"Không. Không, ta không thể chết được." Thiên Đại vùng thoát khỏi tay Hắc Vân, quật cường sử dụng chút sức lực còn lại, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, tự oán hận nói: "Ta không muốn chết, cũng không thể chết được, ta muốn trả thù. Ta muốn trả thù lão già kia. Tước gia, van xin người, van xin người, cứu ta."
Lưu Phong nhất thời nở nụ cười: "Ngươi quả thật rất thơ ngây, khờ khạo, ngươi đến giết ta, tại sao ta lại phải cứu ngươi?"
"Tước gia, cứu ta một mạng, ta sẽ báo đáp người." Vì muốn làm Lưu Phong động tâm, Thiên Đại không ngại trên người đang đau đớn, suy yếu nói: "Tước gia, chỉ cần người cứu ta, sau này sinh mệnh này là của người."
Lưu Phong lắc đầu: "Ta xem hay là ngươi đã quên rồi. Khi nhiệm vụ thất bại, theo tinh thần Võ Sĩ Đạo các ngươi, ngươi bây giờ hẳn là đã tự sát rồi."
"Không, Tước gia." Thiên Đại biết trên người huyết lưu không thể duy trì thêm được bao lâu, vội vàng nói: "Tước gia, người nghe ta giải thích. Nếu ta chết như vậy, sẽ không thể đạt mục đích của mình. Cho dù chết, ta cũng phải báo thù xong mới có thể chết. Thỉnh cầu người cứu ta."
Lưu Phong cố tình trầm tư, sau đó nói: "Không sai, ngươi làm như vậy có chút oan uổng. Ngươi nếu cứ như vậy mà chết thì quả thật tiện nghi cho lão già kia rồi. Bất quá, chuyện đó và ta có gì liên quan? Ta chỉ biết ngươi đến đây là để giết ta. Hắc Vân, Đại Đầu, chúng ta đi." nói xong Lưu Phong đã xoay người đi.
Thiên Đại nóng vội, hắn không muốn chết. Cho dù chết, cũng không thể chết ủy khuất như vậy được. Bây giờ người duy nhất có thể cứu hắn chính là Lưu Phong.
"Phịch!" trong tình thế cấp bách, Thiên Đại trực tiếp qùy xuống: "Chủ nhân, cầu xin người cứu mạng."
Lưu Phong nghe vậy, thầm cười, lập tức xoay người lại, nghiêm trang nói: "Xem ra tinh thần Võ Sĩ Đạo của ngươi không cao như ta nghĩ."
"Chủ nhân, cầu xin người cứu ta, Thiên Đại sau này cũng giống như hai vị huynh đài này, đồng thời phụng thị người." Thiên Đại vội vàng dập đầu cầu khẩn.
Hắc Vân dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Thiên Đại, cười lạnh nói: "Đây chính là tinh thần Võ Sĩ Đạo của các ngươi sao, haha."
Thiên Đại sắc mặt có chút xấu hổ, bất quá so giữa tính mạng và mặt mũi thì tính mạng vẫn là trọng yếu hơn.
Thiên Đại lại lên tiếng cầu khẩn: "Chủ nhân, cầu xin người cứu ta."
Lưu Phong rốt cuộc "xuống thang" nói: "Cứu ngươi cũng không khó, bất quá ngươi phải cho ta một lí do."
"Chủ nhân, xin người tin tưởng ta, ta sẽ không phản bội người." Thiên Đại cung kính nói.
Lưu Phong âm lãnh nói: "Ta đối với phẩm chất của ngươi vẫn còn hoài nghi, hay là ngươi." Nói tới đây, Lưu Phong ý nói Hắc Vân lên tiếng. Hắc Vân hiểu ý, vội vàng nói: "Ý của chủ nhân chính là để ngươi lập lời thề Linh Hồn Hắc Ám."
Thiên Đại nghe vậy, sắc mặt có chút phức tạp, tựa hồ có chút do dự.
"Hừ, sợ rồi sao? Xem ra ngươi quả thật không đáng tin. Chúng ta đi." Lưu Phong chân đạp Thất tinh bước đi, nhanh chóng bước lên xe ngựa, Hắc Vân và thuộc hạ cũng lần lượt rời đi. Hiển nhiên là muốn để Thiên Đại tự sanh tự diệt.
