Lưu Phong cũng không giấu diếm, nhẹ giọng nói: "Ta đi tìm Đình Nhi, các ngươi không cần đi theo ta, cứ đi chơi thoải mái. Bất quá phải nhớ kỹ nơi này là kinh đô, phải tránh gây chuyện rắc rối."
Đưa mắt nhìn Hắc Vân mang theo mười tên thuộc hạ rời khỏi, Lưu Phong cũng đi thay một bộ y phục mới, chuẩn bị đi tìm Đình Nhi. Mấy ngày nay không gặp được hắn, không biết nàng đã như thế nào.
Đi ngang qua tiệm bán đồ trang sức, Lưu Phong đột nhiên tâm động, quyết định vào xem, mua cho Đình Nhi thứ gì đó làm tặng phẩm.
Nhắc đến chuyện này thì quả thực hắn cũng cảm thấy xấu hổ, quen biết Đình Nhi lâu như vậy nhưng hắn chưa hề tặng nàng thứ gì. Hôm nay không thể để như vậy nữa.
Thực ra tặng quà cho tu chân tiên tử bằng trang sức của thế tục thì có chút keo kiệt, nhưng Lưu Phong cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Thực sự hắn cũng không biết tặng cho nàng gì khác. Tu chân pháp quyết, thần binh lợi khí. tất cả Đình Nhi đều đã có.
Xem xét nửa ngày, hắn quyết định mua một cây trâm màu vàng. Bất quá khi rơi vào tay hắn thì chỉ một chút chân nguyên đã thổi bay toàn bộ bụi bặm trên cây trâm, lộ ra kim quang sáng lạn, mặt trên còn có điêu khắc phượng hoàng, thực hết sức sống động. Lão bản của tiệm trang sức cũng không nghị đến cây trâm này lại rơi vào tay hắn lại có biến hóa như vậy, thậm chí còn hối hận đã bán cho hắn giá quá thấp.
Lưu Phong tựa hồ cũng nhìn ra tâm tư của lão bản, khẽ cười một tiếng, đưa cho lão bản ngân phiếu hai trăm lượng.
"A, tiểu tử, dừng bước."
Ngay khi Lưu Phong định rời khỏi thì từ phái sau truyền đến một tiếng quát lớn.
Lưu Phong quay đầu nhìn lại.
Đã thấy một gã công tử, trang phục lòe loẹt mang theo mấy tên hộ vệ đi đến, dường như muốn gây sự với hắn.
"Cây trâm trong tay là của ngươi?" Một tiếng cười vang lên, tên công tử kia đã tiến đến gần Lưu Phong cất tiếng cười.
Có lẽ đang cầm tờ ngân phiếu hai trăm lượng trong tay mà lão bản khẽ lên tiếng nhắc nhở Lưu Phong: "Công tử, ngươi mau đi đi."
Lưu Phong không cho là đúng, quay lại nhìn lão bản, mỉm cười nói: "Không sao, ta muốn xem bọn chúng muốn gì?"
"Tiểu tử, ta muốn cây trâm này." Gã công tử đi đến trước Lưu Phong, nhìn chằm chằm vào cây trâm trên tay hắn, thái độ hết sức kiêu ngạo nói.
"Ngươi là ai?" Lưu Phong cũng không tức giận mà lẳng lặng, nhìn gã công tử hỏi.
"Tiểu tử, tất cả những tiệm trang sức ở đây, ai mà không biết đại danh của bổn Hầu gia. Bổn Hầu gia đỉnh đỉnh đại danh tại kinh đô, chính là Trung Nghĩa Hầu-Địch Nguyên Xuân. Cây trâm này bao nhiêu tiền? Cầm tiền sau đó cút đi."
Đồng thời gã công tử quay về phía sau, khẽ ra mắt cho mấy tên thuộc hạ của mình, nhanh chóng xông đến.
Mẹ kiếp lão Hoa Hạ đại đế có bị mù không? Tên này mà phong cho cái gì là Trung Nghĩa chứ? Phải là Ác bá hầu mới đúng.
