"Khoan, ta có một câu muốn hỏi ngươi." Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Nghe nói tổ chức các ngươi chỉ hợp tác với cường giả?"
"Đương nhiên hợp tác với cường giả, đặt lợi ích lên trên hết chính là nguyên tắc cơ bản của tổ chức chúng ta. Lưu tước gia, người khác không biết nhưng chúng ta thì hiểu rất rõ tại Hoa Hạ đế quốc này, cường giả chính là ngươi. Ngoại trừ ngươi ra thì chưa ai có thể đánh lui mười người Hắc Ám võ sĩ cả. Vì ngươi là cường giả nên tổ chức chúng ta muốn hợp tác, không muốn đối đầu."
Lưu Phong hỏi tiếp: "Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, chúng ta sẽ hợp tác như thế nào?"
"Lưu tước gia, tổ chức đối với Thiên Thượng Nhân Gian của ngươi rất có hứng thú, không biết." Y Đẳng còn chưa dứt lời đã thấy Lưu Phong biến sắc.
"Không thể." Lưu Phong không đợi Y Đẳng nói xong đã cắt ngang. Trước mắt hắn chưa muốn biến Thiên Thượng Nhân Gian thành công ty cổ phần. Hơn nữa cho dù là muốn hợp tác thì hắn cũng không muốn hợp tác với bọn Phù Tang tiểu quỷ tử này.
"Ta còn có việc khác. Thứ cho không thể phụng bồi." Lưu Phong một trận buồn bực trong lòng. Thiên Thượng Nhân Gian quả là giống như Đường Tăng vậy. Hết lão Hoàng đế, Thái tử phi, ngay cả tiểu quỷ tử cũng muốn cắn một miếng. Các ngươi tưởng lão tử dễ bị khi dễ lắm à.
Y Đẳng vội nói: "Tước gia, thong thả đã. Nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ hợp tác theo cách khác."
"Ta không thích là người chân đạp hai ba thuyền." Lưu Phong lạnh nhạt nói.
"Bàn chuyện làm ăn, quan trọng nhất là thành ý." Lưu Phong trầm giọng nói: "Y Đẳng tiên sinh, nếu ngươi nói cho ta biết ý đồ thực sự của tổ chức các ngươi tại Hoa Hạ đế quốc thì ta sẽ suy nghĩ lại chuyện hợp tác với các ngươi."
"Ý đồ thực sự?" Y Đẳng khẽ run lên, cười nói: "Đương nhiên là vì ích lợi. Chúng ta mặc dù là một tổ chức vũ trang nhưng bản chất lại giống như thương nhân. Ý đồ của chúng ta chỉ là ích lợi mà thôi."
"Sợ rằng không đơn giản như vậy." Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: "Nếu ta đoán không sai thì mục đích thật sự của các người là thám thính tình báo Hoa Hạ đế quốc ta?"
Y Đẳng nghe vậy, thân thể khẽ run lên, sắc mặt đại biến. Bất quá ốăn che dấu đi rất nhanh, khôi phục lại sự bình tĩnh, nói: "Lưu tước gia, ngài nói những lời này dường như không giống với tác phong của thương nhân, mà giống chính khách hơn".
Ngừng một chút, Y Đẳng tiếp tục nói: "Lưu tước gia, chúng ta rất có thành ý. Hy vọng ngươi có thể hợp tác. Chúng ta biết bây giờ ngươi rất cần một tổ chức tình báo cường đại. Điểm này chúng ta sẽ giúp cho ngươi. Ta có thể nói ngay cả Cẩm Y Vệ của quý quốc cũng không thể nào bằng tổ chức của chúng ta."
"Chỉ là nói suông, ta chưa thấy chút nào thành ý của các ngươi cả." Lưu Phong làm ra một bộ dáng dửng dưng, nói.
"Vậy theo ý Tước gia thì phải như thế nào mới thể hiện được thành ý?" Y Đẳng vẫn kiên nhẫn hỏi.
"Giết Yến Vương, mang đầu của hắn đến gặp ta."
Y Đẳng nghe vậy cũng phải bật cười. Người này quả nhiên là to gan, lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Yến Vương là ai? Ở Hoa Hạ đế quốc thì ngoài Hoa Hạ đại đế ra thì Yến vương chính là nhân vật nhiều quyền lực nhất.
Đưa tay mân mê chòm râu dưới cằm, Y Đẳng liếc mắt nhìn Lưu Phong hỏi: "Tước gia không sợ ta báo quan sao?"
"Sợ cái rắm, Yến Vương đã vài lần sai sát thủ giết ta, ai mà chả biết lão tử với hắn là tử địch." Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: "Y Đẳng tiên sinh, hảo ý của người ta tâm lĩnh. Bất quá chuyện hợp tác thì phải xem lại."
Y Đẳng nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia thất vọng. Bất quá hắn vẫn như trước, nhanh chóng phục hồi: "Lưu tước gia, nếu hợp tác không được thì cũng là bạn hữu. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Không biết ngươi nghĩ sao?"
"Được, đề nghị này ta chấp nhận." Lưu Phong gật đầu cười nói.
"Quân tử nhất ngôn." Y Đẳng vội vàng nói.
"Yên tâm đi Y Đẳng tiên sinh, chỉ cần các ngươi không đến trêu chọc thì ta cũng sẽ không đụng đến các ngươi. Hết thảy đều tùy thuộc vào thái độ của các ngươi."
"Tước gia yên tâm, sau này tổ chức chúng ta sẽ tuyệt đối cự tuyệt những nhiệm vụ liên quan đến người." Y Đẳng suy nghĩ một chút, đoạn nói: "Tước gia, vì để cho ngươi thấy thành ý của chúng ta. Ta sẽ tặng miễn phí cho ngươi một tin tức. Trung Nghĩa Hầu ngươi hẳn đã biết. Theo tin tức tình báo của chúng ta thì dường như hắn định xuống tay với ngươi."
"Địch Nguyên Xuân?" Lưu Phong cười hắc hắc nói: "Đa tạ."
Tước gia, đại môn của tổ chức luôn rộng mở đón ngươi. Chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh cùng ngươi hợp tác." Y Đẳng cung thân chào Lưu Phong, sau đó xoay người rời khỏi.
Khi trời tối thì Lưu Phong quả nhiên nhận được lời mời của Trung Nghĩa Hầu tước phủ.
Lưu Phong biết rõ đó là một Hồng Môn Yến nhưng vẫn quyết định sẽ đối phó. Hắn cũng muốn nhanh chóng chấm dứt mối phiền toái này.
Mặc dù là đang ở tại kinh đô phồn thịnh thế nhưng nơi này vẫn thuộc về thế giới cổ đại, khi mặt trời lặn thì cảnh vật đều tối tăm, ngoài đường xá cũng trở nên yên tĩnh. Ngoại trừ một số thanh lâu, đổ trường thì không nơi nào có ánh sáng.
Đi đến trước cửa Hầu tước phủ, Lưu Phong phát hiện toàn bộ trạch viện cũng chìm trong bóng tối. Ngay cả đèn lồng treo trước cửa cũng đã bị cất đi.
Cười lạnh một tiếng, Lưu Phong đi vào Hầu tước phủ, không gây ra một tiếng động. Hắn muốn nhìn xem cuối cùng là con khỉ đột kia muốn bày trò gì.
Lúc này Địch Nguyên Xuân và Hộ vệ đội trưởng đang ngồi ở đại sảnh chờ con mồi chui vào rọ.
Hộ vệ đội trưởng tươi cười, đang hồi báo với chủ nhân của mình các loại bố trí của mình. Theo lời hắn nói thì Hầu tước phủ hôm nay đã giăng đầy thiên la địa võng, chỉ cần ngươi là một con ruồi chui vào hầu tước phủ thì cũng không có đường ra.
