Đình Nhi nghe vậy, gương mặt tái nhợt nhất thời biến thành hồng nhuận, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, hơi thở như lan: "Lão công, sau này Đình Nhi sẽ không bao giờ rời xa chàng. Không ai có thể tách chúng ta ra."
Thần trí Lưu Phong giờ đã sáng tỏ, lúc này mới nghe rõ ràng, Đình Nhi vừa kêu một tiếng lão công. A a, thật là kích thích, bất quá sự kích thích này rất tốt a.
Cảm nhận được nhu tình ngọt ngào của nữ nhân, Lưu Phong có chút động tâm, nhân cơ hội ăn đậu hũ, hai tay chậm rãi vuốt ve theo bờ vai Đình Nhi, sau đó nhẹ nhàng, chậm rãi trượt xuống lưng nàng, đảo mắt đã lướt tới tiếu yêu mềm mại. Cuối cùng cũng đặt trên đỉnh mỹ đồn tròn lẳn hoàn mỹ.
Đình Nhi nhất thời run rẩy nhẹ nhàng, sắc mặt đỏ thắm như đám mây hồng, tiểu khẩu tiên diễm có chút hé ra, trong mũi hừ nhẹ một tiếng, nàng cảm giác một cỗ kích tình hỏa nhiệt chậm rãi từ trên mông lan truyền khắp toàn thân.
"Lão công, chàng thật xấu a." Đình Nhi thở gấp nói một tiếng, làm cho trong lòng Lưu Phong rung động, ôm chặt nàng vào trong lồng ngực.
Cảm giác được đôi ngọc nhũ cao vút đang gắt gao đè ép vào ngực mình, một mùi thơm nhàn nhạc xông thẳng vào mũi, nhất thời làm cho hắn không thể kiềm chế nổi, hai tay ôm mỹ đồn Đình Nhi, bắt đầu tiến vào quần trong thám hiểm.
Không có vết nước như hắn mong đợi mà chỉ có chùm lông mao mềm như gấm, Đình Nhi cũng là không nghĩ tới da mặt Lưu Phong dầy như thế, A a. một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, địa phương phía dưới bị sờ mó cảm thấy rất nóng.
Ngay cách đó không xa, Kim Vận và Thanh Liên đang tụ lại nhìn lén, Kim Vận thì không có gì, chỉ có Thanh Liên thấy bàn tay của Lưu Phong đang thò vào đũng khố của Đình Nhi, nhất thời dẩu miệng lên cáu kỉnh nói: "Đồ hồ ly, không biết liêm sỉ."
Kim Vận cau mày, thấp giọng nói: "Thanh Liên, ngươi nói cái gì vậy? Lời này cẩn thận kẻo lão công biết."
Thanh Liên không cho là đúng: "Kim Vận tỷ tỷ, người thật là hiền hậu, ngươi không thử xem nữ nhân kia là cái dạng gì, có thể xứng được với công tử sao?" Cho tới bây giờ Thanh Liên còn không dám vội vàng nói tương xứng với lão công.
Kim Vận âm thầm cười lạnh, Đình Nhi thì làm sao? So với Thanh Liên ngươi thì mạnh hơn gấp trăm lần a.
"Không biết xấu hổ——!" Mắt thấy Đình Nhi mị nhãn như tơ dưới sự vuốt ve của Lưu Phong, Thanh Liên thấp giọng hừ một tiếng.
Cũng không nghĩ rằng một tiếng hừ này Đình Nhi lại nghe thấy được: "Lão công, để người ta nhìn thấy rồi, còn không buông tay." Nói rồi Đình Nhi kéo bàn tay của Lưu Phong ra.
Lưu Phong cảm thấy buồn bực, Thanh Liên kia cũng thật là, chuyên làm kẻ xấu phá hảo sự. Mẹ kiếp, đêm nay cho nàng hít rắm. Phải rồi, phải dùng kim cô bổng đánh.
