Người mẹ trẻ vội vàng giải thích:
-Công tử, người có điều chưa biết, Người này tên là Vương Bảo Nhi là con trai của Giang Nam tuần phủ Vương Đức Vọng, ngày thường trong phạm vi thành Giang Nam đều quen thói hoành hành bá đạo, gặp nam tử thì bức hiếp, gặp nữ tử thì trêu ghẹo, sàm sỡ. Không ai quản được.
Thì ra là vậy, không trách được không ai hưởng ứng lời hiệu triệu đại hội giết heo của hắn. Tên gia hỏa này thì ra là có lai lịch không nhỏ. Bất quá trong mắt của hắn thì chẳng là gì cả.
-Giang Nam tuần phủ lớn hay Tổng đốc lớn?
Người mẹ trẻ không hiểu tại sao Lưu Phong lại hỏi vậy nhưng vẫn trả lời hắn:
-Trên lý thuyết thì Tổng đốc lớn hơn tuy nhiên quốc gia ta phân chia trách nhiệm rõ ràng, Tổng đốc đôi khi cũng không can thiệp vào việc của Tuần phủ được.
Lưu Phong chỉ cần biết Tổng đốc so với Tuần phủ không thua kém là được, lập tức tiến lên đá Vương Bảo Nhi mấy đá, giọng trào phúng nói:
-Lão tử chính là người của Tổng đốc phủ, hôm nay thay mặt tôn trưởng của ngươi giáo huấn cho ngươi, ha ha.
Người mẹ trẻ vội hỏi:
-Công tử chính là người của Tổng đốc phủ?
Lưu Phong đã lỡ làm mặt dày, nghiêm trang nói:
-Tại hạ là đại thiếu gia của Phượng viên đồng thời là con rể của Tổng đốc đại nhân.
Mặc dù hắn và Ân Tố Tố chưa kết hôn thế nhưng cũng là.
Linh nhi giương đôi mắt to ngây thơ hỏi:
-Đại ca ca, con rể là đồ vật gì vậy? Người có thể trở thành phụ thân của hài nhi hay không?
"Á."
Người mẹ trẻ kêu lên một tiếng, vội vàng bịt miệng Linh nhi lại, lớn tiếng mắng:
-Không được nói bậy!
Lưu Phong khẽ mỉm cười:
-Hài tử này còn nhỏ, không cần phải la mắng như vậy. Đúng rồi cha con Vương Bảo Nhi chắc sẽ không bỏ qua chuyện này, nếu như cô nương có thể tin tưởng tại hạ thì mau theo ta rời khỏi đây.
Người mẹ trẻ gật đầu nói:
-Thiếp xin nguyện ý theo hầu công tử, chỉ xin công tử chấp thuận cho thiếp mang theo Linh nhi, nếu không đồng ý thì thiếp cũng không đi.
Lưu Phong mỉm cười đưa tay khẽ vuốt đôi má phúng phính của Linh nhi rồi nói:
-Một đứa bé ngoan ngoãn xinh xắn như vậy ta như thế nào lại không thu nhận chứ. Cả hai người cùng đi theo ta, ta sẽ nuôi dưỡng cả hai mẹ con nàng.
Người mẹ trẻ trong lòng khẽ run lên, vội vàng đi theo Lưu Phong, trong đầu vẫn đọng lại câu nói của Lưu Phong: "Ta sẽ nuôi dưỡng cả hai mẹ con nàng."
"Đây có phải là lời hứa của một nam tử hán hay không?"
"Chờ một chút." Lưu Phong đi vài bước đột nhiên quay lại, tiện thể đá một cước vào bụng Vương Bảo Nhi đoạn nói:
-Thiếu chút nữa quên nói cho ngươi biết lão tử ở tại Phượng viên, muốn báo thù thì cứ đến Phượng viên tìm ta.
"Cuồng đồ lớn mật, mau đứng lại cho ta" Ngay khi Lưu Phong và người mẹ trẻ đang định rời khỏi thì tiếng một nữ tử từ phía sau khẽ truyền đến.
Xoay người nhìn lại chỉ thấy một nữ nhân đang trợn mắt nhìn mình. Lưu Phong lập tức đoán biết đây rất có thể là người thân của Vương Bảo Nhi liền mỉm cười.
-Ngươi đang nói chuyện với ta hay sao?
Nữ tử trợn mắt, hung dữ nói:
-Ngươi là ai. Vì sao ngươi lại đả thương đại ca ta? Không lẽ không biết đến Vương gia ta hay sao?