Địch Nguyên Xuân ngồi một bên nghe thủ hạ trình bày, đối với sự an bài của Hộ vệ đội trưởng cực kỳ hài lòng.
"Đội trưởng thân ái, nếu hôm nay có thể giết chết tên Nam tước chó má kia thì ta sẽ ghi công đầu cho ngươi, sẽ thưởng cho ngươi hai trăm lượng hoàng kim, mỹ nữ mười người." Địch Nguyên Xuân đích thị tâm tình lúc này đang rất cao hứng.
Hắn thậm chí còn nghĩ sau đêm nay Lưu Phong chết đi thì ngày mai sẽ tán tỉnh Đình Nhi như thế nào. Tóm lại phải nhân cơ hội đục nước béo cò, sấn vào tán tỉnh mới là vương đạo.
"Đa tạ Hầu gia ban thưởng. Chỉ cần Lưu Phong dám đến thì ta chắc sẽ không cho hắn có thể quay lại được nữa." Hộ vệ đội trưởng vốn là cũng có chút bất an nhưng sau khi bố trí một ngàn người mai phục thì hắn đã trở nên bình tĩnh. Chỉ một ngàn người thường thôi thì đã là cường hãn. Huống chi một ngàn người này đều là một thân võ nghệ cao cường. Hơn nữa còn có vị luyện khí sĩ kia trong lúc vô tình thỉnh mời được.
Đáng tiếc là hắn không biết thân phận chính thức của Lưu Phong. Một tu chân giả Nguyên Anh kỳ đối phó với một phàm nhân thì cũng giống như đối phó với một con kiến vậy, không có gì khác nhau.
Nghĩ mà xem, một người giết một ngàn con kiến thì có khó khăn không?
Về phần cái vị luyện khí sĩ kia phỏng chừng cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Với tu vi của Lưu Phong bây giờ kết hợp với Hạo Thiên Kiếm thì trừ phi là Nguyên Anh trung kỳ cao thủ, nếu không thì không ai có thể là đối thủ của hắn.
Rất hiển nhiên một tu chân mà tiếp nhận kim tiền để giúp đỡ thì cũng phải là cao nhân dị sĩ gì.
Bất quá Lưu Phong là người hiện đại, hắn cũng không nghĩ sẽ giết hết một ngàn người. Hắn chỉ muốn giết tên cầm đầu kia mà thôi.
"Hộ vệ đội trưởng, ngươi nói cho huynh đệ của ngươi biết. Chuyện hôm nay thành công thì mỗi người sẽ được thưởng mười lượng bạc. Nếu ai chặt đầu được Lưu Phong thì ta thưởng một vạn lượng bạc. Chặt bỏ tứ chi của hắn, thưởng hai ngàn lượng. Lấy được một miếng thịt trên người hắn thưởng hai trăm lượng." Địch Nguyên Xuân hào phóng nói. Trong đầu hắn thì Lưu Phong bây giờ giống như cá nằm trên thớt vậy.
Hộ vệ đội trưởng vội vàng đem mệnh lệnh của Hầu tước đại nhân truyền xuống. Hộ vệ và gia đinh nhất thời hân hoan không thôi, thậm chí còn lấy cương đao trong tay lau cho sáng. Hy vọng lát nữa kiếm được miếng thịt trên người Lưu Phong.
"À, vị đạo sĩ kia như thế nào?" Địch Nguyên Xuân đối với vị đạo sĩ này rất tin tưởng. Ngày hôm qua người đó dưới sự chứng kiến của Địch Nguyên Xuân đã đánh chết một lúc mười tên thuộc hạ hắn. Lực lượng như vậy thì tuyệt đối không thua gì tên Nam tước chó ám kia.
"Hầu gia yên tâm, Bồng Lai cư sĩ đã sớm chuẩn bị rồi." Hộ vệ đội trưởng hồi báo.
Lưu Phong nấp tại một nơi gần đó nghe hai tên rác rưởi đối thoại với nhau, rốt cuộc đã không còn nhẫn nhịn được nữa: "Hầu tước đại nhân không phải là mời ta uống rượu hay sao? Như thế nào mà ngay cả đèn cũng không thắp lên?"
Thấy Lưu Phong hiện thân, Địch Nguyên Xuân nhất thời quát to cho bọn hộ vệ nghe thấy.
"Ngươi là Lưu Phong? Tại sao lại phải dấu mặt?" Địch Nguyên Xuân nhìn nam tử che mặt đang đứng trong sân quát hỏi.
"Ngươi sao mà ngu thế không biết. Giết người đương nhiên là phải che mặt. Nếu không có người nhận ra thân phận của ta thì sao?" Lưu Phong cười nói.
"Hừ. Lưu Phong, ngươi giả thần giả quỷ làm gì, đừng tưởng ta không nhận ra ngươi."
"Trong lòng ngươi biết ta thì đã sao? Khi ta giết ngươi thì hộ vệ của ngươi cũng vô phương biết ta là ai." Lưu Phong cười ha ha nói.
Địch Nguyên Xuân cười lạnh một tiếng nói: "Hôm nay ngươi phó ước đến đây chính là đã đi vào tử lộ."
"Thật sao?" Lưu Phong nhìn Địch Nguyên Xuân mỉm cười, rút nhuyễn kiếm ra, chỉ mặt Địch Nguyên Xuân nói: "Nói thật cho ngươi biết ta cũng muốn hôm nay giải quyết cho xong."
"Người đâu, bảo vệ Hầu gia." Hộ vệ đội trưởng vốn bình tĩnh nhưng khi thấy Lưu Phong xuất hiện thì lại cảm thấy bối rối sợ hãi. Chằng biết tại sao hắn thấy Lưu Phong liền có một dự cảm bất an.
Theo tiếng gọi của Hộ vệ đội trưởng, phủ Hầu tước nhất thời hỗn loạn, hộ vệ và gia đình từ tứ phương tám hướng ùa ùa chạy ra.
Không biết không sợ. Đám hộ vệ và gia đinh này, ai ai cũng muốn cắt một miếng thịt của Lưu Phong lãnh thưởng.
Chính vì nhận số quá đông, sợ mình chậm chân mà thành ra ta chen ngươi, ngươi đẩy ta. Tạo thành một trường hồ đồ hỗn loạn.
Tóm lại Hầu tước phủ giờ này đã trở thành một đống hỗn loạn.
Lưu Phong khẽ nhếch miệng cười lạnh, quay về Địch Nguyên Xuân nói: "Hầu tước đại nhân, ngươi không phải dựa vào những người này mà lấy lấy mạng ta đấy chứ?"
Địch Nguyên Xuân thấy hộ vệ và gia đinh hỗn loạn thành một đám hồ đồ, nhất thời tức giận đến nỗi không thốt nên lời.
"Rác rưởi, phế vật. Dừng lại hết cho ta." Địch Nguyên Xuân tức giận hét lên như sấm, chỉnh đốn lại trật tự. Đáng tiếc là thanh âm của một mình hắn không thể nào đấu lại thanh âm của một ngàn người nhao nhao. Trong lòng đám nhao nhao này bây giờ chỉ có hai chứ"thưởng ngân", mà thân thể Lưu Phong chính là"ngân". Càng ngày càng nhiều người bao vây bên người Lưu Phong, thậm chí còn đánh lẫn nhau để giành vị trí tốt.
Hộ vệ đội trưởng không nghĩ tới chuyện lại trở thành thế này, khẽ kéo tay Địch Nguyên Xuân hỏi: "Hầu gia, chúng ta bây giờ chạy đi?"
"Chạy? Mẹ kiếp ngươi mau đi mời tên luyện khí sĩ kia tới nhanh lên. Nếu hắn lo việc ổn thỏa thì lão tử sẽ chi cho hắn năm trăm vạn lượng hoàng kim."
