Y Đẳng lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Bá tước đại nhân, chuyện này sợ rằng ta vô lực, căn bản là ta không phải không muốn nói mà là ta không biết."
"Ngươi nghĩ rằng ta có thể tin tưởng lời ngươi nói sáo?" Lưu Phong sắc mặt biến đổi, trong đôi mắt đã hiện lên sát khí, Hạo Thiên Kiếm đã nằm gọn trong tay.
Y Đẳng thân thể run lên, vội vàng nói: "Bá tước đại nhân, hai nước giao chiến không chém sứ giả. Ngươi là quý tộc của đế quốc, tin rằng ngươi sẽ không xuống tay với ta chứ?"
"Quý tộc thì sao? Ngươi cho rằng quý tộc thì không biết tức giận? Ngươi bô lô ba la chạy đến uy hiếp ta, ta giết ngươi chẳng lẽ sai?"
"Bá tước đại nhân, người trước tiên đừng tức giận, xin cho ta nói vài câu." Y Đẳng vốn là người tâm cơ mẫn tiệp, hắn biết Lưu Phong tu vi rất mạnh, nếu ngạnh kháng sẽ là rất ngu xuẩn. Huống hồ Y Đẳng còn trẻ, còn có rất nhiều kim tiền, mỹ nữ đang chờ hắn ở phía trước. Hắn chả dại gì đem tính mạng của mình ra đùa cả.
"Trả lời câu hỏi vừa rồi của ra, nếu không ngươi chỉ có đường chết." Lưu Phong lạnh lẽo cất tiếng, âm thanh giống như từ địa ngục truyền về vậy.
"Bá tước đại nhân, ngươi nghe ta nói đã, ta thật sự không biết ai đứng sau sai sử cả. Gần đây tổ chức của ta không như trước nữa. Sau khi một số trưởng lão rời núi thì quyền lực của ta và đại ca không còn được như trước nữa. Chuyện ám sát lão hoàng đế là do trưởng lão hội phụ trách. Sau khi sự việc xảy ra thì ta và đại ca mới biết. Ngươi hỏi chủ mưu của vụ ám sát thì quả thật là ta không biết."
"Ngươi nói là thật?" Lưu Phong bán tín bán nghi hỏi.
"Bá tước đại nhân minh giám, ta nói đều là lời nói thật. Ngày đó ngươi cùng Hắc Minh kiếm khách giao thủ đã biết với thực lực của lão mà muốn can thiệp vào tổ chức thì chúng ta không cách nào ngăn cản được. Bất quá Bá tước đại nhân an tâm. Chờ khi ta trở về nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp biết được ai là chủ mưu vụ ám sát, sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng." Y Đẳng cảm giác được bản thân mình hoàn toàn bị khí tức của Lưu Phong áp chế, không khỏi run lên.
"Cho ta một lý do có thể tin ngươi." Lưu Phong lạnh lùng nói, thu hồi lại Hạo Thiên Kiếm.
Y Đẳng thấy Lưu Phong thu kiếm, biết đã có cơ hội vội nói: "Ta nhân danh Hắc Ám đại thần ra thề tất cả những lời ta nói là thật."
"Hắc Ám đại thần là đồ vật gì?" Lưu Phong không cho là đúng, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Ngươi nói vậy có thể khiến ta tin?"
"Bá tước đại nhân, thỉnh người nghe ta đã. Hắc Ám đại thần là thần linh cao nhất của chúng ta. Một khi đem danh dự ra thề thì tuyệt đối không thể giả dối được." Y Đẳng vội vàng giải thích.
"Hừ, ta tin tưởng ngươi lần này. Bất quá ta phải cảnh cáo ngươi, tốt nhất là không nên dở trò hoa dạng trước mặt ta, nếu không ngươi sẽ biết hậu quả." Ngữ khí của Lưu Phong rất bình thản nhưng Y Đẳng lại cảm nhận được rõ ràng trong đó có sự uy hiếp rất lớn đối với mình.
