Cho dù thế nào đi nữa thì Lưu Phong cũng không dám mạo hiểm đối với tính mạng nữ nhân cuả mình. Chuyện này chỉ có thể tin chứ không thể không tin được.
"Công tử, nếu có một ngày thiếp cũng gặp nguy hiểm như vậy thì người có gấp rút như bây giờ không?" Dương thị vội vàng cao giọng hỏi.
"Đương nhiên, bởi vì ngươi cũng là nữ nhân của ta." Từ không trung truyền đến một câu trả lời đầy thuyết phục.
Dương thị nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, kích động, thật sự cảm thấy hài lòng.
"Không biết ai đang câu dẫn ai?" Trong lúc Dương thị đang cao hứng thì Liên Nguyệt đột nhiên xuất hiện, đi đến bên cạnh, mặt lộ ra vẻ tức giận.
Dương thị ngẩn người ra, lập tức lạnh nhạt hỏi: "Đại nhân, lời này có có ý gì?"
"Ý gì?" Liên Nguyệt ra vẻ khó chịu: "Ta xem ngươi câu dẫn Lưu Phong nhưng bất quá tình hình lại ngược lại, hắn đang câu dẫn ngươi thì đúng hơn. Nhìn ngươi kích động kìa. Chẳng lẽ ngươi không thấy Lưu Phong căn bản chẳng là gì cả, chỉ là một tên hoa hoa công tử. bất kể thế nào đi nữa thì ngàn vạn lần cũng không được động tình với Lưu Phong."
Dương thị nghe Liên Nguyệt nói xấu Lưu Phong, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nghĩ thầm trong lòng tiểu lão công của mình mới đáng mặt là nam nhân vĩ đại.
Bất quá ngoài mặt nàng vẫn phải thuận theo Liên Nguyệt: "Đại nhân, người yên tâm, thuộc hạ làm như vậy cũng chỉ là để lấy lòng Lưu Phong mà thôi. Hy vọng có thể nhanh chóng quản lý Thiên Thượng Nhân Gian."
"Ngươi biết thì tốt rồi." Liên Nguyệt đột nhiên hỏi: "Chuyện vừa rồi ngươi cũng nghe được, Kim Vận phu nhân đã xảy ra chuyện."
"Ta đã sớm nhìn ra ả hồ ly tinh đó sẽ không gặp được chuyện tốt đẹp mà." Dương thị trong lòng không khỏi cảm thấy hả hê.
"Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy gì khác sao?" Liên Nguyệt lúc này thật muốn gõ lên đầu Dương thị vài cái cho ả tỉnh ngộ.
"Đại nhân, xin người chỉ giáo." Dương thị vội cung kính nói.
"A Mỗ kia chính là người của Thánh giáo. Từ lúc ả lộ ra khí tức để dẫn đường cho Lưu Phong thì ta đã đoán ra thân phận của ả."
"Vậy thì chúng ta đã đoán đúng, các ả quả nhiên là đến từ Thánh sơn." Dương thị gật đầu nói.
"Ngươi không thể động não chút nào sao, chuyện chỉ đơn giản như ngươi nghĩ sao?" Liên Nguyệt thật tức muốn điên lên vì Dương thị ngù ngờ: "A Mỗ kia tu vi ít nhất cũng là Kim Đan hậu kỳ. Có thể sai khiến cao thủ như vậy thì thân phận Kim Vận phu nhân không thể tầm thường được."
Dương thị trầm tư một chút, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Đại nhân, ý của người là muốn nói Kim Vận phu nhân rất có thể là. người. kia?"
"Đúng, ta bây giờ có thể dám chắc Kim Vận phu nhân chính là vị. kia. Chỉ là ta không rõ nếu nàng đã buông Thánh linh, rời khỏi Thánh sơn thì sao lại muốn câu dẫn Lưu Phong, mục đích cuối cùng của nàng ta là gì?" Vẻ mặt của Liên Nguyệt tràn đầy nghi vấn.
Dương thị trong lòng run lên: "không phải là nàng muốn mượn lực của Lưu Phong để đông sơn tái khởi sao?"