Hộ vệ đội trưởng vội vàng hô to: "Các huynh đệ mau cắt lấy thịt Lưu Phong, Hầu tước đại nhân sẽ có trọng thưởng."
Hộ vệ đội trưởng vừa dứt lời nhất thời mấy trăm thanh cương đao nhằm Lưu Phong bổ đến.
"Mẹ kiếp chém chết Lưu Phong cho ta." Địch Nguyên Xuân thấy đại đội nhân mã sung mãn như vậy cũng có chút an tâm.
Hộ vệ đội trưởng cũng thở phào một hơi, vội vàng đi kiếm vị cao nhân kia, hy vọng cao nhân kịp thời xuất hiện. Nếu không thì thật là đại phiền toái.
Lưu Phong khẽ cười lạnh, thân thể xoay tròn, tản ra một trận kình phong. Mấy trăm tên hộ vệ nhất thời té lăn trên mặt đất.
"Hầu tước đại nhân, ngươi còn muốn chạy sao?" Lúc này Lưu Phong đã tiến tới trước mặt Địch Nguyên Xuân.
"Lưu Phong ngươi muốn thế nào?" Địch Nguyên Xuân thấy Lưu Phong dễ dàng đánh ngã mấy trăm tên hộ vệ, nhất thời sợ hãi, nhìn Lưu Phong nói: "Ngươi muốn thế nào? Ta đường đường là Hầu tước đại nhân của đế quốc. Ngươi dám giết ta sao? Bệ hạ dám chắc sẽ không tha cho ngươi."
"Hầu tước chó má. Ngươi chẳng qua là công đức của tổ thượng mà thôi, làm gì có tài năng gì mà đảm nhiệm Hầu tước của đế quốc? Đêm nay ta giết ngươi, sáng mai nếu bệ hạ biết được, chắc chắn sẽ cao hứng. Ngươi nghĩ rằng loại rác rưởi như ngươi sẽ được bệ hạ yêu thích lắm sao, e là chỉ tốn lương thực của đế quốc mà thôi." Trong mắt Lưu Phong đã hiện rõ sát khí.
Thấy Lưu Phong từ từ tiến tới, Địch Nguyên Xuân bất giác cảm thấy từ thần đang cận kề. Khí thế mạnh mẽ trên người Lưu Phong đã làm cho hô hấp của hắn có chút khó khăn.
Địch Nguyên Xuân giờ phút này mới thức tỉnh, thầm hối hận mình không nên chọc vào người này.
"Sát."
Ngay khi Địch Nguyên Xuân đang tuyệt vọng thì một đội hộ vệ vọt lại, làm thành một bức tường người, án ngữ trước mặt Địch Nguyên Xuân.
Địch Nguyên Xuân khẽ thở phào một hơi, thấy đại đội tường người trước mặt, vội vàng hô to: "Giết Lưu Phong cho ta, ta thưởng hai trăm vạn hoàng kim."
Trọng thưởng tất sẽ có dũng phu. Kim tiền làm cho quên đi sự sợ hãi trong lòng, đại đội nhân mã lại tràn tới Lưu Phong.
Địch Nguyên Xuân dùng ngón tay chỉ Lưu Phong hét lớn: "Lưu Phong, hôm nay người chết chắc."
Lưu Phong bất giác thở dài, khí tức cường đại phóng ra, giam cầm đám người trước mắt lại. Hắn thực sự cũng không muốn phải giết người.
"Ngu ngốc, ngươi sẽ rất nhanh chóng, biết được người phải chết chính là ngươi."
Lưu Phong không nóng vội giết chết ngay Địch Nguyên Xuân, hắn muốn làm cho tên Hầu gia kia cảm nhận được cái chết một cách từ từ.
"Giết chết Lưu Phong thưởng hai ngàn vạn hoàng kim." Tiền thưởng nâng lên mười lần, quả nhiên vẫn còn có người không sợ chết xông lên.
"Mẹ kiếp, không muốn chết thì cút cho ta."
Một cỗ khí tức lập tức đè nén đám người này. Một bộ phận lớn hộ vệ thấy vậy vội bỏ cương đao xuống, rời đi.
Bất quá cuối cùng vẫn còn mười người cầm cương đao nhìn Lưu Phong, ý đồ giết hắn.
Lưu Phong nhìn mười người trước mắt, thấy họ đã bị kim tiền làm mất đi lí trí, cười lạnh một tiếng. Nhuyễn kiếm trong tay vung lên. Một đạo bạch sắc quang huy từ mũi kiếm, bắn ra nhắm vào mười người đó.
Huyết quang phụt cao, mười người trong nháy mắt đã biến thành tử thi.
Lưu Phong lạnh lẽo liếc nhìn thi thể nằm dưới đất, không một chút hối hận. Hắn đã cho bọn họ cơ hội, đáng tiếc là họ lại chọn con đường chết. Không thể trách hắn được.
"Quỷ à?" Đây chính là quỷ.
Một số ít hộ vệ từ xa lén quan sát, thấy thảm cảnh của đồng liêu, nhất thời kinh hoàng hô lên một tiếng, sau đó bỏ chạy bán sống bán chết.
Bất quá tiếng hô to này cũng làm cho Lưu Phong giảm bớt được rất nhiều phiền toái. Sau này cả triều đình sẽ biết Trung Nghĩa Hầu là bị quỷ giết, không phải là hắn.
Địch Nguyên Xuân vốn là đang đợi Lưu Phong bị loan đao bằm thây, không nghĩ ra mười tên hộ vệ trong nháy mắt biến thành mười thây ma.
"Ma quỷ, ngươi là ma quỷ." Hai chân Địch Nguyên Xuân trở nên vô lực, nếu không có tên Hộ vệ đội trưởng đỡ thì hắn chắc hẳn không còn đứng được nữa.
"Lưu Phong, chúng ta có quan hệ thân thích, ngươi tha cho ta được không?" Địch Nguyên Xuân tựa hồ chợt nhớ đến vấn đề này, vội nài nỉ Lưu Phong tha cho hắn một mạng.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, thân thích cái rắm thối gì. Lão tử kết hôn cũng không thấy ngươi gửi quà. Lúc nãy ngươi còn muốn giết chết ta. Bây giờ còn nhận thân thích cái gì?
"Được rồi Hầu tước đại nhân, ta chỉ là rác rưởi, không xứng đáng làm thân thích của ngươi. Mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của mình. Mà cái giá phải trả của ngươi chính là tử vong." Lưu Phong chậm rãi tiến tới, kẻ đầu tiên chấm dứt tính mạng chính là tên Hộ vệ đội trưởng.
Nhìn thuộc hạ trung thành nhất của mình chết đi. Địch Nguyên Xuân đột nhiên có loại cảm giác như cá sắp bị đưa lên thớt vậy.
"Dừng tay." Ngay lúc này thì tại không trung hiện ra một gã võ sĩ bịt mặt.
"Hầu tước đại nhân, ngươi thưởng cho ta năm trăm vạn hoàng kim, ta sẽ thu thập tên tiểu tử thúi này cho ngươi." Người đó nói xong khẽ chuyển thân đứng trước mặt Địch Nguyên Xuân, giơ trường kiếm chỉ Lưu Phong: "Tiểu tử thúi, ngươi chính là đối thủ của ta."
Lưu Phong khẽ cau mày, nói: "Hắc Ám võ sĩ? Ngươi là Hắc Ám võ sĩ. Y Đẳng không lẽ đã nói sẽ không tìm ta gây chuyện nữa sao?"
"Không sai, nhị ca ta đã nói qua. Bất quá ta không đồng ý. Đại ca, nhị ca ta sợ ngươi nhưng ta không sợ ngươi. Hôm nay ta muốn giết ngươi trừ hậu hoạn cho tổ chức."