Kim Vận thấy chuyện xấu, vội vàng lôi kéo Thanh Liên trở về phòng, nghiêm chỉnh nói: "Thanh Liên, ngươi không biết Đình Nhi rất có địa vị trong mắt lão công. Theo ta được biết, trong tất cả nữ nhân của lão công, Đình Nhi tuyệt đối là số một số hai. Sau này nói chuyện, ngươi cần phải cẩn thận một chút." Trên thực tế, Kim Vận cảm giác được có lẽ ngay cả nàng đều không thể so sánh với Đình Nhi.
Thanh Liên biến sắc, có chút lo lắng: "Kim Vận tỷ tỷ, ngươi sao không nói sớm cho ta biết, ngươi nói. chuyện hôm nay công tử có mất hứng hay không."
Kim Vận cười cười mập mờ: "Đêm nay cho ngươi thoải mái."
Thanh Liên hiểu ý ngay lập tức, cười ngượng: "Ta mới không sợ hắn phóng thí, ta chỉ sợ hắn không để ý tới ta."
.
.
Lưu Phong ngừng tay, hai mắt híp lại, giơ ngón tay lên, quay về Đình Nhi nói: "Đình tỷ tỷ, nàng xem đây là cái gì, hảo hương a!"
Đình Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, trên mặt không khỏi nóng bừng lên, vừa thẹn vừa sợ, thầm nghĩ định lực của mình không đủ à, sao lại xuất thủy.
"Đình tỷ tỷ, lão tạp mao kia đã đi chưa?" Lưu Phong đột nhiên nghiêm chỉnh đứng lên. Lần trước thất bại là bởi vì phải áp chế Bất tử tà khí, hôm nay uy hiếp bởi Bất tử tà khí đã được giải trừ, bằng vào một người một kiếm một chim, hắn cũng đủ chống đỡ với Đạo Huyền. Nói quá đi, nếu vận khí tốt một chút, còn có thể treo ngược Đạo Huyền lên.
Đình Nhi biết trong lòng Lưu Phong rất căm hận Đạo Huyền, nhưng cũng không hy vọng hai người thân của mình cùng nhau động thủ, vội vàng an ủi nói: "Lão công, chuyện này quả thật là chưởng giáo sư tôn ta không đúng, nhưng là chàng."
Lưu Phong sắc mặt trầm xuống, bực tức nói: "Tỷ tỷ, ngươi không muốn ta đi báo thù sao?"
"Không phải." Đình Nhi sốt sắng nói: "Lão công, chưởng giáo sư tôn tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ đã mấy trăm năm, một thân tu vi thông thiên hoàn toàn, ta sợ chàng gặp chuyện không may."
"A a." Lưu Phong mỉm cười, song thủ đè đôi tay đầy đặn của Đình Nhi xuống, miết nhẹ nhàng một chút, cười nói: "Đình tỷ tỷ, nàng yên tâm, ta có thượng cổ thần binh Hạo Thiên kiếm trong tay, hơn nữa còn có Phi nhi một bên tương trợ, ngay cả nếu ta không giết được hắn, cũng có thể đánh hắn ngã xuống"."Đình tỷ tỷ, tiểu nhũ trư của nàng tựa hồ lại lớn thêm một chút. Hắc hắc, cảm giác thật sướng a."
Song nhũ Đình Nhi bị nhào nặn, nghịch ngợm, trong lòng thẹn thùng vô hạn, nhưng là lại có cảm giác kỳ diệu khác thường, nàng nghiêng đầu len lén liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, lão công cũng thiật là, càng ngày càng háo sắc.
Chỉnh lại thần sắc, Đình Nhi thấp giọng nói: "Lão công, nói cho chàng một bí mật, trong Huyền Tâm chánh tông Đạo Huyền chưởng giáo không phải có tu vi mạnh nhất. Ta nghe nói, ở phía sau sơn môn còn có ba vị tổ sư bế quan đã ngàn năm."
Bế quan ngàn năm? Lưu Phong hơi kinh hãi, mẹ kiếp, may mắn là ta không giết chết lão tạp mao kia, nếu không e là gặp phiền toái lớn.