Thiên Đại thấy thế, vội vàng hô to: "Ta nguyện ý, Chủ nhân, ta nguyện ý."
Để chứng tỏ thành ý của mình, không đợi Lưu Phong xoay người lại, Thiên Đại tự động phát thệ Linh Hồn Hắc Ám.
Hắc Vân đi tới, cẩn thận xem xét một chút, xác định chắc chắn mới gọi Lưu Phong lại.
Lưu Phong phi thân trở lại, quay về Thiên Đại cười: "Tốt lắm, với nhân phẩm của ngươi, chỉ có như thế mới có thể làm ta yên tâm."
Sau đó, Lưu Phong phân phó Trương Đại Đầu mang theo phiên tử Cẩm Y Vệ đem Thiên Đại đang trọng thương bỏ lên xe ngựa, hơn nữa cấp cho hắn viên đan dược cầm máu chữa thương.
Bất quá, Thiên Đại thương tích nghiêm trọng, nếu muốn hoàn toàn hồi phục, phỏng chừng cũng cần một tháng thời gian.
Thoáng chút đã tới nửa đêm, trở lại Thiên Thượng Nhân Gian thì ánh bình minh đã lên, Lưu Phong an bài mọi chuyện xong, liền tiến đến hậu viện chuẩn bị nghỉ ngơi 1 chút
Không bít tại sao, trong lòng hắn cảm thấy rất mệt mỏi.
"Công tử, người đã trở về" đang muốn vào phòng mình thì lại nghe thanh âm của Dương Thị.
Quay đầu lại, Lưu Phong thầy Dương Thị một thân bạch y phiêu phất tiến đến, dùng vẻ mặt kiều mị nhìn mình, vội vàng cười nói: "Nguyên lai là phu nhân. Như thế nào lại thức sớm vậy?" Bình minh vừa lên, đã thức quả thật có hơi sớm.
"Ta cả đêm không ngủ, một mực chờ Công tử trở về." Dương Thị đến gần 1 chút, thấp giọng nói.
"Tại sao? Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?" Lưu Phong tò mò hỏi.
Dương Thị lắc đầu, tiếp tục tiến gần vài bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Phong, ý tứ bất hảo nói: "Ta lo lắng cho an nguy của người, nghe nói người đi tới Phủ Thái Tử, ta biết người và Đông Cung luôn bất hoà, ta sợ ngươi. sợ ngươi tới Phủ Thái Tử gặp nguy hiểm."
Mẹ kiếp, Liên Nguyệt vừa mới thất thủ, Dương Thị tưởng ta là người không có đầu óc ah. Lưu Phong không bị sự quan tâm của Dương Thị làm cảm động, ngược lại còn cảm thấy tức giận. Ngươi câu dẫn cũng có giới hạn, đâu cần tới mức như thế này?
Bất quá, nói đi nói lại, nữ nhân thành thục so với thiếu nữ trưởng thành tựa hồ tốt hơn nhiều.
Lưu Phong bất động không nói, hắn muốn xem Dương Thị như thế nào hấp dẫn mình.
"Công tử, người trải qua 1 đêm, chắc là rất mệt mỏi ah, hay là chúng ta trở lại phòng, ta sẽ giúp người massage một chút, giảm bớt mệt mỏi." Dương Thị phong tình vũ mị, chậm rãi tiến tới gần Lưu Phong, Lưu Phong thậm chí cảm giác được nhiệt độ thân thể nàng.
"Vậy thì cực cho người rồi." Lưu Phong mỉm cười.
Dương Thị vội vàng nói: "Công tử khách khí rồi, trong khoảng thời gian này, Liên Nguyệt được người chiếu cố, quan tâm như chăm sóc như Phụ thân, ta thật ra phải cảm tạ người mới đúng."
Nói xong 2 người một trước một sau tiến vào phòng Lưu Phong.
Cạnh đó, Liên Nguyệt lẩm nhẩm đi ra, nhìn cửa phòng Lưu Phong, thấp giọng mắng một tiếng: "Tiểu tử thúi, hôm nay ngươi không để Dương Thị "chơi" mới là lạ đó."