Lưu Phong âm thầm khó chịu, bất quá giết chết tên ngu ngốc này, cảnh cáo tổ chức cũng tốt. Để cho chúng biết Lưu tước gia không phải là dễ trêu chọc.
"Lão tử không giết kẻ vô danh, mau nói tên ngươi ra." Lưu Phong khinh thường hỏi.
"Tiểu tử thúi, chờ ngươi chết, biến thành quỷ thì có thể tìm Y Xuyên ta báo thù."
"Tiểu tử thúi, ta bây giờ cho ngươi một cơ hội. Ở trước mặt ta tự sát. Nếu không ta cho ngươi sống không được, chết không xong." Y Xuyên trong mắt bắn ra một đạo sát khí.
Lưu Phong bất giác buồn bực, đều là lãnh đạo của tổ chức Hắc Ám nhưng Y Xuyên này xem ra còn kém xa Y Đẳng.
Vừa dứt lời, một cỗ khí tức Hắc Ám từ tay Y Xuyên bắn ra, nhắm thẳng vào đan điền của Lưu Phong.
Lưu Phong không chút sợ hãi, nhuyễn kiếm bắn ra bạch sắc quang mang nghênh tiếp.
Hai cỗ lực lượng giao nhau, bốn phía nhất thời sấm sét rung trời, không gian rung lên.
Công kích tiêu tán, hai thân ảnh lại lao vào nhau, một bên là bạch quang chói mắt, một bên là khói đen mù mịt.
Một lúc, dường như chưa phân cao thấp, hai người đều lùi lại sau.
Y Xuyên khóe miệng mỉm cười, nhìn Lưu Phong nói: "Quả nhiên là có vàn phần bản lĩnh, trách không được lại cuồng vọng như vậy."
"Lực lượng của ngươi cũng không kém. Đáng tiếc là đầu óc ngươi quá ngu." Giao thủ với Y Xuyên, Lưu Phong phát hiện ra tên này khí tức Hắc Ám đã hoàn toàn bộc phát, tương đương với Kim Đan hậu kỳ. Trách không được có thể ngồi ở ghế lãnh đạo của Hắc Ám tổ chức.
"Sát!" Y Xuyên quát lên một tiếng, Hắc Ám khí tức di tán, một đạo hắc mang lại bắn về phía Lưu Phong.
Lưu Phong lạnh lùng né tránh, hỏi: "Y Xuyên, ta hỏi ngươi. Ta chưa đắc tội với ngươi, tại sao ngươi phải quyết sinh tử với ta?"
"Mẹ nó, ngươi còn hỏi cái gì. Nếu không phải tại ngươi thì ta sẽ không bị đại ca và nhị ca chửi mắng. Nếu không phải tại ngươi thì làm sao mất đi cơ hội diện kiến Tông chủ. Ta muốn giết ngươi, mang đầu ngươi về cho đại ca, nhị ca ta xem." Y Xuyên chính là tam đương gia của Hắc Ám tổ chức. Ngày trước Hắc Ám võ sĩ đến Huyền Tâm các ám sát Lưu Phong chính là do hắn an bài. Bất quá sát thủ phái đi, khi về chỉ còn một tay. Đại ca và nhị ca hắn cấp cho hắn một trận chửi mắng. Hắn trong lòng không phục nên tự mình đi tìm Lưu Phong. Vốn đang lo không có cơ hội thì lại gặp chuyện Trung Nghĩa Phủ, nên mới giả dạng làm luyện khí sĩ, tiến nhập vào Hầu phủ. Hắn vốn đã ở đây từ lâu nhưng vì muốn quan sát tu vi của Lưu Phong nên giờ phút này mới xuất hiện.
"Ha ha, thì ra là ngươi tự tiện hành động. Xem ra ta có giết ngươi thì tổ chức của ngươi cũng không nói gì được." Lưu Phong biết rõ hành vi của Y Xuyên là đơn phương hành động. Hắn chuẩn bị đại khai sát giới, giết chết Y Xuyên.
"Sát!" Một tiếng sát vang ra khỏi miệng, khí tức trên người Y Xuyên nhất thời tăng lên mấy lần, toàn thân cũng hình thành một vầng hắc mang nhàn nhạt.
Lưu Phong cũng hơi ngạc nhiên, Hắc Ám võ sĩ quả là có chút tà môn. Nếu mình chưa tu thành Nguyên Anh thì chưa chắc đã đối phó được tiểu tử này.
Lưu Phong không chút chậm trễ, ánh mắt lạnh lẽo, toản thần khí thế mạnh mẽ tỏa ra, nhuyễn kiếm chém xuống.
Đối mặt công kích của Lưu Phong, sắc mặt Y Xuyên nhất thời ngưng trọng, thúc giục Hắc Ám khí tức dồn vào hắc kiếm, nghênh đón.
Bạch sắc kiếm quang và tà ác hắc khí giao nhau, nhất thời bắn ra hoa điện đầy trời.
Địch Nguyên Xuân trợn tròn mắt, quan chiến, hắn không tin hai người trên không là người nữa. Là ma quỷ? Là thần tiên?
Giao chiến một lúc, Lưu Phong càng đánh càng hăng. Từ khi tu thành Nguyên Anh đến nay hắn mới có cơ hội hưng phấn đánh một trận.
Trong lúc chiến đấu, Lưu Phong cũng cảm nhận được rõ ràng Nguyên Anh trong đan điền cũng vui sướng, thống khoái.
Y Xuyên càng đánh càng kinh ngạc. Tu vi của Lưu Phong biểu hiện bây giờ hoàn toàn khác xa so với tin tức tình báo. Hắn hoài nghi Lưu Phong đã tu thành Nguyên Anh.
Song phương lúc này không còn giữ miếng nữa mà toàn lực công kích. Trong tay Lưu Phong giờ đây đã là Hạo Thiên Kiếm, toàn lực chiến đấu.
Y Xuyên lúc này đã có chút sợ hãi, khí huyết trong người có chút rối loạn, cũng may là Hắc Ám võ sĩ thân thể rất cường hãn. Nếu không thì e là hắn đã xong đời.
"Tiểu tử thúi, ngươi cuối cùng là ai?" Có phải là ngươi đã tu thành Nguyên Anh trong truyền thuyết?" Y Xuyên ngữ khí mang theo vài phần sợ hãi.
Lưu Phong mỉm cười gật đầu: "Ngươi sắp chết, ta cũng không ngại gì nói cho ngươi biết, ta quả thật đã tu thành Nguyên Anh."
Y Xuyên nhất thời chấn động: "Như thế nào có thể?" Y Xuyên thực không thể tin được Lưu Phong còn trẻ như vậy mà đã có thể tu thành Nguyên Anh trong truyền thuyết.
"Ta không tin, ngươi gạt ta." Mặc dù Y Xuyên trong lòng đã tin vài phần nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận. Hắn muốn che dấu đi nội tâm đang run sợ của mình.
Trong mắt Y Xuyên nhất hiện lên một tia hận ý. Hắc Ám quanh thân đại thịnh: "Ta muốn giết ngươi, giết ngươi."
Lưu Phong khinh thường cười nhạo, hữu thủ toát chỉ thành kiếm, Hạo Thiên Kiếm nhanh chóng bắn ra kiếm khí, xuyên phá Hắc Ám đi tới mi tâm của Y Xuyên.
Y Xuyên sắc mặt đại biến, cấp tốc lui về phía sau, bất quá tốc độ khi di chuyển lui của hắn không thể nhanh bằng kiếm khí của Lưu Phong.
Mắt thấy kiếm khí của Lưu Phong sắp trúng mặt mình. Y Xuyên há mồm phun ra một ngụm máu đen lên thân hắc kiếm. Trên thân hắc kiếm nhất thời toát ra một tia chớp màu đen.