"Đình tỷ tỷ, cám ơn nàng nhắc nhở ta." Lưu Phong chính sắc nói: "Trước mắt tu vi của ta còn kém, tạm thời không khiêu khích Huyền Tâm chánh tông các ngươi. Tuy vậy đợi đến khi ta có khả năng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội báo thù." Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Không đợi Đình Nhi nói tiếp, Lưu Phong vừa cười xấu vừa di chuyển tay, chỉ vào giữa hai chân nữ nhân, cười nói: "Đình tỷ tỷ, chỗ này của nàng thật là ẩm ướt, không bằng đợi ta về phòng hoán đổi nội khố sạch sẽ."
Đình Nhi cúi đầu, trên mặt lại đỏ hồng một mảng, đột nhiên ngẩng đầu lên, gắt giọng: "Sao trong phòng ngươi lại có nội khố nữ nhân?"
Lưu Phong cười khan một tiếng, nghiêm mặt, cười hắc hắc: "Đình tỷ tỷ, nàng đã quên rồi, ta chính là người thiết kế nội y mà. Trong phòng có thể không có vài món nội y nữ nhân sao?"
Cái miệng nhỏ nhắn Đình Nhi chu lên, hừ nói: "Quỷ mới tin chàng, ai chẳng biết chàng còn có mấy hồng nhan tại kinh đô." Nói rồi nhãn quyến Đình Nhi đã đỏ lên.
Lưu Phong cảm thấy u uất, cũng không biết Đình Nhi xảy ra chuyện gì, có đôi khi, tâm tư thất thường, rõ ràng không phù hợp với thời điểm.
Ở thời đại này, theo lẽ thường, nữ nhân thấy nam nhân tam thê tứ thiếp cũng không phản đối, cũng không phản đối. Cơ hồ đây là thế giới nam quyền, rất nhiều nữ nhân đều tin chắc rằng, nam nhân nên có rất nhiều nữ nhân.
Ngay những nữ nhân của Lưu Phong mà nói, cơ bản cũng không có bài xích phân biệt lẫn nhau. Mặc dù thi thoảng cũng có người ăn dấm chua, nhưng đại bộ phận đều không phản đối hắn có nhiều nữ nhân.
Nhưng Đình Nhi lại không giống vậy, nàng tựa hồ rất phản đối một nam nhân có nhiều nữ nhân. Lưu Phong nhận định điều đó tuyệt đối không phải ghen, hình như là một loại. Tóm lại, hắn cũng nói không rõ ràng lắm.
"Đình tỷ tỷ, nàng biết đó, bất kể ta có bao nhiêu nữ nhân, ta đều cũng thích nàng nhất." Lưu Phong cũng không biết nói với Đình Nhi như thế nào. Từ tâm lý học nói, Lưu Phong cũng có thể lý giải tư tưởng của Đình Nhi, tình yêu là sự ích kỷ, nàng không muốn cùng nữ nhân khác chia xẻ nam nhân của mình, đây cũng là một nguyên nhân trong đó.
Đình Nhi thở dài một tiếng trong lòng, nhỏ giọng nói thầm một tiếng: "Chàng trước kia không phải như thế."
"Đình tỷ tỷ, nàng nói cái gì, trước kia làm sao vậy." Lưu Phong cũng không có nghe rõ đầy đủ câu nói kia.
"Không có gì." Đình Nhi thản nhiên nói một câu. Nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh, thậm chí có chút cay đắng, chua xót, đều nói nam nhân có tiền đều xấu xa, lời này không sai a, Lưu Phong bây giờ không phải là siêu cấp đại phú hào sao?
"Lão công, hãy hứa với thiếp, trước tiên tạm thời không nên cùng Huyền Tâm chánh tông phát sinh xung đột?" Đình Nhi đột nhiên nói.
Lưu Phong gật đầu: "Ân, ta biết." Thực tế, Lưu Phong cũng không muốn làm khó cho Đình Nhi. Huống hồ, lại mới biết Huyền Tâm chánh tông còn có ba gã tổ sư đứng đằng sau, Lưu Phong cũng tạm thời buông tha chưa vội trả thù. Con người mà, chung quy lại chỉ biết minh.
