Ngừng lại một chút, trung niên nam nhân điềm nhiên nói: "Bỏ đi, hành động ám sát Lưu Phong tạm thời hủy bỏ. Bất quá tổ chức nhất định phải chọn ra cao thủ bám đuôi hắn vào Phong Thành, sau này mỗi ngày đều báo cáo về tin tức tình báo tình hình Phong Thành và Lưu Phong. Được rồi, tổ chức không trực tiếp ám sát nhưng hành động ám sát không thể đình chỉ. Bỏ ra ngân lượng, thuê tổ chức sát thủ khác làm. Có lẽ bọn chúng cũng giết không được Lưu Phong, nhưng mà đối với chúng ta cũng có lợi."
Thanh Long khổ sở nói: "Chủ công, thuộc hạ đã thử qua rồi, kể cả tổ chức Hắc Ám võ sĩ và thập đại tổ chức sát thủ, không một ai tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Lưu Phong."
Trung niên nam nhân vẻ mặt lộ ra nét cổ quái, thở dài nói: "Vậy à."
"Chủ công, kỳ thật thuộc hạ hiểu được Lưu Phong không phải trọng điểm, hắn cũng không thể gây nên sức ép gì, với thực lực của người còn sợ gì nữa?" Thanh Long phân tích.
Trung niên nam nhân thần sắc tịch mịch, khổ sở nói: "Chính là ngươi không hiểu, ngươi có nghĩ đến một ngày nào đó, thân phận của hắn được làm sáng tỏ thì sự việc sẽ ra sao? Hắn sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của chúng ta?"
Thanh Long rùng mình, ánh mắt chợt động nói: "Chủ công, xem ra Lưu Phong không chết không được. Nhưng mà tu vi hắn khá cao, người thường rất khó đắc thủ. Thuộc hạ suy nghĩ, nếu là người thân của hắn đột nhiên ra tay, có thể dễ dàng hơn một chút?"
"Người thân? Ý ngươi nói." Trung niên nam nhân tựa hồ hiểu được ý tứ của Thanh Long.
"Không sai, nếu để Thái tử phi điện hạ ra tay, chắc hẳn Lưu Phong không có phòng bị". Thanh Long nói từng từ một.
Trung niên nam nhân khóe miệng khẽ giật giật, chậm rãi nói: "Hảo, biện pháp tốt, chỉ là nàng vị tất đã đáp ứng".
"Chủ công, Thái tử phi điện hạ đều rất muốn gặp người, không bằng lần này người và nàng gặp mặt một lần, hơn nữa đưa ra đề nghị này, thuộc hạ nghĩ nàng sẽ đồng ý" Thanh Long tiếp tục đề nghị.
Trung niên nam nhân khẽ vuốt cằm, nghe Thanh Long nói xong cũng không nói gì. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng mặt lên nói: "Ngươi tại sao biết nàng sẽ đồng ý làm như vậy?"
"Có hai lý do" Thanh Long nói: "Đầu tiên, Lưu Phong cũng không phải con ruột của nàng. Thứ hai bởi vì nàng yêu chủ công".
Trung niên nam nhân có chút thở dài: "Chuyện không đơn giãn như ngươi nghĩ đâu. Có một số việc kỳ thật các ngươi còn chưa biết. nhưng bất quá ta cũng muốn thử một lần."
"Chủ công, người muốn lúc nào gặp Thái tử phi điện hạ?" Thanh Long hỏi.
"Để ta suy nghĩ đã" Chẳng biết tại sao Trung niên nam nhân luôn không muốn gặp Thái tử phi. Có lẽ là hắn còn một chút lo sợ không dám gặp mặt người ta.
"Chủ công, chuyện Phong Linh cung người hay là sớm ra quyết sách đi. Từ lần Tiểu Thiến chạy trốn đến nay còn chưa tìm được. Thuộc hạ lo sợ nàng đã lọt vào tay Lưu Phong. Có lẽ Lưu Phong đã biết chuyện của Phong Linh cung rồi." Thanh Long lo lắng nói.
"Không đâu" Trung niên nam nhân điềm nhiên nói: "Tiểu Thiến rời khỏi Phong Linh cung lâu như vậy. Theo lý nàng đã bị tiêu diệt rồi. Nghĩ kỹ lại, cho dù nó thật sự rơi vào tay Lưu Phong, nó cũng không biết thân phận của Lưu Phong, sẽ tuyệt đối không dễ dàng nói ra chuyện của Phong Linh cung đâu. Nhưng mà ta cho rằng Tiểu Thiến đã bị hình thần cụ diệt rồi. Ta đối với phong ấn Thái Cực Huyền Thiên rất tự tin. Đã bị phong ấm, cho dù là quỷ tiên mạnh mẽ đột phá cũng không nhất định bảo trụ được chân thân đâu".
