Đôi mắt đẹp của Nguyệt Ngạc phu nhân nhìn chằm chằm Lưu Phong, nhẹ giọng cười nói: "Bất quá có một chút chuyện."
Lưu Phong nhìn Nguyệt Ngạc phu nhân duyên dáng, lạnh nhạt nói: "Phu nhân có việc, xin cứ phân phó?"
Trong mắt Nguyệt Ngạc phu nhân lộ ra một tia ấm áp biểu lộ hạnh phúc, ôn nhu cười, sau đó nhìn Lưu Phong, nhẹ giọng cười nói: "Tiểu tước gia có phải cảm thấy nô gia che mặt như vậy khi tiếp khách là thất lễ không?"
Lưu Phong nao nao, nói: "Đâu đâu. Nghe nói Yến Vương vì mỹ mạo của phu nhân mà sống, tại hạ là phàm phu tục tử, sao dám có suy nghĩ như vậy."
"Có đúng không?" Nguyệt Ngạc phu nhân khẽ cười một tiếng, nói: "Không biết nô gia trong mắt Tiểu tước gia là nữ nhân như thế nào?"
Lưu Phong trong lòng rung động, mập mờ liếc mắt nhìn một cái, cười vang nói: "Vẻ đẹp của phu nhân tựa như khuynh quốc khuynh thành, ta là tục nhân chỉ có thể đánh giá như vậy."
Nguyệt Ngạc phu nhân khẽ cười một tiếng, nói: "Tiểu tước gia nói quá lời, nhân trung chi long bậc này lại tự nhận là tục nhân, trên đời này không có người nho nhã như vậy."
Ngừng một chút, Nguyệt Ngạc phu nhân ánh mắt ướt át, ôn nhu nói: "Tiểu tước gia, hôm nay ta mời ngươi tới, có hai chuyện, việc thứ nhất, là về chuyện của cháu trai ta."
"Ngươi là nói Chu Tam công tử?" Lưu Phong cau mày nói: "Phu nhân chẳng lẽ muốn khuyên ta buông tha cho Đông Đông, muốn hai tay dâng tặng cho Chu Tam công tử?"
Nguyệt Ngạc phu nhân cũng không để Lưu Phong nói tiếp, mà là nói: "Tiểu tước gia, nếu ta đoán không lầm, trong lòng ngươi cũng không phải là thích Vương Đông Đông. Mà Vương Đông Đông cũng không nhất định chung tình với ngươi. Ngươi nói phân tích của ta đúng không?"
Lưu Phong hơi kinh hãi, thầm nghĩ con mắt của lão bà này quả nhiên rất độc.
"Phu nhân, ngươi sao lại nói như vậy, ta và Đông Đông là tương thân tương ái nhau, không phải là như phu nhân nói?" Nếu là không có yêu, có thể phát sinh quan hệ nam nữ sao? Lưu Phong sợ run một chút, đừng xem bản thân bình thường khoe khoang phong lưu, kỳ thật hắn cũng không phải là nam nhân tùy tiện, có thể cùng Vương Đông Đông nhiều lần phát sinh bên quan hệ giới tính, hơn phân nửa cũng có hương vị lẫn lộn trong đó.
Nguyệt Ngạc phu nhân khẽ cười một tiếng, nói: "Tiểu tước gia, ngươi không cần lo lắng, kỳ thật ta cũng không phải muốn ngươi buông tha cho Vương Đông Đông, lão Tam là người như thế nào, trong lòng ta biết rõ ràng hơn so với các ngươi. Nói thật, kỳ thật ta cũng không muốn cho lão Tam cướp đọat Đông Đông cô nương. Ngươi có thể cùng nàng hảo hảo, trong mắt nô gia rất thích thú."
Lưu Phong có chút không tin: "Vậy vì sao người mời ta."
