Lưu Phong quả là rất đắc ý, tựa hồ chuyện Huyền Tâm Chánh Tông cũng không có tới tìm mình phiền toái. Cuộc sống của hắn cũng đang bước vào quỹ đạo như cũ, điều duy nhất đáng hưng phấn là Tổng Đốc Phủ và Phượng Viên đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho hắn và Ân Tố Tố. Sự kiến kết hôn là sự kiện trọng đại của nhân sinh, Lưu Phong làm người ở hai thế giới, cuối cùng cũng kết luận giai đoạn trước khi kết hôn là vui sướng nhất.
Có người triết gia nói qua, chúng ta tốt nhất nên làm mọi việc khi mặt trời mọc lên, khi mặt trời lặn về phía tây, thì không nên ảo tưởng cái gì nữa.
Lưu Phong rất thích những lời này, hiểu được những triết lý này có nhiều ý nghĩa. Mỗi ngày, hắn cũng đều vận dụng theo những câu nói này, lợi dụng thời gian mỗi ngày đều phấn đầu, liều mạng. Sự nghiệp, tình yêu, tu luyện đều giống nhau, đều không thể thiếu.
Hôm nay buổi sáng đầu tiên khi hắn trở lại Giang Nam đi gặp Ân Tố Tố, đều nói cách biệt lâu này là tân hôn. Lưu Phong đi nữa đường đã bắt đầu nghĩ đến cảnh vũ mị phong tình cùng Ân Tố Tố.
"Cô gia, ngài đã tới, nhanh vào đi thôi, tiểu thư chờ ngài đã lâu" Nha hoàn Đóa Đóa nhiệt tình làm cho Lưu Phong hiểu được tình hình Tố Tố.
"Đóa Đóa. có nhớ ta hay không."
"Không. ta không có. là tiểu thư. chúng ta. tưởng nhớ ngài..., ngài nhanh vào đi thôi" Lưu Phong sờ cổ Đóa Đóa một chút, khiến cho Đóa Đóa có chút thẹn thùng, bất quá trong nháy mắt khi Lưu Phong vào cửa, nàng vẫn còn ngăn cản Lưu Phong, lộ ra một vẻ tươi cười rất mờ ám. Nụ cười làm cho Lưu Phong hiểu được Đóa Đóa rất có tìêm lực làm ma ma, bởi vì nàngg cười rất tươi, rất dâm, và rất chuyên nghiệp.
"Cô gia. ta có lời muốn nói với người." Đóa Đóa đột nhiên đánh bạo nắm tay Lưu Phong.
Lưu Phong hơi kinh hãi, Đóa Đóa sẽ không muốn sau lưng tiểu thư câu dẫn cô gia sao. Mặc dù Lưu Phong không ngại cùng Đóa Đóa phát sinh quan hệ, nhưng là trong trường hợp này, tựa hồ có chút bất hảo. Dù sao thì lão bà của hắn cũng đang ở trong phòng.
Ngay khi dâm ý của Lưu Phong vừa khởi, thì miệng của Đóa Đóa đã khẽ đặt trên lỗ tai của Lưu Phong.
Mẹ kiếp, tiểu nha hoàn này cũng học thói hư đốn. Lưu Phong tim đập như trống, câu dẫn người cho lắm rốt cuộc cũng có lúc bị người câu dẫn.
"Cô gia, tiểu thư không cẩn thận ăn phải đồ vật." Đóa đóa thần bí nói.
Lưu Phong nguyên đang tưởng tượng chuyện nha hoàn và cô gia, nhưng không ngờ Đóa Đóa lại nói ra một câu như vậy?.
"Tố Tố ăn phải cái gì.?" Lưu Phong hỏi có chút khó hiểu.
Đình Nhi thân thể mềm mại khẽ run, do dự một chút, đồng ý với yêu cầu của Thiên Tâm.
"Ta biết người đó là ai?" Thiên Tâm buồn bả nói "Ta cũng biết, ngươi cũng biết hắn là ai"
Đình Nhi vội vàng nóii "Sư huynh, ngươi hồ đồ cái gì vậy? Hắn mặc y phục dạ hành, ta thế nào biết hắn được?"