"Ta xem là không phải. Nếu nàng ta đã bỏ Thánh linh thì sẽ không tham gia vào chuyện trong Thánh giáo nữa. Huống hồ Thái Thượng hộ pháp truyền toàn bộ lực lượng cho nàng. Nàng sẽ không làm chuyện phản lại đâu."
"Đại nhân, cũng chưa chắc. Trên đời này ai mà không bị quyền lực quyến rũ chứ." Có lẽ vì ghen với Kim Vận phu nhân mà Dương thị hết lòng nói xấu Kim Vận phu nhân.
"Không thể nào." Liên Nguyệt trầm giọng nói: "Ta và nàng ta từ nhỏ đã sống chung với nhau. Ta rất hiểu rõ nàng ta. Nàng ta không hề ham muốn quyền lực. Nàng bỏ lại Thánh linh chính là thật tâm. Nếu không thì với uy vọng của nàng tại Thánh sơn ai dám ép bức nàng."
"Nhưng Thánh linh bây giờ vẫn không biết tung tích, chẳng lẽ nàng ta không giở trò quỷ sao?"
"Không thể. Một khi đã rời bỏ Thánh Linh thì cho dù là chủ nhân trước đó cũng không cách nào khống chế được nó nữa. Chuyện mất tích của Thánh linh có chút kỳ lạ nhưng chắc chắn không phải do nàng ta."
Ngừng lại một chút, Liên Nguyệt tiếp tục phân tích: "Ta suy đoán thì rất có thể là nàng ta yêu Lưu Phong."
Dương thị nhất thời kêu lên: "KHông thể nào, nàng ta sao lại có thể động tâm với nam nhân. Ngay cả nam nhân vĩ đại nhất Thánh sơn nàng ta cũng cự tuyệt thì sao lại có thể yêu Lưu Phong."
"Không chuyện gì không thể xảy ra. Lưu Phong là người thế nào thì ngươi rõ hơn ta." Liên Nguyệt thở dài một tiếng: "Nàng ta dù sao vẫn muốn làm con người bình thường, muốn một cuộc sống an tĩnh. Nhưng nàng ta chọn lựa Lưu Phong thì dám chắc cuộc sống không thể nào yên ổn được."
Dương thị vẫn không cho là đúng: "Không thể nào, nàng ta trước giờ không hề để mắt vào bất cứ nam nhân nào." Dương thị rất rõ ràng nếu mình cùng Kim Vận phu nhân cạnh tranh thì mình căn bản không bao giờ có cơ hội.
"ta nói rồi, trên đời này không có chuyện gì là không thể xảy ra." Liên Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, thở dài, buồn bã nói: "Tỷ tỷ thân ái ơi! Cuối cùng là người muốn làm gì vậy?"
Dương thị suy nghĩ một chút, vội nói: "Đại nhân, chúng ta có nên đi xem náo nhiệt hay không?"
"Không cần đi, hôm này là ngày trăng tròn, ta biết chuyện gì đã xảy ra." Liên Nguyệt đột nhiên mỉm cười thần bí: "Cũng không còn sớm nữa. Đi ngủ thôi. Có lẽ nàng ta sẽ không qua được đêm nay."
Dương thị nghi hoặc hỏi: "Đại nhân, chuyện này cuối cùng là như thế nào?"
"Có một số việc nàng ta không muốn cho nhiều người biết. Ngươi đi ngủ đi. Ta sẽ không nói." Đợi Dương thị rời đi, khóe miệng Liên Nguyệt lộ ra một nụ cười đầy thâm ý: "Tỷ tỷ thân ái ơi, ngươi đã hơn ta rất nhiều rồi, cũng nên tới lúc ngươi bị trừng phạt. Chỉ mong là ngươi có thể qua được đêm nay. Ta cần chứng minh cho ngươi xem ta mạnh hơn ngươi."
.