"Lão công, chuyện tu chân đại hội chàng cũng không thể lơ là được." Đình Nhi tha thiết nói: "Ta nghe nói Thiên Tâm sư huynh đã vào cấm địa sư môn để tu luyện, chắc sẽ được ba vị tổ sư chỉ điểm. Có lẽ tới lúc hắn xuất quan, sẽ có tiến bộ rất lớn."
"Ân, ta biết." Lưu Phong chính sắc nói: "Ta vĩnh viễn có thể so với hắn về sự cần cù. Đình tỷ tỷ, nàng yên tâm đi, nàng là nữ nhân của ta, bất cứ ai cũng sẽ không cướp được người từ bên cạnh ta."
Đình Nhi ôm chặt Lưu Phong, run giọng nói: "Cho dù chết, thiếp cũng sẽ không tách rời chàng."
Cứ như vậy, hai người ôm nhau hồi lâu mới tách ra, Đình Nhi u sầu nói với Lưu Phong: "Lão công, thiếp ra ngoài cũng đã lâu, nên trở về rồi."
Lưu Phong hôn lên môi Đình Nhi một cái, gật đầu, điềm nhiên nói: "Trở về đi thôi, ta sẽ nhớ nàng."
"Thiếp cũng sẽ nhớ chàng." Đình Nhi tha thiết nói.
Đưa mắt thân ảnh của Đình Nhi biến mất, trong lòng Lưu Phong có chút cay đắng và đau khổ.
Dọc đường đi, Đình Nhi cũng cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Không ai biết, một người phải gánh tình cảm từ hai phía thì thống khổ cỡ nào. Vốn nàng hẳn là quyết tâm rời bỏ Huyền Tâm chánh tông trở lại bên người Lưu Phong. Nhưng những năm gần đây Huyền Tâm chánh tông có công dưỡng dục chi ân đối với nàng, cũng không thể nói bỏ là bỏ được.
.
.
Một hồi đại thanh tra Hộ Bộ oanh liệt như vậy đã kết thúc.
Một phần năm quan viên Hộ Bộ đã hạ ngục, trong đó Hộ Bộ thượng thư Hình Văn Danh bị chém đôi, gia nhân, tộc nhân không một người nào ngoại lệ đều bị chém đầu trước chợ.
Thần trí Lưu Phong giờ đã sáng tỏ, lúc này mới nghe rõ ràng, Đình Nhi vừa kêu một tiếng lão công. A a, thật là kích thích, bất quá sự kích thích này rất tốt a.
Cảm nhận được nhu tình ngọt ngào của nữ nhân, Lưu Phong có chút động tâm, nhân cơ hội ăn đậu hũ, hai tay chậm rãi vuốt ve theo bờ vai Đình Nhi, sau đó nhẹ nhàng, chậm rãi trượt xuống lưng nàng, đảo mắt đã lướt tới tiếu yêu mềm mại. Cuối cùng cũng đặt trên đỉnh mỹ đồn tròn lẳn hoàn mỹ.
Đình Nhi nhất thời run rẩy nhẹ nhàng, sắc mặt đỏ thắm như đám mây hồng, tiểu khẩu tiên diễm có chút hé ra, trong mũi hừ nhẹ một tiếng, nàng cảm giác một cỗ kích tình hỏa nhiệt chậm rãi từ trên mông lan truyền khắp toàn thân.
"Lão công, chàng thật xấu a." Đình Nhi thở gấp nói một tiếng, làm cho trong lòng Lưu Phong rung động, ôm chặt nàng vào trong lồng ngực.
Cảm giác được đôi ngọc nhũ cao vút đang gắt gao đè ép vào ngực mình, một mùi thơm nhàn nhạc xông thẳng vào mũi, nhất thời làm cho hắn không thể kiềm chế nổi, hai tay ôm mỹ đồn Đình Nhi, bắt đầu tiến vào quần trong thám hiểm.
Không có vết nước như hắn mong đợi mà chỉ có chùm lông mao mềm như gấm, Đình Nhi cũng là không nghĩ tới da mặt Lưu Phong dầy như thế, A a. một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, địa phương phía dưới bị sờ mó cảm thấy rất nóng.