"Có đúng vậy không?" Thiên Tâm lạnh nhạt nói "Đã như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, hắn chính là Lưu Phong"
Đình Nhi hơi kinh hãi,mặt lộ vẻ kinh ngạc nói "Sư huynh, việc này ngươi không thể nói bậy. Ngươi làm sao xác định người đó là hắn?" Với sự yêu thích của chưởng giáo Huyền Tâm chánh tông với Thiên Tâm, nếu hắn đem chuyện này thượng báo chưởng giáo, Lưu Phong sẽ gặp phiền toái rất lớn. Nghiêm trọng hơn một chút, có thể bị Huyền Tâm chính tông đuổi giết.
Thiên Tâm lạnh nhạt nói "Trước khi ngươi và sư thúc đến, ta đã thấy hắn xuất Hạo Thiên Kiếm và thần điểu. Nếu không phải là Lưu Phong, còn ai có khả năng có hai bảo vật đó nữa"
Đình Nhi run giọng nói "Vậy ngươi tại sao không nói cho Đạo Đức sư thúc"
Thiên Tâm yên lặng một chút nói "Không sai, ta vốn có thể đem chân tướng sự việc nói ra để cho sư môn xuất đầu thay ta. Lưu Phong và Phiêu Hương Cốc dám chắc sẽ ăn không được yên. Nhưng nếu ta làm như vậy, ngoại trừ phát tiết một chút tức giận trong lòng ra, còn có thể được gì? Hơn nữa nếu ta làm như vậy, chỉ khiến cho ngươi đối với ta thêm phần phản cảm"
"Đình Nhi sư muội, buổi tối hôm đó là sỉ nhục đối với ta, ta phải đích thân rửa sạch, ta muốn chứng minh cho ngươi xem, ta so với hắn mạnh hơn" Thiên Tâm giơ tay lên đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đình Nhi, thật lòng nói "Đình Nhi ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, ta mới là chân mệnh thiên tử của ngươi, ta so với hắn mạnh hơn, ta so với hắn thích hợp với ngươi hơn"
Đình Nhi xì miệng ra, vốn định nói cho Thiên Tâm đừng phí tâm nữa, kiếp này người nàng yêu là Lưu Phong, nhưng vừa nghĩ đến, nếu quá kích thích Thiên Tâm, không chừng hắn sẽ đem chuyện này nói ra.
"Sư huynh, ta không biết nên nói cái gì, chỉ là hy vọng ngươi sau này cố gắng tu luyện" Đình Nhi lạnh nhạt nói "Ngươi đi đường bình an, ta còn có việc, không tiễn xa được"
"Đình Nhi, tin tưởng ta, ngươi sớm muộn cũng sẽ thuộc về ta" Xoay người, một cổ hào khí nảy lên trong lòng, Thiên Tâm hiểu được bầu trời hôm nay đặc biệt đẹp, mây đẹp vô song,.
Ban đêm, Thái tử phi đuổi cung nữ và thái giám ra, một mình ở trong điện một mình. Nhìn vẻ mặt của nàng là đang lo lắng, hình như đang đợi cái gì.
Rốt cuộc, sau nữa canh giờ, một đạo thân ảnh bay đến.
"Điện hạ, ngươi vội vã tìm ta đến đây, cuối cùng là vì việc gì?" Một thân ảnh bận hắc y trang phục, thần bí nữ tử toàn thần cao thấp chỉ lộ ra một đôi mắt. Bất quá từ trong thanh âm của nàng không khó đoán được, nữ tử này đại khái khoảng ba mươi tuổi.
"Ta muốn gặp hắn?" Thái Tử Phi lo lắng nói.
"Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, đại sự trước mắt, các ngươi không thể gặp mặt. Chẳng lẽ ngươi đã quên ước định năm đó của các ngươi?"
"Ước định?" Thái tử phi nhíp mắt lại, đôi mắt xinh đẹp lóe ra một tia hài hước hỏi "Ngươi nói năm đó hắn có tuân theo ước định ban đầu hay không?"
Phụ nữ thần bí mỉm cười nói "Chuyện lúc đó của các người, ta không muốn can thiệp, cũng không thể can thiệp. Tóm lại, ngươi bây giờ không thể gặp hắn. Ngươi hẳn biết các ngươi gặp nhau hậu quả sẽ thế nào. Vạn nhất có người biết, kế hoạch của chúng ta hết thảy cũng tiêu tùng"
Thái tử Phi cười lạnh nói "Ta có chuyện rất trọng yếu muốn nói với hắn, nếu chậm trễ sự tình, ngươi có thể gánh vác nổi không? Hơn nữa, dĩ nhiên thân phận của ngươi cũng không có quyền ngăn cản chúng ta gặp mặt, ngươi nên làm theo lời ta nói."