Kỳ thật Lưu Phong cũng là hiểu lầm lão hoàng đế mà thôi. Thực ra Địch Nguyên Xuân chỉ là thừa hưởng thành quả của cha ông mà thôi, bây giờ bước chân ra đường mới đem danh nghĩa Hầu gia ra lòe bịp.
"Xin lỗi, kim trâm này ta rất thích, cho nên ta không bán." Lưu Phong tịnh cũng không muốn gây chuyện, bèn nhẹ giọng giải thích.
Định Nguyên Xuân nhìn Lưu Phong, cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi không muốn sống nữa hay sao? Tại kinh đô này ai mà không biết tính tình của bổn Hầu gia, ta trước giờ muốn gì cũng phải mua bằng được. Hôm nay tâm tình ta đang tốt, mau đưa kim trâm cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Lão bản run sợ đứng một bên, khẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu Phong, hy vọng hắn buông tha cây trâm kia, nếu không sẽ là tử lộ. Bất quá Lưu Phong không phải là loại người nhát gan.
Nãy giờ hắn vẫn bình tĩnh nói chuyện là vì hắn không muốn phá hủy tâm tình của mình trước khi gặp Đình Nhi, nhưng Địch Nguyên Xuân không biết điều, tiếp tục lấn tới. Xem ra không ra tay một phen thì không thể đi được.
Đôi mắt Lưu Phong khẽ sa sầm xuống, một cỗ khí tức từ từ tỏa ra, quát lớn: "Cút ngay, thừa dịp ta chưa động thủ thì cút ngay. Không ai có thể kiêu ngạo trước mặt ta."
"Cái gì?" Địch Nguyên Xuân nhất thời đâm ra hoài nghi lỗ tai của mình, tự nhiên hôm nay nghe được có ai đó dám lớn tiếng mắng hắn.
"Hỗn trướng, cho tới bây giờ vẫn không có ai dám nói như vậy trước mặt bổn Hầu gia." Địch Nguyên Xuân chỉ tay vào mặt Lưu Phong chửi bới.
"Chát." Một âm thanh vang lên, Địch Nguyên Xuân bị một tát vào mặt, té lăn ra mặt đất, miệng khẽ nhổ ra một ngụm máu, còn có thêm vài cái răng rớt lỏng chỏng trên mặt đất.
"Tiểu súc sinh không được dạy dỗ tốt, quý tộc xem ra đều biến thái hết." Lưu Phong chửi một câu, chuẩn bị xoay người rời khỏi."
Địch Nguyên Xuân lồm cồm bò dậy, nhìn thuộc hạ quát: "Đám phế vật này, mau đánh chết hắn cho ta."
"Ngu xuẩn, nếu ta là ngươi thì sẽ nằm im bất động trên mặt đất." Lưu Phong xoay người nhìn mấy tên hộ vệ nói: "Không ai có thể trước mặt ta kiêu ngạo, nếu các ngươi không muốn giống như tên phế vật này thì đừng lộn xộn." Nguyên Anh kỳ tu chân tuyệt đối có thể vũ nhục người phàm. Nếu Lưu Phong không phải có tâm tính của người hiện đại thì đám người này đã sớm chết từ lâu.
"Bảo vệ Hầu gia." Thủ lĩnh của đám hộ vệ biết Lưu Phong bất hảo vội quát thuộc hạ bảo vệ Địch Nguyên Xuân.
"Hỗn trướng, cút ngay, vây quanh ta làm gì, giết tiểu tử kia cho ta." Địch Nguyên Xuân được hai gã hộ vệ nâng dậy, quay lại mắng.
Hộ vệ thủ lĩnh nhất thời cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay vung lên, lạnh lùng nhìn Lưu Phong nói: "Tiểu tử thúi, là ngươi muốn chết, không được oán hận huynh đệ ta."
Lưu Phong khẽ thở dài một tiếng: "Đi gặp nữ nhân của mình sao mà khó thế."