Ngay cách đó không xa, Kim Vận và Thanh Liên đang tụ lại nhìn lén, Kim Vận thì không có gì, chỉ có Thanh Liên thấy bàn tay của Lưu Phong đang thò vào đũng khố của Đình Nhi, nhất thời dẩu miệng lên cáu kỉnh nói: "Đồ hồ ly, không biết liêm sỉ."
Kim Vận cau mày, thấp giọng nói: "Thanh Liên, ngươi nói cái gì vậy? Lời này cẩn thận kẻo lão công biết."
Thanh Liên không cho là đúng: "Kim Vận tỷ tỷ, người thật là hiền hậu, ngươi không thử xem nữ nhân kia là cái dạng gì, có thể xứng được với công tử sao?" Cho tới bây giờ Thanh Liên còn không dám vội vàng nói tương xứng với lão công.
Kim Vận âm thầm cười lạnh, Đình Nhi thì làm sao? So với Thanh Liên ngươi thì mạnh hơn gấp trăm lần a.
"Không biết xấu hổ——!" Mắt thấy Đình Nhi mị nhãn như tơ dưới sự vuốt ve của Lưu Phong, Thanh Liên thấp giọng hừ một tiếng.
Cũng không nghĩ rằng một tiếng hừ này Đình Nhi lại nghe thấy được: "Lão công, để người ta nhìn thấy rồi, còn không buông tay." Nói rồi Đình Nhi kéo bàn tay của Lưu Phong ra.
Lưu Phong cảm thấy buồn bực, Thanh Liên kia cũng thật là, chuyên làm kẻ xấu phá hảo sự. Mẹ kiếp, đêm nay cho nàng hít rắm. Phải rồi, phải dùng kim cô bổng đánh.
Kim Vận thấy chuyện xấu, vội vàng lôi kéo Thanh Liên trở về phòng, nghiêm chỉnh nói: "Thanh Liên, ngươi không biết Đình Nhi rất có địa vị trong mắt lão công. Theo ta được biết, trong tất cả nữ nhân của lão công, Đình Nhi tuyệt đối là số một số hai. Sau này nói chuyện, ngươi cần phải cẩn thận một chút." Trên thực tế, Kim Vận cảm giác được có lẽ ngay cả nàng đều không thể so sánh với Đình Nhi.
Thanh Liên biến sắc, có chút lo lắng: "Kim Vận tỷ tỷ, ngươi sao không nói sớm cho ta biết, ngươi nói. chuyện hôm nay công tử có mất hứng hay không."
Kim Vận cười cười mập mờ: "Đêm nay cho ngươi thoải mái."
Thanh Liên hiểu ý ngay lập tức, cười ngượng: "Ta mới không sợ hắn phóng thí, ta chỉ sợ hắn không để ý tới ta."
.
.
Lưu Phong ngừng tay, hai mắt híp lại, giơ ngón tay lên, quay về Đình Nhi nói: "Đình tỷ tỷ, nàng xem đây là cái gì, hảo hương a!"
Đình Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, trên mặt không khỏi nóng bừng lên, vừa thẹn vừa sợ, thầm nghĩ định lực của mình không đủ à, sao lại xuất thủy.
"Đình tỷ tỷ, lão tạp mao kia đã đi chưa?" Lưu Phong đột nhiên nghiêm chỉnh đứng lên. Lần trước thất bại là bởi vì phải áp chế Bất tử tà khí, hôm nay uy hiếp bởi Bất tử tà khí đã được giải trừ, bằng vào một người một kiếm một chim, hắn cũng đủ chống đỡ với Đạo Huyền. Nói quá đi, nếu vận khí tốt một chút, còn có thể treo ngược Đạo Huyền lên.
Đình Nhi biết trong lòng Lưu Phong rất căm hận Đạo Huyền, nhưng cũng không hy vọng hai người thân của mình cùng nhau động thủ, vội vàng an ủi nói: "Lão công, chuyện này quả thật là chưởng giáo sư tôn ta không đúng, nhưng là chàng."
Lưu Phong sắc mặt trầm xuống, bực tức nói: "Tỷ tỷ, ngươi không muốn ta đi báo thù sao?"