Viêm Chánh căm tức nhìn Kim Vận phu nhân, vẻ mặt sa sầm: "Kim Vận muội muội, muội đang nói đùa với ta phải không. Muội chắc là đang trách ta nhiều năm rồi không đến tìm muội phải không? Nhưng muội có biết là cuộc sống của ta tại cấm địa của Thánh sơn không phải là cuộc sống của con người không? Ta chịu bao nhiêu thống khổ, đau đớn, bất chấp cả sinh mạng, lấy được Thánh kiếm là vì ta chỉ nghĩ đến muội. Muội có biết không?"
Kim Vận phu nhân nghe hắn nói cũng cảm thấy nhức đầu. Nàng có chút tình ý nào với hắn đâu chứ.
Bất quá chuyện Thánh sơn là chủ ý của nàng đưa ra, bây giờ nàng bị chính chủ ý của mình gây khó khăn, còn trách ai được chứ.
"Xin lỗi huynh." Mặc dù ba từ này không giải quyết được vấn đề gì nhưng lúc này nàng chỉ biết nói có bấy nhiêu mà thôi.
"Ha ha." Viêm Chánh đột nhiên cuồng tiếu, ngón tay chỉ mặt Kim Vận phu nhân nói: "Kim Vận muội muội, muội thật là ngây thơ. Chỉ một câu xin lỗi là có thể đền bù tấm chân tình của ta đối với muội mấy năm nay so? Bởi vì muội mà ta chịu biết bao đau đớn khổ sở. Ngay cả sinh mạng của ta chút nữa cũng không còn. Lúc còn ở Thánh sơn, khi ta biết muội đã từ bỏ Thánh linh, ta vui vẻ đến phát điên. Ta cho rằng muội từ bỏ Thánh linh chính là vì ta. Lúc đó trong lòng ta chỉ nghĩ, cho dù muội không có Thánh linh thì ta sẽ dùng Thánh kiếm liều mạng, đoạt lấy vị trí tốt nhất Thánh sơn cho muội. bây giờ muội chỉ nói với ta ba tiếng xin lỗi huynh. Muội muốn ta làm sao bây giờ?"
Kim Vận phu nhân tự biết mình sai, im lặng một lúc lâu mới nói: "Viêm Chánh, kỳ thật năm đó muội muốn huynh đi Thánh sơn chỉ là một cái cớ để thoát khỏi huynh mà thôi." Kim Vận phu nhân không muốn Viêm Chánh tiếp tục hiểu lầm, nên quyết định nói rõ mọi chuyện.
"Lấy cớ?" Viêm Chánh hừ một tiếng, vẻ mặt phức tạp, cười dài một tràng: "Muội nghĩ rằng ta sẽ tin muội sao?"
Đột nhiên hắn quát lớn: "Kim Vận muội muội, ngươi có đúng là thừa dịp ta vắng mặt, yêu nam nhân khác không? Ngươi nói cho ta biết, hắn là ai? Ta bây giờ sẽ đi giết hắn."
"Viêm Chánh, nghe muội nói, huynh trước tiên hãy tỉnh táo đã." Kim Vận phu nhân đột nhiên nhận thấy Viêm Chánh có chút khác thường, thật xa lạ, không hề giống như trước kia luôn ôn nhu nhã nhặn. Bây giờ xem ra hắn đã biến thái.
Bất quá hắn đã trải qua cuộc sống cầm thú, sinh tử mong manh, làm sao còn bình tâm như trước được nữa.
"Tỉnh táo? Mấy năm nay, ngày nào ta cũng tỉnh táo." Viêm Chánh mỉm một nụ cười chua chát: "Mỗi khi ta sắp gục ngã thì ta lại tận lực tỉnh táo, ta nghĩ đến Kim Vận muội muội đang chờ ta ở bên ngoài, ta không thể để ta chết được. Hậu quả của tỉnh táo chính là nhận ra ngươi không hề yêu ta."
Kim Vận phu nhân dở khóc dở cười, nàng đã lúc nào yêu hắn đâu chứ?
"Viêm Chánh, muội thừa nhận để huynh tiến vào cấm địa, chịu khổ là muội sai nhưng muội thật sự không có tình cảm nam nữ với huynh. Trước giờ muội vẫn chỉ xem huynh là ca ca của muội." Kim Vận phu nhân thở dài một tiếng, nói tiếp: "Lúc đầu muội thật sự không nghĩ đến huynh có thể tiến vào cấm địa được."