Đang suy nghĩ thì bốn gã hộ vệ đồng thời tấn công hắn.
Lưu Phong khinh miệt lắc đầu: "Các người đều là tự mình đi tìm chết."
"Sát."
Hộ vệ thủ lĩnh hét lên, lao lên trước.
Đối mặt với bốn tên Hộ vệ, Lưu Phong vẫn bất động.
Địch Nguyên Xuân còn tưởng hắn sợ hãi mà bất động, nhất thời cuồng tiếu: "Giết chết hắn cho ta, chém chết hắn cho ta."
"Hự, hự."
Lưu Phong khẽ phất tay, một cỗ lực lượng vô hình chấn bay bốn tên hộ vệ quay ngược trở về, rơi phịch trên mặt đất.
Mấy tên hộ vệ còn lại thấy vậy, vội tiến lên xem xét vết thương của đồng bọn, phát hiện ra thất khiếu bốn người đều tuôn máu, mặc dù vẫn chưa chết nhưng so với phế nhân thì hoàn toàn giống nhau.
Địch Nguyên Xuân thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy kinh hãi, nhìn bộ dạng hộ vệ của mình, nhất thời biết được tên tiểu tử trước mặt không dễ trêu vào.
Bất quá Địch Nguyên Xuân không sợ trời, không sợ đất, hơn nữa hộ vệ của hắn nhân số đông đảo, lúc này hét một tiếng: "Mọi người cùng tiến lên, giết chết tên tội phạm này cho bổn Hầu gia."
"Ngu si đần độn." Lưu Phong cười lạnh một tiếng, chỉ tay vào mặt Địch Nguyên Xuân nói: "Ngu ngốc như người mà cũng là Hầu tước của đế quốc, thật sự là buồn cười."
Quay đầu nhìn đám hộ vệ, Lưu Phong trầm giọng nói: "Không muốn chết thì cút hết cho ta. Mục tiêu của ta là hắn." Lưu Phong khẽ chỉ tay vào Địch Nguyên Xuân nói.
Một ít tên hộ vệ, dường như biết sợ, vội tản ra.
Lưu Phong chậm rãi đi đến trước mặt Địch Nguyên Xuân. Địch Nguyên Xuân bất giác sinh ra sự sợ hãi. Lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi như thế này.
"Ngươi tha cho ta. ta là Hầu gia của đế quốc, ngay cả đương kim bệ hạ cũng không thể đụng đến ta." Địch Nguyên Xuân sắc mặt tái nhợt kêu lên.
Hầu gia cái rắm, ngay cả hoàng đế cũng không thể ước thúc được lão tử. Lưu Phong khinh miệt cười cười, từng bước tiến tới.
Địch Nguyên Xuân mặt trắng bệch, chỉ vào Lưu Phong, quát đám thuộc hạ: "Đám rác rưởi, lão tử nuôi dưỡng các ngươi hàng ngày, chẳng lẽ các ngươi chỉ biết nhìn thôi sao?"
Vốn là có mấy tên Hộ vệ trung thành định ngăn cản Lưu Phong nhưng lại nghe Địch Nguyên Xuân chửi bới, trong lòng nhất thời bất mãn, đứng im.
"Ngu ngốc, nếu là ta thì ta sẽ không chửi bới thuộc hạ như vậy."
Thân ảnh nhoáng lên, Lưu Phong đứng ngay trước mặt Địch Nguyên Xuân, đưa tay tát vào mặt Địch Nguyên Xuân. Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, vốn là khuôn mặt Địch Nguyên Xuân có chút tuấn tú, giờ đây đã biến thành cái đầu heo dị dạng.
"Bây giờ ngươi có thể lăn đi được rồi." Lưu Phong khẽ cười, tha cho con heo này. Nói tới cùng thì hắn cũng là Hầu gia của đế quốc. Hắn không muốn chuốc thêm phiền toái. Dù sao thì hắn phải đứng vững tại kinh đô đã.