"Chủ công, vạn điều không sợ nhưng chỉ sợ không may mà thôi. Ngươi vẫn không nỡ hạ quyết tâm sao?" Thanh Long nói.
Trung niên nam nhân nhìn Thanh Long một cái, tựa hồ muốn xem thấu tâm tư của hắn. Trầm mặc một chút, điềm nhiên nói: "Sống trên đời phải cố kỵ một chút. Ta nói rồi, ta không phải đàn bà nọ, ta không thể làm ra chuyện tuyệt tình như vậy. Có lẽ ta cũng nên đi gặp đại ca".
Thanh Long cả kinh nói: "Chủ công, vạn vạn lần không thể a"
"Hắn là quỷ tiên, tu luyện sắp chấm dứt, phong ấn bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ, người không thể mạo hiểm đi vào Phong Linh cung. Cho dù người không vì bản thân mình, cũng hẳn phải vì mười vạn huynh đệ thuộc hạ dưới tay chứ. Chúng ta đã cố gắng lâu như vậy, cũng là vì chờ đến ngày nào đó người đăng cơ xưng đế. Nếu người vì những việc nhỏ như vậy mà làm nỗ lực hơn mười năm của chúng ta lãng phí thì thật là." Thanh Long vẻ mặt lo lắng.
"Đồ hỗn láo, nên làm như thế nào tự ta có chủ trương, không cần ngươi phải dạy ta". Trung niên nam nhân sắc mặt căng thẳng, giận dữ nói.
Thanh Long vội vàng quỳ xuống nói: "Chủ công xin bớt giận, thuộc hạ cũng vì tốt cho người, xin chủ công minh xét".
"Đứng lên đi, ta biết ngươi lo lắng cho ta. Không còn sớm rồi, ngươi cũng trở về đi. Nhiệm vụ của tổ chức ám sát bây giờ, ngoại trừ trấn áp Phong Linh cung, chỉ còn có một chuyện là giám thị Lưu Phong. Hai việc này đều là trọng yếu. Ngươi đi đi, mười ngày sau cho Hắc Phượng Hoàng lại đây một chuyến".
Sau khi Thanh Long rời khỏi, một tràng cười hào phóng phát ra tứ phía, phá tan sự yên lặng vốn có. Một thân ảnh màu đen nhanh chóng xuất hiện trước mặt trung niên nam nhân.
"Chủ công, chúng ta nên cho Huyết Ti ra tay không?" Người nọ có một mái tóc rất kỳ dị, tóc dài nửa đen nửa trắng, quanh thân lại có một cỗ khí tức cuồng dã rất nguy hiểm.
Thần thái của hắn rất cung kính nhìn trung niên nam nhân, trong ánh mắt chứa đựng vài phần chờ mong: "Chủ công, tên Ám Ti sát thủ này tựa hồ không nghe lời sao. Thuộc hạ xin thay mặt Huyết Ti xin chiến đấu. Nhiệm vụ ám sát Lưu Phong hãy giao cho Huyết Ti chúng ta xử lý được không?"
Trung niên nam nhân ngắm nhìn phía chân trời, mặt tĩnh như mặt nước, yên lặng một chút rồi nói: "Thiên Huyết, Thiên Địa Huyền Hoàng tứ vệ sĩ Huyết Ti các ngươi là vương bài trong tay ta. Không đến trường hợp vạn bất đắc dĩ, ta không muốn các ngươi bại lộ. Được rồi, Huyền Huyết và Ma Giáo thương nghị kết minh có kết quả gì chưa?"
Tên được kêu là Thiên Huyết nam tử liền nói: "Thuộc hạ vừa nhận được tin tức của hắn, hắn đã tiến vào Thánh Sơn, nghe nói Thánh Nữ không có mặt ở đó, Ma giáo không thể nào cho câu trả lời cuối cùng được".
"Ngươi nói với Huyền Huyết, dặn hắn nhanh nhanh đạt thành hiệp nghị với Ma giáo, nếu có thể, ta muốn mời Ma giáo ra tay đối phó Lưu Phong. Nghe nói Thái Thượng hộ pháp của Ma giáo đã xuống núi chủ trì đại cục. Nếu hắn chịu ra tay, chắc cũng đủ làm cho Lưu Phong sợ hãi." Trung niên nam nhân mỉm cười.