"Bá tước đại nhân, người yên tâm, chờ khi ta trở về nhất định sẽ cùng đại ca tìm hiểu xem ai là chủ mưu vụ ám sát Hoa Hạ đại đế. Khi biết được, ta sẽ thông tri cho ngươi." Y Đẳng quay người định rời đi, đột nhiên quay lại hỏi: "Tước gia, xin hỏi ngươi đã tu thành Nguyên Anh?"
"Ngươi nói nhiều lắm. Đây không phải là vấn đề của ngươi." Lưu Phong lạnh lùng nói.
Y Đẳng thấy Lưu Phong không phủ nhận, trong lòng run lên, chuyện này hơn phân nửa là thật. Có thể dễ dàng thu thập Hắc Minh lão đầu thì không tu thành Nguyên Anh thì tuyệt không thể có khả năng đó.
Y Đẳng rời khỏi thì Trương công công mang theo hai tiểu thái giám đến.
"Tước gia, Nương nương sai ta đến muốn người tiến cung. Mau thay đổi quần áo, cùng ta đi thôi." Trương công công không nói nhiều, trực tiếp nói rõ mọi chuyện ngay.
Lưu Phong thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ vừa rồi lại có chuyện gì quan trọng sao?"
"Lão nô cũng không rõ lắm, dù sao nương nương cũng nói ngươi theo ta vào cung một chuyến." Trương công công sắc mặt có chút tức giận nói: "Tước gia, Nương nương xem ra đối với ngươi rất hậu ái, mấy ngày nay không thấy ngươi chủ động tiến cung, Nương nương mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi."
Lưu Phong xấu hổ cười nói: "Công công, kỳ thật ta cũng muốn tiến cung. nhưng là."
"Được rồi, mọi người đều là người của mình, cũng không cần dối trá. Bây giờ mau theo ta tiến cung."
Ân quý phi lúc này đang đứng bên cửa sổ nhìn mưa rơi, cảm thán cho vận mệnh của chính mình. Đột nhiên từ phía sau truyền đến thanh âm của Lưu Phong: "Phong nhi thỉnh an cô cô."
Ân quý phi đột nhiên cả kinh, quay đầu lại, nhìn bốn phía, cau mày nói: "Lâm Lang càng ngày càng lạ lùng, ngươi đến rồi cũng không báo cho ta một tiếng."
Lưu Phong vội vàng nói: "Cô cô, không nên tức giận, là do Phong nhi không cho Lâm Lang vào thông báo mà trực tiếp đi vào. Nghe Trương công công nói người có chuyện trọng yếu muốn nói với Phong nhi."
Ân quý phi đang muốn nói chuyện, chợt Lưu Phong phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ: "Cô cô, người như thế nào lại khóc? Là ai làm cho người thương tâm như vậy?" Nói xong Lưu Phong rút từ trong ngực ra một chiếc khăn tay màu trắng, đưa cho nàng.
Ân quý phi do dự một lát, đoạn đưa tay ra nhận lấy, khẽ lau đi nước mắt trên mặt, sau đó khẽ tươi cười nói: "Phong nhi, làm cho ngươi chê cười."
"Cô cô, đừng nói vậy. Cô cô không nên coi Phong nhi như người ngoài. Được rồi, cô cô vì chuyện gì mà thương tâm như vậy?"
"Không có chuyện gì." Ân quý phi vốn là tức cảnh sinh tình mà thôi.
"Phong nhi, ngươi chờ một chút, ta trang điểm lại đã. Tránh cho ngươi phải nói chuyện với một lão thái bà xấu xí.
"Cô cô lại nói vậy nữa rồi, nếu người đứng chung với Tố Tố thì dám chắc ai không biết sẽ nghĩ hai người là tỷ muội. Ai nói cô cô già thì e là mắt hắn đã bị mù." Lưu Phong nói lời này quả thực là nửa đùa nửa thật. Ân quý phi quả là không già nhưng cũng không còn trẻ, bất quá nhìn không già hơn Tố Tố là bao.