"Đương nhiên hợp tác với cường giả, đặt lợi ích lên trên hết chính là nguyên tắc cơ bản của tổ chức chúng ta. Lưu tước gia, người khác không biết nhưng chúng ta thì hiểu rất rõ tại Hoa Hạ đế quốc này, cường giả chính là ngươi. Ngoại trừ ngươi ra thì chưa ai có thể đánh lui mười người Hắc Ám võ sĩ cả. Vì ngươi là cường giả nên tổ chức chúng ta muốn hợp tác, không muốn đối đầu."
Lưu Phong hỏi tiếp: "Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, chúng ta sẽ hợp tác như thế nào?"
"Lưu tước gia, tổ chức đối với Thiên Thượng Nhân Gian của ngươi rất có hứng thú, không biết." Y Đẳng còn chưa dứt lời đã thấy Lưu Phong biến sắc.
"Không thể." Lưu Phong không đợi Y Đẳng nói xong đã cắt ngang. Trước mắt hắn chưa muốn biến Thiên Thượng Nhân Gian thành công ty cổ phần. Hơn nữa cho dù là muốn hợp tác thì hắn cũng không muốn hợp tác với bọn Phù Tang tiểu quỷ tử này.
"Ta còn có việc khác. Thứ cho không thể phụng bồi." Lưu Phong một trận buồn bực trong lòng. Thiên Thượng Nhân Gian quả là giống như Đường Tăng vậy. Hết lão Hoàng đế, Thái tử phi, ngay cả tiểu quỷ tử cũng muốn cắn một miếng. Các ngươi tưởng lão tử dễ bị khi dễ lắm à.
Y Đẳng vội nói: "Tước gia, thong thả đã. Nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ hợp tác theo cách khác."
"Ta không thích là người chân đạp hai ba thuyền." Lưu Phong lạnh nhạt nói.
"Bàn chuyện làm ăn, quan trọng nhất là thành ý." Lưu Phong trầm giọng nói: "Y Đẳng tiên sinh, nếu ngươi nói cho ta biết ý đồ thực sự của tổ chức các ngươi tại Hoa Hạ đế quốc thì ta sẽ suy nghĩ lại chuyện hợp tác với các ngươi."
"Ý đồ thực sự?" Y Đẳng khẽ run lên, cười nói: "Đương nhiên là vì ích lợi. Chúng ta mặc dù là một tổ chức vũ trang nhưng bản chất lại giống như thương nhân. Ý đồ của chúng ta chỉ là ích lợi mà thôi."
"Sợ rằng không đơn giản như vậy." Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: "Nếu ta đoán không sai thì mục đích thật sự của các người là thám thính tình báo Hoa Hạ đế quốc ta?"
Y Đẳng nghe vậy, thân thể khẽ run lên, sắc mặt đại biến. Bất quá ốăn che dấu đi rất nhanh, khôi phục lại sự bình tĩnh, nói: "Lưu tước gia, ngài nói những lời này dường như không giống với tác phong của thương nhân, mà giống chính khách hơn".
Ngừng một chút, Y Đẳng tiếp tục nói: "Lưu tước gia, chúng ta rất có thành ý. Hy vọng ngươi có thể hợp tác. Chúng ta biết bây giờ ngươi rất cần một tổ chức tình báo cường đại. Điểm này chúng ta sẽ giúp cho ngươi. Ta có thể nói ngay cả Cẩm Y Vệ của quý quốc cũng không thể nào bằng tổ chức của chúng ta."
"Chỉ là nói suông, ta chưa thấy chút nào thành ý của các ngươi cả." Lưu Phong làm ra một bộ dáng dửng dưng, nói.
"Vậy theo ý Tước gia thì phải như thế nào mới thể hiện được thành ý?" Y Đẳng vẫn kiên nhẫn hỏi.
"Giết Yến Vương, mang đầu của hắn đến gặp ta."
Y Đẳng nghe vậy cũng phải bật cười. Người này quả nhiên là to gan, lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Yến Vương là ai? Ở Hoa Hạ đế quốc thì ngoài Hoa Hạ đại đế ra thì Yến vương chính là nhân vật nhiều quyền lực nhất.
Đưa tay mân mê chòm râu dưới cằm, Y Đẳng liếc mắt nhìn Lưu Phong hỏi: "Tước gia không sợ ta báo quan sao?"
"Sợ cái rắm, Yến Vương đã vài lần sai sát thủ giết ta, ai mà chả biết lão tử với hắn là tử địch." Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: "Y Đẳng tiên sinh, hảo ý của người ta tâm lĩnh. Bất quá chuyện hợp tác thì phải xem lại."
Y Đẳng nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia thất vọng. Bất quá hắn vẫn như trước, nhanh chóng phục hồi: "Lưu tước gia, nếu hợp tác không được thì cũng là bạn hữu. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Không biết ngươi nghĩ sao?"
"Được, đề nghị này ta chấp nhận." Lưu Phong gật đầu cười nói.
"Quân tử nhất ngôn." Y Đẳng vội vàng nói.
"Yên tâm đi Y Đẳng tiên sinh, chỉ cần các ngươi không đến trêu chọc thì ta cũng sẽ không đụng đến các ngươi. Hết thảy đều tùy thuộc vào thái độ của các ngươi."
"Tước gia yên tâm, sau này tổ chức chúng ta sẽ tuyệt đối cự tuyệt những nhiệm vụ liên quan đến người." Y Đẳng suy nghĩ một chút, đoạn nói: "Tước gia, vì để cho ngươi thấy thành ý của chúng ta. Ta sẽ tặng miễn phí cho ngươi một tin tức. Trung Nghĩa Hầu ngươi hẳn đã biết. Theo tin tức tình báo của chúng ta thì dường như hắn định xuống tay với ngươi."
"Địch Nguyên Xuân?" Lưu Phong cười hắc hắc nói: "Đa tạ."
Tước gia, đại môn của tổ chức luôn rộng mở đón ngươi. Chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh cùng ngươi hợp tác." Y Đẳng cung thân chào Lưu Phong, sau đó xoay người rời khỏi.
Khi trời tối thì Lưu Phong quả nhiên nhận được lời mời của Trung Nghĩa Hầu tước phủ.
Lưu Phong biết rõ đó là một Hồng Môn Yến nhưng vẫn quyết định sẽ đối phó. Hắn cũng muốn nhanh chóng chấm dứt mối phiền toái này.
Mặc dù là đang ở tại kinh đô phồn thịnh thế nhưng nơi này vẫn thuộc về thế giới cổ đại, khi mặt trời lặn thì cảnh vật đều tối tăm, ngoài đường xá cũng trở nên yên tĩnh. Ngoại trừ một số thanh lâu, đổ trường thì không nơi nào có ánh sáng.
Đi đến trước cửa Hầu tước phủ, Lưu Phong phát hiện toàn bộ trạch viện cũng chìm trong bóng tối. Ngay cả đèn lồng treo trước cửa cũng đã bị cất đi.
Cười lạnh một tiếng, Lưu Phong đi vào Hầu tước phủ, không gây ra một tiếng động. Hắn muốn nhìn xem cuối cùng là con khỉ đột kia muốn bày trò gì.
Lúc này Địch Nguyên Xuân và Hộ vệ đội trưởng đang ngồi ở đại sảnh chờ con mồi chui vào rọ.
Hộ vệ đội trưởng tươi cười, đang hồi báo với chủ nhân của mình các loại bố trí của mình. Theo lời hắn nói thì Hầu tước phủ hôm nay đã giăng đầy thiên la địa võng, chỉ cần ngươi là một con ruồi chui vào hầu tước phủ thì cũng không có đường ra.