Lưu Phong nhếch mép cười hắc hắc. Tiểu bì nương quả nhiên là người nhà Vương gia, xem ra cũng không tệ lắm, mặt mũi cũng thanh nhã tú lệ, dáng vóc mặc dù nhỏ nhắn nhưng cũng mềm mại lả lướt, bộ ngực mặc dù chỉ là như thiếu nữ mới nhú nhưng xem ra cũng khá tròn trĩnh. Cặp mông mặc dù không thể sánh bằng người mẹ trẻ thế nhưng xem ra cũng căng tròn ngồn ngộn. Tuy không thể gọi là thiên tiên mỹ nữ thế nhưng cũng là xinh đẹp hiếm thấy.
Nữ tử tựa hồ không nghĩ ra nam tử trước mặt cứ thản nhiên không hề kiêng kị, nhìn chằm chằm vào thân thể của mình, liền hắng giọng:
-Đồ vô sỉ, vô lại, lưu manh. Xem ta thu thập ngươi.
Người mẹ trẻ vội vàng nhắc nhở Lưu Phong:
-Công tử, đây là muội muội của Vương Bảo Nhi, Vương Đông Đông. Nghe nói từ nhỏ đã theo cao nhân học võ công, công phu cũng không tầm thường, công tử nên cẩn thận.
Lưu Phong mỉm cười nói:
-Ngươi bế Linh nhi lui ra xa một chút, ta sẽ tự biết giải quyết.
"Dưới kiếm của bổn tiểu thư không giết kẻ vô danh, tên sắc lang vô lại kia, mau báo danh tánh." Vương Đông Đông giơ mũi kiếm chỉ vào mặt Lưu Phong truy vấn, cặp mắt tóe lửa nhìn hắn.
Hai con ngươi của Lưu Phong khẽ đảo một vòng, ngạo nghễ cười nói:
-Ta tên là Lưu Phong.
"Lưu Phong?" Vương Đông Đông quát lên:
-Tặc tử xem kiếm.
Nói xong nàng ta lập tức xuất thủ, trường kiếm trong tay khẽ lay động, phảng phất như độc xà đâm tới Lưu Phong.
Lưu Phong khinh miệt mỉm cười, cái này mà gọi là công phu sao? Một chút công phu tầm thường này có lẽ còn chưa được xếp vào hạng nhị lưu trên giang hồ. Chỉ thấy thân hình hắn khẽ chớp động lập tức trở thành cơn lốc xoay tròn tránh được kiếm chiêu.
"Có giỏi thì đừng chạy." Vương Đông Đông nhìn thấy lợi kiếm trong tay mình xuất chiêu không động được cả chéo áo của hắn, thẹn quá hóa giận, kiếm chiêu phát ra càng ngày càng hiểm độc.
"Tiểu bì nương, nhìn ngươi kìa, làm gì mà nghiêm trọng như vậy, ra tay quả là muốn sát nhân đoạt mạng."
Lưu Phong vốn chỉ nghĩ đùa cợt với nàng một chút thôi, không ngờ người này hoàn toàn không kiêng dè, chiêu nào phát ra cũng nhắm vào tử huyệt, trong lòng hắn không khỏi nổi giận, chỉ thấy hữu thủ hoa lên chộp lấy thân kiếm của Vương Đông Đông.
Tiểu bì nương thấy Lưu Phong ngang nhiên sử dụng nhục chưởng đón bắt lợi kiếm của mình, trong mắt khẽ hiện lên vẻ đắc ý.
Chính mắt nhìn thấy bàn tay của Lưu Phong chuẩn bị bị trường kiếm chém đứt thành hai đoạn thì Vương Đông Đông bỗng nhiên phát hiện ra trường kiếm trên tay dần dần không thể khống chế được nữa tựa như bị một lực vô hình ngăn cản lại triệt tiêu toàn bộ lực công kích, dần dần bị hấp lực lôi kéo về phía Lưu Phong.
Vương Đông Đông vội vàng cầm chặt chuôi kiếm trong tay, cố nén sự đau đớn từ hổ khẩu truyền lên, nhất quyết không chịu buông tay ra.
Lưu Phong khóe miệng nở một nụ cười, lập tức tăng thêm một chút nguyên linh khí lên hữu thủ.
Chỉ nghe"keng" một tiếng, Vương Đông Đông rút cuộc chịu được sự đau đớn, ngọc thủ buông ra, trường kiếm cũng theo thế bay ra xa rớt xuống mặt đất.