Ân quý phi nghe hắn nói vậy, khuôn mặt đỏ lên, thấp giọng ấp úng: "Phong nhi, miệng lưỡi ngươi càng ngày càng ngọt ngào. Ngày thường ngươi nói chuyện với nữ tử khác cũng vậy sao?"
Ân quý phi nói ra lời này xong bất giác nghĩ lại cũng thấy hơi thẹn thùng, bộ dáng e ấp nhất thời khiến cho Lưu Phong một trận rung động.
"Cô cô, người thật là xinh đẹp."
Ân quý phi khẽ hứ lên một tiếng, đỏ mặt, quay người đi, để lại Lưu Phong với một tâm hồn bay bổng, ngẩn ngơ.
Một lát sau Ân quý phi và Lâm Lang đồng thời tiến vào. Lâm Lang tay bưng một cái khay, trên đó có một chén canh yến đang bốc khói nghi ngút.
"Phong nhi, sau này gặp ta đều phải ăn một chén canh yến." Ân quý phi ôn nhu nói.
"Tước gia, thỉnh người dùng." Lâm Lang đặt khay xuống bàn, đợi Lưu Phong và Ân quý phi song song ngồi xuống, Lâm Lang vội đi ra ngoài.
"Phong nhi, thế nào, mùi vị có tệ lắm không?" Ân quý phi nhìn hắn ăn canh yến, dịu dàng hỏi.
"Ây, quả là rất ngon, trù nghệ trong cung thật không tầm thường." Lưu Phong uống một ngụm canh, khen ngợi.
"Nếu ngươi thích thì sau này ta sẽ nấu cho ngươi, sai người mang ra ngoài cho ngươi." Ân quý phi nhìn Lưu Phong nói.
Lưu Phong âm thầm cảm kích, vị cô cô này quả thật đối với hắn rất tốt.
"Hết rồi đúng không? Đưa ta chén, ta lấy thêm cho ngươi."
Lưu Phong lấy tay lau miệng, cũng không khách khí, đưa chén cho Ân quý phi, nói: "Làm phiền cô cô."
Ân quý phi cười rất vui vẻ: "Phong nhi, mỗi lần ngươi tiến cung ta lại thấy trong lòng ấm áp. Chỉ có những lúc này ta mới cảm giác được không khí của gia đình."
Ân quý phi đi rồi, Lưu Phong không có việc gì làm, vội cầm lấy quyển sách ai đó đang xem dở trên bàn, cầm lên xem. Bất quá hắn vừa dở vài trang đã biến sắc, thì ra trong đó vẻ toàn là các chiêu thức giao hoan của nam nữ.
"Phong nhi, canh yến đây, nhanh lên, thừa dịp nó còn nóng thì uống đi." Ân quý phi tự mình bưng một chén canh yến nóng hổi, chậm rãi đi đến.
Lưu Phong vội vàng bỏ quyển sách xuống.
Ân quý phi lúc này mới phát hiện ra Lưu Phong tựa hồ như đang xem xuân cung họa sách, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Phong nhi, ngươi đã xem qua sách của ta. ?"
"Cô cô, kỳ thật Phong nhi không xem gì hết." Lưu Phong vội lên tiếng thanh minh.
Bất quá hắn không giải thích còn đỡ, giải thích xong lại càng giống như một tên ăn vụng vậy.
Ân quý phi xấu hổ, vội vàng khỏa lấp: "Còn nóng mau uống đi."
Lưu Phong vội đưa tay tiếp nhận, không nghĩ ra tay hai người vừa chạm nhau thì một luồng điện xuất hiện, Ân quý phi một trận tim đập rộn ràng, bàn tay vô thức rụt lại, vừa khéo đổ chén canh yến vào vùng háng của Lưu Phong.