Địch Nguyên Xuân ngồi một bên nghe thủ hạ trình bày, đối với sự an bài của Hộ vệ đội trưởng cực kỳ hài lòng.
"Đội trưởng thân ái, nếu hôm nay có thể giết chết tên Nam tước chó má kia thì ta sẽ ghi công đầu cho ngươi, sẽ thưởng cho ngươi hai trăm lượng hoàng kim, mỹ nữ mười người." Địch Nguyên Xuân đích thị tâm tình lúc này đang rất cao hứng.
Hắn thậm chí còn nghĩ sau đêm nay Lưu Phong chết đi thì ngày mai sẽ tán tỉnh Đình Nhi như thế nào. Tóm lại phải nhân cơ hội đục nước béo cò, sấn vào tán tỉnh mới là vương đạo.
"Đa tạ Hầu gia ban thưởng. Chỉ cần Lưu Phong dám đến thì ta chắc sẽ không cho hắn có thể quay lại được nữa." Hộ vệ đội trưởng vốn là cũng có chút bất an nhưng sau khi bố trí một ngàn người mai phục thì hắn đã trở nên bình tĩnh. Chỉ một ngàn người thường thôi thì đã là cường hãn. Huống chi một ngàn người này đều là một thân võ nghệ cao cường. Hơn nữa còn có vị luyện khí sĩ kia trong lúc vô tình thỉnh mời được.
Đáng tiếc là hắn không biết thân phận chính thức của Lưu Phong. Một tu chân giả Nguyên Anh kỳ đối phó với một phàm nhân thì cũng giống như đối phó với một con kiến vậy, không có gì khác nhau.
Nghĩ mà xem, một người giết một ngàn con kiến thì có khó khăn không?
Về phần cái vị luyện khí sĩ kia phỏng chừng cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Với tu vi của Lưu Phong bây giờ kết hợp với Hạo Thiên Kiếm thì trừ phi là Nguyên Anh trung kỳ cao thủ, nếu không thì không ai có thể là đối thủ của hắn.
Rất hiển nhiên một tu chân mà tiếp nhận kim tiền để giúp đỡ thì cũng phải là cao nhân dị sĩ gì.
Bất quá Lưu Phong là người hiện đại, hắn cũng không nghĩ sẽ giết hết một ngàn người. Hắn chỉ muốn giết tên cầm đầu kia mà thôi.
"Hộ vệ đội trưởng, ngươi nói cho huynh đệ của ngươi biết. Chuyện hôm nay thành công thì mỗi người sẽ được thưởng mười lượng bạc. Nếu ai chặt đầu được Lưu Phong thì ta thưởng một vạn lượng bạc. Chặt bỏ tứ chi của hắn, thưởng hai ngàn lượng. Lấy được một miếng thịt trên người hắn thưởng hai trăm lượng." Địch Nguyên Xuân hào phóng nói. Trong đầu hắn thì Lưu Phong bây giờ giống như cá nằm trên thớt vậy.
Hộ vệ đội trưởng vội vàng đem mệnh lệnh của Hầu tước đại nhân truyền xuống. Hộ vệ và gia đinh nhất thời hân hoan không thôi, thậm chí còn lấy cương đao trong tay lau cho sáng. Hy vọng lát nữa kiếm được miếng thịt trên người Lưu Phong.
"À, vị đạo sĩ kia như thế nào?" Địch Nguyên Xuân đối với vị đạo sĩ này rất tin tưởng. Ngày hôm qua người đó dưới sự chứng kiến của Địch Nguyên Xuân đã đánh chết một lúc mười tên thuộc hạ hắn. Lực lượng như vậy thì tuyệt đối không thua gì tên Nam tước chó ám kia.
"Hầu gia yên tâm, Bồng Lai cư sĩ đã sớm chuẩn bị rồi." Hộ vệ đội trưởng hồi báo.
Lưu Phong nấp tại một nơi gần đó nghe hai tên rác rưởi đối thoại với nhau, rốt cuộc đã không còn nhẫn nhịn được nữa: "Hầu tước đại nhân không phải là mời ta uống rượu hay sao? Như thế nào mà ngay cả đèn cũng không thắp lên?"
Thấy Lưu Phong hiện thân, Địch Nguyên Xuân nhất thời quát to cho bọn hộ vệ nghe thấy.
"Ngươi là Lưu Phong? Tại sao lại phải dấu mặt?" Địch Nguyên Xuân nhìn nam tử che mặt đang đứng trong sân quát hỏi.
"Ngươi sao mà ngu thế không biết. Giết người đương nhiên là phải che mặt. Nếu không có người nhận ra thân phận của ta thì sao?" Lưu Phong cười nói.
"Hừ. Lưu Phong, ngươi giả thần giả quỷ làm gì, đừng tưởng ta không nhận ra ngươi."
"Trong lòng ngươi biết ta thì đã sao? Khi ta giết ngươi thì hộ vệ của ngươi cũng vô phương biết ta là ai." Lưu Phong cười ha ha nói.
Địch Nguyên Xuân cười lạnh một tiếng nói: "Hôm nay ngươi phó ước đến đây chính là đã đi vào tử lộ."
"Thật sao?" Lưu Phong nhìn Địch Nguyên Xuân mỉm cười, rút nhuyễn kiếm ra, chỉ mặt Địch Nguyên Xuân nói: "Nói thật cho ngươi biết ta cũng muốn hôm nay giải quyết cho xong."
"Người đâu, bảo vệ Hầu gia." Hộ vệ đội trưởng vốn bình tĩnh nhưng khi thấy Lưu Phong xuất hiện thì lại cảm thấy bối rối sợ hãi. Chằng biết tại sao hắn thấy Lưu Phong liền có một dự cảm bất an.
Theo tiếng gọi của Hộ vệ đội trưởng, phủ Hầu tước nhất thời hỗn loạn, hộ vệ và gia đình từ tứ phương tám hướng ùa ùa chạy ra.
Không biết không sợ. Đám hộ vệ và gia đinh này, ai ai cũng muốn cắt một miếng thịt của Lưu Phong lãnh thưởng.
Chính vì nhận số quá đông, sợ mình chậm chân mà thành ra ta chen ngươi, ngươi đẩy ta. Tạo thành một trường hồ đồ hỗn loạn.
Tóm lại Hầu tước phủ giờ này đã trở thành một đống hỗn loạn.
Lưu Phong khẽ nhếch miệng cười lạnh, quay về Địch Nguyên Xuân nói: "Hầu tước đại nhân, ngươi không phải dựa vào những người này mà lấy lấy mạng ta đấy chứ?"
Địch Nguyên Xuân thấy hộ vệ và gia đinh hỗn loạn thành một đám hồ đồ, nhất thời tức giận đến nỗi không thốt nên lời.
"Rác rưởi, phế vật. Dừng lại hết cho ta." Địch Nguyên Xuân tức giận hét lên như sấm, chỉnh đốn lại trật tự. Đáng tiếc là thanh âm của một mình hắn không thể nào đấu lại thanh âm của một ngàn người nhao nhao. Trong lòng đám nhao nhao này bây giờ chỉ có hai chứ"thưởng ngân", mà thân thể Lưu Phong chính là"ngân". Càng ngày càng nhiều người bao vây bên người Lưu Phong, thậm chí còn đánh lẫn nhau để giành vị trí tốt.
Hộ vệ đội trưởng không nghĩ tới chuyện lại trở thành thế này, khẽ kéo tay Địch Nguyên Xuân hỏi: "Hầu gia, chúng ta bây giờ chạy đi?"
"Chạy? Mẹ kiếp ngươi mau đi mời tên luyện khí sĩ kia tới nhanh lên. Nếu hắn lo việc ổn thỏa thì lão tử sẽ chi cho hắn năm trăm vạn lượng hoàng kim."
