Người của hoàng gia cũng đã ra mặt, xem ra Lão hoàng đế đã hạ quyết tâm.
"Bệ hạ quả nhiên là anh minh." Lưu Phong mỉm cười tán dương.
Mấy vị đại thần chung quanh cũng lập tức tranh nhau vỗ mông ngựa, tán tụng Hoa Hạ đại đế anh minh.
Lưu Phong âm thầm suy nghĩ, gia tăng nhân lực thì không sai nhưng nếu là người của hoàng gia thì lúc đó sẽ như thế nào? Là ai lãnh đạo ai? Phải biết rằng bây giờ Lưu Phong chính là thủ lĩnh của thanh tra tiểu tổ nhưng một khi người của hoàng gia gia nhập thì tám phần hắn sẽ trở thành người thứ hai, mà Lưu Phong thì lại không thích làm việc dưới quyền người khác.
Hoa Hạ đại đế nghe các vị đại thần ca ngợi, trong lòng không khỏi vui vẻ, chỉ là khi nhìn đến Lưu Phong, phát hiện ra hắn đang tẩu thần, liền nhíu mày.
Trương Tử Ngưu đứng một bên trông thấy nhãn quan của bệ hạ nhìn Lưu Phong, vội vàng khẽ lay cánh tay Lưu Phong, đánh thức hắn.
Lưu Phong phục hồi tinh thần, vội vàng cùng mọi người a dua vỗ mông ngựa.
Quả nhiên là Hoa Hạ đại đế thu lại ánh mắt, cười cười nói: "Lưu ái khanh, ngươi hình như có chuyện muốn nói với trẫm?"
"bệ hạ, vi thần muốn biết là vị Vương gia nào sẽ cùng thần làm việc tra án. Sau này chúng thần sẽ làm việc như thế nào?" Lưu Phong trực tiếp nói ra nghi vấn của mình.
Đại thần chung quanh đều kinh ngạc không thôi. Vị tiểu đại nhân này nói gì thế? Hoàng gia, Vương gia là thân phận gì mà ngươi dám lãnh đạo người ta.
Hoa Hạ đại đế mỉm cười nhìn Lưu Phong, lạnh nhạt nói: "Ngươi nghĩ sao?"
"Vi thần không dám có ý tứ gì cả, hết thảy đều tuân theo ý tứ của bệ hạ." Lưu Phong cung kính nói.
"Chuyện của Hộ bộ, ngay từ đầu ta đã giao cho ngươi. Sau này bất kể là ai tham gia thì hết thảy vẫn do ngươi định đoạt. Trẫm sẽ cho Túc vương cùng ngươi tra án. Nhiệm vụ của Túc vương là thanh trừ mọi chướng ngại bên ngoài giúp ngươi. Còn sự vụ bên trong thì tập trung vào ngươi. Trẫm cho ngươi thời gian hai tháng. Ngươi phải cho ngươi một câu trả lời thuyết phục."
Lưu Phong cúi đầu, nói: "Vi thần sẽ làm hết sức nhưng trong vòng hai tháng thì vi thần cũng không dám đoan chắc."
"Không được." Hoa Hạ đại đế lạnh lùng nói: "Trong vòng hai tháng ngươi phải có câu trả lời với ta. Trẫm không còn có thể kiên nhẫn chờ đợi."
Mẹ kiếp ngươi không phải ỷ mạnh hiếp người hay sao? Lưu Phong sắc mặt thay đổi, thoáng do dự, sau đó cung kính nói: "Vi thần nhất định sẽ không làm cho bệ hạ thất vọng."
"Trương ái khanh, các ngươi lui ra trước. Trẫm muốn nói chuyện một mình với Lưu ái khanh." Hoa Hạ đại đế là muốn hỏi về chuyện kinh phí cho việc viễn chinh.
Đợi khi các vị đại thần lui ra, Hoa Hạ đại đế phất tay, Trương công công cũng tự lui ra khỏi thượng thư phòng.
Trầm mặc một chút, Hoa Hạ đại đế cười hỏi: "Lưu ái khanh, Thiên Thượng Nhân Gian phát triển như thế nào?"
