Ngay khi hắn đang chuẩn bị tiến tới quan sát thì ở trung tâm của vụ nổ đột nhiên vọt ra một đạo cường quang, ngay sau đó thanh âm của Bạch Khiết từ trong truyền ra: "Tiểu tình nhân, ngươi xuống tay cũng thật là độc ác, không lẽ không sợ ta chết sao?" Quang huy hoàn toàn tiêu tán, thân ảnh Bạch Vũ hiện ra trước mắt Lưu Phong, không hề tổn thất chút nào.
Lưu Phong thấy Bạch Khiết vô sự, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi không có việc gì thì tốt rồi. Nếu không ta sẽ cắn rứt cả đời."
Bạch Vũ mỉm cười, hứ một tiếng: "Ngươi lo lắng cho Bạch Vũ tiểu nha đầu hay là lo cho tỷ tỷ như ta?"
Lưu Phong không muốn dây dưa đến vấn đề này: "Tự nhiên là lo lắng cho cả hai người."
"Không được, ngươi phải thành thật trả lời cho ta. Ngươi là lo lắng cho Bạch Vũ tiểu nha đầu hay lo lắng cho ta?" Bạch Khiết giương cặp mắt đầy chờ mong nhìn hắn.
Lưu Phong bất giác dở khóc dở cười. Bạch Khiết này cũng thật là. Tuổi thì đã cả ngàn tuổi mà vẫn còn ghen tị với con cháu của mình, làm nũng như vậy, thật sự làm cho người ta bó tay.
"Đương nhiên là lo lắng cho ngươi nhiều hơn một chút." Lưu Phong hiểu được không nên dây dưa với lão bà này, tùy ý nịnh hót một chút cho qua chuyện cũng không sao.
"Té ra cũng không uổng phí tâm ý của ta đối với ngươi." Bạch Khiết cười tươi như hoa nói: "Không nghĩ đến trong thời gian ngắn mà có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Lưu Phong nhìn nàng một chút: "Tiến bộ cũng vô dụng, bị ngươi dễ dàng đánh baị."
Bạch Vũ khẽ cười một tiếng, không rõ ý tứ gì, quay sang nhìn Tuyệt Sắc kiếm tiên hỏi: "Ngươi nghĩ tiểu tình nhân của ta thế nào?"
Tuyệt Sắc kiếm tiên trầm tư một chút, nghiêm mặt nói: "Phong nhi tiến bộ đúng là rất nhiều bất quá tu vi của hắn nhờ vào ngoại lực quá nhiều cho nên không thể dung hợp hoàn toàn vào cơ thể. Cho nên một thân tu vi chỉ có thể phát huy được một nửa lực lượng, thật đáng tiếc."
Lưu Phong nghe vậy, biến sắc: "Tiền bối, nói như vậy thì bây giờ vãn bối chỉ phát huy được một nửa thực lực sao? Không lẽ vãn bối kém cỏi như vậy?"
"Tiểu tình nhân, ngươi đừng hấp tấp." Bạch Khiết cười nói: "Kỳ thật với tuổi của người thì thành tựu mà ngươi đạt được cho đến nay đã là vô tiền tuyệt hậu."
Tuyệt Sắc kiếm tiên nhìn Bạch Vũ, nhẹ giọng nói: "Tiền bối người xem tu vi của Lưu Phong có cách nào cải tiến được không?"
Lưu Phong bất giác cảm thấy buồn bực. Nghĩ thầm người này dù gì cũng là Tuyệt Sắc kiếm tiên-một đời cao thủ-sao lúc nào cũng phải mong chờ vào Bạch Khiết đưa ra chủ ý.
Bạch Khiết trầm tư một lát: "Tiểu tình nhân có một vấn đề lớn nhất, đó là căn cơ không vững. Ta xem hắn phải khổ luyện nhiều hơn nữa mới được."
"Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta căn cơ không vững?" Lưu Phong không phục, tức giận hỏi, trong lòng cho rằng Bạch Khiết muốn chỉ trích hắn chuyện tu luyện trong đêm không thường xuyên, có đêm tu luyện nhưng có đêm là cũng nữ nhân vui thú mây mưa.