"Đi theo một chủ nhân như vậy, các ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu." Lưu Phong quay sang đám hộ vệ nói một câu, sau đó rời đi.
Đưa mắt nhìn Hắc Vân mang theo mười tên thuộc hạ rời khỏi, Lưu Phong cũng đi thay một bộ y phục mới, chuẩn bị đi tìm Đình Nhi. Mấy ngày nay không gặp được hắn, không biết nàng đã như thế nào.
Đi ngang qua tiệm bán đồ trang sức, Lưu Phong đột nhiên tâm động, quyết định vào xem, mua cho Đình Nhi thứ gì đó làm tặng phẩm.
Nhắc đến chuyện này thì quả thực hắn cũng cảm thấy xấu hổ, quen biết Đình Nhi lâu như vậy nhưng hắn chưa hề tặng nàng thứ gì. Hôm nay không thể để như vậy nữa.
Thực ra tặng quà cho tu chân tiên tử bằng trang sức của thế tục thì có chút keo kiệt, nhưng Lưu Phong cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Thực sự hắn cũng không biết tặng cho nàng gì khác. Tu chân pháp quyết, thần binh lợi khí. tất cả Đình Nhi đều đã có.
Xem xét nửa ngày, hắn quyết định mua một cây trâm màu vàng. Bất quá khi rơi vào tay hắn thì chỉ một chút chân nguyên đã thổi bay toàn bộ bụi bặm trên cây trâm, lộ ra kim quang sáng lạn, mặt trên còn có điêu khắc phượng hoàng, thực hết sức sống động. Lão bản của tiệm trang sức cũng không nghị đến cây trâm này lại rơi vào tay hắn lại có biến hóa như vậy, thậm chí còn hối hận đã bán cho hắn giá quá thấp.
Lưu Phong tựa hồ cũng nhìn ra tâm tư của lão bản, khẽ cười một tiếng, đưa cho lão bản ngân phiếu hai trăm lượng.
"A, tiểu tử, dừng bước."
Ngay khi Lưu Phong định rời khỏi thì từ phái sau truyền đến một tiếng quát lớn.
Lưu Phong quay đầu nhìn lại.
Đã thấy một gã công tử, trang phục lòe loẹt mang theo mấy tên hộ vệ đi đến, dường như muốn gây sự với hắn.
"Cây trâm trong tay là của ngươi?" Một tiếng cười vang lên, tên công tử kia đã tiến đến gần Lưu Phong cất tiếng cười.
Có lẽ đang cầm tờ ngân phiếu hai trăm lượng trong tay mà lão bản khẽ lên tiếng nhắc nhở Lưu Phong: "Công tử, ngươi mau đi đi."
Lưu Phong không cho là đúng, quay lại nhìn lão bản, mỉm cười nói: "Không sao, ta muốn xem bọn chúng muốn gì?"
"Tiểu tử, ta muốn cây trâm này." Gã công tử đi đến trước Lưu Phong, nhìn chằm chằm vào cây trâm trên tay hắn, thái độ hết sức kiêu ngạo nói.
"Ngươi là ai?" Lưu Phong cũng không tức giận mà lẳng lặng, nhìn gã công tử hỏi.
"Tiểu tử, tất cả những tiệm trang sức ở đây, ai mà không biết đại danh của bổn Hầu gia. Bổn Hầu gia đỉnh đỉnh đại danh tại kinh đô, chính là Trung Nghĩa Hầu-Địch Nguyên Xuân. Cây trâm này bao nhiêu tiền? Cầm tiền sau đó cút đi."
Đồng thời gã công tử quay về phía sau, khẽ ra mắt cho mấy tên thuộc hạ của mình, nhanh chóng xông đến.
Mẹ kiếp lão Hoa Hạ đại đế có bị mù không? Tên này mà phong cho cái gì là Trung Nghĩa chứ? Phải là Ác bá hầu mới đúng.