"Công tử, người ngồi xuống trước đi, ta giúp người xoa bóp 1 lát." Dương thị không chút giả tạo, rất tự nhiên nói với Lưu Phong.
Lưu Phong trong lòng hừ lạnh, ngoài mặt vẫn như cũ, biểu hiện cực kỳ khách khí: "Phu nhân, chuyện này thật không hay ah."
"Đừng lo, chuyện này so với chuyện của Liên Nguyệt thì không đáng gì cả." Dương Thị lạnh nhạt nói.
Lời nói vô tình, người nghe lại hữu ý. Lưu Phong nghe vậy, nghĩ Dương thị này có thâm ý, ám chỉ hắn và Liên Nguyệt có quan hệ mờ ám.
"Công tử, ta là muốn nói người đã làm cho Liên Nguyệt cảm nhận được tình cảm ấm áp của Phụ thân." Dương Thị tựa hồ cảm thấy trong lời nói của mình có vấn đề, vội vàng giải thích.
Lưu Phong âm thầm ngầm cười, nhưng mặt ngoài lại tràn đầy chính khí nói: "Phu nhân quá đa tâm rồi, kỳ thật ta có thể hiểu ý tứ của người."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." đang khi nói chuyện, Dương Thị đã nửa qùy nửa ngồi, hai bàn tay nhẹ nhàng khe khẽ xoa bóp bả vai hắn.
A a, thủ pháp quả thật không tệ. Lưu Phong một bên hưởng thụ sự xoa bóp của Dương Thị, một bên tự hỏi nên đối phó với sự câu dẫn của Dương Thị như thế nào.
Để đề phòng, Lưu Phong dùng Nguyên Anh lực hỗ trợ tinh thần, đồng thời cũng để Phi Nhi sẵn sàng đợi lệnh, một khi tâm trí hắn xuất hiện mê tình, Phi Nhi sẽ trợ giúp liền.
Đương nhiên, Lưu Phong cũng không biết mị thuật của Dương Thị còn chưa bằng của Liên Nguyệt.
Mà Liên Nguyệt vẫn không biết rõ nguyên nhân thất bại của mình, nàng thậm chí nghĩ rằng nguyên nhân đúng như Lưu Phong giải thích, nàng thất bại bởi vì nàng còn đang trong giai đoạn phát dục.
Cho nên, nàng cũng tin rằng, thân là thành thục nữ nhân, Dương Thị dám chắc có thể mê hoặc được Lưu Phong.
Dương Thị hôm nay quyết tâm hành động, vì thánh giáo, phải khống chế được Lưu phong. Vì bản thân, lần đầu tiên tại Giang Nam gặp mặt Lưu Phong, nàng đã sinh ra hảo cảm.
Cho nên nàng đối với nhiệm vụ này quyết thành công, không thể thất bại.
"Công tử, có thoải mái không?" Dương Thị cố ý dựa người vào Lưu Phong, hơn thế nữa thỉnh thoảng còn dùng bộ ngực to lớn ép lên lưng của Lưu phong, thậm chí còn kề miệng vào tai Lưu Phong khẽ thổi hỏi.
Lưu Phong chỉ cảm thấy một mùi hương nhàn nhạt, rất nhanh mùi thơm đã thông lên mũi hắn, tiến vào thân thể, lao thẳng tới đại não.
Cũng may, Lưu phong đã sử dụng Nguyên Anh lực để hỗ trợ.
Cho nên, mùi thơm này cũng không gây ảnh hưởng gì cho Lưu Phong. Đương nhiên, để đánh lừa Dương Thị, Lưu Phong vẫn tỏ ra như mình đang bị mê hoặc.
Căn cứ kinh nghiệm lần trước, mùi thơm này chính là có tác dụng kích dục.
Lưu Phong thoải mái hừ một tiếng, đột nhiên xoay người, với ánh mắt như bị mê hoặc nhìn Dương Thị, đôi bàn tay to lớn vòng lại ôm lấy eo thon của Dương Thị.
Dương Thị thân thể run lên, ánh mắt đón nhận tia mê ly trong ánh mắt Lưu Phong. Trong lòng có vài phần kích động.