Nguyệt Ngạc phu nhân cắt đứt lời Lưu Phong nói, cười nói; "Nhìn bộ dáng Tiểu tước gia cũng không tin tưởng nô gia ta nói. Đều là nữ nhân, ta há có thể không biết lòng của phụ nữ sao. Nữ nhân thế gian ai mà không muốn gả cho nam nhân tốt, có mái ấm hạnh phúc. Đông Đông cũng là cô nương tốt, ta hy vọng nàng có thể có một gia đình hạnh phúc. Kỳ thật, hôm nay ta gọi là ngươi tới, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một câu, lão Tam sẽ không bỏ qua việc này, Yến Vương cũng sẽ không vậy. Ngươi tự mình cẩn thận một chút. Ta biết ngươi có thể không tin ta, nhưng là ta có thể cam đoan, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi."
Lưu Phong hơi kinh hãi, mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Phu nhân, ngươi là người của Yến Vương phủ, vì sao hết lần này tới lần khác chiếu cố cho ta?" Nguyệt Ngạc phu nhân nói làm cho Lưu Phong thất kinh, vốn hắn tưởng rằng Nguyệt Ngạc phu nhân là vì Chu Tam mà làm thuyết khách, lại không nghĩ rằng, nàng ngược lại nhắc nhở chính mình cẩn thận.
Nguyệt Ngạc phu nhân yên lặng trong chốc lát, buồn bã nói: "Người ở Yến Vương phủ, nhưng trái tim không ở nơi đây."
"Tâm của phu nhân ở nơi nào?" Lưu Phong cố ý hỏi.
"Tâm đã chết." Nguyệt Ngạc phu nhân thở dài một tiếng. Mặc dù Lưu Phong nhìn không rõ khuôn mặt của nàng, nhưng là từ một tiếng thở dài kia có thể thấy được sự cô đơn của nàng.
Lão bà đáng thương, Lưu Phong lại có chút đồng tình với tao ngộ của Nguyệt Ngạc phu nhân, tuổi lớn như vậy, lại bị tỷ phu mình kiềm chế, trong lòng có thể không đau khổ sao.
"Phu nhân, hạnh phúc là do tay mình nắm giữ, ngươi có thể theo đuổi hạnh phúc của mình——!" Lời này của Lưu Phong có chút ý tứ xúi giục, ủng hộ.
Nguyệt Ngạc phu nhân than nhẹ một tiếng nói: "Trên đời này có mấy ai có thể nắm giữ hạnh phúc của mình. Quên đi, không nói chuyện này nữa. Nói một chút chính sự đi. Tiểu tước gia, không biết đối với đề nghị của Yến Vương về việc hợp tác với Thiên Thượng nhân gian ngươi suy nghĩ thế nào?"
Lưu Phong hồ nghi nói: "Phu nhân nói lời này chính là thay Yến Vương gia hỏi sao?"
Nguyệt Ngạc phu nhân lắc đầu, rất nghiêm chỉnh nói: "Không, là tự ta muốn hỏi."
Lưu Phong thoáng do dự một chút, nói: "Nếu là phu nhân hỏi, tại hạ cũng không dám giấu diếm, ta chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện hợp tác cùng Yến Vương."
Nguyệt Ngạc phu nhân hơi kinh hãi: "Điều này là vì sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn sinh ý của Thiên Thượng nhân gian phát triển hơn sao?"
"Phu nhân, mọi người đều là người thông minh, đã biết rõ tại sao còn hỏi làm gì?" Lưu Phong thấp giọng nói: "Lòng dạ của Yến Vương, người hẳn là rất rõ ràng. Mục đích không phải hợp tác, mục đích chiếm đoạt mới đúng. Ta dám khẳng định, chỉ cần ta mở Thiên Thượng nhân gian tại Yến Kinh, nơi đó sẽ có nhiều chuyện xảy ra."
Nguyệt Ngạc phu nhân gật đầu bội phục: "Tiểu tước gia phân tích quả nhiên đến nơi đến chốn. Bất quá, kế hoạch của Yến Vương chính là như thế."
"Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai Yến Vương sẽ tự mình đến đề nghị với Tước gia, đến lúc đó hẳn sẽ lại đưa ra chuyện cũ, không biết Tiểu tước gia ứng phó như thế nào?"
Lưu Phong đứng dậy, đi vài bước, quay đầu về Nguyệt Ngạc phu nhân mỉm cười, nói: "Phu nhân, ta tin tưởng ngươi.
đối tốt với ta. Có câu này, ta nói thẳng. Ta cùng Yến Vương mặc dù chỉ mới quen biết nhưng sớm đã thành thế nước lửa. Ngày trước, ta cũng mấy lần bị ám sát bởi thuộc hạ của Yến Vương. Có thể nói như này, ta và Yến Vương đã sớm là tử địch của nhau. Cho nên, ta định cự tuyệt thẳng thắn với Yến Vương."
Nguyệt Ngạc phu nhân gật đầu, nói: "Quyết định của ngươi, ta vốn cũng là đoán được. Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một chút, Yến Vương lần này dẫn theo hai gã cao thủ. Nếu không hợp tác cùng ngươi được, khẳng định sẽ hạ thủ với ngươi. Ngày mai dự tiệc, ngươi nhất định phải cẩn thận đối xử, kẻo lại mất tánh mạng."
Lưu Phong giật mình: "Phu nhân, chẳng lẽ ngươi nói có khả năng Yến Vương sẽ xuống tay với ta ở tửu yến?"
"Tiểu tước gia, có một số việc ngươi không rõ, Yến Vương bây giờ chuyện gì cũng có thể làm." Nguyệt Ngạc phu nhân nghiêm túc nói.
"Đa tạ phu nhân nhắc nhở." Lưu Phong chắp tay nói: "Đại ân không thể nói một lời cám ơn hết được, nếu có cơ hội, tại hạ nhất định báo đáp ân cảnh tỉnh của phu nhân hôm nay."
Nguyệt Ngạc phu nhân khẻ cười một tiếng, nói: "Tiểu tước gia, ngươi không cần cám ơn ta, nô gia bất quá cũng nhận sự ủy thác của một người, một người trung thành."
Lưu Phong lại giật mình: "Phu nhân, ý tứ của ngươi là, ngươi là nhận sự ủy thác nên mới giúp ta, không biết phu nhân có thể cho ta biết người nọ là ai? Để ta có cơ hội đáp tạ."
"Người nọ nhờ ta chuyển tới ngươi một câu." Nếu nhìn thấy Nguyệt Ngạc phu nhân không che mặt nói, Lưu Phong nhất định có thể đã thấy gương mặt nàng giờ phút này ửng đỏ một mảng.
"Ôh?" Lưu Phong vội vàng hỏi: "Xin hỏi phu nhân, là câu gì?"
"Người nọ muốn ta hỏi ngươi." Nguyệt Ngạc phu nhân tựa hồ có chút bối rối, nhưng rốt cuộc vẫn còn nói ra câu hỏi kia: "Nàng muốn ta hỏi ngươi, lần trước tặng cho ngươi lễ vật kia ngươi có thích không?"
"Lễ vật?" Lưu Phong sợ run một chút, vội vàng hồi tưởng trong khoảng thời gian này người nào tặng lễ vật cho mình.
Ngay lúc này, Nguyệt Ngạc phu nhân lại nói: "Chính là hai kiện nội y kia."
Kim Vận phu nhân.
Lưu Phong tức thì hiểu rõ"người nọ" mà Nguyệt Ngạc phu nhân nói là ai. Tặng cho mình nội khố chính là Bá tước Kim Vận phu nhân.
"Tiểu tước gia, ngươi còn không có trả lời câu hỏi của ta đấy?" Nguyệt Ngạc phu nhân hỏi tiếp một câu. Đột nhiên ý thức được tự mình nói lỡ, vội vàng nói: "Ta cũng là giúp người hỏi."