Thiên Huyết lại không nghĩ vậy: "Chủ công, thuộc hạ có một chuyện không rõ?"
"Nói đi?" Trung niên nam nhân điềm nhiên nói.
"Kỳ thật nhìn thế cục trước mắt mà xem, chúng ta căn bản không cần cùng người khác kết minh". Thiên Huyết nghi hoặc nói.
"Thiên Huyết, chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu" Trung niên nam tử thở sâu một hơi nói: "Ta có một dự cảm, Đông cung đã nằm ngoài tầm khống chế của ta rồi".
Thiên Huyết hơi kinh hãi: "Chủ công, ý của người là Thái tử phi điện hạ đã có dị tâm sao?"
"Điềm nhi vẫn hy vọng Triệt nhi có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế" Trung niên nam nhân cười khổ một tiếng: "Nhưng mà năng lực của Triệt nhi làm sao ngồi lên cái ghế đó được. Bất kể về nhân phẩm hay năng lực, hắn đều không đạt tiêu chuẩn vương giả. Kỳ thật mười năm trước ta nghĩ đến việc phù trợ Triệt nhi kế vị. Nhưng mà bây giờ xem ra, hắn thật sự không thích hợp làm hoàng đế."
"Chủ công, người hẳn đã biết, chúng thuộc hạ luôn mong chờ đế vương phải là người. Chỉ có người tương lai mới trở thành cửu ngũ tôn sư." Thiên Huyết ngạo nghễ nói: "Trong thiên hạ, tuyệt đối không tìm ra ai có thể làm hoàng đế tốt hơn là người".
"Nhưng mà Điềm nhi lại không nghĩ như vậy, nàng tựa hồ đã trở nên điên cuồng rồi. hôm nay trong mắt của nàng chỉ có Triệt nhi".
"Chủ công, Thái tử phi điện hạ yêu người. Tin tưởng chỉ cần người và nàng gặp mặt, chuyện sẽ có thay đổi mà". Thiên Huyết tự tin nói.
Trung niên nam nhân cười khổ một tiếng: "Ngươi nghĩ đơn giản vậy sao, ta căn bản không biết Điềm nhi còn yêu ta hay không. Lùi một bước mà nói, cho dù Điềm nhi còn yêu ta, thế lực của Đông cung vị tất cũng thuộc về ta. Trên thực tế một bộ phận rất lớn của Đông cung năm đó cũng là thuộc hạ của đại ca ta. Những người đó tính tình ta rất rõ, bọn họ vĩnh viễn chỉ trung thành với Vu đại ca. Trong con mắt bọn họ vĩnh viễn chỉ có một chủ tử là đại ca mà thôi. Nếu có một ngày khi bọn hắn phát hiện ra chân tướng, dám chắc điều trước tiên chúng làm là đối nghịch với ta, trả thù cho đại ca".
"Mấy năm nay Lãnh Nguyệt một mực để ý điều tra chuyện năm đó. Nếu năm đó chúng ta không làm sạch sẽ, thì đã bị bọn chúng điều tra ra manh mối rồi". Trung niên nam nhân lạnh nhạt nói: "Bất quá mưu trí của Lãnh Nguyệt cũng không tệ, chỉ là Điềm Nhi không hiểu cách dụng người mà thôi. Nếu ta tranh thủ đến đó thu phục nhân tâm, tương lai sẽ có một vị công thần có năng lực a".
Thiên Huyết khinh thường nói: "Chủ công, thuộc hạ của Huyết Ti tứ vệ cũng có không ít mưu thần, tương lai người còn sợ không có người có năng lực sao?"
Trung niên nam tử cười cười lắc đầu nói: "Bất kể là Huyết Ti hay Ám Ti, các ngươi cũng đều là tổ chức hoạt động bí mật, không phải là trị quốc bình thiên hạ".
"Thiên hạ đoạt thì dễ, nhưng trị thiên hạ rất khó". Trung niên nam tử nhìn Huyết Ti đầy thâm ý: "Làm người, nhất định phải nhìn xa một chút"
"Thuộc hạ hiểu rồi ạ" Thiên Huyết mặc dù không hiểu lắm, nhưng mà cũng phải trả lời. Sự thật hắn chỉ là vũ phu mà thôi, thậm chí có thể nói như vậy, đã là giỏi lắm rồi.