Tuyệt Sắc kiếm tiên lập tức trách mắng: "Không được vô lễ với tiền bối."
Bạch Khiết cười hắc hắc: "Đừng quên người là bại tướng của ta. Ngươi không có tư cách hỏi ngược lại ta. Tóm lại từ nay về sau ngươi phải tăng gấp đôi thời gian tu luyện, nếu không." Vào lúc quan trọng nhất thì Bạch Khiết đột nhiên dừng lại không nói nữa.
Lưu Phong tò mò muốn biết nhưng quyết không chịu cúi đầu trước Bạch Khiết, cũng không thèm hỏi tới.
Bạch Khiết vốn là muốn trêu hắn một chút, bắt hắn phải mở miệng ra hỏi, ai ngờ xú tiểu tử này cũng có một vài phần ngạo khí: "Tiểu tình nhân, ngươi không tò mò sao? Thôi được, để ta báo cho ngươi một tin tức xấu."
Lưu Phong chuyển ánh mắt sang nhìn Tuyệt Sắc kiếm tiên thấy lão gật đầu liền không hoài nghi lời Bạch Khiết nữa, cuối cũng bật lên hỏi: "Nói xem, cuối cùng là có chuyện gì?"
"Kỳ thật cũng không có gì lớn lao lắm. Tiểu tình nhân, căn cơ của ngươi không vững, tu vi chẳng qua là mượn lực ở bên ngoài mà tựu thành. Cho nên tâm thần niệm lực và tu vi trong đan điền của ngươi không tương xứng với nhau. Nếu cứ như vậy trong thời gian dài thì nội lực của ngươi trong đan điền sẽ bạo phát. Nói dễ nghe một chút là ngươi có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma."
"Tẩu hỏa nhập ma?" Lưu Phong trong lòng run lên, vội hỏi tiếp: "Có thật là nghiêm trọng như vậy?"
"Tẩu hỏa nhập ma, là chuyện cực kỳ nguy hiểm nếu nghiêm trọng có thể dẫn đến vong mạng." Bạch Khiết nghiêm nghị nói: "May cho ngươi là linh hồn của ngươi so với người bình thường kiên ngạnh hơn, nếu không ngươi đã sớm nhập ma rồi."
Tuyệt Sắc kiếm tiên lúc này mới xấu hổ tiến lên nhìn Lưu Phong nói: "Phong nhi, kỳ thật là do ta hại ngươi. Đáng ra ta không nên để ngươi dính tới Long Thiên huyền đan."
Lưu Phong bất giác đối với Tuyệt Sắc kiếm tiên cũng có chút phật ý. Lão này té ra cũng chỉ là một tên trâu bò không có đầu óc, chỉ bậy chỉ bạ cho mình. Lưu Phong mặc dù luôn khát khao gia tăng thực lực nhưng cũng không dám mang tính mạng của mình ra đùa giỡn.
"Vậy bây giờ ta nên làm gì?" Lưu Phong bất đắc dĩ phải quay sang hỏi Bạch Khiết.
Bạch Khiết tiến lên vỗ vai hắn, ôn nhu nói: "Yên tâm, có tỷ tỷ tại đây ngươi sẽ không sao, bất quá ngươi phải trở thành tiểu tình nhân của ta."
Mẹ kiếp, lão tử đâu có khoái mấy bà già đâu. Lưu Phong vừa định cự tuyệt nhưng lại chuyển ý, dù sao thì tính mạng vẫn quan trọng nhất.
"Chuyện này. Bạch Khiết tỷ tỷ, người xem có phương pháp nào đơn giản có thể giúp đệ hay không?" Lưu Phong hiểu được giờ phút này chỉ có Bạch Khiết mới có thể giúp được hắn.
Bạch Vũ nghiêm mặt nói: "Tu chân không thể dựa dẫm vào ai cả. Mỗi thành tựu đều phải tiến từng bước một. Đều phải nỗ lực thật lớn. Ngươi nghĩ xem thành tựu mà ngươi có được ngày hôm nay có bao nhiêu phần nỗ lực trong đó?"