Thần bí nữ nhân có chút cau mày, lập tức mỉm cười, thậm chí là cười nhạo nói "Điện hạ, ngươi nói không sai, ta thủy chung đều là người hầu, nhưng là ngươi cũng không nên quên là ta biết toàn bộ kế hoạch của các ngươi. Ta nói như vậy ngươi hiểu được không? ta chỉ là nhắc nhở ngươi tầm quan trọng của ta, đồng thời cũng nhắc nhở ngươi không nên tạo ra bộ dáng thanh cao tại thượng trước mặt ta. Ngươi là đàn bà, ta cũng là đàn bà. Huống hồ thân thể ta so với ngươi còn sạch sẽ hơn"
"Ngươi." Thái tử Phi sắc mặt đại biến, khóe miệng lộ ra một tia tức giận nói "Nếu là vài chục năm trước, ngươi nói như vậy, chắc chắn sẽ chết"
Thần bí phụ nữ gật đầu mỉm cười nói "Ta biết, đáng tiếc bây giờ không phải vài chục năm trước, thái tử điện hạ của ngươi đã chết, là do dục vọng vô sỉ của đàn bà mà ngươi sát hại hắn. Không có thái tử điện hạ, người duy nhất ngươi dựa vào là Hoàng Thái Tôn. Đáng tiếc ta biết tất cả bí mật của Hoàng Thái Tôn, nếu ngươi dám đối với ta bất lợi, ta sẽ nói ra hết thảy cho Hoa Hạ đại đế, cho ngươi mất hết tất cả."
"Ngươi nói bậy" Thái tử Phi tựa hồ nhớ đến chuyện cũ, con ngươi tràn ngập vẻ thê lương "Thái tử không phải ta làm hại. Mặc dù ta cho tới bây giờ cũng không thích hắn, nhưng cũng không có nghĩ đến việc giết hắn"
"Vậy thì thế nào?" thần bí đàn bàn khẽ cười nói "Ngươi không giết người nhưng người vì ngươi mà chết, dù sao đều đã chết, ngươi hay người khác giết cũng vậy thôi?"
"Được rồi, nơi này là Hoa Hạ hoàng thành, chuyện trước kia chúng ta tốt nhất không nên nói, để khỏi tai vách mạch rừng. Nói chuyện hôm nay. Ngươi cuối cùng có chuyện gì trọng yếu muốn phản ước định, muốn gặp hắn?" Thần bí phụ nữ cảnh giác rất mạnh, vội vàng đổi chủ đề.
Thái Tử Phi thần sắc có chút sâu kín, hai mắt đều tỏ vẻ oán hận, một câu không nói.
Hai người trầm mặc, hiện trường không khí có chút căng thẳng.
Một lúc lâu, phụ nữ thần bí đột nhiên hỏi dò "Nghe nói hoàng thái tôn đã gặp mặt Lưu Phong, bị hắn ta cự tuyệt hả?"
Thái Tử Phi sắc mặt biến đổi, lạnh giọng nói "Ngươi sao lại biết? Các ngươi phái gian tế bên cạnh Hoàng Thái Tôn à?"
"Điện hạ, không nên nói lời khó nghe như vậy" Thần bí phụ nữ cười nói "Cái gì gian tế? Chúng ta bất quá là muốn bảo vệ cho Hoàng thái Tôn, dù sao hắn cũng không phải chỉ là con ngươi"
"Ngươi. Các ngươi cư nhiên.vi phản ước định. của chúng ta." Thái tử phi trầm giọng nói "Ta phải gặp hắn"
"Điện hạ, ngươi trước tiên đừng kích động" Thần bí phụ nữ giải thích "Chuyện càng ngày càng phức tạp, kế hoạch năm đó làm ra phải có chút ít thay đổi. Theo tin tức của chúng ta, tu chân giới đã bắt đầu gia nhập cuộc chiến tranh giành hoàng vị rồi"
"Tu chân?" Thái tử phi không cho là như vậy "Việc này có cái gì kỳ quái, bây giờ dưới tay ai mà không có người tu chân"
Phụ nữ thần bí giải thích "Chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu. Lần này toàn bộ tu chân giới cũng đã xuất động rồi"
"Thì sao?" Thái tử phi lãnh giọng hỏi.
"Ta chỉ nói cho ngươi biết rằng hắn bây giờ phải cùng các phái tu chân thành lập liên minh, cho nên thời gian này không thể gặp ngươi" Phụ nữ thần bí cười lạnh một tiếng trả lời.