Kỳ thật Lưu Phong cũng là hiểu lầm lão hoàng đế mà thôi. Thực ra Địch Nguyên Xuân chỉ là thừa hưởng thành quả của cha ông mà thôi, bây giờ bước chân ra đường mới đem danh nghĩa Hầu gia ra lòe bịp.
"Xin lỗi, kim trâm này ta rất thích, cho nên ta không bán." Lưu Phong tịnh cũng không muốn gây chuyện, bèn nhẹ giọng giải thích.
Định Nguyên Xuân nhìn Lưu Phong, cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi không muốn sống nữa hay sao? Tại kinh đô này ai mà không biết tính tình của bổn Hầu gia, ta trước giờ muốn gì cũng phải mua bằng được. Hôm nay tâm tình ta đang tốt, mau đưa kim trâm cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Lão bản run sợ đứng một bên, khẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu Phong, hy vọng hắn buông tha cây trâm kia, nếu không sẽ là tử lộ. Bất quá Lưu Phong không phải là loại người nhát gan.
Nãy giờ hắn vẫn bình tĩnh nói chuyện là vì hắn không muốn phá hủy tâm tình của mình trước khi gặp Đình Nhi, nhưng Địch Nguyên Xuân không biết điều, tiếp tục lấn tới. Xem ra không ra tay một phen thì không thể đi được.
Đôi mắt Lưu Phong khẽ sa sầm xuống, một cỗ khí tức từ từ tỏa ra, quát lớn: "Cút ngay, thừa dịp ta chưa động thủ thì cút ngay. Không ai có thể kiêu ngạo trước mặt ta."
"Cái gì?" Địch Nguyên Xuân nhất thời đâm ra hoài nghi lỗ tai của mình, tự nhiên hôm nay nghe được có ai đó dám lớn tiếng mắng hắn.
"Hỗn trướng, cho tới bây giờ vẫn không có ai dám nói như vậy trước mặt bổn Hầu gia." Địch Nguyên Xuân chỉ tay vào mặt Lưu Phong chửi bới.
"Chát." Một âm thanh vang lên, Địch Nguyên Xuân bị một tát vào mặt, té lăn ra mặt đất, miệng khẽ nhổ ra một ngụm máu, còn có thêm vài cái răng rớt lỏng chỏng trên mặt đất.
"Tiểu súc sinh không được dạy dỗ tốt, quý tộc xem ra đều biến thái hết." Lưu Phong chửi một câu, chuẩn bị xoay người rời khỏi."
Địch Nguyên Xuân lồm cồm bò dậy, nhìn thuộc hạ quát: "Đám phế vật này, mau đánh chết hắn cho ta."
"Ngu xuẩn, nếu ta là ngươi thì sẽ nằm im bất động trên mặt đất." Lưu Phong xoay người nhìn mấy tên hộ vệ nói: "Không ai có thể trước mặt ta kiêu ngạo, nếu các ngươi không muốn giống như tên phế vật này thì đừng lộn xộn." Nguyên Anh kỳ tu chân tuyệt đối có thể vũ nhục người phàm. Nếu Lưu Phong không phải có tâm tính của người hiện đại thì đám người này đã sớm chết từ lâu.
"Bảo vệ Hầu gia." Thủ lĩnh của đám hộ vệ biết Lưu Phong bất hảo vội quát thuộc hạ bảo vệ Địch Nguyên Xuân.
"Hỗn trướng, cút ngay, vây quanh ta làm gì, giết tiểu tử kia cho ta." Địch Nguyên Xuân được hai gã hộ vệ nâng dậy, quay lại mắng.
Hộ vệ thủ lĩnh nhất thời cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay vung lên, lạnh lùng nhìn Lưu Phong nói: "Tiểu tử thúi, là ngươi muốn chết, không được oán hận huynh đệ ta."
Lưu Phong khẽ thở dài một tiếng: "Đi gặp nữ nhân của mình sao mà khó thế."
Đang suy nghĩ thì bốn gã hộ vệ đồng thời tấn công hắn.