"Ngươi cho rằng mỗi người tu chân ai cũng có phúc khí như ngươi sao? Đầu tiên là được Chu Phong thiêu đốt linh hồn giúp ngươi, sau đó Tuyệt Sắc lại chế luyện đan dược cho ngươi. Thực ra là đã không tự nhiên rồi."
Lưu Phong không vui, nhíu mày: "Nói như vậy thì phải làm sao đây. Dù sao thì ta so với người khác cũng không hề lười biếng."
Tuyệt Sắc kiếm tiên thấy sắc mặt của hắn giận dữ, đang định trách mắng thì Bạch Vũ đã lên tiếng: "Tiểu tình nhân, ta không phủ nhận ngươi cũng có cố gắng nhưng ngươi nghĩ lại mà xem tại tu chân giới bằng tuổi ngươi đã có ai tu xuất Nguyên Anh như người chưa? Mấy trăm năm nay cố gắng lắm cũng chỉ có thể tu thành Kim Đan, ngươi nói cho ta biết tại sao lại như vậy?"
Lưu Phong hừ một tiếng: "Ngươi tưởng rằng ta thoải mái lắm chắc. Ta không cẩn thận thì giờ đây cái mạng nhỏ này e cũng không còn."
Bạch Khiết trên mặt lộ ra nụ cười mê người, ôm lấy Lưu Phong, tựa đầu vào vai hắn, ôn nhu nói: "Yên tâm, ngươi là tiểu tình nhân của ta. Tỷ tỷ làm sao để ngươi mất mạng được. Chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện thì nguy cơ sớm muộn cũng sẽ được giải tỏa."
Tuyệt Sắc kiếm tiên nhìn Bạch Khiết thân mật với Lưu Phong, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái: "Thiên Nhân cao thủ sao lại có hành vi như vậy? Thực không thể giải thích được." Tuyệt Sắc kiếm tiên trong lòng âm thầm bội phục Bạch Khiết. (bó tay)
"Vậy tỷ có thể giúp ta như thế nào?" Lưu Phong chợt nảy ra dâm ý, không phải sẽ song tu cùng ta chứ? Thân thể Bạch Vũ, linh hồn Bạch Khiết. Quả là kỳ lạ a.
"Cơ bản vẫn là dựa vào nỗ lực của ngươi. Bất quá mỗi khi ngươi gặp nguy hiểm thì ta sẽ giúp ngươi trấn áp khí tức trong cơ thể. Bây giờ quan trọng nhất chính là tăng cảnh giới của ngươi lên."
Ngừng một chút Bạch Khiết tiếp tục nói: "Tiểu tình nhân, sau này ngươi nên tập trung yêu ta, tâm linh thuần khiết thì sẽ lợi cho cãnh giới tu luyện, nếu ngươi muốn thì cứ nói cho tỷ tỷ biết."
Tuyệt Sắc kiếm tiên nghe vậy chỉ còn nước lắc đầu. Nghĩ thầm Phong nhi được Bạch Khiết yêu, không biết là họa hay phước nữa. Lão hiểu rõ một con người yêu một nguyên thần thể thì sẽ có hậu quả rất nhiều.
"Bồ Tát phù hộ, mong cho Phong nhi không bị suy kiệt tinh lực mà chết." Tuyệt Sắc kiếm tiên âm thầm vì Lưu Phong mà cầu khẩn trong lòng."
"Chuyện này. Bạch Khiết tỷ tỷ, ngươi chưa trả lời tại sao người người và Tuyệt sắc tiền bối lại gặp nhau?" Nói chuyện là giọng nói Bạch Vũ nhưng ý niệm lại là Bạch Khiết, hắn quả thực khó chấp nhận.
Bạch Khiết hai tay ôm lấy cổ hắn, cười nói: "Tiểu tình nhân, lòng hiếu kỳ của ngươi thật là cao quá."
Tuyệt Sắc kiếm tiên tiến lên bình thản nói: "Vấn đề này để ta giải thích. Vốn là ta muốn tìm ngươi để kiểm tra tu vi của người. Ai biết nửa đường lại cảm ứng được khí tức của Bạch Khiết tiền bối. Năm đó ta đã từng được tiền bối chỉ điểm, coi như cũng có ân. Sau khi nói chuyện mới biết tiền bối là bạn tốt của ngươi cho nên hai chúng ta có cùng mục đích, liền kết bạn đi tìm ngươi."