"Công tử, không nên như vậy." có thể do thấy Lưu Phong dễ dàng bị hấp dẫn, Dương Thị có vài phần cảnh giác, cố ý trong lồng ngực của Lưu Phong giẫy dụa muốn thoát ra.
Lưu Phong nhất thời nở nụ cười: "Ngươi quả thật rất thơ ngây, khờ khạo, ngươi đến giết ta, tại sao ta lại phải cứu ngươi?"
"Tước gia, cứu ta một mạng, ta sẽ báo đáp người." Vì muốn làm Lưu Phong động tâm, Thiên Đại không ngại trên người đang đau đớn, suy yếu nói: "Tước gia, chỉ cần người cứu ta, sau này sinh mệnh này là của người."
Lưu Phong lắc đầu: "Ta xem hay là ngươi đã quên rồi. Khi nhiệm vụ thất bại, theo tinh thần Võ Sĩ Đạo các ngươi, ngươi bây giờ hẳn là đã tự sát rồi."
"Không, Tước gia." Thiên Đại biết trên người huyết lưu không thể duy trì thêm được bao lâu, vội vàng nói: "Tước gia, người nghe ta giải thích. Nếu ta chết như vậy, sẽ không thể đạt mục đích của mình. Cho dù chết, ta cũng phải báo thù xong mới có thể chết. Thỉnh cầu người cứu ta."
Lưu Phong cố tình trầm tư, sau đó nói: "Không sai, ngươi làm như vậy có chút oan uổng. Ngươi nếu cứ như vậy mà chết thì quả thật tiện nghi cho lão già kia rồi. Bất quá, chuyện đó và ta có gì liên quan? Ta chỉ biết ngươi đến đây là để giết ta. Hắc Vân, Đại Đầu, chúng ta đi." nói xong Lưu Phong đã xoay người đi.
Thiên Đại nóng vội, hắn không muốn chết. Cho dù chết, cũng không thể chết ủy khuất như vậy được. Bây giờ người duy nhất có thể cứu hắn chính là Lưu Phong.
"Phịch!" trong tình thế cấp bách, Thiên Đại trực tiếp qùy xuống: "Chủ nhân, cầu xin người cứu mạng."
Lưu Phong nghe vậy, thầm cười, lập tức xoay người lại, nghiêm trang nói: "Xem ra tinh thần Võ Sĩ Đạo của ngươi không cao như ta nghĩ."
"Chủ nhân, cầu xin người cứu ta, Thiên Đại sau này cũng giống như hai vị huynh đài này, đồng thời phụng thị người." Thiên Đại vội vàng dập đầu cầu khẩn.
Hắc Vân dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Thiên Đại, cười lạnh nói: "Đây chính là tinh thần Võ Sĩ Đạo của các ngươi sao, haha."
Thiên Đại sắc mặt có chút xấu hổ, bất quá so giữa tính mạng và mặt mũi thì tính mạng vẫn là trọng yếu hơn.
Thiên Đại lại lên tiếng cầu khẩn: "Chủ nhân, cầu xin người cứu ta."
Lưu Phong rốt cuộc "xuống thang" nói: "Cứu ngươi cũng không khó, bất quá ngươi phải cho ta một lí do."
"Chủ nhân, xin người tin tưởng ta, ta sẽ không phản bội người." Thiên Đại cung kính nói.
Lưu Phong âm lãnh nói: "Ta đối với phẩm chất của ngươi vẫn còn hoài nghi, hay là ngươi." Nói tới đây, Lưu Phong ý nói Hắc Vân lên tiếng. Hắc Vân hiểu ý, vội vàng nói: "Ý của chủ nhân chính là để ngươi lập lời thề Linh Hồn Hắc Ám."
Thiên Đại nghe vậy, sắc mặt có chút phức tạp, tựa hồ có chút do dự.
"Hừ, sợ rồi sao? Xem ra ngươi quả thật không đáng tin. Chúng ta đi." Lưu Phong chân đạp Thất tinh bước đi, nhanh chóng bước lên xe ngựa, Hắc Vân và thuộc hạ cũng lần lượt rời đi. Hiển nhiên là muốn để Thiên Đại tự sanh tự diệt.
Thiên Đại thấy thế, vội vàng hô to: "Ta nguyện ý, Chủ nhân, ta nguyện ý."