Lưu Phong có chút thẹn thùng, nghiêm mặt nhẹ giọng nói nhanh: "Thích——!"
Nguyệt Ngạc phu nhân nghe vậy, khuôn mặt dưới cái khăn che mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, đáng tiếc Lưu Phong không có thể nhìn thấy.
.
.
Từ biệt Nguyệt Ngạc phu nhân, sau khi đi ra tới đại sảnh, Lưu Phong mới nhớ tới một việc, hắn cảm giác được bóng lưng của Nguyệt Ngạc phu nhân có chút quen thuộc, bây giờ mới nghĩ ra, nguyên lai là cùng với bóng lưng của Kim Vận phu nhân có điểm tương đồng.
Liên tưởng đến biểu hiện dị thường của Nguyệt Ngạc phu nhân hôm nay, Lưu Phong có chút hoài nghi thân phận Nguyệt Ngạc phu nhân này. Hắn rất muốn đưa ra yêu cầu xem dung mạo của Nguyệt Ngạc phu nhân, nhưng là người đã rời đi, nếu quay trở lại đưa ra yêu cầu như vậy sợ rằng có chút không ổn.
"Lưu đại tước gia, ngươi theo ta một chuyến." Đang mải suy nghĩ, không đề phòng đột nhiên nghe được thanh âm của Ân Nguyên Đạo.
Lưu Phong vội vàng ngẩng đầu lên, lại bị thần thái của Ân Nguyên Đạo dọa cho hoảng sợ, chỉ thấy mắt hắn trợn tròn, như hung thần ác sát trừng trừng nhìn hắn, bộ dáng muốn ăn thịt người.
Lưu Phong hơi kinh hãi, vội vàng cười: "Nhạc phụ đại nhân, người đây là ý gì?"
"Ngươi theo ta đến đây." Ân Nguyên Đạo liếc mắt nhìn chằm chằm Lưu Phong, xoay người, đi nhanh về phía trước, không hề để ý tới hắn.
Lưu Phong bị Ân Nguyên Đạo khiến cho lạc vào mây mù, vội vàng đi theo.
Tới khi đến thư phòng Ân Nguyên Đạo, hắn mới lại mở miệng: "Lưu đại tước gia, thủ đoạn của ngươi thật to lớn."
Lưu Phong đứng ở thư phòng thấy bộ dáng giận dữ của Ân Nguyên Đạo, cảm giác có chút ủy khuất, nhưng là nhạc phụ của nhân gia, không minh bạch thì không minh bạch, trước tiên cứ chịu đựng lời giáo huấn đã.
"Nhạc phụ đại nhân, ý người là gì?" Lưu Phong thấy Ân Nguyên Đạo chỉ trừng mắt nhìn mình không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là tự mình mở miệng hỏi.
Ân Nguyên Đạo sầm nét mặt, tức giận nói: "Phong nhi, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi là đang đùa lửa? Nguyệt Ngạc phu nhân kia là ai, là nữ nhân đứng sau Yến Vương. Ngươi dám tán tỉnh nàng, ngươi muốn tìm cái chết sao."
Hiểu lầm? Lưu Phong vội vàng giải thích nói: "Nhạc trượng đại nhân, ngươi nói gì vậy, ta và Nguyệt Ngạc phu nhân hôm nay vừa mới biết nhau, nào có chuyện gì?"
"Tiểu tử ngươi lừa dối ta, không có quan hệ gì, Nguyệt Ngạc phu nhân có thể cùng ngươi thảo luận lâu vậy." Ân Nguyên Đạo trầm giọng nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết, các ngươi còn nói tới nội y."
Bị nghe lén? Lưu Phong nghiêm mặt ngay, xấu hổ cười: "Nhạc phụ đại nhân, ngươi hiểu lầm rồi, ta và Nguyệt Ngạc phu nhân quả thật có nói tới nội y, bất quá cũng không phải của nàng, mà là của một người khác."