Lưu Phong bán tín bán nghi: "Đơn giản vậy sao?"
Tuyệt Sắc kiếm tiên gật đầu: "Đúng là đơn giản như vậy."
Lưu Phong thấy Bạch Khiết vô sự, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi không có việc gì thì tốt rồi. Nếu không ta sẽ cắn rứt cả đời."
Bạch Vũ mỉm cười, hứ một tiếng: "Ngươi lo lắng cho Bạch Vũ tiểu nha đầu hay là lo cho tỷ tỷ như ta?"
Lưu Phong không muốn dây dưa đến vấn đề này: "Tự nhiên là lo lắng cho cả hai người."
"Không được, ngươi phải thành thật trả lời cho ta. Ngươi là lo lắng cho Bạch Vũ tiểu nha đầu hay lo lắng cho ta?" Bạch Khiết giương cặp mắt đầy chờ mong nhìn hắn.
Lưu Phong bất giác dở khóc dở cười. Bạch Khiết này cũng thật là. Tuổi thì đã cả ngàn tuổi mà vẫn còn ghen tị với con cháu của mình, làm nũng như vậy, thật sự làm cho người ta bó tay.
"Đương nhiên là lo lắng cho ngươi nhiều hơn một chút." Lưu Phong hiểu được không nên dây dưa với lão bà này, tùy ý nịnh hót một chút cho qua chuyện cũng không sao.
"Té ra cũng không uổng phí tâm ý của ta đối với ngươi." Bạch Khiết cười tươi như hoa nói: "Không nghĩ đến trong thời gian ngắn mà có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Lưu Phong nhìn nàng một chút: "Tiến bộ cũng vô dụng, bị ngươi dễ dàng đánh baị."
Bạch Vũ khẽ cười một tiếng, không rõ ý tứ gì, quay sang nhìn Tuyệt Sắc kiếm tiên hỏi: "Ngươi nghĩ tiểu tình nhân của ta thế nào?"
Tuyệt Sắc kiếm tiên trầm tư một chút, nghiêm mặt nói: "Phong nhi tiến bộ đúng là rất nhiều bất quá tu vi của hắn nhờ vào ngoại lực quá nhiều cho nên không thể dung hợp hoàn toàn vào cơ thể. Cho nên một thân tu vi chỉ có thể phát huy được một nửa lực lượng, thật đáng tiếc."
Lưu Phong nghe vậy, biến sắc: "Tiền bối, nói như vậy thì bây giờ vãn bối chỉ phát huy được một nửa thực lực sao? Không lẽ vãn bối kém cỏi như vậy?"
"Tiểu tình nhân, ngươi đừng hấp tấp." Bạch Khiết cười nói: "Kỳ thật với tuổi của người thì thành tựu mà ngươi đạt được cho đến nay đã là vô tiền tuyệt hậu."
Tuyệt Sắc kiếm tiên nhìn Bạch Vũ, nhẹ giọng nói: "Tiền bối người xem tu vi của Lưu Phong có cách nào cải tiến được không?"
Lưu Phong bất giác cảm thấy buồn bực. Nghĩ thầm người này dù gì cũng là Tuyệt Sắc kiếm tiên-một đời cao thủ-sao lúc nào cũng phải mong chờ vào Bạch Khiết đưa ra chủ ý.
Bạch Khiết trầm tư một lát: "Tiểu tình nhân có một vấn đề lớn nhất, đó là căn cơ không vững. Ta xem hắn phải khổ luyện nhiều hơn nữa mới được."
"Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta căn cơ không vững?" Lưu Phong không phục, tức giận hỏi, trong lòng cho rằng Bạch Khiết muốn chỉ trích hắn chuyện tu luyện trong đêm không thường xuyên, có đêm tu luyện nhưng có đêm là cũng nữ nhân vui thú mây mưa.
Tuyệt Sắc kiếm tiên lập tức trách mắng: "Không được vô lễ với tiền bối."
Bạch Khiết cười hắc hắc: "Đừng quên người là bại tướng của ta. Ngươi không có tư cách hỏi ngược lại ta. Tóm lại từ nay về sau ngươi phải tăng gấp đôi thời gian tu luyện, nếu không." Vào lúc quan trọng nhất thì Bạch Khiết đột nhiên dừng lại không nói nữa.