Quả là dối trá, thì ra là hỏi về kinh phí. Lưu Phong rất thức thời, vội nói: "Bệ hạ an tâm, Kinh phí cho quân đội trong nửa năm nữa thần cam đoan có thể có đủ."
"Ây, tốt lắm. Trẫm đã sớm biết ngươi nhất định sẽ không làm cho ta thất vọng." Hoa Hạ đại đế chậm rãi nói: "Trẫm đã để cho Vương Đức Vọng toàn lực phối hợp, bảo đảm an toàn cho Thiên Thượng Nhân Gian. Trong thời gian này ngươi cứ an tâm phát triển Thiên Thượng Nhân Gian, không cần cố kỵ gì cả."
Lưu Phong nghiêm nghị đáp: "Bệ hạ yên tâm, vi thần biết nên làm thế nào."
Hoa Hạ đại đế nhìn vẻ mặt của Lưu Phong, vui mừng gật đầu: "Lão Thiên Sư nói không sai, ngươi quả thật là nhân tài hiếm có. Lưu ái khanh, ngươi là do lão Thiên Sư đề cử. Trẫm sẽ đối đãi tốt với ngươi."
Nói đến Trương Thiên Sư, Lưu Phong lại một phen buồn bã. Nếu lão còn sống thì tốt biết mấy.
Nếu Thiên Sư còn sống thì thân phận của Lưu Phong có thể dễ dàng được Lão hoàng đế tiếp nhận.
Đáng tiếc là trời không chiều người, Trương Thiên Sư vào thời khắc mấu chốt đã chết đi, làm cho việc xác nhận thân thế của Lưu Phong với Hoa Hạ đại đế càng thêm khó khăn.
"Có lẽ đây là trời định." Lưu Phong thở dài một tiếng.
Sắc mặt của Hoa Hạ đại đế đột nhiên sa sầm xuống, nhìn Lưu Phong liếc mắt, trầm giọng nói: "Trẫm bây giờ có hai việc cần làm. Thứ nhất là chinh phục Phù Tang vào Cao Lệ. Thứ hai chính là báo thù cho lão Thiên Sư."
"Lưu ái khanh, ngươi nếu tính toán cho kỹ thì cũng như là môn sinh của lão Thiên Sư. Ta hy vọng việc báo thù cho lão Thiên Sư, ngươi cũng phải tận lực."
Lưu Phong gật đầu: "Bệ hạ yên tâm, cho dù người không nói thì thần vẫn nghĩ đến chuyện báo thù cho lão Thiên Sư."
"Nghe nói hoàng hậu từng triệu ngươi vào cung?" Hoa Hạ đại đế nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói: "Đế quốc quy định hậu cung không phải là nơi tùy tiện. Ngươi sao lại không để ý đến chuyện này?"
Lưu Phong rùng mình, nghĩ thầm mình và Mã hoàng hậu gặp nhau xem như là chuyện cơ mật. Lão hoàng đế biết được, xem ra tình báo của lão tuyệt không phải là từ Cẩm Y Vệ. Lão hoàng đế dám chắc còn sở hữu một lực lượng tình báo cường đại khác.
"Được rồi, ta còn nghe nói ngươi thường xuyên đến nơi Ân quý phi. Có việc này không?" Lão hoàng đế đột nhiên quát lớn hỏi.
Lưu Phong khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là lão thái bà Mã hoàng hậu nói. Con bà nó, lão thái bà này quả là không biết hậu đạo.
"Không cần suy nghĩ, không phải là hoàng hậu nói." Lão hoàng đế tựa hồ nhìn ra tâm tư của Lưu Phong, lạnh nhạt nói: "Toàn bộ hoàng thành là do trẫm giám thị. Chuyện trong cung lẽ nào ta không biết. , kể cả những việc ngươi đã nói với hoàng hậu ta cũng biết."
Lưu Phong nghe vậy, hơi kinh hãi. Nói như vậy thì mình và Ân quý phi mập mờ với nhau lão cũng biết hay sao? Nghĩ tới đây hắn khẽ toát mồ hôi lạnh.