Lưu Phong nhìn Nguyệt Ngạc phu nhân duyên dáng, lạnh nhạt nói: "Phu nhân có việc, xin cứ phân phó?"
Trong mắt Nguyệt Ngạc phu nhân lộ ra một tia ấm áp biểu lộ hạnh phúc, ôn nhu cười, sau đó nhìn Lưu Phong, nhẹ giọng cười nói: "Tiểu tước gia có phải cảm thấy nô gia che mặt như vậy khi tiếp khách là thất lễ không?"
Lưu Phong nao nao, nói: "Đâu đâu. Nghe nói Yến Vương vì mỹ mạo của phu nhân mà sống, tại hạ là phàm phu tục tử, sao dám có suy nghĩ như vậy."
"Có đúng không?" Nguyệt Ngạc phu nhân khẽ cười một tiếng, nói: "Không biết nô gia trong mắt Tiểu tước gia là nữ nhân như thế nào?"
Lưu Phong trong lòng rung động, mập mờ liếc mắt nhìn một cái, cười vang nói: "Vẻ đẹp của phu nhân tựa như khuynh quốc khuynh thành, ta là tục nhân chỉ có thể đánh giá như vậy."
Nguyệt Ngạc phu nhân khẽ cười một tiếng, nói: "Tiểu tước gia nói quá lời, nhân trung chi long bậc này lại tự nhận là tục nhân, trên đời này không có người nho nhã như vậy."
Ngừng một chút, Nguyệt Ngạc phu nhân ánh mắt ướt át, ôn nhu nói: "Tiểu tước gia, hôm nay ta mời ngươi tới, có hai chuyện, việc thứ nhất, là về chuyện của cháu trai ta."
"Ngươi là nói Chu Tam công tử?" Lưu Phong cau mày nói: "Phu nhân chẳng lẽ muốn khuyên ta buông tha cho Đông Đông, muốn hai tay dâng tặng cho Chu Tam công tử?"
Nguyệt Ngạc phu nhân cũng không để Lưu Phong nói tiếp, mà là nói: "Tiểu tước gia, nếu ta đoán không lầm, trong lòng ngươi cũng không phải là thích Vương Đông Đông. Mà Vương Đông Đông cũng không nhất định chung tình với ngươi. Ngươi nói phân tích của ta đúng không?"
Lưu Phong hơi kinh hãi, thầm nghĩ con mắt của lão bà này quả nhiên rất độc.
"Phu nhân, ngươi sao lại nói như vậy, ta và Đông Đông là tương thân tương ái nhau, không phải là như phu nhân nói?" Nếu là không có yêu, có thể phát sinh quan hệ nam nữ sao? Lưu Phong sợ run một chút, đừng xem bản thân bình thường khoe khoang phong lưu, kỳ thật hắn cũng không phải là nam nhân tùy tiện, có thể cùng Vương Đông Đông nhiều lần phát sinh bên quan hệ giới tính, hơn phân nửa cũng có hương vị lẫn lộn trong đó.
Nguyệt Ngạc phu nhân khẽ cười một tiếng, nói: "Tiểu tước gia, ngươi không cần lo lắng, kỳ thật ta cũng không phải muốn ngươi buông tha cho Vương Đông Đông, lão Tam là người như thế nào, trong lòng ta biết rõ ràng hơn so với các ngươi. Nói thật, kỳ thật ta cũng không muốn cho lão Tam cướp đọat Đông Đông cô nương. Ngươi có thể cùng nàng hảo hảo, trong mắt nô gia rất thích thú."
Lưu Phong có chút không tin: "Vậy vì sao người mời ta."