"Ngươi nghĩ rằng ta có thể tin tưởng lời ngươi nói sáo?" Lưu Phong sắc mặt biến đổi, trong đôi mắt đã hiện lên sát khí, Hạo Thiên Kiếm đã nằm gọn trong tay.
Y Đẳng thân thể run lên, vội vàng nói: "Bá tước đại nhân, hai nước giao chiến không chém sứ giả. Ngươi là quý tộc của đế quốc, tin rằng ngươi sẽ không xuống tay với ta chứ?"
"Quý tộc thì sao? Ngươi cho rằng quý tộc thì không biết tức giận? Ngươi bô lô ba la chạy đến uy hiếp ta, ta giết ngươi chẳng lẽ sai?"
"Bá tước đại nhân, người trước tiên đừng tức giận, xin cho ta nói vài câu." Y Đẳng vốn là người tâm cơ mẫn tiệp, hắn biết Lưu Phong tu vi rất mạnh, nếu ngạnh kháng sẽ là rất ngu xuẩn. Huống hồ Y Đẳng còn trẻ, còn có rất nhiều kim tiền, mỹ nữ đang chờ hắn ở phía trước. Hắn chả dại gì đem tính mạng của mình ra đùa cả.
"Trả lời câu hỏi vừa rồi của ra, nếu không ngươi chỉ có đường chết." Lưu Phong lạnh lẽo cất tiếng, âm thanh giống như từ địa ngục truyền về vậy.
"Bá tước đại nhân, ngươi nghe ta nói đã, ta thật sự không biết ai đứng sau sai sử cả. Gần đây tổ chức của ta không như trước nữa. Sau khi một số trưởng lão rời núi thì quyền lực của ta và đại ca không còn được như trước nữa. Chuyện ám sát lão hoàng đế là do trưởng lão hội phụ trách. Sau khi sự việc xảy ra thì ta và đại ca mới biết. Ngươi hỏi chủ mưu của vụ ám sát thì quả thật là ta không biết."
"Ngươi nói là thật?" Lưu Phong bán tín bán nghi hỏi.
"Bá tước đại nhân minh giám, ta nói đều là lời nói thật. Ngày đó ngươi cùng Hắc Minh kiếm khách giao thủ đã biết với thực lực của lão mà muốn can thiệp vào tổ chức thì chúng ta không cách nào ngăn cản được. Bất quá Bá tước đại nhân an tâm. Chờ khi ta trở về nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp biết được ai là chủ mưu vụ ám sát, sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng." Y Đẳng cảm giác được bản thân mình hoàn toàn bị khí tức của Lưu Phong áp chế, không khỏi run lên.
"Cho ta một lý do có thể tin ngươi." Lưu Phong lạnh lùng nói, thu hồi lại Hạo Thiên Kiếm.
Y Đẳng thấy Lưu Phong thu kiếm, biết đã có cơ hội vội nói: "Ta nhân danh Hắc Ám đại thần ra thề tất cả những lời ta nói là thật."
"Hắc Ám đại thần là đồ vật gì?" Lưu Phong không cho là đúng, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Ngươi nói vậy có thể khiến ta tin?"
"Bá tước đại nhân, thỉnh người nghe ta đã. Hắc Ám đại thần là thần linh cao nhất của chúng ta. Một khi đem danh dự ra thề thì tuyệt đối không thể giả dối được." Y Đẳng vội vàng giải thích.
"Hừ, ta tin tưởng ngươi lần này. Bất quá ta phải cảnh cáo ngươi, tốt nhất là không nên dở trò hoa dạng trước mặt ta, nếu không ngươi sẽ biết hậu quả." Ngữ khí của Lưu Phong rất bình thản nhưng Y Đẳng lại cảm nhận được rõ ràng trong đó có sự uy hiếp rất lớn đối với mình.