"Công tử, nếu có một ngày thiếp cũng gặp nguy hiểm như vậy thì người có gấp rút như bây giờ không?" Dương thị vội vàng cao giọng hỏi.
"Đương nhiên, bởi vì ngươi cũng là nữ nhân của ta." Từ không trung truyền đến một câu trả lời đầy thuyết phục.
Dương thị nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, kích động, thật sự cảm thấy hài lòng.
"Không biết ai đang câu dẫn ai?" Trong lúc Dương thị đang cao hứng thì Liên Nguyệt đột nhiên xuất hiện, đi đến bên cạnh, mặt lộ ra vẻ tức giận.
Dương thị ngẩn người ra, lập tức lạnh nhạt hỏi: "Đại nhân, lời này có có ý gì?"
"Ý gì?" Liên Nguyệt ra vẻ khó chịu: "Ta xem ngươi câu dẫn Lưu Phong nhưng bất quá tình hình lại ngược lại, hắn đang câu dẫn ngươi thì đúng hơn. Nhìn ngươi kích động kìa. Chẳng lẽ ngươi không thấy Lưu Phong căn bản chẳng là gì cả, chỉ là một tên hoa hoa công tử. bất kể thế nào đi nữa thì ngàn vạn lần cũng không được động tình với Lưu Phong."
Dương thị nghe Liên Nguyệt nói xấu Lưu Phong, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nghĩ thầm trong lòng tiểu lão công của mình mới đáng mặt là nam nhân vĩ đại.
Bất quá ngoài mặt nàng vẫn phải thuận theo Liên Nguyệt: "Đại nhân, người yên tâm, thuộc hạ làm như vậy cũng chỉ là để lấy lòng Lưu Phong mà thôi. Hy vọng có thể nhanh chóng quản lý Thiên Thượng Nhân Gian."
"Ngươi biết thì tốt rồi." Liên Nguyệt đột nhiên hỏi: "Chuyện vừa rồi ngươi cũng nghe được, Kim Vận phu nhân đã xảy ra chuyện."
"Ta đã sớm nhìn ra ả hồ ly tinh đó sẽ không gặp được chuyện tốt đẹp mà." Dương thị trong lòng không khỏi cảm thấy hả hê.
"Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy gì khác sao?" Liên Nguyệt lúc này thật muốn gõ lên đầu Dương thị vài cái cho ả tỉnh ngộ.
"Đại nhân, xin người chỉ giáo." Dương thị vội cung kính nói.
"A Mỗ kia chính là người của Thánh giáo. Từ lúc ả lộ ra khí tức để dẫn đường cho Lưu Phong thì ta đã đoán ra thân phận của ả."
"Vậy thì chúng ta đã đoán đúng, các ả quả nhiên là đến từ Thánh sơn." Dương thị gật đầu nói.
"Ngươi không thể động não chút nào sao, chuyện chỉ đơn giản như ngươi nghĩ sao?" Liên Nguyệt thật tức muốn điên lên vì Dương thị ngù ngờ: "A Mỗ kia tu vi ít nhất cũng là Kim Đan hậu kỳ. Có thể sai khiến cao thủ như vậy thì thân phận Kim Vận phu nhân không thể tầm thường được."
Dương thị trầm tư một chút, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Đại nhân, ý của người là muốn nói Kim Vận phu nhân rất có thể là. người. kia?"
"Đúng, ta bây giờ có thể dám chắc Kim Vận phu nhân chính là vị. kia. Chỉ là ta không rõ nếu nàng đã buông Thánh linh, rời khỏi Thánh sơn thì sao lại muốn câu dẫn Lưu Phong, mục đích cuối cùng của nàng ta là gì?" Vẻ mặt của Liên Nguyệt tràn đầy nghi vấn.
Dương thị trong lòng run lên: "không phải là nàng muốn mượn lực của Lưu Phong để đông sơn tái khởi sao?"