Hoa Hạ đại đế như cười như không nhìn Lưu Phong: "Lưu ái khanh không cần sợ. Ân quý phi là cô cô ngươi, ngươi cũng nên thăm nàng."
Lưu Phong thành khẩn trả lời: "Bệ hạ, vi thần biết tội, chỉ là thân nhân của thần vẫn còn tại Giang Nam nên mới thường cùng cô cô nói chuyện phiếm, giải đi nỗi nhớ thân nhân."
Hoa Hạ đại đế lớn tiếng cười: "Chất tử gặp cô cô, có tội gì đâu. Lưu ái khanh, trẫm không trách tội ngươi. Nhưng sau này ngươi không cần lén lút đi vào nữa. Từ hôm nay trở đi trẫm ân chuẩn cho ngươi có thể tùy ý đi gặp Ân quý phi."
Lưu Phong nghiêm mặt tạ ơn: "Đa tạ bệ hạ đã thành toàn."
Hoa Hạ đại đế mỉm cười, một lúc sau mới nói: "Lưu ái khanh, ta hỏi ngươi chuyện lần trước trẫm bị ám sát, ngươi nghĩ thế nào?"
Lưu Phong sắc mặt bình tình nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ. Chẳng lẽ Lão hoàng đế đã có manh mối?
"Nói hay không?"
Trong khi Lưu Phong còn đang do dự thì Lão hoàng đế đã nói: Quên đi, dựa vào lực lượng tình báo trong tay ngươi thì cũng không thể tra ra được."
Lưu Phong cẩn thận dò hỏi: "bệ hạ, chẳng lẽ người đa tra ra người đứng sau chuyện đó?"
"Không sai, trẫm đã thu được một chút manh mối, bất quá chưa thể xác định chắc chắn nên muốn hỏi ngươi."
Lưu Phong trầm tư suy nghĩ, đoạn nói: "Bệ hạ, thần và Cẩm Y Vệ đã nhiều lần điều tra nhưng vẫn chưa thu được tin tức gì, thật sự là phụ một phen kỳ vọng của bệ hạ."
Hoa Hạ đại đế thở dài một tiếng: "Không thể trách ngươi được. Kế hoạch của bọn họ rất chu toàn. Cho dù là ta cũng phải vận dụng tài lực mới có thể tra ra một chút manh mối nhưng vẫn chưa xác định được. Kỳ thật là lần đó ta cũng khinh thường, nếu ta cẩn thận hơn thì Hắc Ám võ sĩ làm sao có thể tiến cung được."
Ánh mắt Hoa Hạ đại đế bỗng trở nên u thâm: "Trẫm tuyệt đối không sai lầm nữa."
Lưu Phong xác định trong tay Hoa Hạ đại đế nhất định còn có lực lượng bí mật.
Mặc dù chưa biết lực lượng này như thế nào nhưng Lưu Phong dám chắc là lực lượng này tuyệt đối mạnh hơn Cẩm Y Vệ nhiều lần.
Lưu Phong hiểu rõ Hoa Hạ đại đế không phải là người tự phụ. Nếu lão có đủ khả năng ngăn Hắc Ám võ sĩ thì tự nhiên là nắm trong tay lực lượng cường đại.
Gừng càng già càng cay!
"Lưu ái khanh, ta từng nghẻ nói ngươi và Ân quý phi trong lúc luận đàm có đưa ra một số chủ ý đối với việc viễn chinh, ngươi có thể nói cho ta được không?"
Lưu Phong ngạc nhiên ngẩng đầu: "Bệ hạ minh giám, vi thần chỉ là trong lúc nhất thời nhiệt huyết tuôn trào nên nói lung tung vài câu mà thôi."
"Ha ha, nhiệt huyết? Thật là tốt. Trẫm khi còn trẻ cũng là một người tràn đầy nhiệt huyết. Có nhiệt huyết mới có thể thành đại sự." Hoa Hạ đại đế hưng phấn nói: "Nói đi, tốt xấu gì cũng nói cho trẫm nghe."