Để chứng tỏ thành ý của mình, không đợi Lưu Phong xoay người lại, Thiên Đại tự động phát thệ Linh Hồn Hắc Ám.
Hắc Vân đi tới, cẩn thận xem xét một chút, xác định chắc chắn mới gọi Lưu Phong lại.
Lưu Phong phi thân trở lại, quay về Thiên Đại cười: "Tốt lắm, với nhân phẩm của ngươi, chỉ có như thế mới có thể làm ta yên tâm."
Sau đó, Lưu Phong phân phó Trương Đại Đầu mang theo phiên tử Cẩm Y Vệ đem Thiên Đại đang trọng thương bỏ lên xe ngựa, hơn nữa cấp cho hắn viên đan dược cầm máu chữa thương.
Bất quá, Thiên Đại thương tích nghiêm trọng, nếu muốn hoàn toàn hồi phục, phỏng chừng cũng cần một tháng thời gian.
Thoáng chút đã tới nửa đêm, trở lại Thiên Thượng Nhân Gian thì ánh bình minh đã lên, Lưu Phong an bài mọi chuyện xong, liền tiến đến hậu viện chuẩn bị nghỉ ngơi 1 chút
Không bít tại sao, trong lòng hắn cảm thấy rất mệt mỏi.
"Công tử, người đã trở về" đang muốn vào phòng mình thì lại nghe thanh âm của Dương Thị.
Quay đầu lại, Lưu Phong thầy Dương Thị một thân bạch y phiêu phất tiến đến, dùng vẻ mặt kiều mị nhìn mình, vội vàng cười nói: "Nguyên lai là phu nhân. Như thế nào lại thức sớm vậy?" Bình minh vừa lên, đã thức quả thật có hơi sớm.
"Ta cả đêm không ngủ, một mực chờ Công tử trở về." Dương Thị đến gần 1 chút, thấp giọng nói.
"Tại sao? Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?" Lưu Phong tò mò hỏi.
Dương Thị lắc đầu, tiếp tục tiến gần vài bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Phong, ý tứ bất hảo nói: "Ta lo lắng cho an nguy của người, nghe nói người đi tới Phủ Thái Tử, ta biết người và Đông Cung luôn bất hoà, ta sợ ngươi. sợ ngươi tới Phủ Thái Tử gặp nguy hiểm."
Mẹ kiếp, Liên Nguyệt vừa mới thất thủ, Dương Thị tưởng ta là người không có đầu óc ah. Lưu Phong không bị sự quan tâm của Dương Thị làm cảm động, ngược lại còn cảm thấy tức giận. Ngươi câu dẫn cũng có giới hạn, đâu cần tới mức như thế này?
Bất quá, nói đi nói lại, nữ nhân thành thục so với thiếu nữ trưởng thành tựa hồ tốt hơn nhiều.
Lưu Phong bất động không nói, hắn muốn xem Dương Thị như thế nào hấp dẫn mình.
"Công tử, người trải qua 1 đêm, chắc là rất mệt mỏi ah, hay là chúng ta trở lại phòng, ta sẽ giúp người massage một chút, giảm bớt mệt mỏi." Dương Thị phong tình vũ mị, chậm rãi tiến tới gần Lưu Phong, Lưu Phong thậm chí cảm giác được nhiệt độ thân thể nàng.
"Vậy thì cực cho người rồi." Lưu Phong mỉm cười.
Dương Thị vội vàng nói: "Công tử khách khí rồi, trong khoảng thời gian này, Liên Nguyệt được người chiếu cố, quan tâm như chăm sóc như Phụ thân, ta thật ra phải cảm tạ người mới đúng."
Nói xong 2 người một trước một sau tiến vào phòng Lưu Phong.
Cạnh đó, Liên Nguyệt lẩm nhẩm đi ra, nhìn cửa phòng Lưu Phong, thấp giọng mắng một tiếng: "Tiểu tử thúi, hôm nay ngươi không để Dương Thị "chơi" mới là lạ đó."
"Công tử, người ngồi xuống trước đi, ta giúp người xoa bóp 1 lát." Dương thị không chút giả tạo, rất tự nhiên nói với Lưu Phong.