"Ngươi thật sự hiểu sao?" Trung niên nam nhân mỉm cười: "Kỳ thật nguơi không cần phải hiểu, mỗi người đều có giá trị của mình, ngươi giá trị không phải trí mưu, ta xem trọng ngươi chính là ở sự trung thành và lực lượng."
Thanh Long khổ sở nói: "Chủ công, thuộc hạ đã thử qua rồi, kể cả tổ chức Hắc Ám võ sĩ và thập đại tổ chức sát thủ, không một ai tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Lưu Phong."
Trung niên nam nhân vẻ mặt lộ ra nét cổ quái, thở dài nói: "Vậy à."
"Chủ công, kỳ thật thuộc hạ hiểu được Lưu Phong không phải trọng điểm, hắn cũng không thể gây nên sức ép gì, với thực lực của người còn sợ gì nữa?" Thanh Long phân tích.
Trung niên nam nhân thần sắc tịch mịch, khổ sở nói: "Chính là ngươi không hiểu, ngươi có nghĩ đến một ngày nào đó, thân phận của hắn được làm sáng tỏ thì sự việc sẽ ra sao? Hắn sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của chúng ta?"
Thanh Long rùng mình, ánh mắt chợt động nói: "Chủ công, xem ra Lưu Phong không chết không được. Nhưng mà tu vi hắn khá cao, người thường rất khó đắc thủ. Thuộc hạ suy nghĩ, nếu là người thân của hắn đột nhiên ra tay, có thể dễ dàng hơn một chút?"
"Người thân? Ý ngươi nói." Trung niên nam nhân tựa hồ hiểu được ý tứ của Thanh Long.
"Không sai, nếu để Thái tử phi điện hạ ra tay, chắc hẳn Lưu Phong không có phòng bị". Thanh Long nói từng từ một.
Trung niên nam nhân khóe miệng khẽ giật giật, chậm rãi nói: "Hảo, biện pháp tốt, chỉ là nàng vị tất đã đáp ứng".
"Chủ công, Thái tử phi điện hạ đều rất muốn gặp người, không bằng lần này người và nàng gặp mặt một lần, hơn nữa đưa ra đề nghị này, thuộc hạ nghĩ nàng sẽ đồng ý" Thanh Long tiếp tục đề nghị.
Trung niên nam nhân khẽ vuốt cằm, nghe Thanh Long nói xong cũng không nói gì. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng mặt lên nói: "Ngươi tại sao biết nàng sẽ đồng ý làm như vậy?"
"Có hai lý do" Thanh Long nói: "Đầu tiên, Lưu Phong cũng không phải con ruột của nàng. Thứ hai bởi vì nàng yêu chủ công".
Trung niên nam nhân có chút thở dài: "Chuyện không đơn giãn như ngươi nghĩ đâu. Có một số việc kỳ thật các ngươi còn chưa biết. nhưng bất quá ta cũng muốn thử một lần."
"Chủ công, người muốn lúc nào gặp Thái tử phi điện hạ?" Thanh Long hỏi.
"Để ta suy nghĩ đã" Chẳng biết tại sao Trung niên nam nhân luôn không muốn gặp Thái tử phi. Có lẽ là hắn còn một chút lo sợ không dám gặp mặt người ta.
"Chủ công, chuyện Phong Linh cung người hay là sớm ra quyết sách đi. Từ lần Tiểu Thiến chạy trốn đến nay còn chưa tìm được. Thuộc hạ lo sợ nàng đã lọt vào tay Lưu Phong. Có lẽ Lưu Phong đã biết chuyện của Phong Linh cung rồi." Thanh Long lo lắng nói.
"Không đâu" Trung niên nam nhân điềm nhiên nói: "Tiểu Thiến rời khỏi Phong Linh cung lâu như vậy. Theo lý nàng đã bị tiêu diệt rồi. Nghĩ kỹ lại, cho dù nó thật sự rơi vào tay Lưu Phong, nó cũng không biết thân phận của Lưu Phong, sẽ tuyệt đối không dễ dàng nói ra chuyện của Phong Linh cung đâu. Nhưng mà ta cho rằng Tiểu Thiến đã bị hình thần cụ diệt rồi. Ta đối với phong ấn Thái Cực Huyền Thiên rất tự tin. Đã bị phong ấm, cho dù là quỷ tiên mạnh mẽ đột phá cũng không nhất định bảo trụ được chân thân đâu".