"Bệ hạ quả nhiên là anh minh." Lưu Phong mỉm cười tán dương.
Mấy vị đại thần chung quanh cũng lập tức tranh nhau vỗ mông ngựa, tán tụng Hoa Hạ đại đế anh minh.
Lưu Phong âm thầm suy nghĩ, gia tăng nhân lực thì không sai nhưng nếu là người của hoàng gia thì lúc đó sẽ như thế nào? Là ai lãnh đạo ai? Phải biết rằng bây giờ Lưu Phong chính là thủ lĩnh của thanh tra tiểu tổ nhưng một khi người của hoàng gia gia nhập thì tám phần hắn sẽ trở thành người thứ hai, mà Lưu Phong thì lại không thích làm việc dưới quyền người khác.
Hoa Hạ đại đế nghe các vị đại thần ca ngợi, trong lòng không khỏi vui vẻ, chỉ là khi nhìn đến Lưu Phong, phát hiện ra hắn đang tẩu thần, liền nhíu mày.
Trương Tử Ngưu đứng một bên trông thấy nhãn quan của bệ hạ nhìn Lưu Phong, vội vàng khẽ lay cánh tay Lưu Phong, đánh thức hắn.
Lưu Phong phục hồi tinh thần, vội vàng cùng mọi người a dua vỗ mông ngựa.
Quả nhiên là Hoa Hạ đại đế thu lại ánh mắt, cười cười nói: "Lưu ái khanh, ngươi hình như có chuyện muốn nói với trẫm?"
"bệ hạ, vi thần muốn biết là vị Vương gia nào sẽ cùng thần làm việc tra án. Sau này chúng thần sẽ làm việc như thế nào?" Lưu Phong trực tiếp nói ra nghi vấn của mình.
Đại thần chung quanh đều kinh ngạc không thôi. Vị tiểu đại nhân này nói gì thế? Hoàng gia, Vương gia là thân phận gì mà ngươi dám lãnh đạo người ta.
Hoa Hạ đại đế mỉm cười nhìn Lưu Phong, lạnh nhạt nói: "Ngươi nghĩ sao?"
"Vi thần không dám có ý tứ gì cả, hết thảy đều tuân theo ý tứ của bệ hạ." Lưu Phong cung kính nói.
"Chuyện của Hộ bộ, ngay từ đầu ta đã giao cho ngươi. Sau này bất kể là ai tham gia thì hết thảy vẫn do ngươi định đoạt. Trẫm sẽ cho Túc vương cùng ngươi tra án. Nhiệm vụ của Túc vương là thanh trừ mọi chướng ngại bên ngoài giúp ngươi. Còn sự vụ bên trong thì tập trung vào ngươi. Trẫm cho ngươi thời gian hai tháng. Ngươi phải cho ngươi một câu trả lời thuyết phục."
Lưu Phong cúi đầu, nói: "Vi thần sẽ làm hết sức nhưng trong vòng hai tháng thì vi thần cũng không dám đoan chắc."
"Không được." Hoa Hạ đại đế lạnh lùng nói: "Trong vòng hai tháng ngươi phải có câu trả lời với ta. Trẫm không còn có thể kiên nhẫn chờ đợi."
Mẹ kiếp ngươi không phải ỷ mạnh hiếp người hay sao? Lưu Phong sắc mặt thay đổi, thoáng do dự, sau đó cung kính nói: "Vi thần nhất định sẽ không làm cho bệ hạ thất vọng."
"Trương ái khanh, các ngươi lui ra trước. Trẫm muốn nói chuyện một mình với Lưu ái khanh." Hoa Hạ đại đế là muốn hỏi về chuyện kinh phí cho việc viễn chinh.
Đợi khi các vị đại thần lui ra, Hoa Hạ đại đế phất tay, Trương công công cũng tự lui ra khỏi thượng thư phòng.
Trầm mặc một chút, Hoa Hạ đại đế cười hỏi: "Lưu ái khanh, Thiên Thượng Nhân Gian phát triển như thế nào?"