"Không phải." Đình Nhi sốt sắng nói: "Lão công, chưởng giáo sư tôn tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ đã mấy trăm năm, một thân tu vi thông thiên hoàn toàn, ta sợ chàng gặp chuyện không may."
"A a." Lưu Phong mỉm cười, song thủ đè đôi tay đầy đặn của Đình Nhi xuống, miết nhẹ nhàng một chút, cười nói: "Đình tỷ tỷ, nàng yên tâm, ta có thượng cổ thần binh Hạo Thiên kiếm trong tay, hơn nữa còn có Phi nhi một bên tương trợ, ngay cả nếu ta không giết được hắn, cũng có thể đánh hắn ngã xuống"."Đình tỷ tỷ, tiểu nhũ trư của nàng tựa hồ lại lớn thêm một chút. Hắc hắc, cảm giác thật sướng a."
Song nhũ Đình Nhi bị nhào nặn, nghịch ngợm, trong lòng thẹn thùng vô hạn, nhưng là lại có cảm giác kỳ diệu khác thường, nàng nghiêng đầu len lén liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, lão công cũng thiật là, càng ngày càng háo sắc.
Chỉnh lại thần sắc, Đình Nhi thấp giọng nói: "Lão công, nói cho chàng một bí mật, trong Huyền Tâm chánh tông Đạo Huyền chưởng giáo không phải có tu vi mạnh nhất. Ta nghe nói, ở phía sau sơn môn còn có ba vị tổ sư bế quan đã ngàn năm."
Bế quan ngàn năm? Lưu Phong hơi kinh hãi, mẹ kiếp, may mắn là ta không giết chết lão tạp mao kia, nếu không e là gặp phiền toái lớn.
"Đình tỷ tỷ, cám ơn nàng nhắc nhở ta." Lưu Phong chính sắc nói: "Trước mắt tu vi của ta còn kém, tạm thời không khiêu khích Huyền Tâm chánh tông các ngươi. Tuy vậy đợi đến khi ta có khả năng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội báo thù." Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Không đợi Đình Nhi nói tiếp, Lưu Phong vừa cười xấu vừa di chuyển tay, chỉ vào giữa hai chân nữ nhân, cười nói: "Đình tỷ tỷ, chỗ này của nàng thật là ẩm ướt, không bằng đợi ta về phòng hoán đổi nội khố sạch sẽ."
Đình Nhi cúi đầu, trên mặt lại đỏ hồng một mảng, đột nhiên ngẩng đầu lên, gắt giọng: "Sao trong phòng ngươi lại có nội khố nữ nhân?"
Lưu Phong cười khan một tiếng, nghiêm mặt, cười hắc hắc: "Đình tỷ tỷ, nàng đã quên rồi, ta chính là người thiết kế nội y mà. Trong phòng có thể không có vài món nội y nữ nhân sao?"
Cái miệng nhỏ nhắn Đình Nhi chu lên, hừ nói: "Quỷ mới tin chàng, ai chẳng biết chàng còn có mấy hồng nhan tại kinh đô." Nói rồi nhãn quyến Đình Nhi đã đỏ lên.
Lưu Phong cảm thấy u uất, cũng không biết Đình Nhi xảy ra chuyện gì, có đôi khi, tâm tư thất thường, rõ ràng không phù hợp với thời điểm.
Ở thời đại này, theo lẽ thường, nữ nhân thấy nam nhân tam thê tứ thiếp cũng không phản đối, cũng không phản đối. Cơ hồ đây là thế giới nam quyền, rất nhiều nữ nhân đều tin chắc rằng, nam nhân nên có rất nhiều nữ nhân.
Ngay những nữ nhân của Lưu Phong mà nói, cơ bản cũng không có bài xích phân biệt lẫn nhau. Mặc dù thi thoảng cũng có người ăn dấm chua, nhưng đại bộ phận đều không phản đối hắn có nhiều nữ nhân.