Vương Đông Đông khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đã tức giận đến đỏ bừng, giương đôi mắt trong veo nhìn Lưu Phong, bộ ngực vun cao khôn ngừng phập phồng theo hơi thở.
-Ác tặc, ngươi khi dễ đại ca ta, bây giờ lại làm nhục ta. Vương gia ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Tặc bì nương, quả nhiên là không được dạy dỗ, phải biết rằng nếu lão tử không thương hương tiếc ngọc thì không chỉ đơn giản đoạt kiếm của ngươi đâu, tối thiểu cũng phải phế đi cánh tay cầm kiếm của ngươi.
"Tiểu bì nương, ngươi có biết vì sao ta ra tay giáo huấn cho tên Vương đầu heo ca ca của ngươi không?" Lưu Phong lạnh lùng hỏi.
"Là Vương Bảo Nhi, không phải là Vương đầu heo." Vương Đông Đông song nhãn trợn tròn, bộ dạng như sắp sửa liều mạng với hắn:
-Không cho ngươi vũ nhục ca ca ta.
"Ỷ thế hiếp người, ức hiếp lương dân ta gọi hắn là Vương đầu heo xem ra đã là nhân nhượng lắm rồi, nếu đúng ra thì phải gọi hắn là đồ rác rưởi." Lưu Phong tại kiếp trước vốn đã không quen nhìn thấy cảnh ỷ thế hiếp người. Tại tiền kiếp hắn cũng chỉ là người bình thường nên không dám lên tiếng thế nhưng thời thế bây giờ đã đổi khác. bản thân mình bây giờ chỉ dựa vào tu vi bản thân cũng đủ giáo huấn mấy tên mục hạ vô nhân này rồi.
"Nói láo, ngươi nói láo, ca ca ta từ bé chỉ thích đọc kinh thư. học thuộc lễ giáo của thánh nhân, như thế nào lại làm việc ác nhân như lời ngươi nói chứ." Vương Đông Đông phẫn nộ quát lên.
"Thì ra là thời đại này nữ nhân cũng có người hồ đồ, ngu ngốc như ngươi. Vương đầu heo là người như thế nào mọi người đều biết, ngươi thân là muội muội của hắn chẳng những không thấy xấu hổ mà còn bao che cho hắn, thật là làm cho người ta thất vọng
-Công tử, người có điều chưa biết, Người này tên là Vương Bảo Nhi là con trai của Giang Nam tuần phủ Vương Đức Vọng, ngày thường trong phạm vi thành Giang Nam đều quen thói hoành hành bá đạo, gặp nam tử thì bức hiếp, gặp nữ tử thì trêu ghẹo, sàm sỡ. Không ai quản được.
Thì ra là vậy, không trách được không ai hưởng ứng lời hiệu triệu đại hội giết heo của hắn. Tên gia hỏa này thì ra là có lai lịch không nhỏ. Bất quá trong mắt của hắn thì chẳng là gì cả.
-Giang Nam tuần phủ lớn hay Tổng đốc lớn?
Người mẹ trẻ không hiểu tại sao Lưu Phong lại hỏi vậy nhưng vẫn trả lời hắn:
-Trên lý thuyết thì Tổng đốc lớn hơn tuy nhiên quốc gia ta phân chia trách nhiệm rõ ràng, Tổng đốc đôi khi cũng không can thiệp vào việc của Tuần phủ được.
Lưu Phong chỉ cần biết Tổng đốc so với Tuần phủ không thua kém là được, lập tức tiến lên đá Vương Bảo Nhi mấy đá, giọng trào phúng nói:
-Lão tử chính là người của Tổng đốc phủ, hôm nay thay mặt tôn trưởng của ngươi giáo huấn cho ngươi, ha ha.
Người mẹ trẻ vội hỏi:
-Công tử chính là người của Tổng đốc phủ?
Lưu Phong đã lỡ làm mặt dày, nghiêm trang nói:
-Tại hạ là đại thiếu gia của Phượng viên đồng thời là con rể của Tổng đốc đại nhân.
Mặc dù hắn và Ân Tố Tố chưa kết hôn thế nhưng cũng là.
Linh nhi giương đôi mắt to ngây thơ hỏi:
-Đại ca ca, con rể là đồ vật gì vậy? Người có thể trở thành phụ thân của hài nhi hay không?
"Á."
Người mẹ trẻ kêu lên một tiếng, vội vàng bịt miệng Linh nhi lại, lớn tiếng mắng:
-Không được nói bậy!