Quả là dối trá, thì ra là hỏi về kinh phí. Lưu Phong rất thức thời, vội nói: "Bệ hạ an tâm, Kinh phí cho quân đội trong nửa năm nữa thần cam đoan có thể có đủ."
"Ây, tốt lắm. Trẫm đã sớm biết ngươi nhất định sẽ không làm cho ta thất vọng." Hoa Hạ đại đế chậm rãi nói: "Trẫm đã để cho Vương Đức Vọng toàn lực phối hợp, bảo đảm an toàn cho Thiên Thượng Nhân Gian. Trong thời gian này ngươi cứ an tâm phát triển Thiên Thượng Nhân Gian, không cần cố kỵ gì cả."
Lưu Phong nghiêm nghị đáp: "Bệ hạ yên tâm, vi thần biết nên làm thế nào."
Hoa Hạ đại đế nhìn vẻ mặt của Lưu Phong, vui mừng gật đầu: "Lão Thiên Sư nói không sai, ngươi quả thật là nhân tài hiếm có. Lưu ái khanh, ngươi là do lão Thiên Sư đề cử. Trẫm sẽ đối đãi tốt với ngươi."
Nói đến Trương Thiên Sư, Lưu Phong lại một phen buồn bã. Nếu lão còn sống thì tốt biết mấy.
Nếu Thiên Sư còn sống thì thân phận của Lưu Phong có thể dễ dàng được Lão hoàng đế tiếp nhận.
Đáng tiếc là trời không chiều người, Trương Thiên Sư vào thời khắc mấu chốt đã chết đi, làm cho việc xác nhận thân thế của Lưu Phong với Hoa Hạ đại đế càng thêm khó khăn.
"Có lẽ đây là trời định." Lưu Phong thở dài một tiếng.
Sắc mặt của Hoa Hạ đại đế đột nhiên sa sầm xuống, nhìn Lưu Phong liếc mắt, trầm giọng nói: "Trẫm bây giờ có hai việc cần làm. Thứ nhất là chinh phục Phù Tang vào Cao Lệ. Thứ hai chính là báo thù cho lão Thiên Sư."
"Lưu ái khanh, ngươi nếu tính toán cho kỹ thì cũng như là môn sinh của lão Thiên Sư. Ta hy vọng việc báo thù cho lão Thiên Sư, ngươi cũng phải tận lực."
Lưu Phong gật đầu: "Bệ hạ yên tâm, cho dù người không nói thì thần vẫn nghĩ đến chuyện báo thù cho lão Thiên Sư."
"Nghe nói hoàng hậu từng triệu ngươi vào cung?" Hoa Hạ đại đế nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói: "Đế quốc quy định hậu cung không phải là nơi tùy tiện. Ngươi sao lại không để ý đến chuyện này?"
Lưu Phong rùng mình, nghĩ thầm mình và Mã hoàng hậu gặp nhau xem như là chuyện cơ mật. Lão hoàng đế biết được, xem ra tình báo của lão tuyệt không phải là từ Cẩm Y Vệ. Lão hoàng đế dám chắc còn sở hữu một lực lượng tình báo cường đại khác.
"Được rồi, ta còn nghe nói ngươi thường xuyên đến nơi Ân quý phi. Có việc này không?" Lão hoàng đế đột nhiên quát lớn hỏi.
Lưu Phong khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là lão thái bà Mã hoàng hậu nói. Con bà nó, lão thái bà này quả là không biết hậu đạo.
"Không cần suy nghĩ, không phải là hoàng hậu nói." Lão hoàng đế tựa hồ nhìn ra tâm tư của Lưu Phong, lạnh nhạt nói: "Toàn bộ hoàng thành là do trẫm giám thị. Chuyện trong cung lẽ nào ta không biết. , kể cả những việc ngươi đã nói với hoàng hậu ta cũng biết."
Lưu Phong nghe vậy, hơi kinh hãi. Nói như vậy thì mình và Ân quý phi mập mờ với nhau lão cũng biết hay sao? Nghĩ tới đây hắn khẽ toát mồ hôi lạnh.