Nguyệt Ngạc phu nhân cắt đứt lời Lưu Phong nói, cười nói; "Nhìn bộ dáng Tiểu tước gia cũng không tin tưởng nô gia ta nói. Đều là nữ nhân, ta há có thể không biết lòng của phụ nữ sao. Nữ nhân thế gian ai mà không muốn gả cho nam nhân tốt, có mái ấm hạnh phúc. Đông Đông cũng là cô nương tốt, ta hy vọng nàng có thể có một gia đình hạnh phúc. Kỳ thật, hôm nay ta gọi là ngươi tới, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một câu, lão Tam sẽ không bỏ qua việc này, Yến Vương cũng sẽ không vậy. Ngươi tự mình cẩn thận một chút. Ta biết ngươi có thể không tin ta, nhưng là ta có thể cam đoan, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi."
Lưu Phong hơi kinh hãi, mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Phu nhân, ngươi là người của Yến Vương phủ, vì sao hết lần này tới lần khác chiếu cố cho ta?" Nguyệt Ngạc phu nhân nói làm cho Lưu Phong thất kinh, vốn hắn tưởng rằng Nguyệt Ngạc phu nhân là vì Chu Tam mà làm thuyết khách, lại không nghĩ rằng, nàng ngược lại nhắc nhở chính mình cẩn thận.
Nguyệt Ngạc phu nhân yên lặng trong chốc lát, buồn bã nói: "Người ở Yến Vương phủ, nhưng trái tim không ở nơi đây."
"Tâm của phu nhân ở nơi nào?" Lưu Phong cố ý hỏi.
"Tâm đã chết." Nguyệt Ngạc phu nhân thở dài một tiếng. Mặc dù Lưu Phong nhìn không rõ khuôn mặt của nàng, nhưng là từ một tiếng thở dài kia có thể thấy được sự cô đơn của nàng.
Lão bà đáng thương, Lưu Phong lại có chút đồng tình với tao ngộ của Nguyệt Ngạc phu nhân, tuổi lớn như vậy, lại bị tỷ phu mình kiềm chế, trong lòng có thể không đau khổ sao.
"Phu nhân, hạnh phúc là do tay mình nắm giữ, ngươi có thể theo đuổi hạnh phúc của mình——!" Lời này của Lưu Phong có chút ý tứ xúi giục, ủng hộ.
Nguyệt Ngạc phu nhân than nhẹ một tiếng nói: "Trên đời này có mấy ai có thể nắm giữ hạnh phúc của mình. Quên đi, không nói chuyện này nữa. Nói một chút chính sự đi. Tiểu tước gia, không biết đối với đề nghị của Yến Vương về việc hợp tác với Thiên Thượng nhân gian ngươi suy nghĩ thế nào?"
Lưu Phong hồ nghi nói: "Phu nhân nói lời này chính là thay Yến Vương gia hỏi sao?"
Nguyệt Ngạc phu nhân lắc đầu, rất nghiêm chỉnh nói: "Không, là tự ta muốn hỏi."
Lưu Phong thoáng do dự một chút, nói: "Nếu là phu nhân hỏi, tại hạ cũng không dám giấu diếm, ta chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện hợp tác cùng Yến Vương."
Nguyệt Ngạc phu nhân hơi kinh hãi: "Điều này là vì sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn sinh ý của Thiên Thượng nhân gian phát triển hơn sao?"
"Phu nhân, mọi người đều là người thông minh, đã biết rõ tại sao còn hỏi làm gì?" Lưu Phong thấp giọng nói: "Lòng dạ của Yến Vương, người hẳn là rất rõ ràng. Mục đích không phải hợp tác, mục đích chiếm đoạt mới đúng. Ta dám khẳng định, chỉ cần ta mở Thiên Thượng nhân gian tại Yến Kinh, nơi đó sẽ có nhiều chuyện xảy ra."
Nguyệt Ngạc phu nhân gật đầu bội phục: "Tiểu tước gia phân tích quả nhiên đến nơi đến chốn. Bất quá, kế hoạch của Yến Vương chính là như thế."
"Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai Yến Vương sẽ tự mình đến đề nghị với Tước gia, đến lúc đó hẳn sẽ lại đưa ra chuyện cũ, không biết Tiểu tước gia ứng phó như thế nào?"
Lưu Phong đứng dậy, đi vài bước, quay đầu về Nguyệt Ngạc phu nhân mỉm cười, nói: "Phu nhân, ta tin tưởng ngươi.
đối tốt với ta. Có câu này, ta nói thẳng. Ta cùng Yến Vương mặc dù chỉ mới quen biết nhưng sớm đã thành thế nước lửa. Ngày trước, ta cũng mấy lần bị ám sát bởi thuộc hạ của Yến Vương. Có thể nói như này, ta và Yến Vương đã sớm là tử địch của nhau. Cho nên, ta định cự tuyệt thẳng thắn với Yến Vương."
Nguyệt Ngạc phu nhân gật đầu, nói: "Quyết định của ngươi, ta vốn cũng là đoán được. Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một chút, Yến Vương lần này dẫn theo hai gã cao thủ. Nếu không hợp tác cùng ngươi được, khẳng định sẽ hạ thủ với ngươi. Ngày mai dự tiệc, ngươi nhất định phải cẩn thận đối xử, kẻo lại mất tánh mạng."
Lưu Phong giật mình: "Phu nhân, chẳng lẽ ngươi nói có khả năng Yến Vương sẽ xuống tay với ta ở tửu yến?"
"Tiểu tước gia, có một số việc ngươi không rõ, Yến Vương bây giờ chuyện gì cũng có thể làm." Nguyệt Ngạc phu nhân nghiêm túc nói.
"Đa tạ phu nhân nhắc nhở." Lưu Phong chắp tay nói: "Đại ân không thể nói một lời cám ơn hết được, nếu có cơ hội, tại hạ nhất định báo đáp ân cảnh tỉnh của phu nhân hôm nay."
Nguyệt Ngạc phu nhân khẻ cười một tiếng, nói: "Tiểu tước gia, ngươi không cần cám ơn ta, nô gia bất quá cũng nhận sự ủy thác của một người, một người trung thành."
Lưu Phong lại giật mình: "Phu nhân, ý tứ của ngươi là, ngươi là nhận sự ủy thác nên mới giúp ta, không biết phu nhân có thể cho ta biết người nọ là ai? Để ta có cơ hội đáp tạ."
"Người nọ nhờ ta chuyển tới ngươi một câu." Nếu nhìn thấy Nguyệt Ngạc phu nhân không che mặt nói, Lưu Phong nhất định có thể đã thấy gương mặt nàng giờ phút này ửng đỏ một mảng.
"Ôh?" Lưu Phong vội vàng hỏi: "Xin hỏi phu nhân, là câu gì?"
"Người nọ muốn ta hỏi ngươi." Nguyệt Ngạc phu nhân tựa hồ có chút bối rối, nhưng rốt cuộc vẫn còn nói ra câu hỏi kia: "Nàng muốn ta hỏi ngươi, lần trước tặng cho ngươi lễ vật kia ngươi có thích không?"
"Lễ vật?" Lưu Phong sợ run một chút, vội vàng hồi tưởng trong khoảng thời gian này người nào tặng lễ vật cho mình.
Ngay lúc này, Nguyệt Ngạc phu nhân lại nói: "Chính là hai kiện nội y kia."
Kim Vận phu nhân.
Lưu Phong tức thì hiểu rõ"người nọ" mà Nguyệt Ngạc phu nhân nói là ai. Tặng cho mình nội khố chính là Bá tước Kim Vận phu nhân.
"Tiểu tước gia, ngươi còn không có trả lời câu hỏi của ta đấy?" Nguyệt Ngạc phu nhân hỏi tiếp một câu. Đột nhiên ý thức được tự mình nói lỡ, vội vàng nói: "Ta cũng là giúp người hỏi."