Lưu Phong khẽ mỉm cười:
-Hài tử này còn nhỏ, không cần phải la mắng như vậy. Đúng rồi cha con Vương Bảo Nhi chắc sẽ không bỏ qua chuyện này, nếu như cô nương có thể tin tưởng tại hạ thì mau theo ta rời khỏi đây.
Người mẹ trẻ gật đầu nói:
-Thiếp xin nguyện ý theo hầu công tử, chỉ xin công tử chấp thuận cho thiếp mang theo Linh nhi, nếu không đồng ý thì thiếp cũng không đi.
Lưu Phong mỉm cười đưa tay khẽ vuốt đôi má phúng phính của Linh nhi rồi nói:
-Một đứa bé ngoan ngoãn xinh xắn như vậy ta như thế nào lại không thu nhận chứ. Cả hai người cùng đi theo ta, ta sẽ nuôi dưỡng cả hai mẹ con nàng.
Người mẹ trẻ trong lòng khẽ run lên, vội vàng đi theo Lưu Phong, trong đầu vẫn đọng lại câu nói của Lưu Phong: "Ta sẽ nuôi dưỡng cả hai mẹ con nàng."
"Đây có phải là lời hứa của một nam tử hán hay không?"
"Chờ một chút." Lưu Phong đi vài bước đột nhiên quay lại, tiện thể đá một cước vào bụng Vương Bảo Nhi đoạn nói:
-Thiếu chút nữa quên nói cho ngươi biết lão tử ở tại Phượng viên, muốn báo thù thì cứ đến Phượng viên tìm ta.
"Cuồng đồ lớn mật, mau đứng lại cho ta" Ngay khi Lưu Phong và người mẹ trẻ đang định rời khỏi thì tiếng một nữ tử từ phía sau khẽ truyền đến.
Xoay người nhìn lại chỉ thấy một nữ nhân đang trợn mắt nhìn mình. Lưu Phong lập tức đoán biết đây rất có thể là người thân của Vương Bảo Nhi liền mỉm cười.
-Ngươi đang nói chuyện với ta hay sao?
Nữ tử trợn mắt, hung dữ nói:
-Ngươi là ai. Vì sao ngươi lại đả thương đại ca ta? Không lẽ không biết đến Vương gia ta hay sao?
Lưu Phong nhếch mép cười hắc hắc. Tiểu bì nương quả nhiên là người nhà Vương gia, xem ra cũng không tệ lắm, mặt mũi cũng thanh nhã tú lệ, dáng vóc mặc dù nhỏ nhắn nhưng cũng mềm mại lả lướt, bộ ngực mặc dù chỉ là như thiếu nữ mới nhú nhưng xem ra cũng khá tròn trĩnh. Cặp mông mặc dù không thể sánh bằng người mẹ trẻ thế nhưng xem ra cũng căng tròn ngồn ngộn. Tuy không thể gọi là thiên tiên mỹ nữ thế nhưng cũng là xinh đẹp hiếm thấy.
Nữ tử tựa hồ không nghĩ ra nam tử trước mặt cứ thản nhiên không hề kiêng kị, nhìn chằm chằm vào thân thể của mình, liền hắng giọng:
-Đồ vô sỉ, vô lại, lưu manh. Xem ta thu thập ngươi.
Người mẹ trẻ vội vàng nhắc nhở Lưu Phong:
-Công tử, đây là muội muội của Vương Bảo Nhi, Vương Đông Đông. Nghe nói từ nhỏ đã theo cao nhân học võ công, công phu cũng không tầm thường, công tử nên cẩn thận.
Lưu Phong mỉm cười nói:
-Ngươi bế Linh nhi lui ra xa một chút, ta sẽ tự biết giải quyết.
"Dưới kiếm của bổn tiểu thư không giết kẻ vô danh, tên sắc lang vô lại kia, mau báo danh tánh." Vương Đông Đông giơ mũi kiếm chỉ vào mặt Lưu Phong truy vấn, cặp mắt tóe lửa nhìn hắn.
Hai con ngươi của Lưu Phong khẽ đảo một vòng, ngạo nghễ cười nói:
-Ta tên là Lưu Phong.
"Lưu Phong?" Vương Đông Đông quát lên:
-Tặc tử xem kiếm.
Nói xong nàng ta lập tức xuất thủ, trường kiếm trong tay khẽ lay động, phảng phất như độc xà đâm tới Lưu Phong.