Hộ vệ đội trưởng vội vàng hô to: "Các huynh đệ mau cắt lấy thịt Lưu Phong, Hầu tước đại nhân sẽ có trọng thưởng."
Hộ vệ đội trưởng vừa dứt lời nhất thời mấy trăm thanh cương đao nhằm Lưu Phong bổ đến.
"Mẹ kiếp chém chết Lưu Phong cho ta." Địch Nguyên Xuân thấy đại đội nhân mã sung mãn như vậy cũng có chút an tâm.
Hộ vệ đội trưởng cũng thở phào một hơi, vội vàng đi kiếm vị cao nhân kia, hy vọng cao nhân kịp thời xuất hiện. Nếu không thì thật là đại phiền toái.
Lưu Phong khẽ cười lạnh, thân thể xoay tròn, tản ra một trận kình phong. Mấy trăm tên hộ vệ nhất thời té lăn trên mặt đất.
"Hầu tước đại nhân, ngươi còn muốn chạy sao?" Lúc này Lưu Phong đã tiến tới trước mặt Địch Nguyên Xuân.
"Lưu Phong ngươi muốn thế nào?" Địch Nguyên Xuân thấy Lưu Phong dễ dàng đánh ngã mấy trăm tên hộ vệ, nhất thời sợ hãi, nhìn Lưu Phong nói: "Ngươi muốn thế nào? Ta đường đường là Hầu tước đại nhân của đế quốc. Ngươi dám giết ta sao? Bệ hạ dám chắc sẽ không tha cho ngươi."
"Hầu tước chó má. Ngươi chẳng qua là công đức của tổ thượng mà thôi, làm gì có tài năng gì mà đảm nhiệm Hầu tước của đế quốc? Đêm nay ta giết ngươi, sáng mai nếu bệ hạ biết được, chắc chắn sẽ cao hứng. Ngươi nghĩ rằng loại rác rưởi như ngươi sẽ được bệ hạ yêu thích lắm sao, e là chỉ tốn lương thực của đế quốc mà thôi." Trong mắt Lưu Phong đã hiện rõ sát khí.
Thấy Lưu Phong từ từ tiến tới, Địch Nguyên Xuân bất giác cảm thấy từ thần đang cận kề. Khí thế mạnh mẽ trên người Lưu Phong đã làm cho hô hấp của hắn có chút khó khăn.
Địch Nguyên Xuân giờ phút này mới thức tỉnh, thầm hối hận mình không nên chọc vào người này.
"Sát."
Ngay khi Địch Nguyên Xuân đang tuyệt vọng thì một đội hộ vệ vọt lại, làm thành một bức tường người, án ngữ trước mặt Địch Nguyên Xuân.
Địch Nguyên Xuân khẽ thở phào một hơi, thấy đại đội tường người trước mặt, vội vàng hô to: "Giết Lưu Phong cho ta, ta thưởng hai trăm vạn hoàng kim."
Trọng thưởng tất sẽ có dũng phu. Kim tiền làm cho quên đi sự sợ hãi trong lòng, đại đội nhân mã lại tràn tới Lưu Phong.
Địch Nguyên Xuân dùng ngón tay chỉ Lưu Phong hét lớn: "Lưu Phong, hôm nay người chết chắc."
Lưu Phong bất giác thở dài, khí tức cường đại phóng ra, giam cầm đám người trước mắt lại. Hắn thực sự cũng không muốn phải giết người.
"Ngu ngốc, ngươi sẽ rất nhanh chóng, biết được người phải chết chính là ngươi."
Lưu Phong không nóng vội giết chết ngay Địch Nguyên Xuân, hắn muốn làm cho tên Hầu gia kia cảm nhận được cái chết một cách từ từ.
"Giết chết Lưu Phong thưởng hai ngàn vạn hoàng kim." Tiền thưởng nâng lên mười lần, quả nhiên vẫn còn có người không sợ chết xông lên.
"Mẹ kiếp, không muốn chết thì cút cho ta."
Một cỗ khí tức lập tức đè nén đám người này. Một bộ phận lớn hộ vệ thấy vậy vội bỏ cương đao xuống, rời đi.
Bất quá cuối cùng vẫn còn mười người cầm cương đao nhìn Lưu Phong, ý đồ giết hắn.
Lưu Phong nhìn mười người trước mắt, thấy họ đã bị kim tiền làm mất đi lí trí, cười lạnh một tiếng. Nhuyễn kiếm trong tay vung lên. Một đạo bạch sắc quang huy từ mũi kiếm, bắn ra nhắm vào mười người đó.
Huyết quang phụt cao, mười người trong nháy mắt đã biến thành tử thi.
Lưu Phong lạnh lẽo liếc nhìn thi thể nằm dưới đất, không một chút hối hận. Hắn đã cho bọn họ cơ hội, đáng tiếc là họ lại chọn con đường chết. Không thể trách hắn được.
"Quỷ à?" Đây chính là quỷ.
Một số ít hộ vệ từ xa lén quan sát, thấy thảm cảnh của đồng liêu, nhất thời kinh hoàng hô lên một tiếng, sau đó bỏ chạy bán sống bán chết.
Bất quá tiếng hô to này cũng làm cho Lưu Phong giảm bớt được rất nhiều phiền toái. Sau này cả triều đình sẽ biết Trung Nghĩa Hầu là bị quỷ giết, không phải là hắn.
Địch Nguyên Xuân vốn là đang đợi Lưu Phong bị loan đao bằm thây, không nghĩ ra mười tên hộ vệ trong nháy mắt biến thành mười thây ma.
"Ma quỷ, ngươi là ma quỷ." Hai chân Địch Nguyên Xuân trở nên vô lực, nếu không có tên Hộ vệ đội trưởng đỡ thì hắn chắc hẳn không còn đứng được nữa.
"Lưu Phong, chúng ta có quan hệ thân thích, ngươi tha cho ta được không?" Địch Nguyên Xuân tựa hồ chợt nhớ đến vấn đề này, vội nài nỉ Lưu Phong tha cho hắn một mạng.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, thân thích cái rắm thối gì. Lão tử kết hôn cũng không thấy ngươi gửi quà. Lúc nãy ngươi còn muốn giết chết ta. Bây giờ còn nhận thân thích cái gì?
"Được rồi Hầu tước đại nhân, ta chỉ là rác rưởi, không xứng đáng làm thân thích của ngươi. Mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của mình. Mà cái giá phải trả của ngươi chính là tử vong." Lưu Phong chậm rãi tiến tới, kẻ đầu tiên chấm dứt tính mạng chính là tên Hộ vệ đội trưởng.
Nhìn thuộc hạ trung thành nhất của mình chết đi. Địch Nguyên Xuân đột nhiên có loại cảm giác như cá sắp bị đưa lên thớt vậy.
"Dừng tay." Ngay lúc này thì tại không trung hiện ra một gã võ sĩ bịt mặt.
"Hầu tước đại nhân, ngươi thưởng cho ta năm trăm vạn hoàng kim, ta sẽ thu thập tên tiểu tử thúi này cho ngươi." Người đó nói xong khẽ chuyển thân đứng trước mặt Địch Nguyên Xuân, giơ trường kiếm chỉ Lưu Phong: "Tiểu tử thúi, ngươi chính là đối thủ của ta."
Lưu Phong khẽ cau mày, nói: "Hắc Ám võ sĩ? Ngươi là Hắc Ám võ sĩ. Y Đẳng không lẽ đã nói sẽ không tìm ta gây chuyện nữa sao?"
"Không sai, nhị ca ta đã nói qua. Bất quá ta không đồng ý. Đại ca, nhị ca ta sợ ngươi nhưng ta không sợ ngươi. Hôm nay ta muốn giết ngươi trừ hậu hoạn cho tổ chức."