Lưu Phong tò mò muốn biết nhưng quyết không chịu cúi đầu trước Bạch Khiết, cũng không thèm hỏi tới.
Bạch Khiết vốn là muốn trêu hắn một chút, bắt hắn phải mở miệng ra hỏi, ai ngờ xú tiểu tử này cũng có một vài phần ngạo khí: "Tiểu tình nhân, ngươi không tò mò sao? Thôi được, để ta báo cho ngươi một tin tức xấu."
Lưu Phong chuyển ánh mắt sang nhìn Tuyệt Sắc kiếm tiên thấy lão gật đầu liền không hoài nghi lời Bạch Khiết nữa, cuối cũng bật lên hỏi: "Nói xem, cuối cùng là có chuyện gì?"
"Kỳ thật cũng không có gì lớn lao lắm. Tiểu tình nhân, căn cơ của ngươi không vững, tu vi chẳng qua là mượn lực ở bên ngoài mà tựu thành. Cho nên tâm thần niệm lực và tu vi trong đan điền của ngươi không tương xứng với nhau. Nếu cứ như vậy trong thời gian dài thì nội lực của ngươi trong đan điền sẽ bạo phát. Nói dễ nghe một chút là ngươi có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma."
"Tẩu hỏa nhập ma?" Lưu Phong trong lòng run lên, vội hỏi tiếp: "Có thật là nghiêm trọng như vậy?"
"Tẩu hỏa nhập ma, là chuyện cực kỳ nguy hiểm nếu nghiêm trọng có thể dẫn đến vong mạng." Bạch Khiết nghiêm nghị nói: "May cho ngươi là linh hồn của ngươi so với người bình thường kiên ngạnh hơn, nếu không ngươi đã sớm nhập ma rồi."
Tuyệt Sắc kiếm tiên lúc này mới xấu hổ tiến lên nhìn Lưu Phong nói: "Phong nhi, kỳ thật là do ta hại ngươi. Đáng ra ta không nên để ngươi dính tới Long Thiên huyền đan."
Lưu Phong bất giác đối với Tuyệt Sắc kiếm tiên cũng có chút phật ý. Lão này té ra cũng chỉ là một tên trâu bò không có đầu óc, chỉ bậy chỉ bạ cho mình. Lưu Phong mặc dù luôn khát khao gia tăng thực lực nhưng cũng không dám mang tính mạng của mình ra đùa giỡn.
"Vậy bây giờ ta nên làm gì?" Lưu Phong bất đắc dĩ phải quay sang hỏi Bạch Khiết.
Bạch Khiết tiến lên vỗ vai hắn, ôn nhu nói: "Yên tâm, có tỷ tỷ tại đây ngươi sẽ không sao, bất quá ngươi phải trở thành tiểu tình nhân của ta."
Mẹ kiếp, lão tử đâu có khoái mấy bà già đâu. Lưu Phong vừa định cự tuyệt nhưng lại chuyển ý, dù sao thì tính mạng vẫn quan trọng nhất.
"Chuyện này. Bạch Khiết tỷ tỷ, người xem có phương pháp nào đơn giản có thể giúp đệ hay không?" Lưu Phong hiểu được giờ phút này chỉ có Bạch Khiết mới có thể giúp được hắn.
Bạch Vũ nghiêm mặt nói: "Tu chân không thể dựa dẫm vào ai cả. Mỗi thành tựu đều phải tiến từng bước một. Đều phải nỗ lực thật lớn. Ngươi nghĩ xem thành tựu mà ngươi có được ngày hôm nay có bao nhiêu phần nỗ lực trong đó?"
"Ngươi cho rằng mỗi người tu chân ai cũng có phúc khí như ngươi sao? Đầu tiên là được Chu Phong thiêu đốt linh hồn giúp ngươi, sau đó Tuyệt Sắc lại chế luyện đan dược cho ngươi. Thực ra là đã không tự nhiên rồi."
Lưu Phong không vui, nhíu mày: "Nói như vậy thì phải làm sao đây. Dù sao thì ta so với người khác cũng không hề lười biếng."