Hoa Hạ đại đế như cười như không nhìn Lưu Phong: "Lưu ái khanh không cần sợ. Ân quý phi là cô cô ngươi, ngươi cũng nên thăm nàng."
Lưu Phong thành khẩn trả lời: "Bệ hạ, vi thần biết tội, chỉ là thân nhân của thần vẫn còn tại Giang Nam nên mới thường cùng cô cô nói chuyện phiếm, giải đi nỗi nhớ thân nhân."
Hoa Hạ đại đế lớn tiếng cười: "Chất tử gặp cô cô, có tội gì đâu. Lưu ái khanh, trẫm không trách tội ngươi. Nhưng sau này ngươi không cần lén lút đi vào nữa. Từ hôm nay trở đi trẫm ân chuẩn cho ngươi có thể tùy ý đi gặp Ân quý phi."
Lưu Phong nghiêm mặt tạ ơn: "Đa tạ bệ hạ đã thành toàn."
Hoa Hạ đại đế mỉm cười, một lúc sau mới nói: "Lưu ái khanh, ta hỏi ngươi chuyện lần trước trẫm bị ám sát, ngươi nghĩ thế nào?"
Lưu Phong sắc mặt bình tình nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ. Chẳng lẽ Lão hoàng đế đã có manh mối?
"Nói hay không?"
Trong khi Lưu Phong còn đang do dự thì Lão hoàng đế đã nói: Quên đi, dựa vào lực lượng tình báo trong tay ngươi thì cũng không thể tra ra được."
Lưu Phong cẩn thận dò hỏi: "bệ hạ, chẳng lẽ người đa tra ra người đứng sau chuyện đó?"
"Không sai, trẫm đã thu được một chút manh mối, bất quá chưa thể xác định chắc chắn nên muốn hỏi ngươi."
Lưu Phong trầm tư suy nghĩ, đoạn nói: "Bệ hạ, thần và Cẩm Y Vệ đã nhiều lần điều tra nhưng vẫn chưa thu được tin tức gì, thật sự là phụ một phen kỳ vọng của bệ hạ."
Hoa Hạ đại đế thở dài một tiếng: "Không thể trách ngươi được. Kế hoạch của bọn họ rất chu toàn. Cho dù là ta cũng phải vận dụng tài lực mới có thể tra ra một chút manh mối nhưng vẫn chưa xác định được. Kỳ thật là lần đó ta cũng khinh thường, nếu ta cẩn thận hơn thì Hắc Ám võ sĩ làm sao có thể tiến cung được."
Ánh mắt Hoa Hạ đại đế bỗng trở nên u thâm: "Trẫm tuyệt đối không sai lầm nữa."
Lưu Phong xác định trong tay Hoa Hạ đại đế nhất định còn có lực lượng bí mật.
Mặc dù chưa biết lực lượng này như thế nào nhưng Lưu Phong dám chắc là lực lượng này tuyệt đối mạnh hơn Cẩm Y Vệ nhiều lần.
Lưu Phong hiểu rõ Hoa Hạ đại đế không phải là người tự phụ. Nếu lão có đủ khả năng ngăn Hắc Ám võ sĩ thì tự nhiên là nắm trong tay lực lượng cường đại.
Gừng càng già càng cay!
"Lưu ái khanh, ta từng nghẻ nói ngươi và Ân quý phi trong lúc luận đàm có đưa ra một số chủ ý đối với việc viễn chinh, ngươi có thể nói cho ta được không?"
Lưu Phong ngạc nhiên ngẩng đầu: "Bệ hạ minh giám, vi thần chỉ là trong lúc nhất thời nhiệt huyết tuôn trào nên nói lung tung vài câu mà thôi."
"Ha ha, nhiệt huyết? Thật là tốt. Trẫm khi còn trẻ cũng là một người tràn đầy nhiệt huyết. Có nhiệt huyết mới có thể thành đại sự." Hoa Hạ đại đế hưng phấn nói: "Nói đi, tốt xấu gì cũng nói cho trẫm nghe."
/969
|