"Bá tước đại nhân, người yên tâm, chờ khi ta trở về nhất định sẽ cùng đại ca tìm hiểu xem ai là chủ mưu vụ ám sát Hoa Hạ đại đế. Khi biết được, ta sẽ thông tri cho ngươi." Y Đẳng quay người định rời đi, đột nhiên quay lại hỏi: "Tước gia, xin hỏi ngươi đã tu thành Nguyên Anh?"
"Ngươi nói nhiều lắm. Đây không phải là vấn đề của ngươi." Lưu Phong lạnh lùng nói.
Y Đẳng thấy Lưu Phong không phủ nhận, trong lòng run lên, chuyện này hơn phân nửa là thật. Có thể dễ dàng thu thập Hắc Minh lão đầu thì không tu thành Nguyên Anh thì tuyệt không thể có khả năng đó.
Y Đẳng rời khỏi thì Trương công công mang theo hai tiểu thái giám đến.
"Tước gia, Nương nương sai ta đến muốn người tiến cung. Mau thay đổi quần áo, cùng ta đi thôi." Trương công công không nói nhiều, trực tiếp nói rõ mọi chuyện ngay.
Lưu Phong thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ vừa rồi lại có chuyện gì quan trọng sao?"
"Lão nô cũng không rõ lắm, dù sao nương nương cũng nói ngươi theo ta vào cung một chuyến." Trương công công sắc mặt có chút tức giận nói: "Tước gia, Nương nương xem ra đối với ngươi rất hậu ái, mấy ngày nay không thấy ngươi chủ động tiến cung, Nương nương mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi."
Lưu Phong xấu hổ cười nói: "Công công, kỳ thật ta cũng muốn tiến cung. nhưng là."
"Được rồi, mọi người đều là người của mình, cũng không cần dối trá. Bây giờ mau theo ta tiến cung."
Ân quý phi lúc này đang đứng bên cửa sổ nhìn mưa rơi, cảm thán cho vận mệnh của chính mình. Đột nhiên từ phía sau truyền đến thanh âm của Lưu Phong: "Phong nhi thỉnh an cô cô."
Ân quý phi đột nhiên cả kinh, quay đầu lại, nhìn bốn phía, cau mày nói: "Lâm Lang càng ngày càng lạ lùng, ngươi đến rồi cũng không báo cho ta một tiếng."
Lưu Phong vội vàng nói: "Cô cô, không nên tức giận, là do Phong nhi không cho Lâm Lang vào thông báo mà trực tiếp đi vào. Nghe Trương công công nói người có chuyện trọng yếu muốn nói với Phong nhi."
Ân quý phi đang muốn nói chuyện, chợt Lưu Phong phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ: "Cô cô, người như thế nào lại khóc? Là ai làm cho người thương tâm như vậy?" Nói xong Lưu Phong rút từ trong ngực ra một chiếc khăn tay màu trắng, đưa cho nàng.
Ân quý phi do dự một lát, đoạn đưa tay ra nhận lấy, khẽ lau đi nước mắt trên mặt, sau đó khẽ tươi cười nói: "Phong nhi, làm cho ngươi chê cười."
"Cô cô, đừng nói vậy. Cô cô không nên coi Phong nhi như người ngoài. Được rồi, cô cô vì chuyện gì mà thương tâm như vậy?"
"Không có chuyện gì." Ân quý phi vốn là tức cảnh sinh tình mà thôi.
"Phong nhi, ngươi chờ một chút, ta trang điểm lại đã. Tránh cho ngươi phải nói chuyện với một lão thái bà xấu xí.
"Cô cô lại nói vậy nữa rồi, nếu người đứng chung với Tố Tố thì dám chắc ai không biết sẽ nghĩ hai người là tỷ muội. Ai nói cô cô già thì e là mắt hắn đã bị mù." Lưu Phong nói lời này quả thực là nửa đùa nửa thật. Ân quý phi quả là không già nhưng cũng không còn trẻ, bất quá nhìn không già hơn Tố Tố là bao.