Lưu Phong có chút thẹn thùng, nghiêm mặt nhẹ giọng nói nhanh: "Thích——!"
Nguyệt Ngạc phu nhân nghe vậy, khuôn mặt dưới cái khăn che mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, đáng tiếc Lưu Phong không có thể nhìn thấy.
.
.
Từ biệt Nguyệt Ngạc phu nhân, sau khi đi ra tới đại sảnh, Lưu Phong mới nhớ tới một việc, hắn cảm giác được bóng lưng của Nguyệt Ngạc phu nhân có chút quen thuộc, bây giờ mới nghĩ ra, nguyên lai là cùng với bóng lưng của Kim Vận phu nhân có điểm tương đồng.
Liên tưởng đến biểu hiện dị thường của Nguyệt Ngạc phu nhân hôm nay, Lưu Phong có chút hoài nghi thân phận Nguyệt Ngạc phu nhân này. Hắn rất muốn đưa ra yêu cầu xem dung mạo của Nguyệt Ngạc phu nhân, nhưng là người đã rời đi, nếu quay trở lại đưa ra yêu cầu như vậy sợ rằng có chút không ổn.
"Lưu đại tước gia, ngươi theo ta một chuyến." Đang mải suy nghĩ, không đề phòng đột nhiên nghe được thanh âm của Ân Nguyên Đạo.
Lưu Phong vội vàng ngẩng đầu lên, lại bị thần thái của Ân Nguyên Đạo dọa cho hoảng sợ, chỉ thấy mắt hắn trợn tròn, như hung thần ác sát trừng trừng nhìn hắn, bộ dáng muốn ăn thịt người.
Lưu Phong hơi kinh hãi, vội vàng cười: "Nhạc phụ đại nhân, người đây là ý gì?"
"Ngươi theo ta đến đây." Ân Nguyên Đạo liếc mắt nhìn chằm chằm Lưu Phong, xoay người, đi nhanh về phía trước, không hề để ý tới hắn.
Lưu Phong bị Ân Nguyên Đạo khiến cho lạc vào mây mù, vội vàng đi theo.
Tới khi đến thư phòng Ân Nguyên Đạo, hắn mới lại mở miệng: "Lưu đại tước gia, thủ đoạn của ngươi thật to lớn."
Lưu Phong đứng ở thư phòng thấy bộ dáng giận dữ của Ân Nguyên Đạo, cảm giác có chút ủy khuất, nhưng là nhạc phụ của nhân gia, không minh bạch thì không minh bạch, trước tiên cứ chịu đựng lời giáo huấn đã.
"Nhạc phụ đại nhân, ý người là gì?" Lưu Phong thấy Ân Nguyên Đạo chỉ trừng mắt nhìn mình không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là tự mình mở miệng hỏi.
Ân Nguyên Đạo sầm nét mặt, tức giận nói: "Phong nhi, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi là đang đùa lửa? Nguyệt Ngạc phu nhân kia là ai, là nữ nhân đứng sau Yến Vương. Ngươi dám tán tỉnh nàng, ngươi muốn tìm cái chết sao."
Hiểu lầm? Lưu Phong vội vàng giải thích nói: "Nhạc trượng đại nhân, ngươi nói gì vậy, ta và Nguyệt Ngạc phu nhân hôm nay vừa mới biết nhau, nào có chuyện gì?"
"Tiểu tử ngươi lừa dối ta, không có quan hệ gì, Nguyệt Ngạc phu nhân có thể cùng ngươi thảo luận lâu vậy." Ân Nguyên Đạo trầm giọng nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết, các ngươi còn nói tới nội y."
Bị nghe lén? Lưu Phong nghiêm mặt ngay, xấu hổ cười: "Nhạc phụ đại nhân, ngươi hiểu lầm rồi, ta và Nguyệt Ngạc phu nhân quả thật có nói tới nội y, bất quá cũng không phải của nàng, mà là của một người khác."
/969
|