Lưu Phong âm thầm khó chịu, bất quá giết chết tên ngu ngốc này, cảnh cáo tổ chức cũng tốt. Để cho chúng biết Lưu tước gia không phải là dễ trêu chọc.
"Lão tử không giết kẻ vô danh, mau nói tên ngươi ra." Lưu Phong khinh thường hỏi.
"Tiểu tử thúi, chờ ngươi chết, biến thành quỷ thì có thể tìm Y Xuyên ta báo thù."
"Tiểu tử thúi, ta bây giờ cho ngươi một cơ hội. Ở trước mặt ta tự sát. Nếu không ta cho ngươi sống không được, chết không xong." Y Xuyên trong mắt bắn ra một đạo sát khí.
Lưu Phong bất giác buồn bực, đều là lãnh đạo của tổ chức Hắc Ám nhưng Y Xuyên này xem ra còn kém xa Y Đẳng.
Vừa dứt lời, một cỗ khí tức Hắc Ám từ tay Y Xuyên bắn ra, nhắm thẳng vào đan điền của Lưu Phong.
Lưu Phong không chút sợ hãi, nhuyễn kiếm bắn ra bạch sắc quang mang nghênh tiếp.
Hai cỗ lực lượng giao nhau, bốn phía nhất thời sấm sét rung trời, không gian rung lên.
Công kích tiêu tán, hai thân ảnh lại lao vào nhau, một bên là bạch quang chói mắt, một bên là khói đen mù mịt.
Một lúc, dường như chưa phân cao thấp, hai người đều lùi lại sau.
Y Xuyên khóe miệng mỉm cười, nhìn Lưu Phong nói: "Quả nhiên là có vàn phần bản lĩnh, trách không được lại cuồng vọng như vậy."
"Lực lượng của ngươi cũng không kém. Đáng tiếc là đầu óc ngươi quá ngu." Giao thủ với Y Xuyên, Lưu Phong phát hiện ra tên này khí tức Hắc Ám đã hoàn toàn bộc phát, tương đương với Kim Đan hậu kỳ. Trách không được có thể ngồi ở ghế lãnh đạo của Hắc Ám tổ chức.
"Sát!" Y Xuyên quát lên một tiếng, Hắc Ám khí tức di tán, một đạo hắc mang lại bắn về phía Lưu Phong.
Lưu Phong lạnh lùng né tránh, hỏi: "Y Xuyên, ta hỏi ngươi. Ta chưa đắc tội với ngươi, tại sao ngươi phải quyết sinh tử với ta?"
"Mẹ nó, ngươi còn hỏi cái gì. Nếu không phải tại ngươi thì ta sẽ không bị đại ca và nhị ca chửi mắng. Nếu không phải tại ngươi thì làm sao mất đi cơ hội diện kiến Tông chủ. Ta muốn giết ngươi, mang đầu ngươi về cho đại ca, nhị ca ta xem." Y Xuyên chính là tam đương gia của Hắc Ám tổ chức. Ngày trước Hắc Ám võ sĩ đến Huyền Tâm các ám sát Lưu Phong chính là do hắn an bài. Bất quá sát thủ phái đi, khi về chỉ còn một tay. Đại ca và nhị ca hắn cấp cho hắn một trận chửi mắng. Hắn trong lòng không phục nên tự mình đi tìm Lưu Phong. Vốn đang lo không có cơ hội thì lại gặp chuyện Trung Nghĩa Phủ, nên mới giả dạng làm luyện khí sĩ, tiến nhập vào Hầu phủ. Hắn vốn đã ở đây từ lâu nhưng vì muốn quan sát tu vi của Lưu Phong nên giờ phút này mới xuất hiện.
"Ha ha, thì ra là ngươi tự tiện hành động. Xem ra ta có giết ngươi thì tổ chức của ngươi cũng không nói gì được." Lưu Phong biết rõ hành vi của Y Xuyên là đơn phương hành động. Hắn chuẩn bị đại khai sát giới, giết chết Y Xuyên.
"Sát!" Một tiếng sát vang ra khỏi miệng, khí tức trên người Y Xuyên nhất thời tăng lên mấy lần, toàn thân cũng hình thành một vầng hắc mang nhàn nhạt.
Lưu Phong cũng hơi ngạc nhiên, Hắc Ám võ sĩ quả là có chút tà môn. Nếu mình chưa tu thành Nguyên Anh thì chưa chắc đã đối phó được tiểu tử này.
Lưu Phong không chút chậm trễ, ánh mắt lạnh lẽo, toản thần khí thế mạnh mẽ tỏa ra, nhuyễn kiếm chém xuống.
Đối mặt công kích của Lưu Phong, sắc mặt Y Xuyên nhất thời ngưng trọng, thúc giục Hắc Ám khí tức dồn vào hắc kiếm, nghênh đón.
Bạch sắc kiếm quang và tà ác hắc khí giao nhau, nhất thời bắn ra hoa điện đầy trời.
Địch Nguyên Xuân trợn tròn mắt, quan chiến, hắn không tin hai người trên không là người nữa. Là ma quỷ? Là thần tiên?
Giao chiến một lúc, Lưu Phong càng đánh càng hăng. Từ khi tu thành Nguyên Anh đến nay hắn mới có cơ hội hưng phấn đánh một trận.
Trong lúc chiến đấu, Lưu Phong cũng cảm nhận được rõ ràng Nguyên Anh trong đan điền cũng vui sướng, thống khoái.
Y Xuyên càng đánh càng kinh ngạc. Tu vi của Lưu Phong biểu hiện bây giờ hoàn toàn khác xa so với tin tức tình báo. Hắn hoài nghi Lưu Phong đã tu thành Nguyên Anh.
Song phương lúc này không còn giữ miếng nữa mà toàn lực công kích. Trong tay Lưu Phong giờ đây đã là Hạo Thiên Kiếm, toàn lực chiến đấu.
Y Xuyên lúc này đã có chút sợ hãi, khí huyết trong người có chút rối loạn, cũng may là Hắc Ám võ sĩ thân thể rất cường hãn. Nếu không thì e là hắn đã xong đời.
"Tiểu tử thúi, ngươi cuối cùng là ai?" Có phải là ngươi đã tu thành Nguyên Anh trong truyền thuyết?" Y Xuyên ngữ khí mang theo vài phần sợ hãi.
Lưu Phong mỉm cười gật đầu: "Ngươi sắp chết, ta cũng không ngại gì nói cho ngươi biết, ta quả thật đã tu thành Nguyên Anh."
Y Xuyên nhất thời chấn động: "Như thế nào có thể?" Y Xuyên thực không thể tin được Lưu Phong còn trẻ như vậy mà đã có thể tu thành Nguyên Anh trong truyền thuyết.
"Ta không tin, ngươi gạt ta." Mặc dù Y Xuyên trong lòng đã tin vài phần nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận. Hắn muốn che dấu đi nội tâm đang run sợ của mình.
Trong mắt Y Xuyên nhất hiện lên một tia hận ý. Hắc Ám quanh thân đại thịnh: "Ta muốn giết ngươi, giết ngươi."
Lưu Phong khinh thường cười nhạo, hữu thủ toát chỉ thành kiếm, Hạo Thiên Kiếm nhanh chóng bắn ra kiếm khí, xuyên phá Hắc Ám đi tới mi tâm của Y Xuyên.
Y Xuyên sắc mặt đại biến, cấp tốc lui về phía sau, bất quá tốc độ khi di chuyển lui của hắn không thể nhanh bằng kiếm khí của Lưu Phong.
Mắt thấy kiếm khí của Lưu Phong sắp trúng mặt mình. Y Xuyên há mồm phun ra một ngụm máu đen lên thân hắc kiếm. Trên thân hắc kiếm nhất thời toát ra một tia chớp màu đen.
/969
|