Lưu Phong khinh miệt mỉm cười, cái này mà gọi là công phu sao? Một chút công phu tầm thường này có lẽ còn chưa được xếp vào hạng nhị lưu trên giang hồ. Chỉ thấy thân hình hắn khẽ chớp động lập tức trở thành cơn lốc xoay tròn tránh được kiếm chiêu.
"Có giỏi thì đừng chạy." Vương Đông Đông nhìn thấy lợi kiếm trong tay mình xuất chiêu không động được cả chéo áo của hắn, thẹn quá hóa giận, kiếm chiêu phát ra càng ngày càng hiểm độc.
"Tiểu bì nương, nhìn ngươi kìa, làm gì mà nghiêm trọng như vậy, ra tay quả là muốn sát nhân đoạt mạng."
Lưu Phong vốn chỉ nghĩ đùa cợt với nàng một chút thôi, không ngờ người này hoàn toàn không kiêng dè, chiêu nào phát ra cũng nhắm vào tử huyệt, trong lòng hắn không khỏi nổi giận, chỉ thấy hữu thủ hoa lên chộp lấy thân kiếm của Vương Đông Đông.
Tiểu bì nương thấy Lưu Phong ngang nhiên sử dụng nhục chưởng đón bắt lợi kiếm của mình, trong mắt khẽ hiện lên vẻ đắc ý.
Chính mắt nhìn thấy bàn tay của Lưu Phong chuẩn bị bị trường kiếm chém đứt thành hai đoạn thì Vương Đông Đông bỗng nhiên phát hiện ra trường kiếm trên tay dần dần không thể khống chế được nữa tựa như bị một lực vô hình ngăn cản lại triệt tiêu toàn bộ lực công kích, dần dần bị hấp lực lôi kéo về phía Lưu Phong.
Vương Đông Đông vội vàng cầm chặt chuôi kiếm trong tay, cố nén sự đau đớn từ hổ khẩu truyền lên, nhất quyết không chịu buông tay ra.
Lưu Phong khóe miệng nở một nụ cười, lập tức tăng thêm một chút nguyên linh khí lên hữu thủ.
Chỉ nghe"keng" một tiếng, Vương Đông Đông rút cuộc chịu được sự đau đớn, ngọc thủ buông ra, trường kiếm cũng theo thế bay ra xa rớt xuống mặt đất.
Vương Đông Đông khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đã tức giận đến đỏ bừng, giương đôi mắt trong veo nhìn Lưu Phong, bộ ngực vun cao khôn ngừng phập phồng theo hơi thở.
-Ác tặc, ngươi khi dễ đại ca ta, bây giờ lại làm nhục ta. Vương gia ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Tặc bì nương, quả nhiên là không được dạy dỗ, phải biết rằng nếu lão tử không thương hương tiếc ngọc thì không chỉ đơn giản đoạt kiếm của ngươi đâu, tối thiểu cũng phải phế đi cánh tay cầm kiếm của ngươi.
"Tiểu bì nương, ngươi có biết vì sao ta ra tay giáo huấn cho tên Vương đầu heo ca ca của ngươi không?" Lưu Phong lạnh lùng hỏi.
"Là Vương Bảo Nhi, không phải là Vương đầu heo." Vương Đông Đông song nhãn trợn tròn, bộ dạng như sắp sửa liều mạng với hắn:
-Không cho ngươi vũ nhục ca ca ta.
"Ỷ thế hiếp người, ức hiếp lương dân ta gọi hắn là Vương đầu heo xem ra đã là nhân nhượng lắm rồi, nếu đúng ra thì phải gọi hắn là đồ rác rưởi." Lưu Phong tại kiếp trước vốn đã không quen nhìn thấy cảnh ỷ thế hiếp người. Tại tiền kiếp hắn cũng chỉ là người bình thường nên không dám lên tiếng thế nhưng thời thế bây giờ đã đổi khác. bản thân mình bây giờ chỉ dựa vào tu vi bản thân cũng đủ giáo huấn mấy tên mục hạ vô nhân này rồi.
"Nói láo, ngươi nói láo, ca ca ta từ bé chỉ thích đọc kinh thư. học thuộc lễ giáo của thánh nhân, như thế nào lại làm việc ác nhân như lời ngươi nói chứ." Vương Đông Đông phẫn nộ quát lên.
"Thì ra là thời đại này nữ nhân cũng có người hồ đồ, ngu ngốc như ngươi. Vương đầu heo là người như thế nào mọi người đều biết, ngươi thân là muội muội của hắn chẳng những không thấy xấu hổ mà còn bao che cho hắn, thật là làm cho người ta thất vọng
/969
|