Nhưng Đình Nhi lại không giống vậy, nàng tựa hồ rất phản đối một nam nhân có nhiều nữ nhân. Lưu Phong nhận định điều đó tuyệt đối không phải ghen, hình như là một loại. Tóm lại, hắn cũng nói không rõ ràng lắm.
"Đình tỷ tỷ, nàng biết đó, bất kể ta có bao nhiêu nữ nhân, ta đều cũng thích nàng nhất." Lưu Phong cũng không biết nói với Đình Nhi như thế nào. Từ tâm lý học nói, Lưu Phong cũng có thể lý giải tư tưởng của Đình Nhi, tình yêu là sự ích kỷ, nàng không muốn cùng nữ nhân khác chia xẻ nam nhân của mình, đây cũng là một nguyên nhân trong đó.
Đình Nhi thở dài một tiếng trong lòng, nhỏ giọng nói thầm một tiếng: "Chàng trước kia không phải như thế."
"Đình tỷ tỷ, nàng nói cái gì, trước kia làm sao vậy." Lưu Phong cũng không có nghe rõ đầy đủ câu nói kia.
"Không có gì." Đình Nhi thản nhiên nói một câu. Nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh, thậm chí có chút cay đắng, chua xót, đều nói nam nhân có tiền đều xấu xa, lời này không sai a, Lưu Phong bây giờ không phải là siêu cấp đại phú hào sao?
"Lão công, hãy hứa với thiếp, trước tiên tạm thời không nên cùng Huyền Tâm chánh tông phát sinh xung đột?" Đình Nhi đột nhiên nói.
Lưu Phong gật đầu: "Ân, ta biết." Thực tế, Lưu Phong cũng không muốn làm khó cho Đình Nhi. Huống hồ, lại mới biết Huyền Tâm chánh tông còn có ba gã tổ sư đứng đằng sau, Lưu Phong cũng tạm thời buông tha chưa vội trả thù. Con người mà, chung quy lại chỉ biết minh.
"Lão công, chuyện tu chân đại hội chàng cũng không thể lơ là được." Đình Nhi tha thiết nói: "Ta nghe nói Thiên Tâm sư huynh đã vào cấm địa sư môn để tu luyện, chắc sẽ được ba vị tổ sư chỉ điểm. Có lẽ tới lúc hắn xuất quan, sẽ có tiến bộ rất lớn."
"Ân, ta biết." Lưu Phong chính sắc nói: "Ta vĩnh viễn có thể so với hắn về sự cần cù. Đình tỷ tỷ, nàng yên tâm đi, nàng là nữ nhân của ta, bất cứ ai cũng sẽ không cướp được người từ bên cạnh ta."
Đình Nhi ôm chặt Lưu Phong, run giọng nói: "Cho dù chết, thiếp cũng sẽ không tách rời chàng."
Cứ như vậy, hai người ôm nhau hồi lâu mới tách ra, Đình Nhi u sầu nói với Lưu Phong: "Lão công, thiếp ra ngoài cũng đã lâu, nên trở về rồi."
Lưu Phong hôn lên môi Đình Nhi một cái, gật đầu, điềm nhiên nói: "Trở về đi thôi, ta sẽ nhớ nàng."
"Thiếp cũng sẽ nhớ chàng." Đình Nhi tha thiết nói.
Đưa mắt thân ảnh của Đình Nhi biến mất, trong lòng Lưu Phong có chút cay đắng và đau khổ.
Dọc đường đi, Đình Nhi cũng cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Không ai biết, một người phải gánh tình cảm từ hai phía thì thống khổ cỡ nào. Vốn nàng hẳn là quyết tâm rời bỏ Huyền Tâm chánh tông trở lại bên người Lưu Phong. Nhưng những năm gần đây Huyền Tâm chánh tông có công dưỡng dục chi ân đối với nàng, cũng không thể nói bỏ là bỏ được.
.
.
Một hồi đại thanh tra Hộ Bộ oanh liệt như vậy đã kết thúc.
Một phần năm quan viên Hộ Bộ đã hạ ngục, trong đó Hộ Bộ thượng thư Hình Văn Danh bị chém đôi, gia nhân, tộc nhân không một người nào ngoại lệ đều bị chém đầu trước chợ.
/969
|