Lưu Phong khinh miệt lắc đầu: "Các người đều là tự mình đi tìm chết."
"Sát."
Hộ vệ thủ lĩnh hét lên, lao lên trước.
Đối mặt với bốn tên Hộ vệ, Lưu Phong vẫn bất động.
Địch Nguyên Xuân còn tưởng hắn sợ hãi mà bất động, nhất thời cuồng tiếu: "Giết chết hắn cho ta, chém chết hắn cho ta."
"Hự, hự."
Lưu Phong khẽ phất tay, một cỗ lực lượng vô hình chấn bay bốn tên hộ vệ quay ngược trở về, rơi phịch trên mặt đất.
Mấy tên hộ vệ còn lại thấy vậy, vội tiến lên xem xét vết thương của đồng bọn, phát hiện ra thất khiếu bốn người đều tuôn máu, mặc dù vẫn chưa chết nhưng so với phế nhân thì hoàn toàn giống nhau.
Địch Nguyên Xuân thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy kinh hãi, nhìn bộ dạng hộ vệ của mình, nhất thời biết được tên tiểu tử trước mặt không dễ trêu vào.
Bất quá Địch Nguyên Xuân không sợ trời, không sợ đất, hơn nữa hộ vệ của hắn nhân số đông đảo, lúc này hét một tiếng: "Mọi người cùng tiến lên, giết chết tên tội phạm này cho bổn Hầu gia."
"Ngu si đần độn." Lưu Phong cười lạnh một tiếng, chỉ tay vào mặt Địch Nguyên Xuân nói: "Ngu ngốc như người mà cũng là Hầu tước của đế quốc, thật sự là buồn cười."
Quay đầu nhìn đám hộ vệ, Lưu Phong trầm giọng nói: "Không muốn chết thì cút hết cho ta. Mục tiêu của ta là hắn." Lưu Phong khẽ chỉ tay vào Địch Nguyên Xuân nói.
Một ít tên hộ vệ, dường như biết sợ, vội tản ra.
Lưu Phong chậm rãi đi đến trước mặt Địch Nguyên Xuân. Địch Nguyên Xuân bất giác sinh ra sự sợ hãi. Lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi như thế này.
"Ngươi tha cho ta. ta là Hầu gia của đế quốc, ngay cả đương kim bệ hạ cũng không thể đụng đến ta." Địch Nguyên Xuân sắc mặt tái nhợt kêu lên.
Hầu gia cái rắm, ngay cả hoàng đế cũng không thể ước thúc được lão tử. Lưu Phong khinh miệt cười cười, từng bước tiến tới.
Địch Nguyên Xuân mặt trắng bệch, chỉ vào Lưu Phong, quát đám thuộc hạ: "Đám rác rưởi, lão tử nuôi dưỡng các ngươi hàng ngày, chẳng lẽ các ngươi chỉ biết nhìn thôi sao?"
Vốn là có mấy tên Hộ vệ trung thành định ngăn cản Lưu Phong nhưng lại nghe Địch Nguyên Xuân chửi bới, trong lòng nhất thời bất mãn, đứng im.
"Ngu ngốc, nếu là ta thì ta sẽ không chửi bới thuộc hạ như vậy."
Thân ảnh nhoáng lên, Lưu Phong đứng ngay trước mặt Địch Nguyên Xuân, đưa tay tát vào mặt Địch Nguyên Xuân. Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, vốn là khuôn mặt Địch Nguyên Xuân có chút tuấn tú, giờ đây đã biến thành cái đầu heo dị dạng.
"Bây giờ ngươi có thể lăn đi được rồi." Lưu Phong khẽ cười, tha cho con heo này. Nói tới cùng thì hắn cũng là Hầu gia của đế quốc. Hắn không muốn chuốc thêm phiền toái. Dù sao thì hắn phải đứng vững tại kinh đô đã.
"Đi theo một chủ nhân như vậy, các ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu." Lưu Phong quay sang đám hộ vệ nói một câu, sau đó rời đi.
/969
|