"Ta xem là không phải. Nếu nàng ta đã bỏ Thánh linh thì sẽ không tham gia vào chuyện trong Thánh giáo nữa. Huống hồ Thái Thượng hộ pháp truyền toàn bộ lực lượng cho nàng. Nàng sẽ không làm chuyện phản lại đâu."
"Đại nhân, cũng chưa chắc. Trên đời này ai mà không bị quyền lực quyến rũ chứ." Có lẽ vì ghen với Kim Vận phu nhân mà Dương thị hết lòng nói xấu Kim Vận phu nhân.
"Không thể nào." Liên Nguyệt trầm giọng nói: "Ta và nàng ta từ nhỏ đã sống chung với nhau. Ta rất hiểu rõ nàng ta. Nàng ta không hề ham muốn quyền lực. Nàng bỏ lại Thánh linh chính là thật tâm. Nếu không thì với uy vọng của nàng tại Thánh sơn ai dám ép bức nàng."
"Nhưng Thánh linh bây giờ vẫn không biết tung tích, chẳng lẽ nàng ta không giở trò quỷ sao?"
"Không thể. Một khi đã rời bỏ Thánh Linh thì cho dù là chủ nhân trước đó cũng không cách nào khống chế được nó nữa. Chuyện mất tích của Thánh linh có chút kỳ lạ nhưng chắc chắn không phải do nàng ta."
Ngừng lại một chút, Liên Nguyệt tiếp tục phân tích: "Ta suy đoán thì rất có thể là nàng ta yêu Lưu Phong."
Dương thị nhất thời kêu lên: "KHông thể nào, nàng ta sao lại có thể động tâm với nam nhân. Ngay cả nam nhân vĩ đại nhất Thánh sơn nàng ta cũng cự tuyệt thì sao lại có thể yêu Lưu Phong."
"Không chuyện gì không thể xảy ra. Lưu Phong là người thế nào thì ngươi rõ hơn ta." Liên Nguyệt thở dài một tiếng: "Nàng ta dù sao vẫn muốn làm con người bình thường, muốn một cuộc sống an tĩnh. Nhưng nàng ta chọn lựa Lưu Phong thì dám chắc cuộc sống không thể nào yên ổn được."
Dương thị vẫn không cho là đúng: "Không thể nào, nàng ta trước giờ không hề để mắt vào bất cứ nam nhân nào." Dương thị rất rõ ràng nếu mình cùng Kim Vận phu nhân cạnh tranh thì mình căn bản không bao giờ có cơ hội.
"ta nói rồi, trên đời này không có chuyện gì là không thể xảy ra." Liên Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, thở dài, buồn bã nói: "Tỷ tỷ thân ái ơi! Cuối cùng là người muốn làm gì vậy?"
Dương thị suy nghĩ một chút, vội nói: "Đại nhân, chúng ta có nên đi xem náo nhiệt hay không?"
"Không cần đi, hôm này là ngày trăng tròn, ta biết chuyện gì đã xảy ra." Liên Nguyệt đột nhiên mỉm cười thần bí: "Cũng không còn sớm nữa. Đi ngủ thôi. Có lẽ nàng ta sẽ không qua được đêm nay."
Dương thị nghi hoặc hỏi: "Đại nhân, chuyện này cuối cùng là như thế nào?"
"Có một số việc nàng ta không muốn cho nhiều người biết. Ngươi đi ngủ đi. Ta sẽ không nói." Đợi Dương thị rời đi, khóe miệng Liên Nguyệt lộ ra một nụ cười đầy thâm ý: "Tỷ tỷ thân ái ơi, ngươi đã hơn ta rất nhiều rồi, cũng nên tới lúc ngươi bị trừng phạt. Chỉ mong là ngươi có thể qua được đêm nay. Ta cần chứng minh cho ngươi xem ta mạnh hơn ngươi."
.
Viêm Chánh căm tức nhìn Kim Vận phu nhân, vẻ mặt sa sầm: "Kim Vận muội muội, muội đang nói đùa với ta phải không. Muội chắc là đang trách ta nhiều năm rồi không đến tìm muội phải không? Nhưng muội có biết là cuộc sống của ta tại cấm địa của Thánh sơn không phải là cuộc sống của con người không? Ta chịu bao nhiêu thống khổ, đau đớn, bất chấp cả sinh mạng, lấy được Thánh kiếm là vì ta chỉ nghĩ đến muội. Muội có biết không?"