Ân quý phi nghe hắn nói vậy, khuôn mặt đỏ lên, thấp giọng ấp úng: "Phong nhi, miệng lưỡi ngươi càng ngày càng ngọt ngào. Ngày thường ngươi nói chuyện với nữ tử khác cũng vậy sao?"
Ân quý phi nói ra lời này xong bất giác nghĩ lại cũng thấy hơi thẹn thùng, bộ dáng e ấp nhất thời khiến cho Lưu Phong một trận rung động.
"Cô cô, người thật là xinh đẹp."
Ân quý phi khẽ hứ lên một tiếng, đỏ mặt, quay người đi, để lại Lưu Phong với một tâm hồn bay bổng, ngẩn ngơ.
Một lát sau Ân quý phi và Lâm Lang đồng thời tiến vào. Lâm Lang tay bưng một cái khay, trên đó có một chén canh yến đang bốc khói nghi ngút.
"Phong nhi, sau này gặp ta đều phải ăn một chén canh yến." Ân quý phi ôn nhu nói.
"Tước gia, thỉnh người dùng." Lâm Lang đặt khay xuống bàn, đợi Lưu Phong và Ân quý phi song song ngồi xuống, Lâm Lang vội đi ra ngoài.
"Phong nhi, thế nào, mùi vị có tệ lắm không?" Ân quý phi nhìn hắn ăn canh yến, dịu dàng hỏi.
"Ây, quả là rất ngon, trù nghệ trong cung thật không tầm thường." Lưu Phong uống một ngụm canh, khen ngợi.
"Nếu ngươi thích thì sau này ta sẽ nấu cho ngươi, sai người mang ra ngoài cho ngươi." Ân quý phi nhìn Lưu Phong nói.
Lưu Phong âm thầm cảm kích, vị cô cô này quả thật đối với hắn rất tốt.
"Hết rồi đúng không? Đưa ta chén, ta lấy thêm cho ngươi."
Lưu Phong lấy tay lau miệng, cũng không khách khí, đưa chén cho Ân quý phi, nói: "Làm phiền cô cô."
Ân quý phi cười rất vui vẻ: "Phong nhi, mỗi lần ngươi tiến cung ta lại thấy trong lòng ấm áp. Chỉ có những lúc này ta mới cảm giác được không khí của gia đình."
Ân quý phi đi rồi, Lưu Phong không có việc gì làm, vội cầm lấy quyển sách ai đó đang xem dở trên bàn, cầm lên xem. Bất quá hắn vừa dở vài trang đã biến sắc, thì ra trong đó vẻ toàn là các chiêu thức giao hoan của nam nữ.
"Phong nhi, canh yến đây, nhanh lên, thừa dịp nó còn nóng thì uống đi." Ân quý phi tự mình bưng một chén canh yến nóng hổi, chậm rãi đi đến.
Lưu Phong vội vàng bỏ quyển sách xuống.
Ân quý phi lúc này mới phát hiện ra Lưu Phong tựa hồ như đang xem xuân cung họa sách, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Phong nhi, ngươi đã xem qua sách của ta. ?"
"Cô cô, kỳ thật Phong nhi không xem gì hết." Lưu Phong vội lên tiếng thanh minh.
Bất quá hắn không giải thích còn đỡ, giải thích xong lại càng giống như một tên ăn vụng vậy.
Ân quý phi xấu hổ, vội vàng khỏa lấp: "Còn nóng mau uống đi."
Lưu Phong vội đưa tay tiếp nhận, không nghĩ ra tay hai người vừa chạm nhau thì một luồng điện xuất hiện, Ân quý phi một trận tim đập rộn ràng, bàn tay vô thức rụt lại, vừa khéo đổ chén canh yến vào vùng háng của Lưu Phong.
/969
|