Tuyệt Sắc kiếm tiên thấy sắc mặt của hắn giận dữ, đang định trách mắng thì Bạch Vũ đã lên tiếng: "Tiểu tình nhân, ta không phủ nhận ngươi cũng có cố gắng nhưng ngươi nghĩ lại mà xem tại tu chân giới bằng tuổi ngươi đã có ai tu xuất Nguyên Anh như người chưa? Mấy trăm năm nay cố gắng lắm cũng chỉ có thể tu thành Kim Đan, ngươi nói cho ta biết tại sao lại như vậy?"
Lưu Phong hừ một tiếng: "Ngươi tưởng rằng ta thoải mái lắm chắc. Ta không cẩn thận thì giờ đây cái mạng nhỏ này e cũng không còn."
Bạch Khiết trên mặt lộ ra nụ cười mê người, ôm lấy Lưu Phong, tựa đầu vào vai hắn, ôn nhu nói: "Yên tâm, ngươi là tiểu tình nhân của ta. Tỷ tỷ làm sao để ngươi mất mạng được. Chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện thì nguy cơ sớm muộn cũng sẽ được giải tỏa."
Tuyệt Sắc kiếm tiên nhìn Bạch Khiết thân mật với Lưu Phong, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái: "Thiên Nhân cao thủ sao lại có hành vi như vậy? Thực không thể giải thích được." Tuyệt Sắc kiếm tiên trong lòng âm thầm bội phục Bạch Khiết. (bó tay)
"Vậy tỷ có thể giúp ta như thế nào?" Lưu Phong chợt nảy ra dâm ý, không phải sẽ song tu cùng ta chứ? Thân thể Bạch Vũ, linh hồn Bạch Khiết. Quả là kỳ lạ a.
"Cơ bản vẫn là dựa vào nỗ lực của ngươi. Bất quá mỗi khi ngươi gặp nguy hiểm thì ta sẽ giúp ngươi trấn áp khí tức trong cơ thể. Bây giờ quan trọng nhất chính là tăng cảnh giới của ngươi lên."
Ngừng một chút Bạch Khiết tiếp tục nói: "Tiểu tình nhân, sau này ngươi nên tập trung yêu ta, tâm linh thuần khiết thì sẽ lợi cho cãnh giới tu luyện, nếu ngươi muốn thì cứ nói cho tỷ tỷ biết."
Tuyệt Sắc kiếm tiên nghe vậy chỉ còn nước lắc đầu. Nghĩ thầm Phong nhi được Bạch Khiết yêu, không biết là họa hay phước nữa. Lão hiểu rõ một con người yêu một nguyên thần thể thì sẽ có hậu quả rất nhiều.
"Bồ Tát phù hộ, mong cho Phong nhi không bị suy kiệt tinh lực mà chết." Tuyệt Sắc kiếm tiên âm thầm vì Lưu Phong mà cầu khẩn trong lòng."
"Chuyện này. Bạch Khiết tỷ tỷ, ngươi chưa trả lời tại sao người người và Tuyệt sắc tiền bối lại gặp nhau?" Nói chuyện là giọng nói Bạch Vũ nhưng ý niệm lại là Bạch Khiết, hắn quả thực khó chấp nhận.
Bạch Khiết hai tay ôm lấy cổ hắn, cười nói: "Tiểu tình nhân, lòng hiếu kỳ của ngươi thật là cao quá."
Tuyệt Sắc kiếm tiên tiến lên bình thản nói: "Vấn đề này để ta giải thích. Vốn là ta muốn tìm ngươi để kiểm tra tu vi của người. Ai biết nửa đường lại cảm ứng được khí tức của Bạch Khiết tiền bối. Năm đó ta đã từng được tiền bối chỉ điểm, coi như cũng có ân. Sau khi nói chuyện mới biết tiền bối là bạn tốt của ngươi cho nên hai chúng ta có cùng mục đích, liền kết bạn đi tìm ngươi."
Lưu Phong bán tín bán nghi: "Đơn giản vậy sao?"
Tuyệt Sắc kiếm tiên gật đầu: "Đúng là đơn giản như vậy."
/969
|