"Chủ công, vạn điều không sợ nhưng chỉ sợ không may mà thôi. Ngươi vẫn không nỡ hạ quyết tâm sao?" Thanh Long nói.
Trung niên nam nhân nhìn Thanh Long một cái, tựa hồ muốn xem thấu tâm tư của hắn. Trầm mặc một chút, điềm nhiên nói: "Sống trên đời phải cố kỵ một chút. Ta nói rồi, ta không phải đàn bà nọ, ta không thể làm ra chuyện tuyệt tình như vậy. Có lẽ ta cũng nên đi gặp đại ca".
Thanh Long cả kinh nói: "Chủ công, vạn vạn lần không thể a"
"Hắn là quỷ tiên, tu luyện sắp chấm dứt, phong ấn bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ, người không thể mạo hiểm đi vào Phong Linh cung. Cho dù người không vì bản thân mình, cũng hẳn phải vì mười vạn huynh đệ thuộc hạ dưới tay chứ. Chúng ta đã cố gắng lâu như vậy, cũng là vì chờ đến ngày nào đó người đăng cơ xưng đế. Nếu người vì những việc nhỏ như vậy mà làm nỗ lực hơn mười năm của chúng ta lãng phí thì thật là." Thanh Long vẻ mặt lo lắng.
"Đồ hỗn láo, nên làm như thế nào tự ta có chủ trương, không cần ngươi phải dạy ta". Trung niên nam nhân sắc mặt căng thẳng, giận dữ nói.
Thanh Long vội vàng quỳ xuống nói: "Chủ công xin bớt giận, thuộc hạ cũng vì tốt cho người, xin chủ công minh xét".
"Đứng lên đi, ta biết ngươi lo lắng cho ta. Không còn sớm rồi, ngươi cũng trở về đi. Nhiệm vụ của tổ chức ám sát bây giờ, ngoại trừ trấn áp Phong Linh cung, chỉ còn có một chuyện là giám thị Lưu Phong. Hai việc này đều là trọng yếu. Ngươi đi đi, mười ngày sau cho Hắc Phượng Hoàng lại đây một chuyến".
Sau khi Thanh Long rời khỏi, một tràng cười hào phóng phát ra tứ phía, phá tan sự yên lặng vốn có. Một thân ảnh màu đen nhanh chóng xuất hiện trước mặt trung niên nam nhân.
"Chủ công, chúng ta nên cho Huyết Ti ra tay không?" Người nọ có một mái tóc rất kỳ dị, tóc dài nửa đen nửa trắng, quanh thân lại có một cỗ khí tức cuồng dã rất nguy hiểm.
Thần thái của hắn rất cung kính nhìn trung niên nam nhân, trong ánh mắt chứa đựng vài phần chờ mong: "Chủ công, tên Ám Ti sát thủ này tựa hồ không nghe lời sao. Thuộc hạ xin thay mặt Huyết Ti xin chiến đấu. Nhiệm vụ ám sát Lưu Phong hãy giao cho Huyết Ti chúng ta xử lý được không?"
Trung niên nam nhân ngắm nhìn phía chân trời, mặt tĩnh như mặt nước, yên lặng một chút rồi nói: "Thiên Huyết, Thiên Địa Huyền Hoàng tứ vệ sĩ Huyết Ti các ngươi là vương bài trong tay ta. Không đến trường hợp vạn bất đắc dĩ, ta không muốn các ngươi bại lộ. Được rồi, Huyền Huyết và Ma Giáo thương nghị kết minh có kết quả gì chưa?"
Tên được kêu là Thiên Huyết nam tử liền nói: "Thuộc hạ vừa nhận được tin tức của hắn, hắn đã tiến vào Thánh Sơn, nghe nói Thánh Nữ không có mặt ở đó, Ma giáo không thể nào cho câu trả lời cuối cùng được".
"Ngươi nói với Huyền Huyết, dặn hắn nhanh nhanh đạt thành hiệp nghị với Ma giáo, nếu có thể, ta muốn mời Ma giáo ra tay đối phó Lưu Phong. Nghe nói Thái Thượng hộ pháp của Ma giáo đã xuống núi chủ trì đại cục. Nếu hắn chịu ra tay, chắc cũng đủ làm cho Lưu Phong sợ hãi." Trung niên nam nhân mỉm cười.
Thiên Huyết lại không nghĩ vậy: "Chủ công, thuộc hạ có một chuyện không rõ?"
"Nói đi?" Trung niên nam nhân điềm nhiên nói.