Lưu Phong trong lòng hừ lạnh, ngoài mặt vẫn như cũ, biểu hiện cực kỳ khách khí: "Phu nhân, chuyện này thật không hay ah."
"Đừng lo, chuyện này so với chuyện của Liên Nguyệt thì không đáng gì cả." Dương Thị lạnh nhạt nói.
Lời nói vô tình, người nghe lại hữu ý. Lưu Phong nghe vậy, nghĩ Dương thị này có thâm ý, ám chỉ hắn và Liên Nguyệt có quan hệ mờ ám.
"Công tử, ta là muốn nói người đã làm cho Liên Nguyệt cảm nhận được tình cảm ấm áp của Phụ thân." Dương Thị tựa hồ cảm thấy trong lời nói của mình có vấn đề, vội vàng giải thích.
Lưu Phong âm thầm ngầm cười, nhưng mặt ngoài lại tràn đầy chính khí nói: "Phu nhân quá đa tâm rồi, kỳ thật ta có thể hiểu ý tứ của người."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." đang khi nói chuyện, Dương Thị đã nửa qùy nửa ngồi, hai bàn tay nhẹ nhàng khe khẽ xoa bóp bả vai hắn.
A a, thủ pháp quả thật không tệ. Lưu Phong một bên hưởng thụ sự xoa bóp của Dương Thị, một bên tự hỏi nên đối phó với sự câu dẫn của Dương Thị như thế nào.
Để đề phòng, Lưu Phong dùng Nguyên Anh lực hỗ trợ tinh thần, đồng thời cũng để Phi Nhi sẵn sàng đợi lệnh, một khi tâm trí hắn xuất hiện mê tình, Phi Nhi sẽ trợ giúp liền.
Đương nhiên, Lưu Phong cũng không biết mị thuật của Dương Thị còn chưa bằng của Liên Nguyệt.
Mà Liên Nguyệt vẫn không biết rõ nguyên nhân thất bại của mình, nàng thậm chí nghĩ rằng nguyên nhân đúng như Lưu Phong giải thích, nàng thất bại bởi vì nàng còn đang trong giai đoạn phát dục.
Cho nên, nàng cũng tin rằng, thân là thành thục nữ nhân, Dương Thị dám chắc có thể mê hoặc được Lưu Phong.
Dương Thị hôm nay quyết tâm hành động, vì thánh giáo, phải khống chế được Lưu phong. Vì bản thân, lần đầu tiên tại Giang Nam gặp mặt Lưu Phong, nàng đã sinh ra hảo cảm.
Cho nên nàng đối với nhiệm vụ này quyết thành công, không thể thất bại.
"Công tử, có thoải mái không?" Dương Thị cố ý dựa người vào Lưu Phong, hơn thế nữa thỉnh thoảng còn dùng bộ ngực to lớn ép lên lưng của Lưu phong, thậm chí còn kề miệng vào tai Lưu Phong khẽ thổi hỏi.
Lưu Phong chỉ cảm thấy một mùi hương nhàn nhạt, rất nhanh mùi thơm đã thông lên mũi hắn, tiến vào thân thể, lao thẳng tới đại não.
Cũng may, Lưu phong đã sử dụng Nguyên Anh lực để hỗ trợ.
Cho nên, mùi thơm này cũng không gây ảnh hưởng gì cho Lưu Phong. Đương nhiên, để đánh lừa Dương Thị, Lưu Phong vẫn tỏ ra như mình đang bị mê hoặc.
Căn cứ kinh nghiệm lần trước, mùi thơm này chính là có tác dụng kích dục.
Lưu Phong thoải mái hừ một tiếng, đột nhiên xoay người, với ánh mắt như bị mê hoặc nhìn Dương Thị, đôi bàn tay to lớn vòng lại ôm lấy eo thon của Dương Thị.
Dương Thị thân thể run lên, ánh mắt đón nhận tia mê ly trong ánh mắt Lưu Phong. Trong lòng có vài phần kích động.
"Công tử, không nên như vậy." có thể do thấy Lưu Phong dễ dàng bị hấp dẫn, Dương Thị có vài phần cảnh giác, cố ý trong lồng ngực của Lưu Phong giẫy dụa muốn thoát ra.
/969
|