Kim Vận phu nhân nghe hắn nói cũng cảm thấy nhức đầu. Nàng có chút tình ý nào với hắn đâu chứ.
Bất quá chuyện Thánh sơn là chủ ý của nàng đưa ra, bây giờ nàng bị chính chủ ý của mình gây khó khăn, còn trách ai được chứ.
"Xin lỗi huynh." Mặc dù ba từ này không giải quyết được vấn đề gì nhưng lúc này nàng chỉ biết nói có bấy nhiêu mà thôi.
"Ha ha." Viêm Chánh đột nhiên cuồng tiếu, ngón tay chỉ mặt Kim Vận phu nhân nói: "Kim Vận muội muội, muội thật là ngây thơ. Chỉ một câu xin lỗi là có thể đền bù tấm chân tình của ta đối với muội mấy năm nay so? Bởi vì muội mà ta chịu biết bao đau đớn khổ sở. Ngay cả sinh mạng của ta chút nữa cũng không còn. Lúc còn ở Thánh sơn, khi ta biết muội đã từ bỏ Thánh linh, ta vui vẻ đến phát điên. Ta cho rằng muội từ bỏ Thánh linh chính là vì ta. Lúc đó trong lòng ta chỉ nghĩ, cho dù muội không có Thánh linh thì ta sẽ dùng Thánh kiếm liều mạng, đoạt lấy vị trí tốt nhất Thánh sơn cho muội. bây giờ muội chỉ nói với ta ba tiếng xin lỗi huynh. Muội muốn ta làm sao bây giờ?"
Kim Vận phu nhân tự biết mình sai, im lặng một lúc lâu mới nói: "Viêm Chánh, kỳ thật năm đó muội muốn huynh đi Thánh sơn chỉ là một cái cớ để thoát khỏi huynh mà thôi." Kim Vận phu nhân không muốn Viêm Chánh tiếp tục hiểu lầm, nên quyết định nói rõ mọi chuyện.
"Lấy cớ?" Viêm Chánh hừ một tiếng, vẻ mặt phức tạp, cười dài một tràng: "Muội nghĩ rằng ta sẽ tin muội sao?"
Đột nhiên hắn quát lớn: "Kim Vận muội muội, ngươi có đúng là thừa dịp ta vắng mặt, yêu nam nhân khác không? Ngươi nói cho ta biết, hắn là ai? Ta bây giờ sẽ đi giết hắn."
"Viêm Chánh, nghe muội nói, huynh trước tiên hãy tỉnh táo đã." Kim Vận phu nhân đột nhiên nhận thấy Viêm Chánh có chút khác thường, thật xa lạ, không hề giống như trước kia luôn ôn nhu nhã nhặn. Bây giờ xem ra hắn đã biến thái.
Bất quá hắn đã trải qua cuộc sống cầm thú, sinh tử mong manh, làm sao còn bình tâm như trước được nữa.
"Tỉnh táo? Mấy năm nay, ngày nào ta cũng tỉnh táo." Viêm Chánh mỉm một nụ cười chua chát: "Mỗi khi ta sắp gục ngã thì ta lại tận lực tỉnh táo, ta nghĩ đến Kim Vận muội muội đang chờ ta ở bên ngoài, ta không thể để ta chết được. Hậu quả của tỉnh táo chính là nhận ra ngươi không hề yêu ta."
Kim Vận phu nhân dở khóc dở cười, nàng đã lúc nào yêu hắn đâu chứ?
"Viêm Chánh, muội thừa nhận để huynh tiến vào cấm địa, chịu khổ là muội sai nhưng muội thật sự không có tình cảm nam nữ với huynh. Trước giờ muội vẫn chỉ xem huynh là ca ca của muội." Kim Vận phu nhân thở dài một tiếng, nói tiếp: "Lúc đầu muội thật sự không nghĩ đến huynh có thể tiến vào cấm địa được."
/969
|