"Ý tứ của ta rất rõ ràng rồi. Không truyền đó là việc của ngươi. Tương lai nếu có xảy ra sự cố gì, hành vi của ngươi hôm nay ngươi phại chịu trách nhiêm" Thái Tử Phi hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng dáng cô đơn của Thái tử phi, trong mắt phụ nữ thần bí hiện lên một tia thương tiếc, nghĩ rằng đàn bà cũng thật đáng thương, vì một nam nhân không thương nàng mà cam tâm hủy hại một người nam nhân thương yêu nàng. Mà nàng cũng không tỉnh ngộ, lại đắm chìm trong mộng đẹp với nam nhân không yêu mình.
Sau khi trở về Giang Nam, cuộc sống của Lưu Phong quả là rất đắc ý, tựa hồ chuyện Huyền Tâm Chánh Tông cũng không có tới tìm mình phiền toái. Cuộc sống của hắn cũng đang bước vào quỹ đạo như cũ, điều duy nhất đáng hưng phấn là Tổng Đốc Phủ và Phượng Viên đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho hắn và Ân Tố Tố. Sự kiến kết hôn là sự kiện trọng đại của nhân sinh, Lưu Phong làm người ở hai thế giới, cuối cùng cũng kết luận giai đoạn trước khi kết hôn là vui sướng nhất.
Có người triết gia nói qua, chúng ta tốt nhất nên làm mọi việc khi mặt trời mọc lên, khi mặt trời lặn về phía tây, thì không nên ảo tưởng cái gì nữa.
Lưu Phong rất thích những lời này, hiểu được những triết lý này có nhiều ý nghĩa. Mỗi ngày, hắn cũng đều vận dụng theo những câu nói này, lợi dụng thời gian mỗi ngày đều phấn đầu, liều mạng. Sự nghiệp, tình yêu, tu luyện đều giống nhau, đều không thể thiếu.
Hôm nay buổi sáng đầu tiên khi hắn trở lại Giang Nam đi gặp Ân Tố Tố, đều nói cách biệt lâu này là tân hôn. Lưu Phong đi nữa đường đã bắt đầu nghĩ đến cảnh vũ mị phong tình cùng Ân Tố Tố.
"Cô gia, ngài đã tới, nhanh vào đi thôi, tiểu thư chờ ngài đã lâu" Nha hoàn Đóa Đóa nhiệt tình làm cho Lưu Phong hiểu được tình hình Tố Tố.
"Đóa Đóa. có nhớ ta hay không."
"Không. ta không có. là tiểu thư. chúng ta. tưởng nhớ ngài..., ngài nhanh vào đi thôi" Lưu Phong sờ cổ Đóa Đóa một chút, khiến cho Đóa Đóa có chút thẹn thùng, bất quá trong nháy mắt khi Lưu Phong vào cửa, nàng vẫn còn ngăn cản Lưu Phong, lộ ra một vẻ tươi cười rất mờ ám. Nụ cười làm cho Lưu Phong hiểu được Đóa Đóa rất có tìêm lực làm ma ma, bởi vì nàngg cười rất tươi, rất dâm, và rất chuyên nghiệp.
"Cô gia. ta có lời muốn nói với người." Đóa Đóa đột nhiên đánh bạo nắm tay Lưu Phong.
Lưu Phong hơi kinh hãi, Đóa Đóa sẽ không muốn sau lưng tiểu thư câu dẫn cô gia sao. Mặc dù Lưu Phong không ngại cùng Đóa Đóa phát sinh quan hệ, nhưng là trong trường hợp này, tựa hồ có chút bất hảo. Dù sao thì lão bà của hắn cũng đang ở trong phòng.
Ngay khi dâm ý của Lưu Phong vừa khởi, thì miệng của Đóa Đóa đã khẽ đặt trên lỗ tai của Lưu Phong.
Mẹ kiếp, tiểu nha hoàn này cũng học thói hư đốn. Lưu Phong tim đập như trống, câu dẫn người cho lắm rốt cuộc cũng có lúc bị người câu dẫn.
"Cô gia, tiểu thư không cẩn thận ăn phải đồ vật." Đóa đóa thần bí nói.
Lưu Phong nguyên đang tưởng tượng chuyện nha hoàn và cô gia, nhưng không ngờ Đóa Đóa lại nói ra một câu như vậy?.
"Tố Tố ăn phải cái gì.?" Lưu Phong hỏi có chút khó hiểu.
/969
|