"Kỳ thật nhìn thế cục trước mắt mà xem, chúng ta căn bản không cần cùng người khác kết minh". Thiên Huyết nghi hoặc nói.
"Thiên Huyết, chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu" Trung niên nam tử thở sâu một hơi nói: "Ta có một dự cảm, Đông cung đã nằm ngoài tầm khống chế của ta rồi".
Thiên Huyết hơi kinh hãi: "Chủ công, ý của người là Thái tử phi điện hạ đã có dị tâm sao?"
"Điềm nhi vẫn hy vọng Triệt nhi có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế" Trung niên nam nhân cười khổ một tiếng: "Nhưng mà năng lực của Triệt nhi làm sao ngồi lên cái ghế đó được. Bất kể về nhân phẩm hay năng lực, hắn đều không đạt tiêu chuẩn vương giả. Kỳ thật mười năm trước ta nghĩ đến việc phù trợ Triệt nhi kế vị. Nhưng mà bây giờ xem ra, hắn thật sự không thích hợp làm hoàng đế."
"Chủ công, người hẳn đã biết, chúng thuộc hạ luôn mong chờ đế vương phải là người. Chỉ có người tương lai mới trở thành cửu ngũ tôn sư." Thiên Huyết ngạo nghễ nói: "Trong thiên hạ, tuyệt đối không tìm ra ai có thể làm hoàng đế tốt hơn là người".
"Nhưng mà Điềm nhi lại không nghĩ như vậy, nàng tựa hồ đã trở nên điên cuồng rồi. hôm nay trong mắt của nàng chỉ có Triệt nhi".
"Chủ công, Thái tử phi điện hạ yêu người. Tin tưởng chỉ cần người và nàng gặp mặt, chuyện sẽ có thay đổi mà". Thiên Huyết tự tin nói.
Trung niên nam nhân cười khổ một tiếng: "Ngươi nghĩ đơn giản vậy sao, ta căn bản không biết Điềm nhi còn yêu ta hay không. Lùi một bước mà nói, cho dù Điềm nhi còn yêu ta, thế lực của Đông cung vị tất cũng thuộc về ta. Trên thực tế một bộ phận rất lớn của Đông cung năm đó cũng là thuộc hạ của đại ca ta. Những người đó tính tình ta rất rõ, bọn họ vĩnh viễn chỉ trung thành với Vu đại ca. Trong con mắt bọn họ vĩnh viễn chỉ có một chủ tử là đại ca mà thôi. Nếu có một ngày khi bọn hắn phát hiện ra chân tướng, dám chắc điều trước tiên chúng làm là đối nghịch với ta, trả thù cho đại ca".
"Mấy năm nay Lãnh Nguyệt một mực để ý điều tra chuyện năm đó. Nếu năm đó chúng ta không làm sạch sẽ, thì đã bị bọn chúng điều tra ra manh mối rồi". Trung niên nam nhân lạnh nhạt nói: "Bất quá mưu trí của Lãnh Nguyệt cũng không tệ, chỉ là Điềm Nhi không hiểu cách dụng người mà thôi. Nếu ta tranh thủ đến đó thu phục nhân tâm, tương lai sẽ có một vị công thần có năng lực a".
Thiên Huyết khinh thường nói: "Chủ công, thuộc hạ của Huyết Ti tứ vệ cũng có không ít mưu thần, tương lai người còn sợ không có người có năng lực sao?"
Trung niên nam tử cười cười lắc đầu nói: "Bất kể là Huyết Ti hay Ám Ti, các ngươi cũng đều là tổ chức hoạt động bí mật, không phải là trị quốc bình thiên hạ".
"Thiên hạ đoạt thì dễ, nhưng trị thiên hạ rất khó". Trung niên nam tử nhìn Huyết Ti đầy thâm ý: "Làm người, nhất định phải nhìn xa một chút"
"Thuộc hạ hiểu rồi ạ" Thiên Huyết mặc dù không hiểu lắm, nhưng mà cũng phải trả lời. Sự thật hắn chỉ là vũ phu mà thôi, thậm chí có thể nói như vậy, đã là giỏi lắm rồi.
"Ngươi thật sự hiểu sao?" Trung niên nam nhân mỉm cười: "Kỳ thật nguơi không cần phải hiểu, mỗi người đều có giá trị của mình, ngươi giá trị không phải trí mưu, ta xem trọng ngươi chính là ở sự trung thành và lực lượng."
/969
|